Gần như mỗi ngày Ủy ban Kỷ luật tỉnh đều phải xử lý các vụ án lớn nhỏ. Suy cho cùng trong một tỉnh có mười mấy thành phố cấp ba trực thuộc, có vài trăm cán bộ cấp phòng trở lên, thêm vào là rất nhiều xí nghiệp thuộc tỉnh, vô số đơn thư tố cáo dù thật dù giả cũng đủ bận rộn, càng huống chi có một số vụ án thông qua con đường không theo lệ thường để phản ánh lên.
Cũng có những vụ án thú tính man rợ bị đưa ra ánh sáng, vân vân, về cơ bản mỗi ngày đều có vụ án bắt đầu bước vào trình tự thẩm tra. Cũng có những vụ án đã được phê chuẩn bước vào giai đoạn thi hành, còn có những vụ án đã thẩm vấn xong, đang chờ kết án.
Còn có cả những vụ án kéo dài chưa có phán quyết. Có thể nói, càng là các vụ án của những nhân vật giàu có cấp bậc cao thì thời gian bị kéo dài càng lâu, có vụ là ba tháng, có vụ kéo dài đến nửa năm. Vì thế, sau khi Đường Gia Thiếu bị bắt giam, không đến một tháng thì nhận hết toàn bộ tội danh, những người trong Ủy ban Kỷ luật cũng có một cách nói, gọi là dám làm dám chịu, đương nhiên là mang ý mỉa mai.
Còn có kẻ giống như Hà Dương, chỉ thừa nhận một số vấn đề, còn về nhân vật đứng đằng sau thì bất luận là thế nào cũng không chịu bán đứng chúng, loại này cũng có không ít. Những người có thâm niên trong Ủy ban Kỷ luật đều biết, chúng hoặc là ngoan cố, có vấn đề gì thì mình gánh chịu toàn bộ, hoặc là có thế lực để dựa vào, vẫn còn ảo tưởng rằng có hy vọng được xử lý nhẹ tay.
Cũng có người giống như Tất Bằng, từ sau khi vào thì tỏ thái độ phủ nhận toàn bộ, cương quyết không hợp tác, hơn nữa còn ra vẻ tự cao tự đại. Những nhân viên thường đến thẩm vấn, gã chỉ nói một câu:
- Mời đồng chí Lâm Hoa Kiến đến đây, những người khác đến, tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Các vụ án ở Ủy ban Kỷ luật có không ít, thu hút sự chú ý của mọi người nhất là ba vụ: Đường Gia Thiếu, Điến Hà Dương và Tất Bằng. Trong ba vụ án, khiến người ta quan tâm nhất chính là vụ án của Đường Gia Thiếu. Nguồn truyện:
Đường Gia Thiếu tuy là người có cấp bậc thấp nhất trong số ba người bị thẩm tra, nhưng sự ngông cuồng của y là đặc biệt nhất, hơn nữa còn triệt để nhất, sau khi bị bắt còn chưa định tội đã thả, khiến cho không ít người biết, Đường Gia Thiếu xem ra không còn hy vọng nữa.
Mà Điến Hà Dương và Tất Bằng, bây giờ vẫn còn giữ sổ Đảng.
Hạ Tưởng ngồi ở văn phòng thẩm vấn của Trịnh Thịnh. Đồng Phàm sau khi pha trà xong, còn có ý đặc biệt nói một câu:
- Mời Bí thư Hạ dùng trà.
Đây là loại trà Đại Hồng Bào mà Bí thư Trịnh thích uống nhất, thông thường không đành lòng bỏ ra tiếp người khác…
Trịnh Thịnh cười mắng một câu:
- Cậu nhiều chuyện thật đấy!
Truyện xưa kể lại thời cổ đại có một lão nhà giàu, ai đến nhà y chơi, nếu được mời uống Đại Hồng Bào thì có ý người này sẽ dễ dàng giàu lên. Trịnh Thịnh mời hắn uống Đại Hồng Bào, còn mượn lời Đồng Phàm để ám chỉ, cũng là lên giọng tỏ ý thăm dò.
Bởi vậy có thể thấy, kết luận cuối cùng của Ủy ban Kỷ luật với Đường Gia Thiếu là nặng hay nhẹ đối với Trịnh Thịnh mà nói vô cùng quan trọng.
Hạ Tưởng liền nhấp một ngụm trà, tán thưởng:
- Quả đúng là trà ngon, cảm ơn thịnh tình của Bí thư Trịnh.
Trịnh Thịnh cười ha hả mà khoát tay:
- Dùng trà tiếp bạn, tuần trà tặng bạn bè, như thế mới không để phí tuần trà.
Hạ Tưởng liền gật đầu, cũng xem như tiếp nhận tấm thịnh tình của Trịnh Thịnh, cũng không bàn thêm về trà đạo, nói về Đường Gia Thiếu:
- Qua điều tra xác minh của Ủy ban Kỷ luật, trong thời gian Đường Gia Thiếu ở giữ chức Tổng giám đốc cầu đường tỉnh Tương đã lạm dụng chức quyền, tham ô nhận hối lộ. Số tiền hối lộ vô cùng lớn, tình tiết rất ác liệt, hậu quả đặc biệt nghiêm trọng. Chứng cớ hoàn toàn xác thực, sự thật rõ ràng, định sẽ chuyển sang cho cơ quan tư pháp tiếp tục tiến hành thẩm tra xử lí.
Khi Hạ Tưởng báo cáo, Trịnh Thịnh vừa uống trà, vừa liên tục gật đầu, thể hiện rằng y đang nghe rất chăm chú. Nhưng nghe đến đoạn sau, y không gật đầu nữa, mà chuyển sang nét mặt có phần kinh ngạc, đợi Hạ Tưởng nói xong, gương mặt y liền đanh lại.
- Cầu đường tỉnh Tương là một đơn vị thi công, trong quá trình thẩm định công trình và tiếp nhận, không tránh khỏi phải có một số mánh khóe không được minh bạch, Ủy ban Kỷ luật không điều tra sâu hơn?
Câu hỏi của Trịnh Thịnh để lộ ra ý nghĩ thực sự trong lòng y. Hạ Tưởng liền thầm cười trong bụng.
Trịnh Thịnh giữ chức Bí thư Tỉnh ủy chưa đến một năm, còn chưa điều chỉnh nhân sự thành phố cấp ba phía dưới trên diện rộng. Mỗi nhiệm kỳ của Bí thư tỉnh ủy đều có một lần điều chỉnh nhân sự hoặc lớn hoặc nhỏ, cho dù là rầm rộ sôi nổi hay là âm thầm lặng lẽ, chắc chắn phải nắm giữ quyền điều hành nhân sự lớn trong tay để tạo quyền uy.
Trịnh Thịnh đã có cơ sở nhất định ở tỉnh Tương, nhưng bởi vì lực lượng phản đối quá hùng mạnh, trên thực tế nếu không qua một lần điều chỉnh nhân sự trong phạm vi lớn thì y vẫn là không có cách gì để khẳng định uy danh nhân vật số một ở tỉnh Tương.
Bí thư hạng nhất muốn nắm được hai quyền to lớn, một là nhân sự, hai là quyền sở hữu tài sản. Nếu nắm chắc quyền nhân sự và quyền sở hữu tài sản trong tay, dù cho Chủ tịch tỉnh và Bí thư có gây sức ép như thế nào, đều chỉ là phí công. Nhưng vấn đề hiện tại là, quyền sở hữu tài sản đã nằm trong tay Trịnh Thịnh, quyền nhân sự tuy chưa rơi vào tay người khác, nhưng vẫn chưa đạt đến mức nắm toàn bộ quyền hành như Trịnh Thịnh mong muốn.
Thực vậy, điều Trịnh Thịnh ám chỉ là nói Đường Gia Thiếu không chỉ nhận hối lộ, mà chắc chắn đi hối lộ còn nhiều hơn. Bởi vì trong quá trình nhận công trình, chắc chắn phải giành ưu đãi cho lãnh đạo chủ quản. Trên thực tế, Đường Gia Thiếu cũng thừa nhận đằng sau từng công trình lớn dài đến bốn trang, có hành vi đút lót nghiêm trọng, cầu lớn ở Hoài Dương cũng thế, cầu ở Cảnh Đông cũng vậy, số tiền đút lót đều ở mức hàng chục nghìn nhân dân tệ!
Cũng có người, Đường Gia Thiếu còn khai ra việc biếu quà Đảng viên nào đó ở Bắc Kinh, hơn nữa còn giải thích vô cùng tỉ mỉ, thời gian, địa điểm, số tiền ngay đến cả việc khi đó y ngầm ghi âm cũng khai ra toàn bộ. Thái độ chủ động và tích cực của y khiến Lý Tòng Đông hoài nghi không hiểu, không rõ Đường Gia Thiếu tại sao lại ngốc như vậy, không chừa lại cho mình một con đường lui nào?
Hạ Tưởng lại đoán được ý nghĩ của Đường Gia Thiếu. Đường Gia Thiếu biết rõ vị trí của mình, biết rằng sau khi bị bắt, mình chắc chắn sẽ là vật hi sinh. Cho nên y quyết lành làm gáo vỡ làm muôi, điều gì cũng nói ra hết, có thể kích cho một số người đồng ý ra tay cứu y, cho dù kiếm được rồi, nhưng không kích động nổi, dù sao y cũng không có tổn thất gì, kiểu gì cũng chết thì còn sợ gì?
Nhưng Hạ Tưởng ngoài việc Đường Gia Thiếu nhận hối lộ, lại giấu nhẹm toàn bộ chuyện y có hành vi đưa hối lộ.
Tham vọng của Trịnh Thịnh quá lớn, Hạ Tưởng không muốn đưa hoàn toàn quyền nắm thế cục vào tay Trịnh Thịnh, hắn phải giữ chủ động!
Đường Gia Thiếu là một con dao hai lưỡi, việc nhận hối lộ có thể đánh động đến lợi ích nội bộ của Cầu đường tỉnh Tương. Bởi vì những người đút lót Đường Gia Thiếu phần lớn là các giám đốc bộ phận, giám đốc các chi nhánh trong nội bộ Cầu đường tỉnh Tương, có thể cho Trịnh Thịnh lợi dụng triệt để điểm này, một lần giăng lưới bắt toàn bộ lãnh đạo cấp cao Cầu đường tỉnh Tương, thay đổi cả bộ máy!
Mà sự thật Đường Gia Thiếu đút lót có thể dẫn đến chấn động trong giới quan chức giàu có ở mấy thành phố cấp ba tỉnh Tương. Xa thì chưa nói, riêng thành phố Hoài Dương và thành phố Cảnh Đông đã liên đới đến mười mấy người, trên thì có Bí thư Thành ủy, dưới thì có Thị trưởng và Cục trưởng cục Xây dựng đô thị, vân vân. Nói không ngoa, chỉ dựa vào lời khai của Đường Gia Thiếu và chứng cứ thu được, hoàn toàn có thể khiến hai nơi Hoài Dương và Cảnh Đông có chấn động mạnh trong giới quyền thế.
Nhưng Hạ Tưởng không muốn giao hết những con át chủ bài cho Trịnh Thịnh. Bởi vì như thế, hắn sẽ hoàn toàn mất đi quyền chủ động, trở thành lực lượng mà bất cứ lúc nào Trịnh Thịnh cũng có thể thuyên chuyển, còn nếu không có thể tự mình quyết định khi nào tiết lộ.
Bàn tay định mệnh vẫn nên do chính mình điều khiển thì hơn.
Ý định của Trịnh Thịnh hoàn toàn có thể lý giải. Hạ Tưởng cũng không phải không muốn trừng trị lũ giàu có tham lam, nhưng không phải bây giờ. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng cho rằng, Trịnh Thịnh hiện nay vừa muốn xử lý Cầu đường tỉnh Tương, vừa muốn mượn cơ hội ra tay với hai thành phố Hoài Dương và Cảnh Đông, thay đổi nhân sự với quy mô lớn, như thế có phần hơi vội vã.
Bí thư Thành ủy hai thành phố Hoài Dương và Thần Đông đều đứng cùng phe với Diệp Thiên Nam, Thị trưởng, Chủ tịch thường trực tỉnh có thể hô hào biết bao người. Nếu như có thể nắm được hai thành phố, gần như là Trịnh Thịnh đánh lén một trận ngoạn mục, chắc chắn khiến uy danh của y ở các thành phố cấp ba trực thuộc vang vọng hơn nhiều.
Hạ Tưởng lại không nghĩ như vậy. Bởi vì giai đoạn hiện nay ngay cả hắn và Trịnh Thịnh liên kết chặt chẽ với nhau cũng không chắc có thể giành được ưu thế, đánh riêng lẻ mới là thượng sách. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là, hắn hiện nay không phải hoàn toàn tin tưởng Trịnh Thịnh, mới không thể giao hẳn con dao Đường Gia Thiếu vào tay người khác. Hắn sợ chính vào thời khắc then chốt có người trở mặt đánh lại thì người bị thương sẽ là hắn!
- Qua điều tra, trong các công việc cụ thể tiếp nhận công trình của Cầu đường tỉnh Tương cũng thực sự có một số hành vi đưa hối lộ, có điều chứng cư không phải rất xác thực, không thể tùy tiện đưa ra kết luận…
Hạ Tưởng cũng không nói hết câu, để lại một chỗ trống.
- Trong giai đoạn hiện nay, vấn đề nội bộ Cầu đường tỉnh Tương còn bức thiết hơn.
Hạ Tưởng tin rằng Trịnh Thịnh có thể hiểu được lời ám chỉ của hắn.
Trịnh Thịnh rõ ràng là hiểu, nhưng lại không thay đổi chủ ý:
- Đồng chí Hạ Tưởng, lập trường ủy nhất quán của Tỉnh ủy là phải đưa vụ án Cầu đường tỉnh Tương thành án lớn, án quan trọng, cho dù là liên can đến ai cũng phải điều tra đến tận cùng, tuyệt không nhân nhượng. Ủy ban Kỷ luật nên giữ thái độ nhất trí với lập trường của Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng hiểu rõ của ý Trịnh Thịnh. Y vẫn là muốn nhân cơ hội này khống chế toàn bộ Cầu đường tỉnh Tương và cả hai thành phố Hoài Chương và Cảnh Đông. Tham vọng không nhỏ, bước đi quá lớn, hắn cũng không muốn cùng Trịnh Thịnh đánh cuộc một phen. Bởi vì nếu thua cuộc, Trịnh Thịnh là Bí thư tỉnh, ở trên sẽ có người bảo vệ, hắn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, dưới sức tấn công dày đặc, chắc chắn sẽ bị đẩy lên trước làm lá chắn.
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhất định sẽ duy trì nhất trí cao độ với Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng cũng không tích cực trả lời Trịnh Thịnh mà chỉ nói khách khí một câu.
Hai ngày sau, vụ án Đường Gia Thiếu chính thức chuyển giao sang cơ quan tư pháp. Sau đó, viện kiểm sát dựa vào hai tội danh lạm dụng chức quyền và tham ô nhận hối lộ chính thức khởi tố Đường Gia Thiếu.
Sau khi tin tức truyền đi, Phó Tiên Phong trầm tư một lát trong văn phòng, không tỏ thái độ, gọi một cuộc điện thoại tới Bắc Kinh.
Diệp Thiên Nam nghe xong, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt khó có thể đoán nổi, cũng gọi một cuộc điện thoại tới Bắc Kinh.
Khiến người ta phải suy nghĩ nhất là Dương Hằng Dịch. Y sau khi nghe tin hai tội danh dài bốn trang của Đường Gia Thiếu xong, ban đầu vẫn không thật tin, đích thân gọi điện thoại đến viện kiểm sát để kiểm chứng. Sau khi nhận được câu trả lời chính xác, y tự nói một mình:
- Hạ Tưởng đang nắm gì trong tay?
Lập trường của Hạ Tưởng dường như càng ngày càng được che giấu kỹ càng và khiến người ta khó có thể đoán ra. Cùng với việc Đường Gia Thiếu bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt và khởi tố, cục Công an thành phố Tương Giang cũng đề nghị cơ quan kiểm sát bắt và khởi tố, tội danh là cưỡng bức không thành và cố ý gây thương tích. Không ít người đều xem hết tình thế, Đường Gia Thiếu e là khó lòng thoát chết.
Ba ngày sau, ngay khi Trịnh Thịnh chuẩn bị tổ chức hội nghị công việc Bí thư thảo luận nhằm đưa ra ý kiến xử lý cuối cùng đối với Cầu đường tỉnh Tương, đồng thời phát sinh ba vụ việc lớn, hoàn toàn làm xáo trộn thế cục toàn bộ tỉnh Tương, cũng ảnh hưởng đến sắp xếp của Trịnh Thịnh và kế hoạch của Hạ Tưởng.
Đầu tiên là Quốc vụ viện trong hội nghị kinh tế toàn quốc lần đầu tiên chỉ ra, các địa phương trong khi dồn sức đẩy mạnh xây dựng kinh tế cũng phải tăng cường độ chống tham nhũng, nhưng phải chú ý phương pháp, chống tham nhũng không thể để ảnh hưởng tới trung tâm xây dựng kinh tế.
Nếu nói bên trên đang tạo sức ép, càng không có gì là lạ, cũng không khiến Hạ Tưởng thấy bất ngờ. Bởi vì hắn cũng nhận được ý ngầm của cấp trên, muốn để hắn buông tay khỏi Cầu đường tỉnh Tương. Nhưng ở tỉnh Tương lại xảy ra hai vụ việc lớn, thực sự khiến hắn kinh ngạc, hơn nữa còn rất không hài lòng khi Trịnh Thịnh nhúng tay vào công việc nội bộ của Ủy ban Kỷ luật.
Cũng có những vụ án thú tính man rợ bị đưa ra ánh sáng, vân vân, về cơ bản mỗi ngày đều có vụ án bắt đầu bước vào trình tự thẩm tra. Cũng có những vụ án đã được phê chuẩn bước vào giai đoạn thi hành, còn có những vụ án đã thẩm vấn xong, đang chờ kết án.
Còn có cả những vụ án kéo dài chưa có phán quyết. Có thể nói, càng là các vụ án của những nhân vật giàu có cấp bậc cao thì thời gian bị kéo dài càng lâu, có vụ là ba tháng, có vụ kéo dài đến nửa năm. Vì thế, sau khi Đường Gia Thiếu bị bắt giam, không đến một tháng thì nhận hết toàn bộ tội danh, những người trong Ủy ban Kỷ luật cũng có một cách nói, gọi là dám làm dám chịu, đương nhiên là mang ý mỉa mai.
Còn có kẻ giống như Hà Dương, chỉ thừa nhận một số vấn đề, còn về nhân vật đứng đằng sau thì bất luận là thế nào cũng không chịu bán đứng chúng, loại này cũng có không ít. Những người có thâm niên trong Ủy ban Kỷ luật đều biết, chúng hoặc là ngoan cố, có vấn đề gì thì mình gánh chịu toàn bộ, hoặc là có thế lực để dựa vào, vẫn còn ảo tưởng rằng có hy vọng được xử lý nhẹ tay.
Cũng có người giống như Tất Bằng, từ sau khi vào thì tỏ thái độ phủ nhận toàn bộ, cương quyết không hợp tác, hơn nữa còn ra vẻ tự cao tự đại. Những nhân viên thường đến thẩm vấn, gã chỉ nói một câu:
- Mời đồng chí Lâm Hoa Kiến đến đây, những người khác đến, tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Các vụ án ở Ủy ban Kỷ luật có không ít, thu hút sự chú ý của mọi người nhất là ba vụ: Đường Gia Thiếu, Điến Hà Dương và Tất Bằng. Trong ba vụ án, khiến người ta quan tâm nhất chính là vụ án của Đường Gia Thiếu. Nguồn truyện:
Đường Gia Thiếu tuy là người có cấp bậc thấp nhất trong số ba người bị thẩm tra, nhưng sự ngông cuồng của y là đặc biệt nhất, hơn nữa còn triệt để nhất, sau khi bị bắt còn chưa định tội đã thả, khiến cho không ít người biết, Đường Gia Thiếu xem ra không còn hy vọng nữa.
Mà Điến Hà Dương và Tất Bằng, bây giờ vẫn còn giữ sổ Đảng.
Hạ Tưởng ngồi ở văn phòng thẩm vấn của Trịnh Thịnh. Đồng Phàm sau khi pha trà xong, còn có ý đặc biệt nói một câu:
- Mời Bí thư Hạ dùng trà.
Đây là loại trà Đại Hồng Bào mà Bí thư Trịnh thích uống nhất, thông thường không đành lòng bỏ ra tiếp người khác…
Trịnh Thịnh cười mắng một câu:
- Cậu nhiều chuyện thật đấy!
Truyện xưa kể lại thời cổ đại có một lão nhà giàu, ai đến nhà y chơi, nếu được mời uống Đại Hồng Bào thì có ý người này sẽ dễ dàng giàu lên. Trịnh Thịnh mời hắn uống Đại Hồng Bào, còn mượn lời Đồng Phàm để ám chỉ, cũng là lên giọng tỏ ý thăm dò.
Bởi vậy có thể thấy, kết luận cuối cùng của Ủy ban Kỷ luật với Đường Gia Thiếu là nặng hay nhẹ đối với Trịnh Thịnh mà nói vô cùng quan trọng.
Hạ Tưởng liền nhấp một ngụm trà, tán thưởng:
- Quả đúng là trà ngon, cảm ơn thịnh tình của Bí thư Trịnh.
Trịnh Thịnh cười ha hả mà khoát tay:
- Dùng trà tiếp bạn, tuần trà tặng bạn bè, như thế mới không để phí tuần trà.
Hạ Tưởng liền gật đầu, cũng xem như tiếp nhận tấm thịnh tình của Trịnh Thịnh, cũng không bàn thêm về trà đạo, nói về Đường Gia Thiếu:
- Qua điều tra xác minh của Ủy ban Kỷ luật, trong thời gian Đường Gia Thiếu ở giữ chức Tổng giám đốc cầu đường tỉnh Tương đã lạm dụng chức quyền, tham ô nhận hối lộ. Số tiền hối lộ vô cùng lớn, tình tiết rất ác liệt, hậu quả đặc biệt nghiêm trọng. Chứng cớ hoàn toàn xác thực, sự thật rõ ràng, định sẽ chuyển sang cho cơ quan tư pháp tiếp tục tiến hành thẩm tra xử lí.
Khi Hạ Tưởng báo cáo, Trịnh Thịnh vừa uống trà, vừa liên tục gật đầu, thể hiện rằng y đang nghe rất chăm chú. Nhưng nghe đến đoạn sau, y không gật đầu nữa, mà chuyển sang nét mặt có phần kinh ngạc, đợi Hạ Tưởng nói xong, gương mặt y liền đanh lại.
- Cầu đường tỉnh Tương là một đơn vị thi công, trong quá trình thẩm định công trình và tiếp nhận, không tránh khỏi phải có một số mánh khóe không được minh bạch, Ủy ban Kỷ luật không điều tra sâu hơn?
Câu hỏi của Trịnh Thịnh để lộ ra ý nghĩ thực sự trong lòng y. Hạ Tưởng liền thầm cười trong bụng.
Trịnh Thịnh giữ chức Bí thư Tỉnh ủy chưa đến một năm, còn chưa điều chỉnh nhân sự thành phố cấp ba phía dưới trên diện rộng. Mỗi nhiệm kỳ của Bí thư tỉnh ủy đều có một lần điều chỉnh nhân sự hoặc lớn hoặc nhỏ, cho dù là rầm rộ sôi nổi hay là âm thầm lặng lẽ, chắc chắn phải nắm giữ quyền điều hành nhân sự lớn trong tay để tạo quyền uy.
Trịnh Thịnh đã có cơ sở nhất định ở tỉnh Tương, nhưng bởi vì lực lượng phản đối quá hùng mạnh, trên thực tế nếu không qua một lần điều chỉnh nhân sự trong phạm vi lớn thì y vẫn là không có cách gì để khẳng định uy danh nhân vật số một ở tỉnh Tương.
Bí thư hạng nhất muốn nắm được hai quyền to lớn, một là nhân sự, hai là quyền sở hữu tài sản. Nếu nắm chắc quyền nhân sự và quyền sở hữu tài sản trong tay, dù cho Chủ tịch tỉnh và Bí thư có gây sức ép như thế nào, đều chỉ là phí công. Nhưng vấn đề hiện tại là, quyền sở hữu tài sản đã nằm trong tay Trịnh Thịnh, quyền nhân sự tuy chưa rơi vào tay người khác, nhưng vẫn chưa đạt đến mức nắm toàn bộ quyền hành như Trịnh Thịnh mong muốn.
Thực vậy, điều Trịnh Thịnh ám chỉ là nói Đường Gia Thiếu không chỉ nhận hối lộ, mà chắc chắn đi hối lộ còn nhiều hơn. Bởi vì trong quá trình nhận công trình, chắc chắn phải giành ưu đãi cho lãnh đạo chủ quản. Trên thực tế, Đường Gia Thiếu cũng thừa nhận đằng sau từng công trình lớn dài đến bốn trang, có hành vi đút lót nghiêm trọng, cầu lớn ở Hoài Dương cũng thế, cầu ở Cảnh Đông cũng vậy, số tiền đút lót đều ở mức hàng chục nghìn nhân dân tệ!
Cũng có người, Đường Gia Thiếu còn khai ra việc biếu quà Đảng viên nào đó ở Bắc Kinh, hơn nữa còn giải thích vô cùng tỉ mỉ, thời gian, địa điểm, số tiền ngay đến cả việc khi đó y ngầm ghi âm cũng khai ra toàn bộ. Thái độ chủ động và tích cực của y khiến Lý Tòng Đông hoài nghi không hiểu, không rõ Đường Gia Thiếu tại sao lại ngốc như vậy, không chừa lại cho mình một con đường lui nào?
Hạ Tưởng lại đoán được ý nghĩ của Đường Gia Thiếu. Đường Gia Thiếu biết rõ vị trí của mình, biết rằng sau khi bị bắt, mình chắc chắn sẽ là vật hi sinh. Cho nên y quyết lành làm gáo vỡ làm muôi, điều gì cũng nói ra hết, có thể kích cho một số người đồng ý ra tay cứu y, cho dù kiếm được rồi, nhưng không kích động nổi, dù sao y cũng không có tổn thất gì, kiểu gì cũng chết thì còn sợ gì?
Nhưng Hạ Tưởng ngoài việc Đường Gia Thiếu nhận hối lộ, lại giấu nhẹm toàn bộ chuyện y có hành vi đưa hối lộ.
Tham vọng của Trịnh Thịnh quá lớn, Hạ Tưởng không muốn đưa hoàn toàn quyền nắm thế cục vào tay Trịnh Thịnh, hắn phải giữ chủ động!
Đường Gia Thiếu là một con dao hai lưỡi, việc nhận hối lộ có thể đánh động đến lợi ích nội bộ của Cầu đường tỉnh Tương. Bởi vì những người đút lót Đường Gia Thiếu phần lớn là các giám đốc bộ phận, giám đốc các chi nhánh trong nội bộ Cầu đường tỉnh Tương, có thể cho Trịnh Thịnh lợi dụng triệt để điểm này, một lần giăng lưới bắt toàn bộ lãnh đạo cấp cao Cầu đường tỉnh Tương, thay đổi cả bộ máy!
Mà sự thật Đường Gia Thiếu đút lót có thể dẫn đến chấn động trong giới quan chức giàu có ở mấy thành phố cấp ba tỉnh Tương. Xa thì chưa nói, riêng thành phố Hoài Dương và thành phố Cảnh Đông đã liên đới đến mười mấy người, trên thì có Bí thư Thành ủy, dưới thì có Thị trưởng và Cục trưởng cục Xây dựng đô thị, vân vân. Nói không ngoa, chỉ dựa vào lời khai của Đường Gia Thiếu và chứng cứ thu được, hoàn toàn có thể khiến hai nơi Hoài Dương và Cảnh Đông có chấn động mạnh trong giới quyền thế.
Nhưng Hạ Tưởng không muốn giao hết những con át chủ bài cho Trịnh Thịnh. Bởi vì như thế, hắn sẽ hoàn toàn mất đi quyền chủ động, trở thành lực lượng mà bất cứ lúc nào Trịnh Thịnh cũng có thể thuyên chuyển, còn nếu không có thể tự mình quyết định khi nào tiết lộ.
Bàn tay định mệnh vẫn nên do chính mình điều khiển thì hơn.
Ý định của Trịnh Thịnh hoàn toàn có thể lý giải. Hạ Tưởng cũng không phải không muốn trừng trị lũ giàu có tham lam, nhưng không phải bây giờ. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng cho rằng, Trịnh Thịnh hiện nay vừa muốn xử lý Cầu đường tỉnh Tương, vừa muốn mượn cơ hội ra tay với hai thành phố Hoài Dương và Cảnh Đông, thay đổi nhân sự với quy mô lớn, như thế có phần hơi vội vã.
Bí thư Thành ủy hai thành phố Hoài Dương và Thần Đông đều đứng cùng phe với Diệp Thiên Nam, Thị trưởng, Chủ tịch thường trực tỉnh có thể hô hào biết bao người. Nếu như có thể nắm được hai thành phố, gần như là Trịnh Thịnh đánh lén một trận ngoạn mục, chắc chắn khiến uy danh của y ở các thành phố cấp ba trực thuộc vang vọng hơn nhiều.
Hạ Tưởng lại không nghĩ như vậy. Bởi vì giai đoạn hiện nay ngay cả hắn và Trịnh Thịnh liên kết chặt chẽ với nhau cũng không chắc có thể giành được ưu thế, đánh riêng lẻ mới là thượng sách. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là, hắn hiện nay không phải hoàn toàn tin tưởng Trịnh Thịnh, mới không thể giao hẳn con dao Đường Gia Thiếu vào tay người khác. Hắn sợ chính vào thời khắc then chốt có người trở mặt đánh lại thì người bị thương sẽ là hắn!
- Qua điều tra, trong các công việc cụ thể tiếp nhận công trình của Cầu đường tỉnh Tương cũng thực sự có một số hành vi đưa hối lộ, có điều chứng cư không phải rất xác thực, không thể tùy tiện đưa ra kết luận…
Hạ Tưởng cũng không nói hết câu, để lại một chỗ trống.
- Trong giai đoạn hiện nay, vấn đề nội bộ Cầu đường tỉnh Tương còn bức thiết hơn.
Hạ Tưởng tin rằng Trịnh Thịnh có thể hiểu được lời ám chỉ của hắn.
Trịnh Thịnh rõ ràng là hiểu, nhưng lại không thay đổi chủ ý:
- Đồng chí Hạ Tưởng, lập trường ủy nhất quán của Tỉnh ủy là phải đưa vụ án Cầu đường tỉnh Tương thành án lớn, án quan trọng, cho dù là liên can đến ai cũng phải điều tra đến tận cùng, tuyệt không nhân nhượng. Ủy ban Kỷ luật nên giữ thái độ nhất trí với lập trường của Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng hiểu rõ của ý Trịnh Thịnh. Y vẫn là muốn nhân cơ hội này khống chế toàn bộ Cầu đường tỉnh Tương và cả hai thành phố Hoài Chương và Cảnh Đông. Tham vọng không nhỏ, bước đi quá lớn, hắn cũng không muốn cùng Trịnh Thịnh đánh cuộc một phen. Bởi vì nếu thua cuộc, Trịnh Thịnh là Bí thư tỉnh, ở trên sẽ có người bảo vệ, hắn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, dưới sức tấn công dày đặc, chắc chắn sẽ bị đẩy lên trước làm lá chắn.
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhất định sẽ duy trì nhất trí cao độ với Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng cũng không tích cực trả lời Trịnh Thịnh mà chỉ nói khách khí một câu.
Hai ngày sau, vụ án Đường Gia Thiếu chính thức chuyển giao sang cơ quan tư pháp. Sau đó, viện kiểm sát dựa vào hai tội danh lạm dụng chức quyền và tham ô nhận hối lộ chính thức khởi tố Đường Gia Thiếu.
Sau khi tin tức truyền đi, Phó Tiên Phong trầm tư một lát trong văn phòng, không tỏ thái độ, gọi một cuộc điện thoại tới Bắc Kinh.
Diệp Thiên Nam nghe xong, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt khó có thể đoán nổi, cũng gọi một cuộc điện thoại tới Bắc Kinh.
Khiến người ta phải suy nghĩ nhất là Dương Hằng Dịch. Y sau khi nghe tin hai tội danh dài bốn trang của Đường Gia Thiếu xong, ban đầu vẫn không thật tin, đích thân gọi điện thoại đến viện kiểm sát để kiểm chứng. Sau khi nhận được câu trả lời chính xác, y tự nói một mình:
- Hạ Tưởng đang nắm gì trong tay?
Lập trường của Hạ Tưởng dường như càng ngày càng được che giấu kỹ càng và khiến người ta khó có thể đoán ra. Cùng với việc Đường Gia Thiếu bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt và khởi tố, cục Công an thành phố Tương Giang cũng đề nghị cơ quan kiểm sát bắt và khởi tố, tội danh là cưỡng bức không thành và cố ý gây thương tích. Không ít người đều xem hết tình thế, Đường Gia Thiếu e là khó lòng thoát chết.
Ba ngày sau, ngay khi Trịnh Thịnh chuẩn bị tổ chức hội nghị công việc Bí thư thảo luận nhằm đưa ra ý kiến xử lý cuối cùng đối với Cầu đường tỉnh Tương, đồng thời phát sinh ba vụ việc lớn, hoàn toàn làm xáo trộn thế cục toàn bộ tỉnh Tương, cũng ảnh hưởng đến sắp xếp của Trịnh Thịnh và kế hoạch của Hạ Tưởng.
Đầu tiên là Quốc vụ viện trong hội nghị kinh tế toàn quốc lần đầu tiên chỉ ra, các địa phương trong khi dồn sức đẩy mạnh xây dựng kinh tế cũng phải tăng cường độ chống tham nhũng, nhưng phải chú ý phương pháp, chống tham nhũng không thể để ảnh hưởng tới trung tâm xây dựng kinh tế.
Nếu nói bên trên đang tạo sức ép, càng không có gì là lạ, cũng không khiến Hạ Tưởng thấy bất ngờ. Bởi vì hắn cũng nhận được ý ngầm của cấp trên, muốn để hắn buông tay khỏi Cầu đường tỉnh Tương. Nhưng ở tỉnh Tương lại xảy ra hai vụ việc lớn, thực sự khiến hắn kinh ngạc, hơn nữa còn rất không hài lòng khi Trịnh Thịnh nhúng tay vào công việc nội bộ của Ủy ban Kỷ luật.
/2185
|