Tôi cùng anh ai cũng không lên tiếng phá vỡ giờ khắc yên tĩnh này.
Hai người vai sóng vai đi về phía trước, thời gian đi bộ đến căn hộ đại khái là 40 phút, anh cũng nín trong lòng, thấy tôi di chuyển đến phía sau xã khu mới bắt đầu hỏi, "Em muốn đi đâu?"
"Nhìn căn hộ ba mẹ em mua mấy năm trước."
Anh nhăn mày, "Xung quanh đây khá hẻo lánh, em con gái buổi tối một mình tới nơi này cũng quá lỗ mãng."
"Em cũng không phải một mình." Chính là biết anh ở sau lưng, tôi mới có thể lớn gan như vậy đi coi nhà.
Anh có chút xấu hổ, "Em đã sớm phát hiện rồi?"
Tôi khẽ hừ nhẹ. Chợt thấy không khí có chút mờ ám nổi lên, liền lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, lạnh mặt tốc độ nhanh hơn đi lên đằng trước.
Vẻ mặt anh không hiểu, nhanh đuổi theo, "Làm sao vậy?"
Tôi lại không đếm xỉa.
Căn hộ ở phía sau xã khu trong một tòa tiểu khu khác, lầu ba.
Vừa mới bước vào tiểu khu, tôi liền phát giác nơi này im lặng khác thường, theo bậc thang đi lên, đi đến lầu hai tôi mơ hồ nghe được tiếng khóa cửa bị cạy két két chói tai, cùng Tây Cố nhìn nhau, tôi vội vàng chạy lên trên.
—— "Mấy người đang làm gì!"
Quả nhiên, nhìn đến hai người đàn ông vạm vỡ ngồi trước cửa nhà cạy khóa, tôi tức giận nổi bão.
Bọn họ dừng lại động tác, người đàn ông bận đồ đỏ quay đầu, "Mấy người là chủ hộ?"
"Chủ hộ là ba mẹ tôi." Tôi cả giận nói, "Các người là ai, buổi tối lén lút cạy cửa nhà chúng tôi!"
"Ê, nói chuyện đi." Một người đàn ông khác mặc áo sơmi hoa nói, "Quay về nói với ba mẹ cô, tốt nhất trước ngày 15 dọn khỏi đây nếu không chúng tôi trực tiếp mở khóa đem toàn bộ đồ đạc ném ra đường, đến lúc đó mọi người đều khó coi."
"Nhà này là ba mẹ tôi mua, mấy người không có quyền làm như vậy!"
Người mặc áo đỏ không kiên nhẫn nói, "Dong dài nhiều như vậy làm gì, tóm lại đã ra tối hậu thư, tụi này cũng không muốn đem sự tình làm đến đường cùng, mọi người cùng lui bước, mấy người mau chóng dọn, tụi tôi cũng không muốn làm khó dễ mấy lão già."
"Các người có giấy chứng nhận gì thì xin đưa ra, nếu muốn dọn, đến lúc đó mấy người đưa giấy chứng nhận cho chúng tôi một lý do hợp lý, chúng tôi sẽ dọn. Không thì không có gì để nói!"
"Mấy bà già này làm sao mà dong dài không yên như thế! Kêu mấy người dọn mấy người phải dọn, đến lúc đó đừng trách chúng tôi ra tay độc ác."
Già, bà già...
Gân xanh trên trán tôi nhảy lên, "Cứ ra tay đi, chúng tôi cũng sẽ không nhịn đâu, đến lúc đó mọi người cùng nhau vào cục cảnh sát từ từ nói."
"Mẹ ơi, ông đây nói nhẹ với cô, cô lại vênh mặt." Bàn tay của người đàn ông mặc áo đỏ giơ lên vung xuống, "Đừng cho là ông mày không đánh phụ nữ!"
—— tay tới nửa đường bị chặn đứng.
"Miệng sạch sẽ chút, đừng chạm vào người phụ nữ của tôi." Nhâm Tây Cố xiết chặt cánh tay ông ta, hung ác nói.
"Chậc, tiểu bạch kiểm khí lực coi ra cũng lớn!" Ông ta chịu đau mạnh miệng.
Một bên người mặc áo hoa không lên tiếng cầm gậy sắt bên người quơ xuống!
Tiếng kim loại va chạm vào thân thể nặng nề vang ra! Nhâm Tây Cố sau khi bị thương vẻ mặt càng thêm hung dữ, tay trái anh trực tiếp giữ gậy sắt của ông ta, tay phải hung hăng nện vào hàm dưới ông ta, khóe môi người đó phun ra bọt máu, anh không lưu tình chút nào túm cổ áo ông ta đè xuống dưới, đồng thời nâng lên đầu gối đột nhiên hướng phần bụng ông ta đánh lên ——
Người đàn ông sặc lên kịch liệt, miệng phun ra tơ máu, giống như chó chết mềm oặt ngã xuống đất.
Nhâm Tây Cố túm lấy ông ta kéo đầu ra sau, nện xuống tiếp một quyền vào mặt, từng đấm vào thịt, động tác tàn nhẫn khiến người ta kinh sợ. Hành lang rất nhỏ hẹp, giữa tiếng nức nở kêu thảm, người mặc áo đỏ nhặt lên rơi gậy sắt rơi trên mặt đất đánh tới.
Tôi sợ hãi kêu, "Tây Cố cẩn thận!"
Nhâm Tây Cố cũng không quay đầu lại, nghiêng người kéo người đàn ông trong tay che ở trước người
"Phịch —— "
Người nọ khóc thét một tiếng, Tây Cố thuận tay bỏ ông ta ra, cả người như đạn pháo đột nhiên nhào đến ngực người áo đỏ, gắt gao húc ông ta vào góc cửa sắt cùng vách tường, xoay nắm đấm một quyền đánh gãy cái mũi yếu ớt, rồi sau đó túm đầu ông ta hung ác đập vào tường!
Không tới vài cái, người đàn ông đã đầu rơi máu chảy, tuy rằng ông ta liều mạng giãy dụa đẩy ra, nhưng tuy nhiên Tây Cố cậy mạnh, vài phút sau đã y như bùn nhão chảy trên mặt đất.
Tôi bị loại bạo lực thuần giống đực này chấn động, nỗ lực đè nén tiếng thét chói tai, hô hấp bị dồn nén.
Mãi đến lúc Nhâm Tây Cố đi tới kéo tay của tôi, tôi mới đột nhiên khôi phục tri giác, khẩn trương hỏi nói, "Anh vừa rồi bị thương, đau không đau? Muốn đi bệnh viện hay không?"
"Anh không sao." Tây Cố trong bóng đêm mỉm cười với tôi.
Lòng tôi hơi hơi buông lỏng, nhưng vẫn như cũ nắm chặt tay anh. Tôi hối hận chính mình khờ dại, không dám tưởng tượng nếu như vừa rồi anh xảy ra chuyện tôi nên làm cái gì bây giờ.
Anh cầm lại tay tôi, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo.
Tôi nghĩ mà sợ, ánh mắt không chút nào thả lỏng theo dõi khuôn mặt anh, "Anh thật sự không có bị thương sao? Em mới nhìn thấy cây gậy đánh trúng anh, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện được không?"
Anh cười khẽ, không có trả lời, phất tay kêu một chiếc ta xi đi về.
Bên trong xe, chúng tôi hai người đều không nói lời nào, tôi nắm chặt tay anh, không dám buông ra.
Khi gần đến nơi, anh bỗng nhiên mở miệng, "Manh Manh, không phải sợ."
Tôi có chút không rõ.
Anh không có trả lời tôi, chỉ ngẩng đầu hướng về phía anh tài xế nói một tiếng, "... Phiền anh quay xe đến bệnh viện thành phố." Ngữ điệu vẫn rất vững vàng.
Tôi bỗng dưng hiểu ý, trừng lớn mắt, mới phát giác không phải là vì nhân tố tâm lý của tôi, bàn tay trong tay tôi kia, càng lúc càng lạnh lẽo...
Không báo động trước, trong lòng sợ hãi dời núi lấp biển mà đến.
Tôi phút chốc nhớ tới trước đó hai người kia dùng đinh ốc cùng đao cụ phá cửa thì bị chúng tôi cắt ngang, vài thứ kia kia còn khảm ở trên khóa, lúc Tây Cố cùng người áo đỏ đánh nhau thì người đó giãy dụa đẩy ra, có hai lần đẩy anh đụng vào khóa cửa kia...
Tôi khống chế không được hai tay run rẩy, nhẹ hướng vào dò xét phía sau eo anh vẫn không cho tôi chạm vào, ánh mắt anh rất dịu dàng, thậm chí còn lộ ra nụ cười mỉm trấn an, "Không phải sợ, anh không sao..."
Khi lòng bàn tay tôi tiếp xúc với quần áo ướt đẫm sau lưng anh thì hai mắt anh hơi hơi đóng lại, tôi khẽ run thu hồi tay, đối chiếu dưới ánh đèn đường, lòng bàn tay tôi rõ ràng là một mảnh máu đỏ tươi nhìn thấy ghê người ——
Tôi thoáng chốc không thể hô hấp, tôi cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông.
Phiến máu tươi kia ở trước mắt không ngừng phóng đại, vặn vẹo.
Anh nâng tay nhẹ xoa mặt tôi, lại thấp giọng lặp lại, "Manh Manh, không phải sợ..."
Nước mắt của tôi trong phút chốc tan vỡ.
"Không phải sợ," anh vụng về lau đi nước mắt của tôi, nói chuyện bắt đầu dần dần có chút gian nan,"Manh Manh... Đừng sợ..."
"Anh vì cái gì hả, anh vì cái gì phải như vậy! Anh vì cái gì phải xuất hiện! Anh vì sao lại vì em làm đến nông nỗi này!" Tôi thét lên, rốt cục bị anh làm cho không còn đường lui, "Em không đáng mà, anh có nghe hay không!"
"Em đáng giá." Anh lưu luyến vuốt ve tóc tôi, quyến luyến mà thương tiếc.
"Manh Manh, anh có thể vì em mà chết..."
Ánh mắt anh nói cho tôi biết, anh là nghiêm túc.
Tôi lắc đầu, trong lòng tựa như bị người ta khoét đi một miếng thịt, "Em không cần! Em mới không thèm! Em chỉ muốn anh tốt..."
Anh nghe không rõ, chầm chậm nhắm mắt lại, máu tươi ướt sũng quần áo, từ chỗ ngồi dưới thân tràn ra, anh nắm mái tóc của tôi, cuối cùng bướng bỉnh nhẹ nhàng hỏi tôi, "Em có thể hay không... Có thể hay không lại yêu anh lần nữa? Chỉ một chút thôi cũng được..."
Tôi đem đầu của anh ôm vào trong ngực, nước mắt rơi đầy mặt, "Có thể, có thể, em có thể..."
Tôi nhận mệnh...
Cứ như vậy triền miên tới chết cũng tốt, cho dù đời này của tôi đều thua trên tay anh, tôi cũng chấp nhận.
Hai người vai sóng vai đi về phía trước, thời gian đi bộ đến căn hộ đại khái là 40 phút, anh cũng nín trong lòng, thấy tôi di chuyển đến phía sau xã khu mới bắt đầu hỏi, "Em muốn đi đâu?"
"Nhìn căn hộ ba mẹ em mua mấy năm trước."
Anh nhăn mày, "Xung quanh đây khá hẻo lánh, em con gái buổi tối một mình tới nơi này cũng quá lỗ mãng."
"Em cũng không phải một mình." Chính là biết anh ở sau lưng, tôi mới có thể lớn gan như vậy đi coi nhà.
Anh có chút xấu hổ, "Em đã sớm phát hiện rồi?"
Tôi khẽ hừ nhẹ. Chợt thấy không khí có chút mờ ám nổi lên, liền lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, lạnh mặt tốc độ nhanh hơn đi lên đằng trước.
Vẻ mặt anh không hiểu, nhanh đuổi theo, "Làm sao vậy?"
Tôi lại không đếm xỉa.
Căn hộ ở phía sau xã khu trong một tòa tiểu khu khác, lầu ba.
Vừa mới bước vào tiểu khu, tôi liền phát giác nơi này im lặng khác thường, theo bậc thang đi lên, đi đến lầu hai tôi mơ hồ nghe được tiếng khóa cửa bị cạy két két chói tai, cùng Tây Cố nhìn nhau, tôi vội vàng chạy lên trên.
—— "Mấy người đang làm gì!"
Quả nhiên, nhìn đến hai người đàn ông vạm vỡ ngồi trước cửa nhà cạy khóa, tôi tức giận nổi bão.
Bọn họ dừng lại động tác, người đàn ông bận đồ đỏ quay đầu, "Mấy người là chủ hộ?"
"Chủ hộ là ba mẹ tôi." Tôi cả giận nói, "Các người là ai, buổi tối lén lút cạy cửa nhà chúng tôi!"
"Ê, nói chuyện đi." Một người đàn ông khác mặc áo sơmi hoa nói, "Quay về nói với ba mẹ cô, tốt nhất trước ngày 15 dọn khỏi đây nếu không chúng tôi trực tiếp mở khóa đem toàn bộ đồ đạc ném ra đường, đến lúc đó mọi người đều khó coi."
"Nhà này là ba mẹ tôi mua, mấy người không có quyền làm như vậy!"
Người mặc áo đỏ không kiên nhẫn nói, "Dong dài nhiều như vậy làm gì, tóm lại đã ra tối hậu thư, tụi này cũng không muốn đem sự tình làm đến đường cùng, mọi người cùng lui bước, mấy người mau chóng dọn, tụi tôi cũng không muốn làm khó dễ mấy lão già."
"Các người có giấy chứng nhận gì thì xin đưa ra, nếu muốn dọn, đến lúc đó mấy người đưa giấy chứng nhận cho chúng tôi một lý do hợp lý, chúng tôi sẽ dọn. Không thì không có gì để nói!"
"Mấy bà già này làm sao mà dong dài không yên như thế! Kêu mấy người dọn mấy người phải dọn, đến lúc đó đừng trách chúng tôi ra tay độc ác."
Già, bà già...
Gân xanh trên trán tôi nhảy lên, "Cứ ra tay đi, chúng tôi cũng sẽ không nhịn đâu, đến lúc đó mọi người cùng nhau vào cục cảnh sát từ từ nói."
"Mẹ ơi, ông đây nói nhẹ với cô, cô lại vênh mặt." Bàn tay của người đàn ông mặc áo đỏ giơ lên vung xuống, "Đừng cho là ông mày không đánh phụ nữ!"
—— tay tới nửa đường bị chặn đứng.
"Miệng sạch sẽ chút, đừng chạm vào người phụ nữ của tôi." Nhâm Tây Cố xiết chặt cánh tay ông ta, hung ác nói.
"Chậc, tiểu bạch kiểm khí lực coi ra cũng lớn!" Ông ta chịu đau mạnh miệng.
Một bên người mặc áo hoa không lên tiếng cầm gậy sắt bên người quơ xuống!
Tiếng kim loại va chạm vào thân thể nặng nề vang ra! Nhâm Tây Cố sau khi bị thương vẻ mặt càng thêm hung dữ, tay trái anh trực tiếp giữ gậy sắt của ông ta, tay phải hung hăng nện vào hàm dưới ông ta, khóe môi người đó phun ra bọt máu, anh không lưu tình chút nào túm cổ áo ông ta đè xuống dưới, đồng thời nâng lên đầu gối đột nhiên hướng phần bụng ông ta đánh lên ——
Người đàn ông sặc lên kịch liệt, miệng phun ra tơ máu, giống như chó chết mềm oặt ngã xuống đất.
Nhâm Tây Cố túm lấy ông ta kéo đầu ra sau, nện xuống tiếp một quyền vào mặt, từng đấm vào thịt, động tác tàn nhẫn khiến người ta kinh sợ. Hành lang rất nhỏ hẹp, giữa tiếng nức nở kêu thảm, người mặc áo đỏ nhặt lên rơi gậy sắt rơi trên mặt đất đánh tới.
Tôi sợ hãi kêu, "Tây Cố cẩn thận!"
Nhâm Tây Cố cũng không quay đầu lại, nghiêng người kéo người đàn ông trong tay che ở trước người
"Phịch —— "
Người nọ khóc thét một tiếng, Tây Cố thuận tay bỏ ông ta ra, cả người như đạn pháo đột nhiên nhào đến ngực người áo đỏ, gắt gao húc ông ta vào góc cửa sắt cùng vách tường, xoay nắm đấm một quyền đánh gãy cái mũi yếu ớt, rồi sau đó túm đầu ông ta hung ác đập vào tường!
Không tới vài cái, người đàn ông đã đầu rơi máu chảy, tuy rằng ông ta liều mạng giãy dụa đẩy ra, nhưng tuy nhiên Tây Cố cậy mạnh, vài phút sau đã y như bùn nhão chảy trên mặt đất.
Tôi bị loại bạo lực thuần giống đực này chấn động, nỗ lực đè nén tiếng thét chói tai, hô hấp bị dồn nén.
Mãi đến lúc Nhâm Tây Cố đi tới kéo tay của tôi, tôi mới đột nhiên khôi phục tri giác, khẩn trương hỏi nói, "Anh vừa rồi bị thương, đau không đau? Muốn đi bệnh viện hay không?"
"Anh không sao." Tây Cố trong bóng đêm mỉm cười với tôi.
Lòng tôi hơi hơi buông lỏng, nhưng vẫn như cũ nắm chặt tay anh. Tôi hối hận chính mình khờ dại, không dám tưởng tượng nếu như vừa rồi anh xảy ra chuyện tôi nên làm cái gì bây giờ.
Anh cầm lại tay tôi, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo.
Tôi nghĩ mà sợ, ánh mắt không chút nào thả lỏng theo dõi khuôn mặt anh, "Anh thật sự không có bị thương sao? Em mới nhìn thấy cây gậy đánh trúng anh, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện được không?"
Anh cười khẽ, không có trả lời, phất tay kêu một chiếc ta xi đi về.
Bên trong xe, chúng tôi hai người đều không nói lời nào, tôi nắm chặt tay anh, không dám buông ra.
Khi gần đến nơi, anh bỗng nhiên mở miệng, "Manh Manh, không phải sợ."
Tôi có chút không rõ.
Anh không có trả lời tôi, chỉ ngẩng đầu hướng về phía anh tài xế nói một tiếng, "... Phiền anh quay xe đến bệnh viện thành phố." Ngữ điệu vẫn rất vững vàng.
Tôi bỗng dưng hiểu ý, trừng lớn mắt, mới phát giác không phải là vì nhân tố tâm lý của tôi, bàn tay trong tay tôi kia, càng lúc càng lạnh lẽo...
Không báo động trước, trong lòng sợ hãi dời núi lấp biển mà đến.
Tôi phút chốc nhớ tới trước đó hai người kia dùng đinh ốc cùng đao cụ phá cửa thì bị chúng tôi cắt ngang, vài thứ kia kia còn khảm ở trên khóa, lúc Tây Cố cùng người áo đỏ đánh nhau thì người đó giãy dụa đẩy ra, có hai lần đẩy anh đụng vào khóa cửa kia...
Tôi khống chế không được hai tay run rẩy, nhẹ hướng vào dò xét phía sau eo anh vẫn không cho tôi chạm vào, ánh mắt anh rất dịu dàng, thậm chí còn lộ ra nụ cười mỉm trấn an, "Không phải sợ, anh không sao..."
Khi lòng bàn tay tôi tiếp xúc với quần áo ướt đẫm sau lưng anh thì hai mắt anh hơi hơi đóng lại, tôi khẽ run thu hồi tay, đối chiếu dưới ánh đèn đường, lòng bàn tay tôi rõ ràng là một mảnh máu đỏ tươi nhìn thấy ghê người ——
Tôi thoáng chốc không thể hô hấp, tôi cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông.
Phiến máu tươi kia ở trước mắt không ngừng phóng đại, vặn vẹo.
Anh nâng tay nhẹ xoa mặt tôi, lại thấp giọng lặp lại, "Manh Manh, không phải sợ..."
Nước mắt của tôi trong phút chốc tan vỡ.
"Không phải sợ," anh vụng về lau đi nước mắt của tôi, nói chuyện bắt đầu dần dần có chút gian nan,"Manh Manh... Đừng sợ..."
"Anh vì cái gì hả, anh vì cái gì phải như vậy! Anh vì cái gì phải xuất hiện! Anh vì sao lại vì em làm đến nông nỗi này!" Tôi thét lên, rốt cục bị anh làm cho không còn đường lui, "Em không đáng mà, anh có nghe hay không!"
"Em đáng giá." Anh lưu luyến vuốt ve tóc tôi, quyến luyến mà thương tiếc.
"Manh Manh, anh có thể vì em mà chết..."
Ánh mắt anh nói cho tôi biết, anh là nghiêm túc.
Tôi lắc đầu, trong lòng tựa như bị người ta khoét đi một miếng thịt, "Em không cần! Em mới không thèm! Em chỉ muốn anh tốt..."
Anh nghe không rõ, chầm chậm nhắm mắt lại, máu tươi ướt sũng quần áo, từ chỗ ngồi dưới thân tràn ra, anh nắm mái tóc của tôi, cuối cùng bướng bỉnh nhẹ nhàng hỏi tôi, "Em có thể hay không... Có thể hay không lại yêu anh lần nữa? Chỉ một chút thôi cũng được..."
Tôi đem đầu của anh ôm vào trong ngực, nước mắt rơi đầy mặt, "Có thể, có thể, em có thể..."
Tôi nhận mệnh...
Cứ như vậy triền miên tới chết cũng tốt, cho dù đời này của tôi đều thua trên tay anh, tôi cũng chấp nhận.
/83
|