Tử lôi cùng Ngũ Hành kiếm trận va chạm, thoáng chốc truyền ra tiếng nổ vang. Thanh thế bàng bạc, vô cùng linh động, đem năm thanh tiên thiên chí thánh kiếm khí chật vật không sao chịu nổi.
Thẳng đến khi Âm Dương Bát Quái trận đồ cùng bay ra mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Nhạc Vũ vẫn cảm thấy thần hồn chấn động mạnh, máu tươi tràn ra đầy miệng. Một cỗ hồn niệm sắc bén công kích trực tiếp vào thần hồn, hắn không khỏi cau mày tế ra Côn Luân Kính chiếu về hướng tử lôi kia.
Đại Thai Tàng Hư Không kiếm trận sau lưng đã được bổ túc hoàn toàn bỗng dưng vận chuyển, ba trăm sáu mươi lăm lưỡi kiếm chồng lên nhau, trực tiếp thăng lên hậu thiên chí thánh cảnh giới.
Hồng Mông kiếm ý gia trì, trực tiếp chém ra một kiếm giao kích cùng đạo tử lôi.
Ngay sau đó toàn bộ thân hình hắn bị cỗ cự lực phản xung đánh trúng bật lui ra ngoài trăm trượng.
Cơ thể hắn cơ hồ nứt toác toàn bộ, khung xương cũng vỡ ra từng khúc, hơi thở mỏng manh yếu ớt. Nhưng đạo tử lôi kia cũng bị một kiếm của Nhạc Vũ mạnh mẽ đánh tan, bị Ngũ Hành kiếm trận vặn xoắn nhanh chóng diệt vong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Ngay khi tia tử lôi sắp bị đánh tán, Tiên Hạnh bỗng dưng duỗi ra vài nhánh cây đem tử lôi còn sót lại toàn bộ hấp thu vào.
Ngay sau đó màu sắc của Tiên Hạnh chỉ trong nháy mắt biến thành màu tím.
Ở trong mắt mọi người một phen giao kích hung hiểm tuyệt luân phảng phất như trải qua cả trăm năm dài lâu nhưng trên thực tế chỉ trong nháy mắt.
Chỉ thoáng tích tắc, đạo tử lôi đã sút giảm biến mất mà cả người Nhạc Vũ lại đầm đìa máu tươi, xụi lơ trên mặt đất.
Cực Lan có tu vi cao nhất, là người phục hồi lại tinh thần đầu tiên, vẻ mặt hắn tràn đầy khó tin, đồng tử co rút thì thào nói:
- Đây không phải cửu trọng kiếp lôi! Là thập giai? Làm sao có thể! Cửu vốn là chung cực, thế gian này làm sao có thập giai kiếp lôi?
Đằng Huyền chợt lóe thân đi tới bên cạnh Nhạc Vũ, lấy ra vài giọt Thanh Lộ Linh Tuyền Thủy trợ giúp Nhạc Vũ khôi phục lại thương thế, nàng cắn chặt môi khiến khóe môi tràn ra máu tươi.
Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa rồi khí thế của tử lôi mặc dù rất nhanh nhưng lại bị pháp tắc của Diễn Thiên Châu ngăn trở, nhưng vẫn nhanh tới mức làm cho nàng không kịp phản ứng.
Nhưng khi đó nàng lại bị thiên uy cưỡng chế khiến cho bản thân không cách nào nhúc nhích dù chỉ một ngón tay!
Thường nói nàng mong chờ ở bên cạnh tương trợ cho sư tôn, nhưng khi gặp phải hung hiểm chân chính nàng cũng không làm được gì, nghe Cực Lan thấp giọng thì thầm, sau đó lại nhìn lên mấy ngàn đạo phù văn lơ lửng trên không trung, vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
- Thiên nhân cảm ứng lại dẫn tới thiên tru! Kim Tiên hồn ấn của sư đệ ngươi lại là bắc phương An Thiên Huyền Thánh đại đế vị, lẽ ra cho dù ngươi có nghĩ ra tám môn hay mười môn thần thông đại pháp cũng không có gì đáng ngại. Vì sao lại đến nỗi đưa tới thiên nộ? Phù trận của ngươi chẳng lẽ là vô thượng đại đạo?
Tuy Nhạc Vũ bị thương nặng nhưng cũng chưa bị tử lôi trực tiếp đánh trúng, giờ phút này nghe vậy cũng nhìn lên phù trận tầng thứ chín vừa hoàn thành, khóe môi lạnh lùng nhếch lên khẽ lắc đầu.
- Vô thượng thần thông? Nếu như ta có thể đem nó hoàn thành hoặc là còn có khả năng!
Tiếp theo hắn cũng không nhiều lời, thúc giục pháp lực khôi phục thương thế toàn thân.
Trong lòng hắn xoay chuyển trăm ngàn ý niệm, cũng đang suy đoán vì sao tử lôi lại bất thình lình đánh xuống.
Tuyệt không thể nào vì hắn nghĩ ra huyễn pháp thần thông mà gây ra, năm xưa Chiến Tuyết tu tập lôi pháp, diễn biến ra Tam Nguyên Vô Thượng Vạn Hóa Chân Lôi pháp môn, cũng là vô thượng đại đạo, bất quá chỉ chịu vài đạo thiên lôi mà thôi, Chiến Tuyết vẫn còn có thể thừa nhận.
Nhưng lúc này đây tử lôi kia lại muốn lập tức giết chết hắn!
Ngũ hành phù trận của hắn vốn đã là vô thượng thần thông, nếu có thêm huyễn pháp thần thông này, nhiều lắm chỉ tăng thêm một thân thực lực chừng sáu thành, lại không biết vì sao khiến cho người kia kiêng kỵ lớn đến như vậy.
Lẽ ra bên trong Diễn Thiên Châu thế giới cho dù là người kia cũng không cách nào cảm giác được mới phải.
Hắn lại nội thị, dùng Cửu Cực La Bàn Nghi cùng Tam Linh Trấn Ma Bàn không ngừng thôi diễn suy tính.
Đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, trong mắt Nhạc Vũ dần dần lộ ra vẻ bừng tỉnh:
- Thì ra là thế, pháp môn vô thượng huyễn pháp thần thông mà ta tự nghĩ ra lại bổ túc toàn bộ thiếu sót của Ngũ Hành phù trận!
Nhạc Vũ không khỏi bật cười, ấn quyết trong tay dẫn dắt đem phù trận phiêu phù trên không trung dung nhập vào trong thân thể.
Vừa dung vào trong Nê Hoàn Cung của hắn, ổn định ngay trung tâm, cùng nguyên thần Nhạc Vũ quấn quýt chặt chẽ, liền có một tia ngũ hành dị lực liên thông cùng Ngũ Hành phù trận bên ngoài, vừa lúc chuyển tiếp.
Nhạc Vũ thử diễn đạo pháp, tụ tập huyễn lực toàn thân, từ bên trong đan điền dẫn dắt ra vài tia chân lực thủy hệ, phỏng chế theo Côn Luân Tâm Kính Thuật truyền vào bên trong Côn Luân Kính.
Tầng thanh quang bao phủ trên mặt kính chợt đại phóng quang hoa, một đoàn quang hoa chiếu thẳng bao phủ cả thế giới Diễn Thiên Châu. Thanh quang bao phủ hết thảy mọi thứ, lập tức biến thành đại đạo pháp tắc nguyên bản nhất, xuất hiện ngay trước mắt Nhạc Vũ!
So với lúc hắn dùng hồn niệm quan sát càng thêm tường tận, phảng phất như đã đạt tới chí thánh chí minh cảnh giới!
Ban đầu Nhạc Vũ cũng không lưu ý, hắn vốn nghĩ nguyên bản Côn Luân Kính đã có được công hiệu này. Nhưng sau một lát khi toàn bộ kết cấu của động thiên thế giới đều hiện rõ từng chi tiết không hề bỏ sót, hắn mới bỗng nhiên chợt tỉnh.
Năm đó thiên hạ nam tiên Đông Vương Công mặc dù cũng thật mạnh mẽ, cũng dùng huyễn thuật nổi danh thế gian, nhưng chưa từng nghe thấy hắn đạt được thành tựu trên trận đạo.
Nhưng khả năng của Côn Luân Kính, cho dù không muốn thâm nghiên trận đạo chỉ sợ cũng có thể dễ dàng thành tựu trận pháp tông sư.
- Chẳng lẽ bởi vì Lục Hợp Như Ý Xu?
Nhạc Vũ như có suy nghĩ, cẩn thận quan sát lục giác phương bàn dung hợp sau lưng Côn Luân Kính.
Vật này tựa hồ không chỉ làm uy lực của Côn Luân Kính tăng vọt mà thôi, còn trực tiếp kích phát một loại dị năng khác của tiên thiên chí thánh linh bảo kia.
- Đáng tiếc!
Trong lòng Nhạc Vũ tràn đầy nỗi tiếc nuối nói không nên lời.
Đáng tiếc Côn Luân Kính vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn như ban đầu, không thể bày ra toàn bộ uy lực. Càng đáng tiếc huyễn pháp thần thông hiện giờ hắn chỉ mới suy diễn tới tầng thứ chín, vẫn còn bạc nhược, không thể đảm nhận được trọng trách.
Tán đi thanh quang, Nhạc Vũ cầm Thủy Vân kiếm trong tay. Kiếm khí dâng lên, Dung Vũ Hóa Vân Quyết, Hồng Mông kiếm khí, tín ngưỡng lực, tử kim sắc đế khí, cùng dị lực không gian trong Đại Thai Tàng Hư Không kiếm trận toàn bộ đều được rót vào bên trong.
Kiếm quang cuồn cuộn, mơ hồ mang theo khí tức hủy diệt vô tận.
Nhạc Vũ lại thúc giục phù trận trong trung tâm Nê Hoàn Cung, một tia huyễn sát dị lực tụ tập trên thân kiếm.
Vẫn là Ngưng Huyễn Vi Chân, phỏng chế theo Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí, khiến cường độ của kiếm quang lại bạo tăng!
- Kiếm khí mạnh mẽ, ước chừng phải tăng lên tới ba thành!
Trong con ngươi Nhạc Vũ nhất thời thần quang bạo phát, lộ ra vẻ kinh dị không dám tin.
Pháp môn vô thượng huyễn pháp này của hắn kỳ thật còn chưa chân chính hoàn thành. Chín tầng phù trận chỉ khiến cho một thân huyễn lực của hắn có một trung xu điều tiết dung hợp mà thôi, tránh việc tự mình vậ chuyển tùy ý như trước kia.
Nhưng hiệu quả gia tăng cũng thật làm người khác vạn phần vui mừng!
Chỉ sợ pháp môn vô thượng huyễn pháp này sau khi thành tựu giúp ích cho hắn vượt ngoài sự tưởng tượng!
Thở mạnh một hơi, Nhạc Vũ tán đi kiếm quang, lúc này còn có Tử Cửu Huyền Công Thanh Long Biến, Huyền Vũ Biến, cùng dung hợp với máu huyết Tam Túc Kim Ô Biến còn chưa thi triển.
Nhưng Nhạc Vũ đã đại khái có thể suy diễn ra uy lực của ba loại biến hóa này, có thử hay không đều là giống nhau.
Cực Lan ngồi bên cạnh, ngay khi Nhạc Vũ phỏng chế Côn Luân Tâm Kính Thuật thi triển Côn Luân Kính thì tâm thần của hắn đã chấn động. Thẳng đến khi Nhạc Vũ đem một ít khí tức thu lại hắn mới giật mình thanh tỉnh, sau đó hít sâu một hơi lạnh:
- Không hổ là vô thượng huyễn pháp, vô thượng đại đạo! Cho dù mới là tầng thứ chín cũng có được uy lực sâu không thể lường!
Vẻ mặt Cực Uyên cũng thật phức tạp, tựa hồ đang nhớ tới mình tu hành đại thần thông của tổ sư lưu lại thiếu chút khiến đạo cơ bị hủy toàn bộ, mà lại thấy sư đệ thật dễ dàng sáng tạo ra một môn vô thượng đại đạo cơ sở, vẻ mặt hắn không khỏi ảm đạm.
Đằng Huyền lại vô cùng vui mừng, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào đắc ý.
Tán thưởng vài tiếng, ánh mắt Cực Lan sáng ngời nhìn Nhạc Vũ chăm chú:
- Pháp môn thần thông này ngươi dự định đặt tên là gì?
Nhạc Vũ không khỏi nhướng mày, tên của môn thần thông này hắn chưa từng nghĩ tới, trầm ngâm hồi lâu hắn chợt cười khẽ:
- Môn huyễn pháp của ta sau khi tu thành có thể biến hóa ngàn vạn lần, có chút xảo đoạt thiên công. Lấy huyễn lực ngưng tụ chân hình, cơ hồ giống như trống rỗng tạo hóa, thật sự có uy lực khó lường. Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra pháp danh thích hợp, thì hãy tạm thời gọi là An Thiên Sáng Thế Quyết!
- An Thiên Sáng Thế Quyết?
Cực Lan thấp giọng lẩm bẩm, hai chữ "An Thiên" cũng là lấy từ danh vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương của Nhạc Vũ.
Về phần hai chữ "sáng thế"…
Trong lòng Cực Lan nhất thời giống như bốn bề sóng dậy, hắn cảm thấy hào khí trong lòng vị sư đệ này có thể thôn thiên!
"Sáng thế"! Những nhân vật bên trong hồng hoang lại có mấy người dám đảm đương hai chữ "Sáng thế"?
Phảng phất như hưởng ứng suy nghĩ của hắn, bên ngoài Thiên Ý Phủ động thiên bỗng dưng vang lên lôi quang ầm vang, thật lâu không dứt.
…
Sau ngày đó, Nhạc Vũ tĩnh tu bên trong Diễn Thiên Châu ba tháng thời gian mới rời khỏi.
Sau tầng thứ chín An Thiên Sáng Thế Quyết, hắn cũng không còn tiến cảnh, thường thường một phù văn cũng làm cho Nhạc Vũ suy nghĩ tới mấy ngày.
Nhạc Vũ cũng không nóng nảy, vô thượng thần thông trừ phi giống như Chiến Tuyết, đem vài loại thần thông hiện hữu dung hợp cùng nhau, muốn trống rỗng sinh ra, tự nghĩ pháp quyết nào có đơn giản như vậy?
Trừ phi là gặp phải tình hình như lúc hắn nghĩ ra Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao, có thể đi vào cảnh giới thiên nhân giao cảm mới ngộ đạo.
Nếu không nhất định sẽ giống như Tử Vân chân nhân cùng Ngọc Lăng Tiêu, trải qua nhiều năm tháng mới có thể thành tựu.
Mấy tháng cuối cùng Nhạc Vũ tạm thời gác lại việc sáng tạo môn vô thượng thần thông kia, ngược lại tập trung nghiên cứu vô thượng ma điển cùng Tổ Long truyền thừa.
Đặc biệt là huyết mạch truyền thừa, bên trong bao gồm Long tộc đại đạo, lúc tìm hiểu càng nhanh chóng hơn cả khi nghiên cứu ma điển.
Thẳng đến khi đã dễ dàng thông suốt Nhạc Vũ mới dừng lại, vừa quay về thế giới bên ngoài Diễn Thiên Châu, hồn niệm liền mơ hồ có cảm ứng.
Hắn thu hồi linh trận, hơi lắc mình liền rời khỏi tiểu động thiên, lập tức nhìn thấy Cửu Hoa chân nhân đang khoanh tay đứng bên ngoài chờ đợi.
/1421
|