Nói đến cũng khéo, Hạ Tưởng vốn cùng ngồi máy bay đi Bắc Kinh với Liên Nhược Hạm, không ngờ sau khi đăng kí mới phát hiện, Lâm Hoa Kiến cũng chung chuyến bay.
Vào lúc chuyện của Lâm Tiểu Viễn vẫn chưa xong, Lâm Hoa Kiến không thể không về Bắc Kinh, cũng là bất đắc dĩ. Hạ Tưởng tuy không giáp mặt yêu cầu y bắt buộc phải về Bắc Kinh tiếp tục tập huấn, nhưng hiện tại nội bộ Ủy ban kỷ luật tạm thời không có vị trí của y, rất nhiều người nhìn thấy y, đều ngoài mặt chào hỏi, trong lòng tò mò y sao lại quay về rồi, khiến Lâm Hoa Kiến có chỗ không phải.
Hơn nữa Diệp Thiên Nam cho rằng Lâm Hoa Kiến về Bắc Kinh vẫn là tốt, ở lại Tương Giang cũng vô dụng, ngược lại càng chướng mắt Hạ Tưởng. Lâm Tiểu Viễn cũng không phạm tội, Cục công an thành phố tạm giữ 24 giờ sẽ thả người.
Lâm Hoa Kến cân nhắc rồi về Bắc Kinh kịp thời, đỡ làm Hạ Tưởng kiếm cớ. Nhưng nghĩ đến việc con trai bị bắt, y lại không thể ở lại chạy chọt, cũng khiến y cảm thấy thất bại. Thân đường đường là Phó Ủy ban kỷ kuật tỉnh, Giám đốc Kiểm sát tỉnh, lại không bảo vệ được con trai tại Tương Giang thì cũng mất mặt quá.
Nhưng việc trên chốn quan trường vốn là như vậy, Hạ Tưởng tuy đáng giận, nhưng mọi chuyện đều có lý, khiến y có nỗi khổ khó nói.
Nếu là bình thường, có thể cùng ngồi chung chuyến bay với cấp trên là cơ hội lớn tuyệt vời để kéo gần quan hệ cảm tình, nhưng đối với Lâm Hoa Kiến mà nói, lại cảm thấy một ngày như một năm, như đứng đống lửa như ngồi đống than, sau khi chỉ chào Hạ Tưởng một cái, y liền nghiên đầu qua một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm ngồi cười nói cùng nhau, càng khiến y cảm thấy không ra sao, thầm mắng Hạ Tưởng ra vẻ đạo mạo, giả bộ chính nghĩa.
Hạ Tưởng tất nhiên là không để ý tới Lâm Hoa Kiến oán thầm, hắn làm việc không thẹn với lương tâm, mới không so bì ưu khuyết điểm của người khác. Vốn còn lo lắng thời tiết mưa giông sẽ làm chuyến bay trễ, không ngờ lại cất cánh đúng giờ.
Lần này vào Bắc Kinh không hề cố ý rời khỏi Tương Giang, để chứng tỏ hắn và những sự việc sau đó không có liên quan, mà là có vài việc gấp khiến cho hắn phải lập tức vào Bắc Kinh nói chuyện với ông cụ Ngô, và cũng muốn gặp mặt Ngô Tài Dương.
Tống Triêu Độ và Trần Phong có thể lần lượt bổ sung làm Ủy viên Cục chính trị hay không là một mặt, bố vợ có thể mượn lúc Phạm Duệ Hằng lui xuống, thuận lợi bước lên phía trước, trở thành đại quan biên giới chính thức, mới là mặt quan trọng nhất.
Đương nhiên, còn có những việc tạp nham khác nữa, cũng phải vào Bắc Kinh, hơn nữa, nghe nói lần này có hy vọng gặp mặt tổng bí thư, vậy thì nói ra cũng xem như là đáng để đi một chuyến rồi
Đất Bắc Kinh, suy cho cùng là trung tâm mà quan lại trong thiên hạ không lúc nào là không chú ý đến, chỉ một cơn gió thổi cỏ lay là liên quan đến tiền đồ cả nhà mình, ai mà không chú ý? Bởi vậy Hạ Tưởng lần này vào Bắc Kinh, không có gì bất ngờ, không chỉ có thể gặp mặt Tống Triều Độ, Trần Phong, cũng có thể cùng Cổ Thu Thực nói chuyện sâu sắc.
Thế cục trong thiên hạ giống như mây trắng trên trời, biến ảo bất định, nhưng mây trắng dằng dặc cũng phải thuận gió mà đi. Bởi vậy, biết trước được hướng gió đối với mỗi người trong quan trường mà nói, có tầm quan trọng để không thể thất bại.
Điều không giống với những suy nghĩ lo lắng của Hạ Tưởng là, Liên Nhược Hạm liên tục cười vui, vô cùng vui vẻ. Trong ấn tượng của cô vẫn chưa có lúc nào cùng ngồi máy bay với Hạ Tưởng, trong những ngày đến Tương Giang, là thời gian cô vui vẻ nhất trong những năm gần đây. Đương nhiên, cũng không thể nói trước đây không vui, mà là không mãn nguyện như bây giờ.
Vệ Tân bay về thành phố Yến rồi, nói là nhà đột nhiên có việc gấp, không cùng Liên Nhược Hạm về Bắc Kinh. Liên Nhược Hạm tin là thật, Hạ Tưởng lại biết, Vệ Tân cố ý để không gian cho hắn và Liên Nhược Hạm.
Suy nghĩ của Vệ Tân rất tinh tế, dù là nghĩ giùm người khác, cũng sẽ âm thầm làm, cô cho rằng Hạ Tưởng không biết, mà không biết rằng Hạ Tưởng đã biết rõ.
Hạ Tưởng lại không nói gì nhiều, Vệ Tân có thế giới riêng của mình, dù là lời của hắn, cô cũng chưa hẳn nghe được bao nhiêu.
Nhìn làn mây như biển như núi trong không trung, suy nghĩ của Hạ Tưởng phập phồng, bầu trời Thủ đô có sáng sủa hay không còn chưa biết, mà Tương Giang, có lẽ đã sấm sét mưa tuôn rồi, cũng không biết đồ của ai quên mang vô, chắc chắn là bị ướt rồi.
Hạ Tưởng lên máy bay xong là tắt máy, tự nhiên không rõ Tương Giang xảy ra thị phi gì, nhưng bất luận giông tố to như thế nào, mưa gió mạnh như thế nào, hắn cuối cùng đã là người ngồi bình tĩnh cười nhạt trên mây rồi.
Giông tố Tương Giang quả thực không nhỏ.
Người nhà của người chết A Tín tụ tập một đội hơn 30 người từ ngoại ô, kéo pa nô, chặn cổng lớn Thành ủy, còn chặn đường lớn phía trước cổng Thành ủy, tạo thành bế tắc giao thông phạm vi lớn.
Thành ủy Cổ Kiến Hiên rất căm tức, lệnh bắt buộc Cục công an thành phố khai thông giao thông, giải quyết rắc rối, xử lý vấn đề, y đang chuẩn bị tạo áp lực cho Cục công an thành phố thì nhận được cú điện thoại thần bí mà kịp thời. Nghe điện thoại xong, Cổ Kiến Hiên liền trầm ngâm, còn ra một quyết định vô cùng sáng suốt, không đếm xỉa đến, sau đó y lấy cớ có việc, lặng lẽ rời Thành ủy, không rõ đi đâu.
Mai Hiểu Lâm đích thân ra mặt trấn an người nhà người chết, bảo đảm sẽ phá án theo pháp luật, bất luận dính líu đến ai, chắc chắn sẽ điều tra đến cùng.
Mẹ của người chết A Tín, tóc bạc trắng, gần như ngất đi, kéo tay Mai Hiểu Lâm, khóc không ra tiếng:
- Thị trưởng Mai, cô nhất định phải phân xử cho tôi. Con gái nhà tôi vừa đẹp, người lại mạnh mẽ, từ nhỏ đã học giỏi. Vốn dĩ hi vọng nó tốt nghiệp đại học xong sẽ ở lại thành phố, tìm một công việc tốt, gả cho một nhà tốt, không ngờ rằng, lại bị người khác làm nhục, trời ơi…
Cha của A Tín quỳ sụp trước mặt Mai Hiểu Lâm:
- Thị trưởng Mai, tôi nghe nói có Cục trưởng công an thành phố Hoài Dương, tôi là nông dân, cái gì cũng không biết, chỉ hỏi cô một câu, cô là Thị trưởng Tương Giang, có thể quản được Cục trưởng công an thành phố Hoài Dương không?
Mai Hiểu Lâm từ nhỏ lớn lên trong nhà quan, rất ít tiếp xúc với vui buồn của dân chúng tầng lớp dưới, lúc ở huyện An, cô cũng không quá chuyên tâm làm việc, không hiểu biết sâu sắc nổi khổ của dân chúng, đừng thấy thời gian cô đến tỉnh Tương không ngắn, chuyện như hôm nay là lần đầu tiên gặp phải.
Thân là con gái, cũng có đồng cảm đau đớn điếng người với cái chết của A Tín, mắt cô rưng rưng, giơ hai tay kéo hai người già dậy, trịnh trọng nói:
- Hai bác, bất luận y là Cục trưởng ở đâu, chỉ cần y phạm pháp ở tỉnh Tương, trước khi chịu sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật, y đừng mong rời khỏi Tương Giang một bước!
Tiếng vỗ tay như sấm dậy trong đám người.
Trong tiếng vỗ tay của dân chúng, dưới ý kiến như thủy triều của cư dân mạng, Cục công an thành phố Tương Giang bắt đầu đợt thẩm vấn đầu tiên có trình tự, hơn nữa có chuẩn bị đầy đủ.
Đương nhiên, điều mà mọi người không biết là, trước lúc thẩm vấn, tất cả việc cần làm đều đã làm xong, làm bí mật và làm kín mít không chút kẽ hở.
Công tác thẩm vấn tiến hành tách ra luân phiên, trên thực tế, trong số mấy người quan trọng, Thái Giang Vĩ, Lâm Tiểu Viễn, Hoàng Nghĩa và Giả Lâm Cách được nhốt ở những chỗ khác nhau, đãi ngộ cũng không giống nhau.
Đãi ngộ của Thái Giang Vĩ là cao nhất, ngồi ở văn phòng Cục trưởng, có trà có thuốc, còn có người làm bạn, có thể tùy tiện gọi điện, có thể xem TV bất cứ lúc nào, chỉ có một điều là thân thể không được tự do.
Thái Giang Vĩ lúc mới đầu còn vô cùng hung hăng, không dừng điện thoại cho bên ngoài. Đầu tiên là gọi cho Thành ủy Hoài Dương, sau khi liên tục tìm mấy lãnh đạo đều tìm không được, sự hung hăng và ngạo mạn của y dần biến thành lo lắng và mồ hôi lạnh, đại khái đoán được gì đó.
Nhưng vẫn không cam tâm, lại gọi cho Tỉnh ủy, kết quả vẫn là họp với họp, không tiện nghe điện thoại với không tiện nghe điện thoại, tóm lại là muôn vàn lí do, kết quả giống nhau, người y muốn tìm, một người cũng không tìm được.
Đều là cáo già ở chốn quan trường, Thái Giang Vĩ còn không biết hậu quả nghiêm trọng khi cấp trên và cấp dưới đều tránh không gặp ở thời khắc quan trọng, thì y chính là đồ ngốc. Y đương nhiên không phải đồ ngốc, dù là lúc y háo sắc làm liều không khác đồ ngốc là mấy, nhưng y trước giờ đều cho rằng y có trí tuệ chính trị rất cao… chỉ tiếc, trí tuệ cũng có lúc mất đi hiệu lực.
Thái Giang Vĩ suy sụp ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, sao cũng nghĩ không ra, tại sao kẻ mới đến tỉnh Tương như Hạ Tưởng lại làm nhiều người cảm thấy sợ hãi như vậy, chuyện có to tát gì đâu, sao không giơ tay kéo y lên một cái? Những đồng minh thề thốt son sắt trên bàn rượu lúc đó đâu cả rồi? Mấy trăm mấy triệu y biếu làm lễ đều đem đi nuôi chó mẹ nó rồi hả?
Lúc Thái Giang Vĩ đang chán nản, ảo não và không biết phải làm sao, Thư kí của Trần Tập Minh từ ngoài vội vã bước vào, nói với viên cảnh sát đang canh giữ y:
- Lâm Tiểu Viễn thừa nhận thuốc mê là do Cục trưởng Thái tự đem đến, còn nói trên xe Cục trưởng Thái có ma túy…
Nói được một nửa, dường như mới ý thức được Thái Giang Vĩ đang ở bên cạnh, vội hạ thấp giọng, kéo viên cảnh sát sang một bên, nhỏ giọng dặn dò mấy câu.
Thái Giang Vĩ đã già rồi, tuy trong nháy mắt cũng ý thức được có thể là cố ý dụ y mắc câu, bởi vì y trước đây cũng thường xuyên dùng thủ đoạn này xui khiến phạm nhân nhận tội, nhưng lúc thực sự liên quan đến lợi ích cá nhân, y vẫn khó tránh căm tức, trong lòng mắng chửi Lâm Tiểu Viễn là đồ khốn kiếp, rõ ràng trên xe của mình có ma túy, lại còn cắn y một miếng, thường nói quan đời thứ nhất là tên khốn, đời thứ hai là đồ khốn khiếp, bây giờ xem ra không giả chút nào.
Thái Giang Vĩ chỉ lo mắng mà quên mất y cũng là quan đời đầu, trong nhà y cũng có một đứa con trai tứ quan đời thứ hai.
Lại vễnh tai nghe được mấy câu, không nghe rõ là cái gì, chỉ mơ hồ nghe được, Giám đốc Sở Lâm và chủ nhiệm Hạ cùng ngồi ngồi máy bay đi Bắc Kinh, phó bí thư Diệp vừa nói chuyện điện thoại với bí thư Cổ, bí thư Cổ yêu cầu lập tức thả người…
Thả ai? Không nghe rõ, nhưng khẳng định không phải là y. Lòng Thái Giang Vĩ từ từ nặng trĩu, y biết, một việc đơn giản đã phức tạp hóa rồi, phức tập gấp trăm lần so với y tưởng tượng.
Lại cân nhắc một chút lợi và hại, Lâm Tiểu Viễn là con trai Lâm Hoa Kiến, Lâm Hoa Kiến muốn bảo vệ, Diệp Thiên Nam cũng phải bảo vệ. Hoàng Nghĩa là bạn trai của con gái Dương Hằng Dịch, nghĩ đến Dương Diêu Nhi, Thái Giang Vĩ vẫn không quên cười dâm đãng một chút, nhớ lại tư thế uyển chuyển của Dương Diêu Nhi, Dương Hằng Dịch chắc chắn phải bảo vệ, vậy thì còn lại y và Giả Lâm Cách không có người bảo vệ?
Giả Lâm Cách chắc chắn không thể tốt đẹp được, vì người chết là nhân viên điện tín tỉnh Tương, là người y dẫn đến tiếp rượu. Nhưng nếu mấy người muôn miệng một lời khẳng định y vừa mang thuốc mê vừa giấu ma túy vừa bức người đến chết, y đừng nói là giữ được chức Cục trưởng, dù là không chết cũng phải lột da.
Khi muốn nghe thêm vài câu, Thư ký của Trần Tập Minh quay người đi khỏi, chỉ để lại cho y một bóng dáng đầy thâm ý.
Nếu nói lúc gọi điện, Thái Giang Vĩ đầu tiên là hy vọng biến mất, bây giờ cố ý cũng được vô ý cũng được, nghe xong mấy câu, lại phân tích lý lịch và hậu đài của mấy người, cũng quả thực trong toàn bộ sự việc, y là người chịu trách nhiệm lớn nhất, vậy thì y bây giờ, đã gần kề tuyệt vọng rồi…
Khi Thái Giang Vĩ đang ngổn ngang trăm mối lo khó quyết đoán, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn từ hành lang vang đến, vang lên tiếng người hoảng hốt:
- Nguy rồi, Lâm Tiểu Viễn đánh mù một mắt Hoàng Nghĩa rồi!
Chết, Thái Giang Vĩ vỗ đùi đứng dậy, lớn chuyện rồi, thật sự không cách nào xong việc rồi!
Vào lúc chuyện của Lâm Tiểu Viễn vẫn chưa xong, Lâm Hoa Kiến không thể không về Bắc Kinh, cũng là bất đắc dĩ. Hạ Tưởng tuy không giáp mặt yêu cầu y bắt buộc phải về Bắc Kinh tiếp tục tập huấn, nhưng hiện tại nội bộ Ủy ban kỷ luật tạm thời không có vị trí của y, rất nhiều người nhìn thấy y, đều ngoài mặt chào hỏi, trong lòng tò mò y sao lại quay về rồi, khiến Lâm Hoa Kiến có chỗ không phải.
Hơn nữa Diệp Thiên Nam cho rằng Lâm Hoa Kiến về Bắc Kinh vẫn là tốt, ở lại Tương Giang cũng vô dụng, ngược lại càng chướng mắt Hạ Tưởng. Lâm Tiểu Viễn cũng không phạm tội, Cục công an thành phố tạm giữ 24 giờ sẽ thả người.
Lâm Hoa Kến cân nhắc rồi về Bắc Kinh kịp thời, đỡ làm Hạ Tưởng kiếm cớ. Nhưng nghĩ đến việc con trai bị bắt, y lại không thể ở lại chạy chọt, cũng khiến y cảm thấy thất bại. Thân đường đường là Phó Ủy ban kỷ kuật tỉnh, Giám đốc Kiểm sát tỉnh, lại không bảo vệ được con trai tại Tương Giang thì cũng mất mặt quá.
Nhưng việc trên chốn quan trường vốn là như vậy, Hạ Tưởng tuy đáng giận, nhưng mọi chuyện đều có lý, khiến y có nỗi khổ khó nói.
Nếu là bình thường, có thể cùng ngồi chung chuyến bay với cấp trên là cơ hội lớn tuyệt vời để kéo gần quan hệ cảm tình, nhưng đối với Lâm Hoa Kiến mà nói, lại cảm thấy một ngày như một năm, như đứng đống lửa như ngồi đống than, sau khi chỉ chào Hạ Tưởng một cái, y liền nghiên đầu qua một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm ngồi cười nói cùng nhau, càng khiến y cảm thấy không ra sao, thầm mắng Hạ Tưởng ra vẻ đạo mạo, giả bộ chính nghĩa.
Hạ Tưởng tất nhiên là không để ý tới Lâm Hoa Kiến oán thầm, hắn làm việc không thẹn với lương tâm, mới không so bì ưu khuyết điểm của người khác. Vốn còn lo lắng thời tiết mưa giông sẽ làm chuyến bay trễ, không ngờ lại cất cánh đúng giờ.
Lần này vào Bắc Kinh không hề cố ý rời khỏi Tương Giang, để chứng tỏ hắn và những sự việc sau đó không có liên quan, mà là có vài việc gấp khiến cho hắn phải lập tức vào Bắc Kinh nói chuyện với ông cụ Ngô, và cũng muốn gặp mặt Ngô Tài Dương.
Tống Triêu Độ và Trần Phong có thể lần lượt bổ sung làm Ủy viên Cục chính trị hay không là một mặt, bố vợ có thể mượn lúc Phạm Duệ Hằng lui xuống, thuận lợi bước lên phía trước, trở thành đại quan biên giới chính thức, mới là mặt quan trọng nhất.
Đương nhiên, còn có những việc tạp nham khác nữa, cũng phải vào Bắc Kinh, hơn nữa, nghe nói lần này có hy vọng gặp mặt tổng bí thư, vậy thì nói ra cũng xem như là đáng để đi một chuyến rồi
Đất Bắc Kinh, suy cho cùng là trung tâm mà quan lại trong thiên hạ không lúc nào là không chú ý đến, chỉ một cơn gió thổi cỏ lay là liên quan đến tiền đồ cả nhà mình, ai mà không chú ý? Bởi vậy Hạ Tưởng lần này vào Bắc Kinh, không có gì bất ngờ, không chỉ có thể gặp mặt Tống Triều Độ, Trần Phong, cũng có thể cùng Cổ Thu Thực nói chuyện sâu sắc.
Thế cục trong thiên hạ giống như mây trắng trên trời, biến ảo bất định, nhưng mây trắng dằng dặc cũng phải thuận gió mà đi. Bởi vậy, biết trước được hướng gió đối với mỗi người trong quan trường mà nói, có tầm quan trọng để không thể thất bại.
Điều không giống với những suy nghĩ lo lắng của Hạ Tưởng là, Liên Nhược Hạm liên tục cười vui, vô cùng vui vẻ. Trong ấn tượng của cô vẫn chưa có lúc nào cùng ngồi máy bay với Hạ Tưởng, trong những ngày đến Tương Giang, là thời gian cô vui vẻ nhất trong những năm gần đây. Đương nhiên, cũng không thể nói trước đây không vui, mà là không mãn nguyện như bây giờ.
Vệ Tân bay về thành phố Yến rồi, nói là nhà đột nhiên có việc gấp, không cùng Liên Nhược Hạm về Bắc Kinh. Liên Nhược Hạm tin là thật, Hạ Tưởng lại biết, Vệ Tân cố ý để không gian cho hắn và Liên Nhược Hạm.
Suy nghĩ của Vệ Tân rất tinh tế, dù là nghĩ giùm người khác, cũng sẽ âm thầm làm, cô cho rằng Hạ Tưởng không biết, mà không biết rằng Hạ Tưởng đã biết rõ.
Hạ Tưởng lại không nói gì nhiều, Vệ Tân có thế giới riêng của mình, dù là lời của hắn, cô cũng chưa hẳn nghe được bao nhiêu.
Nhìn làn mây như biển như núi trong không trung, suy nghĩ của Hạ Tưởng phập phồng, bầu trời Thủ đô có sáng sủa hay không còn chưa biết, mà Tương Giang, có lẽ đã sấm sét mưa tuôn rồi, cũng không biết đồ của ai quên mang vô, chắc chắn là bị ướt rồi.
Hạ Tưởng lên máy bay xong là tắt máy, tự nhiên không rõ Tương Giang xảy ra thị phi gì, nhưng bất luận giông tố to như thế nào, mưa gió mạnh như thế nào, hắn cuối cùng đã là người ngồi bình tĩnh cười nhạt trên mây rồi.
Giông tố Tương Giang quả thực không nhỏ.
Người nhà của người chết A Tín tụ tập một đội hơn 30 người từ ngoại ô, kéo pa nô, chặn cổng lớn Thành ủy, còn chặn đường lớn phía trước cổng Thành ủy, tạo thành bế tắc giao thông phạm vi lớn.
Thành ủy Cổ Kiến Hiên rất căm tức, lệnh bắt buộc Cục công an thành phố khai thông giao thông, giải quyết rắc rối, xử lý vấn đề, y đang chuẩn bị tạo áp lực cho Cục công an thành phố thì nhận được cú điện thoại thần bí mà kịp thời. Nghe điện thoại xong, Cổ Kiến Hiên liền trầm ngâm, còn ra một quyết định vô cùng sáng suốt, không đếm xỉa đến, sau đó y lấy cớ có việc, lặng lẽ rời Thành ủy, không rõ đi đâu.
Mai Hiểu Lâm đích thân ra mặt trấn an người nhà người chết, bảo đảm sẽ phá án theo pháp luật, bất luận dính líu đến ai, chắc chắn sẽ điều tra đến cùng.
Mẹ của người chết A Tín, tóc bạc trắng, gần như ngất đi, kéo tay Mai Hiểu Lâm, khóc không ra tiếng:
- Thị trưởng Mai, cô nhất định phải phân xử cho tôi. Con gái nhà tôi vừa đẹp, người lại mạnh mẽ, từ nhỏ đã học giỏi. Vốn dĩ hi vọng nó tốt nghiệp đại học xong sẽ ở lại thành phố, tìm một công việc tốt, gả cho một nhà tốt, không ngờ rằng, lại bị người khác làm nhục, trời ơi…
Cha của A Tín quỳ sụp trước mặt Mai Hiểu Lâm:
- Thị trưởng Mai, tôi nghe nói có Cục trưởng công an thành phố Hoài Dương, tôi là nông dân, cái gì cũng không biết, chỉ hỏi cô một câu, cô là Thị trưởng Tương Giang, có thể quản được Cục trưởng công an thành phố Hoài Dương không?
Mai Hiểu Lâm từ nhỏ lớn lên trong nhà quan, rất ít tiếp xúc với vui buồn của dân chúng tầng lớp dưới, lúc ở huyện An, cô cũng không quá chuyên tâm làm việc, không hiểu biết sâu sắc nổi khổ của dân chúng, đừng thấy thời gian cô đến tỉnh Tương không ngắn, chuyện như hôm nay là lần đầu tiên gặp phải.
Thân là con gái, cũng có đồng cảm đau đớn điếng người với cái chết của A Tín, mắt cô rưng rưng, giơ hai tay kéo hai người già dậy, trịnh trọng nói:
- Hai bác, bất luận y là Cục trưởng ở đâu, chỉ cần y phạm pháp ở tỉnh Tương, trước khi chịu sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật, y đừng mong rời khỏi Tương Giang một bước!
Tiếng vỗ tay như sấm dậy trong đám người.
Trong tiếng vỗ tay của dân chúng, dưới ý kiến như thủy triều của cư dân mạng, Cục công an thành phố Tương Giang bắt đầu đợt thẩm vấn đầu tiên có trình tự, hơn nữa có chuẩn bị đầy đủ.
Đương nhiên, điều mà mọi người không biết là, trước lúc thẩm vấn, tất cả việc cần làm đều đã làm xong, làm bí mật và làm kín mít không chút kẽ hở.
Công tác thẩm vấn tiến hành tách ra luân phiên, trên thực tế, trong số mấy người quan trọng, Thái Giang Vĩ, Lâm Tiểu Viễn, Hoàng Nghĩa và Giả Lâm Cách được nhốt ở những chỗ khác nhau, đãi ngộ cũng không giống nhau.
Đãi ngộ của Thái Giang Vĩ là cao nhất, ngồi ở văn phòng Cục trưởng, có trà có thuốc, còn có người làm bạn, có thể tùy tiện gọi điện, có thể xem TV bất cứ lúc nào, chỉ có một điều là thân thể không được tự do.
Thái Giang Vĩ lúc mới đầu còn vô cùng hung hăng, không dừng điện thoại cho bên ngoài. Đầu tiên là gọi cho Thành ủy Hoài Dương, sau khi liên tục tìm mấy lãnh đạo đều tìm không được, sự hung hăng và ngạo mạn của y dần biến thành lo lắng và mồ hôi lạnh, đại khái đoán được gì đó.
Nhưng vẫn không cam tâm, lại gọi cho Tỉnh ủy, kết quả vẫn là họp với họp, không tiện nghe điện thoại với không tiện nghe điện thoại, tóm lại là muôn vàn lí do, kết quả giống nhau, người y muốn tìm, một người cũng không tìm được.
Đều là cáo già ở chốn quan trường, Thái Giang Vĩ còn không biết hậu quả nghiêm trọng khi cấp trên và cấp dưới đều tránh không gặp ở thời khắc quan trọng, thì y chính là đồ ngốc. Y đương nhiên không phải đồ ngốc, dù là lúc y háo sắc làm liều không khác đồ ngốc là mấy, nhưng y trước giờ đều cho rằng y có trí tuệ chính trị rất cao… chỉ tiếc, trí tuệ cũng có lúc mất đi hiệu lực.
Thái Giang Vĩ suy sụp ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, sao cũng nghĩ không ra, tại sao kẻ mới đến tỉnh Tương như Hạ Tưởng lại làm nhiều người cảm thấy sợ hãi như vậy, chuyện có to tát gì đâu, sao không giơ tay kéo y lên một cái? Những đồng minh thề thốt son sắt trên bàn rượu lúc đó đâu cả rồi? Mấy trăm mấy triệu y biếu làm lễ đều đem đi nuôi chó mẹ nó rồi hả?
Lúc Thái Giang Vĩ đang chán nản, ảo não và không biết phải làm sao, Thư kí của Trần Tập Minh từ ngoài vội vã bước vào, nói với viên cảnh sát đang canh giữ y:
- Lâm Tiểu Viễn thừa nhận thuốc mê là do Cục trưởng Thái tự đem đến, còn nói trên xe Cục trưởng Thái có ma túy…
Nói được một nửa, dường như mới ý thức được Thái Giang Vĩ đang ở bên cạnh, vội hạ thấp giọng, kéo viên cảnh sát sang một bên, nhỏ giọng dặn dò mấy câu.
Thái Giang Vĩ đã già rồi, tuy trong nháy mắt cũng ý thức được có thể là cố ý dụ y mắc câu, bởi vì y trước đây cũng thường xuyên dùng thủ đoạn này xui khiến phạm nhân nhận tội, nhưng lúc thực sự liên quan đến lợi ích cá nhân, y vẫn khó tránh căm tức, trong lòng mắng chửi Lâm Tiểu Viễn là đồ khốn kiếp, rõ ràng trên xe của mình có ma túy, lại còn cắn y một miếng, thường nói quan đời thứ nhất là tên khốn, đời thứ hai là đồ khốn khiếp, bây giờ xem ra không giả chút nào.
Thái Giang Vĩ chỉ lo mắng mà quên mất y cũng là quan đời đầu, trong nhà y cũng có một đứa con trai tứ quan đời thứ hai.
Lại vễnh tai nghe được mấy câu, không nghe rõ là cái gì, chỉ mơ hồ nghe được, Giám đốc Sở Lâm và chủ nhiệm Hạ cùng ngồi ngồi máy bay đi Bắc Kinh, phó bí thư Diệp vừa nói chuyện điện thoại với bí thư Cổ, bí thư Cổ yêu cầu lập tức thả người…
Thả ai? Không nghe rõ, nhưng khẳng định không phải là y. Lòng Thái Giang Vĩ từ từ nặng trĩu, y biết, một việc đơn giản đã phức tạp hóa rồi, phức tập gấp trăm lần so với y tưởng tượng.
Lại cân nhắc một chút lợi và hại, Lâm Tiểu Viễn là con trai Lâm Hoa Kiến, Lâm Hoa Kiến muốn bảo vệ, Diệp Thiên Nam cũng phải bảo vệ. Hoàng Nghĩa là bạn trai của con gái Dương Hằng Dịch, nghĩ đến Dương Diêu Nhi, Thái Giang Vĩ vẫn không quên cười dâm đãng một chút, nhớ lại tư thế uyển chuyển của Dương Diêu Nhi, Dương Hằng Dịch chắc chắn phải bảo vệ, vậy thì còn lại y và Giả Lâm Cách không có người bảo vệ?
Giả Lâm Cách chắc chắn không thể tốt đẹp được, vì người chết là nhân viên điện tín tỉnh Tương, là người y dẫn đến tiếp rượu. Nhưng nếu mấy người muôn miệng một lời khẳng định y vừa mang thuốc mê vừa giấu ma túy vừa bức người đến chết, y đừng nói là giữ được chức Cục trưởng, dù là không chết cũng phải lột da.
Khi muốn nghe thêm vài câu, Thư ký của Trần Tập Minh quay người đi khỏi, chỉ để lại cho y một bóng dáng đầy thâm ý.
Nếu nói lúc gọi điện, Thái Giang Vĩ đầu tiên là hy vọng biến mất, bây giờ cố ý cũng được vô ý cũng được, nghe xong mấy câu, lại phân tích lý lịch và hậu đài của mấy người, cũng quả thực trong toàn bộ sự việc, y là người chịu trách nhiệm lớn nhất, vậy thì y bây giờ, đã gần kề tuyệt vọng rồi…
Khi Thái Giang Vĩ đang ngổn ngang trăm mối lo khó quyết đoán, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn từ hành lang vang đến, vang lên tiếng người hoảng hốt:
- Nguy rồi, Lâm Tiểu Viễn đánh mù một mắt Hoàng Nghĩa rồi!
Chết, Thái Giang Vĩ vỗ đùi đứng dậy, lớn chuyện rồi, thật sự không cách nào xong việc rồi!
/2185
|