Mai Thái Bình và Hạ Tưởng nói chuyện, không cầu kỳ lắm nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo mà nói rất trực tiếp:
-Hạ Tưởng, anh giúp tôi truyền đạt lại là được rồi. Chủ tịch tỉnh Tống có truyền lời cho trung ương hay không, sau khi truyền lời rồi có tác dụng gì không thì anh không cần phải quan tâm. Chỉ cần anh truyền lời là coi như tôi nợ anh một ân tình.
Bình tĩnh mà suy xét, Mai Thái Bình nếu đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh so với một trong hai người Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh thì càng có thể cân bằng thế cục của tỉnh Yến hơn. Hạ Tưởng dù là có thái độ đứng ngoài nhưng không thể hiện rằng hắn không cân nhắc đến vấn đề ứng cử viên cho chức vụ Chủ tịch tỉnh. Xuất phát từ góc độ cân bằng mà nói, trên thực tế vẫn là Mai Thái Bình là phù hợp nhất với lợi ích của Trung ương.
Về phần Đàm Quốc Thụy... cũng không ngoại trừ khả năng anh ta trở thành đối thủ cạnh tranh khó lường. Nhưng Đàm Quốc Thụy thì khó mà khiến kẻ dưới phục tùng. Đây cũng là một chi tiết mà tầng cao cần suy nghĩ đến. Do đó, nếu như nói trong danh sách 4 ứng cử viên cho chức vụ ngon lành Chủ tịch tỉnh thì khả năng của Mai Thái Bình vẫn là lớn nhất.
Thay Mai Thái Bình chuyển lời thì không khó. Hạ Tưởng đồng ý luôn. Hắn cũng cảm động và nhớ lại khi Mai Thái Bình ở hội nghị thường vụ đã thuận thế đề bạt Bành Vân Phong.
Mai Thái Bình thật vui vẻ vỗ vào bả vai Hạ Tưởng:
-Hạ Tưởng, Lưu Hội Nhân không có kinh nghiệm chính trị địa phương. Về công tác sẽ có chỗ không trơn tru được. Anh để mắt đến anh ta một chút. Bí thư nắm nhân sự, Thị trưởng nắm kinh tế. Tin rằng anh có thể xử lý tốt vấn đề phối hợp bộ máy chính Đảng.
Mai Thái Bình là nêu ý chính, cũng là nhắc nhở, Hạ Tưởng liền gật đầu tỏ vẻ sẽ ghi nhớ. Hắn cảm giác mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Mai Thái Bình trước đây đã quay trở lại.
Lại nói chuyện thêm một chút nữa, Mai Thái Bình lại nhắc đến Mai Hiểu Lâm một cách bất ngờ:
-Hiểu Lâm nói lần trước đã dẫn anh đến trang viên Vân Thiên đúng không? Con bé về sau mới nói cho tôi biết. Thật là... Nghe nói anh và hiệu trưởng Quan cũng gặp mặt rồi? Mấy hôm trước tôi về Bắc Kinh gặp ông ta, ông ta còn nhắc đến anh. Nói anh là một người nổi bật hiếm thấy trong giới trẻ...
Hạ Tưởng trong lòng mừng rỡ, Quan Viễn Khúc chủ động nhắc tới mình, xem ra mình cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Quan Viễn Khúc. Nghe giọng điệu của Mai Thái Bình. Hẳn là giữa ông ta và Quan Viễn Khúc quan hệ cũng không tồi. Tống Triêu Độ đi rồi, Mai Thái Bình rất có khả năng sẽ trở thành một trong những chỗ dựa có sức mạnh nhất của tỉnh Yến.
Bao nhiêu đường đến Bắc Kinh, không thể đảm bảo con đường nào cũng thông suốt. Nhưng ít nhất cố gắng ít chông gai trên mỗi con đường.
Mai Thái Bình vừa đi, Hạ Tưởng đã truyền lời ngay cho Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ nghe xong cười ha hả, không đưa ra ý kiến mà nói:
-Phó bí thư Mai đi đường vòng lớn quá.
Hạ Tưởng chỉ phụ trách chuyển lời, không phụ trách đoán trước bất cứ một kết quả có tính dự đoán nào.
Thành phố Thiên Trạch vì Lưu Hội Nhân đến nên chính thức đi vào một cục diện hoàn toàn mới.
Lưu Hội Nhân nhậm chức, lập tức triển khai một loạt hoạt động giáo dục tư tưởng. Hôm nay học tinh thần chỉ thị của Trung ương, ngày mai học tinh thần văn kiện của Tỉnh ủy. Hội nghị lớn họp xong đến hội nghị nhỏ, hội nghị nhỏ họp xong lại đến hội nghị tạm thời. Bao nhiêu là hội nghị sáng lên trên người Lưu Hội Nhân khiến cho bộ máy Đảng ủy đến là khổ.
Điều duy nhất khiến Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng chính là, Lưu Hội Nhân không nhúng tay nhiều lắm vào bộ máy sự vụ của chính phủ, cũng coi như là tuân thủ nghiêm ngặt theo bổn phận chính trị của mình.
Ai ngờ tiệc vui chóng tàn. Một tháng sau, Lưu Hội Nhân tự nhận đã mở ra một cục diện ở Thiên Trạch, bắt đầu khoa tay múa chân trong sự vụ của chính phủ. Hạ Tưởng cũng chưa nể mặt nhiều Lưu Hội Nhân, liên tục vắng mặt trong mấy buổi hội nghị gọi là giáo dục tư tưởng của anh ta, Ngô Minh Nghị cũng bắt đầu cố ý vắng họp trong một số hội nghị không quan trọng. Hai nhân vật trọng đại cấp cao vắng mặt hội nghị, thì tương đương là trực tiếp đánh một đòn phủ đầu lên Lưu Hội Nhân rồi.
Lưu Hội Nhân còn không kiềm chế, mà ngược lại đi chỉ trò vào chính sách thu hút đầu tư của Hạ Tưởng. Chỉ ra rằng không đủ hệ thống, không đủ toàn diện. Yêu cầu Hạ Tưởng chỉnh lý một bản tư liệu về công tác thu hút đầu tư, yêu cầu kết hợp tình hình kinh tế cả nước với chính sách kinh tế tỉnh Yến, kể lại tỉ mỉ và toàn diện những vấn đề tồn tại của thành phố Thiên Trạch, sau đó nộp cho anh ta xem.
Hạ Tưởng liền không rắn không mềm đáp một câu:
-Bí thư Lưu, cải cách mở cửa là bám vào đá vượt sông, thành phố Thiên Trạch thu hút đầu tư cũng là đang trong quá trình tìm tòi. Làm sao có thể đoán trước được trong quá trình đầu tư sẽ phát sinh những vấn đề gì?
Lưu Hội Nhân lập tức tức giận đến nói không ra lời.
Sau đó lại ở vài lần hội nghị, Ngô Minh Nghị, Trần Thiên Vũ đề xuất phải cố gắng giảm những hội nghị không cần thiết. Hội nghị quá nhiều chẳng giải quyết được vấn đề mà lãng phí nhân lực vật lực. Dưới tiền đề là chỉ đạo của trung ương giảm bớt các hội nghị, thành phố Thiên Trạch kiên quyết thực hiện tinh thần chỉ đạo của Trung ương, không thể để kinh tế lạc hậu, tư tưởng cũng lạc hậu.
Lưu Hội Nhân mặt tối sầm, thở phì phì chạy đến Tỉnh ủy tố cáo. Kết quả là đi trong ngày về trong ngày. Sau khi quay trở về thì trở thành một người khác, không những khiêm tốn hơn rất nhiều mà còn thay đổi được cả cái hào khí to lớn trước kia, trầm mặc ít lời và không nhiều chuyện.
Chẳng cần nói, Lưu Hội Nhân đã bị phê bình và nhắc nhở, biết anh ta ở thành phố Thiên Trạch nên làm như thế nào mới có thể vừa có được thành tích mà không bị người ta ghét.
Trung tuần tháng mười, đại hội đảng lần thứ 17 được cả nước trông chờ, chính thức đưa ra ba nhiệm vụ lịch sử lớn.
Tháng 11, Tống Triêu Độ đích thân nhiều lần đến tạo mối quan hệ với bộ Đường sắt Bắc Kinh, cuối cùng đã thành công liệt dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch vào hạng mục ưu tiên và đã đưa lên lịch trình, quyết định đầu năm tới sẽ chính thức khởi công.
Thiên Trạch trên dưới nhốn nháo, đều cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch tỉnh Tống. Hạ Tưởng lại hiểu rất rõ, Tống Triêu Độ là trước khi rời tỉnh Yến, trợ giúp hắn một lần cuối cùng. Vì hắn khai thông trạm kiểm soát kinh tế cuối cùng của Thiên Trạch.
Tháng 12, thông tin Tống Triêu Độ điều đi càng gần. Hơn nữa về việc tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh cũng có triển vọng. Tin đồn là do trung ương "nhảy dù", thậm chí còn trực tiếp chỉ ra là do Thứ trưởng bộ Nông nghiệp Khương Vĩ.
Tỉnh ủy Tỉnh Yến, Đàm Quốc Thụy vẻ mặt uể oải. Mai Thái Bình ảm đạm không nói gì. Cao Tấn Chu như thoáng chút suy nghĩ. Lý Ngôn Hoằng cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
Giữa tháng 12, tin Tống Triêu Độ được đồn đã lâu cuối cùng đã được xác định. Tống Triêu Độ vừa không điều đi Bắc Kinh đảm nhiệm chức vụ các bộ và uỷ ban trung ương, cũng không phải là đến các tỉnh phía Nam nhậm chức. Sự điều động của ông ta khiến ai nấy cũng phải ngạc nhiên.
Chỉ có Hạ Tưởng sau khi nghe được thông tin thì khẽ mỉm cười. Sự điều động Tống Triêu Độ vẫn là quán tính theo như lịch sử. Ông ta ở tỉnh Yến chỉ làm Thị trưởng hơn một năm, cũng rất hợp với sự thường xuyên điều động Thị trưởng đời sau của tỉnh Yến. Hơn nữa tỉnh mà ông ta nhậm chức và tỉnh mà đời sau lúc đầu ông ta nhậm chức hoàn toàn giống nhau. Chỉ có điều không giống là...
Trung ương quyết định, đồng chí Tống Triêu Độ đảm nhiệm ủy viên thường vụ, bí thư Tỉnh ủy tỉnh Cát Giang.
Tống Triêu Độ đã đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh hơn một năm, liền thăng lên thẳng chức Bí thư Tỉnh ủy, trở thành quan lớn thực sự ở địa phương! Ngoại trừ một số người biết trước kết quả thì những lãnh đạo Tỉnh ủy khác, đều vô cùng kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng không lâu sau khi Tống Triêu Độ chỉnh hợp xong toàn bộ tài nguyên sắt thép liền rời tỉnh Yến, có nghĩa là trung ương tỏ vẻ bất mãn đối với việc làm của ông ta, không ngờ đó lại là một bước then chốt. Từ Chủ tịch tỉnh lên thẳng tới Bí thư Tỉnh ủy, thực sự trở thành quản lý một tỉnh trên danh nghĩa, hơn nữa Tống Triêu Độ có ưu thế về tuổi tác. Lập tức khiến ông ta trở thành một ngôi sao trên chính đàn chính trị trong nước.
So với Cổ Thu Thật, Trịnh Thịnh và Đoàn Hệ Can có ưu thế về tuổi tác, tổng thể mà nói, Tống Triêu Độ 53 tuổi đã đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, lần lên chức tiếp theo vẫn chưa đến 60 tuổi. Triển vọng tuyệt đối tươi sáng.
Chẳng trách trên dưới tỉnh Yến đều thất kinh cả đám. Những kẻ ban đầu nghe nói Chủ tịch tỉnh Tống sẽ rời đi, liền xa lánh Chủ tịch tỉnh Tống đều hối tiếc đến xanh cả ruột.
Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu được việc Tống Triêu Độ thăng chức, bởi vì chỉnh hợp tài nguyên sắt thép tỉnh Yến, tuy rằng đắc tội thế lực gia tộc, cũng khiến rất nhiều thành phố cấp 3 của tỉnh Yến hết sức bất mãn, nhưng ông ta đã được Thủ tướng tán thành và thừa nhận. Đồng thời cũng chiếm được sự tán thành của Tổng bí thư, bởi vậy lần thăng chức này là hoàn toàn có thể lý giải được.
Người khác không biết rõ thái độ của Tổng bí thư đối với chỉnh hợp, nhưng Hạ Tưởng biết rất rõ, bởi vì ở kiếp trước Trịnh Thịnh chỉnh hợp tài nguyên sắt thép tỉnh Yến, sau đó xoay người tự nhiên mà tới Nội Nguyên nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy. Hiện tại hơi có chút sai lệch, nhưng từ hành động lúc đó của Trịnh Thịnh, có thể hiểu thấu lòng của Tổng bí thư.
-Hạ Tưởng, anh giúp tôi truyền đạt lại là được rồi. Chủ tịch tỉnh Tống có truyền lời cho trung ương hay không, sau khi truyền lời rồi có tác dụng gì không thì anh không cần phải quan tâm. Chỉ cần anh truyền lời là coi như tôi nợ anh một ân tình.
Bình tĩnh mà suy xét, Mai Thái Bình nếu đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh so với một trong hai người Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh thì càng có thể cân bằng thế cục của tỉnh Yến hơn. Hạ Tưởng dù là có thái độ đứng ngoài nhưng không thể hiện rằng hắn không cân nhắc đến vấn đề ứng cử viên cho chức vụ Chủ tịch tỉnh. Xuất phát từ góc độ cân bằng mà nói, trên thực tế vẫn là Mai Thái Bình là phù hợp nhất với lợi ích của Trung ương.
Về phần Đàm Quốc Thụy... cũng không ngoại trừ khả năng anh ta trở thành đối thủ cạnh tranh khó lường. Nhưng Đàm Quốc Thụy thì khó mà khiến kẻ dưới phục tùng. Đây cũng là một chi tiết mà tầng cao cần suy nghĩ đến. Do đó, nếu như nói trong danh sách 4 ứng cử viên cho chức vụ ngon lành Chủ tịch tỉnh thì khả năng của Mai Thái Bình vẫn là lớn nhất.
Thay Mai Thái Bình chuyển lời thì không khó. Hạ Tưởng đồng ý luôn. Hắn cũng cảm động và nhớ lại khi Mai Thái Bình ở hội nghị thường vụ đã thuận thế đề bạt Bành Vân Phong.
Mai Thái Bình thật vui vẻ vỗ vào bả vai Hạ Tưởng:
-Hạ Tưởng, Lưu Hội Nhân không có kinh nghiệm chính trị địa phương. Về công tác sẽ có chỗ không trơn tru được. Anh để mắt đến anh ta một chút. Bí thư nắm nhân sự, Thị trưởng nắm kinh tế. Tin rằng anh có thể xử lý tốt vấn đề phối hợp bộ máy chính Đảng.
Mai Thái Bình là nêu ý chính, cũng là nhắc nhở, Hạ Tưởng liền gật đầu tỏ vẻ sẽ ghi nhớ. Hắn cảm giác mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Mai Thái Bình trước đây đã quay trở lại.
Lại nói chuyện thêm một chút nữa, Mai Thái Bình lại nhắc đến Mai Hiểu Lâm một cách bất ngờ:
-Hiểu Lâm nói lần trước đã dẫn anh đến trang viên Vân Thiên đúng không? Con bé về sau mới nói cho tôi biết. Thật là... Nghe nói anh và hiệu trưởng Quan cũng gặp mặt rồi? Mấy hôm trước tôi về Bắc Kinh gặp ông ta, ông ta còn nhắc đến anh. Nói anh là một người nổi bật hiếm thấy trong giới trẻ...
Hạ Tưởng trong lòng mừng rỡ, Quan Viễn Khúc chủ động nhắc tới mình, xem ra mình cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Quan Viễn Khúc. Nghe giọng điệu của Mai Thái Bình. Hẳn là giữa ông ta và Quan Viễn Khúc quan hệ cũng không tồi. Tống Triêu Độ đi rồi, Mai Thái Bình rất có khả năng sẽ trở thành một trong những chỗ dựa có sức mạnh nhất của tỉnh Yến.
Bao nhiêu đường đến Bắc Kinh, không thể đảm bảo con đường nào cũng thông suốt. Nhưng ít nhất cố gắng ít chông gai trên mỗi con đường.
Mai Thái Bình vừa đi, Hạ Tưởng đã truyền lời ngay cho Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ nghe xong cười ha hả, không đưa ra ý kiến mà nói:
-Phó bí thư Mai đi đường vòng lớn quá.
Hạ Tưởng chỉ phụ trách chuyển lời, không phụ trách đoán trước bất cứ một kết quả có tính dự đoán nào.
Thành phố Thiên Trạch vì Lưu Hội Nhân đến nên chính thức đi vào một cục diện hoàn toàn mới.
Lưu Hội Nhân nhậm chức, lập tức triển khai một loạt hoạt động giáo dục tư tưởng. Hôm nay học tinh thần chỉ thị của Trung ương, ngày mai học tinh thần văn kiện của Tỉnh ủy. Hội nghị lớn họp xong đến hội nghị nhỏ, hội nghị nhỏ họp xong lại đến hội nghị tạm thời. Bao nhiêu là hội nghị sáng lên trên người Lưu Hội Nhân khiến cho bộ máy Đảng ủy đến là khổ.
Điều duy nhất khiến Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng chính là, Lưu Hội Nhân không nhúng tay nhiều lắm vào bộ máy sự vụ của chính phủ, cũng coi như là tuân thủ nghiêm ngặt theo bổn phận chính trị của mình.
Ai ngờ tiệc vui chóng tàn. Một tháng sau, Lưu Hội Nhân tự nhận đã mở ra một cục diện ở Thiên Trạch, bắt đầu khoa tay múa chân trong sự vụ của chính phủ. Hạ Tưởng cũng chưa nể mặt nhiều Lưu Hội Nhân, liên tục vắng mặt trong mấy buổi hội nghị gọi là giáo dục tư tưởng của anh ta, Ngô Minh Nghị cũng bắt đầu cố ý vắng họp trong một số hội nghị không quan trọng. Hai nhân vật trọng đại cấp cao vắng mặt hội nghị, thì tương đương là trực tiếp đánh một đòn phủ đầu lên Lưu Hội Nhân rồi.
Lưu Hội Nhân còn không kiềm chế, mà ngược lại đi chỉ trò vào chính sách thu hút đầu tư của Hạ Tưởng. Chỉ ra rằng không đủ hệ thống, không đủ toàn diện. Yêu cầu Hạ Tưởng chỉnh lý một bản tư liệu về công tác thu hút đầu tư, yêu cầu kết hợp tình hình kinh tế cả nước với chính sách kinh tế tỉnh Yến, kể lại tỉ mỉ và toàn diện những vấn đề tồn tại của thành phố Thiên Trạch, sau đó nộp cho anh ta xem.
Hạ Tưởng liền không rắn không mềm đáp một câu:
-Bí thư Lưu, cải cách mở cửa là bám vào đá vượt sông, thành phố Thiên Trạch thu hút đầu tư cũng là đang trong quá trình tìm tòi. Làm sao có thể đoán trước được trong quá trình đầu tư sẽ phát sinh những vấn đề gì?
Lưu Hội Nhân lập tức tức giận đến nói không ra lời.
Sau đó lại ở vài lần hội nghị, Ngô Minh Nghị, Trần Thiên Vũ đề xuất phải cố gắng giảm những hội nghị không cần thiết. Hội nghị quá nhiều chẳng giải quyết được vấn đề mà lãng phí nhân lực vật lực. Dưới tiền đề là chỉ đạo của trung ương giảm bớt các hội nghị, thành phố Thiên Trạch kiên quyết thực hiện tinh thần chỉ đạo của Trung ương, không thể để kinh tế lạc hậu, tư tưởng cũng lạc hậu.
Lưu Hội Nhân mặt tối sầm, thở phì phì chạy đến Tỉnh ủy tố cáo. Kết quả là đi trong ngày về trong ngày. Sau khi quay trở về thì trở thành một người khác, không những khiêm tốn hơn rất nhiều mà còn thay đổi được cả cái hào khí to lớn trước kia, trầm mặc ít lời và không nhiều chuyện.
Chẳng cần nói, Lưu Hội Nhân đã bị phê bình và nhắc nhở, biết anh ta ở thành phố Thiên Trạch nên làm như thế nào mới có thể vừa có được thành tích mà không bị người ta ghét.
Trung tuần tháng mười, đại hội đảng lần thứ 17 được cả nước trông chờ, chính thức đưa ra ba nhiệm vụ lịch sử lớn.
Tháng 11, Tống Triêu Độ đích thân nhiều lần đến tạo mối quan hệ với bộ Đường sắt Bắc Kinh, cuối cùng đã thành công liệt dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch vào hạng mục ưu tiên và đã đưa lên lịch trình, quyết định đầu năm tới sẽ chính thức khởi công.
Thiên Trạch trên dưới nhốn nháo, đều cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch tỉnh Tống. Hạ Tưởng lại hiểu rất rõ, Tống Triêu Độ là trước khi rời tỉnh Yến, trợ giúp hắn một lần cuối cùng. Vì hắn khai thông trạm kiểm soát kinh tế cuối cùng của Thiên Trạch.
Tháng 12, thông tin Tống Triêu Độ điều đi càng gần. Hơn nữa về việc tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh cũng có triển vọng. Tin đồn là do trung ương "nhảy dù", thậm chí còn trực tiếp chỉ ra là do Thứ trưởng bộ Nông nghiệp Khương Vĩ.
Tỉnh ủy Tỉnh Yến, Đàm Quốc Thụy vẻ mặt uể oải. Mai Thái Bình ảm đạm không nói gì. Cao Tấn Chu như thoáng chút suy nghĩ. Lý Ngôn Hoằng cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
Giữa tháng 12, tin Tống Triêu Độ được đồn đã lâu cuối cùng đã được xác định. Tống Triêu Độ vừa không điều đi Bắc Kinh đảm nhiệm chức vụ các bộ và uỷ ban trung ương, cũng không phải là đến các tỉnh phía Nam nhậm chức. Sự điều động của ông ta khiến ai nấy cũng phải ngạc nhiên.
Chỉ có Hạ Tưởng sau khi nghe được thông tin thì khẽ mỉm cười. Sự điều động Tống Triêu Độ vẫn là quán tính theo như lịch sử. Ông ta ở tỉnh Yến chỉ làm Thị trưởng hơn một năm, cũng rất hợp với sự thường xuyên điều động Thị trưởng đời sau của tỉnh Yến. Hơn nữa tỉnh mà ông ta nhậm chức và tỉnh mà đời sau lúc đầu ông ta nhậm chức hoàn toàn giống nhau. Chỉ có điều không giống là...
Trung ương quyết định, đồng chí Tống Triêu Độ đảm nhiệm ủy viên thường vụ, bí thư Tỉnh ủy tỉnh Cát Giang.
Tống Triêu Độ đã đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh hơn một năm, liền thăng lên thẳng chức Bí thư Tỉnh ủy, trở thành quan lớn thực sự ở địa phương! Ngoại trừ một số người biết trước kết quả thì những lãnh đạo Tỉnh ủy khác, đều vô cùng kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng không lâu sau khi Tống Triêu Độ chỉnh hợp xong toàn bộ tài nguyên sắt thép liền rời tỉnh Yến, có nghĩa là trung ương tỏ vẻ bất mãn đối với việc làm của ông ta, không ngờ đó lại là một bước then chốt. Từ Chủ tịch tỉnh lên thẳng tới Bí thư Tỉnh ủy, thực sự trở thành quản lý một tỉnh trên danh nghĩa, hơn nữa Tống Triêu Độ có ưu thế về tuổi tác. Lập tức khiến ông ta trở thành một ngôi sao trên chính đàn chính trị trong nước.
So với Cổ Thu Thật, Trịnh Thịnh và Đoàn Hệ Can có ưu thế về tuổi tác, tổng thể mà nói, Tống Triêu Độ 53 tuổi đã đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, lần lên chức tiếp theo vẫn chưa đến 60 tuổi. Triển vọng tuyệt đối tươi sáng.
Chẳng trách trên dưới tỉnh Yến đều thất kinh cả đám. Những kẻ ban đầu nghe nói Chủ tịch tỉnh Tống sẽ rời đi, liền xa lánh Chủ tịch tỉnh Tống đều hối tiếc đến xanh cả ruột.
Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu được việc Tống Triêu Độ thăng chức, bởi vì chỉnh hợp tài nguyên sắt thép tỉnh Yến, tuy rằng đắc tội thế lực gia tộc, cũng khiến rất nhiều thành phố cấp 3 của tỉnh Yến hết sức bất mãn, nhưng ông ta đã được Thủ tướng tán thành và thừa nhận. Đồng thời cũng chiếm được sự tán thành của Tổng bí thư, bởi vậy lần thăng chức này là hoàn toàn có thể lý giải được.
Người khác không biết rõ thái độ của Tổng bí thư đối với chỉnh hợp, nhưng Hạ Tưởng biết rất rõ, bởi vì ở kiếp trước Trịnh Thịnh chỉnh hợp tài nguyên sắt thép tỉnh Yến, sau đó xoay người tự nhiên mà tới Nội Nguyên nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy. Hiện tại hơi có chút sai lệch, nhưng từ hành động lúc đó của Trịnh Thịnh, có thể hiểu thấu lòng của Tổng bí thư.
/2185
|