Quân Sủng

Chương 43: Ngày Thứ Ba Mươi 1

/58


Hôm nay Lục Diệp dậy từ sớm, đi thư phòng thượng tướng Lục trước, nói chuyện với thượng tướng Lục nửa tiếng đồng hồ mới ra, sau đó cả bữa sáng cũng không ăn liền đi ra ngoài.

Lúc Vân Thường dậy không tìm thấy Lục Diệp, tưởng anh ra ngoài rèn luyện nên cũng không để ý. Ai ngờ chờ nửa buổi sáng cũng không thấy anh về.

Hỏi thượng tướng Lục mới biết anh lại đi gặp đồng đội.

Vân Thường lấy làm khó hiểu, bận này sao Lục Diệp đi gặp đồng đội nhiều thế? Có điều cô biết đó toàn là những anh em mà Lục Diệp có thể giao phó mạng mình nên cũng không mất hứng gì.

Vừa hay Lục Diệp không có nhà, không ai ngăn cản, Lục phu nhân hí hửng đòi dẫn Vân Thường đi chơi. Ai dè mới mở miệng đã bị thượng tướng Lục quát tháo không cho. Lục phu nhân ấm ức vô cùng, tuy tính thượng tướng Lục không tốt nhưng bình thường chẳng dễ gì nổi nóng với bà, lần này còn ngay trước mặt Vân Thường nữa chứ. Khi không vô duyên vô cớ to tiếng với bà, quả thật khiến bà không chấp nhận được.

Mắt Lục phu nhân lập tức đỏ lên, ngoảnh đầu đi về phòng ngủ. Mỗi lần Lục phu nhân tức giận không ồn ào không lớn tiếng, chỉ buồn bực một mình, không đếm xỉa tới ai.

Ấy thế nhưng thượng tướng Lục sợ nhất chiêu này. Vợ vừa đỏ mắt là ông hối hận rồi, nhưng lời nói ra rồi như bát nước hắt đi, không thu hồi được.

Con người thượng tướng Lục á, tính tình còn ù lì hơn cả Lục Diệp, đã vậy còn cực kỳ cứng rắn. Nói như Lục phu nhân là cục đá kê trong nhà xí: vừa thúi vừa cứng!

Cho nên bây giờ biết rõ là mình nặng lời vẫn không chịu xuống nước đi xin lỗi Lục phu nhân.

Đành ngồi trên sofa, giả vờ không để ý, cố ý kiếm chuyện nói với Vân Thường. Có điều ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía hành lang đã tiết lộ tâm trạng thật của ông.

Vân Thường thấy thế âm thầm cười trộm, bỗng nhiên cau mày đứng dậy nói với thượng tướng Lục: “Ba, con hơi khó chịu, con về phòng trước.” Nói xong, cô còn làm bộ đau đầu, ấn ngón tay xoa thái dương.

Vân Thường bây giờ là đối tượng bảo vệ quan trọng của nhà họ Lục. thượng tướng Lục vừa nghe cô nói lập tức phẩy tay: “Đi đi, mau đi nghỉ một lát, sức khỏe quan trọng hơn.”

Vân Thường gật đầu, quay lên lầu, đi tới góc chết khúc quanh cầu thang, lén lút dừng lại liếc xuống dưới. Quả nhiên thượng tướng Lục rón ra rón rén như ăn trộm đi về phòng ngủ.

Lòng Vân Thường ấm áp dễ chịu, bỗng nhiên thấy hâm mộ hai ông bà. Hai người chung sống bên nhau, bao dung lẫn nhau, hiểu nhau, thỉnh thoảng cãi vã cũng chất chứa tình yêu trong đó.

Không biết cô và Lục Diệp về già sẽ thế nào? Vân Thường vào phòng ngủ, lấy khăn tay lau ảnh chụp trên đầu giường.

Đó là ảnh chụp Lục Diệp hồi mới nhập ngũ, cô lấy từ chỗ Lục phu nhân, tốn bao công sức Lục Diệp mới đồng ý đặt trên đầu giường.

Lúc đó anh mới chừng mười bảy mười tám, nhìn còn rất thanh xuân, môi lại mím chặt, mơ hồ có thể thấy dáng vẻ hiện giờ.

Vân Thường đưa tay chạm vào mặt kính, mỉm cười. Dù sao đời này đã nhận định con người này rồi, phía trước là nước hay lửa, là yêu hay ma, cô đều sẽ cùng anh đi tới.

Buổi chiều Lục Diệp mới về, vừa về liền uống nước ừng ực cứ như vừa từ sa mạc về vậy. Vân Thường nhìn bộ dạng như trâu uống nước của anh, dở khóc dở cười, muốn hạ nhiệt độ điều hòa xuống lại bị Lục Diệp đè tay lại.

“Không cần, anh không nóng.” Lục Diệp không cho cô chỉnh. Bản thân anh chịu lạnh giỏi, ngày tuyết lớn mặc mỗi áo ba lỗ còn không thấy lạnh nhưng cô thì không được, lỡ cảm lạnh thì hỏng.

Không nóng? Vân Thường nhìn mồ hôi đầy trán anh, cũng không tranh chấp với anh, thuận tay cầm quyển sách trên bàn quạt mát cho anh, có còn hơn không, chí ít cũng mát nhanh chút.

Lục Diệp đâu nỡ để cô quạt, vội vàng cởi quần áo chui vào phòng tắm, xối một vòi nước lạnh, cả người mát mẻ không ít.

Lục Diệp trước giờ không để ý bản thân, tóc còn nhỏ nước đã ra khỏi phòng tắm, ngồi phịch xuống giường thô lỗ chà tóc. Nền nhà bị anh vấy đầy nước, Vân Thường liếc nhìn, há miệng, cuối cùng vẫn không nỡ nói anh.

Đi xuống lầu mở tủ lạnh lấy mấy quả táo đã rửa sạch, nhét một trái vào tay Lục Diệp, để anh thích ăn lúc nào thì ăn, không muốn ăn thì cầm, đằng nào cũng mát, có thể hạ nhiệt.

Lục Diệp không muốn ăn táo, ngược lại bị đôi môi đỏ mọng của Vân Thường hấp dẫn, thừa lúc cô nuốt miếng táo xuống, nhanh chóng sán lại hôn trộm một cái, bấy giờ mới hớn hở cầm táo cắn một miếng.

Vân Thường bị anh hôn thành thói quen, cũng chẳng nói anh, ngược lại dần dần quen với chút thú vui cỏn con này giữa hai vợ chồng, chỉ cười với anh, hiền hậu hết mực.

Lục Diệp nhìn mà bụng dạ lại rục rịch, nhưng chưa đợi anh làm thêm cái gì, cửa phòng ngủ đột ngột có tiếng gõ.

Lục phu nhân không đợi hai người trả lời đã đẩy cửa vào, sắc mặt khó coi, xưa nay luôn tươi cười giờ cũng nghiêm lại, khoan nói, dáng vẻ này thật có tướng vợ chồng với thượng tướng Lục.

Vân Thường tưởng Lục phu nhân và thượng tướng Lục còn chưa làm hòa, đang chuẩn bị nói đỡ cho thượng tướng Lục vài câu thì Lục phu nhân trầm giọng: “Bùi Văn Văn tới, các con theo mẹ xuống gặp.”

Chân mày Lục Diệp lập tức chau lại “Ai? Cô ta tới làm gì?”

Vẻ mặt Vân Thường cũng hơi có chút sâu xa, không rõ đã đến mức này rồi, Bùi Văn Văn còn tới nhà làm gì, có điều đã đến thì cô đi gặp, ai sợ ai chứ?

Tuy thường ngày tính Vân Thường rất dễ chịu, thấy ai cũng cười tít mắt nhưng có lúc rất ngang bướng, quả thực là ngang tài ngang sức với thiếu tá Lục!

“Tôi thật sự hết cách rồi,” Một tay Bùi phu nhân nắm Bùi Văn Văn, tay kia lau nước mắt “Mấy ngày nay Văn Văn cứ mơ thấy ác mộng, ngủ cũng không dám ngủ, nhắm mắt lại là nói có ma đuổi theo nó. Đã gặp bác sĩ tâm lý rồi, nói là cởi chuông cần tới người buộc chuông.”

Bùi phu nhân nhìn Lục Diệp bằng ánh mắt van xin “Lục Diệp à, Văn Văn không hiểu chuyện, động chạm Vân Thường, nhưng cháu giúp con bé lần này đi! Để nó ở chung với cháu mấy ngày, bằng không cứ thế này Văn Văn sẽ không chịu nổi mất!”

Lục Diệp quay sang nhìn Bùi Văn Văn, ánh mắt sắc bén dưới ánh mặt trời lấp lánh như dao, đâm thẳng vào mắt cô ta.

Bùi Văn Văn nhìn quả thật không khỏe, hai mắt thâm quầng, túi mắt nặng trĩu, tròng mắt đỏ gay, sắc mặt cũng tái mét, có lẽ để che giấu sắc mặt không khỏe, còn đặc biệt tô son đỏ, nhìn càng thêm khủng khiếp, chẳng khác nào ác quỷ từ địa ngục bò ra.

Thấy Lục Diệp nhìn cô ta, người Bùi Văn Văn đột ngột co rúm lại, có thể là nhớ tới tình cảnh hôm đó, ánh mắt lập lòe căn bản không dám nhìn thẳng Lục Diệp, run lẩy bẩy trốn sau lưng Bùi phu nhân, so với cô gái ngang ngược ngông cuồng trước đây quả thực là hai người khác nhau.

Ở lại? Ở nhà anh? Phá hỏng mười ngày nghỉ kết hôn còn lại của anh?

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết không có khả năng!

Thiếu tá Lục hung tợn nghĩ, vừa định mở miệng từ chối thì nghe Vân Thường nói: “Có thể, ở lại đi, em gái anh Bùi cũng là em gái tụi con.”

Lục Diệp nghe xong sửng sốt nghiêng đầu nhìn Vân Thường, trong lòng từ từ dâng lên cảm giác bực bội.

Hình như cô không để ý người phụ nữ khác có cảm tình với anh, tính để người đó bên cạnh. Bùi Văn Văn đã từng hại cô, vì sao cô lại đồng ý?

Lục Diệp lập tức xụ mặt, Vân Thường thấy thế vội len lén nắm tay anh ra hiệu cho anh bình tĩnh.

Cô cũng không muốn để Bùi Văn Văn ở nhà mình, thậm chí trong tất cả những người có mặt ở đây cô là người không mong muốn điều đó nhất! Nhưng cô cần phải làm rõ mục đích Bùi Văn Văn tới đây lần này là gì.

Cởi chuông cần có người buộc chuông? Nói đùa chắc?

Vân Thường học đại học quản lý nhân sự, nghề này đặc biệt coi trọng tâm lý học, thành ra mỗi năm Vân Thường cần phải học hai môn tâm lý chuyên nghiệp.

Bùi Văn Văn bị Lục Diệp hù dọa tới mức mất ngủ, lúc này nhìn thấy Lục Diệp không nghi ngờ gì là họa vô đơn chí, bất cứ bác sĩ tâm lý nào cũng sẽ không đưa ra đề nghị này!

Thay vì cứ bị người khác ghi nhớ sau lưng, còn không bằng dứt khoát theo ý bọn họ cho cô ta ở lại, là mèo hay chuột đến chừng đó soi cái là biết!

Tuy Lục Diệp có trăm ngàn cái không bằng lòng nhưng Vân Thường dỗ dành như thế đành nhẫn nại nhịn xuống.

Đến khi về phòng ngủ mới đè Vân Thường ra giường, vừa hôn mút cái cổ trắng nõn của cô vừa hung hăng tra hỏi: “Sao lại cho cô ta ở lại?”

Vân Thường bị anh chọc nhột nhạt, không kềm được ngoẹo đầu ôm cổ anh cười: “Không cảm thấy cô ta có vấn đề?”

“Vậy cũng không được!”

“Đừng vậy mà… nhột…” Vân Thường chụp vai anh, đẩy anh ra, thấy bộ dạng không tình nguyện của anh, lại ngước lên hôn môi anh, trong mắt xẹt qua một chút xảo quyệt “Chúng ta như vậy…”

Thiếu tá Lục nghe xong cau mày hỏi “Được chứ?”

Vân Thường gật đầu “Chờ xem đi!”

Lục Diệp thấy biểu cảm linh động của Vân Thường, tim như bị lông vũ nhẹ nhàng phất qua, nhột nhạt vô cùng, hận không thể khắc cô vào trong tim mình.

Từ sau khi mắt cô lành, tính tình hoạt bát lên nhiều, khiến người ta càng thêm yêu thương. Nếu không phải nhóc con vướng víu trong bụng, anh tuyệt đối không bỏ qua cho cô dễ thế!

“Sao không thương lượng trước với anh?”

“Không có cơ hội mà!”

“Vậy em đền anh!” Thiếu tá Lục ngang ngạnh.

Vân Thường tò mò nghiêng đầu “Đền thế nào?”

“Hôn anh.”

“Không phải anh, anh mới hôn em à?” Vân Thường thẹn thùng, mặt ửng hồng, nhìn càng muốn xơi.

Thiếu tá Lục nuốt nước miếng, không biết xấu hổ tiếp tục yêu cầu “Hôn anh! Mau hôn anh!”

Vân Thường bó tay, hơi ngửa mặt lên, chu môi, hôn bờ môi hơi dày của anh “Như vậy?”

“Sâu chút nữa!” Môi hai người dán vào nhau, hơi thở quấn quýt, ấm áp mà thật sự hạnh phúc.

Thật là, mắt hạnh Vân Thường mang cười, khẽ nhắm mắt lại, ngậm bờ môi Lục Diệp mút khẽ.

Lục Diệp ngước mắt nhìn hàng mi dài của cô rung rung, dày mà cong, như cánh bướm xòe cánh muốn bay, vừa mềm mại vừa xinh đẹp.

Nhịn hết nổi rồi, Lục Diệp đảo khách thành chủ, cẩn thận đè lên cô hung hăng hôn một trận, bấy giờ mới cảm thấy tiêu bớt cơn ngứa ngáy trong dạ.

Bùi Văn Văn cứ thế ở lại nhà họ Lục, mặc cho người nhà họ Lục ai cũng có chút khó chịu.

Bữa tối, Bùi Văn Văn nói sao cũng không chịu ngồi xuống ăn cơm, Lục phu nhân đành phải ăn với cô ta trong phòng dành cho khách, lại giới thiệu trong phòng cho cô ta một lượt mới về phòng ngủ.

Lục Diệp và Vân Thường đều không muốn đếm xỉa đến Bùi Văn Văn, cũng về phòng ngủ sớm. Dù sao hai người đang giai đoạn ngọt ngào, cho dù ngồi không nhìn nhau cũng không thấy chán.

Trước khi ngủ, Vân Thường sực nhớ hôm nay vội vội vàng vàng về phòng còn chưa đổ thêm nước vào chén cho Đại Mao.

Vốn dĩ có người làm chuyên môn chăm sóc Đại Mao, nhưng từ sau khi mắt Vân Thường lành liền giành lấy nhiệm vụ này, bây giờ đành phải mở cửa đi bận rộn một hồi.

Lo cho Đại Mao xong, Vân Thường đang định lên lầu thì bị Bùi Văn Văn không biết đứng sau lưng bao giờ chặn lại.

Cô ta mặc váy ngủ màu trắng, hai mắt trừng trừng, kết hợp với gương mặt trắng bệch, dưới ánh đèn nhìn thật sự kinh khủng.

Vân Thường bị cô ta hù cho hết hôn, vất vả lắm mới bình thường trở lại, đang định hỏi cô ta muốn làm gì thì nghe Bùi Văn Văn cất giọng khàn khàn: “Cô chờ chút, tôi, tôi muốn nói chuyện với cô…”


/58

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status