Quan Sách

Chương 1120: Sự bất đồng của Phó bí thư Lã!

/1317


Công tác báo cáo về vụ hỏa hoạn 12.1 Trần Kinh yêu cầu chính quyền phụ trách, công tác này do Từ Binh đích thân phụ trách.

Sau khi sửa lại tài liệu báo cáo, Từ Binh lên tỉnh lần lượt tới gặp các lãnh đạo quan trọng của tỉnh, lãnh đạo cục Giám sát an toàn của tỉnh, báo cáo chi tiết tình hình thương vong trong vụ hỏa hoạn, tình hình tổn thất tài sản, tình hình xử lý của những người chịu trách nhiệm có liên quan, cũng như tình hình công tác giải quyết hậu quả.

Cuối cùng cục Giám sát an toàn tỉnh xác định vụ hỏa hoạn lần này là một sự cố nghiêm trọng, Phó chủ tịch thành phố Trương Dương quản lý vấn đề an toàn phát triển bị giáng chức, truy cứu trách nhiệm hình sự các lãnh đạo chủ chốt của nhà máy dệt Toàn Thắng, kháng án do Viện kiểm sát đưa ra.

Về những nguyên nhân sâu xa có thể tồn tại, lãnh đạo tỉnh chỉ thị phải điều tra kỹ lưỡng, làm rõ tình hình, xử lý nghiêm khắc.

Những vấn đề xã hội phía sau vụ hỏa hoạn này, tỉnh cũng ra chỉ thị phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, phải làm tốt công tác dự phòng ở tất cả các mặt, tuyệt đối không thể để tái phát những chuyện tương tự.

Bận rộn suốt một ngày trên tỉnh, buổi chiều Từ Binh lại tới văn phòng của Phó bí thư Lã Quân Niên.

Lã Quân Niên vừa mới ra ngoài điều tra về, nhìn thấy Từ Binh, ông nói:

- Từ Binh, các cậu chắc chắn nhận định vụ án 12.1 là bước tiến cực đoan của công nhân thất nghiệp, do bọn họ cố ý phóng hỏa sao?

Ánh mắt Từ Binh lóe sáng, trầm ngâm một hồi mới đáp:

- Chuyện này rõ ràng là cố ý phóng hỏa, trước mắt chúng tôi nhận định, những người có động cơ gây án chỉ có đám công nhân thất nghiệp đó, bởi trước khi xảy ra vụ hỏa hoạn, bọn họ đã gây náo loạn liên tiếp nhiều lần.

Có hai lần là do tôi đích thân xử lý, lúc đó có tới mấy trăm công nhân thất nghiệp tấn công nhà xưởng, thận chí có lần còn chiếm được tòa nhà văn phòng của khu xưởng.

Nhìn chung, tình huống bước đi cực đoan của công nhân thất nghiệp là tình huống có khả năng cao nhất.

Lã Quân Niên nhíu mày không nói gì, lúc sau ông mới lên tiếng:

- Bí thư Trần của các cậu có thái độ thế nào với chuyện này?

Sắc mặt Từ Binh biến đổi, hừ nhẹ một tiếng rồi nói:

- Bí thư Trần tân nhiệm của chúng tôi, theo tôi là một người theo chủ nghĩa thái cực, anh ta không tỏ ra bất cứ thái độ gì với chuyện này, chỉ yêu cầu chúng tôi điều tra thật kỹ. Tôi quả thực có phần lo lắng nếu như chúng ta không quyết đoán hơn, sẽ còn những tai họa ngầm như vụ 12.1 này tái diễn tại Kinh Giang.

Kinh Giang hiện nay không gánh nổi chuyện lớn như vậy nữa, một chuyện này đã khiến chúng ta tối mắt tối mũi, tinh thần suy sụp, nếu như lại phát sinh tình huống tương tự, tôi e là cả thành phố cũng có khả năng sụp đổ!

Lã Quân Niên nhíu mày, đáp:

- Chỉ mình cậu giải quyết? Chuyện này cậu chuẩn bị giải quyết thế nào? Đi điều tra Trịnh Viễn Khôn, hay là bắt giữ Trịnh Viễn Khôn luôn?

Từ Binh cắn môi không nói gì.

Trong lòng Lã Quân Niên lặng lẽ lắc đầu, Từ Binh giải quyết vấn đề không đủ thành thục. Suy xét vấn đề quá đơn giản.

Chĩa vụ án 12.1 vào Trịnh Viễn Khôn, điều này có lợi cho Trịnh Viễn Khôn nhắm vào đó mà công kích, cách làm này có thể giảm bớt áp lực của tỉnh ủy lên tập đoàn Vạn Hải.

Hiện nay, vấn đề của Vạn Hải do Lã Quân Niên phụ trách, Trịnh Viễn Khôn gây phiền toái cho Lã Quân Niên cũng không phải lần một lần hai.

Lã Quân Niên có thể nói là hận Trịnh Viễn Khôn thấu tận xương.

Hiện nay Từ Binh hy vọng qua tay mình là có thể khống chế được Trịnh Viễn Khôn. Điều này cũng có thể tính là giải quyết một mối họa lớn trong lòng Lã Quân Niên.

Đương nhiên, bên trong vẫn còn nhân tố tư lợi cá nhân, chỉ là anh ta không để lộ ra mà thôi.

Dù sao đối với Lã Quân Niên mà nói, chuyện của Vạn Hải cũng không gấp, hiện nay chuyện của Vạn Hải là một củ khoai bỏng rẫy, lãnh đạo tỉnh hễ nhắc tới chuyện này lại thấy đau đầu.

Chỉ có Lã Quân Niên thích hợp để xử lý chuyện này, Trưởng ban thư ký Trịnh dưới tay ông có thể uy hiếp được Trịnh Viễn Khôn.

Vì vậy về nghĩa nào đó, có thể giải quyết vụ án tập đoàn Vạn Hải, cũng là một ưu thế của ông.

Nếu như chuyện này có thể nhanh chóng xử lý thỏa đáng, vậy rồi Lã Quân Niên sẽ làm gì? Một số ý tưởng và kế hoạch của ông sẽ bị xáo trộn?

Làm quan tới một cấp bậc nhất định, khi xử lý chuyện gì đều sẽ có tính toán lâu dài, có suy tính tổng hợp.

Xử lý một chuyện như thế nào, xử lý lúc nào, xử lý tới vô cùng quan trọng.

Từ Binh rõ ràng không có giác ngộ này, những vấn đề nghĩ tới được thì quá đơn giản. Lã Quân Niên có phần thất vọng.

Huống hồ Từ Binh dường như không hề xem trọng Trần Kinh, cơ bản vẫn chưa khẳng định vị trí của mình, tư tưởng này vô cùng nguy hiểm.

Lã Quân Niên cân nhắc thật kỹ rồi nói:

- Từ Binh ạ, khi giải quyết vấn đề cậu cần suy nghĩ thật kỹ, về việc xử lý cụ thế thế nào, cần phát huy tối đa tác dụng dân chủ trong Đảng, bất cứ quyết sách ào cũng cần lật ngược luận chứng, mới có thể đưa ra quyết sách khoa học.

Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, công tác không được gấp gáp, gặp chuyện không được đưa ra kết luận mang tính võ đoán, là một cán bộ lãnh đạo, không biết dằn lòng sao có thể được?

Vụ án 12.1, trước mắt quan trọng là vấn đề khôi phục sản xuất. Chúng ta không cho doanh nghiệp khôi phục sản xuất một ngày, mấy ngàn công nhân thất nghiệp sẽ chết đói.

Trách nhiệm rất quan trọng, nhưng xử lý vấn đề thực tế lại càng quan trọng, vào thời điểm mấu chốt, phải làm rõ, cân nhắc thiệt hơn!

Từ Binh lặng lẽ nghe Lã Quân Niên dạy bảo, nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái.

Anh ta theo Lã Quân Niên đã nhiều năm, cách nói chuyện của Lã Quân Niên anh ra rất rõ.

Trong công tác, Lã Quân Niên gọi cái gì là phát huy tính dân chủ trong Đảng? Trên thực tế chính là để Từ Binh ổn định vị trí, lôi kéo đại bộ phận bộ máy, nắm trong tay, không cần chuyện gì cũng phải ra tay, ngoài mặt khiên tốn, thực tế lại là âm thầm kìm hãm Trần Kinh.

Còn về việc công tác không hấp tấp, không đưa ra kết luận võ đoán, trên thực tế đây cũng là một cách cảnh cáo.

Trần Kinh không phải rất giỏi sao? Không phải rất ghê gớm sao? Ngũ Đại Minh xem Trần Kinh như cứu tinh.

Trần Kinh tới Kinh Giang đương nhiên nóng lòng muốn lập thành tích, nếu như hắn gấp gáp như vậy, Từ Binh hà tất phải nóng vội?

Những chuyện cần đưa ra kết luận có Trần Kinh làm, Từ Binh góp vui nỗi gì?

Lã Quân Niên sớm đã đặt ra sách lược công tác cho Từ Binh, sách lược của Lã Quân Niên chihs là hy vọng Từ Binhmềm mỏng hơn, uyển chuyển hơn một chút. Có câu chó cắn người không sủa, Từ Binh nên đảm nhiệm những vai như vậy.

Tuy nhiên trong lòng Từ Binh lại cũng có những tính toán của mình.

Anh ta muốn nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Vạn Hải, bởi trong lòng anh ta có thái độ thù địch sâu sắc với Trịnh Viễn Khôn.

Hơn nữa, hiện Trịnh Viễn Khôn đã nhón lửa tới tận Kinh Giang, điều này cũng khiến anh ta không thể chịu nổi.

Một loạt công tác mà Từ Binh bố trí đều là nhằm vào việc tái tìm việc làm của công nhân thất nghiệp, ngoài ra con đường cụ thể của cải cách doanh nghiệp nhà nước, thu hút đầu tư đều do anh ta đích thân lâp kế hoạch.

Nếu như Trịnh Viễn Khôn can thiệp vào Kinh Giang, tình hình mà khó khăn lắm anh ta mới tạo dựng được, tâm lý công nhân thất nghiệp một khi đã hỗn loạn, vài ba ngày lại tập hợp biểu tình, khiếu nại, anh ta phải nhọc công giải quyết không tính, quan trọng là môi trường đầu tư của Kinh Giang chuyển biến xấu, anh ta còn có thể kêu gọi đầu tư thế nào?

Rời khỏi văn phòng của Lã Quân Niên, Từ Binh bỗng thấy chán nản.

Lã Quân Niên dường như rất sợ Trần Kinh, Từ Binh không hiểu, hắn ta thì có gì đáng sợ chứ?

Trần Kinh cũng chẳng phải có ba đầu sáu tay, hắn ta tới Kinh Giang cũng là vì chuyện phát triểu Kinh Giang mà tới, chẳng lẽ Trần Kinh tới Kinh Giang là vì muốn chỉnh đốn ai?

Hơn nữa, cán bộ Kinh Giang cũng không phải hòa thượng, Trần Kinh chỉ là một kẻ điều động tới, một lính nhảy dù*, hắn muốn chỉnh đốn liền có thể muốn gì được nấy sao?

*chú thích: từ long trong tổ chức quản lý, chỉ những cán bộ điều động từ ngoại giới vào doanh nghiệp. Những người này thường không hiểu biết hoàn toàn về doanh nghiệp, vì vậy rất khó hòa nhập vào văn hóa doanh nghiệp, bọn họ cũng khó lòng chiếm được sự ủng hộ của nhân viên doanh nghiệp, vì vậy thường chỉ công tác một thời gian rồi bị chuyển công tác, hoặc bản thân họ từ từ chức rời đi.

Từ Binh không thích cách làm việc còn chưa xảy ra, đã vội tăng chí khí của người ta, rồi tự dập tắt uy phong của mình như vậy.

“Reng, reng!”

Chuông điện thoại di động chợt vang lên.

Từ Binh nhìn thông báo trên màn hình, long mày liền nhướn lên, bắt máy:

- Ấy chết, Thẩm tổng vẫn còn nhớ gọi điện cho tôi ư, tôi vẫn cứ tưởng cô quên mất tôi rồi chứ?

Cô gái phía đầu dây bên kia cười khúc khích, thanh âm thánh thót như tiếng chim vàng anh:

- Chủ tịch Từ nói vậy là thế nào? Thẩm Mộng Lan tôi có lớn gan hơn nữa, cũng sao dám quên ngài chủ tịch thành phố chứ. Tôi vừa nghe tin Nhà máy dệt Toàn Thắng xảy ra chuyện, thật là đáng tiếc.

Cùng là doanh nghiệp với nhau, giờ lại cùng rơi vào tình cảnh khó khăn.

Tôi nghe nói Toàn Thắng phải xây dựng lại, Vạn Hải chúng tô tuy lực lượng nhỏ, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể góp chút sức lực, để thể hiện tấm lòng ủng hộ, chúng tôi có thể quyên góp cho Toàn Thắng một triệu nhân dân tệ.

Từ Binh lặng người, đáp:

- Vậy thì tốt quá, Thẩm tổng quả là có tấm lòng giúp người lúc hoạn nạn, nếu như tất cả các doanh nghiệp của Sở Giang chúng ta đều có được tinh thần như cô, thì sao phải lo Sở Giang không phát triển? Tôi xin đa tạ cô trước, thay mặt cho hơn ba nghìn công nhân của Toàn Thắng cảm ơn cô!

Thẩm Mộng Lan lại cười một tiếng, tiêu hồn lạc phách, cô ta ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Ngài Chủ tịch Từ, ngài nói vậy thật quá khách khí rồi. Chúng ta là bằng hữu, công tác của ngài tôi không ủng hộ thì ủng hộ ai? Ngài yên tâm, khoản quyên góp của chúng tôi sẽ nhanh chóng được chuyển tới, tôi nói được là mđược!

Từ Binh nghe giọng nói ấm áp ở đầu dây bên kia, cả tiếng cười tiêu hồn lạc phách ấy nữa, anh ta khép mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra một Thẩm Mộng Lan hấp dẫn mê người, với nụ cười khéo léo xinh đẹp ấy.

Cô gái này không chỉ xinh đẹp, hiểu biết, gợi cảm, mà còn có sự nghiệp riêng của mình.

Quan trọng là cô biết cách cư xử, cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ tao nhã hơn người, khiến người ta vui vẻ phục tùng.

Từ Binh cùng không phải chưa từng gặp nữ nhân tài sắc, nhưng anh ta quả thực đã động lòng với cô nàng Thẩm Mộng Lan này.

Phụ nữ cũng chia thành nhiều loại, khi còn trẻ điều kiện gia đình Từ Binh không ra sao, cô vợ cưới về văn hóa thấp, hình tượng khí chất càng không cần nhắc tới, phụ nữ quê mùa, có thể có hình tượng khí chất gì?

Thẩm Mộng Lan lại không như vậy, người ta hoạt động lâu dài trong xã hội thượng lưu, bẩm sinh mang trong mình khí chất sang trọng quý phái, loại khí chất khiến đàn ông đều phải tranh nhau khom mình.

Nhiều khi Từ Binh nghĩ, cuộc đời này có thể ôm một người phụ nữ như vậy mà ngủ, thì cả đời làm quan cũng thực bõ công.

- Thẩm tổng, hiện cô đang ở đâu? Tôi đang lưu lạc ở Sở Thành không có nơi nào đi, phải chăng cô nên mời tôi một ly?

Từ Binh thản nhiên cười, trong lòng gửi gắm một hy vọng vô cùng lớn.

Cô gái ở đầu dây bên kia cười lảnh lót, đáp:

- Chủ tịch Từ, ngài đang ở Sở Giang sao? Ôi trời, sao trước đó ngài không gọi điện cho tôi? Ngài thấy đấy tôi…

Cô hạ giọng:

- Chủ tịch Từ, tôi vừa mới tới Kinh Giang, lần này tôi tới Kinh Giang muốn tìm lãnh đạo các ngài bàn về chuyện mất khu đất trống gần hai nhà máy của chúng tôi. Nếu biết ngài đang ở Sở Giang, tôi còn chạy tới đây làm gì? Thật đúng là mất công chết đi được!

Từ Binh lặng người, ngượng ngập ho nhẹ mấy tiếng rồi nói:

- Vậy cô cứ ở Kinh Giang chờ một lát, tôi gọi cho Cục trưởng cục Đất đai trước, rồi cô nói chuyện với bọn họ trước, có khó khăn gì cứ liên hệ lại với tôi!

- Vậy cũng được, có khó khăn gì cứ tới tìm lãnh đạo, câu này tôi phải nhớ kỹ mới được!

Thẩm Mộng Lan khéo léo đáp, rồi ngắt điện thoại.

/1317

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status