6: 20 phút
Thời điểm rời giường, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Cô nhăn mày giãy dụa vài giây, mới từ trong ổ chăn ấm áp chậm rãi đi ra, ấn tắt đồng hồ báo thức.
"Ồn muốn chết..."
"Đừng quậy, em phải dậy rồi." Cô vỗ vỗ tay anh, anh còn đang khó chịu ôm cô càng thêm chặt, mái tóc do ngủ rối tung rơi lả tả trên trán, tăng thêm vài phần tính trẻ con.
"Tây Cố, đừng quậy, nhanh cho em ngồi lên..."
Anh mặc kệ không nghe theo, mãi đến khi cô ra đòn sát thủ, tóm lấy điểm ngứa bên hông anh xoay một vòng, Tây Cố thế này mới không cam lòng tình nguyện buông tay. Cô lập tức lăn lông lốc xuống giường, tùy tiện khoác một chiếc áo ngủ đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Con gái lớn thích ăn trứng chần nước sôi, con gái nhỏ thích sữa đậu nành với bánh quẩy. Manh Manh bật nồi cơm điện xong liền xuống lầu mua điểm tâm sáng, sau khi trở về đúng chuẩn 6:50 phút, cô đem điểm tâm để lên bàn ăn, liền vào phòng kêu một lớn một nhỏ rời giường.
"Mẹ, con có thể khò khò thêm một hồi hay không?" Con gái nhỏ nói ngọt, ở trên giường lăn qua lăn lại làm nũng.
"Không được, nếu như lại đi trễ, mẹ để cho ba con đêm nay cùng con ngủ."
"Mẹ, mẹ quá tàn nhẫn." Con gái nhỏ lệ tuôn, nhanh chóng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Con gái lớn sớm đã thông minh rửa mặt xong rồi, đang nhón chân mang khăn mặt móc ở trên tường.
Hai đứa con gái cá tính khác hẳn nhau, con gái lớn trưởng thành sớm, con gái nhỏ yếu ớt, hai đứa một gọi bọn họ" bà má, ông ba", một thì thích nhõng nhẽo gọi là "ba, mẹ".
Cô tán dương sờ sờ đầu con gái lớn đầu, về phòng ngủ một phen túm chăn trên người Tây Cố, gấp gọn để qua một bên xong lập tức ra cửa, làm trứng chần nước sôi cho con gái lớn trước tiên.
Ở bên này Tây Cố cảm thấy trên người chợt lạnh, mở mắt ra, ngoài cửa tiếng líu ríu đùa vui của 3 cô gái nhỏ bay vào, làm tim anh trong nháy mắt mềm xuống...
Vươn vai, anh chỉ mặc một cái quần ngủ liền đi ra cửa, vòng cánh tay ôm lấy eo cô.
Cô liếc mắt đạp một cái, vung cái sạn, " đi đi đi, không thấy em đang chiên trứng sao, nhanh đi đánh răng rửa mặt."
Tây Cố cười meo meo ở trên mặt cô dùng sức gặm một ngụm, thế này mới ngoan ngoãn rời đi.
"Oa chậc!" Con gái nhỏ che ánh mắt, "Ba xấu hổ, xấu hổ quá."
Con gái lớn bình tĩnh nói, "Ba ba, xin đừng trước mặt nhi đồng tùy ý thân thiết, như vậy ảnh hưởng không tốt.”
Anh dứt khoát hai tay chụp tới, mỗi bên một đứa dùng sức hôn nhẹ này hai tiểu nha đầu này.
"A!" Hai chị em cùng nhau vươn bàn tay nhỏ nhắn đẩy mặt anh, "Thúi hoắc, ba, ba nhanh đi đánh răng."
Ăn xong lái xe đưa hai đứa nhỏ đi đến trường, Manh Manh về nhà sửa sang hồ sơ một chút, trang điểm xong, xách túi xách đi làm.
Một ngày mới cứ như vậy bắt đầu.
12:30 phút
Thời điểm cơm trưa, cùng với Tây Cố giải quyết ở căn tin công ty.
17:50 phút
Thời gian tan tầm.
Tây Cố đi đón con gái, cô đi siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện mua vật dụng hàng ngày, hôm nay ngày lẻ trong tuần, bữa tối do Tây Cố phụ trách.
Khi về nhà, Tây Cố cũng đã mang theo con gái lớn nhỏ về. Cô ngồi với con xem TV một lát, lại nghe giọng điệu trẻ con thảo luận chuyện thú vị trong trường học.
Tây Cố mang tạp dề, ở trong nhà bếp lục tục xào rau. Anh rõ ràng nhất tâm nhị dụng, đồ ăn xào đến một nửa liền ló ra khỏi nhà bếp chen vào một câu.
Cơm chiều xong, hai đứa nhỏ trở về phòng làm bài tập ở nhà, phân công xong hết chuyện nhà, cô với Tây Cố mỗi người ôm một máy tính chiếm lấy một vị trí, mạnh ai nấy làm.
"Mẹ, mẹ!"
Hơn một giờ sau, con gái nhỏ nhào vào phòng kêu gọi.
Anh ghen tị nói, "Hai chị em tụi con mỗi lần đều chỉ kêu mẹ, coi ba là tàng hình sao?"
"Ba dữ lắm, không cần đâu."
"Nói ba dữ!" Anh cố ý ra vẻ nghiêm túc, một phen ôm lấy con gái nhỏ, lấy râu trên mặt trên dưới trái phải cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
Con gái nhỏ vừa giãy dụa vừa thét, "Mẹ cứu mạng! Mẹ cứu mạng!"
Cô nhịn không được cười ra tiếng, trách anh một tiếng, đem đứa nhỏ từ dưới hàm râu anh cứu ra. Con bé lập tức lôi kéo tay cô kéo cô đi về phòng hai chị em.
"Làm sao vậy?" Cô không nhìn thấy ánh mắt ai oán của chồng, đi theo cô nhóc vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
"Xuỵt!" Con gái nhỏ thần bí hề hề đưa cho cô một phong thư, "Đây là thư tình của chị."
Cô thoáng chốc im lặng.
Thì ra từ năm nhất tiểu học cô đã phải bắt đầu lo lắng cho thời kỳ trưởng thành của con gái rồi sao.
Con gái lớn làu bàu, "Cuối tuần rồi con thấy em đè bé trai nhà bên hôn nhẹ."
Manh Manh: "..."
Hai nha đầu quỷ quái này vô tội hướng về phía cô chớp chớp ánh mắt.
Cô không khỏi phiền muộn, vỗ trán, "Mẹ nghĩ mẹ muốn tìm ba mấy đứa mở hội nghị gia đình."
"A! Đừng mà!"
Con gái lớn thuận tiện lên án, "Mẹ, học kỳ sau cũng không thể cho ông ba tham gia họp phụ huynh."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì trong buổi họp phụ huynh ông ba xấu nghiêm mặt đuổi theo giáo viên hỏi tình huống học tập ngày thường của con, đem giáo viên sợ tới mức nói lắp bắp, kết quả bị ông ba hung hăng trừng mắt liếc một cái xong, cô giáo cái gì cũng không nói ra được. Ngày hôm sau bạn ngồi cùng bàn với con còn mang theo poster Young and Dangerous vụng trộm hỏi con, ông ba có phải lão đại xã hội đen hay không, quá ‘gấu’ đi…"
Cô toát mồ hôi, "Cái này. . . . ."
Con gái nhỏ bổ sung chứng cứ phạm tội: "Còn có tiểu ca ca nhà cách vách, tiểu tỷ tỷ nhà dì La Lỵ, trước kia đều bị cha dọa khóc luôn."
"Cái kia. . . . ."
"Cho nên bà má, về sau không cần hỏi con bên cạnh ông ba có xuất hiện mấy dì kỳ quái hay không."
Khuôn mặt già nua của cô đỏ lên.
Con gái lớn ra vẻ người lớn vỗ ngực, lời nói thấm thía, "Kỳ thật ông ba bộ dáng hung thần ác sát như vậy, trừ bỏ cô Sở Kiều đã gả ra nước ngoài, còn có dì nào có dũng khí tiếp cận ba chứ?"
"... "
"Còn có, còn có," con gái nhỏ đưa thêm chứng minh, "Mấy dì mấy chị con quen đều nói mẹ bảo dưỡng rất khá. Nhìn qua nhiều nhất mới qua 30. . . . ."
Cô vui mừng vô cùng, nhiều năm như vậy năm vất vả bồi bổ dưỡng thân rốt cuộc vẫn là có hiệu quả.
"Cho nên mẹ," con gái nhỏ còn rất nghiêm túc nói, "Không nên lo lắng cười to sẽ ra nếp nhăn mà chưa bao giờ cùng ba với tụi con coi phim hài a. Mẹ bảo dưỡng thật sự tốt lắm a!"
". . . . ."Cô không nói gì ngưng nuốt.
Con nít đều là ác ma.
Xem ra trước phải tổ chức hội nghị gia đình, rất cấp bách.
21: 45 phút
Thời giờ đi ngủ, Tây Cố lại đây gõ cửa.
"Ba mắc cỡ mắc cỡ qua, luôn giành mẹ với tụi con!"
Anh ôm eo Manh Manh, khom người nhẹ nhàng hôn mũi con gái nhỏ, "Ba mẹ cũng phải có cuộc sống về đêm nha, con ngoan ngoãn cùng chị ngủ đi."
Con gái lớn bình tĩnh bổ sung, "Tuy rằng ba cần cuộc sống về đêm, nhưng là không thể để cho mẹ quá mệt mỏi nha."
Con gái lớn bình tĩnh tắt đèn . . . . .
"Ngủ ngon, ông ba bà má."
"Ngủ ngon, ba mẹ."
—— "Ngủ ngon, mấy bảo bối."
Thời điểm rời giường, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Cô nhăn mày giãy dụa vài giây, mới từ trong ổ chăn ấm áp chậm rãi đi ra, ấn tắt đồng hồ báo thức.
"Ồn muốn chết..."
"Đừng quậy, em phải dậy rồi." Cô vỗ vỗ tay anh, anh còn đang khó chịu ôm cô càng thêm chặt, mái tóc do ngủ rối tung rơi lả tả trên trán, tăng thêm vài phần tính trẻ con.
"Tây Cố, đừng quậy, nhanh cho em ngồi lên..."
Anh mặc kệ không nghe theo, mãi đến khi cô ra đòn sát thủ, tóm lấy điểm ngứa bên hông anh xoay một vòng, Tây Cố thế này mới không cam lòng tình nguyện buông tay. Cô lập tức lăn lông lốc xuống giường, tùy tiện khoác một chiếc áo ngủ đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Con gái lớn thích ăn trứng chần nước sôi, con gái nhỏ thích sữa đậu nành với bánh quẩy. Manh Manh bật nồi cơm điện xong liền xuống lầu mua điểm tâm sáng, sau khi trở về đúng chuẩn 6:50 phút, cô đem điểm tâm để lên bàn ăn, liền vào phòng kêu một lớn một nhỏ rời giường.
"Mẹ, con có thể khò khò thêm một hồi hay không?" Con gái nhỏ nói ngọt, ở trên giường lăn qua lăn lại làm nũng.
"Không được, nếu như lại đi trễ, mẹ để cho ba con đêm nay cùng con ngủ."
"Mẹ, mẹ quá tàn nhẫn." Con gái nhỏ lệ tuôn, nhanh chóng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Con gái lớn sớm đã thông minh rửa mặt xong rồi, đang nhón chân mang khăn mặt móc ở trên tường.
Hai đứa con gái cá tính khác hẳn nhau, con gái lớn trưởng thành sớm, con gái nhỏ yếu ớt, hai đứa một gọi bọn họ" bà má, ông ba", một thì thích nhõng nhẽo gọi là "ba, mẹ".
Cô tán dương sờ sờ đầu con gái lớn đầu, về phòng ngủ một phen túm chăn trên người Tây Cố, gấp gọn để qua một bên xong lập tức ra cửa, làm trứng chần nước sôi cho con gái lớn trước tiên.
Ở bên này Tây Cố cảm thấy trên người chợt lạnh, mở mắt ra, ngoài cửa tiếng líu ríu đùa vui của 3 cô gái nhỏ bay vào, làm tim anh trong nháy mắt mềm xuống...
Vươn vai, anh chỉ mặc một cái quần ngủ liền đi ra cửa, vòng cánh tay ôm lấy eo cô.
Cô liếc mắt đạp một cái, vung cái sạn, " đi đi đi, không thấy em đang chiên trứng sao, nhanh đi đánh răng rửa mặt."
Tây Cố cười meo meo ở trên mặt cô dùng sức gặm một ngụm, thế này mới ngoan ngoãn rời đi.
"Oa chậc!" Con gái nhỏ che ánh mắt, "Ba xấu hổ, xấu hổ quá."
Con gái lớn bình tĩnh nói, "Ba ba, xin đừng trước mặt nhi đồng tùy ý thân thiết, như vậy ảnh hưởng không tốt.”
Anh dứt khoát hai tay chụp tới, mỗi bên một đứa dùng sức hôn nhẹ này hai tiểu nha đầu này.
"A!" Hai chị em cùng nhau vươn bàn tay nhỏ nhắn đẩy mặt anh, "Thúi hoắc, ba, ba nhanh đi đánh răng."
Ăn xong lái xe đưa hai đứa nhỏ đi đến trường, Manh Manh về nhà sửa sang hồ sơ một chút, trang điểm xong, xách túi xách đi làm.
Một ngày mới cứ như vậy bắt đầu.
12:30 phút
Thời điểm cơm trưa, cùng với Tây Cố giải quyết ở căn tin công ty.
17:50 phút
Thời gian tan tầm.
Tây Cố đi đón con gái, cô đi siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện mua vật dụng hàng ngày, hôm nay ngày lẻ trong tuần, bữa tối do Tây Cố phụ trách.
Khi về nhà, Tây Cố cũng đã mang theo con gái lớn nhỏ về. Cô ngồi với con xem TV một lát, lại nghe giọng điệu trẻ con thảo luận chuyện thú vị trong trường học.
Tây Cố mang tạp dề, ở trong nhà bếp lục tục xào rau. Anh rõ ràng nhất tâm nhị dụng, đồ ăn xào đến một nửa liền ló ra khỏi nhà bếp chen vào một câu.
Cơm chiều xong, hai đứa nhỏ trở về phòng làm bài tập ở nhà, phân công xong hết chuyện nhà, cô với Tây Cố mỗi người ôm một máy tính chiếm lấy một vị trí, mạnh ai nấy làm.
"Mẹ, mẹ!"
Hơn một giờ sau, con gái nhỏ nhào vào phòng kêu gọi.
Anh ghen tị nói, "Hai chị em tụi con mỗi lần đều chỉ kêu mẹ, coi ba là tàng hình sao?"
"Ba dữ lắm, không cần đâu."
"Nói ba dữ!" Anh cố ý ra vẻ nghiêm túc, một phen ôm lấy con gái nhỏ, lấy râu trên mặt trên dưới trái phải cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
Con gái nhỏ vừa giãy dụa vừa thét, "Mẹ cứu mạng! Mẹ cứu mạng!"
Cô nhịn không được cười ra tiếng, trách anh một tiếng, đem đứa nhỏ từ dưới hàm râu anh cứu ra. Con bé lập tức lôi kéo tay cô kéo cô đi về phòng hai chị em.
"Làm sao vậy?" Cô không nhìn thấy ánh mắt ai oán của chồng, đi theo cô nhóc vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
"Xuỵt!" Con gái nhỏ thần bí hề hề đưa cho cô một phong thư, "Đây là thư tình của chị."
Cô thoáng chốc im lặng.
Thì ra từ năm nhất tiểu học cô đã phải bắt đầu lo lắng cho thời kỳ trưởng thành của con gái rồi sao.
Con gái lớn làu bàu, "Cuối tuần rồi con thấy em đè bé trai nhà bên hôn nhẹ."
Manh Manh: "..."
Hai nha đầu quỷ quái này vô tội hướng về phía cô chớp chớp ánh mắt.
Cô không khỏi phiền muộn, vỗ trán, "Mẹ nghĩ mẹ muốn tìm ba mấy đứa mở hội nghị gia đình."
"A! Đừng mà!"
Con gái lớn thuận tiện lên án, "Mẹ, học kỳ sau cũng không thể cho ông ba tham gia họp phụ huynh."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì trong buổi họp phụ huynh ông ba xấu nghiêm mặt đuổi theo giáo viên hỏi tình huống học tập ngày thường của con, đem giáo viên sợ tới mức nói lắp bắp, kết quả bị ông ba hung hăng trừng mắt liếc một cái xong, cô giáo cái gì cũng không nói ra được. Ngày hôm sau bạn ngồi cùng bàn với con còn mang theo poster Young and Dangerous vụng trộm hỏi con, ông ba có phải lão đại xã hội đen hay không, quá ‘gấu’ đi…"
Cô toát mồ hôi, "Cái này. . . . ."
Con gái nhỏ bổ sung chứng cứ phạm tội: "Còn có tiểu ca ca nhà cách vách, tiểu tỷ tỷ nhà dì La Lỵ, trước kia đều bị cha dọa khóc luôn."
"Cái kia. . . . ."
"Cho nên bà má, về sau không cần hỏi con bên cạnh ông ba có xuất hiện mấy dì kỳ quái hay không."
Khuôn mặt già nua của cô đỏ lên.
Con gái lớn ra vẻ người lớn vỗ ngực, lời nói thấm thía, "Kỳ thật ông ba bộ dáng hung thần ác sát như vậy, trừ bỏ cô Sở Kiều đã gả ra nước ngoài, còn có dì nào có dũng khí tiếp cận ba chứ?"
"... "
"Còn có, còn có," con gái nhỏ đưa thêm chứng minh, "Mấy dì mấy chị con quen đều nói mẹ bảo dưỡng rất khá. Nhìn qua nhiều nhất mới qua 30. . . . ."
Cô vui mừng vô cùng, nhiều năm như vậy năm vất vả bồi bổ dưỡng thân rốt cuộc vẫn là có hiệu quả.
"Cho nên mẹ," con gái nhỏ còn rất nghiêm túc nói, "Không nên lo lắng cười to sẽ ra nếp nhăn mà chưa bao giờ cùng ba với tụi con coi phim hài a. Mẹ bảo dưỡng thật sự tốt lắm a!"
". . . . ."Cô không nói gì ngưng nuốt.
Con nít đều là ác ma.
Xem ra trước phải tổ chức hội nghị gia đình, rất cấp bách.
21: 45 phút
Thời giờ đi ngủ, Tây Cố lại đây gõ cửa.
"Ba mắc cỡ mắc cỡ qua, luôn giành mẹ với tụi con!"
Anh ôm eo Manh Manh, khom người nhẹ nhàng hôn mũi con gái nhỏ, "Ba mẹ cũng phải có cuộc sống về đêm nha, con ngoan ngoãn cùng chị ngủ đi."
Con gái lớn bình tĩnh bổ sung, "Tuy rằng ba cần cuộc sống về đêm, nhưng là không thể để cho mẹ quá mệt mỏi nha."
Con gái lớn bình tĩnh tắt đèn . . . . .
"Ngủ ngon, ông ba bà má."
"Ngủ ngon, ba mẹ."
—— "Ngủ ngon, mấy bảo bối."
/83
|