Vừa nhắm mắt, mở ra. Trời đã đổi, đất đã che. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Quốc nạn lâm đầu, thất phu hữu trách!
Biên quan gặp nguy cơ, sau khi bộ lạc Xích Luyện nghỉ ngơi lấy lại sức, liền đột kích lần nữa! Tướng sĩ biên quan không đỡ được, cầu cứu triều đình!
Lấy được tin tức này, hoàng thượng và chư vị đại thần không ngủ không nghỉ loay hoay bể đầu sứt trán, lại bó tay hết cách!
Tuy nói hậu cung không được can chính, nhưng ở tình thế nguy cấp, Cao thái hậu cũng ra mặt tìm kiếm đường giải quyết. Trên triều đình, đã qua hai ngày. Tất cả đều mở mắt không ra, nhưng lại không dám chậm trễ!
“Chúng ái khanh có kế sách ngăn địch không?” Hiên Viên Hoành nhíu nhíu mày, môi mỏng mím lại, cằm khẽ nhấc lên, giữa hai lông mày đều là vẻ mệt mỏi.
“Này. . . .” Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, lại nghĩ không ra biện pháp. Biên quan không ngăn cản được bao lâu, nếu tìm không ra phương pháp chống địch, sợ rằng dân chúng sẽ gặp tai ương chúng sinh đồ thán.
Lúc này, Lưu thần tướng lớn mật bước ra khỏi hàng, quỳ xuống thỉnh cầu: “Hoàng thượng, hôm nay suy tính, không thể làm gì khác hơn là tăng thêm binh mã, mới có thể giải nguy cơ!”
Hoàng thượng gật đầu một cái, nhưng chân mày vẫn nhíu, vẻ phiền lòng không lùi giảm, hắn nói: “Mặc dù giải nỗi lo nhất thời, nhưng dù sao không phải kế hoạch lâu dài, huống chi trong triều không ai có thể gánh trọng trách này!”
“Chuyện này không phải chuyện đùa, người bình thường sợ là không kham nổi trọng trách ấy!” Cao thái hậu cũng lên tiếng, mặc dù là dựa vào uy phong của người khác, nhưng nói cũng có lý.
Trên đại điện im ắng yên tĩnh, một lát sau, hoàng thượng lại lên tiếng: “Chúng ái khanh có người giới thiệu không? Nếu có thể lui địch, trẫm có trọng thưởng!”
Mặc dù nghe rất mê người, nhưng không ai dám nhận củ khoai lang phỏng tay này, Hiên Viên Triệt tức giận đùng đùng, trong triều nuôi một đám vô dụng! Thời khắc mấu chốt, mọi người đều làm con rùa đen rút đầu. Hắn đứng ra, chắp tay nói: “Hoàng thượng, Thần đệ nguyện mang binh tiến lên!”
“Tốt, tốt, tốt, những người khác lui ra, hoàng đệ ở lại!” mặt mày Hiên Viên Hoành lập tức hớn hở, ánh mắt nhìn Hiên Viên Triệt phát ra ánh sáng. Hoàng đệ uy nghi như phụ hoàng năm đó, lúc này chịu phân ưu giúp hắn cũng coi như khó được.
“Bọn thần cáo lui!” Thanh âm liên tiếp, sau khi mọi người rời đi, ba mẹ con vào Ngự Thư Phòng, bí mật thương thảo!
Cửa mới vừa khép lại, hoàng thượng đã xoay người, không kịp chờ đợi hỏi: “Hoàng đệ, ngươi nắm chặt mấy phần?”
Mặt Hiên Viên Triệt lộ vẻ khó xử, chỉ đành phải nói rõ lo lắng: “Nói thật, thần cũng không nắm chặt, lần trước Dạ Quân đầu hàng vốn là do công của Nguyệt quốc, Nguyệt quốc công hãm Đô thành Xích Luyện mới khiến hắn lui binh.”
“Nguyệt quốc và Minh quốc vốn là môi hở răng lạnh, nếu như hòa thân với Nguyệt quốc, tin tưởng bọn họ không ngồi nhìn không để ý tới!” Hoàng thượng nghĩ như vậy, mặt ưu sầu của hắn rốt cuộc lộ ra một nụ cười. Nhưng sau đó, buổi nói chuyện của Thái hậu khiến hắn lâm vào khó khăn.
Thái hậu cười lạnh nói: “Hòa thân? Sợ không dễ dàng, lần trước ai gia làm chủ muốn gả Tĩnh Nhã công chúa cho hoàng đế Nguyệt quốc, hắn cũng cự tuyệt, hừ! Thật là ngạo mạn!”
“Chỉ là, ai gia cũng có ý kiến hay. . . .” Thái hậu không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, nhưng chẳng biết tại sao lại có một cảm giác âm trầm. Bọn họ nhất thời cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, làm cho người ta phát rét!
Thái hậu nói ra kế hoạch xong, sắc mặt Hiên Viên Triệt và hoàng thượng nặng nề, cảm thấy hành động lần này không ổn. Hai người không nói một lời, cũng say đắm ở trong mạch suy nghĩ của mình. Dùng nữ nhân bảo vệ nước nhà mặc dù không hay, nhưng trước mắt không có bất kỳ phương pháp!
Trên đường ra cung, suy nghĩ của Hiên Viên Triệt loạn thành một đoàn, nội tâm phiền não bất an, có một thanh âm không ngừng tự nói với mình, ngàn vạn lần không được làm ra việc tổn thương nàng, nhưng vừa nghĩ tới khốn cảnh Minh quốc gặp phải lúc này, hắn lại không còn kế sách. Chính hắn bó tay hết cách cũng nhíu chặt chân mày.
Quốc nạn lâm đầu, thất phu hữu trách!
Biên quan gặp nguy cơ, sau khi bộ lạc Xích Luyện nghỉ ngơi lấy lại sức, liền đột kích lần nữa! Tướng sĩ biên quan không đỡ được, cầu cứu triều đình!
Lấy được tin tức này, hoàng thượng và chư vị đại thần không ngủ không nghỉ loay hoay bể đầu sứt trán, lại bó tay hết cách!
Tuy nói hậu cung không được can chính, nhưng ở tình thế nguy cấp, Cao thái hậu cũng ra mặt tìm kiếm đường giải quyết. Trên triều đình, đã qua hai ngày. Tất cả đều mở mắt không ra, nhưng lại không dám chậm trễ!
“Chúng ái khanh có kế sách ngăn địch không?” Hiên Viên Hoành nhíu nhíu mày, môi mỏng mím lại, cằm khẽ nhấc lên, giữa hai lông mày đều là vẻ mệt mỏi.
“Này. . . .” Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, lại nghĩ không ra biện pháp. Biên quan không ngăn cản được bao lâu, nếu tìm không ra phương pháp chống địch, sợ rằng dân chúng sẽ gặp tai ương chúng sinh đồ thán.
Lúc này, Lưu thần tướng lớn mật bước ra khỏi hàng, quỳ xuống thỉnh cầu: “Hoàng thượng, hôm nay suy tính, không thể làm gì khác hơn là tăng thêm binh mã, mới có thể giải nguy cơ!”
Hoàng thượng gật đầu một cái, nhưng chân mày vẫn nhíu, vẻ phiền lòng không lùi giảm, hắn nói: “Mặc dù giải nỗi lo nhất thời, nhưng dù sao không phải kế hoạch lâu dài, huống chi trong triều không ai có thể gánh trọng trách này!”
“Chuyện này không phải chuyện đùa, người bình thường sợ là không kham nổi trọng trách ấy!” Cao thái hậu cũng lên tiếng, mặc dù là dựa vào uy phong của người khác, nhưng nói cũng có lý.
Trên đại điện im ắng yên tĩnh, một lát sau, hoàng thượng lại lên tiếng: “Chúng ái khanh có người giới thiệu không? Nếu có thể lui địch, trẫm có trọng thưởng!”
Mặc dù nghe rất mê người, nhưng không ai dám nhận củ khoai lang phỏng tay này, Hiên Viên Triệt tức giận đùng đùng, trong triều nuôi một đám vô dụng! Thời khắc mấu chốt, mọi người đều làm con rùa đen rút đầu. Hắn đứng ra, chắp tay nói: “Hoàng thượng, Thần đệ nguyện mang binh tiến lên!”
“Tốt, tốt, tốt, những người khác lui ra, hoàng đệ ở lại!” mặt mày Hiên Viên Hoành lập tức hớn hở, ánh mắt nhìn Hiên Viên Triệt phát ra ánh sáng. Hoàng đệ uy nghi như phụ hoàng năm đó, lúc này chịu phân ưu giúp hắn cũng coi như khó được.
“Bọn thần cáo lui!” Thanh âm liên tiếp, sau khi mọi người rời đi, ba mẹ con vào Ngự Thư Phòng, bí mật thương thảo!
Cửa mới vừa khép lại, hoàng thượng đã xoay người, không kịp chờ đợi hỏi: “Hoàng đệ, ngươi nắm chặt mấy phần?”
Mặt Hiên Viên Triệt lộ vẻ khó xử, chỉ đành phải nói rõ lo lắng: “Nói thật, thần cũng không nắm chặt, lần trước Dạ Quân đầu hàng vốn là do công của Nguyệt quốc, Nguyệt quốc công hãm Đô thành Xích Luyện mới khiến hắn lui binh.”
“Nguyệt quốc và Minh quốc vốn là môi hở răng lạnh, nếu như hòa thân với Nguyệt quốc, tin tưởng bọn họ không ngồi nhìn không để ý tới!” Hoàng thượng nghĩ như vậy, mặt ưu sầu của hắn rốt cuộc lộ ra một nụ cười. Nhưng sau đó, buổi nói chuyện của Thái hậu khiến hắn lâm vào khó khăn.
Thái hậu cười lạnh nói: “Hòa thân? Sợ không dễ dàng, lần trước ai gia làm chủ muốn gả Tĩnh Nhã công chúa cho hoàng đế Nguyệt quốc, hắn cũng cự tuyệt, hừ! Thật là ngạo mạn!”
“Chỉ là, ai gia cũng có ý kiến hay. . . .” Thái hậu không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, nhưng chẳng biết tại sao lại có một cảm giác âm trầm. Bọn họ nhất thời cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, làm cho người ta phát rét!
Thái hậu nói ra kế hoạch xong, sắc mặt Hiên Viên Triệt và hoàng thượng nặng nề, cảm thấy hành động lần này không ổn. Hai người không nói một lời, cũng say đắm ở trong mạch suy nghĩ của mình. Dùng nữ nhân bảo vệ nước nhà mặc dù không hay, nhưng trước mắt không có bất kỳ phương pháp!
Trên đường ra cung, suy nghĩ của Hiên Viên Triệt loạn thành một đoàn, nội tâm phiền não bất an, có một thanh âm không ngừng tự nói với mình, ngàn vạn lần không được làm ra việc tổn thương nàng, nhưng vừa nghĩ tới khốn cảnh Minh quốc gặp phải lúc này, hắn lại không còn kế sách. Chính hắn bó tay hết cách cũng nhíu chặt chân mày.
/139
|