- Thị trưởng Chương…
Ngưu Lâm Quảng kéo dài giọng, dường như cố ý làm nổi bật. Giọng nói của y không giống đại ca xã hội đen, ngược lại rất giống cán bộ chính phủ,
- Nói đi nói lại, cuối cùng cũng chỉ còn một cách!
Vừa nói xong, Ngưu Lâm Quảng cầm chén rượu trong tay, nặng nề quẳng xuống.
"Choang" một tiếng giòn vang, chén rượu quăng xuống một cái vỡ tan tành.
Chương Quốc Vĩ nhấp nháy mí mắt nháy mấy cái, gã hiểu rõ ý của Ngưu Lâm Quảng, hoặc là cá chết thì lưới cũng rách, hoặc là cùng đến chỗ chết.
Cũng không biết phía Bắc Kinh cuối cùng đã ám chỉ cái gì cho Ngưu Lâm Quảng. Bắn giết Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Thành ủy, lại là việc lớn chấn động cả nước thậm chí thế giới kinh hãi! Vả lại với cấp bậc hiện tại của Hạ Tưởng, đi đến chỗ nào cũng có nhân viên bảo vệ, muốn ám sát một quan chức cấp phó tỉnh, với hoàn cảnh chính trị trong nước, rất khó thành công.
Còn có một vấn đề nữa, cho dù Hạ Tưởng bị Ngưu Lâm Quảng đưa vào chỗ chết thành công, thì tiền đồ chính trị của gã cũng sẽ theo đó mà kết thúc. Gã có che giấu kỹ đến thế nào, Tỉnh ủy cũng tốt, trung ương cũng tốt, nhất định sẽ nghi ngờ gã, gã làm sao còn có thể nói có tiền đồ?
Nhưng cho dù như thế nào, Chương Quốc Vĩ vẫn không đến mức mất trí đến mức muốn để Hạ Tưởng đi tìm cái chết. Nhưng gã lại không dám khẳng định lời Ngưu Lâm Quảng đúng là chỉ thị ngầm của cấp trên, hay là ý của chính Ngưu Lâm Quảng. Cũng chỉ lập lờ nói:
- Sự việc cũng chưa đến nỗi phải vào tình trạng không thể vãn hồi, làm lớn chuyện quá, dù sao vẫn không tốt.
- Không sợ, Thị trưởng Chương.
Ngưu Lâm Quảng giọng điệu càng ngày suồng sã,
- Sẽ không ảnh hưởng đến hình ảnh quang minh chính đại của anh. Tôi cũng có thể trong sạch, sau cùng sẽ có người chịu tội, cũng có người thu dọn chiến trường.
Chương Quốc Vĩ không nói lời nào, chỉ nhấp một ngụm rượu đầy thâm ý:
- Rượu là rượu ngon, chính là dễ say. Không có chuyện gì vẹn toàn được đâu…
- Chư Cát Phách Đạo là người xúi giục phía sau, Hải Quân là sát thủ. Là hai người bọn họ một mình vạch kế hoạch. Không liên quan gì đến tôi. Càng không liên quan gì đến anh.
Cuộc gặp hôm nay, Ngưu Lâm Quảng là nhân vật chính, thể hiện vẻ bình tĩnh thong dong hiếm có,
- Hơn nữa cũng sẽ không trực tiếp bắn chết Thành ủy, anh cũng quá coi thường trình độ của tôi rồi. Hải Quân có cả đống biện pháp gây ra bất trắc…Chẳng qua có một điểm, tài liệu chi tiết về hành trình vài ngày gần đây của Bí thư Hạ, anh phải mang đến cho tôi.
Hành trình của Hạ Tưởng do văn phòng Thành ủy sắp xếp. Chính xác mà nói, do Lương Thu Duệ nắm giữ, lấy được một vài tài liệu về sắp xếp công việc của Thành ủy, không phải là một việc khó.
- Tôi còn cần phải nhấn mạnh một chút. Sự việc cố gắng nhẹ nhàng một chút, ảnh hưởng càng ít càng tốt.
Chương Quốc Vĩ từ đầu chí cuối không tiếp lời Ngưu Lâm Quảng, dường như giữa gã và Ngưu Lâm Quảng nói chuyện cứ như mỗi người nói một chuyện.
Ngưu Lâm Quảng cười ha hả:
- Thị trưởng Chương, sự việc khẳng định ảnh hưởng không lớn. Bởi vì, sẽ có một việc lớn khác phát sinh, để cho tất cả mọi người được xem một trò hay.
Chương Quốc Vĩ sửng sốt, cố làm ra vẻ không có gì, vội hỏi:
- Việc gì?
- Người của tôi đã tìm được Nga Ni Trần rồi. Hiện tại đoán chừng đã bắt đầu hành động. Anh ngẫm lại xem, năm đó ở thành phố Lang, Nga Ni Trần oai phong một cõi, đột nhiên bị đánh chết ở đầu phố ở Tần Đường. Trong chuyện này còn có bao nhiêu phức tạp, chắc phải thu hút nhiều ánh mắt hiếu kỳ, có phải không? Sau đó đang lúc tất cả mọi người đang chăm chăm vào sự việc Nga Ni Trần, Hạ Tưởng lại xảy ra bất trắc, sau đó…Sẽ không cần tôi nói nữa chứ. Cấp trên khẳng định sẽ ra sức bưng bít, sẽ không e dè tuyên dương vụ Nga Ni Trần để che giấu chân tướng. Hạ Tưởng cuối cùng sẽ có tiếng thơm là hi sinh vì nhiệm vụ…
Chương Quốc Vĩ ngầm kinh hãi. Hít một cái thật sâu –là Ngưu Lâm Quảng thực sự thông minh thế, hay là y có cao nhân nào chỉ điểm?
Nga Ni Trần đang ở Tần Đường, Chương Quốc Vĩ cũng là gần đây mới biết. Lúc mới biết gã còn muốn báo cáo lên trên, cáo trạng Hạ Tưởng giao du với thế lực giang hồ. Nhưng về sau điều tra tìm không ra chứng cứ thực tế cho thấy Hạ Tưởng và Nga Ni Trần có quan hệ trực tiếp nào. Đồng thời bản thân gã và Ngưu Lâm Quảng vướng mắc cũng rất mơ hồ. Cũng giống nhau hết, không cần vạch trần người khác để làm xấu mình, nên đành từ bỏ.
Chẳng qua hôm nay Ngưu Lâm Quảng dường như đã thay đổi, ý nghĩ rõ ràng, từng bước áp sát. Quả thực khiến Chương Quốc Vĩ rất sợ hãi. Đương nhiên càng làm cho gã khiếp sợ chính là Ngưu Lâm Quảng chẳng những sát phạt thực sự mà thủ đoạn còn độc ác. Đối với tính mạng của thủ hạ trung thành và tận tâm cũng không lo ngại, trực tiếp mang tới trao đổi. Chỉ có một chút điều này khiến cho gã cảm thấy không bằng…
Ngưu Lâm Quảng vẻ mặt cười yếu ớt, hả hê nhìn Chương Quốc Vĩ, dường như thành công đang trong tầm tay. Chương Quốc Vĩ lại cúi đầu không nói, gã không có cách nào tiếp lời Ngưu Lâm Quảng, nhưng tim đập nhanh hơn. Bởi vì gã không thể không thừa nhận mưu kế của Ngưu Lâm Quảng quả thực rất cao minh, khiến gã rất động lòng.
Nhưng có điều, một khi gã đem sắp xếp hành trình của Hạ Tưởng giao cho Ngưu Lâm Quảng, về sau chỉ cần sự việc bị phát giác, sinh mạng chính trị của gã ngay lập tức sẽ tuyên bố kết thúc – cùng thế lực xã hội đen hợp tác giết hại Thành ủy, thân là Thị trưởng, không xuống đài, chẳng lẽ lại muốn ở trên đài xấu mặt?
Rút lui có trật tự vẫn là còn nhẹ, hậu quả nghiêm trọng hơn còn càng khó lường hơn nữa.
Nhưng là theo đúng lời Ngưu Lâm Quảng, sự việc có lẽ thực sự có thể làm được kín đáo không chút kẽ hở. Bởi vì Tần Đường có một Nga Ni Trần.
Sự việc Nga Ni Trần cực kỳ thu hút làm thay đổi tầm nhìn khỏi vụ giết chóc. Y chết cũng tốt, được làm cho sáng chói cũng tốt. Dứt khoát sẽ là một tin tức lớn ở Tần Đường, thậm chí ở cả tỉnh Yến. Nói không chừng qua một phen này, còn có thể làm cho một vài người rơi mũ quan.
Chương Quốc Vĩ suy tính thật lâu, sau mới nói một câu:
- Gần đây công việc của Hạ Tưởng bộn bề, cơ hội ra ngoài thị sát không ít. Hắn rất chú trọng đến công ty thời trang Phân Đạt Kỳ. Vừa vặn ba ngày nữa công ty thời trang Phân Đạt Kỳ xây dựng xong…
Ngưu Lâm Quảng kín đáo mỉm cười:
- Ba ngày sau, tặng Thị trưởng Chương một hồi kịch đặc sắc…
Lời nói còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, Ngưu Lâm Quảng cũng không ra hiệu với Chương Quốc Vĩ, cũng rất không khách khí mà nghe điện thoại. Chỉ nghe vài câu liền cười ha hả:
- Tốt, tốt. Đã mò ra được hang ổ của Nga Ni Trần rồi? Ở khu Tây Bình, hành động! Nhưng phải nhẹ nhàng một chút, đừng vừa lên đã đánh chết. Hỏi về tung tích của Hoa Nhài Vàng Bạc trước.
Chương Quốc Vĩ im lặng lấy điện thoại ra, gọi cho một Phó cục trưởng cục công an thành phố:
- Lão Vương, công trường Hưng Hiệp khu Đông Bình có sự kiện dân công ác ý đánh nhau. Điều động lực lượng cảnh sát qua bảo vệ trật tự, cố gắng mang đi nhiều người một chút…
Phó cục trưởng Vương lập tức ngầm hiểu:
- Dạ, Thị trưởng Chương, tôi sẽ xem lực lượng cảnh sát cục công an thành phố còn bao nhiêu đều mang đi. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.
Ngưu Lâm Quảng buông điện thoại, mời rượu Chương Quốc Vinh:
- Mời Thị trưởng Chương một ly!
Y dù là quá thô kệch cũng biết Chương Quốc Vĩ đang điệu hổ ly sơn. Đem tất cả lực lượng cảnh sát cục công an thành phố đi làm cho Hạ Tưởng muốn trợ giúp Nga Ni Trần trốn thoát cũng không có người để sử dụng.
Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng nhẹ nhàng chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch. Trời đông ngoài cửa sổ thời tiết âm u, gã nói:
- Năm nay Tần Đường mưa nhiều thật.
…
Nga Ni Trần đánh trả Ngưu Lâm Quảng. Ngoài trừ việc chính diện tố cáo Lã Chấn Dương và Trương Bình Minh, còn điều tra rất rõ ràng về các cứ điểm hoạt động của thủ hạ Ngưu Lâm Quảng, nhất nhất báo cáo lại với Cục công an thành phố bằng thư nặc danh. Lịch Phi không có ở thành phố, đang dẫn người đuổi bắt Tu La chưa về, Hoàng Đắc Ích liền đích thân ra quân, đưa mười mấy cứ điểm mà Ngưu Lâm Quảng tại Tần Đường dày công bố trí mất năm sáu năm trong vòng một ngày phá sạch toàn bộ.
Ngay tại chỗ bắt được đám lưu manh mấy chục tên hít thuốc phiện, mại dâm cùng với tụ tập đánh bài. Tiếp cận một nửa trong toàn bộ lực lượng của Ngưu Lâm Quảng!
Lúc Hoàng Đắc Ích đang đắc chí, là lúc Ngưu Lâm Quảng đang sắp xếp một nửa số người khác, đang cùng Nga Ni Trần đánh giáp lá cà!
Tình hình nguy cấp một sớm một chiều.
Nga Ni Trần ẩn náu trong một nhà dân ở khu Tây Bình. Bên cạnh chỉ có mười mấy người. Lúc mấy chục người của Ngưu Lâm Quảng đến thật đúng là đánh y một cái trở tay không kịp.
Nga Ni Trần mặc dù bình tĩnh, nhưng chứng kiến đối phương khí thế hừng hực, nhìn phía mình thì không có cao thủ, quân số lại ít, đúng là khó tránh khỏi cảm giác anh hùng lâm vào bước đường cùng, hổ lạc đất bằng.
Tiêu Lương Trọng vừa khỏi bệnh, hơn nữa lại không có bên mình. Lão Tặc bị người ta giết chết, đám thuộc hạ không có ai có thể sử dụng được.
Mặc dù Nga Ni Trần cũng nhận thấy được, về phía Ngưu Lâm Quảng cũng đều là những nhân vật thứ cấp. Bởi vì những thủ hạ ưu tú của Ngưu Lâm Quảng cũng đã bị Hạ Tuởng đánh cho tán loạn. Nhưng không biết làm sao được, đối phương lạc đà gầy nhưng nhiều, còn hơn ngựa tốt nhưng lại ít, suy cho cùng vẫn là người đông thế mạnh, cuộc chiến này nhất định thất bại.
Kẻ cầm đầu Nga Ni Trần không biết, nếu mà Hạ Tưởng ở đây, chắc chắn sẽ giật mình, làm sao Kim Quang lại là thủ hạ của Ngưu Lâm Quảng? Đúng vậy, nhân vật dẫn dắt một đám người muốn cùng nhau đem giết chết Nga Ni Trần, chính là Kim Quang.
Kim Quang vẫn giống như lần trước, trong tay cầm một chuỗi xích sắt, lại để đầu trọc đứng trong sân. Xoa nghiêm mặt, nghiêm mặt, bộ dạng vô cùng ngạo nghễ. Chỉ huy mọi người bao vây chỗ ở của Nga Ni Trần, chắc chắn Nga Ni Trần có chạy đằng trời.
Trong núi không có hổ dữ thì khỉ xưng làm đại vương. Kim Quang hiện tại rất có cảm giác hãnh diện, giống như tướng quân chỉ huy thiên binh vạn mã. Nhìn thấy tất cả mọi người nghe hiệu lệnh của y, bị y luôn quát bảo, nhất nhất phục tùng mệnh lệnh của y, y khó tránh khỏi tăng thêm tự tin nhiều.
Hôm nay ắt phải bắt Nga Ni Trần.
Vừa nghĩ tới Nga Ni Trần ngày trước làm người ta nghe tiếng sợ vỡ mật, cuối cùng không ngờ cũng mất mạng trong tay y. Tin truyền đi xa, y trong toàn bộ giới xã hội đen của tỉnh Yến có thể một lần hành động đã nổi tiếng. Làm cho người ta tôn xưng một tiếng Quang đại ca? Khẳng định chắc chắn là như vậy!
Cơ hội ngàn năm một thuở y mới gặp. Kim Quang kích động quá tay run run. Duy chỉ có một chút cảm giác đáng tiếc chính là Tổng giám đốc Ngưu đã để mắt đến Hoa Nhài Vàng Bạc, nếu không y nếu có thể chiếm được Hoa Nhài Vàng Bạc. Vừa nghĩ tới dáng người ngọc ngà nằm trên giường của y, y liền gần như không kiềm chế được, cảm thấy máu mũi như chảy ra ào ào.
Đáng tiếc…chỉ có thể nghĩ lại mà thôi!
Nhưng, hôm nay nói gì cũng phải đưa Nga Ni Trần vào chỗ chết. Cũng tốt cho y trong việc lập uy ở Trung Thiên thực nghiệp, càng có thể khiến y giẫm lên xác Nga Ni Trần. Đạt đến đỉnh điểm mà có nhiều người lăn lộn rất nhiều trong đời cũng không đạt được.
- Nga Ni Trần, ra mặt tiếp khách!
Kim Quang đem một chiếc ghế dựa, uy thế lẫm liệt ngồi ở trong sân, hướng phía trong phòng hét lên,
- Ông mày ở ngoài chờ mày. Mày cũng được coi là một nhân vật, cho dù hiện tại là phượng hoàng mất cánh không bằng con gà, cũng phải đi ra như nam nhi đại trượng phu…
Lời còn chưa dứt, cửa đã loảng xoảng vang lên một tiếng. Nga Ni Trần bước khoan thai đi ra, lập tức đi đến trước mặt Kim Quang. Liếc mắt đánh giá toàn thể Kim Quang một cái, khinh miệt cười:
- Nhóc con, lúc tao năm đó ra lăn lộn mày còn mặc quần yếm khóc đòi ăn sữa. Hiện tại hơn 20 năm, vẫn chỉ là dính sữa mẹ, không có gì tiến bộ.
Nga Ni Trần tóc hoa râm, không giận mà thị uy.
Kim Quang giận dữ, giơ tay định đánh trả Nga Ni Trần. Không ngờ hổ lạc đồng bằng Nga Ni Trần cũng không phải là người ai cũng có thể bắt nạt. Gã giơ tay lên, một bạt tay giáng xuống trên mặt Kim Quang!
Ngưu Lâm Quảng kéo dài giọng, dường như cố ý làm nổi bật. Giọng nói của y không giống đại ca xã hội đen, ngược lại rất giống cán bộ chính phủ,
- Nói đi nói lại, cuối cùng cũng chỉ còn một cách!
Vừa nói xong, Ngưu Lâm Quảng cầm chén rượu trong tay, nặng nề quẳng xuống.
"Choang" một tiếng giòn vang, chén rượu quăng xuống một cái vỡ tan tành.
Chương Quốc Vĩ nhấp nháy mí mắt nháy mấy cái, gã hiểu rõ ý của Ngưu Lâm Quảng, hoặc là cá chết thì lưới cũng rách, hoặc là cùng đến chỗ chết.
Cũng không biết phía Bắc Kinh cuối cùng đã ám chỉ cái gì cho Ngưu Lâm Quảng. Bắn giết Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Thành ủy, lại là việc lớn chấn động cả nước thậm chí thế giới kinh hãi! Vả lại với cấp bậc hiện tại của Hạ Tưởng, đi đến chỗ nào cũng có nhân viên bảo vệ, muốn ám sát một quan chức cấp phó tỉnh, với hoàn cảnh chính trị trong nước, rất khó thành công.
Còn có một vấn đề nữa, cho dù Hạ Tưởng bị Ngưu Lâm Quảng đưa vào chỗ chết thành công, thì tiền đồ chính trị của gã cũng sẽ theo đó mà kết thúc. Gã có che giấu kỹ đến thế nào, Tỉnh ủy cũng tốt, trung ương cũng tốt, nhất định sẽ nghi ngờ gã, gã làm sao còn có thể nói có tiền đồ?
Nhưng cho dù như thế nào, Chương Quốc Vĩ vẫn không đến mức mất trí đến mức muốn để Hạ Tưởng đi tìm cái chết. Nhưng gã lại không dám khẳng định lời Ngưu Lâm Quảng đúng là chỉ thị ngầm của cấp trên, hay là ý của chính Ngưu Lâm Quảng. Cũng chỉ lập lờ nói:
- Sự việc cũng chưa đến nỗi phải vào tình trạng không thể vãn hồi, làm lớn chuyện quá, dù sao vẫn không tốt.
- Không sợ, Thị trưởng Chương.
Ngưu Lâm Quảng giọng điệu càng ngày suồng sã,
- Sẽ không ảnh hưởng đến hình ảnh quang minh chính đại của anh. Tôi cũng có thể trong sạch, sau cùng sẽ có người chịu tội, cũng có người thu dọn chiến trường.
Chương Quốc Vĩ không nói lời nào, chỉ nhấp một ngụm rượu đầy thâm ý:
- Rượu là rượu ngon, chính là dễ say. Không có chuyện gì vẹn toàn được đâu…
- Chư Cát Phách Đạo là người xúi giục phía sau, Hải Quân là sát thủ. Là hai người bọn họ một mình vạch kế hoạch. Không liên quan gì đến tôi. Càng không liên quan gì đến anh.
Cuộc gặp hôm nay, Ngưu Lâm Quảng là nhân vật chính, thể hiện vẻ bình tĩnh thong dong hiếm có,
- Hơn nữa cũng sẽ không trực tiếp bắn chết Thành ủy, anh cũng quá coi thường trình độ của tôi rồi. Hải Quân có cả đống biện pháp gây ra bất trắc…Chẳng qua có một điểm, tài liệu chi tiết về hành trình vài ngày gần đây của Bí thư Hạ, anh phải mang đến cho tôi.
Hành trình của Hạ Tưởng do văn phòng Thành ủy sắp xếp. Chính xác mà nói, do Lương Thu Duệ nắm giữ, lấy được một vài tài liệu về sắp xếp công việc của Thành ủy, không phải là một việc khó.
- Tôi còn cần phải nhấn mạnh một chút. Sự việc cố gắng nhẹ nhàng một chút, ảnh hưởng càng ít càng tốt.
Chương Quốc Vĩ từ đầu chí cuối không tiếp lời Ngưu Lâm Quảng, dường như giữa gã và Ngưu Lâm Quảng nói chuyện cứ như mỗi người nói một chuyện.
Ngưu Lâm Quảng cười ha hả:
- Thị trưởng Chương, sự việc khẳng định ảnh hưởng không lớn. Bởi vì, sẽ có một việc lớn khác phát sinh, để cho tất cả mọi người được xem một trò hay.
Chương Quốc Vĩ sửng sốt, cố làm ra vẻ không có gì, vội hỏi:
- Việc gì?
- Người của tôi đã tìm được Nga Ni Trần rồi. Hiện tại đoán chừng đã bắt đầu hành động. Anh ngẫm lại xem, năm đó ở thành phố Lang, Nga Ni Trần oai phong một cõi, đột nhiên bị đánh chết ở đầu phố ở Tần Đường. Trong chuyện này còn có bao nhiêu phức tạp, chắc phải thu hút nhiều ánh mắt hiếu kỳ, có phải không? Sau đó đang lúc tất cả mọi người đang chăm chăm vào sự việc Nga Ni Trần, Hạ Tưởng lại xảy ra bất trắc, sau đó…Sẽ không cần tôi nói nữa chứ. Cấp trên khẳng định sẽ ra sức bưng bít, sẽ không e dè tuyên dương vụ Nga Ni Trần để che giấu chân tướng. Hạ Tưởng cuối cùng sẽ có tiếng thơm là hi sinh vì nhiệm vụ…
Chương Quốc Vĩ ngầm kinh hãi. Hít một cái thật sâu –là Ngưu Lâm Quảng thực sự thông minh thế, hay là y có cao nhân nào chỉ điểm?
Nga Ni Trần đang ở Tần Đường, Chương Quốc Vĩ cũng là gần đây mới biết. Lúc mới biết gã còn muốn báo cáo lên trên, cáo trạng Hạ Tưởng giao du với thế lực giang hồ. Nhưng về sau điều tra tìm không ra chứng cứ thực tế cho thấy Hạ Tưởng và Nga Ni Trần có quan hệ trực tiếp nào. Đồng thời bản thân gã và Ngưu Lâm Quảng vướng mắc cũng rất mơ hồ. Cũng giống nhau hết, không cần vạch trần người khác để làm xấu mình, nên đành từ bỏ.
Chẳng qua hôm nay Ngưu Lâm Quảng dường như đã thay đổi, ý nghĩ rõ ràng, từng bước áp sát. Quả thực khiến Chương Quốc Vĩ rất sợ hãi. Đương nhiên càng làm cho gã khiếp sợ chính là Ngưu Lâm Quảng chẳng những sát phạt thực sự mà thủ đoạn còn độc ác. Đối với tính mạng của thủ hạ trung thành và tận tâm cũng không lo ngại, trực tiếp mang tới trao đổi. Chỉ có một chút điều này khiến cho gã cảm thấy không bằng…
Ngưu Lâm Quảng vẻ mặt cười yếu ớt, hả hê nhìn Chương Quốc Vĩ, dường như thành công đang trong tầm tay. Chương Quốc Vĩ lại cúi đầu không nói, gã không có cách nào tiếp lời Ngưu Lâm Quảng, nhưng tim đập nhanh hơn. Bởi vì gã không thể không thừa nhận mưu kế của Ngưu Lâm Quảng quả thực rất cao minh, khiến gã rất động lòng.
Nhưng có điều, một khi gã đem sắp xếp hành trình của Hạ Tưởng giao cho Ngưu Lâm Quảng, về sau chỉ cần sự việc bị phát giác, sinh mạng chính trị của gã ngay lập tức sẽ tuyên bố kết thúc – cùng thế lực xã hội đen hợp tác giết hại Thành ủy, thân là Thị trưởng, không xuống đài, chẳng lẽ lại muốn ở trên đài xấu mặt?
Rút lui có trật tự vẫn là còn nhẹ, hậu quả nghiêm trọng hơn còn càng khó lường hơn nữa.
Nhưng là theo đúng lời Ngưu Lâm Quảng, sự việc có lẽ thực sự có thể làm được kín đáo không chút kẽ hở. Bởi vì Tần Đường có một Nga Ni Trần.
Sự việc Nga Ni Trần cực kỳ thu hút làm thay đổi tầm nhìn khỏi vụ giết chóc. Y chết cũng tốt, được làm cho sáng chói cũng tốt. Dứt khoát sẽ là một tin tức lớn ở Tần Đường, thậm chí ở cả tỉnh Yến. Nói không chừng qua một phen này, còn có thể làm cho một vài người rơi mũ quan.
Chương Quốc Vĩ suy tính thật lâu, sau mới nói một câu:
- Gần đây công việc của Hạ Tưởng bộn bề, cơ hội ra ngoài thị sát không ít. Hắn rất chú trọng đến công ty thời trang Phân Đạt Kỳ. Vừa vặn ba ngày nữa công ty thời trang Phân Đạt Kỳ xây dựng xong…
Ngưu Lâm Quảng kín đáo mỉm cười:
- Ba ngày sau, tặng Thị trưởng Chương một hồi kịch đặc sắc…
Lời nói còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, Ngưu Lâm Quảng cũng không ra hiệu với Chương Quốc Vĩ, cũng rất không khách khí mà nghe điện thoại. Chỉ nghe vài câu liền cười ha hả:
- Tốt, tốt. Đã mò ra được hang ổ của Nga Ni Trần rồi? Ở khu Tây Bình, hành động! Nhưng phải nhẹ nhàng một chút, đừng vừa lên đã đánh chết. Hỏi về tung tích của Hoa Nhài Vàng Bạc trước.
Chương Quốc Vĩ im lặng lấy điện thoại ra, gọi cho một Phó cục trưởng cục công an thành phố:
- Lão Vương, công trường Hưng Hiệp khu Đông Bình có sự kiện dân công ác ý đánh nhau. Điều động lực lượng cảnh sát qua bảo vệ trật tự, cố gắng mang đi nhiều người một chút…
Phó cục trưởng Vương lập tức ngầm hiểu:
- Dạ, Thị trưởng Chương, tôi sẽ xem lực lượng cảnh sát cục công an thành phố còn bao nhiêu đều mang đi. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.
Ngưu Lâm Quảng buông điện thoại, mời rượu Chương Quốc Vinh:
- Mời Thị trưởng Chương một ly!
Y dù là quá thô kệch cũng biết Chương Quốc Vĩ đang điệu hổ ly sơn. Đem tất cả lực lượng cảnh sát cục công an thành phố đi làm cho Hạ Tưởng muốn trợ giúp Nga Ni Trần trốn thoát cũng không có người để sử dụng.
Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng nhẹ nhàng chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch. Trời đông ngoài cửa sổ thời tiết âm u, gã nói:
- Năm nay Tần Đường mưa nhiều thật.
…
Nga Ni Trần đánh trả Ngưu Lâm Quảng. Ngoài trừ việc chính diện tố cáo Lã Chấn Dương và Trương Bình Minh, còn điều tra rất rõ ràng về các cứ điểm hoạt động của thủ hạ Ngưu Lâm Quảng, nhất nhất báo cáo lại với Cục công an thành phố bằng thư nặc danh. Lịch Phi không có ở thành phố, đang dẫn người đuổi bắt Tu La chưa về, Hoàng Đắc Ích liền đích thân ra quân, đưa mười mấy cứ điểm mà Ngưu Lâm Quảng tại Tần Đường dày công bố trí mất năm sáu năm trong vòng một ngày phá sạch toàn bộ.
Ngay tại chỗ bắt được đám lưu manh mấy chục tên hít thuốc phiện, mại dâm cùng với tụ tập đánh bài. Tiếp cận một nửa trong toàn bộ lực lượng của Ngưu Lâm Quảng!
Lúc Hoàng Đắc Ích đang đắc chí, là lúc Ngưu Lâm Quảng đang sắp xếp một nửa số người khác, đang cùng Nga Ni Trần đánh giáp lá cà!
Tình hình nguy cấp một sớm một chiều.
Nga Ni Trần ẩn náu trong một nhà dân ở khu Tây Bình. Bên cạnh chỉ có mười mấy người. Lúc mấy chục người của Ngưu Lâm Quảng đến thật đúng là đánh y một cái trở tay không kịp.
Nga Ni Trần mặc dù bình tĩnh, nhưng chứng kiến đối phương khí thế hừng hực, nhìn phía mình thì không có cao thủ, quân số lại ít, đúng là khó tránh khỏi cảm giác anh hùng lâm vào bước đường cùng, hổ lạc đất bằng.
Tiêu Lương Trọng vừa khỏi bệnh, hơn nữa lại không có bên mình. Lão Tặc bị người ta giết chết, đám thuộc hạ không có ai có thể sử dụng được.
Mặc dù Nga Ni Trần cũng nhận thấy được, về phía Ngưu Lâm Quảng cũng đều là những nhân vật thứ cấp. Bởi vì những thủ hạ ưu tú của Ngưu Lâm Quảng cũng đã bị Hạ Tuởng đánh cho tán loạn. Nhưng không biết làm sao được, đối phương lạc đà gầy nhưng nhiều, còn hơn ngựa tốt nhưng lại ít, suy cho cùng vẫn là người đông thế mạnh, cuộc chiến này nhất định thất bại.
Kẻ cầm đầu Nga Ni Trần không biết, nếu mà Hạ Tưởng ở đây, chắc chắn sẽ giật mình, làm sao Kim Quang lại là thủ hạ của Ngưu Lâm Quảng? Đúng vậy, nhân vật dẫn dắt một đám người muốn cùng nhau đem giết chết Nga Ni Trần, chính là Kim Quang.
Kim Quang vẫn giống như lần trước, trong tay cầm một chuỗi xích sắt, lại để đầu trọc đứng trong sân. Xoa nghiêm mặt, nghiêm mặt, bộ dạng vô cùng ngạo nghễ. Chỉ huy mọi người bao vây chỗ ở của Nga Ni Trần, chắc chắn Nga Ni Trần có chạy đằng trời.
Trong núi không có hổ dữ thì khỉ xưng làm đại vương. Kim Quang hiện tại rất có cảm giác hãnh diện, giống như tướng quân chỉ huy thiên binh vạn mã. Nhìn thấy tất cả mọi người nghe hiệu lệnh của y, bị y luôn quát bảo, nhất nhất phục tùng mệnh lệnh của y, y khó tránh khỏi tăng thêm tự tin nhiều.
Hôm nay ắt phải bắt Nga Ni Trần.
Vừa nghĩ tới Nga Ni Trần ngày trước làm người ta nghe tiếng sợ vỡ mật, cuối cùng không ngờ cũng mất mạng trong tay y. Tin truyền đi xa, y trong toàn bộ giới xã hội đen của tỉnh Yến có thể một lần hành động đã nổi tiếng. Làm cho người ta tôn xưng một tiếng Quang đại ca? Khẳng định chắc chắn là như vậy!
Cơ hội ngàn năm một thuở y mới gặp. Kim Quang kích động quá tay run run. Duy chỉ có một chút cảm giác đáng tiếc chính là Tổng giám đốc Ngưu đã để mắt đến Hoa Nhài Vàng Bạc, nếu không y nếu có thể chiếm được Hoa Nhài Vàng Bạc. Vừa nghĩ tới dáng người ngọc ngà nằm trên giường của y, y liền gần như không kiềm chế được, cảm thấy máu mũi như chảy ra ào ào.
Đáng tiếc…chỉ có thể nghĩ lại mà thôi!
Nhưng, hôm nay nói gì cũng phải đưa Nga Ni Trần vào chỗ chết. Cũng tốt cho y trong việc lập uy ở Trung Thiên thực nghiệp, càng có thể khiến y giẫm lên xác Nga Ni Trần. Đạt đến đỉnh điểm mà có nhiều người lăn lộn rất nhiều trong đời cũng không đạt được.
- Nga Ni Trần, ra mặt tiếp khách!
Kim Quang đem một chiếc ghế dựa, uy thế lẫm liệt ngồi ở trong sân, hướng phía trong phòng hét lên,
- Ông mày ở ngoài chờ mày. Mày cũng được coi là một nhân vật, cho dù hiện tại là phượng hoàng mất cánh không bằng con gà, cũng phải đi ra như nam nhi đại trượng phu…
Lời còn chưa dứt, cửa đã loảng xoảng vang lên một tiếng. Nga Ni Trần bước khoan thai đi ra, lập tức đi đến trước mặt Kim Quang. Liếc mắt đánh giá toàn thể Kim Quang một cái, khinh miệt cười:
- Nhóc con, lúc tao năm đó ra lăn lộn mày còn mặc quần yếm khóc đòi ăn sữa. Hiện tại hơn 20 năm, vẫn chỉ là dính sữa mẹ, không có gì tiến bộ.
Nga Ni Trần tóc hoa râm, không giận mà thị uy.
Kim Quang giận dữ, giơ tay định đánh trả Nga Ni Trần. Không ngờ hổ lạc đồng bằng Nga Ni Trần cũng không phải là người ai cũng có thể bắt nạt. Gã giơ tay lên, một bạt tay giáng xuống trên mặt Kim Quang!
/2185
|