Ở trên khu phố cạnh trường học quán cà phê không tính là lớn, nhưng chủ tiệm chọn nhân viên phục vụ không hề qua loa, nắm chắc trọn vẹn nhu cầu nam sắc của các sắc nữ.
Khi tôi đi vào tiệm cà phê thì thiếu chút nữa bị các nam hầu mặc đồng phục qua lại như con thoi khắp tiệm làm hoa mắt.
Tây Cố dẫn tôi đến một chỗ ngồi gần cuối tiệm, buổi tối 8-9 giờ là thời kỳ cao điểm của quán, trước khi tôi đến thì cậu đã lạm dụng chức quyền đặt chỗ trước: “Chị trước ngồi ở đây, tôi lấy cho chị mấy món nổi tiếng của quán.”
Tôi gật đầu, sau khi ngồi xuống nhìn một vòng xung quanh, phát hiện trong tiệm khách nữ chiếm hai phần ba, còn lại hầu như đều là mấy đôi tình nhân trẻ, nhìn ra được là học sinh cao trung và đại học lân cận. Giống như tôi vậy vẫn còn mặc đồ đi làm đúng là đồ quý hiếm, ai nấy cũng có bạn bên cạnh. Thức ăn còn chưa đến, tôi mở tạp chí giết thời gian, may là trước khi tôi xem xong tờ tạp chí Tây Cố đã thong dong bưng ly cà phê lại: “Bánh ngọt hai loại là được rồi.” Tôi thấy cậu liên tục bưng lên năm loại, vội vàng gấp rút ngăn cản.
“Cứ để đây, ăn không hết thì gói lại.” Trong lúc ăn cậu thậm chí không xê dịch, mặc cho mấy nhân viên khác liên tục nháy mắt với cậu, cậu vẫn lù lù bất động.
Tôi có chút không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: “Tây Cố, em tiếp tục công việc đi, chị từ từ ăn được rồi.”
Cậu cự tuyệt, vẫn như cũ làm cây cột điện trồng bên cạnh tôi.
Tôi biết tính cách cậu, chuyện đã quyết định khuyên cũng không được, cứ nghiêm mặt nỗ lực không nhìn đến mấy ánh mắt xung quanh. Chà chà cọ cọ nhanh đến 10 giờ, tôi chỉnh lại quần áo muốn đứng dậy thì Tây Cố đã nhanh trước một bước, nghiêng người qua giữ lại tay tôi sau cùng bỗng dưng đổi lại trực tiếp cùng với tôi tứ chi tiếp xúc: “Tôi với chị cùng nhau quay về.”
Đuôi mắt tôi quét qua các nhân viên trong quán, cả đêm bọn họ cứ ló đầu ra nhìn, nhưng ngại sự lạnh nhạt của Tây Cố, không ai dám nhổ râu cọp vượt qua lôi trì: “Em có thể về sớm?”
“Không sao, buổi chiều đã xin chủ tiệm nghỉ qua, buổi tối hôm nay không phải là ca của tôi.”
Tôi “À” một tiếng, cùng cậu một trước một sau rời khỏi quán.
Vốn đã ăn cơm rồi, mới nãy lại miễn cưỡng ăn mấy món tủ của quán, bao tử tôi căng đến phát sợ, dù sao đi nữa ở đây cách nhà không xa, tôi đơn giản trực tiếp đi bộ quay về.
Tây Cố đẩy xe đạp cùng sóng vai với tôi đi qua con đường hai bên trồng cây bạch dương cao cao, một đường không nói chuyện, sau một lúc lâu cậu mới tiên phong phá tan yên tĩnh: “Chị thấy cà phê thế nào?”
“Ừ… khá ngon.” Đây không phải là có lệ, kỳ thực đúng là không tệ. Đêm nay tôi dùng là cà phê đá xay, cà phê trình bày bên trong có thêm sốt chocolate, chocolate thêm vào trong ly có hoa văn hình xoáy màu nâu nhạt: “Tuy rằng vị hơi ngọt, có phần lẫn lộn, nhưng tổng thể mà nói mùi vị vẫn rất đậm đà.”
Sau khi Nhâm Tây Cố nghe xong rầu rĩ “Ừ” một tiếng, bàn tay nắm ghi-đông xe không mở miệng nữa.
Tôi đổ mồ hôi, đột nhiên nhớ tới hôm nay là Tây Cố đại triển bản lĩnh, không khỏi ngửa mặt nhìn về phía cậu: “Tuy nhiên món ngọt đặc biệt tinh xảo nhất là bánh nướng với bánh xốp hoa quả, không thua gì đầu bếp chân chính đâu.”
Cậu càng thêm u tối: “… Chú Lưu trong quán đương nhiên là có chứng chỉ đầu bếp, trước đó còn có hai năm kinh nghiệm làm bánh ngọt.” Khụ, tình cảnh này, ly cà phê là thứ duy nhất cậu ra tay hôm nay?
Tôi lờ đi chủ đề này, nhanh chóng khai thác đề tài khác…
Những lời chạng vạng cậu nói còn văng vẳng bên tai, lúc nghe cậu nói sẽ buông tha trong lòng không phải không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng 6 năm qua vô cùng thân thiết sớm chiều ở chung bỗng nhiên dứt khoát sau một năm ly biệt, khi nói chuyện tôi chỉ có thể thận trọng, xoắn xuýt đắn đo nên nói với cậu thế nào cho đúng mực, không đến mức như giẫm phải bom.
Điện thoại di động của Tây Cố bỗng dưng vang lên một hồi chuông dài.
“Uh, tôi hết giờ làm rồi.” Hai mắt cậu nhìn thẳng về phía trước, không nhanh không chậm thấp giọng nói: “Không cần, quá trễ… Tôi đợi lát nữa mới đi, là căn phòng cho thuê… Tôi không dự định quay về. Hiện tại? hiện tại nói,” không thể không nói hiệu ứng âm thanh điện thoại của cậu tốt, ở trên đường phố yên tĩnh, thanh âm đầu điện thoại bên kia phá lệ rõ ràng…
Là Sở Kiều.
Tây Cố nói ngắt quãng hết hai ba phút, đột nhiên, cậu dừng lại cúi đầu liếc mắt nhìn tôi, con ngươi sâu đen ở dưới ánh đèn đường chớp động sáng rực, màu sắc lấp lánh giao chuyển: “Ừ, hiện giờ chị Hác Manh ở đây, tôi đưa chị ấy về nhà.”
Một câu hời hợt, thanh âm đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên kéo căng ra.
Không phải là không biết cô gái nhỏ kia đối với tôi có thái độ thù địch, nhưng dưới tình cảnh này không thể không khiến cho người khác càng thêm xấu hổ.
Tây Cố không phải là một người có tính kiên nhẫn, cũng không nói nhiều, chỉ một câu: “Còn có chuyện gì khác? Không có cứ như vậy đi.” Sau hai giây tự mình chặt đứt điện thoại, tắt máy.
“Đối với con gái nên dịu dàng một chút mới được…” tôi tốt bụng nhắc nhở một câu, “tuy rằng cá tính Sở Kiều rất mạnh, nhưng vẫn là một cô gái, em như vậy sẽ làm cho người ta chịu không nổi.”
Đại nam nhân Tây Cố trực tiếp nói: “Quen biết nhiều năm như vậy cậu ấy cũng biết tính tôi, sớm quen rồi.”
Tôi chậc một tiếng, bị người con trai mình thích đối đãi thô lỗ như vậy làm sao cũng vô pháp quen thuộc nổi chứ. Chắc là rất lâu đi.
“Chị thì sao?” cậu đẩy xe, “Chạng vạng người kia là bạn trai mới của chị sao?”
Nhớ tới khi đó cậu ở lầu 2, nên thấy Lữ Lương lúc sắp chia tay hôn tôi, tôi có chút mắc cỡ gật đầu: “Đúng thật đã gặp gỡ hơn nửa năm.”
Cậu “Ừ” một tiếng thực dài, vẻ mặt che giấu dưới ánh đèn đường, nhìn không phân biệt rõ: “Chị rất thích anh ta?”
“Anh ấy là một người tốt để sống chung.”
“Chị sẽ suy xét cùng anh ta kết hôn sao?”
“Ừ, có thể nói như vậy, chị muốn cứ như thế tiếp tục.” Chọn người khác đổi đi đổi lại rất phiền. Dù sao vì tình cảm có thể nỗ lực là một chuyện không dễ dàng, tôi là một người khát vọng an ổn, không hy vọng liên tục thay đổi đối tượng, một lần nữa xem xét bồi dưỡng.
“Vậy sao.” Cậu cúi đầu nhìn tôi, dường như cố đưa ra một nụ cười mơ hồ, nhưng nụ cười này quá ngắn, tôi hầu như cho rằng tôi đã nhìn nhầm.
Thấy.
Tôi ngẩng mặt nhìn trăng rằm tròn vạnh vạnh trên đỉnh đầu một chút: “Tây Cố, nếu như sau này chị thật sự kết hôn, em cho chị một bao lì xì thật to, coi như là phí cực khổ chị mấy năm nay mệt chết mệt sống chăm sóc em. Nếu như thời gian tới em kết hôn, aiz… Đến lúc đó đoán chừng chỉ là chuyện xa vời, khi đó chị cũng già rồi.”
Tây Cố bỗng nhiên vươn một tay nhéo mặt tôi: “Thím hai, thím có phải là ăn no quá rồi không.”
Sau khi khai giảng Tây Cố mỗi tuần làm thêm ở quán cà phê hai ngày, chương trình học ở đại học ít hơn, cậu một tháng hẹn tôi ra ngoài hai lần. Ngay lúc đầu tôi như lâm đại địch, trước khi ra cửa trong lòng yên lặng đem mấy câu khuyên bảo niệm hết vài lần chuẩn bị cho khi cần đến. Kết quả thật ngu ngốc, cậu chỉ đơn thuần mời tôi đi ăn thử món mới, chuyên ngành của cậu cũng là máy vi tính, thỉnh thoảng có chút vấn đề về chương trình mật mã cũng cầm đến nhờ tôi giải thích nghi hoặc… Tuy nhiên tôi đã đem toàn bộ các kiến thức này trả về cho giáo sư. Kết quả sau khi ù ù cạc cạc hết hai lần đổi thành cậu triệt để khinh bỉ tôi, chủ đề chung đổi thành mấy chuyện bát quái hỗn loạn của các giáo viên và học sinh trong trường học.
Cậu không nghi ngờ gì rất được các bạn khác phái hoan nghênh, qua hết nửa học kỳ đại học năm nhất có người nói cậu cũng kết giao với một cô bạn gái, tôi càng thêm yên tâm. Chỉ là khi hỏi cô bạn gái ấy có đúng là Sở Kiều hay không thì bị Tây Cố trừng mắt: “Đã nói với chị Sở Kiều chỉ là huynh đệ rồi.”
Tôi cắt ngang, em đem người ta là huynh đệ, nhưng người ta đâu có chịu như vậy. Đợi em nhiều năm như vậy kết quả nửa đường bị một tiểu nữ sinh nhảy ra cuỗm mất, Sở Kiều còn không tức giận đến đấm ngực giậm chân?
“Cô ấy bộ dạng như thế nào, em miêu tả thử xem?”
“Lớn hơn so với tôi,” Tây Cố nhận lấy túi xách giúp tôi cầm, cười cười tự giễu: “Có khả năng tôi thật đúng là có chút bệnh luyến tỷ…” tôi nhất thời nghẹn lời, bất thình lình cảm thấy lạnh, chóp mũi không hiểu sao lại chua xót khổ sở.
Mắt thấy cuộc sống của Tây Cố dần dần đi vào quỹ đạo, sau khi không sóng không gió thăng lên năm hai đại học thì xu thế cầu hôn mãnh liệt của Lữ Lương từ hơn nửa năm nay dần dần lắng lại.
Trong công ty mấy đơn hàng lớn dần dần trao xuống dưới, thời gian dành cho công việc của tôi càng thêm lu bù lên, nắm chắc cơ hội biểu hiện bản thân. Thời gian hẹn hò vốn đã ít ỏi của tháng này cũng bị tôi gác qua một bên, Lữ Lương cũng biết tôi mới tiếp nhận một CASE lớn, tuy rằng hẹn hò bị cho rơi nhưng cũng không oán trách gì lắm, mà là hết sức tự giác ngày nghỉ cuối tuần đến nhà xem tôi.
Có khi anh tới nhà thì tự động tự giác đi siêu thị mua đồ ăn, tôi mới phát hiện bản thân thật có tiềm lực cuồng công việc, thường thường khi anh bưng cơm nước ngon miệng lên hầu thì tôi mới nhớ tới đã một ngày một đêm chưa ăn uống gì.
Ngay cả bạn trai chính quy còn dành không ra thời gian hẹn hò, tự nhiên bên phía Tây Cố mỗi tháng 2 lần gặp mặt cũng thủ tiêu, coi như là vì bạn gái của cậu tạo phúc, cho bọn họ thêm chút thời gian ngọt ngào.
Vì vậy ở vào lúc cuối tuần tiếp theo tôi mặc váy ngủ tóc tai bù xù đang phát điên trước đống tài liệu cùng danh mục thì tiếng chuông cửa leng keng thùng thùng điên cuồng vang lên.
Mở cửa nhà, tôi gần như phải che mặt rên lên một tiếng.
Hai người đàn ông cùng mang theo đồ nấu ăn tươi ngon đứng trước cửa nhà tôi, ánh mắt Lữ Lương từ Nhâm Tây Cố chuyển tới trên người tôi.
“Cậu ta đến tột cùng là ai?”
Cuộc đời yên ổn hai năm nay của tôi rốt cục đến đây, sau buổi chiều không thể nào yên bình này triệt để biến mất.
Khi tôi đi vào tiệm cà phê thì thiếu chút nữa bị các nam hầu mặc đồng phục qua lại như con thoi khắp tiệm làm hoa mắt.
Tây Cố dẫn tôi đến một chỗ ngồi gần cuối tiệm, buổi tối 8-9 giờ là thời kỳ cao điểm của quán, trước khi tôi đến thì cậu đã lạm dụng chức quyền đặt chỗ trước: “Chị trước ngồi ở đây, tôi lấy cho chị mấy món nổi tiếng của quán.”
Tôi gật đầu, sau khi ngồi xuống nhìn một vòng xung quanh, phát hiện trong tiệm khách nữ chiếm hai phần ba, còn lại hầu như đều là mấy đôi tình nhân trẻ, nhìn ra được là học sinh cao trung và đại học lân cận. Giống như tôi vậy vẫn còn mặc đồ đi làm đúng là đồ quý hiếm, ai nấy cũng có bạn bên cạnh. Thức ăn còn chưa đến, tôi mở tạp chí giết thời gian, may là trước khi tôi xem xong tờ tạp chí Tây Cố đã thong dong bưng ly cà phê lại: “Bánh ngọt hai loại là được rồi.” Tôi thấy cậu liên tục bưng lên năm loại, vội vàng gấp rút ngăn cản.
“Cứ để đây, ăn không hết thì gói lại.” Trong lúc ăn cậu thậm chí không xê dịch, mặc cho mấy nhân viên khác liên tục nháy mắt với cậu, cậu vẫn lù lù bất động.
Tôi có chút không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: “Tây Cố, em tiếp tục công việc đi, chị từ từ ăn được rồi.”
Cậu cự tuyệt, vẫn như cũ làm cây cột điện trồng bên cạnh tôi.
Tôi biết tính cách cậu, chuyện đã quyết định khuyên cũng không được, cứ nghiêm mặt nỗ lực không nhìn đến mấy ánh mắt xung quanh. Chà chà cọ cọ nhanh đến 10 giờ, tôi chỉnh lại quần áo muốn đứng dậy thì Tây Cố đã nhanh trước một bước, nghiêng người qua giữ lại tay tôi sau cùng bỗng dưng đổi lại trực tiếp cùng với tôi tứ chi tiếp xúc: “Tôi với chị cùng nhau quay về.”
Đuôi mắt tôi quét qua các nhân viên trong quán, cả đêm bọn họ cứ ló đầu ra nhìn, nhưng ngại sự lạnh nhạt của Tây Cố, không ai dám nhổ râu cọp vượt qua lôi trì: “Em có thể về sớm?”
“Không sao, buổi chiều đã xin chủ tiệm nghỉ qua, buổi tối hôm nay không phải là ca của tôi.”
Tôi “À” một tiếng, cùng cậu một trước một sau rời khỏi quán.
Vốn đã ăn cơm rồi, mới nãy lại miễn cưỡng ăn mấy món tủ của quán, bao tử tôi căng đến phát sợ, dù sao đi nữa ở đây cách nhà không xa, tôi đơn giản trực tiếp đi bộ quay về.
Tây Cố đẩy xe đạp cùng sóng vai với tôi đi qua con đường hai bên trồng cây bạch dương cao cao, một đường không nói chuyện, sau một lúc lâu cậu mới tiên phong phá tan yên tĩnh: “Chị thấy cà phê thế nào?”
“Ừ… khá ngon.” Đây không phải là có lệ, kỳ thực đúng là không tệ. Đêm nay tôi dùng là cà phê đá xay, cà phê trình bày bên trong có thêm sốt chocolate, chocolate thêm vào trong ly có hoa văn hình xoáy màu nâu nhạt: “Tuy rằng vị hơi ngọt, có phần lẫn lộn, nhưng tổng thể mà nói mùi vị vẫn rất đậm đà.”
Sau khi Nhâm Tây Cố nghe xong rầu rĩ “Ừ” một tiếng, bàn tay nắm ghi-đông xe không mở miệng nữa.
Tôi đổ mồ hôi, đột nhiên nhớ tới hôm nay là Tây Cố đại triển bản lĩnh, không khỏi ngửa mặt nhìn về phía cậu: “Tuy nhiên món ngọt đặc biệt tinh xảo nhất là bánh nướng với bánh xốp hoa quả, không thua gì đầu bếp chân chính đâu.”
Cậu càng thêm u tối: “… Chú Lưu trong quán đương nhiên là có chứng chỉ đầu bếp, trước đó còn có hai năm kinh nghiệm làm bánh ngọt.” Khụ, tình cảnh này, ly cà phê là thứ duy nhất cậu ra tay hôm nay?
Tôi lờ đi chủ đề này, nhanh chóng khai thác đề tài khác…
Những lời chạng vạng cậu nói còn văng vẳng bên tai, lúc nghe cậu nói sẽ buông tha trong lòng không phải không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng 6 năm qua vô cùng thân thiết sớm chiều ở chung bỗng nhiên dứt khoát sau một năm ly biệt, khi nói chuyện tôi chỉ có thể thận trọng, xoắn xuýt đắn đo nên nói với cậu thế nào cho đúng mực, không đến mức như giẫm phải bom.
Điện thoại di động của Tây Cố bỗng dưng vang lên một hồi chuông dài.
“Uh, tôi hết giờ làm rồi.” Hai mắt cậu nhìn thẳng về phía trước, không nhanh không chậm thấp giọng nói: “Không cần, quá trễ… Tôi đợi lát nữa mới đi, là căn phòng cho thuê… Tôi không dự định quay về. Hiện tại? hiện tại nói,” không thể không nói hiệu ứng âm thanh điện thoại của cậu tốt, ở trên đường phố yên tĩnh, thanh âm đầu điện thoại bên kia phá lệ rõ ràng…
Là Sở Kiều.
Tây Cố nói ngắt quãng hết hai ba phút, đột nhiên, cậu dừng lại cúi đầu liếc mắt nhìn tôi, con ngươi sâu đen ở dưới ánh đèn đường chớp động sáng rực, màu sắc lấp lánh giao chuyển: “Ừ, hiện giờ chị Hác Manh ở đây, tôi đưa chị ấy về nhà.”
Một câu hời hợt, thanh âm đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên kéo căng ra.
Không phải là không biết cô gái nhỏ kia đối với tôi có thái độ thù địch, nhưng dưới tình cảnh này không thể không khiến cho người khác càng thêm xấu hổ.
Tây Cố không phải là một người có tính kiên nhẫn, cũng không nói nhiều, chỉ một câu: “Còn có chuyện gì khác? Không có cứ như vậy đi.” Sau hai giây tự mình chặt đứt điện thoại, tắt máy.
“Đối với con gái nên dịu dàng một chút mới được…” tôi tốt bụng nhắc nhở một câu, “tuy rằng cá tính Sở Kiều rất mạnh, nhưng vẫn là một cô gái, em như vậy sẽ làm cho người ta chịu không nổi.”
Đại nam nhân Tây Cố trực tiếp nói: “Quen biết nhiều năm như vậy cậu ấy cũng biết tính tôi, sớm quen rồi.”
Tôi chậc một tiếng, bị người con trai mình thích đối đãi thô lỗ như vậy làm sao cũng vô pháp quen thuộc nổi chứ. Chắc là rất lâu đi.
“Chị thì sao?” cậu đẩy xe, “Chạng vạng người kia là bạn trai mới của chị sao?”
Nhớ tới khi đó cậu ở lầu 2, nên thấy Lữ Lương lúc sắp chia tay hôn tôi, tôi có chút mắc cỡ gật đầu: “Đúng thật đã gặp gỡ hơn nửa năm.”
Cậu “Ừ” một tiếng thực dài, vẻ mặt che giấu dưới ánh đèn đường, nhìn không phân biệt rõ: “Chị rất thích anh ta?”
“Anh ấy là một người tốt để sống chung.”
“Chị sẽ suy xét cùng anh ta kết hôn sao?”
“Ừ, có thể nói như vậy, chị muốn cứ như thế tiếp tục.” Chọn người khác đổi đi đổi lại rất phiền. Dù sao vì tình cảm có thể nỗ lực là một chuyện không dễ dàng, tôi là một người khát vọng an ổn, không hy vọng liên tục thay đổi đối tượng, một lần nữa xem xét bồi dưỡng.
“Vậy sao.” Cậu cúi đầu nhìn tôi, dường như cố đưa ra một nụ cười mơ hồ, nhưng nụ cười này quá ngắn, tôi hầu như cho rằng tôi đã nhìn nhầm.
Thấy.
Tôi ngẩng mặt nhìn trăng rằm tròn vạnh vạnh trên đỉnh đầu một chút: “Tây Cố, nếu như sau này chị thật sự kết hôn, em cho chị một bao lì xì thật to, coi như là phí cực khổ chị mấy năm nay mệt chết mệt sống chăm sóc em. Nếu như thời gian tới em kết hôn, aiz… Đến lúc đó đoán chừng chỉ là chuyện xa vời, khi đó chị cũng già rồi.”
Tây Cố bỗng nhiên vươn một tay nhéo mặt tôi: “Thím hai, thím có phải là ăn no quá rồi không.”
Sau khi khai giảng Tây Cố mỗi tuần làm thêm ở quán cà phê hai ngày, chương trình học ở đại học ít hơn, cậu một tháng hẹn tôi ra ngoài hai lần. Ngay lúc đầu tôi như lâm đại địch, trước khi ra cửa trong lòng yên lặng đem mấy câu khuyên bảo niệm hết vài lần chuẩn bị cho khi cần đến. Kết quả thật ngu ngốc, cậu chỉ đơn thuần mời tôi đi ăn thử món mới, chuyên ngành của cậu cũng là máy vi tính, thỉnh thoảng có chút vấn đề về chương trình mật mã cũng cầm đến nhờ tôi giải thích nghi hoặc… Tuy nhiên tôi đã đem toàn bộ các kiến thức này trả về cho giáo sư. Kết quả sau khi ù ù cạc cạc hết hai lần đổi thành cậu triệt để khinh bỉ tôi, chủ đề chung đổi thành mấy chuyện bát quái hỗn loạn của các giáo viên và học sinh trong trường học.
Cậu không nghi ngờ gì rất được các bạn khác phái hoan nghênh, qua hết nửa học kỳ đại học năm nhất có người nói cậu cũng kết giao với một cô bạn gái, tôi càng thêm yên tâm. Chỉ là khi hỏi cô bạn gái ấy có đúng là Sở Kiều hay không thì bị Tây Cố trừng mắt: “Đã nói với chị Sở Kiều chỉ là huynh đệ rồi.”
Tôi cắt ngang, em đem người ta là huynh đệ, nhưng người ta đâu có chịu như vậy. Đợi em nhiều năm như vậy kết quả nửa đường bị một tiểu nữ sinh nhảy ra cuỗm mất, Sở Kiều còn không tức giận đến đấm ngực giậm chân?
“Cô ấy bộ dạng như thế nào, em miêu tả thử xem?”
“Lớn hơn so với tôi,” Tây Cố nhận lấy túi xách giúp tôi cầm, cười cười tự giễu: “Có khả năng tôi thật đúng là có chút bệnh luyến tỷ…” tôi nhất thời nghẹn lời, bất thình lình cảm thấy lạnh, chóp mũi không hiểu sao lại chua xót khổ sở.
Mắt thấy cuộc sống của Tây Cố dần dần đi vào quỹ đạo, sau khi không sóng không gió thăng lên năm hai đại học thì xu thế cầu hôn mãnh liệt của Lữ Lương từ hơn nửa năm nay dần dần lắng lại.
Trong công ty mấy đơn hàng lớn dần dần trao xuống dưới, thời gian dành cho công việc của tôi càng thêm lu bù lên, nắm chắc cơ hội biểu hiện bản thân. Thời gian hẹn hò vốn đã ít ỏi của tháng này cũng bị tôi gác qua một bên, Lữ Lương cũng biết tôi mới tiếp nhận một CASE lớn, tuy rằng hẹn hò bị cho rơi nhưng cũng không oán trách gì lắm, mà là hết sức tự giác ngày nghỉ cuối tuần đến nhà xem tôi.
Có khi anh tới nhà thì tự động tự giác đi siêu thị mua đồ ăn, tôi mới phát hiện bản thân thật có tiềm lực cuồng công việc, thường thường khi anh bưng cơm nước ngon miệng lên hầu thì tôi mới nhớ tới đã một ngày một đêm chưa ăn uống gì.
Ngay cả bạn trai chính quy còn dành không ra thời gian hẹn hò, tự nhiên bên phía Tây Cố mỗi tháng 2 lần gặp mặt cũng thủ tiêu, coi như là vì bạn gái của cậu tạo phúc, cho bọn họ thêm chút thời gian ngọt ngào.
Vì vậy ở vào lúc cuối tuần tiếp theo tôi mặc váy ngủ tóc tai bù xù đang phát điên trước đống tài liệu cùng danh mục thì tiếng chuông cửa leng keng thùng thùng điên cuồng vang lên.
Mở cửa nhà, tôi gần như phải che mặt rên lên một tiếng.
Hai người đàn ông cùng mang theo đồ nấu ăn tươi ngon đứng trước cửa nhà tôi, ánh mắt Lữ Lương từ Nhâm Tây Cố chuyển tới trên người tôi.
“Cậu ta đến tột cùng là ai?”
Cuộc đời yên ổn hai năm nay của tôi rốt cục đến đây, sau buổi chiều không thể nào yên bình này triệt để biến mất.
/83
|