Chương 1.2: Cô gái bị bỏ rơi trở về
"Người từ độ cao hai mươi tầng rơi xuống, con cũng không cân nhắc đến, tầng một của nhiều tòa nhà thường cao hơn các tầng khác, hơn nữa con tính hướng gió cũng không đúng, đến độ cao tầng hai mươi, tốc độ gió nhất định không giống mặt đất, hơn nữa xung quanh tòa nhà này còn có một tòa nhà cao ba mươi tầng, con cảm thấy gió thổi tới sẽ giảm ít hơn bao nhiêu!"
"Mọi người cũng chỉ biết bắt nạt con, kinh nghiệm sống của người ta tương đối ít mà!" Tiểu Nguyên vừa nói vừa cầm bút lên tiến hành tính toán lần nữa, mà hai binh lính đối diện muốn tìm đề tài đã từ bỏ loại suy nghĩ này, thấy thế nào đều cảm thấy không phải người một thế giới.
"Trưởng quan, còn nửa giờ sẽ tiến vào không phận Trung Quốc!" Một binh lính trẻ tuổi đối diện nói, Kỷ Khanh gật đầu một cái, nhưng không nhìn ra vẻ mặt gì.
"Mẹ, những thứ mẹ xem đây đều là cái gì ạ!" Tiểu Nguyên ngẹo cổ nhìn chằm chằm một chồng tài liệu trong tay Kỷ Khanh.
"Không có gì, rất nhanh sẽ tới quê hương của mẹ rồi!" Giờ phút này, trong lòng Kỷ Khanh vô cùng dao động, có chút kích động khó khống chế.
"Vậy ạ, thế quê hương của mẹ có gì chơi vui ạ!" Tiểu Nguyên tỏ ra hưng phấn dị thường.
Chuyện vui? Kỷ Khanh vuốt cằm, "Không có!"
"Vậy..." Tiểu Nguyên do dự một chút, "Cha đâu..."
Kỷ Khanh hơi sửng sốt, chỉ nghiêng đầu nhìn ánh mắt tha thiết dị thường của Tiểu Nguyên một cái, bình tĩnh nói một câu, "Mẹ không phải nói với con rồi sao, cha con chết rồi!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì cả!" Giọng nói vô cùng kiên định, không cho người khác chen miệng vào.
"Vậy sẽ có nghĩa địa chứ!"
"Không có!"
"Tại sao không có ạ, người chết rồi không phải đều có nghĩa địa sao!" Tiểu Nguyên thở phì phò nói, cậu bé luôn không tin cha mình đã chết, nhưng từ trước tới nay cậu bé không chỉ xem một tấm hình của cha, chính là một chút tin tức đều không nghe mẹ nhắc tới.
"Hài cốt của người đó không còn!" Kỷ Khanh thản nhiên nói.
Chỉ là giờ phút này một người đàn ông điên cuồng hắt xì, là ai lớn gan như vậy dám nhục mạ sau lưng mình? Người đàn ông cau mày.
Thảm như vậy!" Tiểu Nguyên thở dài, "Con chỉ muốn nhìn cha một chút, hình cũng không được sao?"
"Người đều chết rồi, có gì để nhìn!"
"Mẹ, tại sao mẹ nhẫn tâm như vậy chứ!"
"Có sao?" Kỷ Khanh nhìn ngoài cửa sổ, tâm triều khó dằn, người đàn ông kia chắc đã chết rồi nhỉ, nhắc tới ngay cả tên họ của người đàn ông này mà cô cũng không biết.
"Đúng vậy, đó dù sao cũng là chồng của mẹ! Là cha của con trai mẹ mà!" Tiểu Nguyên tức giận nói.
"Vậy thì sao, trừ chút quan hệ trên phương diện sinh học, còn có cái gì?"
"Chậc..." Tiểu Nguyên nhất thời có chút cứng họng, dường như thật sự không còn dư thừa cái gì.
Mà giờ khắc này, trong sân huấn luyện.
Mặt trời giữa trưa thiêu đốt mặt đấy, trong không khí nóng ran không thấy một tia gió, mà giờ khắc này một đám đàn ông cởi trần mặc quần rằn ri, đang tiến hành huấn luyện.
Bên kia
Một người đàn ông, da ngăm đen, mặc đồ rằn ri, trong tay cầm một chai nước suối.
"Từng người các cậu chưa ăn cơm à, động tác chậm như vậy, mỗi động tác đều làm lại một lần! Đặc biệt, đám tân binh này, từng người một như phụ nữ vậy!" Giọng nói của người đàn ông tục tằng, đội mũ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét cương nghị và đôi mắt giống như chim ưng.
Mà giờ khắc này một người lính vội vã chạy tới, ghé vào bên tai người đàn ông nói mấy câu nói, đàn ông cau mày một cái, để người tiếp tục nhìn chằm chằm đám binh lính này huấn luyện liền vội vã đi ra phía ngoài.
"Tại sao cô ấy trở lại?" Mạc Triệu Nam vừa nói vừa tháo mũ của mình xuống, xoa tóc của mình.
/1881
|