Mắt là cửa sổ tâm hồn, vô luận một người ẩn núp sâu như thế nào, ánh mắt của hắn cũng sẽ tiết lộ nội tâm bí mật trong lòng hắn lúc lơ đãng!
Lưu Quân Dao nhìn chằm chằm hai mắt sư phụ, cố gắng nhìn ra chút đầu mối. Đáng tiếc! Công phu của nàng không đủ sâu, đọc không hiểu lòng của sư phụ. Linh Cơ Tử cười rất nghịch ngợm, nói: “Đồ nhi, ngươi trước đừng động tới những thứ này, sư phụ tự có đạo lý!”
Không đợi nàng có phản ứng gì, sư phụ liền lôi kéo nàng chạy, nàng tức giận thở hổn hển chạy theo phía sau, thở không ra hơi! Nhưng sư phụ lại sảng khoái tinh thần.
Trên bàn rượu, chiếc đũa của Linh Cơ Tử lướt khắp nơi chỉ để lại một mảnh hỗn độn. Lưu Quân Dao bình tĩnh nhìn trên bàn cơm trở thành hư không, bộ dáng sư phụ ăn ra sao nàng đã tập mãi thành thói quen. Giờ phút này nàng chỉ hy vọng sư phụ nhanh chóng ăn xong, nàng cũng có thể biết được huyền bí của Đằng Long đồ.
Vừa ý chuyện xảy ra bên ngoài, Linh Cơ Tử lau miệng xong, mỉm cười nói: “Đồ nhi ngoan, thức ăn hôm nay ăn ngon thật, hôm nào sư phụ tạ đồ nhi nữa!”
“Sư phụ. . . . Sư phụ. . . .” Mặc cho Lưu Quân Dao hô hào như thế nào, Linh Cơ Tử cũng không nghe được, bởi vì hắn đã biến mất trong biển người. Ai! Nàng không tiếng động than thở, sư phụ thật là hại chết người. Hắn thì tốt, lấy đi Đằng Long đồ, để lại một đám người tham lam mơ ước Đằng Long đồ đang đợi nàng.
Màn đêm từ từ rơi xuống, gió lạnh nhẹ nhàng thổi. Nhấc cái khăn che mặt thần bí lên từng tầng một, cũng mang đến từng trận âm mưu, dĩ nhiên, tròng mắt oán hận bị mai một ở trong đêm tối.
Tối nay, một khách điếm ngoài ý muốn nghênh đón một nhóm nhân vật.
Trong phòng, Lan nhi trải giường xong, lại nhìn thấy tỷ đang ngồi ngay uống trà ở bên cạnh bàn, Lan nhi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi tới, nói: “Tỷ, trước khi ngủ không cần uống trà, nếu không không ngủ được.”
Lưu Quân Dao đặt ly trà xuống, nhìn ly trà một cái thật sâu, nhàn nhạt cười, thần thần bí bí: “Tối nay vốn là ngủ không được.”
“Tỷ, ngươi làm cái gì?” Lan nhi trợn mắt một cái, là nàng quá ngu ngốc sao? Lời nói của tỷ thật khiến nàng không hiểu.
Nàng chỉ nhìn Lan nhi một cái, cũng không tính giải thích, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khẽ nghiêng đầu, nói: “Lan nhi mau đi ngủ đi, tối nay nghe được thanh âm gì cũng không cần lo.”
Mặc dù tỷ nhìn như không việc gì, nhưng Lan nhi vẫn nhận thấy được nghiêm túc trong thanh âm của nàng, Lan nhi không dám nói, gật đầu một cái, lại dặn dò một câu mới rời đi: “Tốt, tỷ ngươi phải cẩn thận!”
Sau khi Lan nhi rời đi, trong phòng trừ tiếng hít thở cái gì cũng không có, cây nến lẳng lặng thiêu đốt, nở rộ ánh sáng chói mắt nhất sinh mạn nóg.
Lúc này, cửa sổ bị thổi ra, mang đến từng trận khói đen. Bầu trời yên tĩnh rất là quỷ dị!
Lưu Quân Dao từ từ mở miệng: “Đi ra đi! Không cần giấu đầu lòi đuôi!” lời của nàng luôn là có ma lực làm cho người ta không thể chống cự. Hoặc giả đây chính là uy nghiêm chân chính!
“Giao Đằng Long đồ ra đây!” Tiếng giận dữ truyền đến, tiếp, năm người áo đen tay cầm đao lớn sáng ngời từ cửa sổ xông tới. Xông về phía Lưu Quân Dao, thủ pháp mau mà hung ác, muốn khiến nàng tránh né không kịp.
Lưu Quân Dao cười lành lạnh, không nhanh không chậm đặt ly trà xuống, nhếch miệng, cười nhạo nói: “Mấy tên cướp nhỏ cũng dám giễu võ giương oai trước mặt bản tỷ!”
Bọn họ dù thế nào cũng là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, hôm nay lại bị một nữ nhân cười nhạo, nếu như truyền đi bọn họ làm sao lăn lộn!
Dưới cơn nóng giận, năm người nâng đao lớn lên, nhẫn tâm bổ về phía Lưu Quân Dao. Chỉ thấy nàng cười lạnh, bàn tay trắng nõn vung lên, năm thanh đao lập tức gãy thành hai nửa. Năm người giương mắt mà nhìn nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi này, quên mất kẻ địch đang ở trước mắt, tùy thời có thể muốn mệnh của họ.
Lưu Quân Dao nhìn chằm chằm hai mắt sư phụ, cố gắng nhìn ra chút đầu mối. Đáng tiếc! Công phu của nàng không đủ sâu, đọc không hiểu lòng của sư phụ. Linh Cơ Tử cười rất nghịch ngợm, nói: “Đồ nhi, ngươi trước đừng động tới những thứ này, sư phụ tự có đạo lý!”
Không đợi nàng có phản ứng gì, sư phụ liền lôi kéo nàng chạy, nàng tức giận thở hổn hển chạy theo phía sau, thở không ra hơi! Nhưng sư phụ lại sảng khoái tinh thần.
Trên bàn rượu, chiếc đũa của Linh Cơ Tử lướt khắp nơi chỉ để lại một mảnh hỗn độn. Lưu Quân Dao bình tĩnh nhìn trên bàn cơm trở thành hư không, bộ dáng sư phụ ăn ra sao nàng đã tập mãi thành thói quen. Giờ phút này nàng chỉ hy vọng sư phụ nhanh chóng ăn xong, nàng cũng có thể biết được huyền bí của Đằng Long đồ.
Vừa ý chuyện xảy ra bên ngoài, Linh Cơ Tử lau miệng xong, mỉm cười nói: “Đồ nhi ngoan, thức ăn hôm nay ăn ngon thật, hôm nào sư phụ tạ đồ nhi nữa!”
“Sư phụ. . . . Sư phụ. . . .” Mặc cho Lưu Quân Dao hô hào như thế nào, Linh Cơ Tử cũng không nghe được, bởi vì hắn đã biến mất trong biển người. Ai! Nàng không tiếng động than thở, sư phụ thật là hại chết người. Hắn thì tốt, lấy đi Đằng Long đồ, để lại một đám người tham lam mơ ước Đằng Long đồ đang đợi nàng.
Màn đêm từ từ rơi xuống, gió lạnh nhẹ nhàng thổi. Nhấc cái khăn che mặt thần bí lên từng tầng một, cũng mang đến từng trận âm mưu, dĩ nhiên, tròng mắt oán hận bị mai một ở trong đêm tối.
Tối nay, một khách điếm ngoài ý muốn nghênh đón một nhóm nhân vật.
Trong phòng, Lan nhi trải giường xong, lại nhìn thấy tỷ đang ngồi ngay uống trà ở bên cạnh bàn, Lan nhi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi tới, nói: “Tỷ, trước khi ngủ không cần uống trà, nếu không không ngủ được.”
Lưu Quân Dao đặt ly trà xuống, nhìn ly trà một cái thật sâu, nhàn nhạt cười, thần thần bí bí: “Tối nay vốn là ngủ không được.”
“Tỷ, ngươi làm cái gì?” Lan nhi trợn mắt một cái, là nàng quá ngu ngốc sao? Lời nói của tỷ thật khiến nàng không hiểu.
Nàng chỉ nhìn Lan nhi một cái, cũng không tính giải thích, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khẽ nghiêng đầu, nói: “Lan nhi mau đi ngủ đi, tối nay nghe được thanh âm gì cũng không cần lo.”
Mặc dù tỷ nhìn như không việc gì, nhưng Lan nhi vẫn nhận thấy được nghiêm túc trong thanh âm của nàng, Lan nhi không dám nói, gật đầu một cái, lại dặn dò một câu mới rời đi: “Tốt, tỷ ngươi phải cẩn thận!”
Sau khi Lan nhi rời đi, trong phòng trừ tiếng hít thở cái gì cũng không có, cây nến lẳng lặng thiêu đốt, nở rộ ánh sáng chói mắt nhất sinh mạn nóg.
Lúc này, cửa sổ bị thổi ra, mang đến từng trận khói đen. Bầu trời yên tĩnh rất là quỷ dị!
Lưu Quân Dao từ từ mở miệng: “Đi ra đi! Không cần giấu đầu lòi đuôi!” lời của nàng luôn là có ma lực làm cho người ta không thể chống cự. Hoặc giả đây chính là uy nghiêm chân chính!
“Giao Đằng Long đồ ra đây!” Tiếng giận dữ truyền đến, tiếp, năm người áo đen tay cầm đao lớn sáng ngời từ cửa sổ xông tới. Xông về phía Lưu Quân Dao, thủ pháp mau mà hung ác, muốn khiến nàng tránh né không kịp.
Lưu Quân Dao cười lành lạnh, không nhanh không chậm đặt ly trà xuống, nhếch miệng, cười nhạo nói: “Mấy tên cướp nhỏ cũng dám giễu võ giương oai trước mặt bản tỷ!”
Bọn họ dù thế nào cũng là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, hôm nay lại bị một nữ nhân cười nhạo, nếu như truyền đi bọn họ làm sao lăn lộn!
Dưới cơn nóng giận, năm người nâng đao lớn lên, nhẫn tâm bổ về phía Lưu Quân Dao. Chỉ thấy nàng cười lạnh, bàn tay trắng nõn vung lên, năm thanh đao lập tức gãy thành hai nửa. Năm người giương mắt mà nhìn nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi này, quên mất kẻ địch đang ở trước mắt, tùy thời có thể muốn mệnh của họ.
/139
|