Đêm đen này lại là đêm giết người!
Hai người lén lén lút lút lẻn vào bên trong kẻ địch! Tách ra vòng qua lều! Mắt thấy bốn phương, tai nghe tám hướng! Tỉ mỉ lưu ý động tĩnh bên trong lều!
“Mỗi một người các ngươi đều là thùng cơm? Bỏ lỡ vô ích cơ hội lớn như vậy!” Gầm lên giận dữ tràn ngập, cả chim ở ngoài cũng bị kinh sợ.
“Đại vương, Minh triều không phải đã hao binh tổn tướng rồi sao? Tính toán ra, chúng ta cũng coi như đánh thắng một cuộc đi!” Một người trong đó còn đắc chí ! Lỗ mũi cũng vểnh lên trời.
Dạ Quân tay nâng cằm, trầm tư một hồi, thanh âm uy nghiêm truyền đến: “Tướng quân Minh quốc trúng độc, Vương gia cũng mất tích, đây là một cơ hội rất tốt, chúng ta hành động theo kế hoạch!”
Kế hoạch? Là cái gì đây?
Lưu Quân Dao và Hiên Viên Triệt chậm rãi tới gần, hai người rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói nhỏ: “Có nội gian?”
Quả thật, bọn họ đoán rất đúng! Nếu không vì sao một đêm bọn họ không có trở về, kẻ địch liền có được tin tức ! Bởi vì Ám Dạ chắc sẽ không không biết nặng nhẹ như vậy.
Nếu sự thật là như vậy ! Chuyện dễ làm hơn nhiều! Hai người vừa ăn ý nhìn nhau, tâm như gương sáng! Nhất thời có ý kiến hay!
Bất kể kế hoạch của Dạ Quân là cái gì! Bọn họ cũng có thể tương kế tựu kế!
Trong đêm tối, hai người áo trắng lặng lẽ rời đi, thần không biết quỷ không hay! Một cơn gió lạnh thổi qua, giống như mộng ảo!
Trên đường núi, bọn họ một trước một sau đi lại! Bên tai trừ tiếng gió, đều là yên lặng, Lưu Quân Dao vẫn nhịn không được hỏi: “Vương gia, trong đầu ngươi chứa thuốc gì? Vì sao không đi trở về, mà lại trở lại sơn động rồi?”
Hiên Viên Triệt tự lo đi về phía trước, hồi lâu sau, mới nhẹ mở miệng: “Diễn trò như vậy mới giống như thật!”
“Oh. . . .” Âm cuối kéo thật dài, người thông minh thật tốt! Một chút liền thông, Lưu Quân Dao nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng tự nhiên sanh ngưỡng mộ đối với Vương gia.
Vẫn cho là hắn chỉ là người ít học, con nhà giàu tự cao tự đại! Nhưng hôm nay lại cơ trí một cách không ngờ!
Hai người an tâm ở trong động, thoải mái qua một đêm! Nhưng bên tướng quân phủ lại ầm ĩ lật trời!
Ám Dạ vội vã phá cửa mà vào! Không kịp thở gấp, nhìn Lạc Thiên trên giường bệnh, mặt Ám Dạ lộ vẻ khó xử! Nói: “Tướng quân, ta hiểu rõ không nên quấy rầy ngươi, nhưng Vương gia và vương phi mất tích! Từ buổi sáng sau khi rời khỏi đây thì chưa có trở về!”
“Này. . . . . .” Lạc Thiên cũng cả kinh trong lòng, nhưng rốt cuộc là người đã gặp sóng lớn, rất nhanh trấn định lại! Lạc Thiên dùng đôi tay chống đỡ gian nan nâng cả thân thể, suy nghĩ một chút, nói: “Trước không nên kinh hoảng! Bí mật phái người đi tìm! Nhớ lấy, không cần lộ ra!”
Hôm nay là thời kỳ nguy hiểm, nếu như Dạ Quân biết bọn họ không có người cầm đầu sẽ hỗn loạn! Chuyện này phiền toái, hiển nhiên Ám Dạ cũng hiểu lợi hại trong đó!
Hai tay hắn ôm quyền, nói: “Ta lập tức làm!”, mang theo một đội nhân mã, lặng yên không tiếng động đi lên núi!
Dần dần, ngày lộ ánh sáng!
Hai người trong động cũng xuống núi, lúc này, bọn họ nghe được bên tai có tiếng không tầm thường! Nhưng trực giác mẫn cảm nói cho bọn họ biết, không có nguy hiểm!
Quả nhiên, bọn họ thấy được Ám Dạ đang gấp tìm tung tích của bọn họ! Hiên Viên Triệt thấp giọng nói: “Ám Dạ!”
Nghe được âm thanh, Ám Dạ lập tức chạy tới, mừng rỡ, như trút được gánh nặng! Vui mừng: “Vương. . . . . .” chữ cuối cùng bị ánh mắt của Hiên Viên Triệt bức vào.
Hiên Viên Triệt nói: “Ám Dạ, ngươi lập tức dẫn người trở về, thả ra một tiếng, Bổn vương mất tích! Nhớ, cần phải huyên náo cả thành!”
Mặc dù Ám Dạ không hiểu, nhưng lại trung thành cảnh cảnh, theo lệnh mà làm! Lập tức ngựa không ngừng vó xuống núi.
Lưu Quân Dao nói thầm một câu: “Lão hồ ly!”
Hai người lén lén lút lút lẻn vào bên trong kẻ địch! Tách ra vòng qua lều! Mắt thấy bốn phương, tai nghe tám hướng! Tỉ mỉ lưu ý động tĩnh bên trong lều!
“Mỗi một người các ngươi đều là thùng cơm? Bỏ lỡ vô ích cơ hội lớn như vậy!” Gầm lên giận dữ tràn ngập, cả chim ở ngoài cũng bị kinh sợ.
“Đại vương, Minh triều không phải đã hao binh tổn tướng rồi sao? Tính toán ra, chúng ta cũng coi như đánh thắng một cuộc đi!” Một người trong đó còn đắc chí ! Lỗ mũi cũng vểnh lên trời.
Dạ Quân tay nâng cằm, trầm tư một hồi, thanh âm uy nghiêm truyền đến: “Tướng quân Minh quốc trúng độc, Vương gia cũng mất tích, đây là một cơ hội rất tốt, chúng ta hành động theo kế hoạch!”
Kế hoạch? Là cái gì đây?
Lưu Quân Dao và Hiên Viên Triệt chậm rãi tới gần, hai người rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói nhỏ: “Có nội gian?”
Quả thật, bọn họ đoán rất đúng! Nếu không vì sao một đêm bọn họ không có trở về, kẻ địch liền có được tin tức ! Bởi vì Ám Dạ chắc sẽ không không biết nặng nhẹ như vậy.
Nếu sự thật là như vậy ! Chuyện dễ làm hơn nhiều! Hai người vừa ăn ý nhìn nhau, tâm như gương sáng! Nhất thời có ý kiến hay!
Bất kể kế hoạch của Dạ Quân là cái gì! Bọn họ cũng có thể tương kế tựu kế!
Trong đêm tối, hai người áo trắng lặng lẽ rời đi, thần không biết quỷ không hay! Một cơn gió lạnh thổi qua, giống như mộng ảo!
Trên đường núi, bọn họ một trước một sau đi lại! Bên tai trừ tiếng gió, đều là yên lặng, Lưu Quân Dao vẫn nhịn không được hỏi: “Vương gia, trong đầu ngươi chứa thuốc gì? Vì sao không đi trở về, mà lại trở lại sơn động rồi?”
Hiên Viên Triệt tự lo đi về phía trước, hồi lâu sau, mới nhẹ mở miệng: “Diễn trò như vậy mới giống như thật!”
“Oh. . . .” Âm cuối kéo thật dài, người thông minh thật tốt! Một chút liền thông, Lưu Quân Dao nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng tự nhiên sanh ngưỡng mộ đối với Vương gia.
Vẫn cho là hắn chỉ là người ít học, con nhà giàu tự cao tự đại! Nhưng hôm nay lại cơ trí một cách không ngờ!
Hai người an tâm ở trong động, thoải mái qua một đêm! Nhưng bên tướng quân phủ lại ầm ĩ lật trời!
Ám Dạ vội vã phá cửa mà vào! Không kịp thở gấp, nhìn Lạc Thiên trên giường bệnh, mặt Ám Dạ lộ vẻ khó xử! Nói: “Tướng quân, ta hiểu rõ không nên quấy rầy ngươi, nhưng Vương gia và vương phi mất tích! Từ buổi sáng sau khi rời khỏi đây thì chưa có trở về!”
“Này. . . . . .” Lạc Thiên cũng cả kinh trong lòng, nhưng rốt cuộc là người đã gặp sóng lớn, rất nhanh trấn định lại! Lạc Thiên dùng đôi tay chống đỡ gian nan nâng cả thân thể, suy nghĩ một chút, nói: “Trước không nên kinh hoảng! Bí mật phái người đi tìm! Nhớ lấy, không cần lộ ra!”
Hôm nay là thời kỳ nguy hiểm, nếu như Dạ Quân biết bọn họ không có người cầm đầu sẽ hỗn loạn! Chuyện này phiền toái, hiển nhiên Ám Dạ cũng hiểu lợi hại trong đó!
Hai tay hắn ôm quyền, nói: “Ta lập tức làm!”, mang theo một đội nhân mã, lặng yên không tiếng động đi lên núi!
Dần dần, ngày lộ ánh sáng!
Hai người trong động cũng xuống núi, lúc này, bọn họ nghe được bên tai có tiếng không tầm thường! Nhưng trực giác mẫn cảm nói cho bọn họ biết, không có nguy hiểm!
Quả nhiên, bọn họ thấy được Ám Dạ đang gấp tìm tung tích của bọn họ! Hiên Viên Triệt thấp giọng nói: “Ám Dạ!”
Nghe được âm thanh, Ám Dạ lập tức chạy tới, mừng rỡ, như trút được gánh nặng! Vui mừng: “Vương. . . . . .” chữ cuối cùng bị ánh mắt của Hiên Viên Triệt bức vào.
Hiên Viên Triệt nói: “Ám Dạ, ngươi lập tức dẫn người trở về, thả ra một tiếng, Bổn vương mất tích! Nhớ, cần phải huyên náo cả thành!”
Mặc dù Ám Dạ không hiểu, nhưng lại trung thành cảnh cảnh, theo lệnh mà làm! Lập tức ngựa không ngừng vó xuống núi.
Lưu Quân Dao nói thầm một câu: “Lão hồ ly!”
/139
|