Buổi tối Hạ Tưởng không có việc xã giao, yên ổn về nhà ăn cơm. Một trong những dấu hiệu của người đàn ông tốt, là về nhà ăn bữa tối với vợ con, là một trong những phẩm chất ưu tú.
Không ngờ về đến nhà mới phát hiện, Tào Thù Lê cũng không nấu cơm cho hắn, mà lặng lẽ thu xếp hành lý, hiển nhiên là muốn đi xa nhà.
Tào Thù Lê chưa từng dùng kỹ xảo ác liệt phụ nữ quen dùng là vừa khóc vừa đòi thắt cổ, kết hôn mười năm, vẫn vô cùng hữu hảo với Hạ Tưởng, có chuyện gì tuyệt đối sẽ không bỏ đi... Hôm nay là làm sao vậy?
Hạ Tưởng nhìn thấy trên mặt Tào Thù Lê lờ mờ khuôn mặt u sầu, nước mắt còn đầy trong hốc mắt, liền kinh hoàng, suy nghĩ, cha mẹ mình thân thể khỏe mạnh, cha mẹ vợ lại hết thảy không lo, cô ấy làm sao vậy?
Hơn nữa hắn cũng ngoan lại nghe lời, còn có ai đáng để cô bé Lê khẩn cấp rời đi và rối loạn tâm tư như vậy?
Chỉ có một người...
Hạ Tưởng tiến đến từ phía sau ôm lấy bả vai Tào Thù Lê, dịu dàng hỏi:
- Hạ Đông làm sao vậy?
Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng đã đoán được một chút vấn đề, liền thở dài một tiếng nói:
- Càng lớn càng không bớt lo, vừa mới gọi điện thoại tới, khóc rối tinh rối mù, nói là muốn mẹ. Em đã đặt vé máy bay ngày mai, sáng sớm sẽ bay về Bắc Kinh.
Tình mẫu tử, tình phụ tử, những năm gần đây, Hạ Tưởng tự trách mình không quan tâm đến Hạ Đông đầy đủ, liền hỏi:
- Rốt cuộc làm sao vậy? Nếu không anh đi cùng em một chuyến? Hoặc là dứt khoát chuyển Hạ Đông đến thành phố Lỗ đi học.
- Em cũng muốn, nhưng con đã lớn rồi, có ý muốn riêng, khóc thì cứ khóc, nhưng không chịu rời khỏi Bắc Kinh. Hỏi nó chuyện gì, lại không nói, chỉ nói muốn mẹ.
Nói xong, nước mắt cô bé Lê chảy ra một chút, gục trên vai Hạ Tưởng khóc nức lên,
- Hạ Đông vừa khóc, lòng liền rối loạn, hận không thể lập tức nhìn thấy con.
Cũng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, chính là Hạ Tưởng cũng thường xuyên vướng bận chút chuyện thiên hạ. Kỳ thật quan hệ cha con giữa hắn và Hạ Đông tốt lắm, Hạ Đông lúc nhỏ, dáng vẻ rất giống mẹ, mặt hơi gầy, thân hình hơi bé, nhưng từ năm sáu tuổi trở đi, càng ngày càng giống hắn, hơn nữa cho dù là diện mạo hay là thói quen ăn uống, càng ngày càng giống hắn nhiều.
Hồi nhỏ Hạ Đông thích ăn cơm, đến giờ, chỉ ăn mì phở. Hạ Tưởng khá tán thành Hạ Đông ăn mì phở, cơm có tính lạnh, thích hợp với khí hậu phía nam nóng bức, phương bắc lạnh và khô ráo, mì phở chẳng những nhiệt lượng cao, cũng là đồ ăn ôn tính, là món thích hợp nhất với phương bắc. Khí hậu phương nào nuôi dưỡng người phương ấy, trong đó hàm chứa đạo lý mộc mạc chính là làm người phải biết lựa đồ mà ăn.
Kỳ thật cũng giống với đạo lý ngũ hành tương sinh tương khắc, địa phương sản xuất đồ ăn chỉ thích hợp với người địa phương sinh trưởng ở địa phương. Đường xa mà đến, đồ ăn đều không phải là không có thể ăn, nhưng không thể là thức ăn chính. Giống như mùa đông phương bắc đang rét lạnh khô ráo, ăn ớt thì cũng giống như làm nóng, bởi vì cây ớt vốn là thực vật dùng để chống đỡ khí hậu ẩm ướt phía nam.
Hiện tại Hạ Đông lớn lên mặt tròn, cường tráng và rõ ràng dứt khoát không giống mấy đứa bé cùng tuổi bị còi hoặc là béo phì, lờ mờ có dáng vẻ giống hệt Hạ Tưởng ngày xưa.
Khiến Hạ Tưởng cảm thán chính là, lúc hắn còn nhỏ, vừa không có sữa lại không có thịt cá, chỉ một khối dưa muối mặn chát mà trưởng thành thân thể khỏe mạnh, và cường tráng. Hiện tại trẻ con, ngày nào cũng được bổ sung các loại dinh dưỡng, hậu quả là bệnh viện kín người hết chỗ.
Hiện tại trẻ con đều ở thể hàn nhiều bệnh, chú ý không phải cơ thể yếu mà kỳ thật là có quan hệ lớn với thói quen ăn uống cùng với lạm dụng chất kháng sinh.
Các chuyên gia luôn cường điệu một ly sữa làm một dân tộc cường tráng, lời lẽ sai trái, kết quả chính là sữa bột Tứ Ngưu thiếu chút nữa hủy diệt một thế hệ nhi đồng. Lại có chuyên gia cổ xuý ăn thịt khỏe mạnh và ăn cá thông minh, theo lý luận của bọn họ người Mông Cổ hẳn là dân tộc cường tráng nhất trên thế giới, mà gần như hoàn toàn ăn cá thì người Iceland chính là những người thông minh nhất trên thế giới?
Kỳ thật không phải, Mông Cổ bần cùng và Iceland phát bệnh ung thư nhiều nhất thế giới, cũng đã giải thích rất nhiều vấn đề!
Các chuyên gia chẳng qua lựa chọn tính chất mà không nhìn thực tế thôi.
Cụ thể là vấn đề giáo dục Hạ Đông và Liên Hạ, Hạ Tưởng ý tưởng rất nhiều, nhưng không cách nào thực hiện nhất nhất, bởi vì hắn không có thời gian cũng không có sức lực đi quản giáo bất luận cái gì về hai thằng nhỏ kia.
Thật may Hạ Đông có ý thức độc lập rất mạnh, còn tuổi nhỏ mà ở Bắc Kinh, dùng chính lời nói của nó mà kêu "Tung hoành thiên hạ" rất ít khóc nhè, và so sánh với rất nhiều bạn cùng lứa tuổi bây giờ còn muốn ngủ cùng với mẹ, Hạ Đông bắt đầu cũng đã bỏ xa các bạn cùng tuổi mấy phố.
Liên Hạ cũng như thế.
Tuy rằng Liên Hạ do ông cụ mang theo, nhưng ông cụ Ngô cũng không phải là người bình thường, đã không cưng chiều Liên Hạ, ngược lại còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả so với Liên Nhược Hạm.
Sự thật tàn khốc là ba đời nhà họ Ngô không có người tài khiến ông cụ rất là tỉnh táo, rõ ràng một sự thật là, một gia tộc muốn trường thịnh không suy, sẽ không được cưng chiều con cháu. Tất nhiên không thể thực hiện theo lý luận của người xưa là phải lấy đòn roi ra dạy con cháu, nhưng hiện tại tiểu Hoàng đế phải được giáo dục, cũng là có phương pháp bồi dưỡng.
Ông cụ tận mắt chứng kiến con cháu lãnh tụ dựng nước, cũng không mấy người có thể có lại thành tựu. Cũng thấy vô số đảng Thái Tử bị giết, càng tận mắt nhìn thấy con nhà quan có khởi điểm giống như vậy, đại bộ phận đi rèn luyện tại địa phương, đều tiêu tan dần trong mắt mọi người.
Giáo dục là đặc biệt quan trọng, tuy nhiên người ta nói quá tam ba bận, là bùa chứ khó mà phá vỡ. Ông cụ Ngô đem toàn bộ hy vọng gửi gắm lên Liên Hạ, yêu cầu đối với Liên Hạ rất nghiêm khắc.
Về phần Mai Hiểu Lâm giáo dục Mai Đình, cùng với Tiếu Giai nuôi dưỡng Tiếu Hạ, Hạ Tưởng vẫn chú ý, và hỏi đến. Con cái so với phụ nữ càng khó dạy hơn, mặc kệ không được, quản giáo rất nghiêm cũng không được, cũng may Mai Hiểu Lâm và Tiếu Giai cũng đều không quá cưng chiều con, Mai Đình và Tiếu Hạ cũng coi như nghe lời.
Kỳ thật Hạ Tưởng bởi vì nguyên do không tiện, mà quan tâm đến Mai Đình và Tiếu Hạ hơi ít, vô cùng nhớ trong lòng đối với Hạ Đông và Liên Hạ trưởng thành dần, chỉ có điều thời gian quá ít, và gặp mặt con không nhiều lắm, nhưng trên thực tế, vẫn định ra kế hoạch trưởng thành cho con.
Vẫn cho là Hạ Đông đã là một người đàn ông nho nhỏ kiên cường, hôm nay vừa nghe Tào Thù Lê nói, hắn cũng không nín cười, nói cho cùng, Hạ Đông mới là một đứa trẻ tám, chín tuổi.
Nhưng, chú bé con tám, chín tuổi, sẽ có bao nhiêu chuyện buồn rầu?
Ngẫm lại trước đây khi hắn tám, chín tuổi, nỗi thống khổ lớn nhất là không có bạn chơi, hoặc là cung bị hỏng, hay là bị thày giáo phê bình phạt đứng, buồn về chuyện khác, gần như không có, hoặc là Hạ Tưởng nghĩ không ra.
Nếu Tào Thù Lê muốn gặp con, hắn tự nhiên không thể ngăn lại, liền khuyên giải an ủi vài câu, vốn định gọi điện thoại lại một chút hỏi thằng bé kia rốt cuộc là có vấn đề gì, Tào Thù Lê lại không cho.
- Thôi đi, con nó không nói cũng đừng miễn cưỡng, con cũng có bí mật nhỏ của mình.
Giáo dục tôn trọng cũng là giáo dục kiểu mới, Hạ Tưởng khoát tay:
- Được, tùy em định đoạt.
Lo lắng chuyện của Hạ Đông, Hạ Tưởng mới phát hiện đã đói bụng, trong nhà lại chưa hề nấu nướng, thôi được, hắn đưa Tào Thù Lê đi ra ngoài ăn cơm.
Nói đến vợ chồng hai người thật đúng là hiếm khi phải đi ra ngoài ăn cơm, Hạ Tưởng thích ăn cơm Tào Thù Lê tự tay nấu, mà Tào Thù Lê lại vui vẻ nấu cơm, cô cho rằng đồ ăn bên ngoài rất nhiều dầu, môi trường thì ồn ào, cho nên vợ chồng hai người tuy rằng vẫn chỉ có thế giới hai người, lại gần như rất ít ra bên ngoài dùng cơm, coi như với cấp bậc của Hạ Tưởng là chuyện hiếm thấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, muốn đi đến một cửa hàng bánh bao ở gần đó ăn đơn giản. Muốn ăn bánh bao và cháo, Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề và thiên kim Bí thư Tỉnh ủy, liền ngồi đối diện với nhau, như người thường, ngồi ở một góc sáng sủa bình thường, ăn thay bữa cơm chiều.
Thật tốt, sau khi Tào Thù Lê khóc xong, tâm trạng lại bình tĩnh rất nhiều, liền nói liên miên cằn nhằn với Hạ Tưởng chuyện của Hạ Đông, hồn nhiên như một bà mẹ thông thường.
Hạ Tưởng ở bên cạnh nghe, vừa ăn, lại đắm chìm trong sự nhàn hạ hiếm thấy, hưởng thụ sự thanh tĩnh hiếm thấy, bởi vì hắn bình thường ở nhà khi ăn cơm, cũng luôn có tiếng điện thoại kêu loạn, thậm chí có người gõ cửa. Hiện tại ra ngoài, xung quanh tuy rằng nhiều người, nhưng không có người biết hắn là ai, như một kẻ tự do tự tại.
Chẳng qua, tự tại chỉ có thể là nhất thời..., ăn được nửa bữa cơm, di động vẫn reo.
Là một dãy số vô cùng xa lạ, đến từ Bắc Kinh, Hạ Tưởng do dự một chút vẫn nghe, bởi vì gần đây Bắc Kinh bận rộn, không ít người gọi hắn xin chủ ý, cho dù là có lòng cũng tốt, ý xấu cũng tốt, tất cả đều ứng phó.
Không ngờ điện thoại vừa kết nối, lại truyền tới giọng một người phụ nữ:
- Hạ Tưởng, tôi là Tề A Tri...,
Cô Tề, Hạ Tưởng xác thực quả thật ngây ngẩn cả người, cô Tề là ai? Trong nháy mắt nhớ tới cô Tề là ai, lập tức ngừng thở!
- A... cô Tề, chào cô, chào cô!
Tào Thù Lê cũng lập tức hướng ánh mắt nghi vấn tới Hạ Tưởng.
- Hạ Đông gần đây có xích mích gì đó với Tiểu Linh, Tiểu Linh hôm nay về nhà còn khóc nói không để ý Hạ Đông.
Tôi đã nói, cũng được, không để ý tới thì không để ý, ngày mai liền chuyển trường, không ngồi cùng bàn với Hạ Đông nữa. Con bé vừa nghe, khóc càng lớn hơn, nói cái gì cũng không đồng ý. Trẻ con đúng là trẻ con, tuy rằng tức Hạ Đông, vẫn thích ngồi cùng một chỗ với thằng bé...
- Tôi muốn nói, có thể để Tào Thù Lê đến Bắc Kinh một chuyến hay không, đến hò hét Hạ Đông? Lúc tôi đến đón Tiểu Linh, nhìn thấy Hạ Đông, thằng bé còn không để ý tới tôi,... Đi qua lén gạt nước mắt, vừa vui, lại đau lòng. Tôi nghĩ muốn đón thằng bé đến nhà ở cùng cũng tốt và tốt cho việc làm lành với Tiểu Linh, thằng bé còn khá bướng bỉnh...
-...
Ai có thể nghĩ đến, cô Tề nói cằn nhằn liên miên chuyện nhà chuyện cửa, nói đến giữa cháu gái và thằng bé Hạ Đông có xích mích, vừa nói liền nói hơn mười phút, nhưng nghe ra, cô lại là thương cháu gái, lại là yêu thích Hạ Đông, hơn nữa còn là thật tâm yêu thương, đáng tiếc thằng bé Hạ Đông này bướng bỉnh không cảm kích, ngay cả phu nhân Tổng bí thư cũng không nể mặt!
Không sai, cô Tề chính là phu nhân Tổng bí thư lần trước Hạ Tưởng gặp trong nhà Diệp Thạch Sinh!
Ngay cả nghĩ cũng thật không ngờ chính là, tuy là Hạ Đông và cháu gái Tổng bí thư có một chút xích mích, không ngờ kinh động đến phu nhân Tổng bí thư đặc biệt gọi điện thoại tới, nói chuyện cả buổi.
Hạ Đông khiến phu nhân Tổng bí thư thể hiện sự yêu thích, cũng khiến Hạ Tưởng cảm nhận được tình cảm sâu đậm thân thiết. Giây phút này trong mắt hắn, quầng sang trên người phu nhân Tổng bí thư tan đi, chỉ là một người lớn yêu quý con trẻ mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Tào Thù Lê liền bay đi Bắc Kinh, đi giải quyết chuyện hai bé con giận dỗi dẫn đến một chuyện lớn... mà ngay khi Tào Thù Lê bay khỏi thành phố Lỗ được một phút, Nha Nội đã hạ cánh xuống thành phố Lỗ.
Nhưng Nha Nội còn không bình an đến Tỉnh ủy, liền bất ngờ hội ngộ Hà Giang Hải đưa lên một phần đại lễ rực rỡ!
Không ngờ về đến nhà mới phát hiện, Tào Thù Lê cũng không nấu cơm cho hắn, mà lặng lẽ thu xếp hành lý, hiển nhiên là muốn đi xa nhà.
Tào Thù Lê chưa từng dùng kỹ xảo ác liệt phụ nữ quen dùng là vừa khóc vừa đòi thắt cổ, kết hôn mười năm, vẫn vô cùng hữu hảo với Hạ Tưởng, có chuyện gì tuyệt đối sẽ không bỏ đi... Hôm nay là làm sao vậy?
Hạ Tưởng nhìn thấy trên mặt Tào Thù Lê lờ mờ khuôn mặt u sầu, nước mắt còn đầy trong hốc mắt, liền kinh hoàng, suy nghĩ, cha mẹ mình thân thể khỏe mạnh, cha mẹ vợ lại hết thảy không lo, cô ấy làm sao vậy?
Hơn nữa hắn cũng ngoan lại nghe lời, còn có ai đáng để cô bé Lê khẩn cấp rời đi và rối loạn tâm tư như vậy?
Chỉ có một người...
Hạ Tưởng tiến đến từ phía sau ôm lấy bả vai Tào Thù Lê, dịu dàng hỏi:
- Hạ Đông làm sao vậy?
Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng đã đoán được một chút vấn đề, liền thở dài một tiếng nói:
- Càng lớn càng không bớt lo, vừa mới gọi điện thoại tới, khóc rối tinh rối mù, nói là muốn mẹ. Em đã đặt vé máy bay ngày mai, sáng sớm sẽ bay về Bắc Kinh.
Tình mẫu tử, tình phụ tử, những năm gần đây, Hạ Tưởng tự trách mình không quan tâm đến Hạ Đông đầy đủ, liền hỏi:
- Rốt cuộc làm sao vậy? Nếu không anh đi cùng em một chuyến? Hoặc là dứt khoát chuyển Hạ Đông đến thành phố Lỗ đi học.
- Em cũng muốn, nhưng con đã lớn rồi, có ý muốn riêng, khóc thì cứ khóc, nhưng không chịu rời khỏi Bắc Kinh. Hỏi nó chuyện gì, lại không nói, chỉ nói muốn mẹ.
Nói xong, nước mắt cô bé Lê chảy ra một chút, gục trên vai Hạ Tưởng khóc nức lên,
- Hạ Đông vừa khóc, lòng liền rối loạn, hận không thể lập tức nhìn thấy con.
Cũng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, chính là Hạ Tưởng cũng thường xuyên vướng bận chút chuyện thiên hạ. Kỳ thật quan hệ cha con giữa hắn và Hạ Đông tốt lắm, Hạ Đông lúc nhỏ, dáng vẻ rất giống mẹ, mặt hơi gầy, thân hình hơi bé, nhưng từ năm sáu tuổi trở đi, càng ngày càng giống hắn, hơn nữa cho dù là diện mạo hay là thói quen ăn uống, càng ngày càng giống hắn nhiều.
Hồi nhỏ Hạ Đông thích ăn cơm, đến giờ, chỉ ăn mì phở. Hạ Tưởng khá tán thành Hạ Đông ăn mì phở, cơm có tính lạnh, thích hợp với khí hậu phía nam nóng bức, phương bắc lạnh và khô ráo, mì phở chẳng những nhiệt lượng cao, cũng là đồ ăn ôn tính, là món thích hợp nhất với phương bắc. Khí hậu phương nào nuôi dưỡng người phương ấy, trong đó hàm chứa đạo lý mộc mạc chính là làm người phải biết lựa đồ mà ăn.
Kỳ thật cũng giống với đạo lý ngũ hành tương sinh tương khắc, địa phương sản xuất đồ ăn chỉ thích hợp với người địa phương sinh trưởng ở địa phương. Đường xa mà đến, đồ ăn đều không phải là không có thể ăn, nhưng không thể là thức ăn chính. Giống như mùa đông phương bắc đang rét lạnh khô ráo, ăn ớt thì cũng giống như làm nóng, bởi vì cây ớt vốn là thực vật dùng để chống đỡ khí hậu ẩm ướt phía nam.
Hiện tại Hạ Đông lớn lên mặt tròn, cường tráng và rõ ràng dứt khoát không giống mấy đứa bé cùng tuổi bị còi hoặc là béo phì, lờ mờ có dáng vẻ giống hệt Hạ Tưởng ngày xưa.
Khiến Hạ Tưởng cảm thán chính là, lúc hắn còn nhỏ, vừa không có sữa lại không có thịt cá, chỉ một khối dưa muối mặn chát mà trưởng thành thân thể khỏe mạnh, và cường tráng. Hiện tại trẻ con, ngày nào cũng được bổ sung các loại dinh dưỡng, hậu quả là bệnh viện kín người hết chỗ.
Hiện tại trẻ con đều ở thể hàn nhiều bệnh, chú ý không phải cơ thể yếu mà kỳ thật là có quan hệ lớn với thói quen ăn uống cùng với lạm dụng chất kháng sinh.
Các chuyên gia luôn cường điệu một ly sữa làm một dân tộc cường tráng, lời lẽ sai trái, kết quả chính là sữa bột Tứ Ngưu thiếu chút nữa hủy diệt một thế hệ nhi đồng. Lại có chuyên gia cổ xuý ăn thịt khỏe mạnh và ăn cá thông minh, theo lý luận của bọn họ người Mông Cổ hẳn là dân tộc cường tráng nhất trên thế giới, mà gần như hoàn toàn ăn cá thì người Iceland chính là những người thông minh nhất trên thế giới?
Kỳ thật không phải, Mông Cổ bần cùng và Iceland phát bệnh ung thư nhiều nhất thế giới, cũng đã giải thích rất nhiều vấn đề!
Các chuyên gia chẳng qua lựa chọn tính chất mà không nhìn thực tế thôi.
Cụ thể là vấn đề giáo dục Hạ Đông và Liên Hạ, Hạ Tưởng ý tưởng rất nhiều, nhưng không cách nào thực hiện nhất nhất, bởi vì hắn không có thời gian cũng không có sức lực đi quản giáo bất luận cái gì về hai thằng nhỏ kia.
Thật may Hạ Đông có ý thức độc lập rất mạnh, còn tuổi nhỏ mà ở Bắc Kinh, dùng chính lời nói của nó mà kêu "Tung hoành thiên hạ" rất ít khóc nhè, và so sánh với rất nhiều bạn cùng lứa tuổi bây giờ còn muốn ngủ cùng với mẹ, Hạ Đông bắt đầu cũng đã bỏ xa các bạn cùng tuổi mấy phố.
Liên Hạ cũng như thế.
Tuy rằng Liên Hạ do ông cụ mang theo, nhưng ông cụ Ngô cũng không phải là người bình thường, đã không cưng chiều Liên Hạ, ngược lại còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả so với Liên Nhược Hạm.
Sự thật tàn khốc là ba đời nhà họ Ngô không có người tài khiến ông cụ rất là tỉnh táo, rõ ràng một sự thật là, một gia tộc muốn trường thịnh không suy, sẽ không được cưng chiều con cháu. Tất nhiên không thể thực hiện theo lý luận của người xưa là phải lấy đòn roi ra dạy con cháu, nhưng hiện tại tiểu Hoàng đế phải được giáo dục, cũng là có phương pháp bồi dưỡng.
Ông cụ tận mắt chứng kiến con cháu lãnh tụ dựng nước, cũng không mấy người có thể có lại thành tựu. Cũng thấy vô số đảng Thái Tử bị giết, càng tận mắt nhìn thấy con nhà quan có khởi điểm giống như vậy, đại bộ phận đi rèn luyện tại địa phương, đều tiêu tan dần trong mắt mọi người.
Giáo dục là đặc biệt quan trọng, tuy nhiên người ta nói quá tam ba bận, là bùa chứ khó mà phá vỡ. Ông cụ Ngô đem toàn bộ hy vọng gửi gắm lên Liên Hạ, yêu cầu đối với Liên Hạ rất nghiêm khắc.
Về phần Mai Hiểu Lâm giáo dục Mai Đình, cùng với Tiếu Giai nuôi dưỡng Tiếu Hạ, Hạ Tưởng vẫn chú ý, và hỏi đến. Con cái so với phụ nữ càng khó dạy hơn, mặc kệ không được, quản giáo rất nghiêm cũng không được, cũng may Mai Hiểu Lâm và Tiếu Giai cũng đều không quá cưng chiều con, Mai Đình và Tiếu Hạ cũng coi như nghe lời.
Kỳ thật Hạ Tưởng bởi vì nguyên do không tiện, mà quan tâm đến Mai Đình và Tiếu Hạ hơi ít, vô cùng nhớ trong lòng đối với Hạ Đông và Liên Hạ trưởng thành dần, chỉ có điều thời gian quá ít, và gặp mặt con không nhiều lắm, nhưng trên thực tế, vẫn định ra kế hoạch trưởng thành cho con.
Vẫn cho là Hạ Đông đã là một người đàn ông nho nhỏ kiên cường, hôm nay vừa nghe Tào Thù Lê nói, hắn cũng không nín cười, nói cho cùng, Hạ Đông mới là một đứa trẻ tám, chín tuổi.
Nhưng, chú bé con tám, chín tuổi, sẽ có bao nhiêu chuyện buồn rầu?
Ngẫm lại trước đây khi hắn tám, chín tuổi, nỗi thống khổ lớn nhất là không có bạn chơi, hoặc là cung bị hỏng, hay là bị thày giáo phê bình phạt đứng, buồn về chuyện khác, gần như không có, hoặc là Hạ Tưởng nghĩ không ra.
Nếu Tào Thù Lê muốn gặp con, hắn tự nhiên không thể ngăn lại, liền khuyên giải an ủi vài câu, vốn định gọi điện thoại lại một chút hỏi thằng bé kia rốt cuộc là có vấn đề gì, Tào Thù Lê lại không cho.
- Thôi đi, con nó không nói cũng đừng miễn cưỡng, con cũng có bí mật nhỏ của mình.
Giáo dục tôn trọng cũng là giáo dục kiểu mới, Hạ Tưởng khoát tay:
- Được, tùy em định đoạt.
Lo lắng chuyện của Hạ Đông, Hạ Tưởng mới phát hiện đã đói bụng, trong nhà lại chưa hề nấu nướng, thôi được, hắn đưa Tào Thù Lê đi ra ngoài ăn cơm.
Nói đến vợ chồng hai người thật đúng là hiếm khi phải đi ra ngoài ăn cơm, Hạ Tưởng thích ăn cơm Tào Thù Lê tự tay nấu, mà Tào Thù Lê lại vui vẻ nấu cơm, cô cho rằng đồ ăn bên ngoài rất nhiều dầu, môi trường thì ồn ào, cho nên vợ chồng hai người tuy rằng vẫn chỉ có thế giới hai người, lại gần như rất ít ra bên ngoài dùng cơm, coi như với cấp bậc của Hạ Tưởng là chuyện hiếm thấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, muốn đi đến một cửa hàng bánh bao ở gần đó ăn đơn giản. Muốn ăn bánh bao và cháo, Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề và thiên kim Bí thư Tỉnh ủy, liền ngồi đối diện với nhau, như người thường, ngồi ở một góc sáng sủa bình thường, ăn thay bữa cơm chiều.
Thật tốt, sau khi Tào Thù Lê khóc xong, tâm trạng lại bình tĩnh rất nhiều, liền nói liên miên cằn nhằn với Hạ Tưởng chuyện của Hạ Đông, hồn nhiên như một bà mẹ thông thường.
Hạ Tưởng ở bên cạnh nghe, vừa ăn, lại đắm chìm trong sự nhàn hạ hiếm thấy, hưởng thụ sự thanh tĩnh hiếm thấy, bởi vì hắn bình thường ở nhà khi ăn cơm, cũng luôn có tiếng điện thoại kêu loạn, thậm chí có người gõ cửa. Hiện tại ra ngoài, xung quanh tuy rằng nhiều người, nhưng không có người biết hắn là ai, như một kẻ tự do tự tại.
Chẳng qua, tự tại chỉ có thể là nhất thời..., ăn được nửa bữa cơm, di động vẫn reo.
Là một dãy số vô cùng xa lạ, đến từ Bắc Kinh, Hạ Tưởng do dự một chút vẫn nghe, bởi vì gần đây Bắc Kinh bận rộn, không ít người gọi hắn xin chủ ý, cho dù là có lòng cũng tốt, ý xấu cũng tốt, tất cả đều ứng phó.
Không ngờ điện thoại vừa kết nối, lại truyền tới giọng một người phụ nữ:
- Hạ Tưởng, tôi là Tề A Tri...,
Cô Tề, Hạ Tưởng xác thực quả thật ngây ngẩn cả người, cô Tề là ai? Trong nháy mắt nhớ tới cô Tề là ai, lập tức ngừng thở!
- A... cô Tề, chào cô, chào cô!
Tào Thù Lê cũng lập tức hướng ánh mắt nghi vấn tới Hạ Tưởng.
- Hạ Đông gần đây có xích mích gì đó với Tiểu Linh, Tiểu Linh hôm nay về nhà còn khóc nói không để ý Hạ Đông.
Tôi đã nói, cũng được, không để ý tới thì không để ý, ngày mai liền chuyển trường, không ngồi cùng bàn với Hạ Đông nữa. Con bé vừa nghe, khóc càng lớn hơn, nói cái gì cũng không đồng ý. Trẻ con đúng là trẻ con, tuy rằng tức Hạ Đông, vẫn thích ngồi cùng một chỗ với thằng bé...
- Tôi muốn nói, có thể để Tào Thù Lê đến Bắc Kinh một chuyến hay không, đến hò hét Hạ Đông? Lúc tôi đến đón Tiểu Linh, nhìn thấy Hạ Đông, thằng bé còn không để ý tới tôi,... Đi qua lén gạt nước mắt, vừa vui, lại đau lòng. Tôi nghĩ muốn đón thằng bé đến nhà ở cùng cũng tốt và tốt cho việc làm lành với Tiểu Linh, thằng bé còn khá bướng bỉnh...
-...
Ai có thể nghĩ đến, cô Tề nói cằn nhằn liên miên chuyện nhà chuyện cửa, nói đến giữa cháu gái và thằng bé Hạ Đông có xích mích, vừa nói liền nói hơn mười phút, nhưng nghe ra, cô lại là thương cháu gái, lại là yêu thích Hạ Đông, hơn nữa còn là thật tâm yêu thương, đáng tiếc thằng bé Hạ Đông này bướng bỉnh không cảm kích, ngay cả phu nhân Tổng bí thư cũng không nể mặt!
Không sai, cô Tề chính là phu nhân Tổng bí thư lần trước Hạ Tưởng gặp trong nhà Diệp Thạch Sinh!
Ngay cả nghĩ cũng thật không ngờ chính là, tuy là Hạ Đông và cháu gái Tổng bí thư có một chút xích mích, không ngờ kinh động đến phu nhân Tổng bí thư đặc biệt gọi điện thoại tới, nói chuyện cả buổi.
Hạ Đông khiến phu nhân Tổng bí thư thể hiện sự yêu thích, cũng khiến Hạ Tưởng cảm nhận được tình cảm sâu đậm thân thiết. Giây phút này trong mắt hắn, quầng sang trên người phu nhân Tổng bí thư tan đi, chỉ là một người lớn yêu quý con trẻ mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Tào Thù Lê liền bay đi Bắc Kinh, đi giải quyết chuyện hai bé con giận dỗi dẫn đến một chuyện lớn... mà ngay khi Tào Thù Lê bay khỏi thành phố Lỗ được một phút, Nha Nội đã hạ cánh xuống thành phố Lỗ.
Nhưng Nha Nội còn không bình an đến Tỉnh ủy, liền bất ngờ hội ngộ Hà Giang Hải đưa lên một phần đại lễ rực rỡ!
/2185
|