Dương Diêu Nhi cũng không biết là làm bộ, hay là khôi phục bản tính, tiếp đón rất lễ phép và hữu hảo, cung kính nói một tiếng:
- Chào Chủ nhiệm Hạ!
Chỉ có điều trên mặt lại không có vẻ xấu hổ cũng không có vẻ nóng bỏng, Hạ Tưởng cũng thản nhiên đáp lại.
- So với lần trước đến đây, cảnh sắc của Lương Thần Mỹ Cảnh đã đẹp hơn rất nhiều.
Tháng 6, ở Tương Giang đã là mùa hè, cây cỏ sum xuê, hơn nữa, bầu trời trong xanh, mặt trời rực rỡ, phóng tầm mắt nhìn ra xa, có đình đài, lầu các xa xa, bên cạnh còn có giả sơn cùng hồ nước, cộng thêm hương thơm mát, quả thật là nơi thắng cảnh.
Dương Diêu Nhi đi trước dẫn đường, lúc đi đường cô thích bước thẳng mũi chân, khiến cho mông của cô vặn vẹo quá mức, hơn nữa, cô lại đang mặc váy ngắn, lúc đong đưa lại có gió thổi qua, thiếu chút nữa là lộ ra đũng quần bên trong.
Hạ Tưởng nhìn không chớp mắt, nghĩ thầm "giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời", như Tôn Hiện Vĩ từ lúc khởi nghiệp đến bây giờ tuy đã trở thành một tỷ phú, nhưng vẫn không sửa được bản tính lẳng lơ. Tuy nhiên, Tôn Hiện Vĩ chỉ háo sắc mà không tà dâm, phong lưu nhưng không hạ lưu, mà điểm mấu chốt là vẫn có thể giữ vững. Còn Dương Diêu Nhi dù có ăn mặc giống thục nữ như thế nào đi nữa, cô cũng không thể trở thành thục nữ.
Trong số nam nhân cũng có người lưu luyến mà lấy đóa hoa bụi rậm làm vợ, bên trong nữ nhân cũng có những người lấy đùa bỡn nam nhân làm chồng.
Nhìn sang bên cạnh, Dương Hằng Dịch cũng là mũi thẳng, miệng vuông, tướng mạo đường đường, nếu không cũng không sinh ra được một Dương Diêu Nhi xinh đẹp như vậy. Chỉ tiếc, ngày thường không có dạy dỗ cho tốt, không hiểu người làm cha như ông ta bình thường nuông chiều con gái như thế nào.
Tới gian phòng tốt nhất Nhàn Vân cư, Dương Hằng Dịch mời Hạ Tưởng ngồi ghế trên.
Sau khi đồ ăn và rượu được đưa lên, Dương Hằng Dịch mời Hạ Tưởng một ly và nói vài câu khách sáo, Hạ Tưởng liền cảm tạ thịnh tình của Dương Hằng Dịch rồi cùng ông ta cụng ly.
Sau đó, là đến Dương Diêu Nhi mời Hạ Tưởng.
Dương Diêu Nhi ngồi đối diện với Hạ Tưởng, cô hai tay bưng chén màu xanh nhạt giống như chiếc chén trên tay Hạ Tưởng, móng tay sơn màu đen trước kia cũng đã được tẩy sạch.
- Em xin kính Chủ nhiệm Hạ một ly, xin Chủ nhiệm Hạ thứ lỗi cho em trước đây vô tri, bướng bỉnh, Chủ nhiệm Hạ là người rộng lượng, nhất định sẽ không ghi hận với em có phải hay không?
Dương Diêu Nhi nháy mắt, vừa có vẻ nghịch ngợm, lại có vẻ như trêu tức.
Tục ngữ nói "không có bữa tiệc nào là miễn phí, không có người nào làm việc không công". Đương nhiên, phải tùy người mà xem xét, phân tích rõ ràng theo từng tình huống cụ thể. Hạ Tưởng vẫn không có ấn tượng tốt đối với hai cha con họ Dương. Dương Hằng Dịch luôn khiến cho người khác cảm thấy ông ta quá cứng nhắc, dường như không thể cùng làm việc được, nhưng một nhân vật có thể làm đến chức Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh mà không thể đề ra hướng giải quyết, chỉ sợ là đại trí giả ngu.
Dương Diêu Nhi làm ra vẻ đạo đức giả, cố ý giơ tay giơ chân, nhất là cộng thêm cái bộ dạng "vẽ hổ không thành lại thành chó" của cô, càng khiến cho Hạ Tưởng biết rõ phẩm hạnh của cô mà thấy buồn nôn.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng đã lăn lộn trong quan trường hơn chục năm nay, cũng có bản lĩnh "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp thần nói tiếng thần", đối với người hay quỷ hay thần đều có thể nói chuyện, thậm chí còn có thể nói vô cùng lưu loát và trôi chảy.
- Diêu nhi bướng bỉnh khi nào? Trong ấn tượng của tôi, cô lúc nào cũng là một cô bé tốt, thông minh, hiểu chuyện.
Hạ Tưởng biểu hiện thái độ như một người "từ trên cao nhìn xuống", song hắn điều chỉnh tư thế rất thích đáng, phù hợp, không phải lấy cấp bậc cao nhìn xuống mà là lấy thân phận trưởng bối của người trên nhìn xuống. Đây đúng là cách nói của người bề trên.
Hạ Tưởng làm bộ như đã quên mất, không còn nhớ hiềm khích trước đó, Dương Diêu Nhi thản nhiên cười:
- Em đây xin uống trước!
Một ngụm uống cạn rồi lại liếc Hạ Tưởng một cái:
- Em biết Chủ nhiệm Hạ độ lượng, khoan hồng, sẽ không so đo một số chuyện nhỏ như lông gà, vỏ tỏi.
Hạ Tưởng cũng coi như nể mặt Dương Diêu Nhi, uống vào nửa chén, dựa vào trình độ và cấp bậc của hắn hiện nay, những người có thể khiến hắn uống cạn một hơi cũng không còn nhiều nữa. Không ngờ hắn còn để lại nửa chén, Dương Diêu Nhi nói như muốn chặn đường lui của hắn:
- Không được, Chủ nhiệm Hạ không uống hết, rõ ràng là không chịu tha thứ cho em. Em đã nhận thức được sai lầm của bản thân, ngài thật nhẫn tâm không chịu cứu vớt trái tim của một cô gái lầm lỗi?
Vừa xỏ xiên lại vừa khiêu khích Hạ Tưởng đến hết chỗ nói, Dương Diêu Nhi đúng là không biết phân biệt trường hợp cũng như thời điểm để mà cợt nhả, cũng không quan tâm đến cha mình ở bên cạnh không nói được gì, mánh khóe rất hữu hiệu, Hạ Tưởng lại cầm chén lên:
- Tửu lượng của tôi không cao, tuy nhiên, nếu Diêu Nhi đã nói như vậy, tôi thế nào cũng phải uống.
Hạ Tưởng uống một hơi cạn sạch, ánh mắt đảo qua một vòng, thấy vẻ mặt căng thẳng của Dương Hằng Dịch rốt cuộc đã trầm tĩnh lại. Trong lòng hiểu được, hôm nay hắn gặp mặt, đồng ý tha thứ cho Dương Diêu Nhi là bước đầu tiên, sự việc tiếp theo sẽ đàm phán sau.
Sau đó, không khí đã dịu đi rất nhiều, Dương Diêu Nhi thỉnh thoảng trêu đùa vài câu, Dương Hằng Dịch cũng nói chuyện nhiều hơn. Hạ Tưởng phát hiện, Dương Hằng Dịch rất thích rượu, chỉ cần có vài chén rượu vào bụng là sắc mặt sẽ linh hoạt, sinh động hơn rất nhiều.
Hắn hiểu được người tỉnh táo sẽ không cân nhắc, câu chuyện bắt đầu rồi.
Quả nhiên, khi bắt đầu ngà ngà say, Dương Hằng Dịch bắt đầu nói chuyện thiên nam địa bắc, từ chuyện ở Thủ đô đến chuyện ở Lĩnh Nam, từ chuyện nước ngoài đến chuyện trong nước, tràng giang đại hải, nói liên lục ước chừng 10 phút vẫn chưa dừng lại. Hạ Tưởng nhẫn nại ngồi nghe ông ta nói, không ngắt lời, cũng không để lộ ra một chút vẻ không kiên nhẫn nào.
Dương Diêu Nhi ở bên cạnh chỉ mỉm cười, đợi sau khi Dương Hằng Dịch ra ngoài đi vệ sinh, cô liền cúi người qua, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm Hạ, nói cho anh một bí mật, cha em bình thường rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần uống 2 chén rượu vào là sẽ để lộ ra bản chất. Nếu để ông ấy uống 7, 8 chén nữa, khẳng định sẽ nói hết những điều trong lòng cho anh nghe.
Dương Diêu Nhi tiến lại gần, mùi nước hoa nồng đậm trên người khiến mũi Hạ Tưởng ngứa ngáy, không khỏi hắt xì một cái. Mấy người phụ nữ của Hạ Tưởng đều biết là Hạ Tưởng vốn mẫn cảm với nước hoa, cho nên các cô bình thương rất ít dùng nước hoa, mà cho dù có dùng thì cũng chỉ là hương thơm nhẹ nhàng, tao nhã mà thôi.
Hạ Tưởng chau mày, tránh xa Dương Diêu Nhi một chút, cười nói:
- Diêu Nhi vẫn chưa có bạn trai sao?
Dương Diêu Nhi ngồi thẳng lại, thần bí nói:
- Có rồi, có cơ hội sẽ giới thiệu cho anh làm quen một chút…
Hạ Tưởng cũng không có hứng thú làm quen với người mà Dương Diêu Nhi gọi là bạn trai, cũng chỉ là làm bộ dáng mà thôi nên cũng mỉm cười, Dương Hằng Dịch đã trở lại, vừa bước vào cửa đã nói:
- Khéo thật, vừa gặp một người quen…
Hạ Tưởng là người nào cơ chứ, chỉ cần nghĩ một chút là có thể thấy được mấu chốt vấn đề, chỉ cười, khôngnói tiếp, đúng lúc Dương Xa Nhi lại tiếp lời:
- Là ai?
- Hoàng Nghĩa.
Dương Hằng Dịch sau khi ngồi xuống, lắc đầu cười, rồi quay ra nói với Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, Hoàng Nghĩa là bạn trai của Dương Diêu Nhi, Phó tổng Giám đốc của Tập đoàn hóa dầu Quốc gia tỉnh Tương.
Vừa rồi còn không muốn hỏi đến, không ngờ vừa hỏi đã hỏi đến vấn đề then chốt, xem ra, người gọi là bạn trai của Dương Diêu Nhi này cũng là một trong những vấn đề được đề cập đến hôm nay. Trong lòng Hạ Tưởng đã có chủ ý, liền nói:
- Không tồi, không tồi, tuổi trẻ nhưng rất có triển vọng.
Dương Hằng Dịch thấy Hạ Tưởng không nói tiếp, liền vô ý mà ho khan một tiếng, Dương Diêu Nhi lập tức hiểu ý, vội nói:
- Anh ấy vẫn không thể sánh với Chủ nhiệm Hạ, hai người tuổi tác tương đương nhau nhưng một người ở trên cao, một người ở dưới thấp. Anh ấy từ lâu đã ngưỡng mộ Chủ nhiệm Hạ, hôm nay lại đúng lúc gặp được, nếu em không thay anh ấy giới thiệu, gặp mặt một chút, anh ấy thể nào cũng mắng chết em mất, Chủ nhiệm Hạ…
Dương Diêu Nhi thật biết lợi dụng ưu thế của con gái, giọng điệu oán trách không thôi.
Hạ Tưởng cho dù không nể mặt của cô thì cũng phải nể mặt Dương Hằng Dịch vài phần. Hơn nữa, trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý niệm là hôm nay, Dương Hằng Dịch sắp xếp tỉ mỉ như vậy, dường như có thể mơ hồ thấy được, liền theo đó đáp ứng:
- Được, có nhiều bạn bè luôn là chuyện tốt.
Dương Diêu Nhi vui vẻ, chủ động chạy ra ngoài, không bao lâu liền dẫn một người tiến vào.
Hoàng Nghĩa xuất hiện, ăn mặc rất bình thường, chỉ có điều hơi lòe loẹt một chút, đeo kính mắt, thái độ không cao không thấp, nhìn thấy Hạ Tưởng liền yếu ớt cười gật đầu chào hỏi.
Hạ Tưởng giơ tay ra bắt tay anh ta, cảm giác được anh ta hơi có vẻ kiêu ngạo, nghĩ lại cũng đúng. Thân là Phó tổng giám đốc Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia tỉnh tỉnh Tương, một năm kiếm được ít nhất hàng triệu tệ trở lên, hơn nữa, thu nhập mờ ám cùng thu nhập đen chỉ sợ là một năm cũng không dưới 4, 5 triệu tệ. Con người một khi có tiền, tự nhiên cái lưng cũng thẳng hơn, hơn nữa lại chính là lãnh đạo của Tập đoàn hóa dầu Quốc gia, ở địa phương cũng có lực ảnh hưởng nhất định, khó tránh Hoàng Nghĩa có hơi kiêu ngạo.
Hạ Tưởng âm thầm đánh giá Hoàng Nghĩa vài lần, bình tĩnh mà xem xét, Hoàng Nghĩa có bộ dạng rất bình thường, dù sao cũng là đàn ông, không xấu quá là được. Chỉ có một điều khiến hắn nghĩ không ra đó là, lấy thân phận của Hoàng Nghĩa, cho dù có muốn trèo cao, cũng không nhất thiết phải làm bạn trai của Dương Diêu Nhi. Chẳng nhẽ cậu ta không biết trong tủ quần áo của Dương Diêu Nhi có giấu rất nhiều mũ xanh?
Sau khi ngồi xuống tiếp, Hoàng Nghĩa tiện tay cầm một chén rượu lên:
- Mời Chủ nhiệm Hạ một ly, lần đầu gặp mặt, tôi uống trước, Chủ nhiệm Hạ cứ tùy ý.
Hoàng Nghĩa uống xong, Hạ Tưởng lại uống vào một phần ba chén.
Khi bỏ chén xuống, trên mặt Hoàng Nghĩa chợt lóe lên một chút khó chịu, hiển nhiên, anh ta không vừa lòng với hành động của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không nhìn sắc mặt anh ta, chỉ nói chuyện với anh ta vài câu, cũng không chủ động hỏi chuyện. Dương Hằng Dịch nhận thấy không khí có chút không tự nhiên, bắt đầu ở giữa xoa dịu bầu không khí., mời Hạ Tưởng hai chén, rồi lại đưa mắt ra hiệu cho Dương Diêu Nhi.
Dương Diêu Nhi tức giận, âm thầm đá Hoàng Nghĩa một cái, Hoàng Nghĩa vẫn chỉ lãnh đạm mà nói vài câu với Hạ Tưởng cho có lệ, chỉ ngồi một lúc rồi lấy cớ có việc mà ra về.
Hạ Tưởng không thèm để ý đến thái độ của Hoàng Nghĩa, thế giới rộng lớn, loại người nào mà chả có, hắn cũng không muốn kết thân với Hoàng Nghĩa. Tuy nhiên, thấy Dương Hằng Dịch và Dương Diêu Nhi tỉ mỉ sắp xếp cho hắn và Hoàng Nghĩa gặp mặt, khẳng định phía sau còn có thâm ý sâu xa, vậy hắn cũng vui mừng mà ngồi xem trò hay.
Ngồi cùng với cha con họ Dương đến khoảng hơn 10 giờ, Hạ Tưởng chủ động xin từ biệt. Dương Diêu Nhi liền xung phong nhận việc, muốn đưa Hạ Tưởng trở về, Hạ Tưởng cũng không từ chối, biết có một số việc nhất định sẽ có người vạch trần. Dương Hằng Dịch hiển nhiên cũng không nói gì.
Lúc bắt tay với Dương Hằng Dịch, cảm thấy được Dương Hằng Dịch bắt tay hơi dùng sức, hơn nữa, sau khi uống rượu, trên mặt Dương Hằng Dịch luôn tươi cười, dường như có vẻ chân thành hơn so với bình thường. Hạ Tưởng liền nghĩ tới một câu thành ngữ: "Có người tặng lễ tất có điều nhờ vả."
Trên đường trở về, Dương Diêu Nhi lái xe rất chậm, trước tiên, cô giải thích thay Hoàng Nghĩa vài câu. Nói là Hoàng Nghĩa chỉ là không thích giao thiệp với người khác thôi, chứ bản chất con người không phải là xấu, sau đó liền đột ngột hỏi một câu:
- Chủ nhiệm Hạ và Thị trưởng Mai quan hệ cũng không tồi, có thể giúp em một chuyện nhỏ hay không?
Thật đúng là đảo một vòng tròn lớn, không ngờ lại chính là rơi xuống trên người Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng khẳng định phán đoán của chính mình, mặc kệ là Dương Diêu Nhi thay mặt cho cái gì, cô cũng chính là một trong bốn cậu ấm cô chiêu ở tỉnh Tương. Bước tiếp theo của bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương rốt cục cũng đã lộ ra một chút manh mối. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Cũng có thể nói như vậy, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng khách khí.
Hạ Tưởng hào phóng vung tay lên.
- Oa, Chủ nhiệm Hạ thật là một người tốt.
Dương Diêu Nhi khoa trương kêu lên một tiếng.
- Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là Hoàng Nghĩa đang muốn mở rộng nghiệp vụ, muốn làm quy mô lớn, có để ý đến một vài chỗ…
Quả nhiên, Hạ Tưởng trong lòng nhảy dựng lên, khẩu vị của bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương quả thực là không nhỏ!
- Chào Chủ nhiệm Hạ!
Chỉ có điều trên mặt lại không có vẻ xấu hổ cũng không có vẻ nóng bỏng, Hạ Tưởng cũng thản nhiên đáp lại.
- So với lần trước đến đây, cảnh sắc của Lương Thần Mỹ Cảnh đã đẹp hơn rất nhiều.
Tháng 6, ở Tương Giang đã là mùa hè, cây cỏ sum xuê, hơn nữa, bầu trời trong xanh, mặt trời rực rỡ, phóng tầm mắt nhìn ra xa, có đình đài, lầu các xa xa, bên cạnh còn có giả sơn cùng hồ nước, cộng thêm hương thơm mát, quả thật là nơi thắng cảnh.
Dương Diêu Nhi đi trước dẫn đường, lúc đi đường cô thích bước thẳng mũi chân, khiến cho mông của cô vặn vẹo quá mức, hơn nữa, cô lại đang mặc váy ngắn, lúc đong đưa lại có gió thổi qua, thiếu chút nữa là lộ ra đũng quần bên trong.
Hạ Tưởng nhìn không chớp mắt, nghĩ thầm "giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời", như Tôn Hiện Vĩ từ lúc khởi nghiệp đến bây giờ tuy đã trở thành một tỷ phú, nhưng vẫn không sửa được bản tính lẳng lơ. Tuy nhiên, Tôn Hiện Vĩ chỉ háo sắc mà không tà dâm, phong lưu nhưng không hạ lưu, mà điểm mấu chốt là vẫn có thể giữ vững. Còn Dương Diêu Nhi dù có ăn mặc giống thục nữ như thế nào đi nữa, cô cũng không thể trở thành thục nữ.
Trong số nam nhân cũng có người lưu luyến mà lấy đóa hoa bụi rậm làm vợ, bên trong nữ nhân cũng có những người lấy đùa bỡn nam nhân làm chồng.
Nhìn sang bên cạnh, Dương Hằng Dịch cũng là mũi thẳng, miệng vuông, tướng mạo đường đường, nếu không cũng không sinh ra được một Dương Diêu Nhi xinh đẹp như vậy. Chỉ tiếc, ngày thường không có dạy dỗ cho tốt, không hiểu người làm cha như ông ta bình thường nuông chiều con gái như thế nào.
Tới gian phòng tốt nhất Nhàn Vân cư, Dương Hằng Dịch mời Hạ Tưởng ngồi ghế trên.
Sau khi đồ ăn và rượu được đưa lên, Dương Hằng Dịch mời Hạ Tưởng một ly và nói vài câu khách sáo, Hạ Tưởng liền cảm tạ thịnh tình của Dương Hằng Dịch rồi cùng ông ta cụng ly.
Sau đó, là đến Dương Diêu Nhi mời Hạ Tưởng.
Dương Diêu Nhi ngồi đối diện với Hạ Tưởng, cô hai tay bưng chén màu xanh nhạt giống như chiếc chén trên tay Hạ Tưởng, móng tay sơn màu đen trước kia cũng đã được tẩy sạch.
- Em xin kính Chủ nhiệm Hạ một ly, xin Chủ nhiệm Hạ thứ lỗi cho em trước đây vô tri, bướng bỉnh, Chủ nhiệm Hạ là người rộng lượng, nhất định sẽ không ghi hận với em có phải hay không?
Dương Diêu Nhi nháy mắt, vừa có vẻ nghịch ngợm, lại có vẻ như trêu tức.
Tục ngữ nói "không có bữa tiệc nào là miễn phí, không có người nào làm việc không công". Đương nhiên, phải tùy người mà xem xét, phân tích rõ ràng theo từng tình huống cụ thể. Hạ Tưởng vẫn không có ấn tượng tốt đối với hai cha con họ Dương. Dương Hằng Dịch luôn khiến cho người khác cảm thấy ông ta quá cứng nhắc, dường như không thể cùng làm việc được, nhưng một nhân vật có thể làm đến chức Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh mà không thể đề ra hướng giải quyết, chỉ sợ là đại trí giả ngu.
Dương Diêu Nhi làm ra vẻ đạo đức giả, cố ý giơ tay giơ chân, nhất là cộng thêm cái bộ dạng "vẽ hổ không thành lại thành chó" của cô, càng khiến cho Hạ Tưởng biết rõ phẩm hạnh của cô mà thấy buồn nôn.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng đã lăn lộn trong quan trường hơn chục năm nay, cũng có bản lĩnh "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp thần nói tiếng thần", đối với người hay quỷ hay thần đều có thể nói chuyện, thậm chí còn có thể nói vô cùng lưu loát và trôi chảy.
- Diêu nhi bướng bỉnh khi nào? Trong ấn tượng của tôi, cô lúc nào cũng là một cô bé tốt, thông minh, hiểu chuyện.
Hạ Tưởng biểu hiện thái độ như một người "từ trên cao nhìn xuống", song hắn điều chỉnh tư thế rất thích đáng, phù hợp, không phải lấy cấp bậc cao nhìn xuống mà là lấy thân phận trưởng bối của người trên nhìn xuống. Đây đúng là cách nói của người bề trên.
Hạ Tưởng làm bộ như đã quên mất, không còn nhớ hiềm khích trước đó, Dương Diêu Nhi thản nhiên cười:
- Em đây xin uống trước!
Một ngụm uống cạn rồi lại liếc Hạ Tưởng một cái:
- Em biết Chủ nhiệm Hạ độ lượng, khoan hồng, sẽ không so đo một số chuyện nhỏ như lông gà, vỏ tỏi.
Hạ Tưởng cũng coi như nể mặt Dương Diêu Nhi, uống vào nửa chén, dựa vào trình độ và cấp bậc của hắn hiện nay, những người có thể khiến hắn uống cạn một hơi cũng không còn nhiều nữa. Không ngờ hắn còn để lại nửa chén, Dương Diêu Nhi nói như muốn chặn đường lui của hắn:
- Không được, Chủ nhiệm Hạ không uống hết, rõ ràng là không chịu tha thứ cho em. Em đã nhận thức được sai lầm của bản thân, ngài thật nhẫn tâm không chịu cứu vớt trái tim của một cô gái lầm lỗi?
Vừa xỏ xiên lại vừa khiêu khích Hạ Tưởng đến hết chỗ nói, Dương Diêu Nhi đúng là không biết phân biệt trường hợp cũng như thời điểm để mà cợt nhả, cũng không quan tâm đến cha mình ở bên cạnh không nói được gì, mánh khóe rất hữu hiệu, Hạ Tưởng lại cầm chén lên:
- Tửu lượng của tôi không cao, tuy nhiên, nếu Diêu Nhi đã nói như vậy, tôi thế nào cũng phải uống.
Hạ Tưởng uống một hơi cạn sạch, ánh mắt đảo qua một vòng, thấy vẻ mặt căng thẳng của Dương Hằng Dịch rốt cuộc đã trầm tĩnh lại. Trong lòng hiểu được, hôm nay hắn gặp mặt, đồng ý tha thứ cho Dương Diêu Nhi là bước đầu tiên, sự việc tiếp theo sẽ đàm phán sau.
Sau đó, không khí đã dịu đi rất nhiều, Dương Diêu Nhi thỉnh thoảng trêu đùa vài câu, Dương Hằng Dịch cũng nói chuyện nhiều hơn. Hạ Tưởng phát hiện, Dương Hằng Dịch rất thích rượu, chỉ cần có vài chén rượu vào bụng là sắc mặt sẽ linh hoạt, sinh động hơn rất nhiều.
Hắn hiểu được người tỉnh táo sẽ không cân nhắc, câu chuyện bắt đầu rồi.
Quả nhiên, khi bắt đầu ngà ngà say, Dương Hằng Dịch bắt đầu nói chuyện thiên nam địa bắc, từ chuyện ở Thủ đô đến chuyện ở Lĩnh Nam, từ chuyện nước ngoài đến chuyện trong nước, tràng giang đại hải, nói liên lục ước chừng 10 phút vẫn chưa dừng lại. Hạ Tưởng nhẫn nại ngồi nghe ông ta nói, không ngắt lời, cũng không để lộ ra một chút vẻ không kiên nhẫn nào.
Dương Diêu Nhi ở bên cạnh chỉ mỉm cười, đợi sau khi Dương Hằng Dịch ra ngoài đi vệ sinh, cô liền cúi người qua, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm Hạ, nói cho anh một bí mật, cha em bình thường rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần uống 2 chén rượu vào là sẽ để lộ ra bản chất. Nếu để ông ấy uống 7, 8 chén nữa, khẳng định sẽ nói hết những điều trong lòng cho anh nghe.
Dương Diêu Nhi tiến lại gần, mùi nước hoa nồng đậm trên người khiến mũi Hạ Tưởng ngứa ngáy, không khỏi hắt xì một cái. Mấy người phụ nữ của Hạ Tưởng đều biết là Hạ Tưởng vốn mẫn cảm với nước hoa, cho nên các cô bình thương rất ít dùng nước hoa, mà cho dù có dùng thì cũng chỉ là hương thơm nhẹ nhàng, tao nhã mà thôi.
Hạ Tưởng chau mày, tránh xa Dương Diêu Nhi một chút, cười nói:
- Diêu Nhi vẫn chưa có bạn trai sao?
Dương Diêu Nhi ngồi thẳng lại, thần bí nói:
- Có rồi, có cơ hội sẽ giới thiệu cho anh làm quen một chút…
Hạ Tưởng cũng không có hứng thú làm quen với người mà Dương Diêu Nhi gọi là bạn trai, cũng chỉ là làm bộ dáng mà thôi nên cũng mỉm cười, Dương Hằng Dịch đã trở lại, vừa bước vào cửa đã nói:
- Khéo thật, vừa gặp một người quen…
Hạ Tưởng là người nào cơ chứ, chỉ cần nghĩ một chút là có thể thấy được mấu chốt vấn đề, chỉ cười, khôngnói tiếp, đúng lúc Dương Xa Nhi lại tiếp lời:
- Là ai?
- Hoàng Nghĩa.
Dương Hằng Dịch sau khi ngồi xuống, lắc đầu cười, rồi quay ra nói với Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, Hoàng Nghĩa là bạn trai của Dương Diêu Nhi, Phó tổng Giám đốc của Tập đoàn hóa dầu Quốc gia tỉnh Tương.
Vừa rồi còn không muốn hỏi đến, không ngờ vừa hỏi đã hỏi đến vấn đề then chốt, xem ra, người gọi là bạn trai của Dương Diêu Nhi này cũng là một trong những vấn đề được đề cập đến hôm nay. Trong lòng Hạ Tưởng đã có chủ ý, liền nói:
- Không tồi, không tồi, tuổi trẻ nhưng rất có triển vọng.
Dương Hằng Dịch thấy Hạ Tưởng không nói tiếp, liền vô ý mà ho khan một tiếng, Dương Diêu Nhi lập tức hiểu ý, vội nói:
- Anh ấy vẫn không thể sánh với Chủ nhiệm Hạ, hai người tuổi tác tương đương nhau nhưng một người ở trên cao, một người ở dưới thấp. Anh ấy từ lâu đã ngưỡng mộ Chủ nhiệm Hạ, hôm nay lại đúng lúc gặp được, nếu em không thay anh ấy giới thiệu, gặp mặt một chút, anh ấy thể nào cũng mắng chết em mất, Chủ nhiệm Hạ…
Dương Diêu Nhi thật biết lợi dụng ưu thế của con gái, giọng điệu oán trách không thôi.
Hạ Tưởng cho dù không nể mặt của cô thì cũng phải nể mặt Dương Hằng Dịch vài phần. Hơn nữa, trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý niệm là hôm nay, Dương Hằng Dịch sắp xếp tỉ mỉ như vậy, dường như có thể mơ hồ thấy được, liền theo đó đáp ứng:
- Được, có nhiều bạn bè luôn là chuyện tốt.
Dương Diêu Nhi vui vẻ, chủ động chạy ra ngoài, không bao lâu liền dẫn một người tiến vào.
Hoàng Nghĩa xuất hiện, ăn mặc rất bình thường, chỉ có điều hơi lòe loẹt một chút, đeo kính mắt, thái độ không cao không thấp, nhìn thấy Hạ Tưởng liền yếu ớt cười gật đầu chào hỏi.
Hạ Tưởng giơ tay ra bắt tay anh ta, cảm giác được anh ta hơi có vẻ kiêu ngạo, nghĩ lại cũng đúng. Thân là Phó tổng giám đốc Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia tỉnh tỉnh Tương, một năm kiếm được ít nhất hàng triệu tệ trở lên, hơn nữa, thu nhập mờ ám cùng thu nhập đen chỉ sợ là một năm cũng không dưới 4, 5 triệu tệ. Con người một khi có tiền, tự nhiên cái lưng cũng thẳng hơn, hơn nữa lại chính là lãnh đạo của Tập đoàn hóa dầu Quốc gia, ở địa phương cũng có lực ảnh hưởng nhất định, khó tránh Hoàng Nghĩa có hơi kiêu ngạo.
Hạ Tưởng âm thầm đánh giá Hoàng Nghĩa vài lần, bình tĩnh mà xem xét, Hoàng Nghĩa có bộ dạng rất bình thường, dù sao cũng là đàn ông, không xấu quá là được. Chỉ có một điều khiến hắn nghĩ không ra đó là, lấy thân phận của Hoàng Nghĩa, cho dù có muốn trèo cao, cũng không nhất thiết phải làm bạn trai của Dương Diêu Nhi. Chẳng nhẽ cậu ta không biết trong tủ quần áo của Dương Diêu Nhi có giấu rất nhiều mũ xanh?
Sau khi ngồi xuống tiếp, Hoàng Nghĩa tiện tay cầm một chén rượu lên:
- Mời Chủ nhiệm Hạ một ly, lần đầu gặp mặt, tôi uống trước, Chủ nhiệm Hạ cứ tùy ý.
Hoàng Nghĩa uống xong, Hạ Tưởng lại uống vào một phần ba chén.
Khi bỏ chén xuống, trên mặt Hoàng Nghĩa chợt lóe lên một chút khó chịu, hiển nhiên, anh ta không vừa lòng với hành động của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không nhìn sắc mặt anh ta, chỉ nói chuyện với anh ta vài câu, cũng không chủ động hỏi chuyện. Dương Hằng Dịch nhận thấy không khí có chút không tự nhiên, bắt đầu ở giữa xoa dịu bầu không khí., mời Hạ Tưởng hai chén, rồi lại đưa mắt ra hiệu cho Dương Diêu Nhi.
Dương Diêu Nhi tức giận, âm thầm đá Hoàng Nghĩa một cái, Hoàng Nghĩa vẫn chỉ lãnh đạm mà nói vài câu với Hạ Tưởng cho có lệ, chỉ ngồi một lúc rồi lấy cớ có việc mà ra về.
Hạ Tưởng không thèm để ý đến thái độ của Hoàng Nghĩa, thế giới rộng lớn, loại người nào mà chả có, hắn cũng không muốn kết thân với Hoàng Nghĩa. Tuy nhiên, thấy Dương Hằng Dịch và Dương Diêu Nhi tỉ mỉ sắp xếp cho hắn và Hoàng Nghĩa gặp mặt, khẳng định phía sau còn có thâm ý sâu xa, vậy hắn cũng vui mừng mà ngồi xem trò hay.
Ngồi cùng với cha con họ Dương đến khoảng hơn 10 giờ, Hạ Tưởng chủ động xin từ biệt. Dương Diêu Nhi liền xung phong nhận việc, muốn đưa Hạ Tưởng trở về, Hạ Tưởng cũng không từ chối, biết có một số việc nhất định sẽ có người vạch trần. Dương Hằng Dịch hiển nhiên cũng không nói gì.
Lúc bắt tay với Dương Hằng Dịch, cảm thấy được Dương Hằng Dịch bắt tay hơi dùng sức, hơn nữa, sau khi uống rượu, trên mặt Dương Hằng Dịch luôn tươi cười, dường như có vẻ chân thành hơn so với bình thường. Hạ Tưởng liền nghĩ tới một câu thành ngữ: "Có người tặng lễ tất có điều nhờ vả."
Trên đường trở về, Dương Diêu Nhi lái xe rất chậm, trước tiên, cô giải thích thay Hoàng Nghĩa vài câu. Nói là Hoàng Nghĩa chỉ là không thích giao thiệp với người khác thôi, chứ bản chất con người không phải là xấu, sau đó liền đột ngột hỏi một câu:
- Chủ nhiệm Hạ và Thị trưởng Mai quan hệ cũng không tồi, có thể giúp em một chuyện nhỏ hay không?
Thật đúng là đảo một vòng tròn lớn, không ngờ lại chính là rơi xuống trên người Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng khẳng định phán đoán của chính mình, mặc kệ là Dương Diêu Nhi thay mặt cho cái gì, cô cũng chính là một trong bốn cậu ấm cô chiêu ở tỉnh Tương. Bước tiếp theo của bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương rốt cục cũng đã lộ ra một chút manh mối. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Cũng có thể nói như vậy, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng khách khí.
Hạ Tưởng hào phóng vung tay lên.
- Oa, Chủ nhiệm Hạ thật là một người tốt.
Dương Diêu Nhi khoa trương kêu lên một tiếng.
- Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là Hoàng Nghĩa đang muốn mở rộng nghiệp vụ, muốn làm quy mô lớn, có để ý đến một vài chỗ…
Quả nhiên, Hạ Tưởng trong lòng nhảy dựng lên, khẩu vị của bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương quả thực là không nhỏ!
/2185
|