Lâm Hoa Kiến khép na khép nép đứng trước mặt Hạ Tưởng. Cũng giống như thường ngày, lúc y đến đây báo cáo công tác, thái độ hết sức khiêm tốn, làm việc đặc biệt chăm chú. Thái độ nghiêm chỉnh này, thái độ khiêm tốn quả thực là làm cho người ta không thể bắt bẻ được.
Nếu như không phải ngay từ đầu y hay dùng sự kiện Trần Công Phương để chơi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn thực sự nghĩ rằng Lâm Hoa Kiên không những có thể sử dụng, mà còn có thể là tâm phúc.
Nhưng vẻ bề ngoài Lâm Hoa Kiến kính cẩn và khiêm tốn, ẩn giấu một dã tâm thủ đoạn thế nào? Hạ Tưởng chỉ nhìn lời khai khẩu cung của Trần Công Phương vài lần, liền trong lồng ngực cảm thấy phẫn nộ.
Hoàn toàn dùng phương pháp vô liêm sỉ cứng rắn kéo Mai Hiểu Lâm xuống nước. Cho dù có phải thực sự là chuyện lạ hay không, dù sao cũng cắn một cái đã, tạt cho người toàn thân lấm nước bẩn rồi hay nói sau!
Hạ Tưởng tại hội nghị công việc Bí thư không biểu hiện ra là ủng hộ Mai Hiểu Lâm, nhưng hắn có diệu kế cẩm nang của hắn, cũng không cho phép có người chụp mũ linh tinh lên đầu Mai Hiểu Lâm.
Cầm tập tài liệu nặng nề vung lên, vẻ mặt Hạ Tưởng tức giận:
- Càn quấy! Trần Công Phương cắn người linh tinh sao được. Ví dụ không thích hợp, nếu chẳng may y khi nào đó vu tội cho Bí thư Diệp, có được không? Hoa Kiến, anh chủ trì việc bắt vụ Trần Công Phương, muốn làm một vị quan tốt phải tập trung vào mục tiêu, làm sao có thể làm ẩu làm càn?
- Bí thư Hạ, Trần Công Phương một mực khẳng định Thị trưởng Mai và Cầu Đường Tương Giang có vấn đề. Tôi cũng không dám giấu diếm, liền trực tiếp báo cáo lên. Xử lý thế nào, còn phải chờ anh cho ý kiến.
Lâm Hoa Kiến thấy Hạ Tưởng tức giận, trong lòng thầm cười, vẫn là tuổi trẻ mất kiểm soát. Một khi có chuyện liền không khống chế được. Bí thư Diệp vẫn rất coi trọng hắn, thực sự là không có con mắt rồi.
Hạ Tưởng phất tay:
- Tôi nghĩ trước hết cần triệu tập hội nghị thường vụ để nghiên cứu một chút.
Lâm Hoa Kiến gật đầu rút lui, trở lại văn phòng của mình. Y đốt một điếu thuốc, rót một chén trà, nhẩn nhơ rít một hơi thuốc và nhìn một dống tài liệu về Mai Hiểu Lâm trên bàn, mỉm cười đắc ý.
Hạ Tưởng lại không cười – khi Lâm Hoa Kiến vừa đi, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, bảo Tằng Trác thông báo Lý Tòng Đông, Đào Hà Giang đến. Một vài phút sau Lý Tòng Đông và Đào Hà Giang trước sau vội vàng chạy đến.
Lý Tòng Đông và Đào Hà Giang đã nghe được vụ án Trần Công Phương liên luỵ tới Mai Hiểu Lâm. Hai người vẻ mặt đều kinh ngạc, khó tin. Hơn nữa càng làm cho mọi người tức giận là toàn bộ nội bộ Uỷ ban Kỷ luật đã bàn bạc sôi nổi rồi. Theo lý thuyết vụ án còn đang trong bước đầu điều tra, phải hết sức giữ bí mật, thế mà các thông tin đã truyền ra. Dụng ý không cần nói cũng biết, chính là cho dù có phải sự thật hay không, điều muốn chính là làm mất thanh danh của Mai Hiểu Lâm trước đã.
Thủ đoạn thật vô liêm sỉ, nhưng rất có hiệu quả.
Hạ Tưởng tức giận, sau khi trực tiếp giải thích cho Đào Hà Giang và Lý Tòng Đông vài câu, lập tức đề xuất triệu tập hội nghị thường vụ Uỷ ban Kỷ luật.
Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương tổng cộng có bốn Phó chủ nhiệm. Tính cả Hạ Tưởng và bốn Phó chủ nhiệm tổng cộng có 11 uỷ viên thường vụ, có quyết sách cơ cấu nội bộ cho nên nói Uỷ ban Kỷ luật có tính độc lập riêng.
Không bao lâu, bên trong hội trường Uỷ ban Kỷ luật đã có không ít người ngồi. Khi Hạ Tưởng tới thì lại phát hiện vẫn thiếu hai người, toàn bộ mấy uỷ viên thường vụ tập trung đông đủ, bốn Phó chủ nhiệm thứ nhất tiên là Lâm Hoa Kiến, cuối cùng là Lý Tòng Đông đã an vị, còn Phó chủ nhiệm thứ hai và thứ ba Du Hoa, Thương Giang vẫn chưa xuất hiện.
Du Hoa tuổi hơn 40, lúc bước đi thích chắp tay sau đít mỉm cười. Cũng không biết y cười cho ai nhìn, dù sao cũng chính là thấy ai thì cười gật đầu với người đó.
Thương Giang hơi trẻ hơn một chút, vừa mới qua tuổi 30. Xem như là nhóm người trẻ trong Uỷ ban Kỷ luật. Gã và Du Hoa hoàn toàn đối lập, bất kể khi nào cũng đều sa sầm mặt, vẻ mặt nghiêm trọng dường như xem ai cũng đều là phần tử tham ô.
Hạ Tưởng cũng đã từng tiếp xúc với hai người, ấn tượng đối với hai người này bình thường, chưa thể nói là hiểu sâu. Sau khi hắn đến tỉnh Tương, có quan hệ với hắn có thể coi như không xa không gần, việc chung làm chung chứ không có quan hệ cá nhân.
Lâm Hoa Kiến liền hỏi ý kiến của Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, có phải đợi Phó chủ nhiệm Dư và Phó chủ nhiệm Thương không?
- Không đợi.
Hạ Tưởng vung tay mạnh, rất dứt khoát nói:
- Tôi tuyên bố vấn đề kỷ luật. Về sau tổ chức hội nghị thường vụ, cứ đồng chí nào đến muộn sẽ không được tham gia. Nếu liên tục đến muộn hai lần, huỷ bỏ tư tư cách bình chọn đảng viên ưu tú hàng năm!
Loảng xoảng một tiếng, Uỷ viên thường vụ Uỷ ban Kỷ luật Lã Quốc Trung bỗng chốc cầm chén trà không chuẩn, đánh rơi trên bàn. Thì cũng giống như vì phát biểu của Hạ Tưởng làm ra lời chú giải đúng lúc, không ít người sợ đến mức nhảy dựng lên.
Chủ nhiệm Hạ trước nay đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật luôn luôn mềm mại, làm sao đột nhiên lại có khí phách thế? Không ít người nghi ngờ khó hiểu.
- Quyết định vừa rồi, tôi sẽ báo cáo với Bí thư Trịnh, xin ủng hộ của Tỉnh uỷ.
Ánh mắt Hạ Tưởng đảo qua, phát hiện ra Du Hoa đứng ở cửa, thò đầu nhìn ngó đang tiến vào. Hắn liền không nể mặt mà lấy tay chỉ:
- Đồng chí Du Hoa, anh hôm nay đến muộn, không được tham gia hội nghị.
Du Hoa vẻ mặt vốn tươi cười rất ôn hoà rất bình tĩnh, Hạ Tưởng trước mặt mọi người làm cho y bị bẽ mặt, vẻ mặt y liền lập tức nặng xuống:
- Chủ nhiệm Hạ, tôi, tôi vừa giờ đến muộn là có nguyên nhân khách quan…
- Chuyện gì có thể quan trọng hơn hội nghị thường vụ?
Hạ Tưởng thầm cười nhạt. Sợ là Lâm Hoa Kiến dẫn theo thời khắc tốt đẹp, làm cho người của Uỷ ban Kỷ luật đều cảm thấy hắn dễ bắt nạt.
Du Hoa ỷ thế ở Uỷ ban Kỷ luật là có thâm niên, Hạ Tưởng so với hắn trẻ hơn mười tuổi. Nói không coi nhẹ là giả vờ. Quản lý dù là trên thương trường hay là trong quan trường, đều có tốp người cũ tự nhận kinh nghiệm lý lịch lâu năm không tuân thủ. Hơn nữa Du Hoa vốn thân cận với Lâm Hoa Kiến hơn một chút, đối với Hạ Tưởng thì lại càng không thể nào tôn kính được. Thấy Hạ Tưởng trước mặt mọi người không nể mặt, y cũng sẽ không âm không dương mà cười khẽ một tiếng:
- Vừa mới nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung Ương, nói chuyện công việc một chút.
Tốt thôi, lấy Uỷ ban Kỷ luật Trung ương áp chế hắn, Hạ Tưởng ngược lại mỉm cười:
- Vị phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung ương nào vậy? Phó chủ nhiệm Thôi? Ồ, đúng rồi, Phó chủ nhiệm Thôi đã không còn nữa rồi.
Một câu vừa nói xong, Du Hoa cứng rắn rùng mình một cái, bỗng chốc y nhớ tới Hạ Tưởng hiện nay chính là đã trải qua cuồng phong bão táp ở Uỷ ban Kỷ luật Trung ương mà vẫn không ngã trước những nhân vật yêu quái. Thậm chí ngay cả Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung ương Thôi Hướng điều tra hắn, sau khi về thủ đô lại đột nhiên lâm bệnh nặng mà chết. Hắn hiện tại ở trước mặt Chủ nhiệm Hạ đề cập tới Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, chẳng những không có hiệu quả gì, ngược lại là tự làm bẽ mặt!
Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, không ít người thậm chí ngược lại hít phải một hơi khí lạnh! Cũng vừa nhớ tới năm đó phát sinh vở kịch lớn ở Tần Đường. Người đang ngồi vị trí chủ toạ của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh là nhân vật số một, nếu ai xem thường hắn trẻ tuổi, người đó tất yếu sẽ bị thiệt thòi lớn!
Bởi vì ngay cả Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung ương va chạm trước mặt hắn cũng phải đầu rơi máu chảy. Thử hỏi mọi người đang ngồi ở đây ai lại có bản lĩnh phi thường có thể dám cùng Chủ nhiệm Hạ đương đầu?
Đang lúc mọi người cho là Hạ Tưởng nhiều ít cũng cho thể cho Du Hoa một chút thể diện, không ngờ Hạ Tưởng lại lạnh lùng mà nói một câu:
- Điện thoại của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương quan trọng, cũng không quan trọng bằng hội nghị thường vụ của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh. Phải phân rõ nặng nhẹ, phải biết rằng anh là đang làm việc tại Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Tương, không phải làm việc ở Uỷ ban Kỷ luật Trung ương!
Câu nói này rất có sức nặng, trực tiếp đánh cho Du Hoa cứng họng. Một câu phản bác cũng không nói nên lời!
Cũng không phải là anh sẽ vênh váo, không lấy Uỷ ban Kỷ luật Trung ương đè người. Có bản lĩnh điều tới Uỷ ban Kỷ luật Trung ương đi, đừng ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Tương làm việc nữa! Ngụ ý của Hạ Tưởng chính là miễn là anh ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Tương một ngày, anh phải nghe chỉ thị của hắn.
Hạ Tưởng lần đầu tiên thể hiện ra sự mạnh mẽ âm vang đanh thép. Trực tiếp khai đao với Phó chủ nhiệm thứ hai của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, dụng ý rất rõ ràng, giết gà doạ khỉ!
Du Hoa đứng ở cửa, sắc mặt từ xanh chuyển sang tím, trên mặt vẻ tươi cười biến mất không thấy, chỉ thấy tức giận đến mức toàn thân run lên. Nhưng trong quan trường chính là quan lớn hơn một bậc đè anh chết. Y run lên hồi lâu, không dám nói ra câu nói ngạo mạn nào nữa, dẫm chân một cái xoay người bỏ đi.
Du Hoa mới vừa đi, Thương Giang đã đến.
Thương Giang đương nhiên thấy tất cả mọi cảnh tượng xảy ra ban nãy. Gã do dự đứng trước cửa, muốn nói cái gì, đúng là vẫn còn không dám mở miệng.
Mọi người thấy cũng lạnh trong lòng. Thương Giang luôn luôn dám nói dám làm, dưới cơn giận dữ dội của Hạ Tưởng không ngờ sợ hãi như vậy. Hay cho một Chủ nhiệm Hạ không lên tiếng thì thôi, gáy lên một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Hạ Tưởng rất rõ ràng làm một Thương Giang nằm trong nhóm người trẻ trong Uỷ ban Kỷ luật. Quan hệ với Lâm Hoa Kiến cũng không thân cận lắm, ngược lại gã là thuộc hạ có quan hệ với Trịnh Thịnh. Nhân vật khác nhau thì phải có sự đối xử khác nhau. Hắn vừa rồi không phải không khống chế được tức giận mà là bước đầu lấy uy và thu quyền của Uỷ ban Kỷ luật.
- Đồng chí Thương Giang, anh lại có nguyên nhân đến muộn gì, không phải là tiếp điện thoại của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương chứ?
Hạ Tưởng hỏi một câu tuy mấu chốt vẫn là hăm doạ, nhưng giọng điệu rõ ràng có dấu hiệu dịu đi.
Thương Giang sao có thể không nghe thấy cách cư xử khác biệt của Chủ nhiệm Hạ đối với gã? Gã hơi chút chần chừ, hết sức thành khẩn nói:
- Thực sự xin lỗi Chủ nhiệm Hạ, tôi vừa rồi đang sắp xếp một phần tài liệu, quá nhập tâm liền hơi chậm trễ vài phút.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
- Mặc dù có nguyên nhân khách quan, nhưng đến hội nghị muộn là không tôn trọng đối với toàn thể uỷ viên thường vụ. Anh hôm nay có thể tham dự hội nghị, nhưng chỉ có thể ngồi nghe, không được phát biểu.
Lâm Hoa Kiến ánh mắt chớp chớp, trong mắt phun ra lửa. Hạ Tưởng khinh người quá đáng, hoàn toàn là phương pháp chuyên quyền độc đoán. Rất đáng xấu hổ. Trước kia còn tưởng rằng hắn yếu ớt có thể bắt nạt, hoá ra là luôn luôn giả vờ.
Thương Giang dù sao cũng không thể đồng ý. Nếu là một gã đàn ông, có thể đã đi trong chớp mắt cũng không thể chịu kiểu lạnh nhạt như thế. Hạ Tưởng lại có thể vì một chuyện nhỏ này cách chức của anh…Lâm Hoa Kiến quả tim nhảy lên cổ họng, bởi vì Thương Giang khuất phục có nghĩa là kế sách của Hạ Tưởng đã đạt được. Phân hoá các uỷ viên thường vụ, sẽ làm cho Hạ Tưởng có quyền uy tuyệt đối trong Uỷ ban Kỷ luật!
Lâm Hoa Kiến suýt nữa muốn buột miệng nói lời khuyên nhủ Thương Giang…
Thương Giang dường như rất khó khăn mà mở miệng:
- Tôi xin tiếp thu phê bình của Chủ nhiệm Hạ. Cam đoan lần sau sẽ không tiếp tục đến muộn nữa!
Vừa nói, vừa đi đến, ngồi xuống ghế.
- Xin đồng chí cứ cho tiến hành bắt đầu cuộc họp không thì muộn rồi.
Lâm Hoa Kiến chỉ cảm thấy trước mắt một mảng u tối, trong lòng vô cùng xót xa. Du Hoa bị quát mắng, Thương Giang ngược lại. Có nghĩa là Hạ Tưởng ở Uỷ ban Kỷ luật, cú đánh ban đầu vào tình hình chung thực sự đạt uy danh của nhân vật số một nói sao làm vậy.
Thực sự không ngoài sở liệu của Lâm Hoa Kiến. Tiếp theo khai mạc hội nghị thường vụ hết sức thuận lợi, tất cả đề nghị của Hạ Tưởng đều được thông qua.
Hội nghị thông qua ba nghị quyết: một là về việc Trần Công Phương chỉ trích Mai Hiểu Lâm và Cầu đường Tương Giang là tin đồn vô căn cứ, là việc không có chứng cứ chính xác. Bất cứ ai cũng không được truyền bá và nêu ra. Người nào vi phạm một khi phát hiện ra, sẽ dựa theo điều lệ của Uỷ ban Kỷ luật xử phạt nghiêm khắc.
Hai là xét thấy đồng chí Lâm Hoa Kiến công việc bận rộn, công việc thẩm tra xử lý vụ án Trần Công Phương tiếp tục giao cho đồng chí Lý Tòng Đông toàn quyền phụ trách.
Ba là xét thấy tổ trưởng tổ điều tra cầu đường Tỉnh Tương đồng chí Du Hoa có sắp xếp làm việc khác, tổ trưởng tổ điều tra tạm thời giao quyền cho Thương Giang.
Ba nghị quyết, tất cả đều là hành động thu quyền!
Hạ Tưởng sau khi vừa mới trở lại phòng làm việc,lại nhận được điện thoại khẩn, Nghiêm Tiểu Thì nhập viện!
Nếu như không phải ngay từ đầu y hay dùng sự kiện Trần Công Phương để chơi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn thực sự nghĩ rằng Lâm Hoa Kiên không những có thể sử dụng, mà còn có thể là tâm phúc.
Nhưng vẻ bề ngoài Lâm Hoa Kiến kính cẩn và khiêm tốn, ẩn giấu một dã tâm thủ đoạn thế nào? Hạ Tưởng chỉ nhìn lời khai khẩu cung của Trần Công Phương vài lần, liền trong lồng ngực cảm thấy phẫn nộ.
Hoàn toàn dùng phương pháp vô liêm sỉ cứng rắn kéo Mai Hiểu Lâm xuống nước. Cho dù có phải thực sự là chuyện lạ hay không, dù sao cũng cắn một cái đã, tạt cho người toàn thân lấm nước bẩn rồi hay nói sau!
Hạ Tưởng tại hội nghị công việc Bí thư không biểu hiện ra là ủng hộ Mai Hiểu Lâm, nhưng hắn có diệu kế cẩm nang của hắn, cũng không cho phép có người chụp mũ linh tinh lên đầu Mai Hiểu Lâm.
Cầm tập tài liệu nặng nề vung lên, vẻ mặt Hạ Tưởng tức giận:
- Càn quấy! Trần Công Phương cắn người linh tinh sao được. Ví dụ không thích hợp, nếu chẳng may y khi nào đó vu tội cho Bí thư Diệp, có được không? Hoa Kiến, anh chủ trì việc bắt vụ Trần Công Phương, muốn làm một vị quan tốt phải tập trung vào mục tiêu, làm sao có thể làm ẩu làm càn?
- Bí thư Hạ, Trần Công Phương một mực khẳng định Thị trưởng Mai và Cầu Đường Tương Giang có vấn đề. Tôi cũng không dám giấu diếm, liền trực tiếp báo cáo lên. Xử lý thế nào, còn phải chờ anh cho ý kiến.
Lâm Hoa Kiến thấy Hạ Tưởng tức giận, trong lòng thầm cười, vẫn là tuổi trẻ mất kiểm soát. Một khi có chuyện liền không khống chế được. Bí thư Diệp vẫn rất coi trọng hắn, thực sự là không có con mắt rồi.
Hạ Tưởng phất tay:
- Tôi nghĩ trước hết cần triệu tập hội nghị thường vụ để nghiên cứu một chút.
Lâm Hoa Kiến gật đầu rút lui, trở lại văn phòng của mình. Y đốt một điếu thuốc, rót một chén trà, nhẩn nhơ rít một hơi thuốc và nhìn một dống tài liệu về Mai Hiểu Lâm trên bàn, mỉm cười đắc ý.
Hạ Tưởng lại không cười – khi Lâm Hoa Kiến vừa đi, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, bảo Tằng Trác thông báo Lý Tòng Đông, Đào Hà Giang đến. Một vài phút sau Lý Tòng Đông và Đào Hà Giang trước sau vội vàng chạy đến.
Lý Tòng Đông và Đào Hà Giang đã nghe được vụ án Trần Công Phương liên luỵ tới Mai Hiểu Lâm. Hai người vẻ mặt đều kinh ngạc, khó tin. Hơn nữa càng làm cho mọi người tức giận là toàn bộ nội bộ Uỷ ban Kỷ luật đã bàn bạc sôi nổi rồi. Theo lý thuyết vụ án còn đang trong bước đầu điều tra, phải hết sức giữ bí mật, thế mà các thông tin đã truyền ra. Dụng ý không cần nói cũng biết, chính là cho dù có phải sự thật hay không, điều muốn chính là làm mất thanh danh của Mai Hiểu Lâm trước đã.
Thủ đoạn thật vô liêm sỉ, nhưng rất có hiệu quả.
Hạ Tưởng tức giận, sau khi trực tiếp giải thích cho Đào Hà Giang và Lý Tòng Đông vài câu, lập tức đề xuất triệu tập hội nghị thường vụ Uỷ ban Kỷ luật.
Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương tổng cộng có bốn Phó chủ nhiệm. Tính cả Hạ Tưởng và bốn Phó chủ nhiệm tổng cộng có 11 uỷ viên thường vụ, có quyết sách cơ cấu nội bộ cho nên nói Uỷ ban Kỷ luật có tính độc lập riêng.
Không bao lâu, bên trong hội trường Uỷ ban Kỷ luật đã có không ít người ngồi. Khi Hạ Tưởng tới thì lại phát hiện vẫn thiếu hai người, toàn bộ mấy uỷ viên thường vụ tập trung đông đủ, bốn Phó chủ nhiệm thứ nhất tiên là Lâm Hoa Kiến, cuối cùng là Lý Tòng Đông đã an vị, còn Phó chủ nhiệm thứ hai và thứ ba Du Hoa, Thương Giang vẫn chưa xuất hiện.
Du Hoa tuổi hơn 40, lúc bước đi thích chắp tay sau đít mỉm cười. Cũng không biết y cười cho ai nhìn, dù sao cũng chính là thấy ai thì cười gật đầu với người đó.
Thương Giang hơi trẻ hơn một chút, vừa mới qua tuổi 30. Xem như là nhóm người trẻ trong Uỷ ban Kỷ luật. Gã và Du Hoa hoàn toàn đối lập, bất kể khi nào cũng đều sa sầm mặt, vẻ mặt nghiêm trọng dường như xem ai cũng đều là phần tử tham ô.
Hạ Tưởng cũng đã từng tiếp xúc với hai người, ấn tượng đối với hai người này bình thường, chưa thể nói là hiểu sâu. Sau khi hắn đến tỉnh Tương, có quan hệ với hắn có thể coi như không xa không gần, việc chung làm chung chứ không có quan hệ cá nhân.
Lâm Hoa Kiến liền hỏi ý kiến của Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, có phải đợi Phó chủ nhiệm Dư và Phó chủ nhiệm Thương không?
- Không đợi.
Hạ Tưởng vung tay mạnh, rất dứt khoát nói:
- Tôi tuyên bố vấn đề kỷ luật. Về sau tổ chức hội nghị thường vụ, cứ đồng chí nào đến muộn sẽ không được tham gia. Nếu liên tục đến muộn hai lần, huỷ bỏ tư tư cách bình chọn đảng viên ưu tú hàng năm!
Loảng xoảng một tiếng, Uỷ viên thường vụ Uỷ ban Kỷ luật Lã Quốc Trung bỗng chốc cầm chén trà không chuẩn, đánh rơi trên bàn. Thì cũng giống như vì phát biểu của Hạ Tưởng làm ra lời chú giải đúng lúc, không ít người sợ đến mức nhảy dựng lên.
Chủ nhiệm Hạ trước nay đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật luôn luôn mềm mại, làm sao đột nhiên lại có khí phách thế? Không ít người nghi ngờ khó hiểu.
- Quyết định vừa rồi, tôi sẽ báo cáo với Bí thư Trịnh, xin ủng hộ của Tỉnh uỷ.
Ánh mắt Hạ Tưởng đảo qua, phát hiện ra Du Hoa đứng ở cửa, thò đầu nhìn ngó đang tiến vào. Hắn liền không nể mặt mà lấy tay chỉ:
- Đồng chí Du Hoa, anh hôm nay đến muộn, không được tham gia hội nghị.
Du Hoa vẻ mặt vốn tươi cười rất ôn hoà rất bình tĩnh, Hạ Tưởng trước mặt mọi người làm cho y bị bẽ mặt, vẻ mặt y liền lập tức nặng xuống:
- Chủ nhiệm Hạ, tôi, tôi vừa giờ đến muộn là có nguyên nhân khách quan…
- Chuyện gì có thể quan trọng hơn hội nghị thường vụ?
Hạ Tưởng thầm cười nhạt. Sợ là Lâm Hoa Kiến dẫn theo thời khắc tốt đẹp, làm cho người của Uỷ ban Kỷ luật đều cảm thấy hắn dễ bắt nạt.
Du Hoa ỷ thế ở Uỷ ban Kỷ luật là có thâm niên, Hạ Tưởng so với hắn trẻ hơn mười tuổi. Nói không coi nhẹ là giả vờ. Quản lý dù là trên thương trường hay là trong quan trường, đều có tốp người cũ tự nhận kinh nghiệm lý lịch lâu năm không tuân thủ. Hơn nữa Du Hoa vốn thân cận với Lâm Hoa Kiến hơn một chút, đối với Hạ Tưởng thì lại càng không thể nào tôn kính được. Thấy Hạ Tưởng trước mặt mọi người không nể mặt, y cũng sẽ không âm không dương mà cười khẽ một tiếng:
- Vừa mới nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung Ương, nói chuyện công việc một chút.
Tốt thôi, lấy Uỷ ban Kỷ luật Trung ương áp chế hắn, Hạ Tưởng ngược lại mỉm cười:
- Vị phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung ương nào vậy? Phó chủ nhiệm Thôi? Ồ, đúng rồi, Phó chủ nhiệm Thôi đã không còn nữa rồi.
Một câu vừa nói xong, Du Hoa cứng rắn rùng mình một cái, bỗng chốc y nhớ tới Hạ Tưởng hiện nay chính là đã trải qua cuồng phong bão táp ở Uỷ ban Kỷ luật Trung ương mà vẫn không ngã trước những nhân vật yêu quái. Thậm chí ngay cả Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung ương Thôi Hướng điều tra hắn, sau khi về thủ đô lại đột nhiên lâm bệnh nặng mà chết. Hắn hiện tại ở trước mặt Chủ nhiệm Hạ đề cập tới Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, chẳng những không có hiệu quả gì, ngược lại là tự làm bẽ mặt!
Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, không ít người thậm chí ngược lại hít phải một hơi khí lạnh! Cũng vừa nhớ tới năm đó phát sinh vở kịch lớn ở Tần Đường. Người đang ngồi vị trí chủ toạ của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh là nhân vật số một, nếu ai xem thường hắn trẻ tuổi, người đó tất yếu sẽ bị thiệt thòi lớn!
Bởi vì ngay cả Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung ương va chạm trước mặt hắn cũng phải đầu rơi máu chảy. Thử hỏi mọi người đang ngồi ở đây ai lại có bản lĩnh phi thường có thể dám cùng Chủ nhiệm Hạ đương đầu?
Đang lúc mọi người cho là Hạ Tưởng nhiều ít cũng cho thể cho Du Hoa một chút thể diện, không ngờ Hạ Tưởng lại lạnh lùng mà nói một câu:
- Điện thoại của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương quan trọng, cũng không quan trọng bằng hội nghị thường vụ của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh. Phải phân rõ nặng nhẹ, phải biết rằng anh là đang làm việc tại Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Tương, không phải làm việc ở Uỷ ban Kỷ luật Trung ương!
Câu nói này rất có sức nặng, trực tiếp đánh cho Du Hoa cứng họng. Một câu phản bác cũng không nói nên lời!
Cũng không phải là anh sẽ vênh váo, không lấy Uỷ ban Kỷ luật Trung ương đè người. Có bản lĩnh điều tới Uỷ ban Kỷ luật Trung ương đi, đừng ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Tương làm việc nữa! Ngụ ý của Hạ Tưởng chính là miễn là anh ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Tương một ngày, anh phải nghe chỉ thị của hắn.
Hạ Tưởng lần đầu tiên thể hiện ra sự mạnh mẽ âm vang đanh thép. Trực tiếp khai đao với Phó chủ nhiệm thứ hai của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, dụng ý rất rõ ràng, giết gà doạ khỉ!
Du Hoa đứng ở cửa, sắc mặt từ xanh chuyển sang tím, trên mặt vẻ tươi cười biến mất không thấy, chỉ thấy tức giận đến mức toàn thân run lên. Nhưng trong quan trường chính là quan lớn hơn một bậc đè anh chết. Y run lên hồi lâu, không dám nói ra câu nói ngạo mạn nào nữa, dẫm chân một cái xoay người bỏ đi.
Du Hoa mới vừa đi, Thương Giang đã đến.
Thương Giang đương nhiên thấy tất cả mọi cảnh tượng xảy ra ban nãy. Gã do dự đứng trước cửa, muốn nói cái gì, đúng là vẫn còn không dám mở miệng.
Mọi người thấy cũng lạnh trong lòng. Thương Giang luôn luôn dám nói dám làm, dưới cơn giận dữ dội của Hạ Tưởng không ngờ sợ hãi như vậy. Hay cho một Chủ nhiệm Hạ không lên tiếng thì thôi, gáy lên một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Hạ Tưởng rất rõ ràng làm một Thương Giang nằm trong nhóm người trẻ trong Uỷ ban Kỷ luật. Quan hệ với Lâm Hoa Kiến cũng không thân cận lắm, ngược lại gã là thuộc hạ có quan hệ với Trịnh Thịnh. Nhân vật khác nhau thì phải có sự đối xử khác nhau. Hắn vừa rồi không phải không khống chế được tức giận mà là bước đầu lấy uy và thu quyền của Uỷ ban Kỷ luật.
- Đồng chí Thương Giang, anh lại có nguyên nhân đến muộn gì, không phải là tiếp điện thoại của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương chứ?
Hạ Tưởng hỏi một câu tuy mấu chốt vẫn là hăm doạ, nhưng giọng điệu rõ ràng có dấu hiệu dịu đi.
Thương Giang sao có thể không nghe thấy cách cư xử khác biệt của Chủ nhiệm Hạ đối với gã? Gã hơi chút chần chừ, hết sức thành khẩn nói:
- Thực sự xin lỗi Chủ nhiệm Hạ, tôi vừa rồi đang sắp xếp một phần tài liệu, quá nhập tâm liền hơi chậm trễ vài phút.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
- Mặc dù có nguyên nhân khách quan, nhưng đến hội nghị muộn là không tôn trọng đối với toàn thể uỷ viên thường vụ. Anh hôm nay có thể tham dự hội nghị, nhưng chỉ có thể ngồi nghe, không được phát biểu.
Lâm Hoa Kiến ánh mắt chớp chớp, trong mắt phun ra lửa. Hạ Tưởng khinh người quá đáng, hoàn toàn là phương pháp chuyên quyền độc đoán. Rất đáng xấu hổ. Trước kia còn tưởng rằng hắn yếu ớt có thể bắt nạt, hoá ra là luôn luôn giả vờ.
Thương Giang dù sao cũng không thể đồng ý. Nếu là một gã đàn ông, có thể đã đi trong chớp mắt cũng không thể chịu kiểu lạnh nhạt như thế. Hạ Tưởng lại có thể vì một chuyện nhỏ này cách chức của anh…Lâm Hoa Kiến quả tim nhảy lên cổ họng, bởi vì Thương Giang khuất phục có nghĩa là kế sách của Hạ Tưởng đã đạt được. Phân hoá các uỷ viên thường vụ, sẽ làm cho Hạ Tưởng có quyền uy tuyệt đối trong Uỷ ban Kỷ luật!
Lâm Hoa Kiến suýt nữa muốn buột miệng nói lời khuyên nhủ Thương Giang…
Thương Giang dường như rất khó khăn mà mở miệng:
- Tôi xin tiếp thu phê bình của Chủ nhiệm Hạ. Cam đoan lần sau sẽ không tiếp tục đến muộn nữa!
Vừa nói, vừa đi đến, ngồi xuống ghế.
- Xin đồng chí cứ cho tiến hành bắt đầu cuộc họp không thì muộn rồi.
Lâm Hoa Kiến chỉ cảm thấy trước mắt một mảng u tối, trong lòng vô cùng xót xa. Du Hoa bị quát mắng, Thương Giang ngược lại. Có nghĩa là Hạ Tưởng ở Uỷ ban Kỷ luật, cú đánh ban đầu vào tình hình chung thực sự đạt uy danh của nhân vật số một nói sao làm vậy.
Thực sự không ngoài sở liệu của Lâm Hoa Kiến. Tiếp theo khai mạc hội nghị thường vụ hết sức thuận lợi, tất cả đề nghị của Hạ Tưởng đều được thông qua.
Hội nghị thông qua ba nghị quyết: một là về việc Trần Công Phương chỉ trích Mai Hiểu Lâm và Cầu đường Tương Giang là tin đồn vô căn cứ, là việc không có chứng cứ chính xác. Bất cứ ai cũng không được truyền bá và nêu ra. Người nào vi phạm một khi phát hiện ra, sẽ dựa theo điều lệ của Uỷ ban Kỷ luật xử phạt nghiêm khắc.
Hai là xét thấy đồng chí Lâm Hoa Kiến công việc bận rộn, công việc thẩm tra xử lý vụ án Trần Công Phương tiếp tục giao cho đồng chí Lý Tòng Đông toàn quyền phụ trách.
Ba là xét thấy tổ trưởng tổ điều tra cầu đường Tỉnh Tương đồng chí Du Hoa có sắp xếp làm việc khác, tổ trưởng tổ điều tra tạm thời giao quyền cho Thương Giang.
Ba nghị quyết, tất cả đều là hành động thu quyền!
Hạ Tưởng sau khi vừa mới trở lại phòng làm việc,lại nhận được điện thoại khẩn, Nghiêm Tiểu Thì nhập viện!
/2185
|