Bên bờ sông Tương Giang, sắc màu rực rỡ, ngợp trong vàng son.
Mỹ nhân Tỉnh Tương rất đẹp, lời ấy là thật, tuy là ban đêm, nhưng dòng người vẫn tấp nập, thật đúng là người đẹp như mây, nhiều người đẹp làm lòng người say đắm. Cho dù là đùi trắng quần ngắn, hay là mặc váy dài thanh tao lịch sự, béo gầy, mỗi người mỗi vẻ.
Trong đám mỹ nữ đẹp như mây, có ba mỹ nữ làm người khác chú ý.
Một người đẹp như hoa cúc, váy dài tóc dài, dáng vẻ tươi mát, chính là Vệ Tân.
Một người đùi thon trắng, dáng người nóng bỏng, trang điểm đậm, vẻ mặt ăn ảnh, ăn mặc thời trang, nếu Hạ Tưởng nhìn thấy, nhất định sẽ xao lòng, bởi đó chính là Phó Tiên Tiên.
Người còn lại, mặc quần không thể ngắn hơn được nữa, lộ ra da thịt ở thắt lưng, hơn nữa lại đeo mắt kính to quá cỡ, còn trang điểm diêm dúa, quả là giống người ngoài hành tinh, chính là Dương Diêu Nhi
Hạ Tưởng lại giữ bình tĩnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng sẽ ngạc nhiên bởi vì hầu như ba người chưa bao giờ tụ họp lại với nhau, lại cùng nhau nói cười, giống như bạn tốt từ lâu, đi tới quán trà bên bờ sông, không ngờ muốn uống trà ngắm trăng.
Cho dù đêm nay ánh trăng mờ ảo, cũng không thể bỏ qua thưởng thức cái đẹp.
Không sai, quả thật là Phó Tiên Tiên và Vệ Tân cùng Dương Diêu Nhi đi cùng nhau, dùng tiệc trà xã giao, tăng thêm sự giao lưu.
Có thể khiến Dương Diêu Nhi và Phó Tiên Tiên, Vệ Tân cùng ngồi nói chuyện, không thể không khâm phục lời ăn tiếng nói của Phó Tiên Tiên, dù sao cô năm đó cho dù là Tiểu ma nữ có lối sống buông thả, Phó Tiên Tiên muốn nhận được sự tín nhiệm của Dương Diêu Nhi, cũng không có gì khó.
Mà Vệ Tân sở dĩ cùng Phó Tiên Tiên đến gặp Dương Diêu Nhi, cũng là bởi vì cô muốn vì Hạ Tưởng làm chút chuyện gì đó, nghe Phó Tiên Tiên nói Dương Diêu Nhi là người mở đầu, cô không chút do dự phối hợp Phó Tiên Tiên, quyết định cùng Phó Tiên Tiên, liên kết đánh hạ Dương Diêu Nhi.
Bộ ngực của Dương Diêu Nhi quả thực không nhỏ, ít nhất so với Phó Tiên Tiên và Vệ Tân là niềm tự hào của nhiều người, nhưng nếu so về trí óc và độ thông minh, cô đương nhiên kém hơn. Cách ăn mặc của Phó Tiên Tiên khiến cô rất có thiện cảm, còn sự dịu dàng của Vệ Tân cũng khiến cô không cảm thấy uy hiếp.
Sau hai lần tiếp xúc, Dương Diêu Nhi và Phó Tiên Tiên, Vệ Tân liền trở thành chị em
Ba mỹ nữ đi đến đâu cũng làm tiêu điểm cho mọi người ngắm nhìn, Dương Diêu Nhi làm việc này tự thấy hài lòng, còn đối với sự khiêu khích chêu chọc của mấy tên thanh niên bất lương ai đến cũng không cự tuyệt, Phó Tiên Tiên đỡ hơn, bình tĩnh ứng phó, Vệ Tân khó tránh khỏi khẽ nhíu mày, không mấy thích ứng.
Sau khi ba người ngồi xuống, dùng trà và ăn vặt, nói chuyện phiếm, dường như không có chủ đề, nói một số chủ đề về phụ nữ, trang điểm, nói về đàn ông, nói về quần áo, tán gẫu đủ thứ.
Vệ Tân cũng dần dần cởi mở, cũng tiếp chuyện, kể chuyện vui trước kia, kể chuyện vui đến nỗi mọi người cười đến vỡ bụng
Không khí dần dần trở nên hòa hợp
Phó Tiên Tiên thân phận là em gái của Phó Tiên Phong, Dương Diêu Nhi cũng biết, đương nhiên, còn có nhiều nội tình cô không biết, vả lại, cô cũng không phải là người nhiều chuyện, chỉ cần hợp tính tình, chơi thân, lại vui vẻ, sẽ tự nhiên bộc lộ hết mọi thứ.
Đề tài, dần dần rơi vào Lâm Tiểu Viễn.
- Nghe nói cô và Lâm Tiểu Viễn... có một thời gian ở cùng nhau?
Phó Tiên Tiên cười rất hiểm.
- Người đàn ông mà quen tôi một thời gian rất nhiều? Đâu chỉ có Lâm Tiểu Viễn, từ góc độ của người đàn ông mà đánh giá y, y coi như có một chút năng lực khiến cho người ta nhớ nhung, tuy nhiên nói đến phương diện khác, không đáng để nhắc tới.
Dương Diêu Nhi phất tay phản đối,
- Y không đánh hỏng mắt Hoàng Nghĩa, tôi cũng không hận y, phỏng chừng y cũng bởi vì yêu mà thành hận, đối với tôi còn có chút cảm tình.
Vệ Tân chớp mắt, cười khẽ hỏi:
- Tỉnh Tương chí ít cũng có người con gái như chị, chị thực giỏi, có thể nổi tiếng ngang bằng ba vị công tử.
Dương Diêu Nhi cười khúc khích:
- Đừng nói bốn thiếu gia Tỉnh Tương gì nửa, hiện tại tan tác cả rồi
- Làm sao lại tan tác? Đã không có Lâm Tiểu Viễn, còn có thể gọi ba thiếu gia tỉnh Tương mà?
Phó Tiên Tiên vừa uống trà, vừa không chút đề ý hỏi
- Phó Bí thư Diệp đã về, cảnh báo chúng tôi, bảo chúng tôi kiềm chế một chút, còn nói sau này không để cho chúng tôi kết thành một bè. Nghe nói y còn sắp xếp cho Diệp Bắc Địa đi nước ngoài bồi dưỡng, dường như muốn học lên đại học gì đó, học quản lý công thương? Còn muốn Hồ Quân mau chóng xuất ngoại, cho dù không ra nước ngoài, cũng không ở lại Tương Giang.
Dương Diêu Nhi bất mãn lắc lắc đầu,
- Tôi mới là người không thể rời khỏi Tương Giang, Tương Giang có chỗ nào không tốt. Bọn họ đều sợ Hạ Tưởng, tôi không sợ, tôi không làm chuyện gì xấu. Cùng lắm thì có ăn nằm với Hạ Tưởng một lần, xem hắn đối với tôi thế nào?
Sắc mặt Vệ Tân biến đổi, vội uống mấy hớp trà, mới chế ngự được cảm xúc.
Phó Tiên Tiên lại hồn nhiên chưa phát hiện, một chút xấu hổ cũng không có, hơn nữa cô cười:
- Diêu Nhi, cô dụ dỗ Hạ Tưởng... có được gì không?
Vẻ mặt Dương Diêu Nhi hối hận:
- Thiếu chút nữa, thật đáng tiếc, nếu không Hạ Tưởng hiện tại thành người của tôi, vui biết mấy... Nhưng vẫn còn có cơ hội.
Phó Tiên Tiên cười rất tà ác:
- Vậy cô có dụ dỗ phó Bí thư Diệp không?
"Phụt" một tiếng, Dương Diêu Nhi phun một ngụm trà ra ngoài, thiếu chút nữa là phun đầy người Vệ Tân, cô mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Phó Tiên Tiên hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy tay của Phó Tiên Tiên:
- Cô bạn, thật cao thủ. Bí mật thầm kín của tôi cũng bị cô thấy được, ai cũng thật không ngờ tôi đã từng cùng phó Bí thư Diệp có... Ha hả, ngay cả người quen thuộc cũng không thể ngờ tới, không ngờ cô chỉ liếc mắt một cái đã biết hết, cô rất giỏi, cô tổng cộng quen qua mấy người đàn ông?
Phó Tiên Tiên ánh mắt sáng rỡ, tuy nhiên đè nén sự vui sướng, trong lòng thần bí đắc ý nói:
- Mấy người đàn ông? Mấy chục người thì có, không đếm được. Đàn ông là gì? Là đồ chơi trên giường của chúng ta
Dương Diều Nhi cười dâm đãng, bỗng nhiên dường như phát hiện ra cái gì đó, quan sát Phó Tiên Tiên vài lần, trong ánh mắt chứa sự nghi hoặc và hoài nghi
Phó Tiên Tiên cho rằng Dương Diêu Nhi đã nhìn thấy được cái gì, cô tuy rằng giả bộ khá hay, kỳ thật là xưa nay đây là đầu tiên làm gián điệp, trong lòng vẫn bất ổn. Dương Diêu Nhi là người phóng đãng, cô thì không phải, chỉ có điều nói quá đà mà thôi, nếu bị Dương Diêu Nhi lôi kéo đi tìm đàn ông, cô cũng không dám.
Chẳng lẽ Dương Diêu Nhi hoài nghi cô cái gì?
Sửng sốt trong chốc lát, Dương Diêu Nhi mới mỉm cười:
- Tiên Tiên, cô ăn cái gì mà dáng vẻ tươi tốt như vậy, chẳng phải đã trải qua vô số người đàn ông, dáng người của cô còn có mùi thơm của cơ thể, giống phụ nữ còn trinh…
Một câu nói thiếu chút nữa khiến Phó Tiên Tiên mặt đỏ tai hồng, Vệ Tân ở một bên vẻ mặt ngạc nhiên liếc mắt nhìn Phó Tiên Tiên một cái, thầm nghĩ quá thần kỳ, còn trinh hay không cũng có thể nhìn thấy ư? Lại lập tức nghĩ đến, Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng quen nhau đã nhiều năm, cô làm sao còn trinh, chẳng lẽ là... Lại nghĩ tới cô và Hạ Tưởng quan vài năm mới đi đến ngưỡng giới hạn cuối cùng, trong lòng lại thương cảm ngọt ngào.
Vệ Tân ngọt ngào và thương cảm, Phó Tiên Tiên đương nhiên không biết, cô chỉ biết là, cô vẫn là Tiểu ma nữ, kỳ thật so với nhiều người vẫn thuần khiết hơn, nhiều năm như vậy, vẫn giữ vững khí tiết.
Lập tức cũng thương cảm không thể hiểu, giữ đi giữ lại, người xấu kia có biết quý trọng hay không? Bên người hắn quá nhiều mỹ nữ, đã có tám người phụ nữ ở Tương Giang rồi, trong tám người phụ nữ, chỉ có cô còn chưa từng cùng hắn... Có phải cô quá vô dụng không? Nguồn truyện:
Tuy nhiên hôm nay... Quả thật rất có thu hoạch, không ngờ không ngờ khiến cô hỏi ra chuyện cất dấu của Diệp Thiên Nam. Vừa nghĩ tới Diệp Thiên Nam là đồng sự của cha Dương Diêu Nhi, lại có quan hệ nam nữ với Dương Diêu Nhi, quả thực quá vô sỉ rất ghê tởm... Lại nghĩ, với sự dâm đãng của Dương Diêu Nhi, người đàn ông nào chịu nổi dáng vẻ hấp dẫn của cô?
Đàn ông trên thế giới, đều có đức tính này, ngoại trừ Hạ Tưởng ra, Phó Tiên Tiên lập tức nghĩ xa xôi, hừ, tên xấu hiện tại hẳn là biết cô cũng có trọng dụng, bao nhiêu tin tức bên trong đều bị cô khai quật cả rồi, sau khi trở về, xem hắn cảm ơn cô như thế nào.
... Hạ Tưởng còn không biết hắn được Phó Tiên Tiên sau lưng ngấm ngầm khen ngợi, càng không biết đám phụ nữ của hắn đang hoạt động khắp nơi ở Tương Giang, dư luận Tương Giang xôn xao, hắn hiện tại vẻ mặt vẫn tươi cười ngồi ở nhà Ngô Tài Dương, chờ Ngô Tài Dương trả lời.
Ngô Tài Dương chấn kinh rồi!
... Từ vẻ mặt khiếp sợ của Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng lại đắc ý tự nói, lại thành công rồi, lần trước ông cụ nhà họ Ngô sau khi đề cập qua mười tỷ, quả nhiên ông cụ nhà họ Ngô không có kết nối với Ngô Tài Dương, thậm chí có lý do để tin tưởng, ông cụ đến Ngô Tài Giang cũng không nói.
Bởi vì Hạ Tưởng hiểu rõ ông cụ, hiện tại ông cụ, là người cô độc, có rất nhiều sự tình buồn bã ở trong lòng, chưa có đưa ra quyết định cuối cùng, sẽ không cùng Ngô Tài Dương hoặc là Ngô Tài Giang kết nối, thậm chí sau khi có quyết định, cũng chỉ nói cho bọn họ kết quả, không nói cho bọn họ quá trình ông suy nghĩ.
Ông cụ già rồi, khi làm việc, đắn đo hơn, đảm bảo cho ba đời nhà họ Ngô phú quý cũng quá kinh người, ông cụ sẽ không cùng Ngô Tài Dương thảo luận, mới không để cho Ngô Tài Dương không tín nhiệm, hoài nghi sức phán đoán của ông.
Ông sẽ không cho bất cứ kẻ nào khiêu chiến quyền uy của ông, cho nên, ông tốt nhất là trầm mặc.
Ngô Tài Dương quả thật chấn kinh rồi, quả thật đúng chóc suy đoán của Hạ Tưởng, mười tỷ là chuyện lớn, y chưa từng biết tin tức này từ miệng ông cụ.
Nói lại thì, cho dù là ông cụ nói, y cũng chỉ cười trừ, không tin tưởng. Lời nói của ông cụ y không thể tin tưởng, lời của Hạ Tưởng, y lại càng cho rằng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cho nên Ngô Tài Dương sau khi kinh ngạc, không chút nào che dấu cất tiếng cười to:
- Hạ Tưởng, nếu anh không có việc gì quan trọng, tôi còn mấy văn kiện cần phê duyệt…
Dứt khoát trực tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện
Hạ Tưởng đứng lên, lại nói một câu:
- Trưởng ban Ngô, ngày mai sẽ có một số việc phát sinh, đến lúc đó anh sẽ biết những lời tôi vừa nói lúc nãy sẽ thật như thế nào. Tôi ở trước mặt ông, không nói dối câu nào, cũng không thổi phồng mọi chuyện.
Nói xong, Hạ Tưởng xoay người rời đi, không có chút do dự.
Nhìn bóng dáng Hạ Tưởng biến mất sau cánh cửa, Ngô Tài Dương ngược lại ngây ngẩn cả người. Sửng sốt khoảng một phút, y mới bừng tỉnh, lắc đầu cười, nghĩ thầm rằng lời của Hạ Tưởng thật có tình ý, tuy nhiên nghĩ đến dáng vẻ kiên định và nghiêm túc của Hạ Tưởng, trong lòng cũng hiện lên một tia nghi hoặc, chẳng lẽ Hạ Tưởng thực sự có 10 tỉ đô la Mỹ? Cho dù có, hắn dám bỏ ra 10 tỉ đô la Mỹ để triển khai hoạt động của ba việc này?
Chẳng qua 10 tỉ đô la Mỹ, thật sự có thể làm được rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện không để người ngoài xen vào mới đúng... Ngô Tài Dương đang chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Sáng sớm hôm sau, không đợi Ngô Tài Dương trả lời, Hạ Tưởng liền quay về Tương Giang.
Bởi vì Tương Giang đã xảy ra hai chuyện, hắn phải tự mình trở về xử lý, hơn nữa đây là chuyện lớn một khắc cũng không được chậm trễ.
Mỹ nhân Tỉnh Tương rất đẹp, lời ấy là thật, tuy là ban đêm, nhưng dòng người vẫn tấp nập, thật đúng là người đẹp như mây, nhiều người đẹp làm lòng người say đắm. Cho dù là đùi trắng quần ngắn, hay là mặc váy dài thanh tao lịch sự, béo gầy, mỗi người mỗi vẻ.
Trong đám mỹ nữ đẹp như mây, có ba mỹ nữ làm người khác chú ý.
Một người đẹp như hoa cúc, váy dài tóc dài, dáng vẻ tươi mát, chính là Vệ Tân.
Một người đùi thon trắng, dáng người nóng bỏng, trang điểm đậm, vẻ mặt ăn ảnh, ăn mặc thời trang, nếu Hạ Tưởng nhìn thấy, nhất định sẽ xao lòng, bởi đó chính là Phó Tiên Tiên.
Người còn lại, mặc quần không thể ngắn hơn được nữa, lộ ra da thịt ở thắt lưng, hơn nữa lại đeo mắt kính to quá cỡ, còn trang điểm diêm dúa, quả là giống người ngoài hành tinh, chính là Dương Diêu Nhi
Hạ Tưởng lại giữ bình tĩnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng sẽ ngạc nhiên bởi vì hầu như ba người chưa bao giờ tụ họp lại với nhau, lại cùng nhau nói cười, giống như bạn tốt từ lâu, đi tới quán trà bên bờ sông, không ngờ muốn uống trà ngắm trăng.
Cho dù đêm nay ánh trăng mờ ảo, cũng không thể bỏ qua thưởng thức cái đẹp.
Không sai, quả thật là Phó Tiên Tiên và Vệ Tân cùng Dương Diêu Nhi đi cùng nhau, dùng tiệc trà xã giao, tăng thêm sự giao lưu.
Có thể khiến Dương Diêu Nhi và Phó Tiên Tiên, Vệ Tân cùng ngồi nói chuyện, không thể không khâm phục lời ăn tiếng nói của Phó Tiên Tiên, dù sao cô năm đó cho dù là Tiểu ma nữ có lối sống buông thả, Phó Tiên Tiên muốn nhận được sự tín nhiệm của Dương Diêu Nhi, cũng không có gì khó.
Mà Vệ Tân sở dĩ cùng Phó Tiên Tiên đến gặp Dương Diêu Nhi, cũng là bởi vì cô muốn vì Hạ Tưởng làm chút chuyện gì đó, nghe Phó Tiên Tiên nói Dương Diêu Nhi là người mở đầu, cô không chút do dự phối hợp Phó Tiên Tiên, quyết định cùng Phó Tiên Tiên, liên kết đánh hạ Dương Diêu Nhi.
Bộ ngực của Dương Diêu Nhi quả thực không nhỏ, ít nhất so với Phó Tiên Tiên và Vệ Tân là niềm tự hào của nhiều người, nhưng nếu so về trí óc và độ thông minh, cô đương nhiên kém hơn. Cách ăn mặc của Phó Tiên Tiên khiến cô rất có thiện cảm, còn sự dịu dàng của Vệ Tân cũng khiến cô không cảm thấy uy hiếp.
Sau hai lần tiếp xúc, Dương Diêu Nhi và Phó Tiên Tiên, Vệ Tân liền trở thành chị em
Ba mỹ nữ đi đến đâu cũng làm tiêu điểm cho mọi người ngắm nhìn, Dương Diêu Nhi làm việc này tự thấy hài lòng, còn đối với sự khiêu khích chêu chọc của mấy tên thanh niên bất lương ai đến cũng không cự tuyệt, Phó Tiên Tiên đỡ hơn, bình tĩnh ứng phó, Vệ Tân khó tránh khỏi khẽ nhíu mày, không mấy thích ứng.
Sau khi ba người ngồi xuống, dùng trà và ăn vặt, nói chuyện phiếm, dường như không có chủ đề, nói một số chủ đề về phụ nữ, trang điểm, nói về đàn ông, nói về quần áo, tán gẫu đủ thứ.
Vệ Tân cũng dần dần cởi mở, cũng tiếp chuyện, kể chuyện vui trước kia, kể chuyện vui đến nỗi mọi người cười đến vỡ bụng
Không khí dần dần trở nên hòa hợp
Phó Tiên Tiên thân phận là em gái của Phó Tiên Phong, Dương Diêu Nhi cũng biết, đương nhiên, còn có nhiều nội tình cô không biết, vả lại, cô cũng không phải là người nhiều chuyện, chỉ cần hợp tính tình, chơi thân, lại vui vẻ, sẽ tự nhiên bộc lộ hết mọi thứ.
Đề tài, dần dần rơi vào Lâm Tiểu Viễn.
- Nghe nói cô và Lâm Tiểu Viễn... có một thời gian ở cùng nhau?
Phó Tiên Tiên cười rất hiểm.
- Người đàn ông mà quen tôi một thời gian rất nhiều? Đâu chỉ có Lâm Tiểu Viễn, từ góc độ của người đàn ông mà đánh giá y, y coi như có một chút năng lực khiến cho người ta nhớ nhung, tuy nhiên nói đến phương diện khác, không đáng để nhắc tới.
Dương Diêu Nhi phất tay phản đối,
- Y không đánh hỏng mắt Hoàng Nghĩa, tôi cũng không hận y, phỏng chừng y cũng bởi vì yêu mà thành hận, đối với tôi còn có chút cảm tình.
Vệ Tân chớp mắt, cười khẽ hỏi:
- Tỉnh Tương chí ít cũng có người con gái như chị, chị thực giỏi, có thể nổi tiếng ngang bằng ba vị công tử.
Dương Diêu Nhi cười khúc khích:
- Đừng nói bốn thiếu gia Tỉnh Tương gì nửa, hiện tại tan tác cả rồi
- Làm sao lại tan tác? Đã không có Lâm Tiểu Viễn, còn có thể gọi ba thiếu gia tỉnh Tương mà?
Phó Tiên Tiên vừa uống trà, vừa không chút đề ý hỏi
- Phó Bí thư Diệp đã về, cảnh báo chúng tôi, bảo chúng tôi kiềm chế một chút, còn nói sau này không để cho chúng tôi kết thành một bè. Nghe nói y còn sắp xếp cho Diệp Bắc Địa đi nước ngoài bồi dưỡng, dường như muốn học lên đại học gì đó, học quản lý công thương? Còn muốn Hồ Quân mau chóng xuất ngoại, cho dù không ra nước ngoài, cũng không ở lại Tương Giang.
Dương Diêu Nhi bất mãn lắc lắc đầu,
- Tôi mới là người không thể rời khỏi Tương Giang, Tương Giang có chỗ nào không tốt. Bọn họ đều sợ Hạ Tưởng, tôi không sợ, tôi không làm chuyện gì xấu. Cùng lắm thì có ăn nằm với Hạ Tưởng một lần, xem hắn đối với tôi thế nào?
Sắc mặt Vệ Tân biến đổi, vội uống mấy hớp trà, mới chế ngự được cảm xúc.
Phó Tiên Tiên lại hồn nhiên chưa phát hiện, một chút xấu hổ cũng không có, hơn nữa cô cười:
- Diêu Nhi, cô dụ dỗ Hạ Tưởng... có được gì không?
Vẻ mặt Dương Diêu Nhi hối hận:
- Thiếu chút nữa, thật đáng tiếc, nếu không Hạ Tưởng hiện tại thành người của tôi, vui biết mấy... Nhưng vẫn còn có cơ hội.
Phó Tiên Tiên cười rất tà ác:
- Vậy cô có dụ dỗ phó Bí thư Diệp không?
"Phụt" một tiếng, Dương Diêu Nhi phun một ngụm trà ra ngoài, thiếu chút nữa là phun đầy người Vệ Tân, cô mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Phó Tiên Tiên hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy tay của Phó Tiên Tiên:
- Cô bạn, thật cao thủ. Bí mật thầm kín của tôi cũng bị cô thấy được, ai cũng thật không ngờ tôi đã từng cùng phó Bí thư Diệp có... Ha hả, ngay cả người quen thuộc cũng không thể ngờ tới, không ngờ cô chỉ liếc mắt một cái đã biết hết, cô rất giỏi, cô tổng cộng quen qua mấy người đàn ông?
Phó Tiên Tiên ánh mắt sáng rỡ, tuy nhiên đè nén sự vui sướng, trong lòng thần bí đắc ý nói:
- Mấy người đàn ông? Mấy chục người thì có, không đếm được. Đàn ông là gì? Là đồ chơi trên giường của chúng ta
Dương Diều Nhi cười dâm đãng, bỗng nhiên dường như phát hiện ra cái gì đó, quan sát Phó Tiên Tiên vài lần, trong ánh mắt chứa sự nghi hoặc và hoài nghi
Phó Tiên Tiên cho rằng Dương Diêu Nhi đã nhìn thấy được cái gì, cô tuy rằng giả bộ khá hay, kỳ thật là xưa nay đây là đầu tiên làm gián điệp, trong lòng vẫn bất ổn. Dương Diêu Nhi là người phóng đãng, cô thì không phải, chỉ có điều nói quá đà mà thôi, nếu bị Dương Diêu Nhi lôi kéo đi tìm đàn ông, cô cũng không dám.
Chẳng lẽ Dương Diêu Nhi hoài nghi cô cái gì?
Sửng sốt trong chốc lát, Dương Diêu Nhi mới mỉm cười:
- Tiên Tiên, cô ăn cái gì mà dáng vẻ tươi tốt như vậy, chẳng phải đã trải qua vô số người đàn ông, dáng người của cô còn có mùi thơm của cơ thể, giống phụ nữ còn trinh…
Một câu nói thiếu chút nữa khiến Phó Tiên Tiên mặt đỏ tai hồng, Vệ Tân ở một bên vẻ mặt ngạc nhiên liếc mắt nhìn Phó Tiên Tiên một cái, thầm nghĩ quá thần kỳ, còn trinh hay không cũng có thể nhìn thấy ư? Lại lập tức nghĩ đến, Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng quen nhau đã nhiều năm, cô làm sao còn trinh, chẳng lẽ là... Lại nghĩ tới cô và Hạ Tưởng quan vài năm mới đi đến ngưỡng giới hạn cuối cùng, trong lòng lại thương cảm ngọt ngào.
Vệ Tân ngọt ngào và thương cảm, Phó Tiên Tiên đương nhiên không biết, cô chỉ biết là, cô vẫn là Tiểu ma nữ, kỳ thật so với nhiều người vẫn thuần khiết hơn, nhiều năm như vậy, vẫn giữ vững khí tiết.
Lập tức cũng thương cảm không thể hiểu, giữ đi giữ lại, người xấu kia có biết quý trọng hay không? Bên người hắn quá nhiều mỹ nữ, đã có tám người phụ nữ ở Tương Giang rồi, trong tám người phụ nữ, chỉ có cô còn chưa từng cùng hắn... Có phải cô quá vô dụng không? Nguồn truyện:
Tuy nhiên hôm nay... Quả thật rất có thu hoạch, không ngờ không ngờ khiến cô hỏi ra chuyện cất dấu của Diệp Thiên Nam. Vừa nghĩ tới Diệp Thiên Nam là đồng sự của cha Dương Diêu Nhi, lại có quan hệ nam nữ với Dương Diêu Nhi, quả thực quá vô sỉ rất ghê tởm... Lại nghĩ, với sự dâm đãng của Dương Diêu Nhi, người đàn ông nào chịu nổi dáng vẻ hấp dẫn của cô?
Đàn ông trên thế giới, đều có đức tính này, ngoại trừ Hạ Tưởng ra, Phó Tiên Tiên lập tức nghĩ xa xôi, hừ, tên xấu hiện tại hẳn là biết cô cũng có trọng dụng, bao nhiêu tin tức bên trong đều bị cô khai quật cả rồi, sau khi trở về, xem hắn cảm ơn cô như thế nào.
... Hạ Tưởng còn không biết hắn được Phó Tiên Tiên sau lưng ngấm ngầm khen ngợi, càng không biết đám phụ nữ của hắn đang hoạt động khắp nơi ở Tương Giang, dư luận Tương Giang xôn xao, hắn hiện tại vẻ mặt vẫn tươi cười ngồi ở nhà Ngô Tài Dương, chờ Ngô Tài Dương trả lời.
Ngô Tài Dương chấn kinh rồi!
... Từ vẻ mặt khiếp sợ của Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng lại đắc ý tự nói, lại thành công rồi, lần trước ông cụ nhà họ Ngô sau khi đề cập qua mười tỷ, quả nhiên ông cụ nhà họ Ngô không có kết nối với Ngô Tài Dương, thậm chí có lý do để tin tưởng, ông cụ đến Ngô Tài Giang cũng không nói.
Bởi vì Hạ Tưởng hiểu rõ ông cụ, hiện tại ông cụ, là người cô độc, có rất nhiều sự tình buồn bã ở trong lòng, chưa có đưa ra quyết định cuối cùng, sẽ không cùng Ngô Tài Dương hoặc là Ngô Tài Giang kết nối, thậm chí sau khi có quyết định, cũng chỉ nói cho bọn họ kết quả, không nói cho bọn họ quá trình ông suy nghĩ.
Ông cụ già rồi, khi làm việc, đắn đo hơn, đảm bảo cho ba đời nhà họ Ngô phú quý cũng quá kinh người, ông cụ sẽ không cùng Ngô Tài Dương thảo luận, mới không để cho Ngô Tài Dương không tín nhiệm, hoài nghi sức phán đoán của ông.
Ông sẽ không cho bất cứ kẻ nào khiêu chiến quyền uy của ông, cho nên, ông tốt nhất là trầm mặc.
Ngô Tài Dương quả thật chấn kinh rồi, quả thật đúng chóc suy đoán của Hạ Tưởng, mười tỷ là chuyện lớn, y chưa từng biết tin tức này từ miệng ông cụ.
Nói lại thì, cho dù là ông cụ nói, y cũng chỉ cười trừ, không tin tưởng. Lời nói của ông cụ y không thể tin tưởng, lời của Hạ Tưởng, y lại càng cho rằng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cho nên Ngô Tài Dương sau khi kinh ngạc, không chút nào che dấu cất tiếng cười to:
- Hạ Tưởng, nếu anh không có việc gì quan trọng, tôi còn mấy văn kiện cần phê duyệt…
Dứt khoát trực tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện
Hạ Tưởng đứng lên, lại nói một câu:
- Trưởng ban Ngô, ngày mai sẽ có một số việc phát sinh, đến lúc đó anh sẽ biết những lời tôi vừa nói lúc nãy sẽ thật như thế nào. Tôi ở trước mặt ông, không nói dối câu nào, cũng không thổi phồng mọi chuyện.
Nói xong, Hạ Tưởng xoay người rời đi, không có chút do dự.
Nhìn bóng dáng Hạ Tưởng biến mất sau cánh cửa, Ngô Tài Dương ngược lại ngây ngẩn cả người. Sửng sốt khoảng một phút, y mới bừng tỉnh, lắc đầu cười, nghĩ thầm rằng lời của Hạ Tưởng thật có tình ý, tuy nhiên nghĩ đến dáng vẻ kiên định và nghiêm túc của Hạ Tưởng, trong lòng cũng hiện lên một tia nghi hoặc, chẳng lẽ Hạ Tưởng thực sự có 10 tỉ đô la Mỹ? Cho dù có, hắn dám bỏ ra 10 tỉ đô la Mỹ để triển khai hoạt động của ba việc này?
Chẳng qua 10 tỉ đô la Mỹ, thật sự có thể làm được rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện không để người ngoài xen vào mới đúng... Ngô Tài Dương đang chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Sáng sớm hôm sau, không đợi Ngô Tài Dương trả lời, Hạ Tưởng liền quay về Tương Giang.
Bởi vì Tương Giang đã xảy ra hai chuyện, hắn phải tự mình trở về xử lý, hơn nữa đây là chuyện lớn một khắc cũng không được chậm trễ.
/2185
|