Quan Khí​

Chương 1158: Chuyện Uông gia

/0


- Vương ca, em thấy anh hôm nay khá vui vẻ.

Cầm lấy chìa khóa, Hạng Định có chút giật mình mà nói với Vương Trạch Vinh.

- Anh có lúc nào không tốt?

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định mà cười nói.

Từ nhà Lưu Băng Tinh đi ra, Vương Trạch Vinh thấy mình như thay đổi hẳn, mục tiêu của hắn càng thêm rõ ràng.

- Vương ca, nói thật hôm nay không biết sao mà nhìn thấy anh là em khá vui vẻ.

Hạng Định cũng có chút khó hiểu. Vương Trạch Vinh lúc muốn lấy xe và rời đi, y phát hiện trên người Vương Trạch Vinh lộ ra một loại sát khí. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, sự khác nhau này làm cho người ta thoải mái.

Vương Trạch Vinh vỗ vai Hạng Định mà nói:

- Các chú muốn quay thì phải quay các phim về truyền thống Trung Quốc đó, đừng có đóng mấy phim người ta xem không hiểu. Anh thấy có một số đạo diễn Trung Quốc bây giờ không ra gì, đóng vài phim toàn lấy tiêu chuẩn nước ngoài, đúng là đồ bỏ. Anh cho rằng không được giải thưởng nước ngoài cũng không sao. Quan niệm phương tây và Trung Quốc khác nhau, phải xâm nhập cuộc sống, đóng phim cho người Trung Quốc xem.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Hạng Định ngẩn ra mà nhìn hắn.

Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:

- Ngây ra gì thế, đưa anh đến Uông gia.

Hạng Định không biết ý mà Vương Trạch Vinh nói như vậy, y vội vàng vâng dạ và lái xe.

Vừa lái xe, Hạng Định nhíu mày nói:

- Vương ca, lời anh rất cao thâm, rốt cuộc là có ý gì?

Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:

- Anh không có ý gì cả, chỉ là làm chuyện gì cũng cần có mục tiêu, đừng chạy theo người khác. Đặc biệt không nên chạy theo phương tây, văn hóa Trung Quốc rất rộng, chúng ta phải đi đường của mình.

Hạng Định vâng một tiếng nhưng lại không cho là đúng. Y nghĩ bây giờ điện ảnh nước ngoài rất nổi tiếng, nhận được giải thưởng ở nước ngoài thì phim đó sẽ hút khách. Vương Trạch Vinh nói như vậy thực ra chỉ là đột nhiên nghĩ tới mà thôi. Vương Trạch Vinh từ trong lời của Uông Chính Phong mà hiểu rất nhiều điều. Suy nghĩ sợ này sợ nọ của hắn thì bây giờ đã biến mất. Hắn bây giờ nghĩ mình nên làm tốt việc của mình.

Một lần nữa vào Uông gia, Vương Trạch Vinh không hề tức giận gì cả. Trong lòng chỉ có cảm ơn những gì Uông gia đối với mình.

Uông Chính Phong hại chết Lưu Băng Tinh, bây giờ Uông Chính Phong chết coi như xong. Hơn nữa Uông gia không làm gì có lỗi với hắn. Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên vì Lâm Khâm ở đây.

Thấy Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh nghĩ đến lời của Uông Chính Phong. Hắn nhìn Lâm Khâm, lúc này Lâm Khâm không có gì đặc biệt cả. Thấy Vương Trạch Vinh tới, y chỉ gật đầu với Vương Trạch Vinh mà thôi.

- Trạch Vinh, con cũng bận mấy hôm rồi, con ngồi đi.

Mẹ Uông Phỉ thấy Vương Trạch Vinh vào liền nói.

Sau khi Uông Phỉ có con, vợ chồng Uông Chính Côn đối xử với Vương Trạch Vinh tốt hơn trước nhiều.

Uông Nhật Thần lúc này đang ôm cháu mà chơi. Vương Trạch Vinh bế lấy đứa bé từ tay ông. Uông Phỉ lúc này đang rất thỏa mãn nhìn Vương Trạch Vinh bế con, cô lộ rõ vẻ hạnh phúc.

- Lâm Khâm, bao giờ thì anh về?

Vương Trạch Vinh thấy Lâm Khâm ngồi đó không được tự nhiên liền chủ động nói chuyện.

Lâm Khâm hôm nay là bị Bí thư Lâm ép tới. Vừa đến Uông gia, thấy người Uông gia không thích mình nên y không được tự nhiên. Lâm Khâm nói:

- Hôm nay tôi định về nhưng qua xem có việc gì không. Hết thì mai tôi về, ở tỉnh có nhiều việc phải làm.

Lâm Khâm nói như vậy làm vẻ mặt người Uông gia không tốt mấy. Lần này Uông Chính Phong chết thì Lâm Khâm có làm gì đâu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mai tôi cũng về, chuyện ở đây cũng xong rồi. Anh an ủi Tiểu Kiều nhiều vào.

Vương Trạch Vinh nói như vậy chỉ là để cứu Lâm Khâm một chút. Hắn không biết Uông Chính Phong bố trí như thế nào. Ở việc này nếu Lâm Khâm tốt với Uông Kiều thì việc kia có lẽ không xảy ra.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mặt Lâm Khâm càng khó coi hơn, y có chút không vui vì Vương Trạch Vinh xen vào việc riêng của mình. Có người Uông gia ở đây, Lâm Khâm đành phải nhịn nên khẽ gật đầu.

Thấy vẻ mặt Lâm Khâm như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Điều hắn có thể làm thì đã làm rồi. hắn nhìn Uông Kiều thì thấy hai mắt cô thâm quầng giống như không nghe thấy việc gì vậy. Mọi người nói chuyện một lúc, Lâm Khâm nghe điện rồi nói có việc và rời khỏi Uông gia.

Người Uông gia không ai tiễn hắn, chỉ có Vương Trạch Vinh chủ động đứng dậy tiễn.

Lâm Khâm lên xe, gật đầu với Vương Trạch Vinh rồi rời đi.

Nhìn xe rời đi, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và thầm nghĩ không biết thời gian mà Uông Chính Phong nói là như thế nào?

Vào Uông gia, Uông Phỉ có chút không hài lòng nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, sao anh lại tiễn hắn?

Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn cô mà nói:

- Không được nói mấy lời không có lợi cho đoàn kết.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Phỉ lẩm bẩm một tiếng nhưng không dám nói gì.

Mẹ Uông Kiều lúc này thở dài một tiếng, tâm trạng bà không tốt mấy và nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, chuyện của bố Tiểu Kiều làm phiền cháu, bận suốt. Cháu cũng mệt rồi, đi nghỉ đi.

Vương Trạch Vinh làm như thế nào thì mọi người đều thấy. Uông gia ngoài Uông Chính Côn thì chỉ có Vương Trạch Vinh là bận lo có thứ. Đương nhiên cũng có không ít người Uông hệ giúp nhưng so sánh với Lâm Khâm thì Vương Trạch Vinh làm nhiều hơn.

- Đây là việc cháu nên làm mà.

Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Mai cháu về Nam Điền, cháu vào đây, ông có việc cần nói với cháu.

Vương Trạch Vinh theo ông vào thư phòng.

Hai người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói với Uông Nhật Thần:

- Ông, ông phải giữ sức khỏe đó. Uông gia rất cần ông.

Uông Chính Phong mất, Uông Chính Côn chủ yếu có năng lực về bên khoa học, muốn ông phụ trách Uông gia thì rất khó. Cứ như vậy Uông Nhật Thần rất quan trọng.

- Trạch Vinh, ông hiểu ý của cháu. Ôi, Chính Côn chỉ biết làm khoa học, không thể dựa vào.

Vương Trạch Vinh cũng khó nói về ông bố vợ của mình.

Uông Nhật Thần thở dài nói:

- Ông biết Chính Phong trước khi chết nhất định nói gì đó với cháu, cháu đừng nói với ông. Ông tin trước khi chết nó đã hiểu ra vài thứ. Chính Phong nhất định có bố trí, mấy chuyện này ông không hiểu. Nếu nó thật sự giao cho cháu, ông hy vọng chính là cháu không nên đi nhầm đường.

Thấy Vương Trạch Vinh định nói, Uông Nhật Thần ngăn lại:

- Ông già rồi, thời gian không còn nhiều. Uông gia về sau chỉ có thể dựa vào cháu. Ông thấy Tiểu Kiều và Lâm Khâm không có kết quả, đây là hôn nhân chính trị mà thôi. Mặc dù Bí thư Lâm rất tốt đối với Tiểu Kiều nhưng chuyện sau này ai có thể nói rõ. Quan trọng nhất là Lâm Khâm không hề thích Tiểu Kiều. Về sau cháu chiếu cố mẹ con Tiểu Kiều nhiều một chút. Uông Phỉ thì ông yên tâm, sau khi có con thì Tiểu Phỉ cũng trưởng thành hơn. Ông đã bảo bọn họ không được gây phiền phức cho cháu. Cháu cứ yên tâm đi tới, chỉ cần ông còn sông một ngày thì sẽ là chỗ dựa rất mạnh của cháu.

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh có thể thấy ông rất lo lắng về tương lai của Uông gia.

- Ông yên tâm. Chỉ cần có cháu thì Uông gia nhất định không xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh lập tức cam đoan.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh và nở nụ cười:

- Xem ra cháu đã trưởng thành hơn. Con người cần chính là tự tin. Nếu mình không tự tin vào mình vậy không thể có thành tích. Rất tốt, ông thấy cháu rất tự tin, Uông gia sẽ không bao giờ xảy ra chuyện. Sau khi ông đi thì còn có cháu.

Nói tới đây ông cười phá lên:

- Có người cho rằng sau khi Chính Phong xảy ra chuyện thì Uông gia không được, nếu là như vậy thì sai rồi. Uông gia dù như thế nào cũng là gia tộc có nhiều năm tồn tại, lực lượng đâu phải người ngoài có thể thấy.

Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng và không nói gì. Uông gia nếu như mọi người thấy thì không phải Uông gia. Lần này sau cái chết của Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh thầm quan sát thấy nhiều ông lão tới, cho dù không tới cũng phái người trong nhà đến tham gia tang lễ. Có thể nói nếu Uông Nhật Thần phát động thì lực lượng không nhỏ.

Hơn nữa Uông Chính Phong xảy ra chuyện thì Trung ương sẽ không làm gì được y. Chỉ là thu quyền, điều này nói rõ là e ngại Uông gia.

- Trạch Vinh, ông khác với Chính Phong, ông và nó đi hai con đường khác nhau. Ông hy vọng cháu có thể nhận rõ bạn học của ông và nó. Chỉ có như vậy thì cháu mới đi được xa.

/0

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status