Chỉ nghe Quan Thất lạnh lùng nói:
- Ai dám hại ngươi? Chỉ cần ta ở đây, sẽ không ai dám động đến ngươi.
Chu Nguyệt Minh nói:
- Quan thánh Chủ thần công cái thế, thiên hạ đệ nhất, ngài ở đây dĩ nhiên là không ai dám đụng đến ta. Nể mặt của ngài, có lẽ nhất thời cũng không dám đụng đến ta. Nhưng khi ngài rời khỏi thì sao? Ta nói ra bí mật của bọn họ, tố giác ẩn tình của bọn họ, ngài nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho một kẻ đáng thương như ta sao? Ta không phải không nói, mà là không dám nói.
Quan Thất vừa nghe liền lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng sợ, cứ nói đi. Ta có ở đây hay không cũng vậy, ai dám động đến ngươi chính là động vào họ Quan ta, Quan Thất ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
Y vừa nói câu này, Chu Nguyệt Minh lập tức mặt mày hớn hở. Mọi người không nhịn được ngơ ngác nhìn nhau, thương tiếc cho Quan Thất. Vô Tình còn không kìm được than một tiếng.
Chỉ có Tôn Thanh Hà hừ lạnh nói:
- Một người nửa điên, lời nói không đáng nhắc đến, chính hắn cũng chưa chắc làm chủ được, làm chuẩn được.
Kiếm của hắn bị Quan Thất đoạt đi, còn tiện tay thi triển ra “Ý Mã kiếm pháp” của hắn, hơn nữa uy lực càng lớn, thân pháp càng kỳ, tâm tình của hắn nếu tốt mới là kỳ lạ.
Không ngờ câu này vừa nói ra, lại khiến cho Chu Nguyệt Minh “thừa cơ hội”, tiến thêm một bước dùng lời nói ép buộc Quan Thất nhận lời:
- Chính là như vậy, thánh chủ cũng chính tai nghe rồi. Hôm nay ngài đang chủ trì đại cục, còn có lời khó nghe như vậy, nếu có một ngày ngài đi xa, mạng của ta chỉ có theo trời thôi.
- Theo trời? Theo trời!
Quan Thất đột nhiên nhất cách cách cuồng cười lên:
- Theo trời! Phó thác cho trời không bằng chết! Ta theo trời nhiều rồi, phó thác lâu rồi, hôm nay lại muốn càn khôn do ta, phong vân mặc ta, chúng ta phải không nghe theo trời, không phó thác cho trời.
Sau đó y nói với Chu Nguyệt Minh như căn dặn:
- Ngươi đừng sợ! Ta chẳng những dạy ngươi võ nghệ tuyệt thế, để cho ngươi không còn e ngại đám đạo chích này, còn cùng ngươi nghĩ một biện pháp tốt, để cho nửa đời sau của ngươi được Quan mỗ ta bảo vệ, tuyệt đối không người nào dám ức hiếp ngươi.
Chu Nguyệt Minh vừa nghe, đúng là hoan hỉ bất ngờ, còn vui mừng khôn xiết.
Mọi người vừa nghe đều biến sắc, biết rõ Quan Thất tuy võ công cao tuyệt, thiên tư được trời ưu ái, nhưng đối nhân xử thế, nhân tình thế sự vẫn giống như một đứa trẻ hồn nhiên, cộng thêm thần trí vẫn luôn nửa tỉnh nửa điên, lại bị Chu Nguyệt Minh bịa đặt một phen làm mê muội. May mắn là Quan Thất si si ngốc ngốc, nửa điên nửa tỉnh, cho dù có giữ lời, nhiều nhất cũng chỉ nói một chút rồi thôi, chưa chắc có thể xem là thật.
Nếu không, Chu Nguyệt Minh có nhân vật tuyệt thế như Quan Thất ở phía sau chống đỡ, hắn thật sự sẽ bay, biết bay, có thể bay.
Chỉ nghe Quan Thất lại quát hỏi:
- Ngươi còn không mau nói!
Chu Nguyệt Minh nói:
- Ta suy đoán, Tiểu Bạch đang ở trong kinh.
Mọi người nghe vậy đều động dung.
Nên biết, ai nấy cũng thấy được Quan Thất rất yêu thương Ôn Tiểu Bạch, xem ra tình yêu của Quan Thất đối với nàng là dù chết cũng không hối hận.
Chỉ cần có người khống chế Tiểu Bạch, chẳng phải cũng giống như khống chế Quan Thất sao? Chỉ cần thao túng nhân vật như Quan Thất, có thể nói muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, muốn tuyết có đóng băng.
Quan Thất đột nhiên nói:
- Trong kinh? Nàng ở trong kinh?
Chu Nguyệt Minh nói:
- Đúng.
Quan Thất vội hỏi tiếp:
- Nàng ở chỗ nào trong kinh thành? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ lập tức đi tìm nàng!
Chu Nguyệt Minh nói:
- Ta không biết.
Hắn liền nói tiếp:
- Nhưng có hai người chắc hẳn sẽ biết.
- Ai?
Mọi người cũng muốn biết rốt cuộc là ai.
- Ôn Vãn.
- Hắn? Tung Dương Ôn Vãn?
- Y là cha nuôi của Tiểu Bạch… Trên giang hồ có vài suy đoán, Tiểu Bạch cô nương có thể là tình nhân của y, cũng có thể là con riêng của y, càng có thể là một quân cờ quan trọng mà y sắp đặt trong kinh thành. “Quân cờ” này của y, có một thời gian từng gây ra ảnh hưởng lớn với Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, còn có thánh chủ ngài… Vốn là một tay y đưa Tiểu Bạch cô nương vào kinh, Tiểu Bạch còn từng theo họ “Ôn” của y, nếu y không biết thì còn ai biết.
- Vậy… còn một người nữa là ai?
- Phương Ứng Khán.
- Hắn? Hắn là ai?
- Hắn là một người trẻ tuổi mới quật khởi gần đây trong kinh thành, là người có quyền lực nhất, võ công cũng cao nhất.
- Hắn làm sao biết được? Tiểu Bạch liên quan gì đến hắn?
- Hắn đương nhiên biết. Người này lợi dụng quan hệ của cha nuôi hắn là đại hiệp Phương Ca Ngâm, đã bán không ít nhân tình mặt mũi, biết được không ít chuyện mà người khác không biết. Năm trước Ôn Vãn định vào kinh, bề ngoài là muốn tìm tiểu nữ Ôn Nhu về, thực ra mục đích là tìm Tiểu Bạch. Có điều trước khi y vào cửa thì đã bị chặn lại, người “chặn” y lại chính là Phương Ứng Khán. Nói dễ nghe là khuyên Ôn Tung Dương trở về, thực ra là “uy hiếp” y không cho vào kinh, nếu không đám người Phương Ứng Khán trước tiên sẽ dùng Tiểu Bạch cô nương khai đao. Người ta đồn là Lạc Dương lão Ôn ném chuột sợ vỡ bình, sợ Phương tiểu hầu gia làm hại Ôn Nhu, thực ra không phải. Đương nhiên Ôn Nhu cô nương đã qua lại thân mật, kết thành một nhóm với Vương Tiểu Thạch và người của phe Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn đụng đến Ôn Nhu e rằng cũng không dễ dàng. Hóa ra là Ôn lão tiền bối có điểm yếu khác rơi vào trong tay tập đoàn Hữu Kiều, cho nên mới không dám cường hành vào kinh, thất vọng quay về.
Quan Thất tinh thần hoảng hốt:
- Ngươi muốn nói… tất cả những điều này, đều là… một người khác biết tung tích của Tiểu Bạch, là…
Chu Nguyệt Minh nói:
- Dĩ nhiên là Phương Ứng Khán Phương công tử rồi.
Quan Thất lạnh lùng nói:
- Như vậy, Ôn Vãn và Phương Ứng Khán đang ở đâu?
Hiện giờ y xem như đã biết rõ một chuyện, chỉ cần tìm được Phương Ứng Khán hoặc Ôn Tung Dương, sẽ có tin tức của Tiểu Bạch.
Chu Nguyệt Minh nói:
- Lạc Dương Ôn Vãn đương nhiên là ở Lạc Dương.
- Quan Thất truy hỏi
- Vậy họ Phương thì sao?
Chu Nguyệt Minh nói:
- Hắn ở trong thành.
Quan Thất nói:
- Kinh thành?
Chu Nguyệt Minh biết, những năm gần đây Quan Thất đã phát điên, không hiểu rõ lắm thế cuộc của giang hồ võ lâm, liền nói:
- Hiện giờ tại võ lâm kinh sư, Phương tiểu hầu gia là người có ảnh hưởng lớn, rất có phân lượng.
Quan Thất liền nói:
- Vậy ngươi hãy lập tức dẫn ta đi tìm hắn!
Chu Nguyệt Minh cười khổ nói:
- Người này chỉ sợ khó tìm…
Lời còn chưa dứt, hắn chợt cảm thấy sau lưng đau nhói, gần như cho rằng mũi kiếm đã đâm ra trước ngực.
May mắn là không, còn không có.
Cho nên hắn lập tức nói tiếp:
- Người này không dễ tìm, hắn đã lên đường truy kích Vương Tiểu Thạch rồi, cũng không biết đã về kinh hay chưa. Nhưng hắn có một tên đồng bọn, cũng là một nhân vật quan trọng, vẫn luôn dốc sức trợ giúp Phương tiểu công tử một bước lên mây, lãnh tụ quần hùng, hơn nữa người này và Tiểu Bạch cô nương hình như cũng có ngọn nguồn đặc biệt…
Quan Thất đã không kiên nhẫn:
- Hắn là ai?
Chu Nguyệt Minh nói:
- Hắn chính là ngự giám Mễ công công.
Quan Thất nhất thời không hiểu:
- Công công?
Chu Nguyệt Minh nói:
- Mễ Thương Khung.
Quan Thất bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Mễ Hữu Kiều, Triều Thiên Nhất Côn Mễ Hữu Kiều?
Chu Nguyệt Minh nghe thấy giọng điệu của Quan Thất kích động như vậy, cũng có phần bất ngờ:
- Chính là Mễ Hữu Kiều, thánh chủ biết hắn sao?
Quan Thất giận dữ nói:
- Ta không biết hắn à? Hắn chính là Mễ Thương Khung, đệ tử chân truyền của Hoài Âm Trương Hầu năm đó vượt bậc thiên hạ, uy chấn giang hồ, tổng đường chủ của Trảm Kinh đường. Ta làm sao lại không biết hắn. Từ sau khi một ngàn lẻ một thức Phong Đao Sương Kiếm của Hoài Âm Hầu bại dưới một quyết Thiên Nhất của Vi Thanh Thanh Thanh, hắn đã rút ra kinh nghiệm, một lần nữa cải cách, cải tiến, cải tạo một ngàn lẻ một chiêu kia, hóa thành đơn giản, tập hợp thành nhóm, quy nạp chỉnh hợp thành một chiêu, từ đó sáng tạo ra Triều Thiên Nhất Côn. Ta làm sao không biết lão tặc trộm quyền trộm chiêu này!
Chu Nguyệt Minh cũng giống như những người khác, không ngờ được Quan Thất lại một hơi vạch trần lai lịch và võ công của Mễ Hữu Kiều.
Chỉ nghe Quan Thất tra hỏi:
- Hắn ở nơi nào?
Chu Nguyệt Minh đành phải đưa tay chỉ, nói:
- Hắn đang ở đây.
Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn, trông thấy nơi hắn chỉ là đêm tối, đường dài, đầu hẻm nhỏ, chính là tên canh phu kia.
- Ai dám hại ngươi? Chỉ cần ta ở đây, sẽ không ai dám động đến ngươi.
Chu Nguyệt Minh nói:
- Quan thánh Chủ thần công cái thế, thiên hạ đệ nhất, ngài ở đây dĩ nhiên là không ai dám đụng đến ta. Nể mặt của ngài, có lẽ nhất thời cũng không dám đụng đến ta. Nhưng khi ngài rời khỏi thì sao? Ta nói ra bí mật của bọn họ, tố giác ẩn tình của bọn họ, ngài nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho một kẻ đáng thương như ta sao? Ta không phải không nói, mà là không dám nói.
Quan Thất vừa nghe liền lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng sợ, cứ nói đi. Ta có ở đây hay không cũng vậy, ai dám động đến ngươi chính là động vào họ Quan ta, Quan Thất ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
Y vừa nói câu này, Chu Nguyệt Minh lập tức mặt mày hớn hở. Mọi người không nhịn được ngơ ngác nhìn nhau, thương tiếc cho Quan Thất. Vô Tình còn không kìm được than một tiếng.
Chỉ có Tôn Thanh Hà hừ lạnh nói:
- Một người nửa điên, lời nói không đáng nhắc đến, chính hắn cũng chưa chắc làm chủ được, làm chuẩn được.
Kiếm của hắn bị Quan Thất đoạt đi, còn tiện tay thi triển ra “Ý Mã kiếm pháp” của hắn, hơn nữa uy lực càng lớn, thân pháp càng kỳ, tâm tình của hắn nếu tốt mới là kỳ lạ.
Không ngờ câu này vừa nói ra, lại khiến cho Chu Nguyệt Minh “thừa cơ hội”, tiến thêm một bước dùng lời nói ép buộc Quan Thất nhận lời:
- Chính là như vậy, thánh chủ cũng chính tai nghe rồi. Hôm nay ngài đang chủ trì đại cục, còn có lời khó nghe như vậy, nếu có một ngày ngài đi xa, mạng của ta chỉ có theo trời thôi.
- Theo trời? Theo trời!
Quan Thất đột nhiên nhất cách cách cuồng cười lên:
- Theo trời! Phó thác cho trời không bằng chết! Ta theo trời nhiều rồi, phó thác lâu rồi, hôm nay lại muốn càn khôn do ta, phong vân mặc ta, chúng ta phải không nghe theo trời, không phó thác cho trời.
Sau đó y nói với Chu Nguyệt Minh như căn dặn:
- Ngươi đừng sợ! Ta chẳng những dạy ngươi võ nghệ tuyệt thế, để cho ngươi không còn e ngại đám đạo chích này, còn cùng ngươi nghĩ một biện pháp tốt, để cho nửa đời sau của ngươi được Quan mỗ ta bảo vệ, tuyệt đối không người nào dám ức hiếp ngươi.
Chu Nguyệt Minh vừa nghe, đúng là hoan hỉ bất ngờ, còn vui mừng khôn xiết.
Mọi người vừa nghe đều biến sắc, biết rõ Quan Thất tuy võ công cao tuyệt, thiên tư được trời ưu ái, nhưng đối nhân xử thế, nhân tình thế sự vẫn giống như một đứa trẻ hồn nhiên, cộng thêm thần trí vẫn luôn nửa tỉnh nửa điên, lại bị Chu Nguyệt Minh bịa đặt một phen làm mê muội. May mắn là Quan Thất si si ngốc ngốc, nửa điên nửa tỉnh, cho dù có giữ lời, nhiều nhất cũng chỉ nói một chút rồi thôi, chưa chắc có thể xem là thật.
Nếu không, Chu Nguyệt Minh có nhân vật tuyệt thế như Quan Thất ở phía sau chống đỡ, hắn thật sự sẽ bay, biết bay, có thể bay.
Chỉ nghe Quan Thất lại quát hỏi:
- Ngươi còn không mau nói!
Chu Nguyệt Minh nói:
- Ta suy đoán, Tiểu Bạch đang ở trong kinh.
Mọi người nghe vậy đều động dung.
Nên biết, ai nấy cũng thấy được Quan Thất rất yêu thương Ôn Tiểu Bạch, xem ra tình yêu của Quan Thất đối với nàng là dù chết cũng không hối hận.
Chỉ cần có người khống chế Tiểu Bạch, chẳng phải cũng giống như khống chế Quan Thất sao? Chỉ cần thao túng nhân vật như Quan Thất, có thể nói muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, muốn tuyết có đóng băng.
Quan Thất đột nhiên nói:
- Trong kinh? Nàng ở trong kinh?
Chu Nguyệt Minh nói:
- Đúng.
Quan Thất vội hỏi tiếp:
- Nàng ở chỗ nào trong kinh thành? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ lập tức đi tìm nàng!
Chu Nguyệt Minh nói:
- Ta không biết.
Hắn liền nói tiếp:
- Nhưng có hai người chắc hẳn sẽ biết.
- Ai?
Mọi người cũng muốn biết rốt cuộc là ai.
- Ôn Vãn.
- Hắn? Tung Dương Ôn Vãn?
- Y là cha nuôi của Tiểu Bạch… Trên giang hồ có vài suy đoán, Tiểu Bạch cô nương có thể là tình nhân của y, cũng có thể là con riêng của y, càng có thể là một quân cờ quan trọng mà y sắp đặt trong kinh thành. “Quân cờ” này của y, có một thời gian từng gây ra ảnh hưởng lớn với Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, còn có thánh chủ ngài… Vốn là một tay y đưa Tiểu Bạch cô nương vào kinh, Tiểu Bạch còn từng theo họ “Ôn” của y, nếu y không biết thì còn ai biết.
- Vậy… còn một người nữa là ai?
- Phương Ứng Khán.
- Hắn? Hắn là ai?
- Hắn là một người trẻ tuổi mới quật khởi gần đây trong kinh thành, là người có quyền lực nhất, võ công cũng cao nhất.
- Hắn làm sao biết được? Tiểu Bạch liên quan gì đến hắn?
- Hắn đương nhiên biết. Người này lợi dụng quan hệ của cha nuôi hắn là đại hiệp Phương Ca Ngâm, đã bán không ít nhân tình mặt mũi, biết được không ít chuyện mà người khác không biết. Năm trước Ôn Vãn định vào kinh, bề ngoài là muốn tìm tiểu nữ Ôn Nhu về, thực ra mục đích là tìm Tiểu Bạch. Có điều trước khi y vào cửa thì đã bị chặn lại, người “chặn” y lại chính là Phương Ứng Khán. Nói dễ nghe là khuyên Ôn Tung Dương trở về, thực ra là “uy hiếp” y không cho vào kinh, nếu không đám người Phương Ứng Khán trước tiên sẽ dùng Tiểu Bạch cô nương khai đao. Người ta đồn là Lạc Dương lão Ôn ném chuột sợ vỡ bình, sợ Phương tiểu hầu gia làm hại Ôn Nhu, thực ra không phải. Đương nhiên Ôn Nhu cô nương đã qua lại thân mật, kết thành một nhóm với Vương Tiểu Thạch và người của phe Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn đụng đến Ôn Nhu e rằng cũng không dễ dàng. Hóa ra là Ôn lão tiền bối có điểm yếu khác rơi vào trong tay tập đoàn Hữu Kiều, cho nên mới không dám cường hành vào kinh, thất vọng quay về.
Quan Thất tinh thần hoảng hốt:
- Ngươi muốn nói… tất cả những điều này, đều là… một người khác biết tung tích của Tiểu Bạch, là…
Chu Nguyệt Minh nói:
- Dĩ nhiên là Phương Ứng Khán Phương công tử rồi.
Quan Thất lạnh lùng nói:
- Như vậy, Ôn Vãn và Phương Ứng Khán đang ở đâu?
Hiện giờ y xem như đã biết rõ một chuyện, chỉ cần tìm được Phương Ứng Khán hoặc Ôn Tung Dương, sẽ có tin tức của Tiểu Bạch.
Chu Nguyệt Minh nói:
- Lạc Dương Ôn Vãn đương nhiên là ở Lạc Dương.
- Quan Thất truy hỏi
- Vậy họ Phương thì sao?
Chu Nguyệt Minh nói:
- Hắn ở trong thành.
Quan Thất nói:
- Kinh thành?
Chu Nguyệt Minh biết, những năm gần đây Quan Thất đã phát điên, không hiểu rõ lắm thế cuộc của giang hồ võ lâm, liền nói:
- Hiện giờ tại võ lâm kinh sư, Phương tiểu hầu gia là người có ảnh hưởng lớn, rất có phân lượng.
Quan Thất liền nói:
- Vậy ngươi hãy lập tức dẫn ta đi tìm hắn!
Chu Nguyệt Minh cười khổ nói:
- Người này chỉ sợ khó tìm…
Lời còn chưa dứt, hắn chợt cảm thấy sau lưng đau nhói, gần như cho rằng mũi kiếm đã đâm ra trước ngực.
May mắn là không, còn không có.
Cho nên hắn lập tức nói tiếp:
- Người này không dễ tìm, hắn đã lên đường truy kích Vương Tiểu Thạch rồi, cũng không biết đã về kinh hay chưa. Nhưng hắn có một tên đồng bọn, cũng là một nhân vật quan trọng, vẫn luôn dốc sức trợ giúp Phương tiểu công tử một bước lên mây, lãnh tụ quần hùng, hơn nữa người này và Tiểu Bạch cô nương hình như cũng có ngọn nguồn đặc biệt…
Quan Thất đã không kiên nhẫn:
- Hắn là ai?
Chu Nguyệt Minh nói:
- Hắn chính là ngự giám Mễ công công.
Quan Thất nhất thời không hiểu:
- Công công?
Chu Nguyệt Minh nói:
- Mễ Thương Khung.
Quan Thất bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Mễ Hữu Kiều, Triều Thiên Nhất Côn Mễ Hữu Kiều?
Chu Nguyệt Minh nghe thấy giọng điệu của Quan Thất kích động như vậy, cũng có phần bất ngờ:
- Chính là Mễ Hữu Kiều, thánh chủ biết hắn sao?
Quan Thất giận dữ nói:
- Ta không biết hắn à? Hắn chính là Mễ Thương Khung, đệ tử chân truyền của Hoài Âm Trương Hầu năm đó vượt bậc thiên hạ, uy chấn giang hồ, tổng đường chủ của Trảm Kinh đường. Ta làm sao lại không biết hắn. Từ sau khi một ngàn lẻ một thức Phong Đao Sương Kiếm của Hoài Âm Hầu bại dưới một quyết Thiên Nhất của Vi Thanh Thanh Thanh, hắn đã rút ra kinh nghiệm, một lần nữa cải cách, cải tiến, cải tạo một ngàn lẻ một chiêu kia, hóa thành đơn giản, tập hợp thành nhóm, quy nạp chỉnh hợp thành một chiêu, từ đó sáng tạo ra Triều Thiên Nhất Côn. Ta làm sao không biết lão tặc trộm quyền trộm chiêu này!
Chu Nguyệt Minh cũng giống như những người khác, không ngờ được Quan Thất lại một hơi vạch trần lai lịch và võ công của Mễ Hữu Kiều.
Chỉ nghe Quan Thất tra hỏi:
- Hắn ở nơi nào?
Chu Nguyệt Minh đành phải đưa tay chỉ, nói:
- Hắn đang ở đây.
Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn, trông thấy nơi hắn chỉ là đêm tối, đường dài, đầu hẻm nhỏ, chính là tên canh phu kia.
/110
|