Hạ Tưởng không muốn Phó Tiên Phong tóm được Chương Quốc Vĩ, nhưng sự việc không đến lượt hắn, thủ đoạn của Phó Tiên Phong làm cho người ta khó lòng phòng bị, y chẳng những đem vụ việc Chương Quốc Vĩ đầy chấn động phản ánh tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, còn báo lên tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương rồi.
Cũng không biết Phó Tiên Phong thật sự muốn đem tảng đá lớn đập vỡ đầu Chương Quốc Vĩ, hay trả thù Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã chĩa mũi nhọn vào hắn để điều tra. Hạ Tưởng dở khóc dở cười, cũng không biết là nên cảm tạ Phó Tiên Phong, hay là nên oán giận anh ta làm rối loạn kế hoạch của hắn?
Hạ Tưởng đang chuẩn bị bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình, tuy hắn hiểu rõ, hắn muốn chi phối vận mệnh của mình, đối với cấp bậc Thứ trưởng không nghi ngờ là si tâm vọng tưởng, nhưng trong tay hắn có những quân bài còn chưa lật, ít nhiều cũng đủ để đánh mấy lần, có lẽ đúng là có thể lách qua nhờ một khe hở.
Dựa vào phân tích, hắn rút ra được kết luận: bên trong Đoàn hệ không đoàn kết, cũng không phải bền chắc như thép. Đương nhiên, nói đi phải nói lại, mặc kệ là thế lực gia tộc hay là phái bình dân, bên trong đều không đoàn kết, nhưng so sánh ra thì thế lực gia tộc vẫn là đoàn kết nhất, phái bình dân cũng coi như không tồi, ngược lại Đoàn hệ lại là phái ít đoàn kết nhất.
Cũng bởi vậy, Hạ Tưởng hiểu rất rõ Tổng bí thư có chút xem trọng hắn, ông cụ họ Ngô tỉ mỉ bồi dưỡng tài năng của hắn, còn có Thủ tướng cũng có cảm tình với hắn, nhớ mãi không quên, là bởi vì họ gửi gắm nhiều hy vọng khả thi trên người hắn. Hắn xuất thân bình dân, nên phái bình dân có sự mong đợi, cho nên, nếu hắn kiên trì quan niệm bình dân, sẽ được người của phái bình dân mạnh mẽ bồi dưỡng năng lực, vừa lúc Cổ Thu Thật nói sau khi anh ta quật khởi, có thể bù lại tiếc nuối lớn nhất của phái bình dân.
Nhưng hắn hiện tại đang được lòng của thế lực gia tộc, trở thành đối tượng mà thế lực gia tộc gắng sức vun trồng. Nếu thế lực gia tộc ra sức ủng hộ, sau Cổ Thu Thật, hắn mạnh mẽ, cứng rắn nổi lên, khác nào cho thế lực gia tộc uống viên thuốc an thần thật lớn, bởi vì trước có Quan Viễn Khúc sau có hắn, trước sau tiến tới công kích, dù cho Cổ Thu Thật là trung gian, cũng không còn nhiều triển vọng lắm.
Nhưng về phương diện khác, Tổng bí thư đối với hắn chỉ khoanh tay ngồi nhìn, Cổ Thu Thật lại có chút thưởng thức hắn, cũng không loại trừ Cổ Thu Thật có thể là người đứng đầu trong hàng ngũ của Tổng bí thư, nếu hắn kiên trì quan niệm Đoàn hệ, sau khi rời Tần Đường, xét tuổi của hắn, sẽ đảm nhiệm Bí thư Trung ương Đoàn chứ không phải nói chơi, sau khi ở Trung ương Đoàn rèn luyện, nhất định nháy mắt liền xoay chuyển tốt đẹp, lấy thân phận của Đoàn hệ xuất hiện ở chính đàn trong nước.
Nếu hắn tiếp nối sau Cổ Thu Thật, Đoàn hệ lại có một người trèo lên đỉnh, khi đó Đoàn hệ mới chân chính ở chính đàn trong nước trở thành phe phái có địa vị đứng đầu. Đồng thời, chức Tổng bí thư mới mong có thể nắm giữ lâu dài.
Do đó, không thể không nói, sau khi hắn dời Tần Đường, cuối cùng đi tới nơi nào, cuối cùng nhậm chức ở đâu, là một việc quan trọng, thậm chí có thể nói, quyết định trực tiếp đến việc hắn sẽ dùng thân phận nào đứng trong quan trường, là dán trên đầu nhãn hiệu của người nào mà bước chân vào cấp Bộ trưởng trình diễn. Chỉ có điều hắn thật không ngờ, không ngờ bắt đầu là Phó Tiên Phong gõ la trước.
Phó Tiên Phong, anh ta rốt cuộc là người đi đầu của thế lực gia tộc hay là nhà họ Phó chỉ là tiên phong?
Hạ Tưởng thật muốn tự mình gọi điện thoại hỏi Phó Tiên Phong một câu, hoặc là kín đáo ngăn cản Phó Tiên Phong tiếp tục đẩy mạnh sự kiện Chương Quốc Vĩ. Đúng lúc đó, Phó Tiên Phong lại chủ động gọi điện thoại tới.
Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong đúng lúc đang trên đường trở về Tần Đường.
- Bí thư Hạ…
Phó Tiên Phong vừa mở miệng liền kêu theo chức vụ của Hạ Tưởng, thật khác thường,
- Còn ở thủ đô không? Có lời muốn nói, có thể cùng nhau ngồi nói chuyện được không?
Trong trí nhớ của hắn, giữa Phó Tiên Phong và hắn từ trước đến nay chưa từng nói chuyện, cho dù là nói chuyện phiếm cũng không, cũng rất ít khi cùng nhau ngồi ăn cơm uống trà, hiện tại vừa xưng hô chức vụ, lại đưa ra lời mời trịnh trọng như vậy thật là chuyện lạ, có thể thấy được nhất định là có chuyện quan trọng.
- Phó Chủ nhiệm Phó, ngại quá, tôi gần đến Tần Đường rồi, anh có việc gì sao?
Hạ Tưởng thật ra mới rời khỏi thủ đô, hiện vòng lại cũng còn kịp, nhưng hắn nói dối không chớp mắt.
- Vậy qua vài ngày tới tôi sẽ đến Tần Đường gặp anh,
Phó Tiên Phong cũng không nói nhiều, càng không giải thích chuyện gì, vội vàng tắt điện thoại,
- Tôi có cuộc họp
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng còn có thể nói thêm vài lời kín đáo hỏi về vụ của Chương Quốc Vĩ, không ngờ Phó Tiên Phong chỉ muốn gặp mặt nói chuyện, khiến trong lòng hắn nhảy dựng, ban đầu hắn phán đoán rằng giữa nơi hắn sắp đi và Phó Tiên Phong nhất định có quan hệ, giờ hắn có thể chắc chắn là mình đoán trúng rồi.
Nhưng điều Hạ Tưởng càng không ngờ là, hắn mới đến Tần Đường, lại nhận được điện thoại của Cổ Thu Thật. Điều hắn kinh ngạc hơn nữa là Cổ Thu Thật không ngờ lại đang ở Tần Đường!
- Hạ Tưởng, tôi ở Tần Đường. Cậu có phải ông chủ nhiệt tình tận tâm nhất không đây?
Lời nói của Cổ Thu Thật ít nhiều có chút tinh quái, người không biết, tuyệt đối sẽ không nghĩ ông ta đường đường là Bí thư Tỉnh ủy.
Suy cho cùng, tuổi ông ta cũng không lớn. Cổ Thu Thật tuy điềm tĩnh và ngay thẳng, nhưng vẫn còn có chút hưng chấn của tuổi trẻ.
Dù sao Cổ Thu Thật mới 40, tính ra lớn hơn Hạ Tưởng khoảng 10 tuổi. Bình thường Bí thư Tỉnh ủy đều trên 50 tuổi.
Xe Hạ Tưởng vừa mới vào tới cửa cơ quan, hắn hơi trầm ngâm nói:
- Tôi vừa mới đến Thành ủy, vào lộ mặt trước... Không làm chậm trễ Bí thư Cổ chứ?
Kỳ thật ở Thành ủy hiện cũng không có chuyện gì lớn, hơn nữa việc lớn bằng trời cũng không lớn bằng việc Cổ Thu Thật đích thân tới. Tuy Cổ Thu Thật không phải Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, nhưng ông ta dù sao cũng đường đường là quan lớn ở biên cương.
Hạ Tưởng cố ý kéo dài chút thời gian, không phải vì gây khó dễ, mà là không nghĩ được hắn nên có thái độ thế nào, bởi vì hắn đại khái đoán được mục đích của Cổ Thu Thật khi đến đây. Nếu Cổ Thu Thật lặng lẽ đến không một tiếng động, khẳng định đây là lấy thân phận cá nhân.
Cổ Thu Thật lấy thân phận gì đến Tần Đường cũng không quan trọng, quan trọng là... mục đích và lập trường của ông ta là gì.
Cổ Thu Thật ha hả cười:
- Không sao, không cần vội, cậu cứ xử lý mọi chuyện đi, tôi cũng đang ở cùng bạn chí cốt.
Rồi nói địa điểm và thời gian để gặp mặt, sau đó tắt điện thoại.
Cổ Thu Thật ở Tần Đường có bạn chí cốt sao? Hạ Tưởng lắc đầu cười cười, chính trị gia trong lúc nói chuyện, nửa thật nửa giả, ai biết đâu mà nói? Hắn còn tưởng Thành ủy không có chuyện lớn gì, không ngờ nói vậy mà lại đúng như vậy, vừa đến văn phòng, đã bị mấy người vây quanh.
Đầu tiên là Lương Thu Duệ đến báo cáo, vừa nhận được thông báo từ Văn phòng Tỉnh ủy, Bí thư Phạm chuẩn bị tới Tần Đường thị sát công việc, cụ thể chưa định ngày, trước một tuần sẽ thông báo lại.
Sau khi Phạm Duệ Hằng nhậm chức, chưa bao giờ thị sát Tần Đường, mắt thấy hắn sắp rời khỏi Tần Đường, Bí thư Phạm lại đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn thị sát Tần Đường, vì sao lại có ý này?
Lấy cung cách làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng, nhất cử nhất động đều thâm ý sâu sắc, đến Tần Đường thị sát, tuyệt đối là muốn đưa ra một tín hiệu chính trị, chẳng lẽ là ra sức ủng hộ Chương Quốc Vĩ mà đến đây?
Hoặc là nói, việc Chương Quốc Vĩ sứt đầu mẻ trán, Bí thư Phạm thị sát, sẽ phát biểu những lời có lợi cho Chương Quốc Vĩ? Lập trường và khuynh hướng chính trị của Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng vẫn chưa thể kết luận được là thiên về bên trái hay bên phải, làm cho người ta có cảm giác Phạm Duệ Hằng dường như muốn mọi việc đều thuận lợi, nhưng mỗi lần đều bị mỗi bên lợi dụng một chút, sau đó lại bị để qua một bên, bởi vậy Phạm Duệ Hằng chắc sẽ chung thân tới già ở tỉnh Yến.
Không nói tới dụng ý của Phạm Duệ Hằng, Lương Thu Duệ mới vừa đi, Chu Minh Hoành liền cầm văn bản ghi lại một vài việc xảy ra trong hội nghị thường vụ chính phủ do Ủy ban nhân dân thành phố vừa mới mời họp, báo cáo ngắn gọn trước Hạ Tưởng, mục đích rất rõ ràng, chính là sau này bộ máy chính phủ có thay đổi gì y sẽ báo cáo với Bí thư Hạ trước tiên, cũng là hoàn toàn quay ngoắt lại hướng về Hạ Tưởng bày tỏ ý định cụ thể của mình.
Hạ Tưởng cũng biểu lộ chút thái độ, chờ Chu Minh Hoành chân trước đi, sau lưng đã thấy Chương Quốc Vĩ tới.
Vừa thấy Chương Quốc Vĩ, Hạ Tưởng liền sửng sốt, Thị trưởng Chương trông thật gầy, quả thật ốm đi nhiều
Chương Quốc Vĩ thật ra vốn không béo, vóc dáng to cao, bởi vậy tuy đã trung niên, nhưng nhìn dáng người còn rất được. Nhớ rõ lúc mới đến Tần Đường, y cao hơn Hạ Tưởng rất nhiều, Hạ Tưởng đứng cùng y gần như bị bóng dáng của y bao phủ hết.
Nhưng hiện nay, hình tượng Thị trưởng Chương vĩ đại đã biến mất, giờ nhìn y lưng hơi cong, sắc mặt không hề hồng hào, mà có chút tiều tụy, đứng ở trước mặt Hạ Tưởng, dường như thấp hơn Hạ Tưởng một cái đầu.
Theo như cách nói của mọi người, Thị trưởng Chương hiện tại là gieo gió gặt bão? Nhớ ngày đó, ảnh chụp của Hạ Tưởng bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương đem đến "khởi binh vấn tội", hiện giờ, ảnh chụp Thị trưởng Chương va chạm xe cũng đã bị Ủy ban Kỷ luật Tỉnh và Ủy ban Kỷ luật Trung ương hỏi thăm, chắc Thị trưởng Chương trong lòng chịu nhiều khổ sở.
Quan trọng là, ảnh chụp Hạ Tưởng lúc ấy được xem là chứng cứ điều tra, hiện tại ảnh chụp của Thị trưởng Chương, Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ủy ban Kỷ luật Trung ương lại để đấy, không tỏ ra bất cứ thái độ gì, hay nói cách khác vẫn giữ lại, bỏ mặc chưa giải quyết, khiến Thị trưởng Chương vì thế lo lắng tiều tụy không chịu nổi, vậy là về mặt tâm lý vẫn còn kém một chút.
Cũng may, Hạ Tưởng nghĩ thông suốt một chút, lúc ấy là do trong lòng hắn trong sạch, quả thật không có việc gì cụ thể sợ bị người tìm ra, hiện tại Chương Quốc Vĩ là xác thực, tuy rằng ngoài mặt ý đồ còn không rõ ràng, nhưng trên cổ như đã đeo gông xiềng, bất cứ lúc nào đều có khả năng bị người nắm được... Ngày thàng của Thị trưởng Chương sợ rằng mỗi năm mỗi khác
Hạ Tưởng không phải là người vui sướng khi người gặp họa, về điểm ấy nếu hắn không kiềm chế, muốn tiến thêm một bước, cũng là rất khó. Vị trí con người càng cao, ý chí càng phải lớn. Trong lòng không dung thứ người, khó làm được chuyện lớn.
- Bí thư Hạ, gần đây tôi có nghe vài lời đồn đại không tốt về tôi, chắc anh cũng đã nghe qua, tôi đến, chính là muốn giải thích cho anh hiểu, sự tình là có, nhưng tôi là bị người hãm hại, mong Bí thư Hạ tin tưởng vào sự trong sạch của tôi.
Chương Quốc Vĩ diễn vẻ mặt cay đắng, không phải tức giận bất bình mà kêu oan, lại càng không phải trong lòng đầy căm phẫn oán giận, chỉ là uể oải giải bày.
Hạ Tưởng gật gật đầu:
- Tóm lại sự việc là do người có dã tâm kiếm cớ gây sự, cố tình bôi nhọ cán bộ cấp cao của Đảng ta, bọn họ là một đám người chỉ sợ cho thiên hạ không loạn, không thể để cho bọn họ thực hiện được âm mưu của mình. Đồng chí Quốc Vĩ, tôi tin tưởng vào lập trường và nguyên tắc của ông, ông là một đồng chí đã làm việc rất tốt, không cần có tư tưởng gánh nặng, cứ làm tốt công việc của mình, Tần Đường không thể thiếu ông.
Lời nói của Hạ Tưởng, vừa đường hoàng lại vừa mơ hồ, toát ra khí thế của một vị lãnh đạo của tỉnh khiến Chương Quốc Vĩ nghe xong trong lòng rất không thoải mái, không biết nên làm như thế nào cho tốt. Kỳ thật y tìm đến Hạ Tưởng, chỉ muốn thử phản ứng của Hạ Tưởng một chút, muốn mượn cơ hội nhìn mặt đoán lòng, nhìn xem sự việc này và Hạ Tưởng có thực sự liên quan đến nhau hay không.
Không ngờ biểu hiện của Hạ Tưởng khiến y thất vọng, chẳng những bất thanh bất động, còn tỏ thái độ của một cấp trên trấn an y, nói nghe rất hay, lại càng khiến y có cảm giác mất mát.
Ra khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, Chương Quốc Vĩ cũng không khỏi suy nghĩ ác ý, đừng đắc ý mà mong chỉnh y, y không dễ dàng rơi đài đâu!
Chương Quốc Vĩ không biết, Hạ Tưởng cũng không muốn y rời đài. Người tạo sự cố như vậy không phải muốn cho y rơi đài, mà là có mưu tính khác.
Cũng không biết Phó Tiên Phong thật sự muốn đem tảng đá lớn đập vỡ đầu Chương Quốc Vĩ, hay trả thù Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã chĩa mũi nhọn vào hắn để điều tra. Hạ Tưởng dở khóc dở cười, cũng không biết là nên cảm tạ Phó Tiên Phong, hay là nên oán giận anh ta làm rối loạn kế hoạch của hắn?
Hạ Tưởng đang chuẩn bị bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình, tuy hắn hiểu rõ, hắn muốn chi phối vận mệnh của mình, đối với cấp bậc Thứ trưởng không nghi ngờ là si tâm vọng tưởng, nhưng trong tay hắn có những quân bài còn chưa lật, ít nhiều cũng đủ để đánh mấy lần, có lẽ đúng là có thể lách qua nhờ một khe hở.
Dựa vào phân tích, hắn rút ra được kết luận: bên trong Đoàn hệ không đoàn kết, cũng không phải bền chắc như thép. Đương nhiên, nói đi phải nói lại, mặc kệ là thế lực gia tộc hay là phái bình dân, bên trong đều không đoàn kết, nhưng so sánh ra thì thế lực gia tộc vẫn là đoàn kết nhất, phái bình dân cũng coi như không tồi, ngược lại Đoàn hệ lại là phái ít đoàn kết nhất.
Cũng bởi vậy, Hạ Tưởng hiểu rất rõ Tổng bí thư có chút xem trọng hắn, ông cụ họ Ngô tỉ mỉ bồi dưỡng tài năng của hắn, còn có Thủ tướng cũng có cảm tình với hắn, nhớ mãi không quên, là bởi vì họ gửi gắm nhiều hy vọng khả thi trên người hắn. Hắn xuất thân bình dân, nên phái bình dân có sự mong đợi, cho nên, nếu hắn kiên trì quan niệm bình dân, sẽ được người của phái bình dân mạnh mẽ bồi dưỡng năng lực, vừa lúc Cổ Thu Thật nói sau khi anh ta quật khởi, có thể bù lại tiếc nuối lớn nhất của phái bình dân.
Nhưng hắn hiện tại đang được lòng của thế lực gia tộc, trở thành đối tượng mà thế lực gia tộc gắng sức vun trồng. Nếu thế lực gia tộc ra sức ủng hộ, sau Cổ Thu Thật, hắn mạnh mẽ, cứng rắn nổi lên, khác nào cho thế lực gia tộc uống viên thuốc an thần thật lớn, bởi vì trước có Quan Viễn Khúc sau có hắn, trước sau tiến tới công kích, dù cho Cổ Thu Thật là trung gian, cũng không còn nhiều triển vọng lắm.
Nhưng về phương diện khác, Tổng bí thư đối với hắn chỉ khoanh tay ngồi nhìn, Cổ Thu Thật lại có chút thưởng thức hắn, cũng không loại trừ Cổ Thu Thật có thể là người đứng đầu trong hàng ngũ của Tổng bí thư, nếu hắn kiên trì quan niệm Đoàn hệ, sau khi rời Tần Đường, xét tuổi của hắn, sẽ đảm nhiệm Bí thư Trung ương Đoàn chứ không phải nói chơi, sau khi ở Trung ương Đoàn rèn luyện, nhất định nháy mắt liền xoay chuyển tốt đẹp, lấy thân phận của Đoàn hệ xuất hiện ở chính đàn trong nước.
Nếu hắn tiếp nối sau Cổ Thu Thật, Đoàn hệ lại có một người trèo lên đỉnh, khi đó Đoàn hệ mới chân chính ở chính đàn trong nước trở thành phe phái có địa vị đứng đầu. Đồng thời, chức Tổng bí thư mới mong có thể nắm giữ lâu dài.
Do đó, không thể không nói, sau khi hắn dời Tần Đường, cuối cùng đi tới nơi nào, cuối cùng nhậm chức ở đâu, là một việc quan trọng, thậm chí có thể nói, quyết định trực tiếp đến việc hắn sẽ dùng thân phận nào đứng trong quan trường, là dán trên đầu nhãn hiệu của người nào mà bước chân vào cấp Bộ trưởng trình diễn. Chỉ có điều hắn thật không ngờ, không ngờ bắt đầu là Phó Tiên Phong gõ la trước.
Phó Tiên Phong, anh ta rốt cuộc là người đi đầu của thế lực gia tộc hay là nhà họ Phó chỉ là tiên phong?
Hạ Tưởng thật muốn tự mình gọi điện thoại hỏi Phó Tiên Phong một câu, hoặc là kín đáo ngăn cản Phó Tiên Phong tiếp tục đẩy mạnh sự kiện Chương Quốc Vĩ. Đúng lúc đó, Phó Tiên Phong lại chủ động gọi điện thoại tới.
Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong đúng lúc đang trên đường trở về Tần Đường.
- Bí thư Hạ…
Phó Tiên Phong vừa mở miệng liền kêu theo chức vụ của Hạ Tưởng, thật khác thường,
- Còn ở thủ đô không? Có lời muốn nói, có thể cùng nhau ngồi nói chuyện được không?
Trong trí nhớ của hắn, giữa Phó Tiên Phong và hắn từ trước đến nay chưa từng nói chuyện, cho dù là nói chuyện phiếm cũng không, cũng rất ít khi cùng nhau ngồi ăn cơm uống trà, hiện tại vừa xưng hô chức vụ, lại đưa ra lời mời trịnh trọng như vậy thật là chuyện lạ, có thể thấy được nhất định là có chuyện quan trọng.
- Phó Chủ nhiệm Phó, ngại quá, tôi gần đến Tần Đường rồi, anh có việc gì sao?
Hạ Tưởng thật ra mới rời khỏi thủ đô, hiện vòng lại cũng còn kịp, nhưng hắn nói dối không chớp mắt.
- Vậy qua vài ngày tới tôi sẽ đến Tần Đường gặp anh,
Phó Tiên Phong cũng không nói nhiều, càng không giải thích chuyện gì, vội vàng tắt điện thoại,
- Tôi có cuộc họp
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng còn có thể nói thêm vài lời kín đáo hỏi về vụ của Chương Quốc Vĩ, không ngờ Phó Tiên Phong chỉ muốn gặp mặt nói chuyện, khiến trong lòng hắn nhảy dựng, ban đầu hắn phán đoán rằng giữa nơi hắn sắp đi và Phó Tiên Phong nhất định có quan hệ, giờ hắn có thể chắc chắn là mình đoán trúng rồi.
Nhưng điều Hạ Tưởng càng không ngờ là, hắn mới đến Tần Đường, lại nhận được điện thoại của Cổ Thu Thật. Điều hắn kinh ngạc hơn nữa là Cổ Thu Thật không ngờ lại đang ở Tần Đường!
- Hạ Tưởng, tôi ở Tần Đường. Cậu có phải ông chủ nhiệt tình tận tâm nhất không đây?
Lời nói của Cổ Thu Thật ít nhiều có chút tinh quái, người không biết, tuyệt đối sẽ không nghĩ ông ta đường đường là Bí thư Tỉnh ủy.
Suy cho cùng, tuổi ông ta cũng không lớn. Cổ Thu Thật tuy điềm tĩnh và ngay thẳng, nhưng vẫn còn có chút hưng chấn của tuổi trẻ.
Dù sao Cổ Thu Thật mới 40, tính ra lớn hơn Hạ Tưởng khoảng 10 tuổi. Bình thường Bí thư Tỉnh ủy đều trên 50 tuổi.
Xe Hạ Tưởng vừa mới vào tới cửa cơ quan, hắn hơi trầm ngâm nói:
- Tôi vừa mới đến Thành ủy, vào lộ mặt trước... Không làm chậm trễ Bí thư Cổ chứ?
Kỳ thật ở Thành ủy hiện cũng không có chuyện gì lớn, hơn nữa việc lớn bằng trời cũng không lớn bằng việc Cổ Thu Thật đích thân tới. Tuy Cổ Thu Thật không phải Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, nhưng ông ta dù sao cũng đường đường là quan lớn ở biên cương.
Hạ Tưởng cố ý kéo dài chút thời gian, không phải vì gây khó dễ, mà là không nghĩ được hắn nên có thái độ thế nào, bởi vì hắn đại khái đoán được mục đích của Cổ Thu Thật khi đến đây. Nếu Cổ Thu Thật lặng lẽ đến không một tiếng động, khẳng định đây là lấy thân phận cá nhân.
Cổ Thu Thật lấy thân phận gì đến Tần Đường cũng không quan trọng, quan trọng là... mục đích và lập trường của ông ta là gì.
Cổ Thu Thật ha hả cười:
- Không sao, không cần vội, cậu cứ xử lý mọi chuyện đi, tôi cũng đang ở cùng bạn chí cốt.
Rồi nói địa điểm và thời gian để gặp mặt, sau đó tắt điện thoại.
Cổ Thu Thật ở Tần Đường có bạn chí cốt sao? Hạ Tưởng lắc đầu cười cười, chính trị gia trong lúc nói chuyện, nửa thật nửa giả, ai biết đâu mà nói? Hắn còn tưởng Thành ủy không có chuyện lớn gì, không ngờ nói vậy mà lại đúng như vậy, vừa đến văn phòng, đã bị mấy người vây quanh.
Đầu tiên là Lương Thu Duệ đến báo cáo, vừa nhận được thông báo từ Văn phòng Tỉnh ủy, Bí thư Phạm chuẩn bị tới Tần Đường thị sát công việc, cụ thể chưa định ngày, trước một tuần sẽ thông báo lại.
Sau khi Phạm Duệ Hằng nhậm chức, chưa bao giờ thị sát Tần Đường, mắt thấy hắn sắp rời khỏi Tần Đường, Bí thư Phạm lại đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn thị sát Tần Đường, vì sao lại có ý này?
Lấy cung cách làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng, nhất cử nhất động đều thâm ý sâu sắc, đến Tần Đường thị sát, tuyệt đối là muốn đưa ra một tín hiệu chính trị, chẳng lẽ là ra sức ủng hộ Chương Quốc Vĩ mà đến đây?
Hoặc là nói, việc Chương Quốc Vĩ sứt đầu mẻ trán, Bí thư Phạm thị sát, sẽ phát biểu những lời có lợi cho Chương Quốc Vĩ? Lập trường và khuynh hướng chính trị của Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng vẫn chưa thể kết luận được là thiên về bên trái hay bên phải, làm cho người ta có cảm giác Phạm Duệ Hằng dường như muốn mọi việc đều thuận lợi, nhưng mỗi lần đều bị mỗi bên lợi dụng một chút, sau đó lại bị để qua một bên, bởi vậy Phạm Duệ Hằng chắc sẽ chung thân tới già ở tỉnh Yến.
Không nói tới dụng ý của Phạm Duệ Hằng, Lương Thu Duệ mới vừa đi, Chu Minh Hoành liền cầm văn bản ghi lại một vài việc xảy ra trong hội nghị thường vụ chính phủ do Ủy ban nhân dân thành phố vừa mới mời họp, báo cáo ngắn gọn trước Hạ Tưởng, mục đích rất rõ ràng, chính là sau này bộ máy chính phủ có thay đổi gì y sẽ báo cáo với Bí thư Hạ trước tiên, cũng là hoàn toàn quay ngoắt lại hướng về Hạ Tưởng bày tỏ ý định cụ thể của mình.
Hạ Tưởng cũng biểu lộ chút thái độ, chờ Chu Minh Hoành chân trước đi, sau lưng đã thấy Chương Quốc Vĩ tới.
Vừa thấy Chương Quốc Vĩ, Hạ Tưởng liền sửng sốt, Thị trưởng Chương trông thật gầy, quả thật ốm đi nhiều
Chương Quốc Vĩ thật ra vốn không béo, vóc dáng to cao, bởi vậy tuy đã trung niên, nhưng nhìn dáng người còn rất được. Nhớ rõ lúc mới đến Tần Đường, y cao hơn Hạ Tưởng rất nhiều, Hạ Tưởng đứng cùng y gần như bị bóng dáng của y bao phủ hết.
Nhưng hiện nay, hình tượng Thị trưởng Chương vĩ đại đã biến mất, giờ nhìn y lưng hơi cong, sắc mặt không hề hồng hào, mà có chút tiều tụy, đứng ở trước mặt Hạ Tưởng, dường như thấp hơn Hạ Tưởng một cái đầu.
Theo như cách nói của mọi người, Thị trưởng Chương hiện tại là gieo gió gặt bão? Nhớ ngày đó, ảnh chụp của Hạ Tưởng bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương đem đến "khởi binh vấn tội", hiện giờ, ảnh chụp Thị trưởng Chương va chạm xe cũng đã bị Ủy ban Kỷ luật Tỉnh và Ủy ban Kỷ luật Trung ương hỏi thăm, chắc Thị trưởng Chương trong lòng chịu nhiều khổ sở.
Quan trọng là, ảnh chụp Hạ Tưởng lúc ấy được xem là chứng cứ điều tra, hiện tại ảnh chụp của Thị trưởng Chương, Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ủy ban Kỷ luật Trung ương lại để đấy, không tỏ ra bất cứ thái độ gì, hay nói cách khác vẫn giữ lại, bỏ mặc chưa giải quyết, khiến Thị trưởng Chương vì thế lo lắng tiều tụy không chịu nổi, vậy là về mặt tâm lý vẫn còn kém một chút.
Cũng may, Hạ Tưởng nghĩ thông suốt một chút, lúc ấy là do trong lòng hắn trong sạch, quả thật không có việc gì cụ thể sợ bị người tìm ra, hiện tại Chương Quốc Vĩ là xác thực, tuy rằng ngoài mặt ý đồ còn không rõ ràng, nhưng trên cổ như đã đeo gông xiềng, bất cứ lúc nào đều có khả năng bị người nắm được... Ngày thàng của Thị trưởng Chương sợ rằng mỗi năm mỗi khác
Hạ Tưởng không phải là người vui sướng khi người gặp họa, về điểm ấy nếu hắn không kiềm chế, muốn tiến thêm một bước, cũng là rất khó. Vị trí con người càng cao, ý chí càng phải lớn. Trong lòng không dung thứ người, khó làm được chuyện lớn.
- Bí thư Hạ, gần đây tôi có nghe vài lời đồn đại không tốt về tôi, chắc anh cũng đã nghe qua, tôi đến, chính là muốn giải thích cho anh hiểu, sự tình là có, nhưng tôi là bị người hãm hại, mong Bí thư Hạ tin tưởng vào sự trong sạch của tôi.
Chương Quốc Vĩ diễn vẻ mặt cay đắng, không phải tức giận bất bình mà kêu oan, lại càng không phải trong lòng đầy căm phẫn oán giận, chỉ là uể oải giải bày.
Hạ Tưởng gật gật đầu:
- Tóm lại sự việc là do người có dã tâm kiếm cớ gây sự, cố tình bôi nhọ cán bộ cấp cao của Đảng ta, bọn họ là một đám người chỉ sợ cho thiên hạ không loạn, không thể để cho bọn họ thực hiện được âm mưu của mình. Đồng chí Quốc Vĩ, tôi tin tưởng vào lập trường và nguyên tắc của ông, ông là một đồng chí đã làm việc rất tốt, không cần có tư tưởng gánh nặng, cứ làm tốt công việc của mình, Tần Đường không thể thiếu ông.
Lời nói của Hạ Tưởng, vừa đường hoàng lại vừa mơ hồ, toát ra khí thế của một vị lãnh đạo của tỉnh khiến Chương Quốc Vĩ nghe xong trong lòng rất không thoải mái, không biết nên làm như thế nào cho tốt. Kỳ thật y tìm đến Hạ Tưởng, chỉ muốn thử phản ứng của Hạ Tưởng một chút, muốn mượn cơ hội nhìn mặt đoán lòng, nhìn xem sự việc này và Hạ Tưởng có thực sự liên quan đến nhau hay không.
Không ngờ biểu hiện của Hạ Tưởng khiến y thất vọng, chẳng những bất thanh bất động, còn tỏ thái độ của một cấp trên trấn an y, nói nghe rất hay, lại càng khiến y có cảm giác mất mát.
Ra khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, Chương Quốc Vĩ cũng không khỏi suy nghĩ ác ý, đừng đắc ý mà mong chỉnh y, y không dễ dàng rơi đài đâu!
Chương Quốc Vĩ không biết, Hạ Tưởng cũng không muốn y rời đài. Người tạo sự cố như vậy không phải muốn cho y rơi đài, mà là có mưu tính khác.
/2185
|