Chương 14.1: Cảm ơn ân vứt bỏ của anh.
Thẩm Mục Thanh là cùng nhau lớn lên với chị em nhà họ Kỷ, tuy Kỷ Khanh và Kỷ Ái là sinh đôi, nhưng thật ra hai người rất dễ phân biệt, thật ra tính cách con người hoặc nhiều hoặc ít có thể nhìn ra từ bề ngoài, hai chị em này, Kỷ Khanh lớn lên xinh đẹp, lại trời sinh ngu ngốc, Kỷ Ái thanh tú đáng yêu, lại thông minh ngoan ngoãn, từ mặt mày đều nhìn ra được.
Cho nên từ nhỏ Kỷ Ái chính là tiêu điểm chú ý của mọi người, tuy Thẩm Mục Thanh cũng như thế.
Mà giờ phút này Kỷ Khanh lại đứng ở trước mặt anh, tư thế oai hùng đĩnh bạt, một thân quân trang, Thẩm Mục Thanh chưa bao giờ gặp qua nữ quân nhân, Kỷ Khanh là người đầu tiên, đĩnh bạt anh khí, rất khác với những người phụ nữ tầm thường.
Mà Kỷ Ái càng không giống, Kỷ Ái là cô chủ nhà giàu nũng nịu điển hình, dịu dàng trí thức, có lẽ là do ở quân đội thời gian dài, trên người Kỷ Khanh nhiều thêm một ít sắc bén.
“Mục Thanh, con đã đến rồi, nhanh lại đây ngồi đi.” Triệu Lâm vừa thấy Thẩm Mục Thanh, lập tức trở nên cực kỳ ân cần.
“Vâng.” Biểu tình Thẩm Mục Thanh nhàn nhạt, chỉ là dư quang đôi mắt vẫn còn dừng lại trên người Kỷ Khanh.
“Vẫn không có động tĩnh sao?” Mạc Triệu Nam tiến vào từ bên ngoài, chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thẩm Mục Thanh.
Nói thật, Thẩm Mục Thanh là thật xuất chúng, chỉ là trong mắt Mạc Triệu Nam, đã sớm quen với các cậu ấm nhà giàu đủ loại kiểu dáng trong thủ đô, Thẩm Mục Thanh ở trong mắt anh, còn không tính là gì.
“Không có, tôi đã xâm nhập theo dõi bên nhà xưởng, hiện tại vẫn là đang sàng lọc, bởi vì có góc chết theo dõi.” Kỷ Khanh nhún vai.
“Các người chuẩn bị xong tiền mặt và máy bay chưa? Lại nói máy bay lấy từ đâu vậy?” Lúc này Mạc Triệu Nam mới nhớ tới chuyện này.
“Khoảng thời gian trước vừa mới mua máy bay tư nhân, còn chưa sử dụng đâu!” Lúc Kỷ Hành Sơn nói lời này, vẻ mặt ảo não, nói thật người biết được chuyện này không nhiều lắm.
Mấy người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Kỷ Hành Sơn, kẻ có tiền có máy bahy tư nhân cũng không kỳ quái, sao Kỷ Hành Sơn còn lộ vẻ mặt muốn che giấu, đoán chừng cũng là không muốn tỏ vẻ quá giàu có đi.
“Đúng rồi, đều sắp giữa trưa, cô khnogo nói với Tiểu Nguyên một tiếng sao?” Mạc Triệu Nam duỗi tay vỗ bả vai Kỷ Khanh.
Kỷ Khanh bận đến sắp quên mất chuyện này, mấy đồng đội lúc trước của cô, cũng giúp cô chăm sóc đứa nhỏ, lần này, thật đúng là có chút không thích ứng.
“Anh không nói tôi đều sắp quên mất chuyện này!” Kỷ Khanh duỗi tay đỡ trán, vẻ mặt ảo não.
“Nếu không tôi phái người đi đón nó ăn cơm, cô bên này cũng không thể phân thân.”
“Như vậy cũng quá phiền toái anh rồi.”
“Phiền toái cái gì, mọi người đều là chiến hữu.”
Loại ân cần này của Mạc Triệu Nam ở trong mắt người khác không giống như là chuyện bình thường.
Thân hình Mạc Triệu Nam cao lớn, đoán chừng phải 1m85 trở lên, đứng chung một chỗ với Kỷ Khanh, lại là một thân quân trang, thoạt nhìn thật là đặc biệt xứng đôi.
“Vậy được rồi, anh kêu ai đi qua đi.”
“Chính là nhà bác cả kia của tôi, các người từng gặp qua.” Mạc Triệu Nam cười như tên trộm.
Kỷ Khanh lập tức mặt tối sầm.
“Ngoại trừ anh ta còn có thể tìm người khác không!”
Sao luôn kéo đến trên người gã đàn ông đó.
Mạc Triệu Nam tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh chính là cố ý, anh luôn cảm thấy giữa hai người này có mờ ám, thế giới này to lớn, thật ra bộ dáng tương tự còn rất dễ lý giải, chủ yếu là không khí giữa hai người kia, dù Mạc Triệu Nam là một kẻ ngốc cũng nhìn ra được không bình thường.
/1881
|