Phạm Duệ Hằng lại nói được một nửa, vẻ mặt cười cười cố ý nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không hỏi đề xuất xử lý, liền gật đầu nói:
- Cá nhân tôi kiên quyết phục tùng quyết định của Tỉnh ủy.
- Đồ nói dối.
Phạm Duệ Hằng cười mắng một câu.
- Cậu cũng không hỏi xem đề xuất xử lý là gì, cứ nói kiên quyết phục tùng, có chút trốn tránh trách nhiệm.
Hạ Tưởng cũng cười theo, hắn biết trong vấn đề xử lý Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, thái độ không nghiêng, không bênh ai của hắn đã nhận được thiện cảm của Phạm Duệ Hằng. Đồng thời khi chọn ứng cử viên thay thế Nam Hân Vũ, cũng tạo cho Phạm Duệ Hằng một ân tình, coi như là đều đạt được sự nhất trí. Do đó, vận mệnh của Phó Nghĩa Nhất chỉ là thêm chút vị trong quá trình cò kè mặc cả giữa đôi bên mà thôi.
Chỉ là Hạ Tưởng không ngờ tới là, Phó Nghĩa Nhất dương đông kích tây, tuy là không làm gì được Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, nhưng cuối cùng vẫn là gây phiền phức lớn cho hắn.
- Tôi tin tưởng Bí thư Phạm nắm toàn bộ đại cục, nhìn xa trông rộng. Nhất cử nhất động của tỉnh Yến đều thu hết trong tầm mắt.
Hạ Tưởng thấy tâm trạng của Phạm Duệ Hằng tốt, nên tranh thủ nịnh bợ một câu miễn phí.
Phạm Duệ Hằng cười ha ha, cười xong sắc mặt lại trầm xuống:
- Có điều phong thanh phía Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng khá lo ngại, Hạ Tưởng, phải dựa vào chính cậu rồi.
Ý nói là, sự phán xét trong tỉnh Phạm Duệ Hằng có thể một câu định đoạt được, phía Bắc Kinh có vấn đề, nhỡ Ủy ban Kỷ luật Trung ương muốn điều tra Hạ Tưởng, y chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho Tỉnh ủy và Bí thư Phạm đâu.
Phạm Duệ Hằng gật đầu, cầm điện thoại lên, bảo Thư ký thông báo cho Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu, Trương Kiềm và Vương Bằng Phi đến họp. Hiển nhiên là cuộc họp hội ý phạm vi nhỏ rồi.
Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu và Vương Bằng Phi đều là bạn cũ của Hạ Tưởng, sau khi gặp mặt, hàn huyên vài câu náo nhiệt, không cần nói nhiều. Ngay cả là Trương Kiềm từ sau khi đến tỉnh Yến, cũng có qua lại với Hạ Tưởng không ít, cũng vô cùng khách khí.
Xếp hạng cuối cùng trong số các Ủy viên thường vụ, cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy trẻ nhất tỉnh Yến, trong số Ủy viên thường vụ được chào đón, mức độ vô cùng khả quan.
Hội ý do Phạm Duệ Hằng chủ trì. Đầu tiên là nhắc qua vấn đề, sau đó là Trương Kiềm giới thiệu tình hình cụ thể.
Nói đến chuyện của Phó Nghĩa Nhất, tự cao tự đại, tác phong thô bạo, không đoàn kết với các đồng chí, phương pháp làm việc thô thiển. Do làm việc không thích đáng, ảnh hưởng đến công việc bình thường ở Tần Đường, làm cho Thành ủy thành phố Tần Đường rơi vào bị động, gây ra ảnh hưởng phụ vô cùng tồi tệ. Với những lý do trên, đề nghị đồng chí Phó Nghĩa Nhất tự nhận lỗi từ chức.
Một đống lý do nêu ra, thật ra then chốt nhất chỉ có một điểm, là tự cao tự đại.
Cũng chính là nói, thư biểu dương đã tác động lên thần kinh không ít người.
Người bề trên kiêng kị nhất cấp dưới tranh công, xin thưởng, bất mãn với công việc, đòi hỏi cấp trên khen thưởng, thăng chức.
Cấp dưới tự phụ mình làm việc cực nhọc, hơi hơi lộ ra tâm trạng bất mãn chính là đại kị trong chốn quan trường.
Hơn 100 bức thư biểu dương được gửi đến Tỉnh ủy và Bắc Kinh, tất nhiên sẽ gây ra phản ứng cực lớn, Phạm Duệ Hằng không thẹn quá hóa giận mới là lạ. Khỏi cần nói là Phạm Duệ Hằng, ngay cả Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu và Trương Kiềm, thậm chí cả Vương Bằng Phi cũng vô cùng căm phẫn.
Chẳng qua chỉ là một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thôi, tự cho rằng làm được cống hiến gì to lớn lắm, nội dung thư còn toát ra ẩn ý Tỉnh ủy tỉnh Yến không đủ xem trọng y, quá là cuồng vọng rồi.
Thư biểu dương gì chứ? Chắc chắn là màn tự biên tự diễn của tác giả mà thôi, đây không phải là vì muốn gây sự chú ý với lãnh đạo tỉnh sao, muốn được khen thưởng sao? Thủ đoạn thấp kém, thái độ bất chính, không cách chức không đủ để làm cho người dân nguôi giận. Thật ra không phải là người dân giận, mà là công chúng phẫn nộ, người dân phẫn nộ không sao cả, dân chúng lại không có tư cách, quyền lực cách chức một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nhưng chọc tức sự phẫn nộ công chúng của lãnh đạo tỉnh là thảm rồi.
Kết cục của đồng chí Phó Nghĩa Nhất, trong tiếng nhất trí của mấy vị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, chắc chắn là vận mệnh bi thảm.
Tối hôm đó Hạ Tưởng ngủ lại thành phố Yến, hắn muốn về Tần Đường nhưng trời đã tối quá rồi.
Buổi tối, hắn đến nhà Phạm Duệ Hằng làm khách, gặp Phạm Tranh thật vui, rồi lại gặp Phương Cách, đều là bạn cũ lâu ngày gặp lại nên không khí càng thêm vui vẻ.
Hiện tại Phương Cách là Thư ký cho Tiếu Viễn Tâm, cấp Cục trưởng, làm thêm mấy năm nữa cũng có thể hi vọng được thăng lên cấp Phó giám đốc sở, hoặc là trực tiếp từ cấp vị Cục trưởng xuống làm Bí thư Huyện ủy. Tóm lại, vì có Tiếu Viễn Tâm đến nhậm chức, tiền đồ vốn ảm đạm của Phương Cách bỗng nhiên được tỏa sáng, nghe Phương Cách kể lại, Phương Tiến Giang vui không thể tả.
Phương Tiến Giang giao phó Phương Cách cảm ơn Hạ Tưởng, trong mắt ông ấy, Phương Cách được Tiếu Viễn Tâm ưu ái hoàn toàn là nhờ Hạ Tưởng tiến cử. Sự thật thì Hạ Tưởng không có tiến cử Phương Cách, nhưng hắn cũng rõ, Tiếu Viễn Tâm chọn Phương Cách cũng chính là xuất phát từ tín nhiệm hắn, cũng nhận định rằng Phương Cách được.
Hạ Tưởng không về nhà mà ngủ lại nhà khách Tỉnh ủy, với cấp bậc của hắn, nhà khách Tỉnh ủy có phòng riêng tiếp đón.
Buổi tối hắn lại nói chuyện điện thoại với Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu, đại khái cũng nghe được một ít phong thanh, chính là Lý Bỉnh Văn có khả năng bị điều đi, Giám đốc sở công an tỉnh Mã Kiệt có hi vọng được thăng cấp, tiếp nhận vị trí Bí thư Đảng ủy Công an. Đến lúc đó y sẽ trở thành Ủy viên thường vụ có thực quyền cực lớn trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Giám đốc sở công an, nắm trong tay đại quyền thực sự.
Nếu như Mã Kiệt thăng chức, đó là tin tốt lành cho Hạ Tưởng. Bởi vì tuổi tác Cục trưởng cục công an thành phố Yến là Tôn Định Quốc đã đến hạn, sắp nghỉ hưu, cuộc đời chính trị sắp kết thúc, mà do mối quan hệ giữa Mã Kiệt và Tống Triêu Độ tâm đầu ý hợp, sau khi y lên chức, cũng sẽ có tác dụng thúc tiến trực tiếp đến công việc của Hạ Tưởng.
Đặc biệt là thành phố Tần Đường đang bên bờ sắp sửa đón chào một đợt rung chuyển cực lớn, phía công an mà không có người mình là không được.
Tóm lại, một đêm ở thành phố Yến, Hạ Tưởng ở cũng là khá thoải mái. Về cơ bản mọi thứ thuận lợi, đạt được hiệu quả dự đoán ban đầu.
Trưa ngày hôm sau, hắn tiếp tục đến họp ở Tỉnh ủy, thảo luận vấn đề chọn lựa ứng cử viên sau khi điều chuyển Nam Hân Vũ.
Lương Thu Duệ muốn hắn điều chuyển y đi, để cho Nam Hân Vũ ở lại, nhưng Hạ Tưởng không nghe ý kiến đó, mà vẫn đề nghị chuyển Nam Hân Vũ đi. Bởi vì sau khi so sánh, Lương Thu Duệ ở lại thành phố Tần Đường càng có tác dụng lớn hơn.
Trong chính trị, bắt buộc ưu tiên lợi ích trước, không thể để tình cảm cá nhân chi phối phán đoán.
Bình thường khi thảo luận thay đổi nhân sự, với tư cách của Hạ Tưởng thì không đủ để tham gia hội ý Bí thư, nhưng bởi do đây là thay đổi nhân sự của thành phố Tần Đường, hắn tham gia là thuận với lý thường. Cũng may là mấy vị Ủy viên thường vụ cấp quan trọng đều quen biết hắn, nên không ai xem thường hắn.
Cuối cùng hội ý Bí thư đạt được ý kiến chung, sau đó liền triệu mở cuộc họp Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Không hề nghi ngờ gì, kiến nghị xử lý Phó Nghĩa Nhất và điều chuyển Nam Hân Vũ không gặp bất cứ trì hoãn nào liền được thông qua biểu quyết. Chuyện đùa, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư, Trưởng ban tổ chức cán bộ đều gật đầu, người khác sẽ phản đối sao? Cho dù có phản đối, thì cũng là châu chấu đá voi, không biết tự lượng sức.
Đàm Quốc Thụy nhìn ra, đằng sau việc thay đổi nhân sự chắc chắn là có bàn tay Hạ Tưởng dính vào. Thế lực của Hạ Tưởng ở tỉnh Yến quá là khổng lồ, hơn nữa còn ăn sâu bén rễ, mạng lưới quan hệ vô cùng thâm hậu, muốn lung lay hắn còn khó hơn lên trời.
Tốt nhất vẫn là đá Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến, bởi vì hắn ở đây giống như sợi dây buộc, cây cầu nối, có thể tạo ra giữa Phạm Duệ Hằng và Cao Tấn Chu một vùng hòa hoãn.
Nếu giữa nhân vật số một và số hai mà không có mâu thuẫn, người bên dưới sao có thể mưu đồ giành lợi ích? Chỉ có trường hợp hai người đó có xung đột lợi ích, thì người bên dưới mới tranh thủ trong quá trình chọn lựa hàng ngũ mà kiếm được lợi ích, biến lợi ích thành lớn nhất. Nếu như có một cơ hội đá Hạ Tưởng ra khỏi tỉnh Yến… …Đàm Quốc Thụy nghĩ ngợi đầy ác ý, bao gồm y trong đó, chắc chắn trong tỉnh Yến này có không ít người cũng hi vọng Hạ Tưởng biến đi. Được, mục tiêu lâu dài sau này chính là tìm cơ hội đuổi Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến, dù sao khả năng chèn ép Hạ Tưởng ở tỉnh Yến không lớn nữa, chỉ có Hạ Tưởng rời khỏi đây, tỉnh Yến mới có thể khôi phục lại không khí mới, y mới có thể bố trí thế cục cụ thể, từ đó đạt được mục đích chính trị lên làm chính.
Hạ Tưởng không rời đi, tỉnh Yến sẽ không yên, giống như Khánh Phụ không chết thì nước Lỗ khó mà hết kiếp nạn vậy(thành ngữ về chuyện cổ trong văn học Trung Quốc). Ánh mắt Đàm Quốc Thụy nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, sao ngươi phiền phức thế, sao cứ ở lỳ tại tỉnh Yến không đi? Lẽ nào ngươi không biết, ngươi rời khỏi đây thì sẽ có rất nhiều người thu được lợi ích càng lớn hơn. Ngươi chính là hòn đá ngáng chân người, là hòn đá dưới hầm cầu tiêu, vừa thối vừa cứng đầu.
Đương nhiên là Hạ Tưởng không biết Đàm Quốc Thụy đang oán thầm hắn, tâm trí hắn không ở trên Hội nghị, mà là đang nghĩ về cục thế biến động sắp tới ở thành phố Tần Đường, lòng đầy ắp lo âu.
Chương Quốc Vĩ sẽ không chỉ dùng một chiêu trò, chắc chắn là có chuẩn bị đằng sau nữa. Mấu chốt còn có là, gần đây Ngưu Lâm Quảng luôn gây chú ý nhưng chưa bộc phát. Tuy rằng có phát sinh xung đột với Nga Ni Trần một lần, nhưng sau chuyện đó bỗng nhiên lại kiềm chế, dường như là được người khác bày mưu đặt kế vậy.
Hoặc chính là đang chờ đợi thời cơ, liền làm cho Hạ Tưởng phải suy đoán nhiều. Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng có mối quan hệ hợp tác rời rạc, nhưng trong kế sách cùng đối phó hắn, hiển nhiên có mục đích tương đồng, cùng một mục tiêu. Ngưu Lâm Quảng đột nhiên thu tay lại, giống như sự yên bình trước khi mưa gió bão bùng ập tới, càng làm cho lòng người thêm bất an.
Một Ngưu Lâm Quảng im ắng bất động còn đáng sợ hơn một Ngưu Lâm Quảng nhảy tưng tưng lên.
Ngưu Lâm Quảng đã biết Nga Ni Trần đang ở thành phố Tần Đường, nhưng có lẽ còn chưa phát hiện ra nơi ẩn náu cụ thể của ông ta. Có điều tin rằng Nga Ni Trần cũng trốn không được lâu nữa, sớm muộn gì y cũng lộ mặt, sớm muộn cũng sẽ mặt đối mặt với Ngưu Lâm Quảng.
Nhưng mà…rốt cuộc Ngưu Lâm Quảng đang đợi cơ hội như thế nào? Chẳng lẽ nói, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đúng là cầm mấy tấm ảnh để nói thành chuyện, huy động nhân lực đến Tần Đường hỏi tội hắn?
Sau khi Hội nghị kết thúc, Vương Bằng Phi lại cùng Hạ Tưởng đến thành phố Tần Đường. Đồng thời, Ủy ban Kỷ luật tỉnh khẩn cấp triệu hồi Phó Nghĩa Nhất.
Phó Nghĩa Nhất thu dọn đồ đạc, thời khắc y nhếch nhác rời khỏi Tần Đường, tất cả mọi người ở tòa nhà Thành ủy thành phố đều hiểu rõ gì đó. Trong chuyện liên quan đến Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, Bí thư Hạ thu được toàn thắng, Phó Nghĩa Nhất không thu hoạch được gì.
Đương nhiên, cũng không thể nói hoàn toàn là không thu hoạch được gì, ít nhất y cũng đã làm thành phố Tần Đường bụi bay loạn xạ, và thành công gây ra đợt sóng thứ hai, cũng mang đến cho Hạ Tưởng ảnh hưởng cực kỳ bất lợi.
Chỉ có điều rất không may là, bản thân Phó Nghĩa Nhất trở thành vật hi sinh.
Cùng lúc Hạ Tưởng xuất hiện tại tòa nhà Thành ủy thành phố Tần Đường, không ít người lại nhìn thấy người đi cùng hắn là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Vương Bằng Phi, trong lòng liền tự biết, rốt cục là Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ vẫn phải điều chuyển.
Được Tỉnh ủy phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyết định, điều đồng chí Nam Hân Vũ đến đảm nhiệm Ủy viên Thành ủy thành phố Thủy Hằng, chức vụ là Ủy viên thường vụ. Cùng lúc tuyên bố, được Tỉnh ủy phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyết định bầu đồng chí Lục Minh đảm nhiệm Ủy viên Thành ủy, chức Ủy viên thường vụ. Kết thúc như thế sao? Tất cả mọi người đều há hốc mồm, chuyện đôi kim đồng ngọc nữ đồn ầm ĩ lại kết thúc nhanh gọn như vậy? Năng lực của Bí thư Hạ quá là đáng sợ.
Chỉ có điều ai cũng không ngờ rằng, chuyện Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ chỉ là cơn sóng đầu khai vị, đợt sóng thứ hai liền sắp trào tới, và trực tiếp tấn công vào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không hỏi đề xuất xử lý, liền gật đầu nói:
- Cá nhân tôi kiên quyết phục tùng quyết định của Tỉnh ủy.
- Đồ nói dối.
Phạm Duệ Hằng cười mắng một câu.
- Cậu cũng không hỏi xem đề xuất xử lý là gì, cứ nói kiên quyết phục tùng, có chút trốn tránh trách nhiệm.
Hạ Tưởng cũng cười theo, hắn biết trong vấn đề xử lý Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, thái độ không nghiêng, không bênh ai của hắn đã nhận được thiện cảm của Phạm Duệ Hằng. Đồng thời khi chọn ứng cử viên thay thế Nam Hân Vũ, cũng tạo cho Phạm Duệ Hằng một ân tình, coi như là đều đạt được sự nhất trí. Do đó, vận mệnh của Phó Nghĩa Nhất chỉ là thêm chút vị trong quá trình cò kè mặc cả giữa đôi bên mà thôi.
Chỉ là Hạ Tưởng không ngờ tới là, Phó Nghĩa Nhất dương đông kích tây, tuy là không làm gì được Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, nhưng cuối cùng vẫn là gây phiền phức lớn cho hắn.
- Tôi tin tưởng Bí thư Phạm nắm toàn bộ đại cục, nhìn xa trông rộng. Nhất cử nhất động của tỉnh Yến đều thu hết trong tầm mắt.
Hạ Tưởng thấy tâm trạng của Phạm Duệ Hằng tốt, nên tranh thủ nịnh bợ một câu miễn phí.
Phạm Duệ Hằng cười ha ha, cười xong sắc mặt lại trầm xuống:
- Có điều phong thanh phía Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng khá lo ngại, Hạ Tưởng, phải dựa vào chính cậu rồi.
Ý nói là, sự phán xét trong tỉnh Phạm Duệ Hằng có thể một câu định đoạt được, phía Bắc Kinh có vấn đề, nhỡ Ủy ban Kỷ luật Trung ương muốn điều tra Hạ Tưởng, y chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho Tỉnh ủy và Bí thư Phạm đâu.
Phạm Duệ Hằng gật đầu, cầm điện thoại lên, bảo Thư ký thông báo cho Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu, Trương Kiềm và Vương Bằng Phi đến họp. Hiển nhiên là cuộc họp hội ý phạm vi nhỏ rồi.
Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu và Vương Bằng Phi đều là bạn cũ của Hạ Tưởng, sau khi gặp mặt, hàn huyên vài câu náo nhiệt, không cần nói nhiều. Ngay cả là Trương Kiềm từ sau khi đến tỉnh Yến, cũng có qua lại với Hạ Tưởng không ít, cũng vô cùng khách khí.
Xếp hạng cuối cùng trong số các Ủy viên thường vụ, cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy trẻ nhất tỉnh Yến, trong số Ủy viên thường vụ được chào đón, mức độ vô cùng khả quan.
Hội ý do Phạm Duệ Hằng chủ trì. Đầu tiên là nhắc qua vấn đề, sau đó là Trương Kiềm giới thiệu tình hình cụ thể.
Nói đến chuyện của Phó Nghĩa Nhất, tự cao tự đại, tác phong thô bạo, không đoàn kết với các đồng chí, phương pháp làm việc thô thiển. Do làm việc không thích đáng, ảnh hưởng đến công việc bình thường ở Tần Đường, làm cho Thành ủy thành phố Tần Đường rơi vào bị động, gây ra ảnh hưởng phụ vô cùng tồi tệ. Với những lý do trên, đề nghị đồng chí Phó Nghĩa Nhất tự nhận lỗi từ chức.
Một đống lý do nêu ra, thật ra then chốt nhất chỉ có một điểm, là tự cao tự đại.
Cũng chính là nói, thư biểu dương đã tác động lên thần kinh không ít người.
Người bề trên kiêng kị nhất cấp dưới tranh công, xin thưởng, bất mãn với công việc, đòi hỏi cấp trên khen thưởng, thăng chức.
Cấp dưới tự phụ mình làm việc cực nhọc, hơi hơi lộ ra tâm trạng bất mãn chính là đại kị trong chốn quan trường.
Hơn 100 bức thư biểu dương được gửi đến Tỉnh ủy và Bắc Kinh, tất nhiên sẽ gây ra phản ứng cực lớn, Phạm Duệ Hằng không thẹn quá hóa giận mới là lạ. Khỏi cần nói là Phạm Duệ Hằng, ngay cả Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu và Trương Kiềm, thậm chí cả Vương Bằng Phi cũng vô cùng căm phẫn.
Chẳng qua chỉ là một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thôi, tự cho rằng làm được cống hiến gì to lớn lắm, nội dung thư còn toát ra ẩn ý Tỉnh ủy tỉnh Yến không đủ xem trọng y, quá là cuồng vọng rồi.
Thư biểu dương gì chứ? Chắc chắn là màn tự biên tự diễn của tác giả mà thôi, đây không phải là vì muốn gây sự chú ý với lãnh đạo tỉnh sao, muốn được khen thưởng sao? Thủ đoạn thấp kém, thái độ bất chính, không cách chức không đủ để làm cho người dân nguôi giận. Thật ra không phải là người dân giận, mà là công chúng phẫn nộ, người dân phẫn nộ không sao cả, dân chúng lại không có tư cách, quyền lực cách chức một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nhưng chọc tức sự phẫn nộ công chúng của lãnh đạo tỉnh là thảm rồi.
Kết cục của đồng chí Phó Nghĩa Nhất, trong tiếng nhất trí của mấy vị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, chắc chắn là vận mệnh bi thảm.
Tối hôm đó Hạ Tưởng ngủ lại thành phố Yến, hắn muốn về Tần Đường nhưng trời đã tối quá rồi.
Buổi tối, hắn đến nhà Phạm Duệ Hằng làm khách, gặp Phạm Tranh thật vui, rồi lại gặp Phương Cách, đều là bạn cũ lâu ngày gặp lại nên không khí càng thêm vui vẻ.
Hiện tại Phương Cách là Thư ký cho Tiếu Viễn Tâm, cấp Cục trưởng, làm thêm mấy năm nữa cũng có thể hi vọng được thăng lên cấp Phó giám đốc sở, hoặc là trực tiếp từ cấp vị Cục trưởng xuống làm Bí thư Huyện ủy. Tóm lại, vì có Tiếu Viễn Tâm đến nhậm chức, tiền đồ vốn ảm đạm của Phương Cách bỗng nhiên được tỏa sáng, nghe Phương Cách kể lại, Phương Tiến Giang vui không thể tả.
Phương Tiến Giang giao phó Phương Cách cảm ơn Hạ Tưởng, trong mắt ông ấy, Phương Cách được Tiếu Viễn Tâm ưu ái hoàn toàn là nhờ Hạ Tưởng tiến cử. Sự thật thì Hạ Tưởng không có tiến cử Phương Cách, nhưng hắn cũng rõ, Tiếu Viễn Tâm chọn Phương Cách cũng chính là xuất phát từ tín nhiệm hắn, cũng nhận định rằng Phương Cách được.
Hạ Tưởng không về nhà mà ngủ lại nhà khách Tỉnh ủy, với cấp bậc của hắn, nhà khách Tỉnh ủy có phòng riêng tiếp đón.
Buổi tối hắn lại nói chuyện điện thoại với Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu, đại khái cũng nghe được một ít phong thanh, chính là Lý Bỉnh Văn có khả năng bị điều đi, Giám đốc sở công an tỉnh Mã Kiệt có hi vọng được thăng cấp, tiếp nhận vị trí Bí thư Đảng ủy Công an. Đến lúc đó y sẽ trở thành Ủy viên thường vụ có thực quyền cực lớn trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Giám đốc sở công an, nắm trong tay đại quyền thực sự.
Nếu như Mã Kiệt thăng chức, đó là tin tốt lành cho Hạ Tưởng. Bởi vì tuổi tác Cục trưởng cục công an thành phố Yến là Tôn Định Quốc đã đến hạn, sắp nghỉ hưu, cuộc đời chính trị sắp kết thúc, mà do mối quan hệ giữa Mã Kiệt và Tống Triêu Độ tâm đầu ý hợp, sau khi y lên chức, cũng sẽ có tác dụng thúc tiến trực tiếp đến công việc của Hạ Tưởng.
Đặc biệt là thành phố Tần Đường đang bên bờ sắp sửa đón chào một đợt rung chuyển cực lớn, phía công an mà không có người mình là không được.
Tóm lại, một đêm ở thành phố Yến, Hạ Tưởng ở cũng là khá thoải mái. Về cơ bản mọi thứ thuận lợi, đạt được hiệu quả dự đoán ban đầu.
Trưa ngày hôm sau, hắn tiếp tục đến họp ở Tỉnh ủy, thảo luận vấn đề chọn lựa ứng cử viên sau khi điều chuyển Nam Hân Vũ.
Lương Thu Duệ muốn hắn điều chuyển y đi, để cho Nam Hân Vũ ở lại, nhưng Hạ Tưởng không nghe ý kiến đó, mà vẫn đề nghị chuyển Nam Hân Vũ đi. Bởi vì sau khi so sánh, Lương Thu Duệ ở lại thành phố Tần Đường càng có tác dụng lớn hơn.
Trong chính trị, bắt buộc ưu tiên lợi ích trước, không thể để tình cảm cá nhân chi phối phán đoán.
Bình thường khi thảo luận thay đổi nhân sự, với tư cách của Hạ Tưởng thì không đủ để tham gia hội ý Bí thư, nhưng bởi do đây là thay đổi nhân sự của thành phố Tần Đường, hắn tham gia là thuận với lý thường. Cũng may là mấy vị Ủy viên thường vụ cấp quan trọng đều quen biết hắn, nên không ai xem thường hắn.
Cuối cùng hội ý Bí thư đạt được ý kiến chung, sau đó liền triệu mở cuộc họp Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Không hề nghi ngờ gì, kiến nghị xử lý Phó Nghĩa Nhất và điều chuyển Nam Hân Vũ không gặp bất cứ trì hoãn nào liền được thông qua biểu quyết. Chuyện đùa, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư, Trưởng ban tổ chức cán bộ đều gật đầu, người khác sẽ phản đối sao? Cho dù có phản đối, thì cũng là châu chấu đá voi, không biết tự lượng sức.
Đàm Quốc Thụy nhìn ra, đằng sau việc thay đổi nhân sự chắc chắn là có bàn tay Hạ Tưởng dính vào. Thế lực của Hạ Tưởng ở tỉnh Yến quá là khổng lồ, hơn nữa còn ăn sâu bén rễ, mạng lưới quan hệ vô cùng thâm hậu, muốn lung lay hắn còn khó hơn lên trời.
Tốt nhất vẫn là đá Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến, bởi vì hắn ở đây giống như sợi dây buộc, cây cầu nối, có thể tạo ra giữa Phạm Duệ Hằng và Cao Tấn Chu một vùng hòa hoãn.
Nếu giữa nhân vật số một và số hai mà không có mâu thuẫn, người bên dưới sao có thể mưu đồ giành lợi ích? Chỉ có trường hợp hai người đó có xung đột lợi ích, thì người bên dưới mới tranh thủ trong quá trình chọn lựa hàng ngũ mà kiếm được lợi ích, biến lợi ích thành lớn nhất. Nếu như có một cơ hội đá Hạ Tưởng ra khỏi tỉnh Yến… …Đàm Quốc Thụy nghĩ ngợi đầy ác ý, bao gồm y trong đó, chắc chắn trong tỉnh Yến này có không ít người cũng hi vọng Hạ Tưởng biến đi. Được, mục tiêu lâu dài sau này chính là tìm cơ hội đuổi Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến, dù sao khả năng chèn ép Hạ Tưởng ở tỉnh Yến không lớn nữa, chỉ có Hạ Tưởng rời khỏi đây, tỉnh Yến mới có thể khôi phục lại không khí mới, y mới có thể bố trí thế cục cụ thể, từ đó đạt được mục đích chính trị lên làm chính.
Hạ Tưởng không rời đi, tỉnh Yến sẽ không yên, giống như Khánh Phụ không chết thì nước Lỗ khó mà hết kiếp nạn vậy(thành ngữ về chuyện cổ trong văn học Trung Quốc). Ánh mắt Đàm Quốc Thụy nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng ơi Hạ Tưởng, sao ngươi phiền phức thế, sao cứ ở lỳ tại tỉnh Yến không đi? Lẽ nào ngươi không biết, ngươi rời khỏi đây thì sẽ có rất nhiều người thu được lợi ích càng lớn hơn. Ngươi chính là hòn đá ngáng chân người, là hòn đá dưới hầm cầu tiêu, vừa thối vừa cứng đầu.
Đương nhiên là Hạ Tưởng không biết Đàm Quốc Thụy đang oán thầm hắn, tâm trí hắn không ở trên Hội nghị, mà là đang nghĩ về cục thế biến động sắp tới ở thành phố Tần Đường, lòng đầy ắp lo âu.
Chương Quốc Vĩ sẽ không chỉ dùng một chiêu trò, chắc chắn là có chuẩn bị đằng sau nữa. Mấu chốt còn có là, gần đây Ngưu Lâm Quảng luôn gây chú ý nhưng chưa bộc phát. Tuy rằng có phát sinh xung đột với Nga Ni Trần một lần, nhưng sau chuyện đó bỗng nhiên lại kiềm chế, dường như là được người khác bày mưu đặt kế vậy.
Hoặc chính là đang chờ đợi thời cơ, liền làm cho Hạ Tưởng phải suy đoán nhiều. Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng có mối quan hệ hợp tác rời rạc, nhưng trong kế sách cùng đối phó hắn, hiển nhiên có mục đích tương đồng, cùng một mục tiêu. Ngưu Lâm Quảng đột nhiên thu tay lại, giống như sự yên bình trước khi mưa gió bão bùng ập tới, càng làm cho lòng người thêm bất an.
Một Ngưu Lâm Quảng im ắng bất động còn đáng sợ hơn một Ngưu Lâm Quảng nhảy tưng tưng lên.
Ngưu Lâm Quảng đã biết Nga Ni Trần đang ở thành phố Tần Đường, nhưng có lẽ còn chưa phát hiện ra nơi ẩn náu cụ thể của ông ta. Có điều tin rằng Nga Ni Trần cũng trốn không được lâu nữa, sớm muộn gì y cũng lộ mặt, sớm muộn cũng sẽ mặt đối mặt với Ngưu Lâm Quảng.
Nhưng mà…rốt cuộc Ngưu Lâm Quảng đang đợi cơ hội như thế nào? Chẳng lẽ nói, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đúng là cầm mấy tấm ảnh để nói thành chuyện, huy động nhân lực đến Tần Đường hỏi tội hắn?
Sau khi Hội nghị kết thúc, Vương Bằng Phi lại cùng Hạ Tưởng đến thành phố Tần Đường. Đồng thời, Ủy ban Kỷ luật tỉnh khẩn cấp triệu hồi Phó Nghĩa Nhất.
Phó Nghĩa Nhất thu dọn đồ đạc, thời khắc y nhếch nhác rời khỏi Tần Đường, tất cả mọi người ở tòa nhà Thành ủy thành phố đều hiểu rõ gì đó. Trong chuyện liên quan đến Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, Bí thư Hạ thu được toàn thắng, Phó Nghĩa Nhất không thu hoạch được gì.
Đương nhiên, cũng không thể nói hoàn toàn là không thu hoạch được gì, ít nhất y cũng đã làm thành phố Tần Đường bụi bay loạn xạ, và thành công gây ra đợt sóng thứ hai, cũng mang đến cho Hạ Tưởng ảnh hưởng cực kỳ bất lợi.
Chỉ có điều rất không may là, bản thân Phó Nghĩa Nhất trở thành vật hi sinh.
Cùng lúc Hạ Tưởng xuất hiện tại tòa nhà Thành ủy thành phố Tần Đường, không ít người lại nhìn thấy người đi cùng hắn là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Vương Bằng Phi, trong lòng liền tự biết, rốt cục là Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ vẫn phải điều chuyển.
Được Tỉnh ủy phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyết định, điều đồng chí Nam Hân Vũ đến đảm nhiệm Ủy viên Thành ủy thành phố Thủy Hằng, chức vụ là Ủy viên thường vụ. Cùng lúc tuyên bố, được Tỉnh ủy phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyết định bầu đồng chí Lục Minh đảm nhiệm Ủy viên Thành ủy, chức Ủy viên thường vụ. Kết thúc như thế sao? Tất cả mọi người đều há hốc mồm, chuyện đôi kim đồng ngọc nữ đồn ầm ĩ lại kết thúc nhanh gọn như vậy? Năng lực của Bí thư Hạ quá là đáng sợ.
Chỉ có điều ai cũng không ngờ rằng, chuyện Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ chỉ là cơn sóng đầu khai vị, đợt sóng thứ hai liền sắp trào tới, và trực tiếp tấn công vào Hạ Tưởng.
/2185
|