Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 28.

/83


“Tìm chị có chuyện gì?” Trong lòng tôi mặc niệm trước thái độ vì nhân dân phục vụ, chuẩn bị dốc lòng làm tốt.

Sở Kiều thân thiết chủ động kéo tay của tôi: “Chị Hác Manh, chúng ta trước ăn vài thứ, đến nơi rồi bàn lại.”

Quả nhiên là loại hình cường thế, ngay cả hỏi tôi cũng không có, trực tiếp đưa ra chủ ý. Trong lòng tôi cũng không muốn cùng mấy nhóc con này tính toán, tuy rằng không có muốn ăn, nhưng tính ra cũng có thể chiếm một vị trí ngồi phối hợp.

Nhâm Tây Cố bước từng bước sau chúng tôi, không nhanh không chậm đi theo, không có nói thêm vào. Chỉ khi nhanh đến trước cửa một tiệm cà phê gần nhất thì mới lạnh nhạt nói: “Là chỗ này đi.”

Tôi âm thầm sờ sờ hầu bao, chỉ cần hai tiểu quỷ này không quá phận, tôi còn có thể mời nổi bọn họ.

Đang cầm thực đơn, Sở Kiều và Tây Cố chọn Italian latte cùng Cappuccino, tôi thêm vào một miếng bánh mousse dâu tây.

“Nghĩ không ra là chị Hác Manh thích ăn mấy món ngọt này.” Sau khi món bánh bưng lên cô ấy nói.

Tôi lắc đầu nhẹ nhàng đẩy miếng bánh mousse về hướng Tây Cố.

Cậu giương mắt nhìn tôi một chút, đẩy món bánh ngọt ra.

Ah!

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, đoán chừng là có tiểu cô nương ngưỡng mộ trong lòng ở đây, cho nên mắc cỡ xấu hổ nha.

“Không sao, không sao, thích ăn đồ ngọt cũng không phải là chuyện mất mặt gì, đây là chị đặc biệt chọn cho em.” Tôi một lần nữa đẩy miếng bánh mousse lên trước mặt cậu, đừng cho rằng tôi nhìn không ra tầm mắt của cậu khi nhìn đến tủ bánh ngọt thì bỗng nhiên sáng ngời.

Nhâm Tây Cố cau mày, đôi mắt đẹp hơi hung dữ kia dừng trên mặt tôi vài giây, cầm cái nĩa lên xiên trái dâu to trên miếng bánh mousse đưa vào trong miệng.

Dáng tươi cười trên mặt Sở Kiều thu lại, dường như không có chuyện gì tiếp tục cùng tôi nói chuyện phiếm, tôi mới biết được thì ra dì Nhâm với chú Nhâm đều ở vùng khác, mà F trung dạy học hoàn cảnh tương đối nghiêm khắc, thường xuyên tổ chức trao đổi giữa học sinh cùng phụ huynh, trước giờ Nhâm Tây Cố vẫn buồn bực không hé răng mà cáng đáng, cậu bình thường cũng không nói ra, trong lớp học cũng không ai biết tình trạng gia đình của cậu, bởi vậy sau khi nhiều lần phụ huynh vắng mặt bị coi như là bất tuân, trường học cưỡng chế cậu mau chóng liên hệ thông báo đến phụ huynh.

Tôi đau đầu nói: “Chị đại diện cho phụ huynh của Tây Cố?” Cứ như thế thì rõ ràng bị đánh đồng làm già đi rồi: “Chú Nhâm với dì Nhâm đâu rồi?”

Tây Cố đột nhiên mở miệng: “Nên gọi bà ấy là Lưu phu nhân đi, dì Nhâm sớm đã không thích hợp.”

Sở Kiều có chút xấu hổ nói: “… Ba em gần đây kinh doanh tương đối bận rộn, còn ở bên ngoài công tác, không kịp trở về. Còn dì Lưu đang ở Thượng Hải, nghe nói cuối năm trước mang thai, không thể di chuyển.”

Nhâm Tây Cố ở một bên nghe, từ đầu tới cuối ngay cả mí mắt cũng không động.

Tôi đỡ trán, tự nhiên là không tiện từ chối.

Tuy nói bà con xa không bằng láng giềng gần, tôi là hàng xóm thế nhưng còn phải xử lý chuyện của ba mẹ người ta, chậc, không nhận chút hối lộ nào thực sự là tổn thất.

Sáng thứ sáu xin công ty nghỉ chạy một chuyến đến F trung, chủ nhiệm lớp là một giáo viên mới vừa tốt nghiệp được một năm, tuy rằng nói chuyện không nghe xuôi tai, nhưng thanh niên mới ra xã hội tình cảm mạnh mẽ hoài bão như vậy, nhiệt huyết muốn làm cái gì thì làm cái ấy, chỉ là qua thời gian lâu dài, nhiệt tình dần dần bị ngăn trở lạnh nhạt mài mòn đi, giống người trưởng thành lăn lộn trong chảo nhuộm của xã hội, thờ ơ giống như chết lặng.

Phương diện của tôi khác biệt nên không nói nhiều lắm, trọng điểm là thổi phồng lặp đi lặp lại Tây Cố đáng thương cỡ nào, không có cha để dựa vào mẹ thì không thương, bên ngoài cậu hung ác nhưng trái tim thì yếu đuối mẫn cảm, mong muốn thầy giáo có thể chiếu cố bao dung Tây Cố, chỉ dẫn cho con cừu nhỏ lạc đường.

Làm công việc thần thánh thầy giáo này, tràn đầy ý thức trách nhiệm cùng tâm tình trách trời thương dân cũng là sự thiết yếu.

Sau khi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, câu oán hận kết thúc đoạn tâm sự rớt xuống thì Tây Cố cùng chủ nhiệm lớp đều nổi da gà.

Chuyện kết hôn của Ngô Việt không lâu sau trong một tiệc rượu của công ty thì được tuyên bố, là một trong hai nam nhân vật chính có mờ ám với tôi tại công ty. Nam chính thứ nhất là Chung Ý mọi người đều biết là thủy tính dương hoa, nam chính hai Ngô Việt vốn được các tổ viên dưới quyền tôi định nghĩa là người đàn ông rất tốt, hôm nay việc kết hôn này truyền ra, những ánh mắt âm thầm ghen ghét toàn bộ chuyển thành đồng tình, tôi chỉ có thể tiếp tục bảo trì tình trạng bình tĩnh, chịu đựng phán đoán bi tình của mọi người “Chú rể kết hôn cô dâu không phải là tôi.”

Hai tháng cuối năm quả thật gian nan, tôi thấy trong lòng đã bị biến thành Kim Cương Toản, tuy nghe người ta hưng phấn làm trò bát quái trước mặt tôi về cô dâu vân vân, tôi mặt cũng không đổi sắc, không cho người khác kiếm được chút đỉnh điểm câu chuyện nào.

Cuối cùng ngày 27 tháng giêng, đến kỳ nghỉ mười ngày.

Tôi liền triệt để trốn trong nhà, ngoại trừ mỗi sáng sớm đi siêu thị mua đủ lương thực trong một ngày, trên cơ bản đóng cửa không ra.

Đêm 30 thì ba mẹ tôi cùng về nhà đoàn viên, giống như năm ngoái cùng trước kia tôi đi qua sát vách gọi cậu, nhưng khi chạm đến một mảnh vắng lặng thì mới nhớ tới hai ngày trước cậu vừa sắp xếp hành lý đi Thượng Hải.

Tôi nghĩ có lẽ là đàn ông trong một phương diện nào đó so với phụ nữ càng quyết tuyệt. Ý định ban đầu của tôi chỉ muốn kéo khoảng cách trở về là bạn bè, cậu liền ở giữa hai bên vẽ ra một cái hào sâu đoạn tuyệt lui tới.

Khi cậu dùng những người khác để cự tuyệt đối mặt với tôi, nhớ đến sáu năm nay trông nom qua lại từng li từng tí, sau cùng tôi cũng có chút đau buồn.

Mùng 2, mùng 3 quay về quê nhà tế tổ, mùng bốn trở về, ngày này ngoài ý muốn là một ngày rất đẹp trời.

Tôi ôm hai cái chăn bông một đường đi lên sân thượng, sau khi ngồi ở trên cao hong khô chăn ra màu trắng, duỗi mở tay chân, phảng phất như là làm như vậy có thể phơi nắng thông thấu những tâm sự trong trái tim đã tám năm gần sắp mốc meo.

Có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.

Đoán chừng là hộ gia đình nào đó cũng thừa dịp đẹp trời đem chăn bông ra phơi nắng.

Tiếng bước chân này không nhanh không chậm, vững vàng hướng về phương hướng của tôi đi tới… Trong lòng tôi chậm rãi lại, bỗng nhiên quay đầu: “Tây…”

“Là mình.”

Ngô Việt cởi xuống áo khoác vải ka-ki, nhẹ giọng nói.

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status