Hạ Tưởng thấy an tâm, cười cười:
- Bí thư Phạm có phải cũng rất quan tâm đến du lịch văn hóa thành phố?
- Cũng có thể. Có lúc nhớ đến thì thỉnh thoảng cũng hỏi. Văn hóa Thành phố có một phần cổ phần của Phạm Tranh. Không nhiều lắm. Nhưng theo tốc độ phát triển hiện tại thì cũng có thể khiến cho Phạm Tranh sáng mắt.
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt nghi hoặc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, bỗng nhiên trừng mắt nhìn:
-Anh có phải là đang dò hỏi chủ ý của tôi?
Hạ Tưởng gật gật đầu thừa nhận.
Nghiêm Tiểu Thì đủ thông minh. Từ lời nói của hắn đã đoán ra rồi. Khôn đơn giản, lại nghĩ Nghiêm Tiểu Thì và hắn quen nhau sáu năm cũng coi như là bạn bè cũ.
Trong rất nhiều cô gái mà Hạ Tưởng quen thì Nghiêm Tiểu Thì xem như là một người có suy nghĩ chính trị và tâm cơ. Chẳng qua là giao tiếp với cô ấy lâu, cô ấy lại mù quáng yêu say đắm hắn. Với hắn cô chưa từng đùa giỡn, khiến cho hắn coi cô khôn khéo hơn người khác một mặt.
- Lại muốn lợi dụng tôi?
Nghiêm Tiểu Thì giảo hoạt nháy mắt, dường như nhớ tới chuyện cũ.
-Trước đây anh cũng lợi dụng tôi. Sau đó khi tôi không còn giá trị lợi dụng nữa thì đá bay đi luôn. Hạ Tưởng Thị trưởng Hạ, làm người không được tuyệt tình quá.
- Khụ khụ...
Hạ Tưởng đành phải ho khan vài tiếng.
- Này, cũng không thể trách tôi. Tình thế có lúc không do con người. Hơn nữa về sau tôi cũng giúp cô còn gì. Coi như xí xóa.
-Món nợ ân tình trả rồi. Món nợ tình cảm thì còn nợ khá nhiều đấy.
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên hờn dỗi một câu, ánh mắt như ngấn nước, bạo dạn và mãnh liệt nhìn Hạ Tưởng:
- Bao năm như vậy? Anh không hiểu tâm tư của tôi sao?
- Tôi hiểu.
Hạ Tưởng không có đường thối lui. Hắn vốn là muốn tìm Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện chính. Kết quả là lại bị Nghiêm Tiểu Thì ép hỏi vấn đề tình cảm, cũng biết không thể trốn tránh được nữa:
-Tôi lo rằng…
-Anh lo cái gì. Đừng kiếm cớ. Ngay cả con gái nhà họ Ngô mà anh cũng dám lừa gạt, còn sợ lừa một cô cháu gái của bí thư Tỉnh ủy? Huống chi là còn là cô cháu gái không được Bí thư Tỉnh ủy yêu quý gì.
Nghiêm Tiểu Thì không để cho Hạ Tưởng có cơ hội xoay chuyển liền tiếp tục ép hỏi luôn:
- Hôm nay tôi muốn hỏi rõ ràng. Anh có cần tôi hay không?
-….. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hạ Tưởng cũng coi như trải qua tình trường lâu dài. Những cô gái bên cạnh thì không ít. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bạo dạn nhiệt tình hỏi trực diện như vậy. Hắn ngơ người ra. Thực sự không biết nên trả lời thế nào nữa. Rồi hắn lại nghĩ, trả lời nước đôi:
-Cô cứ suy nghĩ kỹ đi, đi theo tôi thì không có ngày mai đâu, vừa chịu thiệt thòi lại khó chịu, Nói không chừng thì có một ngày sẽ bị cô Lê và Nhược Hạm phát hiện ra. Mấy cô ấy sẽ không để cho cô yên đâu.
- Tôi mới không sợ, dù bất cứ giá nào.
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên vừa cười:
- Đông cung tây cung đều có người hết rồi. Tôi đến từ phía Nam, ở nam cung là được rồi. Tôi rất phóng khoáng, em gái khi nào đến cung Bắc thì tôi cũng sẽ trân trọng, không tranh giành ghen tị gì đâu.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi. Lời của Liên Nhược Hạm làm sao mà Nghiêm Tiểu Thì lại biết được?
-Anh không đáp ứng tôi, từ nay về sau, tôi sẽ không làm việc gì cho anh nữa.
Nghiêm Tiểu Thì nói, cố gắng nói với vẻ nghiêm túc.
Hạ Tưởng bại rồi. Không phải là hắn bị hù dọa bởi sự giả vờ uy hiếp của Nghiêm Tiểu Thì mà là bị tình cảm bao nhiêu năm nay không thay đổi của Nghiêm Tiểu Thì làm cho cảm động. Hắn liền tìm cho mình một cái bậc để leo lên:
-Nếu như tôi lại có cơ hội ở khách sạn Kinh Thành thì nhất định tôi sẽ…
-Muốn có cơ hội thì không hề dễ. Bây giờ tôi liền cho anh cơ hội.
Nghiêm Tiểu Thì không biết vì sao hôm nay lại sy như vậy. Có lẽ cũng là tình cảm bao nhiêu năm phát ra. Cũng có thể chỉ là đùa giỡn Hạ Tưởng. Dù sao thì cô cũng giơ tay cởi quần áo:
- Đến đây. Xem anh có gan hay không.
Văn phòng của Nghiêm Tiểu Thì rộng rãi thoải mái. Sô pha hoàn toàn có thể sử dụng như giường nằm. Cô vừa cởi áo vừa giơ tay đẩy Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thấy sắp bị đẩy ngã rồi thì bên ngoài có tiếng đập cửa.Tiếng của Dương Uy vang đến:
- Thị trưởng Hạ, có thể ăn cơm được rồi. À, Tổng giám đốc Nghiêm, tôi có thể vào được không?
Một hồi mộng xuân bị phá hỏng như vậy. Nghiêm Tiểu Thì tỉnh táo lại, vẻ mặt ửng đỏ, hồi lâu không dám liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng cũng hay. Một lúc sau liền khôi phục lại sự bình tĩnh. Hắn liền cùng dùng cơm với Nghiêm Tiểu Thì, Dương Uy. Trong bữa cơm, Dương Uy hiểu được điều gì đó liền đã chủ động đưa ra việc âm thầm điều tra vấn đề Bì Bất Hưu nhưng Hạ Tưởng cự tuyệt.
Điều Hạ Tưởng muốn không phải là xung đột với Bì Bất Hưu mà là muốn bắt tay từ bên ngoài, thuận nước đẩy thuyền, đưa ra chiêu khiến người khác không đoán được. Chẳng những muốn đánh đau Bì Bất Hưu mà còn muốn ông ta đau cả đời.
Có một số người, anh lui một bước, y tiến hai bước. Anh coi đại cục làm trọng thì y cho là anh yếu đuối dễ bắt nạt. Hơi có gió thổi cỏ lay, y liền nghĩ đến anh sẽ thất thế. Sẽ nhân cơ hôi để giẫm lên đầu lên cổ anh.
Ngay trước mặt Hạ Tưởng chãy qua chạy lại, còn không ngừng nói xấu hắn, hắn kiên cường chính trực không thuận, không cho đối phương thấy chút sắc mặt, đối phương còn thực sự nghĩ rằng hắn là quả hồng nhũn?
Đụng vào hắn thử xem.
Cơm nước xong, Hạ Tưởng phải về Thành ủy, Nghiêm Tiểu Thì đưa đến ngoài cửa. Nhân lúc không có ai thì liền nhéo tay Hạ Tưởng nói một câu:
- Trong vòng hai, ba ngày tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, lúc nào cũng có thể cho lựu đạn văng ra.
Ngón tay bé nhỏ trắng mịn của cô khiến người ta phải động lòng. Hạ Tưởng cười, vẩy tay cáo biệt Nghiêm Tiểu Thì.
Nói về Thành ủy, thực ra thì tâm tư vẫn còn ở Hoa Hải Nguyên, vẫn còn ở trên người Liên Nhược Hạm. Nghĩ một lúc rồi vẫn gọi điện thoại thông báo cho Lý Thấm và bảo Lý Thấm tới cửa Hoa Hải Nguyên gặp mặt hắn.
Lý Thấm học chuyên ngành tài chính tại Mỹ, trình độ hiểu biết về thị trường tài chính Mỹ cụ thể chuyên nghiệp hơn so với Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng muốn cô ấy cung cấp suy nghĩ cụ thể xác thực. Nhưng Lý Thấm là người của Tiếu Giai, khiến hắn có chút không yên tâm. Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn chỉ biết Lý Thấm là một người phụ nữ làm việc cẩn thận nghiêm túc, không hứng thú với vấn đề cá nhân, thế nên liền hạ quyết tâm luôn.
Khi gặp Lý Thấm ở cửa Hoa Hải Nguyên thì dường như là một Lý Thấm với sự trang điểm kiểu văn phòng không hề thay đổi. Hôm nay còn hơi chỉn chu một chút, nét mặt có chút tươi sáng. Hạ Tưởng vừa nhìn thấy cô ấy, thì liền đại khái lộ ra mối quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm.
Lý Thấm liền mở to hai mắt:
- Thị trưởng Hạ, anh có mấy người phụ nữ thì tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là, có chuyện đại sự gì cần làm?
Hạ Tưởng không nói gì. Lý Thấm lúc nào cũng đều nghĩ làm chuyện đại sự. Về sau Tề Á Nam lấy cô chưa chắc đã là phúc.
Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, hắn để Lý Thấm và Liên Nhược Hạm gặp mặt lại xảy ra chuyện không ngờ…
Liên Nhược Hạm biết sự tồn tại của Lý Thấm và cũng biết rõ rằng Hạ Tưởng chẳng những có vòng tròn chính trị mà còn có tổ chức kinh tế. Chỉ là cô không quá chú ý mà thôi. Cũng đúng, so với tài sản khổng lồ của cô, thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng, Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ, Tề Á Nam thậm chí ngay cả Nghiêm Tiểu Thì và Dương Uy cộng lại thì cũng chỉ bằng một nắm cỏ nhỏ mà thôi.
So với công ty Phong Lạc của Liên Nhược Hạm thì công ty của cô tuyệt đối là đại thụ chọc trời.
Liên Nhược Hạm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lý Thấm thì trong lòng đã nghĩ, những người phụ nữ bên cạnh Hạ Tưởng thì ai nấy cũng đều ưu tú. Hắn đúng không phải là một người chủ nhân khiến người ta bớt lo.Nhưng cũng hay, không làm người khác bớt lo thì cũng ít nhiều khiến người ta yên tâm.
Lời giới thiệu của Hạ Tưởng lại cố ý nhấn mạnh một câu:
- Lý Thấm, là vị hôn thê của Tề Á Nam.
Kỳ thật Tề Á Nam và Lý Thấm đính hôn đã hơn hai năm nhưng Lý Thấm vẫn kéo dài chưa kết hôn. Chính là vì không muốn sau khi kết hôn thì sẽ tiếp nhận kinh doanh của Tề Á Nam. Điều cô thích nhất vẫn là vật lộn trên thị trường tài chính, không quá thích thú với việc kinh doanh nhà hàng. Tề Á Nam cũng chẳng có cách nào với cô liền tự an ủi chính mình, yêu một người sẽ hoàn toàn chấp nhận khuyết điểm của cô ấy.
Khuyết điểm của Lý Thấm cũng không hoàn toàn có thể coi là khuyết điểm. Là phụ nữ, cô quá mạnh mẽ, rất có tâm trí sự nghiệp.
Lý Thấm lại không hài lòng với lời giới thiệu của Hạ Tưởng, nên tự bổ sung thêm:
- Lý Thấm, học thạc sĩ đại học tài chính Colombia Mĩ.
Liên Nhược Hạm cười cười bắt tay với Lý Thấm sau đó liếc Hạ Tưởng một cái:
-Đừng có mà kỳ thị giới tính. Thời đại nào rồi? Đừng có mà trước mặt phụ nữ cho thêm định ngữ có liên quan đến người đàn ông. Chúng tôi cũng không phải là ăn nhờ vào đàn ông, đâu có giống như những nữ minh tinh lấy nhà giàu rồi tự coi mình là phu nhân của ông này ông nọ mà thấy vinh quang.
Câu nói đầu tiên nói đến tâm khảm của Lý Thấm. Cô liền lập tức có cảm tình tốt với Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng trực tiếp liền bỏ qua lời nói của Liên Nhược Hạm. Hắn cười ha hả rồi nói luôn đến chuyện chính.
Lý Thấm ngay từ đầu là tò mò lắng nghe. Sau khi nghe được rồi thì bắt đầu hơi nhíu mày. Chỉ chốc lát sau, hai mắt bắt đầu tỏa ánh sáng. Lại một lúc sau khi Hạ Tưởng đề cập đến nguy cơ tín dụng thứ cấp có khả năng lan đến gần bất động sản, tài chính, nguồn năng lượng, và nhiều ngành sản xuất khác của nước Mỹ. Càng nghiêm trọng chính là, có lẽ sẽ trực tiếp làm cho mấy ngân hàng của Mỹ phá sản... Lý Thấm vốn ngồi đối diện với Liên Nhược Hạm liền đứng lên. Bộ dạng đó của cô khiến Liên Nhược Hạm sợ một phen.
- Bí thư Phạm có phải cũng rất quan tâm đến du lịch văn hóa thành phố?
- Cũng có thể. Có lúc nhớ đến thì thỉnh thoảng cũng hỏi. Văn hóa Thành phố có một phần cổ phần của Phạm Tranh. Không nhiều lắm. Nhưng theo tốc độ phát triển hiện tại thì cũng có thể khiến cho Phạm Tranh sáng mắt.
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt nghi hoặc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, bỗng nhiên trừng mắt nhìn:
-Anh có phải là đang dò hỏi chủ ý của tôi?
Hạ Tưởng gật gật đầu thừa nhận.
Nghiêm Tiểu Thì đủ thông minh. Từ lời nói của hắn đã đoán ra rồi. Khôn đơn giản, lại nghĩ Nghiêm Tiểu Thì và hắn quen nhau sáu năm cũng coi như là bạn bè cũ.
Trong rất nhiều cô gái mà Hạ Tưởng quen thì Nghiêm Tiểu Thì xem như là một người có suy nghĩ chính trị và tâm cơ. Chẳng qua là giao tiếp với cô ấy lâu, cô ấy lại mù quáng yêu say đắm hắn. Với hắn cô chưa từng đùa giỡn, khiến cho hắn coi cô khôn khéo hơn người khác một mặt.
- Lại muốn lợi dụng tôi?
Nghiêm Tiểu Thì giảo hoạt nháy mắt, dường như nhớ tới chuyện cũ.
-Trước đây anh cũng lợi dụng tôi. Sau đó khi tôi không còn giá trị lợi dụng nữa thì đá bay đi luôn. Hạ Tưởng Thị trưởng Hạ, làm người không được tuyệt tình quá.
- Khụ khụ...
Hạ Tưởng đành phải ho khan vài tiếng.
- Này, cũng không thể trách tôi. Tình thế có lúc không do con người. Hơn nữa về sau tôi cũng giúp cô còn gì. Coi như xí xóa.
-Món nợ ân tình trả rồi. Món nợ tình cảm thì còn nợ khá nhiều đấy.
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên hờn dỗi một câu, ánh mắt như ngấn nước, bạo dạn và mãnh liệt nhìn Hạ Tưởng:
- Bao năm như vậy? Anh không hiểu tâm tư của tôi sao?
- Tôi hiểu.
Hạ Tưởng không có đường thối lui. Hắn vốn là muốn tìm Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện chính. Kết quả là lại bị Nghiêm Tiểu Thì ép hỏi vấn đề tình cảm, cũng biết không thể trốn tránh được nữa:
-Tôi lo rằng…
-Anh lo cái gì. Đừng kiếm cớ. Ngay cả con gái nhà họ Ngô mà anh cũng dám lừa gạt, còn sợ lừa một cô cháu gái của bí thư Tỉnh ủy? Huống chi là còn là cô cháu gái không được Bí thư Tỉnh ủy yêu quý gì.
Nghiêm Tiểu Thì không để cho Hạ Tưởng có cơ hội xoay chuyển liền tiếp tục ép hỏi luôn:
- Hôm nay tôi muốn hỏi rõ ràng. Anh có cần tôi hay không?
-….. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hạ Tưởng cũng coi như trải qua tình trường lâu dài. Những cô gái bên cạnh thì không ít. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bạo dạn nhiệt tình hỏi trực diện như vậy. Hắn ngơ người ra. Thực sự không biết nên trả lời thế nào nữa. Rồi hắn lại nghĩ, trả lời nước đôi:
-Cô cứ suy nghĩ kỹ đi, đi theo tôi thì không có ngày mai đâu, vừa chịu thiệt thòi lại khó chịu, Nói không chừng thì có một ngày sẽ bị cô Lê và Nhược Hạm phát hiện ra. Mấy cô ấy sẽ không để cho cô yên đâu.
- Tôi mới không sợ, dù bất cứ giá nào.
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên vừa cười:
- Đông cung tây cung đều có người hết rồi. Tôi đến từ phía Nam, ở nam cung là được rồi. Tôi rất phóng khoáng, em gái khi nào đến cung Bắc thì tôi cũng sẽ trân trọng, không tranh giành ghen tị gì đâu.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi. Lời của Liên Nhược Hạm làm sao mà Nghiêm Tiểu Thì lại biết được?
-Anh không đáp ứng tôi, từ nay về sau, tôi sẽ không làm việc gì cho anh nữa.
Nghiêm Tiểu Thì nói, cố gắng nói với vẻ nghiêm túc.
Hạ Tưởng bại rồi. Không phải là hắn bị hù dọa bởi sự giả vờ uy hiếp của Nghiêm Tiểu Thì mà là bị tình cảm bao nhiêu năm nay không thay đổi của Nghiêm Tiểu Thì làm cho cảm động. Hắn liền tìm cho mình một cái bậc để leo lên:
-Nếu như tôi lại có cơ hội ở khách sạn Kinh Thành thì nhất định tôi sẽ…
-Muốn có cơ hội thì không hề dễ. Bây giờ tôi liền cho anh cơ hội.
Nghiêm Tiểu Thì không biết vì sao hôm nay lại sy như vậy. Có lẽ cũng là tình cảm bao nhiêu năm phát ra. Cũng có thể chỉ là đùa giỡn Hạ Tưởng. Dù sao thì cô cũng giơ tay cởi quần áo:
- Đến đây. Xem anh có gan hay không.
Văn phòng của Nghiêm Tiểu Thì rộng rãi thoải mái. Sô pha hoàn toàn có thể sử dụng như giường nằm. Cô vừa cởi áo vừa giơ tay đẩy Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thấy sắp bị đẩy ngã rồi thì bên ngoài có tiếng đập cửa.Tiếng của Dương Uy vang đến:
- Thị trưởng Hạ, có thể ăn cơm được rồi. À, Tổng giám đốc Nghiêm, tôi có thể vào được không?
Một hồi mộng xuân bị phá hỏng như vậy. Nghiêm Tiểu Thì tỉnh táo lại, vẻ mặt ửng đỏ, hồi lâu không dám liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng cũng hay. Một lúc sau liền khôi phục lại sự bình tĩnh. Hắn liền cùng dùng cơm với Nghiêm Tiểu Thì, Dương Uy. Trong bữa cơm, Dương Uy hiểu được điều gì đó liền đã chủ động đưa ra việc âm thầm điều tra vấn đề Bì Bất Hưu nhưng Hạ Tưởng cự tuyệt.
Điều Hạ Tưởng muốn không phải là xung đột với Bì Bất Hưu mà là muốn bắt tay từ bên ngoài, thuận nước đẩy thuyền, đưa ra chiêu khiến người khác không đoán được. Chẳng những muốn đánh đau Bì Bất Hưu mà còn muốn ông ta đau cả đời.
Có một số người, anh lui một bước, y tiến hai bước. Anh coi đại cục làm trọng thì y cho là anh yếu đuối dễ bắt nạt. Hơi có gió thổi cỏ lay, y liền nghĩ đến anh sẽ thất thế. Sẽ nhân cơ hôi để giẫm lên đầu lên cổ anh.
Ngay trước mặt Hạ Tưởng chãy qua chạy lại, còn không ngừng nói xấu hắn, hắn kiên cường chính trực không thuận, không cho đối phương thấy chút sắc mặt, đối phương còn thực sự nghĩ rằng hắn là quả hồng nhũn?
Đụng vào hắn thử xem.
Cơm nước xong, Hạ Tưởng phải về Thành ủy, Nghiêm Tiểu Thì đưa đến ngoài cửa. Nhân lúc không có ai thì liền nhéo tay Hạ Tưởng nói một câu:
- Trong vòng hai, ba ngày tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, lúc nào cũng có thể cho lựu đạn văng ra.
Ngón tay bé nhỏ trắng mịn của cô khiến người ta phải động lòng. Hạ Tưởng cười, vẩy tay cáo biệt Nghiêm Tiểu Thì.
Nói về Thành ủy, thực ra thì tâm tư vẫn còn ở Hoa Hải Nguyên, vẫn còn ở trên người Liên Nhược Hạm. Nghĩ một lúc rồi vẫn gọi điện thoại thông báo cho Lý Thấm và bảo Lý Thấm tới cửa Hoa Hải Nguyên gặp mặt hắn.
Lý Thấm học chuyên ngành tài chính tại Mỹ, trình độ hiểu biết về thị trường tài chính Mỹ cụ thể chuyên nghiệp hơn so với Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng muốn cô ấy cung cấp suy nghĩ cụ thể xác thực. Nhưng Lý Thấm là người của Tiếu Giai, khiến hắn có chút không yên tâm. Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn chỉ biết Lý Thấm là một người phụ nữ làm việc cẩn thận nghiêm túc, không hứng thú với vấn đề cá nhân, thế nên liền hạ quyết tâm luôn.
Khi gặp Lý Thấm ở cửa Hoa Hải Nguyên thì dường như là một Lý Thấm với sự trang điểm kiểu văn phòng không hề thay đổi. Hôm nay còn hơi chỉn chu một chút, nét mặt có chút tươi sáng. Hạ Tưởng vừa nhìn thấy cô ấy, thì liền đại khái lộ ra mối quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm.
Lý Thấm liền mở to hai mắt:
- Thị trưởng Hạ, anh có mấy người phụ nữ thì tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là, có chuyện đại sự gì cần làm?
Hạ Tưởng không nói gì. Lý Thấm lúc nào cũng đều nghĩ làm chuyện đại sự. Về sau Tề Á Nam lấy cô chưa chắc đã là phúc.
Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, hắn để Lý Thấm và Liên Nhược Hạm gặp mặt lại xảy ra chuyện không ngờ…
Liên Nhược Hạm biết sự tồn tại của Lý Thấm và cũng biết rõ rằng Hạ Tưởng chẳng những có vòng tròn chính trị mà còn có tổ chức kinh tế. Chỉ là cô không quá chú ý mà thôi. Cũng đúng, so với tài sản khổng lồ của cô, thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng, Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ, Tề Á Nam thậm chí ngay cả Nghiêm Tiểu Thì và Dương Uy cộng lại thì cũng chỉ bằng một nắm cỏ nhỏ mà thôi.
So với công ty Phong Lạc của Liên Nhược Hạm thì công ty của cô tuyệt đối là đại thụ chọc trời.
Liên Nhược Hạm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lý Thấm thì trong lòng đã nghĩ, những người phụ nữ bên cạnh Hạ Tưởng thì ai nấy cũng đều ưu tú. Hắn đúng không phải là một người chủ nhân khiến người ta bớt lo.Nhưng cũng hay, không làm người khác bớt lo thì cũng ít nhiều khiến người ta yên tâm.
Lời giới thiệu của Hạ Tưởng lại cố ý nhấn mạnh một câu:
- Lý Thấm, là vị hôn thê của Tề Á Nam.
Kỳ thật Tề Á Nam và Lý Thấm đính hôn đã hơn hai năm nhưng Lý Thấm vẫn kéo dài chưa kết hôn. Chính là vì không muốn sau khi kết hôn thì sẽ tiếp nhận kinh doanh của Tề Á Nam. Điều cô thích nhất vẫn là vật lộn trên thị trường tài chính, không quá thích thú với việc kinh doanh nhà hàng. Tề Á Nam cũng chẳng có cách nào với cô liền tự an ủi chính mình, yêu một người sẽ hoàn toàn chấp nhận khuyết điểm của cô ấy.
Khuyết điểm của Lý Thấm cũng không hoàn toàn có thể coi là khuyết điểm. Là phụ nữ, cô quá mạnh mẽ, rất có tâm trí sự nghiệp.
Lý Thấm lại không hài lòng với lời giới thiệu của Hạ Tưởng, nên tự bổ sung thêm:
- Lý Thấm, học thạc sĩ đại học tài chính Colombia Mĩ.
Liên Nhược Hạm cười cười bắt tay với Lý Thấm sau đó liếc Hạ Tưởng một cái:
-Đừng có mà kỳ thị giới tính. Thời đại nào rồi? Đừng có mà trước mặt phụ nữ cho thêm định ngữ có liên quan đến người đàn ông. Chúng tôi cũng không phải là ăn nhờ vào đàn ông, đâu có giống như những nữ minh tinh lấy nhà giàu rồi tự coi mình là phu nhân của ông này ông nọ mà thấy vinh quang.
Câu nói đầu tiên nói đến tâm khảm của Lý Thấm. Cô liền lập tức có cảm tình tốt với Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng trực tiếp liền bỏ qua lời nói của Liên Nhược Hạm. Hắn cười ha hả rồi nói luôn đến chuyện chính.
Lý Thấm ngay từ đầu là tò mò lắng nghe. Sau khi nghe được rồi thì bắt đầu hơi nhíu mày. Chỉ chốc lát sau, hai mắt bắt đầu tỏa ánh sáng. Lại một lúc sau khi Hạ Tưởng đề cập đến nguy cơ tín dụng thứ cấp có khả năng lan đến gần bất động sản, tài chính, nguồn năng lượng, và nhiều ngành sản xuất khác của nước Mỹ. Càng nghiêm trọng chính là, có lẽ sẽ trực tiếp làm cho mấy ngân hàng của Mỹ phá sản... Lý Thấm vốn ngồi đối diện với Liên Nhược Hạm liền đứng lên. Bộ dạng đó của cô khiến Liên Nhược Hạm sợ một phen.
/2185
|