Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố.
Y bất như tân, nhân bất như cố.
Nhâm Tây Cố.
Cậu từ trước tới nay không thích cái tên này.
Trước khi sinh ra cái tên này là mong muốn của mẹ cậu, sau mười năm, cái tên này thành nỗi nhục của bà.
Ba cậu khi còn trẻ là một tay ăn chơi có tiếng, mẹ bỏ ra bản lãnh rất nhiều, làm chuyện bêu danh bị đâm sau lưng mới được gả cho ông, khi đó người dân bảo thủ, trước khi kết hôn lại có bầu làm cho ông ngoại đoạn tuyệt quan hệ với bà, ngày đó con gái lấy chồng, nhà mẹ đẻ thậm chí không mua một món đồ cưới nào, mẹ cậu hai tay trống trơn, từ trong một ngôi nhà thuê tạm che che giấu giấu gả đi.
Khi đó người vợ vào nhà không có của hồi môn đi theo dĩ nhiên bên nhà chồng sẽ có nhiều ít ánh mắt xem thường, vào cửa này đúng là danh bất chính ngôn bất thuận, bà nội từ trước tới nay chưa từng cho mẹ cậu một vẻ mặt hòa nhã, láng giềng thân thích xem thường trào phúng cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn nhẫn nhịn.
Ban đầu ba cậu rất là thương tiếc, đến sau lại…
“Đời này tôi hối hận nhất chính là quen biết anh!” Đêm khuya, sát vách lại truyền đến giọng phụ nữ rống giận, “Anh hủy hoại tôi, hủy hoại tôi!”
Cậu nhíu mày, không nhịn được kéo chăn che đầu.
Ba lại một đêm không về ngủ, hiếm khi mới trở về vài ngày, trong nhà lại tranh cãi không để yên. Vì vậy ba càng ngày càng chán ghét, càng không muốn trở về. Vì vậy mẹ càng ngày càng gắt gỏng như bệnh tâm thần, chiến tranh lạnh, con người đã từng dịu dàng nho nhã thoáng cái làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn thay đổi đến đáng sợ…
Năm 13 tuổi ấy, bọn họ cuối cùng ly hôn. Cậu được phán quyết đi theo mẹ, mỗi tháng ba lại đưa qua phí nuôi dưỡng.
Cậu ở trong nhà càng lúc càng như tàng hình.
Mẹ càng lúc càng không muốn nhìn thấy cậu, thậm chí còn không muốn lại gọi tên cậu.
Tây Cố…
Tây Cố…
Tên của cậu, đối với hai người mà nói, mỗi một tiếng, đều là một sự chế giễu châm chọc to lớn.
Mẹ cậu tình nguyện cả ngày không ở nhà đi khắp nơi đánh bài, cũng không muốn về nhà làm bạn với cậu, cậu thường xuyên một mình ở trong nhà đợi, nghĩ nên làm thế nào lấy lòng bọn họ, dùng hết các loại phương pháp để bọn họ chú ý tới cậu…
Nhưng bất luận cậu làm thế nào, ba vẫn kéo theo người phụ nữ kia chạy lánh nạn cũng không quay đầu rời khỏi mẹ con bọn họ, bất luận cậu lấy lòng thế nào, mẹ cậu vẫn như cũ cự tuyệt thương yêu cậu, vẫn như cũ hết sức lảng tránh cậu.
“…Này, em làm sao lại ở đây, không trở về nhà?”
“…ta nói, tính tình của em quá kém đi, như vậy giao tiếp với những người khác không có vấn đề gì sao?”
“… Chị cũng không còn trẻ như vậy, qua hai năm nữa, chị cũng muốn có gia đình của chính mình. Thế nhưng em không như vậy, em còn nhỏ. Còn có rất nhiều cơ hội… Nhưng phụ nữ không giống như vậy.”
“… Tạm biệt, Tây Cố.”
Cô ấy đã từng nói qua cô ấy chỉ là một người “một người vừa già lại bình thường, thân thể không quyến rũ, phụ nữ thô tục.”
Nhưng là một người phụ nữ tầm thường như vậy, cậu vô luận làm thế nào cũng thả không ra được, đi không được.
Cậu muốn mở ra phòng ngự trái tim của cô, đi vào đó.
Đôi mắt của cô dường như đang nhìn cậu, lại dường như cho tới bây giờ chưa từng dừng lại trên người cậu.
Nhiều năm như vậy, cậu chỉ thấy qua cô khóc có hai lần, nhưng mỗi lần đều là vì một người đàn ông khác, đều là vì một người đàn ông khác.
Cái tên Ngô Việt kia đến tột cùng là có điểm gì tốt? Nam nhân đại trượng phu nên là nắm tay rắn chắc, can đảm lên, giả vờ nhã nhặn cái gì, đàn bà chít chít. Cậu một quyền là có thể đánh ngã hắn ta!
Cậu vừa oán thầm, vừa tùy hứng nắm bắt mặt lạnh tâm nóng của cô, từ trên người cô bừa bãi tìm lấy sự dịu dàng ngày xưa. Năm lại một năm… Mãi đến năm 15 tuổi ấy, phát hiện bản thân cả đêm đều nhớ cô, sau khi ở dưới chăn liên tục vẽ một vòng “địa đồ”, cậu chợt phát hiện tình cảm của mình đối với cô đã vô pháp kiềm nén nữa
Ôm, hôn môi, vuốt ve…
Những thứ này không đủ!
Cậu khát vọng có thể danh chính ngôn thuận ở bên người cô, cô lại trốn tránh né còn không kịp, hung hăng đẩy cậu ra ——
“Hiện tại em không có tư cách hứa hẹn. Mấy lời thề ước này luôn thay đổi thất thường, ai có thể bảo chứng vĩnh viễn bất biến? Chị trong mắt em, coi như tuổi còn trẻ, tiếp qua vài năm, đợi đến khi em nhìn thấy nếp nhăn trên mặt chị, rồi mấy cô gái trẻ tuổi ái mộ theo đuổi bên cạnh, có thật sẽ không làm cho em dao động? Mà xây dựng một gia đình đỏi hỏi những cái gì, em từng nghĩ qua chưa? Em có chuẩn bị tâm lý chống đỡ gánh nặng trọng lượng xây dựng nên một gia đình sao. Em cũng chỉ là một đứa trẻ, những điều này hiện tại đối với em mà nói chỉ là những trách nhiệm xa xôi ở tương lai, nhưng đây là những cấp bách trước mắt của chị, em có thể cho chị sao? Em có thể bảo chứng sự yên bình của chị sao.”
Cậu không cách nào trả lời, ngay cả lời cầu xin cô chờ đợi cũng vô lực như vậy.
… Không còn kịp rồi, cậu cả ngày khó có thể ngủ, nhìn kim đồng hồ trên tường, khát vọng cỡ nào thời gian của cô có thể trì hoãn, để cho cậu tẫn hết mọi sức lực nhanh chóng trưởng thành, mãi cho đến khi đuổi kịp cô.
Ngay từ đầu, cậu bị tình yêu làm mê muội đầu óc, cậu không rõ, chỉ cần yêu nhau vì sao phải cần phải lưu ý mấy lời đồn nhảm vô căn cứ kia.
Cũng có thể cậu thật sự hiểu được, nhưng không muốn suy nghĩ, không muốn trong lòng tăng thêm một lý do để buông tay.
“Manh Manh…”
Cậu chỉ có thể thừa dịp khi cô ngủ say, cẩn thận từng ly tứng tí ghé vào bên người cô, đem mặt dán vào gáy cô, chặt chẽ ôm cô, nhắm mắt lại…
“Thích chị, tôi thích chị...”
Cậu ở bên tai cô bướng bỉnh thì thào hết lần này tới lần khác, đem tình cảm xót xa không thể tiết lộ phát tiết ra.
Sau khi ba mẹ lần lượt lập gia đình riêng của mình, bọn họ từng hỏi qua cậu có nguyện ý đi theo bọn họ rời thành phố F đi Thượng Hải không.
Đến ở trong một gia đình hoàn toàn xa lạ sao?
Cậu lãnh đạm nhìn người bạn đời mới của bọn họ, khi gặp thấy bản thân không bài xích gì, nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu không muốn đi, quan trọng hơn là… Cậu không muốn rời khỏi cô.
Nhưng cậu không ngờ, cậu không muốn rời khỏi cô, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ không bỏ rơi cậu.
Vốn tưởng rằng cô triệt để hết hy vọng với Ngô Việt, có thể chuyên tâm nhìn cậu, chung quy có thể sau khi nước chảy đá mòn thì cô lại có thể không báo động trước cho cậu một kích trí mạng.
Mấy ngày cuối bị tách ra khỏi cô, hai người hầu như tìm không được cơ hội để nói chuyện, thậm chí ngay cả thời gian yên lặng nhìn nhau cũng có.
Cậu nhìn trăng nhìn sao trông mong ngày cô kết thúc kỳ nghỉ đông, trong lòng sốt ruột hầu như cả đêm không ngủ.
Lăn qua lăn lại thật vất vả mới ngủ được, cứ vài giây cậu lại quay đầu nhìn kim đồng hồ.
8 giờ 30 phút.
Cậu nghe được thanh âm tiếng cửa sắt mở ở sát vách, bỗng nhiên xốc chăn nhanh chóng chạy đến đợi trước cửa sổ, sau vài phút, hình bóng của cô xuất hiện trong tầm nhìn…
Hai mắt cậu từ đầu đến cuối luôn nhìn theo con đường nhỏ dẫn tới cửa tiểu khu, sau cùng biến mất ở bức tường cao bao ngoài tiểu khu.
Lưu luyến thu hồi tầm nhìn, lần này cậu ở trên giường chợp mắt không được nửa giờ, rốt cục quơ lấy bóng rổ chạy đến trường học phát tiết tinh lực!
── Chờ sau khi chị tan tầm chúng ta cùng đi phố Đông dạo chợ đêm nha, gần đó mới mở một quán trà, chị với tôi cùng thử món điểm tâm.
Chơi bóng được phân nửa đột nhiên cảm thấy đần độn vô vị, cậu đầu tiên là gọi điện thoại cho Hác Manh, nhưng không có ai nhận, cậu chỉ đành kiềm nén, rầu rĩ gửi tin nhắn cho cô.
Qua một lát, đầu bên kia vẫn không hề đáp lại. Phỏng chừng là đang bận rộn đi, cậu cau mày khép lại điện thoại, đem tay gối sau đầu nghỉ trong chốc lát, nghĩ tới buổi tối hai người có thể tay nắm tay đi dạo phố đêm, trong lòng không tự chủ được ngứa ngáy bủn rủn…
Cô hiện giờ làm gì?
Lúc nào có thể thấy được tin nhắn của cậu?
Thiếu niên nghiêng người, điều chỉnh vị trí tìm một chỗ thoải mái, rốt cục trông mong đến lúc mặt trời lặn về Tây, một ngày dài đã kết thúc, gần như là trước một giây khi cô tan tầm cậu khẩn cấp mở điện thoại ra…
Vẫn như cũ không có trả lời.
Có thể cô đang họp ở công ty? Ngày xưa cũng không phải chưa có tình huống như vậy.
Cậu hiếm khi kiên trì, lại nâng má đợi thêm hai phút, lấy điện thoại ra cầm trên tay, lại bấm!
Không có trả lời.
Vẫn như cũ không có trả lời…
Làm sao cũng không có trả lời.
Cậu không kiên nhẫn đứng dậy, dứt khoát đi đến công ty, lại gửi tin nhắn cho cô: tại sao không nhận điện thoại, chị còn chưa có tan tầm? Tôi ở trước công ty chờ chị.
Khi cậu chạy tới trời đã tối đen, cậu không chút do dự xông vào, tìm khắp toàn bộ công ty, hoàn toàn không có bóng dáng của cô.
Cậu rốt cục có chút lúng túng.
Lại gấp gáp gởi đi tin nhắn: đã quá giờ tan tầm, tại sao chị còn chưa xuống?
Cậu đợi lại đợi, vẫn không có trả lời.
Sau cùng cậu nhịn không được chạy về nhà, cửa lớn nhà cô đóng chặt, bất luận cậu gõ ra sao, gọi thế nào, bấm điện thoại cho cô, trước đó buổi sáng rời nhà gian phòng còn ấm áp như thế giờ đã là một mảnh tĩnh mịch.
Vì sao chị không có ở công ty, cũng không có về nhà?
Trái tim cậu bắt đầu chùng xuống…
Không ngừng không ngừng chùng xuống…
Tất cả những chờ mong ngu xuẩn chớp mắt thành khoảng không, cậu vô ý thức vuốt ve cánh cửa nhà trong 5, 6 năm qua đã chạm vào cả nghìn lần, lần đầu tiên phát hiện thì ra nó có thể lạnh lẽo như vậy…
Chị ở đâu.
… Chị ở nơi nào?
Nói cho tôi biết, chị ở đâu? Vì sao không nhận điện thoại của tôi?
Chị ở đâu…
Ở đâu…
Ở đâu…
Xin chị, đừng…
Trong bóng tối, cậu tựa thân người, ngồi bệch xuống đất trước cửa nhà cô, tại buổi tối se lạnh mùa xuân này, dựa vào cửa sắt lạnh lẽo như băng đợi.
Chị sẽ trở về sao?
Chị có thể trở về hay không?
Đừng đi, được không?
Đừng đi mà…
Xin chị, đừng nên đi…
Cậu gần như tuyệt vọng nhìn chằm chằm điện thoại di động trông đợi.
Phân không rõ thời gian, phân không ra tâm trạng.
Cuối cùng, điện thoại không ngừng khép mở mới hơi rung động một cái.
Thân thể cậu đã kéo căng lâu lắm, khi rung động bỗng dưng truyền đến thì nhanh chóng mở ra điện thoại, ngón tay cứng còng chạm vào rồi lại không cẩn thận rớt xuống, tay chân cậu luống cuống nhặt lên điện thoại di động, sau khi hoảng sợ mở ra ——
Tạm biệt, Tây Cố.
Cậu gần như sụp đổ.
Đợi cả ngày rốt cục đợi được vài chữ thưa thớt, 4 chữ này, nghiễm nhiên đã nghiền nát tất cả chờ đợi của cậu.
Cậu tựa như mấy tiểu bạch kiểm, đàn bà chít chít mà cẫu vẫn khinh bỉ, khống chế không được, gào khóc.
Cậu nằm ở trên giường, ăn không vô ngủ không được, trong lòng đau đến sắp phát điên, mặc kệ mở mắt ra hay là nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là vẻ mặt tràn ngập cự tuyệt của cô. vẻ mặt tràn ngập cự tuyệt của cô.
Cậu không khống chế được đi tìm khắp nơi, biết rõ cô đã từ chức, cậu vẫn cả ngày ở trước cửa công ty đợi…
Đây đã là một loại cố chấp.
Mặc kệ ai khuyên cũng không đi, Sở Kiều đến khóc lóc kéo cậu, mắng cậu đã vướng phải ma chướng, cậu mặc kệ, cậu cứ trôi qua như thế, cô không trở lại, cậu cứ như vậy sống không ăn không uống đến cùng.
… Nhưng chung quy, cậu vẫn không đợi được cô.
Khi ba mẹ Hác Manh gọi đến thì cậu đã suy yếu đến mức không nhận rõ người.
Buổi sáng đó, bọn họ yên lặng nhìn cậu một lúc lâu, chỉ nói một câu: “…Đừng hủy hoại nó.”
Cậu giật mình.
“Tây Cố, nó là con gái duy nhất của chúng ta, nếu như thật sự thích nó… đừng hủy hoại nó.”
Thiếu niên triệt để ngây người, làm sao cũng nghĩ không được cảm tình của cậu lại bị chỉ trích bỡn cợt là loại đáng sợ không chịu nổi làm cho bọn họ trốn tránh như rắn rết…
Cậu nhớ tới khi con bé mẹ cậu ở phòng bên hét chói tai: “Anh hủy hoại tôi, hủy hoại tôi!”
Bọn họ cũng cho rằng cậu là loại muốn hủy ấy sao?
Đối mặt với người trong lòng cậu dè dè dặt dặt dâng ra tình cảm mềm mại mỏng manh nhất, dù cho… bị hung hăng bỏ qua e sợ trốn tránh không kịp như vậy?
Cậu nhớ rõ mình trở về như thế nào, đi mua các loại bánh ngọt năm đó cô thích dắt cậu đi mua như thế nào, gọi người đưa lên vài thùng rượu… Cậu rất khó chịu, ký ức càng lúc càng rõ ràng.
Cậu ngồi ở gian phòng vắng vẻ, không ngừng nhớ tới từng li từng tí chuyện giữa bọn họ trong lúc đó…
Cậu uống một ngụm rượu lớn nỗ lực muốn quên đi những thứ đã qua, sau đó lại ăn bánh ngọt, vừa say rượu, mãi đến khi nôn ra mới thôi…
Quãng thời gian đó là thời khắc u tối tuyệt vọng nhất trong suốt mười mấy năm của cậu.
Sau cùng cậu bị Sở Kiều cùng Thái Lãng đưa vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại, cậu ngồi trong gian phòng tràn đầy mùi vị sát trùng, nhìn bọn họ lo lắng đang canh giữ ở bên giường, lần nữa chậm rãi đóng mắt.
Ngày đó xuất viện từ trong ngân hàng lấy tiền trả lại cho hai người ứng ra trong lúc khẩn cấp ứng ra trước cho cậu, ăn cơm xong chỉ chốc lát sau, cậu ôm bụng trái, dạ dày đau đớn kịch liệt là vật kỷ niệm duy nhất đoạn năm tháng đó lưu lại cho cậu.
Từ đó Sở Kiều cũng thật rất hận Manh Manh. Cậu biết, nhưng không cho Sở Kiều ở trước mặt cậu đề cập đến những điểm không tốt về cô.
Cậu nghĩ cậu thực sự là vướng ma chướng rồi.
Cho dù như vậy, cho dù như vậy…
Cậu vẫn không quên được cô, vẫn con mẹ nó buông không ra!
Chỉ là lúc này đây, cậu càng thêm cẩn thận ẩn náu, lúc này đây cậu như tằm ăn lá thôn tính phòng ngự của cô, chiếm lấy cô.
Mỗi một người sâu trong đáy lòng đều cất giấu một người.
Mặc dù cậu có oán giận cô.
Mặc dù cô có phụ lòng cậu.
Thế nhưng vô luận như thế nào cậu cũng không bỏ xuống cô được.
Cậu sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ người kia.
Nhớ kỹ bóng dáng tươi cười của cô, nhớ kỹ mỗi một ánh mắt của cô.
Đôi môi mềm mại run nhè nhẹ, cái ôm ấm áp lặng lẽ làm cho người ta an tâm…
Yêu em biết bao…
Yêu em biết bao, biết bao.
Y bất như tân, nhân bất như cố.
Nhâm Tây Cố.
Cậu từ trước tới nay không thích cái tên này.
Trước khi sinh ra cái tên này là mong muốn của mẹ cậu, sau mười năm, cái tên này thành nỗi nhục của bà.
Ba cậu khi còn trẻ là một tay ăn chơi có tiếng, mẹ bỏ ra bản lãnh rất nhiều, làm chuyện bêu danh bị đâm sau lưng mới được gả cho ông, khi đó người dân bảo thủ, trước khi kết hôn lại có bầu làm cho ông ngoại đoạn tuyệt quan hệ với bà, ngày đó con gái lấy chồng, nhà mẹ đẻ thậm chí không mua một món đồ cưới nào, mẹ cậu hai tay trống trơn, từ trong một ngôi nhà thuê tạm che che giấu giấu gả đi.
Khi đó người vợ vào nhà không có của hồi môn đi theo dĩ nhiên bên nhà chồng sẽ có nhiều ít ánh mắt xem thường, vào cửa này đúng là danh bất chính ngôn bất thuận, bà nội từ trước tới nay chưa từng cho mẹ cậu một vẻ mặt hòa nhã, láng giềng thân thích xem thường trào phúng cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn nhẫn nhịn.
Ban đầu ba cậu rất là thương tiếc, đến sau lại…
“Đời này tôi hối hận nhất chính là quen biết anh!” Đêm khuya, sát vách lại truyền đến giọng phụ nữ rống giận, “Anh hủy hoại tôi, hủy hoại tôi!”
Cậu nhíu mày, không nhịn được kéo chăn che đầu.
Ba lại một đêm không về ngủ, hiếm khi mới trở về vài ngày, trong nhà lại tranh cãi không để yên. Vì vậy ba càng ngày càng chán ghét, càng không muốn trở về. Vì vậy mẹ càng ngày càng gắt gỏng như bệnh tâm thần, chiến tranh lạnh, con người đã từng dịu dàng nho nhã thoáng cái làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn thay đổi đến đáng sợ…
Năm 13 tuổi ấy, bọn họ cuối cùng ly hôn. Cậu được phán quyết đi theo mẹ, mỗi tháng ba lại đưa qua phí nuôi dưỡng.
Cậu ở trong nhà càng lúc càng như tàng hình.
Mẹ càng lúc càng không muốn nhìn thấy cậu, thậm chí còn không muốn lại gọi tên cậu.
Tây Cố…
Tây Cố…
Tên của cậu, đối với hai người mà nói, mỗi một tiếng, đều là một sự chế giễu châm chọc to lớn.
Mẹ cậu tình nguyện cả ngày không ở nhà đi khắp nơi đánh bài, cũng không muốn về nhà làm bạn với cậu, cậu thường xuyên một mình ở trong nhà đợi, nghĩ nên làm thế nào lấy lòng bọn họ, dùng hết các loại phương pháp để bọn họ chú ý tới cậu…
Nhưng bất luận cậu làm thế nào, ba vẫn kéo theo người phụ nữ kia chạy lánh nạn cũng không quay đầu rời khỏi mẹ con bọn họ, bất luận cậu lấy lòng thế nào, mẹ cậu vẫn như cũ cự tuyệt thương yêu cậu, vẫn như cũ hết sức lảng tránh cậu.
“…Này, em làm sao lại ở đây, không trở về nhà?”
“…ta nói, tính tình của em quá kém đi, như vậy giao tiếp với những người khác không có vấn đề gì sao?”
“… Chị cũng không còn trẻ như vậy, qua hai năm nữa, chị cũng muốn có gia đình của chính mình. Thế nhưng em không như vậy, em còn nhỏ. Còn có rất nhiều cơ hội… Nhưng phụ nữ không giống như vậy.”
“… Tạm biệt, Tây Cố.”
Cô ấy đã từng nói qua cô ấy chỉ là một người “một người vừa già lại bình thường, thân thể không quyến rũ, phụ nữ thô tục.”
Nhưng là một người phụ nữ tầm thường như vậy, cậu vô luận làm thế nào cũng thả không ra được, đi không được.
Cậu muốn mở ra phòng ngự trái tim của cô, đi vào đó.
Đôi mắt của cô dường như đang nhìn cậu, lại dường như cho tới bây giờ chưa từng dừng lại trên người cậu.
Nhiều năm như vậy, cậu chỉ thấy qua cô khóc có hai lần, nhưng mỗi lần đều là vì một người đàn ông khác, đều là vì một người đàn ông khác.
Cái tên Ngô Việt kia đến tột cùng là có điểm gì tốt? Nam nhân đại trượng phu nên là nắm tay rắn chắc, can đảm lên, giả vờ nhã nhặn cái gì, đàn bà chít chít. Cậu một quyền là có thể đánh ngã hắn ta!
Cậu vừa oán thầm, vừa tùy hứng nắm bắt mặt lạnh tâm nóng của cô, từ trên người cô bừa bãi tìm lấy sự dịu dàng ngày xưa. Năm lại một năm… Mãi đến năm 15 tuổi ấy, phát hiện bản thân cả đêm đều nhớ cô, sau khi ở dưới chăn liên tục vẽ một vòng “địa đồ”, cậu chợt phát hiện tình cảm của mình đối với cô đã vô pháp kiềm nén nữa
Ôm, hôn môi, vuốt ve…
Những thứ này không đủ!
Cậu khát vọng có thể danh chính ngôn thuận ở bên người cô, cô lại trốn tránh né còn không kịp, hung hăng đẩy cậu ra ——
“Hiện tại em không có tư cách hứa hẹn. Mấy lời thề ước này luôn thay đổi thất thường, ai có thể bảo chứng vĩnh viễn bất biến? Chị trong mắt em, coi như tuổi còn trẻ, tiếp qua vài năm, đợi đến khi em nhìn thấy nếp nhăn trên mặt chị, rồi mấy cô gái trẻ tuổi ái mộ theo đuổi bên cạnh, có thật sẽ không làm cho em dao động? Mà xây dựng một gia đình đỏi hỏi những cái gì, em từng nghĩ qua chưa? Em có chuẩn bị tâm lý chống đỡ gánh nặng trọng lượng xây dựng nên một gia đình sao. Em cũng chỉ là một đứa trẻ, những điều này hiện tại đối với em mà nói chỉ là những trách nhiệm xa xôi ở tương lai, nhưng đây là những cấp bách trước mắt của chị, em có thể cho chị sao? Em có thể bảo chứng sự yên bình của chị sao.”
Cậu không cách nào trả lời, ngay cả lời cầu xin cô chờ đợi cũng vô lực như vậy.
… Không còn kịp rồi, cậu cả ngày khó có thể ngủ, nhìn kim đồng hồ trên tường, khát vọng cỡ nào thời gian của cô có thể trì hoãn, để cho cậu tẫn hết mọi sức lực nhanh chóng trưởng thành, mãi cho đến khi đuổi kịp cô.
Ngay từ đầu, cậu bị tình yêu làm mê muội đầu óc, cậu không rõ, chỉ cần yêu nhau vì sao phải cần phải lưu ý mấy lời đồn nhảm vô căn cứ kia.
Cũng có thể cậu thật sự hiểu được, nhưng không muốn suy nghĩ, không muốn trong lòng tăng thêm một lý do để buông tay.
“Manh Manh…”
Cậu chỉ có thể thừa dịp khi cô ngủ say, cẩn thận từng ly tứng tí ghé vào bên người cô, đem mặt dán vào gáy cô, chặt chẽ ôm cô, nhắm mắt lại…
“Thích chị, tôi thích chị...”
Cậu ở bên tai cô bướng bỉnh thì thào hết lần này tới lần khác, đem tình cảm xót xa không thể tiết lộ phát tiết ra.
Sau khi ba mẹ lần lượt lập gia đình riêng của mình, bọn họ từng hỏi qua cậu có nguyện ý đi theo bọn họ rời thành phố F đi Thượng Hải không.
Đến ở trong một gia đình hoàn toàn xa lạ sao?
Cậu lãnh đạm nhìn người bạn đời mới của bọn họ, khi gặp thấy bản thân không bài xích gì, nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu không muốn đi, quan trọng hơn là… Cậu không muốn rời khỏi cô.
Nhưng cậu không ngờ, cậu không muốn rời khỏi cô, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ không bỏ rơi cậu.
Vốn tưởng rằng cô triệt để hết hy vọng với Ngô Việt, có thể chuyên tâm nhìn cậu, chung quy có thể sau khi nước chảy đá mòn thì cô lại có thể không báo động trước cho cậu một kích trí mạng.
Mấy ngày cuối bị tách ra khỏi cô, hai người hầu như tìm không được cơ hội để nói chuyện, thậm chí ngay cả thời gian yên lặng nhìn nhau cũng có.
Cậu nhìn trăng nhìn sao trông mong ngày cô kết thúc kỳ nghỉ đông, trong lòng sốt ruột hầu như cả đêm không ngủ.
Lăn qua lăn lại thật vất vả mới ngủ được, cứ vài giây cậu lại quay đầu nhìn kim đồng hồ.
8 giờ 30 phút.
Cậu nghe được thanh âm tiếng cửa sắt mở ở sát vách, bỗng nhiên xốc chăn nhanh chóng chạy đến đợi trước cửa sổ, sau vài phút, hình bóng của cô xuất hiện trong tầm nhìn…
Hai mắt cậu từ đầu đến cuối luôn nhìn theo con đường nhỏ dẫn tới cửa tiểu khu, sau cùng biến mất ở bức tường cao bao ngoài tiểu khu.
Lưu luyến thu hồi tầm nhìn, lần này cậu ở trên giường chợp mắt không được nửa giờ, rốt cục quơ lấy bóng rổ chạy đến trường học phát tiết tinh lực!
── Chờ sau khi chị tan tầm chúng ta cùng đi phố Đông dạo chợ đêm nha, gần đó mới mở một quán trà, chị với tôi cùng thử món điểm tâm.
Chơi bóng được phân nửa đột nhiên cảm thấy đần độn vô vị, cậu đầu tiên là gọi điện thoại cho Hác Manh, nhưng không có ai nhận, cậu chỉ đành kiềm nén, rầu rĩ gửi tin nhắn cho cô.
Qua một lát, đầu bên kia vẫn không hề đáp lại. Phỏng chừng là đang bận rộn đi, cậu cau mày khép lại điện thoại, đem tay gối sau đầu nghỉ trong chốc lát, nghĩ tới buổi tối hai người có thể tay nắm tay đi dạo phố đêm, trong lòng không tự chủ được ngứa ngáy bủn rủn…
Cô hiện giờ làm gì?
Lúc nào có thể thấy được tin nhắn của cậu?
Thiếu niên nghiêng người, điều chỉnh vị trí tìm một chỗ thoải mái, rốt cục trông mong đến lúc mặt trời lặn về Tây, một ngày dài đã kết thúc, gần như là trước một giây khi cô tan tầm cậu khẩn cấp mở điện thoại ra…
Vẫn như cũ không có trả lời.
Có thể cô đang họp ở công ty? Ngày xưa cũng không phải chưa có tình huống như vậy.
Cậu hiếm khi kiên trì, lại nâng má đợi thêm hai phút, lấy điện thoại ra cầm trên tay, lại bấm!
Không có trả lời.
Vẫn như cũ không có trả lời…
Làm sao cũng không có trả lời.
Cậu không kiên nhẫn đứng dậy, dứt khoát đi đến công ty, lại gửi tin nhắn cho cô: tại sao không nhận điện thoại, chị còn chưa có tan tầm? Tôi ở trước công ty chờ chị.
Khi cậu chạy tới trời đã tối đen, cậu không chút do dự xông vào, tìm khắp toàn bộ công ty, hoàn toàn không có bóng dáng của cô.
Cậu rốt cục có chút lúng túng.
Lại gấp gáp gởi đi tin nhắn: đã quá giờ tan tầm, tại sao chị còn chưa xuống?
Cậu đợi lại đợi, vẫn không có trả lời.
Sau cùng cậu nhịn không được chạy về nhà, cửa lớn nhà cô đóng chặt, bất luận cậu gõ ra sao, gọi thế nào, bấm điện thoại cho cô, trước đó buổi sáng rời nhà gian phòng còn ấm áp như thế giờ đã là một mảnh tĩnh mịch.
Vì sao chị không có ở công ty, cũng không có về nhà?
Trái tim cậu bắt đầu chùng xuống…
Không ngừng không ngừng chùng xuống…
Tất cả những chờ mong ngu xuẩn chớp mắt thành khoảng không, cậu vô ý thức vuốt ve cánh cửa nhà trong 5, 6 năm qua đã chạm vào cả nghìn lần, lần đầu tiên phát hiện thì ra nó có thể lạnh lẽo như vậy…
Chị ở đâu.
… Chị ở nơi nào?
Nói cho tôi biết, chị ở đâu? Vì sao không nhận điện thoại của tôi?
Chị ở đâu…
Ở đâu…
Ở đâu…
Xin chị, đừng…
Trong bóng tối, cậu tựa thân người, ngồi bệch xuống đất trước cửa nhà cô, tại buổi tối se lạnh mùa xuân này, dựa vào cửa sắt lạnh lẽo như băng đợi.
Chị sẽ trở về sao?
Chị có thể trở về hay không?
Đừng đi, được không?
Đừng đi mà…
Xin chị, đừng nên đi…
Cậu gần như tuyệt vọng nhìn chằm chằm điện thoại di động trông đợi.
Phân không rõ thời gian, phân không ra tâm trạng.
Cuối cùng, điện thoại không ngừng khép mở mới hơi rung động một cái.
Thân thể cậu đã kéo căng lâu lắm, khi rung động bỗng dưng truyền đến thì nhanh chóng mở ra điện thoại, ngón tay cứng còng chạm vào rồi lại không cẩn thận rớt xuống, tay chân cậu luống cuống nhặt lên điện thoại di động, sau khi hoảng sợ mở ra ——
Tạm biệt, Tây Cố.
Cậu gần như sụp đổ.
Đợi cả ngày rốt cục đợi được vài chữ thưa thớt, 4 chữ này, nghiễm nhiên đã nghiền nát tất cả chờ đợi của cậu.
Cậu tựa như mấy tiểu bạch kiểm, đàn bà chít chít mà cẫu vẫn khinh bỉ, khống chế không được, gào khóc.
Cậu nằm ở trên giường, ăn không vô ngủ không được, trong lòng đau đến sắp phát điên, mặc kệ mở mắt ra hay là nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là vẻ mặt tràn ngập cự tuyệt của cô. vẻ mặt tràn ngập cự tuyệt của cô.
Cậu không khống chế được đi tìm khắp nơi, biết rõ cô đã từ chức, cậu vẫn cả ngày ở trước cửa công ty đợi…
Đây đã là một loại cố chấp.
Mặc kệ ai khuyên cũng không đi, Sở Kiều đến khóc lóc kéo cậu, mắng cậu đã vướng phải ma chướng, cậu mặc kệ, cậu cứ trôi qua như thế, cô không trở lại, cậu cứ như vậy sống không ăn không uống đến cùng.
… Nhưng chung quy, cậu vẫn không đợi được cô.
Khi ba mẹ Hác Manh gọi đến thì cậu đã suy yếu đến mức không nhận rõ người.
Buổi sáng đó, bọn họ yên lặng nhìn cậu một lúc lâu, chỉ nói một câu: “…Đừng hủy hoại nó.”
Cậu giật mình.
“Tây Cố, nó là con gái duy nhất của chúng ta, nếu như thật sự thích nó… đừng hủy hoại nó.”
Thiếu niên triệt để ngây người, làm sao cũng nghĩ không được cảm tình của cậu lại bị chỉ trích bỡn cợt là loại đáng sợ không chịu nổi làm cho bọn họ trốn tránh như rắn rết…
Cậu nhớ tới khi con bé mẹ cậu ở phòng bên hét chói tai: “Anh hủy hoại tôi, hủy hoại tôi!”
Bọn họ cũng cho rằng cậu là loại muốn hủy ấy sao?
Đối mặt với người trong lòng cậu dè dè dặt dặt dâng ra tình cảm mềm mại mỏng manh nhất, dù cho… bị hung hăng bỏ qua e sợ trốn tránh không kịp như vậy?
Cậu nhớ rõ mình trở về như thế nào, đi mua các loại bánh ngọt năm đó cô thích dắt cậu đi mua như thế nào, gọi người đưa lên vài thùng rượu… Cậu rất khó chịu, ký ức càng lúc càng rõ ràng.
Cậu ngồi ở gian phòng vắng vẻ, không ngừng nhớ tới từng li từng tí chuyện giữa bọn họ trong lúc đó…
Cậu uống một ngụm rượu lớn nỗ lực muốn quên đi những thứ đã qua, sau đó lại ăn bánh ngọt, vừa say rượu, mãi đến khi nôn ra mới thôi…
Quãng thời gian đó là thời khắc u tối tuyệt vọng nhất trong suốt mười mấy năm của cậu.
Sau cùng cậu bị Sở Kiều cùng Thái Lãng đưa vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại, cậu ngồi trong gian phòng tràn đầy mùi vị sát trùng, nhìn bọn họ lo lắng đang canh giữ ở bên giường, lần nữa chậm rãi đóng mắt.
Ngày đó xuất viện từ trong ngân hàng lấy tiền trả lại cho hai người ứng ra trong lúc khẩn cấp ứng ra trước cho cậu, ăn cơm xong chỉ chốc lát sau, cậu ôm bụng trái, dạ dày đau đớn kịch liệt là vật kỷ niệm duy nhất đoạn năm tháng đó lưu lại cho cậu.
Từ đó Sở Kiều cũng thật rất hận Manh Manh. Cậu biết, nhưng không cho Sở Kiều ở trước mặt cậu đề cập đến những điểm không tốt về cô.
Cậu nghĩ cậu thực sự là vướng ma chướng rồi.
Cho dù như vậy, cho dù như vậy…
Cậu vẫn không quên được cô, vẫn con mẹ nó buông không ra!
Chỉ là lúc này đây, cậu càng thêm cẩn thận ẩn náu, lúc này đây cậu như tằm ăn lá thôn tính phòng ngự của cô, chiếm lấy cô.
Mỗi một người sâu trong đáy lòng đều cất giấu một người.
Mặc dù cậu có oán giận cô.
Mặc dù cô có phụ lòng cậu.
Thế nhưng vô luận như thế nào cậu cũng không bỏ xuống cô được.
Cậu sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ người kia.
Nhớ kỹ bóng dáng tươi cười của cô, nhớ kỹ mỗi một ánh mắt của cô.
Đôi môi mềm mại run nhè nhẹ, cái ôm ấm áp lặng lẽ làm cho người ta an tâm…
Yêu em biết bao…
Yêu em biết bao, biết bao.
/83
|