Quan Thần

Chương 1176: Có được có mất, tai họa bất ngờ

/2185


Hạ Tưởng kỳ vọng một ngày kia có thể thực hiện được nguyện vọng của một nhà chính trị, cho dù không phải hoàn toàn công bằng, ngay thẳng, ít nhất cũng phải làm được công bằng chính trực, phù hợp với đạo đức và pháp luật.

Pháp luật là mấu chốt của nhân dân, một xã hội một quốc gia, nếu ngay cả pháp luật cũng không mang lại cảm giác an toàn cho nhân dân, xã hội sẽ loạn, quốc gia sẽ diệt vong.

Nhưng giai đoạn hiện tại, trong nước không chỉ có rất nhiều vùng mù pháp luật, hơn nữa không thể không chấp nhận một sự thật là quyền lực lớn hơn pháp luật.

Đồng thời, thông tin và sự việc không rõ chân tướng, tai nạn cũng không rõ chân tướng, thậm chí ngay cả trong tình hình quốc tế, cũng không rõ chân tướng là vì sao Trung Quốc luôn nhẫn nhịn nhượng bộ, vẫn không thể đánh tơi bời một trận, vẫn treo cờ đầu hàng.

Tổng Bí thư đang tại chức đi cả đêm để tới núi Cửu Hoa là thật hay giả, Hạ Tưởng cũng lười tìm hiểu. Nhà họ Phó cuối cùng phải đi dây thăng bằng giữa thế lực gia tộc và thế lực bình dân trong bao lâu nữa, có thể dựa vào thủ đoạn đầu cơ trục lợi mà đi được bao xa nữa, hắn cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại hắn chưa thể gây ảnh hưởng đến đại cục được, đợi đến một ngày hắn có quyền lực trong tay, hắn sẽ khiến cho người khác làm việc theo sự sắp xếp của hắn.

Không sợ mọi chuyện đều phải nghe theo, ít nhất muốn làm một số việc chân chính, bớt đi một ít công trình hao tiền của của nhân dân lao động, giống như Bộ đường sắt làm mười mấy năm mà chẳng có kết quả tốt đẹp nào. Hạ Tưởng thì cho rằng lần đầu làm, từ việc lớn đến nhỏ, điều tra kỹ lưỡng cho tốt.

Không nói tàu hỏa và đường sắt cao tốc có an toàn và nhanh chóng hay không, dù sao tạo ra vô số những tham quan, còn có vô số những người nhân cơ hội phất lên. Đương nhiên các chuyên gia nói, đi tàu hỏa và đường sắt cao tốc đều tuyệt đối an toàn, còn anh tin hay không tin là do anh, Hạ Tưởng dù sao cũng không tin.

…Trên cơ bản chuyến đi tới thủ đô thu được hiệu quả như mong đợi. Ngày hôm sau, Hạ Tưởng lại gặp Tống Triêu Độ và Tống Nhất Phàm. Tống Triêu Độ ở phía sau tác động nhiều hay ít, gặp những ai, Hạ Tưởng cũng không tiện hỏi. Hắn cũng biết cách đối nhân xử thế của Tống Triệu Đô, mọi việc giấu ở trong lòng, để anh tự lĩnh hội ý đồ của ông ta. Lĩnh hội được để phối hợp ăn ý với ông ta, ông ta sẽ trọng dụng anh, đề bạt anh, cũng sẽ ủng hộ anh hết mình.

Nếu ngược lại, thì xin lỗi, không lọt vào mắt ông ta.

Tống Nhất Phàm ở trước mặt Tống Triêu Độ thường giả vờ rất nho nhã, tuy nhiên luôn nhân lúc không ai để ý tới thì làm mặt quỷ với Hạ Tưởng, thiếu chút nữa cười đùa với hắn, khiến cho Hạ Tưởng âm thầm nghĩ ngợi, cô bé thật sự là một cô công chúa nhỏ vui tươi, hồn nhiên thuần khiết như ngọc.

Mới đó đã đến ngày mùng 7, Hạ Tưởng quay về Tần Đường, việc của năm sau chắc chắn rất nhiều, hắn phải nhanh chóng nắm được tình hình, bởi vì, nói không chừng sẽ có một trận đánh quyết liệt.

Vốn dĩ cho rằng tin tức truyền đến sớm nhất năm sau là việc thay đổi nhân sự của Tỉnh ủy, không ngờ, Tần Đường lại xảy ra một sự việc trọng đại ngoài dự đoán của mọi người, lại một lần nữa khiến cho ba người Hạ Tưởng và Chương Quốc Vĩ, Lưu Kiệt Huy đụng độ mạnh lần thứ hai.

Sang năm mới, mấy ngày ở thủ đô, Hạ Tưởng lại đảo lại mấy mối quan hệ, tuy nhiên không gặp Cổ Thu Thật và Trịnh Thịnh, bận quá, không sắp xếp được thời gian, cũng đành thôi.

Nhưng có đến gặp Mai Hiểu Lâm, lại chơi với Mai Đình nửa ngày. Tuy nhiên bây giờ Mai Đình vô cùng xa lạ với Hạ Tưởng, cũng khiến trong lòng hắn suy nghĩ, dù sao cũng không có cách nào phân thân được, không thể đem lại nhiều tình yêu thương của cha cho Mai Đình.

Tính cách của Mai Đình rất giống Mai Hiểu Lâm, cố chấp mà kiên cường, nửa ngày cũng không nói chuyện với Hạ Tưởng. Bất kể Hạ Tưởng dụ dỗ như thế nào, đùa như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé, dáng vẻ hổn hển đáng yêu mà khiến người ta đau lòng.

Hạ Tưởng lén tỏ vẻ xin lỗi với Mai Hiểu Lâm, hổ thẹn về việc không thể đem lại nhiều tình thương yêu của cha cho Mai Đình.

Mai Hiểu Lâm khẽ lắc đầu:

- Không trách gì anh, con bé không có một người cha bình thường, biết làm sao bây giờ? Rất nhiều người đều ngưỡng mộ con nhà quan, kỳ thực không biết ba mẹ đều làm quan, con cái từ nhỏ sẽ không có tuổi thơ.

- Con bé có thể có mặt trên đời, có thể trở thành con gái em, em đã mãn nguyện rồi. Bây giờ em không có bất kì yêu cầu nào đối với anh. Trước kia luôn cảm thấy anh nợ em thứ gì đó, bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, kỳ thực anh đã cho em một đứa con gái, em nên cảm ơn anh mới đúng.

- Con người không thể không thỏa mãn, không thỏa mãn thì sẽ đau khổ. Cảm ơn anh, Hạ Tưởng, thật lòng cảm ơn anh. Sau này mẹ con chúng em coi như là hồi ức tốt đẹp của anh. Bất cứ khi nào anh nhớ đến, bất cứ khi nào anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, em và Đình nhi lúc nào cũng chào đón.

Mai Hiểu Lâm không biết đã bị điều gì làm cho xúc động, nói một mạch, cuối cùng còn rơi nước mắt.

Trong ấn tượng, Mai Hiểu Lâm rất ít rơi lệ, ý chí và sự kiên cường của cô, bao gồm cả sự đấu tranh bất khuất trước số mệnh, không cam lòng với Hạ Tưởng. Có lẽ là cô yêu Hạ Tưởng, có lẽ là cầu mong mà không được càng khiến cô thêm khát khao, nhưng trong cuộc đời luôn có quá nhiều những điều không theo ý muốn. Lăn lộn ở quan trường mấy năm, có lẽ cô đã nhìn thấu được sự việc, không, nói một cách chính xác, là thấy rõ được tình yêu.

Hoặc có thể nói là không ôm ấp hy vọng đối với tình yêu. Bởi vì, trong suốt cuộc đời, cô sẽ không lại yêu người nào khác, cũng không thể lấy người nào khác, chỉ có thể mang theo sự tiếc nuối về Hạ Tưởng. Một mình dẫn theo Mai Đình, tôi luyện trong cuộc sống, rèn luyện trong quan trường.

Hạ Tưởng biết trong lòng Mai Hiểu Lâm có nổi khổ, giữa hắn và Mai Hiểu Lâm, bắt đầu từ sai lầm, lại kết thúc cũng bằng sai lầm, là một lần trắc trở hiếm thấy. Đối với Mai Hiểu Lâm, hắn chỉ có thể thông cảm cộng với sự thương hại, hoặc là cũng có yếu tố tình cảm bên trong, nhưng tuyệt đối không gọi là thích và yêu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Giữa người với người, có nhiều sự việc không thể miễn cưỡng, giống như hắn và Phó Tiên Phong ngồi cùng nhau bàn chuyện lợi ích, bàn chuyện trao đổi, thậm chí còn có thể giả vờ nói chuyện vui đùa, nhưng giữa hai người mãi mãi tồn tại một lỗ hỗng, một ngày nào đó sẽ nhắc lại chuyện xưa, thậm chí trở mặt thành thù.

Hắn và Mai Hiểu Lâm không thể có kết thúc có hậu.

Trước khi đi, Hạ Tưởng ôm Mai Hiểu Lâm vào lòng, còn hơi ghì mạnh một chút, có lẽ là lần đầu tiên hắn chủ động ôm cô mà nói:

- Có Mai Đình làm bạn với em, chính là niềm hạnh phúc lớn, em phải biết quý trọng hạnh phúc ấy.

Rất lâu sau khi Hạ Tưởng đi, Mai Hiểu Lâm vẫn không ngừng rơi lệ. Còn Mai Đình thì nép vào trong lòng mẹ, thay cô lau nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kiên cường:

- Mẹ đừng khóc, sau này lớn lên, con sẽ bảo vệ mẹ không để đàn ông ức hiếp mẹ, con cũng sẽ là một người kiên cường, không để một người đàn ông nào bắt nạt con.

Còn về phần Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc ở sau lưng làm những việc gì, lại gặp những ai, Hạ Tưởng không biết rõ, cũng không có người nói cho hắn. Có một số việc trong lòng biết là được, Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc không nói, là không muốn hắn phân tâm nhiều, bởi vì phân tâm cũng không có ích gì, cũng không muốn hắn biết ơn họ. Chỉ cần khiến hắn vĩnh viễn tôn kính một người lãnh đạo và một người than là đươc rồi.

Tống Triêu Độ càng không cần nói, có lẽ còn hao tổn sức lực hơn cả Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc, nhưng ông ta tránh không nhắc đến việc đó, bởi vì giữa ông ta và Hạ Tưởng đã đạt tới mức có thể cảm nhận được tấm lòng của đối phương.

Tuy nhiên khi gặp mặt, Tống Triêu Độ lại nói một câu đầy thâm ý:

- Hạ Tưởng, tôi không can thiệp vào sự lựa chọn của cậu, cũng sẽ không phản đối, tin rằng cậu có thể dễ dàng đi trên con đường của mình. Nhưng có một điều, nhất định phải nhớ rõ, sau này cậu phải làm một chính trị gia, mà không phải là một chính khách. Quyền lực là con dao hai lưỡi, cậu phải vận dụng cho tốt.

Hạ Tưởng tự nhiên hiểu ra ẩn ý của Tống Triêu Độ, là bảo hắn trên con đường sau này kiên trì với chủ định, công và tâm.

Hạ Tưởng cũng biết Tống Triêu Độ tin tưởng hắn, cho nên cho dù hắn ở phe cánh nào, đều sẽ hết lòng ủng hộ hắn, quen biết Tống Triêu Độ, là một bắt đầu may mắn của cuôc đời hắn. Trong lúc này còn gặp mặt với Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong.

Hướng đi của Mai Thái Bình đã định rồi, sẽ không có thay đổi, chính là vào bộ máy của Trần Phong, làm trợ thủ của Trần Phong. Cuối cùng cũng bước vào được cấp Bộ trưởng, khiến ông ta vui sướng trong lòng, cả cuộc đời, vì danh vì lợi vì quyền, gia tộc lại lớn mạnh, chỉ có sau khi chính mình đứng ở một địa vị cao mới có được danh vọng.

Mai Thái Bình rõ ràng tỏ vẻ ủng hộ đối với việc Hạ Tưởng làm ủy viên thường vụ cấp cao.

Khâu Tự Phong chuyển lời hỏi thăm ân cần của Khâu Nhân Lễ tới Hạ Tưởng. Thời gian trước đó bởi vì việc chỉnh hợp sắt thép nên giữa Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng gián tiếp có chút không thoải mái, nhưng các nhân vật chính trị chính là các nhân vật chính trị, biết là khi ở trong môi trường lớn, lập trường của một người nhất định phải tuân theo đại cục, chính là làm việc theo sự việc chứ không theo con người.

Chủ yếu là Khâu Nhân Lễ có ấn tượng quá tốt với Hạ Tưởng, từng có mâu thuẫn cũng đã từng oán hận Hạ Tưởng, đương nhiên là do hiện tại mâu thuẫn đã được hóa giải rồi, lập trường lại thống nhất.

Nhà họ Khâu lại tiến thêm một bước lớn trong quan hệ với Hạ Tưởng, cũng vẫn là lập trường ủng hộ. Cuộc gặp mặt với Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong nói chuyện rất vui.

Sự tiếc nuối lớn nhất khi ở thủ đô chính là không gặp được Lão Cổ.

Chẳng những không gặp được Lão Cổ, ngay cả điện thoại của hắn Lão Cổ cũng không nghe, còn có Cổ Ngọc, cũng ngắt máy thẳng thừng, khiến cho Hạ Tưởng khó tránh khỏi buồn bực. Tính tình của Lão Cổ thẳng thắn, nói không để ý tới ai là không để ý tới, không hề có chút phản hồi.

Cổ Ngọc cũng vậy, Lão Cổ không để ý là được rồi, sao cô cũng làm theo? Cô trước giờ không quan tâm đến chính trị, hà tất để cho lập trường chính trị ảnh hưởng đến con người cô?

Chẳng lẽ Cổ Ngọc thật sự nghe lời của Lão Cổ đi cùng với Trần Quan Hoa rồi? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Hạ Tưởng, Cổ Ngọc rất đơn thuần, nhưng cô cũng có chủ kiến, không phải tùy ý để người khác sắp đặt.

…Tổng hợp phân tích tình hình ở nhiều phương diện, Hạ Tưởng đại khái đã đưa ra kết luận, chuyện ủy viên thường vụ cấp cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lực cản lớn nhất là ở Thủ Tướng. Từ những biểu hiện của Lão Cổ có thể phỏng đoán được phần nào, chỉ sợ Thủ tướng có ý kiến mạnh với hắn.

Điều mà Hạ Tưởng không ngờ là, trong cuộc họp hội nghị của Bộ Chính trị, không chỉ có Thủ tướng phản đối đề xuất hắn, ngoài ra còn có một lực lượng lớn cũng đưa ra ý kiến phản đối, hơn nữa thái độ vô cùng kiên quyết.

Tết âm lịch cuối cùng đã trôi qua, khẩn trương mà bận rộn, cũng có những thứ không thu hoạch được, đương nhiên cũng có chỗ không như ý muốn. Hạ Tưởng dọn sạch tâm trí, sau khi trở lại Tần Đường thì lập tức lao vào làm việc, chuẩn bị đón nhận một loạt những biến cố lớn sắp ập tới.

Nhân sự của Tần Đường sẽ có thay đổi, nhân sự trong tỉnh cũng sẽ có sự điều chỉnh, từ góc độ chính trị mà nói, hắn cũng đã trải qua nhiều lần rồi, sớm đã có khả năng chấp nhận nhất định. Thay đổi lớn nhất nằm ở việc hắn có thể trở thành ủy viên thường vụ cao cấp hay không, không có gì kích động hơn là việc chính hắn từ cấp Giám đốc sở bước lên cấp Phó bộ trưởng. Người trong quan trường, lên chức là điều thiết yếu nhất, cũng chính là sinh mạng.

Hạ Tưởng đang suy nghĩ việc kiêm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, hẳn là sẽ có manh mối rồi, dù sao hắn cũng âm thầm bố trí quân cờ, hơn nữa thêm sự trợ giúp của Phạm Tiến, Phạm Duệ Hằng có đủ lí do ra tay mà không nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra đầu tiên ở Tần Đường.

Chính là chuyện đại sự!

Lương Thu Duệ vội vàng gõ cửa bước vào, vừa bước vào thì sắc mặt hoảng sợ:

- Bí thư Hạ xảy ra chuyện rồi, có chuyện lớn rồi.

Hạ Tưởng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng kích động của Lương Thu Duệ, liền hỏi:

- Làm sao thế? Nói từ từ.

- Thẩm Quan Tây chết rồi.

- Thẩm Quan Tây là ai?

Trong sự sửng sốt, Hạ Tưởng không nhớ nổi Thẩm Quan Tây là nhân vật nào.

- Là Chủ tịch quận Bắc Lộ.

Đúng rồi, quả thật là Chủ tịch quận, Hạ Tưởng nghĩ một lát thì nghĩ ra. Cũng là gần đây bận quá, cho dù nhớ không hết nhân vật số một số hai ở cấp dưới huyện, nhưng Chủ tịch quận trong thành phố thì nhớ rõ, dù sao cách rất gần.

Thẩm Quan Tây 45 tuổi, tuổi không lớn, khuôn mặt dài ốm, dáng vẻ khi cười hơi xấu, có người tặng cho anh ta một biệt danh là Hoại Tiếu Tây, là nói anh ta cười không có hồn, người xấu đến tận xương tủy, là người ăn thịt không nhổ bỏ xương.

Qua mấy lần Thẩm Quan Tây báo cáo công tác, để lại ấn tượng bình thường đối với Hạ Tưởng. Anh ta là người mà Chương Quốc Vĩ một tay đề bạt, nghe nói có quan hệ rất mật thiết với Chương Quốc Vĩ, là bạn học của Chương Quốc Vĩ, là kiểu quan hệ bạn bè cùng nhau vượt cửa sổ, cùng nhau khiêng súng, cùng nhau trèo tường, cùng nhau trải qua bốn giai đoạn của đời người.

Dường như Chương Quốc Vĩ còn có ý muốn để Thẩm Quan Tây đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy, làm sao mà dễ dàng chết như vậy được?

- Việc này nếu truyền ra ngoài chính là một vụ tai tiếng lớn, Tần Đường sẽ nổi tiếng cả nước.

Lương Thu Duệ trán đầy mồ hôi nói,

- Thẩm Quan Tây chết trong nhà của Quách Lệ, khi chết, người trần truồng chết ở trên giường.

- Quách Lệ là?

Hạ Tưởng đã đoán được tám chín phần.

- Là người tình của Thẩm Quan Tây.

Lương Thu Duệ cũng không kiêng dè, nói thẳng ra

- Nếu hiện trường chỉ có một người thì thôi, nhưng còn có thêm một người phụ nữ ở đó nữa, cô ta tên là Hồng Mỹ, là bạn học của Quách Lệ. Quách Lệ và Hồng Mỹ là sinh viên, là sinh viên ở thủ đô.

Hay lắm, đường đường là một Chủ tịch quận lại chết ở trong nhà tình nhân, chết trần chuồng cũng không có gì, chết trên bụng của phụ nữ miễn cưỡng cũng chấp nhận được, còn chết trên bụng của hai người phụ nữ, thì sau khi sự việc truyền ra, chẳng phải là một vụ tai tiếng lớn sao, chẳng phải là chuyện dân chúng thích nghe ngóng đó sao?

- Nói tiếp đi!

Trong lòng Hạ Tưởng nổi cơn giận, biết là sự việc còn có uẩn khúc khác.

- Theo bác sĩ nói, Thẩm Quan Tây chết do vận động quá nhanh dẫn đến tắc nghẽn cơ tim, ở hiện trường đã phát hiện rất nhiều những vên thuốc màu xanh. Quách Lệ và Hồng Mỹ sợ đến ngơ ngẩn, không nghĩ nhiều liền báo cảnh sát, kết quả là sự việc truyền đi cả khu rồi…

Lương Thu Duệ còn chưa báo cáo xong, Chương Quốc Vĩ liền vội vàng gõ cửa bước vào rồi nói:

- Bí thư Hạ, tôi đề nghị lập tức mời họp bàn việc, thảo luận về cái chết quang vinh, chết do công tác lao lực của đồng chí Thẩm Quan Tây.

Chết vì lao lực khi đang làm việc sao? Hạ Tưởng cười giận dữ, hay cho một Chương Quốc Vĩ, hay cho một tay che đậy những người biết chuyện để đổi trắng thay đen. Hắn cũng không có dự định công khai sự việc, dù sao không phải việc gì cũng làm sáng rõ được, vậy mà Chương Quốc Vĩ đã nghĩ xong xuôi chuyện sao?

Hạ Tưởng cười thầm, hắn mới là một nhân vật số một!

Đồng chí Thẩm Quan Tây thật sự là chết vì lao lực trong khi làm việc sao? Hạ Tưởng đã biết rõ còn hỏi lại, để xem Chương Quốc Vĩ trả lời như thế nào.

Chương Quốc Vĩ liếc mắt nhìn Lương Thu Duệ bên cạnh, tốc độ báo cáo thật nhanh, tuy nhiên gã vẫn mạnh miệng.

- Đương nhiên là chết do lao lực trong khi làm việc. Đồng chí Thẩm Quan Tây không nghĩ lễ mừng năm mới, không trở về nhà, cẩn trọng, chịu khó, luôn phấn đấu ở tuyến đầu, cúc cung tận tụy đến chết, là một cán bộ tốt của Đảng và đất nước...

Mắt của Chương Quốc Vĩ có quầng đỏ, chắc hẳn không phải do diễn kịch mà là đỏ thật, dù sao Thẩm Quan Tây cũng là bạn học cũ của gã, có quan hệ rất tốt.

- Đây là lời nói của ai vậy?

Hạ Tưởng lặng lẽ hỏi.

- Là kết quả do tôi điều tra ra, sao vậy, Bí thư Hạ không tin tôi sao?

Chương Quốc Vĩ có chút phẫn nộ, trên mặt lộ ra vẻ muốn nổi cáu,

- Bí thư Hạ, anh không hiểu tình hình cụ thể của Tần Đường. Hầu hết các cán bộ Đảng viên đều là những đồng chí tốt, không phải tự dưng hoài nghi bọn họ, còn anh tin hay không tin, do anh, tôi thì tin!

"Hay" câu nói cửa miệng của Phó Tiên Phong, làm sao mà Chương Quốc Vĩ cũng biết nói vậy?

- Được, Thu Duệ, lập tức thông báo cho ba đồng chí Phạm Tiến, Thường Công Trị còn có Nhâm Hải Phong, lập tức mời họp.

Hạ Tưởng thấy thời cơ đến liền cử người đi, vẫn phải nể mặt Chương Quốc Vĩ vài phần, nhưng khúc dạo đầu như thế nào vẫn chưa định, mà còn nói thêm đôi câu:

- Thu Duệ chuẩn bị tài liệu báo cáo kể lại tỉ mỉ toàn bộ sự việc đã xảy ra.

Chương Quốc Vĩ theo bản năng liếc nhìn Lương Thu Duệ một cái, dường như là muốn khiến cho Lương Thu Duệ báo cáo theo nguyên tắc công bằng. Nếu là trước kia, Lương Thu Duệ chắc chắn phải nhìn sắc mặt của gã, nhưng hiện tại Lương Thu Duệ chỉ gật đầu với Hạ Tưởng, rồi xoay người bước đi, giống như là có nhìn gã, mà cũng như không nhìn, tóm lại biểu hiện giống như vốn dĩ không hề để ý đến gã.

Chương Quốc Vĩ gần như sắp nổi giận.

Cái chết của Thẩm Quan Tây, quá ngoài dự liệu của gã. Cụ thể về nguyên nhân tử vong gã đương nhiên biết rõ, chính là quá sức mà chết. Mọi người thường nói "hoa mẫu đơn chết, thành ma cũng phong lưu" nói cũng chỉ là nói, nhưng thật sự, chết trên bụng của phụ nữ, đúng là một chuyện mất mặt, huống hồ Thẩm Quan Tây còn là một Chủ tịch quận.

Huống hồ còn là bạn học của gã - Thị trưởng Chương, hơn nữa mối quan hệ này ở cả Tần Đường dường như không ai không biết, không ai không hiểu.

Cũng do Quách Lệ và Hồng Mỹ không biết xử lý sự việc, trong sự hoảng loạn lại lập tức gọi điện cho cảnh sát, không gọi cấp cứu, kết quả là khi cảnh sát đến, thấy được người thì đã chết rồi, cũng không cứu giúp được gì, chỉ kiểm tra nguyên nhân tử vong.

Lúc đó, thì người xem không hiểu rõ chân tướng đã vây đầy xung quanh.

/2185

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status