Mệnh lệnh của Thích Thiếu Thương là “bắt sống Kiếm Yêu, còn lại giết chết”.
Mệnh lệnh chỉ là mệnh lệnh.
Mệnh lệnh nếu như không có ai đi thực hiện, cũng giống như hoàng đế không có quân đội.
Hoàng đế không có quân đội thế lực, rõ ràng là tự mình thất bại, tự rước lấy nhục.
Cho dù là “đi tấn công Tần quốc” cũng chỉ là một mệnh lệnh, nhưng muốn chấp hành mệnh lệnh này, sẽ có thể dẫn đến vô số người máu chảy lệ rơi, vợ con ly tán, xác chết đầy đường, nhà tan cửa nát, hơn nữa tai nạn này còn có thể kéo dài nhiều năm, họa vong không dứt.
Cho nên ra lệnh dễ, chấp hành khó.
Giết Kiếm Yêu khó, bắt sống Kiếm Yêu càng khó hơn.
Thế nhưng, khó cũng không phải là không thể làm được.
Càng khó thì càng phải hoàn thành. Nếu như có thể vượt qua, vậy thì sẽ tạo nên một loại năng lực vượt qua người phàm, vượt mức bình thường, một loại lực lượng gần như siêu nhân.
Như vậy mới có thành tựu.
Như vậy mới coi là thành công.
Kiếm của Kiếm Yêu rất yêu.
Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp tay trái cầm lưới, đang xiết chặt lại.
Quăng lưới rồi thì phải thu lưới, không thu lưới làm sao có thu hoạch?
Nhưng thu lưới thì phải đối diện với cá lớn trong lưới, bất kể nó còn sống, vùng vẫy, hay là lộ ra răng nhọn muốn cắn trả.
Tay phải bọn họ có búa, một mặt dùng búa chống đỡ kiếm pháp như yêu thú này, một mặt chém ngược lại.
Chém mà không giết.
Mục đích của bọn họ là muốn chém bị thương người trong lưới, chứ không phải muốn giết chết hắn.
Bởi vì mệnh lệnh của Thích Thiếu Thương là “bắt sống”.
Mà Lôi Quyển cũng từng dặn dò.
- Lúc hành động, mệnh lệnh của Thích Thiếu Thương chính là mệnh lệnh của ta. Nếu như có người không nghe, kết quả cũng giống như không nghe lệnh ta.
Bọn họ đương nhiên nghe lệnh.
Nhưng con mồi trong lưới lại không tòng mệnh, càng không nhận mệnh.
Hắn kịch liệt vùng vẫy, phản kích.
Hiện giờ, bốn tên đệ tử Lôi gia là Thực, Thuộc, Xảo, Hợp này quả thật giống như ngư dân trong biển rộng, thu lưới bắt được một con cá mập lớn, nhưng ngay cả thuyền cũng bị kéo vào trong biển sâu, không thoát thân được, cũng không đắc thủ được.
Kiếm Yêu là con mồi đáng sợ, giống như một con yêu quái.
Nếu như không có Tôn Ngư, Trương Thán, Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị, có thể Thực, Thuộc, Xảo, Hợp lại biến thành con mồi, bị cuốn vào trong nước xoáy tan xương nát thịt.
Bốn người này đều dũng mãnh gan dạ, có thể chiến đấu.
Trong đó Chu Như Thị, Lợi Tiểu Cát là cao thủ do Tô Mộng Chẩm đưa vào trong thời gian cầm quyền, lại là tâm phúc được Bạch Sầu Phi tin tưởng sủng ái, Vương Tiểu Thạch cũng rất lễ trọng bọn họ. Nói cách khác, trước khi Thích Thiếu Thương nắm quyền, bọn họ đã sớm thân kinh bách chiến, vì Kim Phong Tế Vũ lâu đánh thắng không ít trận lớn danh chấn giang hồ định giang sơn.
Còn như Trương Thán, gần đây võ công tiến nhanh, lại đi theo một đường kỳ dị, càng là khắc tinh của yêu kiếm của Kiếm Yêu.
Sự đáng sợ của Tôn Ngư lại không nằm ở sức chiến đấu của hắn, mà là khả năng nắm bắt thời cơ. Gặp phải loại người này, Tôn Ức Cựu rơi vào trong lưới cũng chỉ có thể nằm trong lưới.
Kỳ quái là hắn đột nhiên bị ám toán, rơi vào trong lưới, vừa tác chiến lại vừa nhớ tới những chuyện vốn chẳng liên quan gì đến sự tình trước mắt.
Hắn luôn luôn háo sắc.
Đến tận bây giờ, hắn tổng cộng đã quan hệ với ba trăm bảy mươi chín nữ nhân, có người tự động lao vào lòng, có người là kỹ nữ trăng hoa, cũng có phụ nữ nhà lành không hề tự nguyện.
Hắn ghi chép lại mỗi đoạn tình, mỗi nữ nhân, mỗi tình cảnh khi quan hệ vào trong một quyển sách gọi là “Ức Cựu Hoài Tân Mộng Hoa Lục”.
Nếu như tối nay hắn chết ở đây, quyển này sách liệu có bị người ta đốt đi không? Hay là sẽ công khai?
Mọi người xem rồi, mới biết hắn từng có nhiều nữ nhân như vậy, từng có những cô gái này, bọn họ sẽ cười? Hâm mộ? Hay là khinh ghét?
Hắn rất muốn biết.
Hắn thật muốn biết.
Chuyện này thực ra chẳng liên quan gì đến việc hắn chiến đấu hăng hái hiện giờ, nhưng hắn vẫn không nhịn được nghĩ tới những thứ này.
Tư tưởng vốn không thể kìm nén được.
Muốn cấm “ý nghĩ” một người, đó là một chuyện rất hoang đường và phí sức, hơn nữa tuyệt đối không thu được kết quả tốt.
Dư Yếm Quyện lại không có loại ý nghĩ này.
Bởi vì hắn không kịp nghĩ.
Kẻ địch của hắn không ám toán hắn, cũng không dùng xuất kích để chào hỏi hắn, mà là dùng ánh mắt.
Một loại ánh mắt rét lạnh giống như đang nhìn một thi thể.
Nhưng người nhìn hắn, bản thân cũng giống như một người chết.
Hoàn toàn không có ý sống, chỉ có chí chết.
Ngoài ra hai gò má của y còn hơi đỏ giống như bệnh nhân bị sốt.
Lúc kẻ địch xuất hiện, Tôn Ức Cựu đã bị một tấm lưới lớn bao trùm.
Dư Yếm Quyện đang muốn đi tương trợ, chợt nghe trên bàn vang lên một tiếng “cộp”, giống như có “thứ” gì từ trên đỉnh ngói rơi xuống.
Giống như một “sự vật” nhiều hơn là giống người.
Nhưng đó lại là người.
Một kẻ địch “rơi xuống” trên bàn phía trước.
Một đại địch giống như một con dơi màu đen.
Lúc Dư Yếm Quyện nhìn thấy người này, chỉ cảm thấy khí lạnh bức người, trong lòng hắn lạnh đi, da đầu phát lạnh, trái tim cũng lạnh.
Kiếm trong tay hắn càng lạnh.
Ánh lạnh bừng lên, kiếm khí thúc người.
Người của hắn quỷ khí âm u, kiếm pháp của hắn càng quỷ dị.
Kiếm thứ nhất của hắn không phải đâm người, mà là đâm đèn.
Đèn trên bàn.
Kiếm thứ nhất của hắn, thứ đâm tới không phải mũi kiếm, mà là gió kiếm.
Gió kiếm đâm tắt đèn trên bục.
Sau đó hắn mới thật sự xuất kiếm.
Kiếm của hắn màu đen, hòa làm một thể với đêm tối.
Người của hắn rất đen, lông tóc rất dày, toàn thân mặc áo bào đen.
Cộng thêm thanh kiếm màu đen trong tay hắn, giao thủ với hắn, giống như giao thủ trầm luân với tất cả ma quỷ trong đêm tối.
Thế nhưng hắn lại gặp phải một đối thủ như ma đêm.
Y vừa cúi người liền vọt tới, trong nháy mắt lấy ra một cây búa.
Y chém tới một búa.
Người của Lôi gia từ khi rút được kinh nghiệm xương máu, cho rằng luyện đao tập kiếm tuyệt đối không thể xưng bá thiên hạ, đã khổ công nghiên cứu thuốc nổ hỏa khí, ngoài ra còn sáng tạo nên “Ai Thần chỉ pháp”, lại dùng búa nhỏ làm binh khí, tự thành tam tuyệt, danh chấn giang hồ.
Người xuất búa đương nhiên là môn chủ Lôi Quyển của Tiểu Lôi môn.
Búa và kiếm chạm nhau bảy tám lần, bắn ra tia lửa, cũng là màu đen.
Sau mười lăm chiêu, búa tiến, kiếm lùi.
Áo bào đen xoay tròn.
Cả người Lôi Quyển giống như gió lốc cuốn ngược lên, sau đó hét lớn một tiếng, một búa rời tay bay tới.
Lần này, búa phá tan lưới kiếm bay vào, chém thẳng vào ngực, lại đóng đinh hắn vào trên tường đá.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết giống như cháy sém, “sự vật” trúng búa kia vẫn giãy giụa mấy cái, ma sát vào tường phát ra âm thanh bén nhọn khiến người ta ê răng. Nhưng đó chỉ là một bộ áo bào.
Áo bào đen.
Người thì sao?
Người ở phía sau, sau lưng Lôi Quyển.
Dư Yếm Quyện khổ học “Quỷ kiếm” trên Côn Luân, vốn đã xem chớp nhoáng phiêu hốt, quỷ thần khó lường là tinh túy của kiếm pháp.
“Kiếm Quỷ” thật sự là quỷ trong kiếm.
Nhưng hắn lại gặp phải một bệnh quỷ.
Một chiến sĩ bị ma bệnh bám lấy đến mức chỉ còn lại một thân thể gầy yếu với đấu chí siêu nhân.
Lôi Quyển.
Mệnh lệnh chỉ là mệnh lệnh.
Mệnh lệnh nếu như không có ai đi thực hiện, cũng giống như hoàng đế không có quân đội.
Hoàng đế không có quân đội thế lực, rõ ràng là tự mình thất bại, tự rước lấy nhục.
Cho dù là “đi tấn công Tần quốc” cũng chỉ là một mệnh lệnh, nhưng muốn chấp hành mệnh lệnh này, sẽ có thể dẫn đến vô số người máu chảy lệ rơi, vợ con ly tán, xác chết đầy đường, nhà tan cửa nát, hơn nữa tai nạn này còn có thể kéo dài nhiều năm, họa vong không dứt.
Cho nên ra lệnh dễ, chấp hành khó.
Giết Kiếm Yêu khó, bắt sống Kiếm Yêu càng khó hơn.
Thế nhưng, khó cũng không phải là không thể làm được.
Càng khó thì càng phải hoàn thành. Nếu như có thể vượt qua, vậy thì sẽ tạo nên một loại năng lực vượt qua người phàm, vượt mức bình thường, một loại lực lượng gần như siêu nhân.
Như vậy mới có thành tựu.
Như vậy mới coi là thành công.
Kiếm của Kiếm Yêu rất yêu.
Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp tay trái cầm lưới, đang xiết chặt lại.
Quăng lưới rồi thì phải thu lưới, không thu lưới làm sao có thu hoạch?
Nhưng thu lưới thì phải đối diện với cá lớn trong lưới, bất kể nó còn sống, vùng vẫy, hay là lộ ra răng nhọn muốn cắn trả.
Tay phải bọn họ có búa, một mặt dùng búa chống đỡ kiếm pháp như yêu thú này, một mặt chém ngược lại.
Chém mà không giết.
Mục đích của bọn họ là muốn chém bị thương người trong lưới, chứ không phải muốn giết chết hắn.
Bởi vì mệnh lệnh của Thích Thiếu Thương là “bắt sống”.
Mà Lôi Quyển cũng từng dặn dò.
- Lúc hành động, mệnh lệnh của Thích Thiếu Thương chính là mệnh lệnh của ta. Nếu như có người không nghe, kết quả cũng giống như không nghe lệnh ta.
Bọn họ đương nhiên nghe lệnh.
Nhưng con mồi trong lưới lại không tòng mệnh, càng không nhận mệnh.
Hắn kịch liệt vùng vẫy, phản kích.
Hiện giờ, bốn tên đệ tử Lôi gia là Thực, Thuộc, Xảo, Hợp này quả thật giống như ngư dân trong biển rộng, thu lưới bắt được một con cá mập lớn, nhưng ngay cả thuyền cũng bị kéo vào trong biển sâu, không thoát thân được, cũng không đắc thủ được.
Kiếm Yêu là con mồi đáng sợ, giống như một con yêu quái.
Nếu như không có Tôn Ngư, Trương Thán, Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị, có thể Thực, Thuộc, Xảo, Hợp lại biến thành con mồi, bị cuốn vào trong nước xoáy tan xương nát thịt.
Bốn người này đều dũng mãnh gan dạ, có thể chiến đấu.
Trong đó Chu Như Thị, Lợi Tiểu Cát là cao thủ do Tô Mộng Chẩm đưa vào trong thời gian cầm quyền, lại là tâm phúc được Bạch Sầu Phi tin tưởng sủng ái, Vương Tiểu Thạch cũng rất lễ trọng bọn họ. Nói cách khác, trước khi Thích Thiếu Thương nắm quyền, bọn họ đã sớm thân kinh bách chiến, vì Kim Phong Tế Vũ lâu đánh thắng không ít trận lớn danh chấn giang hồ định giang sơn.
Còn như Trương Thán, gần đây võ công tiến nhanh, lại đi theo một đường kỳ dị, càng là khắc tinh của yêu kiếm của Kiếm Yêu.
Sự đáng sợ của Tôn Ngư lại không nằm ở sức chiến đấu của hắn, mà là khả năng nắm bắt thời cơ. Gặp phải loại người này, Tôn Ức Cựu rơi vào trong lưới cũng chỉ có thể nằm trong lưới.
Kỳ quái là hắn đột nhiên bị ám toán, rơi vào trong lưới, vừa tác chiến lại vừa nhớ tới những chuyện vốn chẳng liên quan gì đến sự tình trước mắt.
Hắn luôn luôn háo sắc.
Đến tận bây giờ, hắn tổng cộng đã quan hệ với ba trăm bảy mươi chín nữ nhân, có người tự động lao vào lòng, có người là kỹ nữ trăng hoa, cũng có phụ nữ nhà lành không hề tự nguyện.
Hắn ghi chép lại mỗi đoạn tình, mỗi nữ nhân, mỗi tình cảnh khi quan hệ vào trong một quyển sách gọi là “Ức Cựu Hoài Tân Mộng Hoa Lục”.
Nếu như tối nay hắn chết ở đây, quyển này sách liệu có bị người ta đốt đi không? Hay là sẽ công khai?
Mọi người xem rồi, mới biết hắn từng có nhiều nữ nhân như vậy, từng có những cô gái này, bọn họ sẽ cười? Hâm mộ? Hay là khinh ghét?
Hắn rất muốn biết.
Hắn thật muốn biết.
Chuyện này thực ra chẳng liên quan gì đến việc hắn chiến đấu hăng hái hiện giờ, nhưng hắn vẫn không nhịn được nghĩ tới những thứ này.
Tư tưởng vốn không thể kìm nén được.
Muốn cấm “ý nghĩ” một người, đó là một chuyện rất hoang đường và phí sức, hơn nữa tuyệt đối không thu được kết quả tốt.
Dư Yếm Quyện lại không có loại ý nghĩ này.
Bởi vì hắn không kịp nghĩ.
Kẻ địch của hắn không ám toán hắn, cũng không dùng xuất kích để chào hỏi hắn, mà là dùng ánh mắt.
Một loại ánh mắt rét lạnh giống như đang nhìn một thi thể.
Nhưng người nhìn hắn, bản thân cũng giống như một người chết.
Hoàn toàn không có ý sống, chỉ có chí chết.
Ngoài ra hai gò má của y còn hơi đỏ giống như bệnh nhân bị sốt.
Lúc kẻ địch xuất hiện, Tôn Ức Cựu đã bị một tấm lưới lớn bao trùm.
Dư Yếm Quyện đang muốn đi tương trợ, chợt nghe trên bàn vang lên một tiếng “cộp”, giống như có “thứ” gì từ trên đỉnh ngói rơi xuống.
Giống như một “sự vật” nhiều hơn là giống người.
Nhưng đó lại là người.
Một kẻ địch “rơi xuống” trên bàn phía trước.
Một đại địch giống như một con dơi màu đen.
Lúc Dư Yếm Quyện nhìn thấy người này, chỉ cảm thấy khí lạnh bức người, trong lòng hắn lạnh đi, da đầu phát lạnh, trái tim cũng lạnh.
Kiếm trong tay hắn càng lạnh.
Ánh lạnh bừng lên, kiếm khí thúc người.
Người của hắn quỷ khí âm u, kiếm pháp của hắn càng quỷ dị.
Kiếm thứ nhất của hắn không phải đâm người, mà là đâm đèn.
Đèn trên bàn.
Kiếm thứ nhất của hắn, thứ đâm tới không phải mũi kiếm, mà là gió kiếm.
Gió kiếm đâm tắt đèn trên bục.
Sau đó hắn mới thật sự xuất kiếm.
Kiếm của hắn màu đen, hòa làm một thể với đêm tối.
Người của hắn rất đen, lông tóc rất dày, toàn thân mặc áo bào đen.
Cộng thêm thanh kiếm màu đen trong tay hắn, giao thủ với hắn, giống như giao thủ trầm luân với tất cả ma quỷ trong đêm tối.
Thế nhưng hắn lại gặp phải một đối thủ như ma đêm.
Y vừa cúi người liền vọt tới, trong nháy mắt lấy ra một cây búa.
Y chém tới một búa.
Người của Lôi gia từ khi rút được kinh nghiệm xương máu, cho rằng luyện đao tập kiếm tuyệt đối không thể xưng bá thiên hạ, đã khổ công nghiên cứu thuốc nổ hỏa khí, ngoài ra còn sáng tạo nên “Ai Thần chỉ pháp”, lại dùng búa nhỏ làm binh khí, tự thành tam tuyệt, danh chấn giang hồ.
Người xuất búa đương nhiên là môn chủ Lôi Quyển của Tiểu Lôi môn.
Búa và kiếm chạm nhau bảy tám lần, bắn ra tia lửa, cũng là màu đen.
Sau mười lăm chiêu, búa tiến, kiếm lùi.
Áo bào đen xoay tròn.
Cả người Lôi Quyển giống như gió lốc cuốn ngược lên, sau đó hét lớn một tiếng, một búa rời tay bay tới.
Lần này, búa phá tan lưới kiếm bay vào, chém thẳng vào ngực, lại đóng đinh hắn vào trên tường đá.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết giống như cháy sém, “sự vật” trúng búa kia vẫn giãy giụa mấy cái, ma sát vào tường phát ra âm thanh bén nhọn khiến người ta ê răng. Nhưng đó chỉ là một bộ áo bào.
Áo bào đen.
Người thì sao?
Người ở phía sau, sau lưng Lôi Quyển.
Dư Yếm Quyện khổ học “Quỷ kiếm” trên Côn Luân, vốn đã xem chớp nhoáng phiêu hốt, quỷ thần khó lường là tinh túy của kiếm pháp.
“Kiếm Quỷ” thật sự là quỷ trong kiếm.
Nhưng hắn lại gặp phải một bệnh quỷ.
Một chiến sĩ bị ma bệnh bám lấy đến mức chỉ còn lại một thân thể gầy yếu với đấu chí siêu nhân.
Lôi Quyển.
/110
|