Diễn biến sự việc đến nay mỗi bước đều nằm trong toan tính tỉ mỉ của Hạ Tưởng.
Ngô Công Tử đã say, chủ động thừa nhận sự thật rồi liền đi tìm người lau mặt, chăm sóc. Mà Ngô Công Tử ở đây, có thể đảm bảo Cổ Ngọc, Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi tuyệt đối an toàn.
Còn có Thi Khải Thuận và Mưu Nguyên Hải cùng đi, lại có Nha Nội làm nhân chứng lời của Ngô Công Tử. Sau khi anh ta nói ra thì không thể chối cãi được nữa!
Đừng quên, còn có Trương Lực ở đây, đồng nghĩa với Mễ Kỉ Hỏa sẽ biết tất cả sự việc xảy ra trong tiệc rượu.
Ngô Công Tử nghe lời nói uy hiếp của Hạ Tưởng, rượu làm kẻ sợ hãi thêm can đảm, cười ha hả:
- Buồn cười, tôi thích đi lúc nào thì đi, chỉ dựa vào anh có thể ngăn được tôi sao?
Hạ Tưởng lắc đầu kinh miệt:
- Đừng quên, ở Tỉnh ủy, ai đã bị tôi đánh đến mức không còn sức trả đòn như con gà con gặp đại bàng. Hôm nay, tôi cho cậu một cơ hội đấu văn, nếu đấu võ thì hôm nay cậu không đơn giản là gãy một ngón tay nữa đâu, tôi sẽ đánh gãy chân của cậu.
Thi Khải Thuận bỗng tỉnh rượu. Cái gì? Ngô Công Tử bắt cóc Cổ Ngọc, Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi. Anh ta không những là chó điên còn là kẻ ngốc nhất thiên hạ!
Nếu bắt Tiếu Giai thì thôi. Cổ Ngọc là hòn ngọc quý của nhà họ Cổ. Tùng Phong Nhi là … vừa nghĩ đến đó. Ông ta quay đầu nhìn Hứa Quán Hoa gần như sắp bùng lên. Trong lòng ông ta thở dài một tiếng, rơi vào mưu toan của Hạ Tưởng rồi. Sớm biết Ngô Công Tử làm chuyện ngu xuẩn động trời vậy. Nói gì ông ta cũng sẽ không đến. Bây giờ người ở trong gian phòng này, gần như đều đã bước lên thuyền gian của Hạ Tưởng. Muốn đi sợ rằng không được nữa rồi.
Mưu Nguyên Hải hối hận đến mức bụng trống rỗng. Ông ta không hề muốn làm nhân chứng trong cuộc chiến giao tranh giữa Hạ Tưởng và Ngô Công Tử. Đến lúc đó đầu nào cũng sẽ không rơi được. Mặc dù vừa nãy mới uống rượu tăng thêm dũng cảm. Nhưng bị câu nói của Ngô Công Tử làm sợ đến mức tỉnh rượu hơn phân nửa, loạng choạng đứng lên:
- Tôi, tôi đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ nhìn về phía Trương Lực.
Trương Lực vội bước lên phía trước dìu Mưu Nguyên Hải:
- Bí thư Mưu, trong phòng cũng có nhà vệ sinh.
Trong lòng Mưu Nguyên Hải mắng Trương Lực nhiều chuyện nhưng lại không thể chỉ ra, lại đành lấy lí do:
- Tôi ra ngoài hít thở không khí.
- Xin lỗi Bí thư Mưu, vừa nãy khi tôi ra ngoài, quá sơ ý, đã không cẩn thận làm hỏng khóa cửa rồi, không chừng giờ không mở cửa ra được nữa. Lát nữa tôi gọi điện bảo lính của tôi đến sửa.
Hứa Quán Hoa hời hợt nói.
Trong lòng Mưu Nguyên Hải trầm xuống, hỏng rồi. Sự việc ngày hôm nay là tránh không khỏi trốn không thoát. Duỗi đầu là một con dao, rụt đầu cũng là một con dao. Hạ Tưởng tính toán không một chút sơ hở. Ông ta muốn làm rác rưởi cũng không thể đi.
Không khí trong phòng trong chốc lát thật kỳ lạ. Ngô Công Tử bị Hạ Tưởng quát một tiếng làm kinh sợ đến ngây người, nửa ngày không nói ra một câu.
Lại qua một chút, có lẽ cảm giác say lại dâng lên. Ngô Công Tử duỗi tay lấy bình rượu:
- Hạ Tưởng, hôm nay tôi không đánh nhau với anh thì đấu rượu với anh. Anh đổ trước, thả người hay không tôi định đoạt. Tôi đổ trước, thả người hay không, anh định đoạt, thế nào?
Đề nghị này rất vô sỉ, bắt người vốn đã không đúng. Bây giờ, Ngô Công Tử lại ở trong cái lồng của Hạ Tưởng, còn dám cò kè mặc cả. Đúng là mặt dầy, lại nghĩ, rõ ràng là cậu ta say rồi, nhưng kỳ thực trong lòng còn hiểu rõ được mấy phần.
Hạ Tưởng nhất định sẽ không chấp nhận.
Không ngờ điều vượt ra ngoài dự kiến đó là Hạ Tưởng đã đồng ý:
- Có thể, nhưng tôi thêm một điều kiện nữa. Chúng ta không lấy việc đổ rượu làm tiền đề. Lấy mỗi người ba bình rượu làm tiền đề. Cho dù uống không say hay là uống say. Bắt buộc phải uống hết mới thôi, có dám không?
- Dám
Ngô Công Tử mắt đỏ bừng.
- Ai không dám người đó là Vương Bát Đản.
Nói khá hợp tình hợp lý, kỳ thực vừa nãy lúc nói không đánh nhau với Hạ Tưởng là đã ở thế thua một bước rồi.
Nói cho cùng, vẫn là lần trước bị Hạ Tưởng đánh sợ rồi.
Nha Nội bây giờ ít nhiều đoán được dụng ý của Hạ Tưởng, lo lắng gặp chuyện không may, vội nói:
- Ba bình rượu trắng thì quá nhiều, Bí thư Hạ. Tôi thấy một bình định thắng thua là được rồi.
Hạ Tưởng chặn lại:
- Tổng giám đốc Cao, việc ngày hôm nay là việc gữa tôi và Ngô Công Tử. Ông chỉ cần ngồi bên cạnh trợ uy là được rồi. Có phải không Ngô Công Tử, lẽ nào anh còn cần một trợ thủ?
Ngô Công Tử không nói hai lời, cầm lấy bình rượu. Rót nửa cân rượu trắng (~250ml), sau đó một hơi uống cạn:
- Đừng nói mà không làm, đừng nói ba bình, cho dù năm bình tôi cũng tiếp đến cùng.
Hứa Quán Hoa và Trương Lực hơi lo lắng cho Hạ Tưởng. Bởi vì Hạ Tưởng khong giống người có thể uống được rượu. Hơn nữa bình thường cũng không thấy Hạ Tưởng uống rượu. Hơn nữa còn phải uống ba bình rượu trắng, không chết thì cũng thổ huyết. Hạ Tưởng không đáng lấy sức khỏe của mình để đấu với Ngô Công Tử.
Với nhận định của Hứa Quán Hoa và Trương Lực, Hạ Tưởng nhiều nhất cũng chỉ uống được một cân rượu, nếu thật sự phải đấu ba bình với Ngô Công Tử không hộc máu không được. Vốn định khuyên Hạ Tưởng nhưng Hạ Tưởng đã quyết, hai người đành phải chờ xem tình hình thế nào.
Chỉ thấy Hạ Tưởng cũng rót nửa cân rượu trắng, không chớp mắt uống cạn một hơi!
Lúc này, Hạ Tưởng và Ngô Công Tử đều có một cân rượu trong bụng.
Hạ Tưởng mặt không biến sắc. Ngô Công Tử rõ ràng đã say đến tám phần, trong sắc mặt trắng bệch hơi hồng, không giống lúc bình thường, đã lung lay sắp đổ.
Thi Khải Thuận run rẩy trong lòng. Ông ta không biết tửu lượng của Hạ Tưởng. Nhưng biết tửu lượng của Ngô Công Tử. Trước kia, Ngô Công Tử liều chết cũng chỉ uống được nửa cân rượu. Hôm nay đã hơn một cân rồi. Uống lại là rượu mạnh, có thể kiên trì đến hiện tại không ngã, khí thế không chịu thua, nhưng cho dù có khí thế, cũng không thay đổi được sự thật là tửu lượng không lớn.
Lẽ nào hôm nay Hạ Tưởng muốn Ngô Công Tử uống đến chết.
Nếu Ngô Công Tử uống đến chết thật thì Ngô Hiểu Dương cũng không làm gì được Hạ Tưởng. Dù sao cũng là hai bên đấu rượu, không phải Hạ Tưởng ép buộc cậu ta. Mọi người ở đây đều là nhân chứng. Hạ Tưởng không chừng là không có ý tốt thật. Hôm nay muốn giết người không dao rồi.
Thi Khải Thuận lại suy nghĩ một chút. Không tin Hạ tưởng có thể uống ba cân rượu. Ngô Công Tử uống đến chết, hắn không chết cũng tàn phế.
Tuy nói thế nhưng lại không thể thấy chết mà không cứu. Thi Khải Thuận liền lặng lẽ lấy di động ra, len lén gửi một tin nhắn.
Mưu Nguyên Hải dứt khoát giả vờ câm điếc cho qua. Dù sao sự việc ngày hôm nay ông ta muốn giúp cũng giúp không được. Nhưng ông ta cũng không tránh được. Vì Hạ Tưởng lại kích động Ngô Công Tử.
- Ngô Công Tử, Quán Hoa và Trương Lực đều uống 1 cân rượu rồi, Nha Nội có thể làm chứng. Nhưng Bí thư Mưu và Tư lệnh Thi mới uống nửa cân. Cậu làm người giám sát không xứng đáng với chức vụ lắm thì phải …
Giọng điệu của Hạ Tưởng có chút khoa trương, có ba phần khiêu khích bốn phần trêu đùa.
Ngô Công Tử bị Hạ tưởng nắm rõ tính tình. Nghe vậy lại hừng hực kích động. Cậu ta rót nửa cân rượu cho Thi Khải Thuận và Mưu Nguyên Hải. Lúc rót rượu còn vẩy khắp người, nói năng lẫn lộn:
- Chú … Thi, Bí thư … Mưu, uống, không uống là không nể mặt tôi, không uống thì để tôi uống thay hai người.
Thi Khải Thuận tự nhận thấy còn vài phần tửu lượng, nhưng không dám để Ngô Công Tử thay ông ta uống nhiều, vội một hơi uống cạn.
Mưu Nguyên Hải vẻ mặt khổ sở:
- Ngô Công Tử, tôi … Bí thư Hạ … tôi.
- Cái gì chứ, một câu thôi, uống hay không uống?
Ngô Công Tử cảm thấy trên mặt tối sầm.
Mưu Nguyên Hải cắn răng một cái, một hơi uống hết nửa cân rượu trắng:
- Liều mình tiếp Công Tử!
- Tốt, Bí thư Mưu rất tốt.
Ngô Công Tử xoay người lại đi tìm Nha Nội.
- Nha Nội, ông cũng phải uống.
Nha Nội thấy Hạ Tưởng ngồi ở trên, bình tĩnh thản nhiên, mặt cười yếu ớt, thầm nghĩ việc xảy ra hôm nay mặc dù không ồn ào bằng việc xảy ra ở nhà họ Phó. Nhưng việc xảy ra ở nhà họ Phó vui hơn. Khiến ông ta càng biết thêm sự giả dối và xảo quyệt của Hạ Tưởng.
Uống thì uống. Quả thực hôm nay uống say tốt hơn tỉnh táo. Chí ít thì uống say rồi không cần xem kết thúc cuối cùng, đến khi nhắm mắt. Dù đầu người khác đánh ra thành đầu chó. Ông ta có thể mượn cớ uống say để không giúp hai bên.
Nha Nội khoái khoái chí chí uống cạn.
Vòng thứ nhất kết thúc. Mỗi người một cân rượu trắng.
Tửu lượng một cân là một ngưỡng lớn. Lúc này trên bàn rượu, mặt không biến sắc chỉ có Hạ Tưởng, Hứa Quán Hoa và Trương Lực. Biểu hiện của Trương Lực khiến Hạ Tưởng bất ngờ. Hắn cho rằng Trương Lực là người Phương Nam, tửu lượng sẽ không quá lớn. Không nghĩ so về thử thách rượu cồn, còn mạnh hơn Thi Khải Thuận và Mưu Nguyên Hải vài phần.
Mưu Nguyên Hải đã nghiêng ngả ở trên sofa. May mắn là chính giữa phòng có giường sofa, có thể để Mưu Nguyên Hải ngủ được thoái mái. Thi Khải Thuận vẫn tốt. Nhưng cũng đã say đến bẩy phần rồi. Nha Nội cũng vậy.
Phần lớn những người được xem là có tửu lượng một cân cũng không chịu được một cân rượu trắng trong vòng nửa giờ đồng hồ. Uống rượu nhanh rất thử thách sức chiến đấu của một người.
Ngô Công Tử sắp không được rồi, đứng lên lại ngồi xuống, đột nhiên chạy như bay vào nhà vệ sinh, nôn một trận điên cuồng.
Vài phút sau, cậu ta rửa mặt, cởi áo, bước chân loạng choạng như Túy Quyền trở về bàn rượu, duỗi 3 ngón tay:
- Nào, bắt đầu vòng hai, Hạ Tưởng, hôm nay tôi nhất định phải quyết phân thắng bại với anh. Tôi phải đánh bại anh.
Áp bức và thất bại vài lần khiến Ngô Công Tử cho rằng có thể dựa vào đấu rượu thắng Hạ Tưởng một lần, cũng coi như là có sĩ diện.
Thi Khải Thuận thấy Ngô Công Tử sắc mặt trắng bệch, biết cậu ta đã không ổn rồi, còn uống tiếp nhất định sẽ xuất huyết dạ dày, trong lòng lo lắng thốt ra:
- Không được uống nữa! Tướng quân Ngô một lát nữa sẽ đến …
Hạ Tưởng khẽ cười:
- Cảm phiền Tư lệnh Thi vừa mới lén gửi tin nhắn, Ngô Công Tử là trẻ con có thể lý giải, trên bàn rượu có chú chiếu cố, nếu chú chiếu cố không chu đáo thì lại mời đích thân cha đẻ ra mặt … vậy, Ngô Công Tử, chỉ cần cậu nhận thua, không cần uống rượu nữa.
- Tôi nhận thua lúc nào!
Ngô Công Tử tức giận, đẩy Thi Khải Thuận.
- Chú Thi, ai khiến chú nói cho cha tôi biết? Tôi ngay cả uống rượu cũng cần cha đích thân ra mặt sao. Ức thật con mẹ nó!
Vừa nói xong, Ngô Công Tử đại phát thần uy, không nói hai lời, lấy một bình rượu lên, điên cuồng uống trực tiếp từ miệng bình. Lúc uống được một nửa, không trụ nổi, lỡ tay làm rơi bình rượu, ôi chao nôn như điên, không khéo còn vừa lúc nôn lên người Thi Khải Thuận.
Chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới. Mặt Thi Khải Thuận lộ vẻ vui mừng nói:
- Tư lệnh Ngô đến rồi, Hứa Quán Hoa có mở cửa phòng nghênh tiếp hay không?
Hứa Quán Hoa lạnh lùng đáp lễ:
- Xin lỗi ông, Tư lệnh Thi, thật không thể mở cửa phòng nghênh đón Tư lệnh Ngô.
Mặt Thi Khải Thuận biến sắc:
- Ngay cả Tư lệnh Ngô cũng có thể bị lính của ông chắn ở ngoài cửa?
Hạ Tưởng cười thần bí:
- Tư lệnh Ngô cũng đừng nghĩ bước vào gian phòng này một bước!
Ngô Công Tử đã say, chủ động thừa nhận sự thật rồi liền đi tìm người lau mặt, chăm sóc. Mà Ngô Công Tử ở đây, có thể đảm bảo Cổ Ngọc, Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi tuyệt đối an toàn.
Còn có Thi Khải Thuận và Mưu Nguyên Hải cùng đi, lại có Nha Nội làm nhân chứng lời của Ngô Công Tử. Sau khi anh ta nói ra thì không thể chối cãi được nữa!
Đừng quên, còn có Trương Lực ở đây, đồng nghĩa với Mễ Kỉ Hỏa sẽ biết tất cả sự việc xảy ra trong tiệc rượu.
Ngô Công Tử nghe lời nói uy hiếp của Hạ Tưởng, rượu làm kẻ sợ hãi thêm can đảm, cười ha hả:
- Buồn cười, tôi thích đi lúc nào thì đi, chỉ dựa vào anh có thể ngăn được tôi sao?
Hạ Tưởng lắc đầu kinh miệt:
- Đừng quên, ở Tỉnh ủy, ai đã bị tôi đánh đến mức không còn sức trả đòn như con gà con gặp đại bàng. Hôm nay, tôi cho cậu một cơ hội đấu văn, nếu đấu võ thì hôm nay cậu không đơn giản là gãy một ngón tay nữa đâu, tôi sẽ đánh gãy chân của cậu.
Thi Khải Thuận bỗng tỉnh rượu. Cái gì? Ngô Công Tử bắt cóc Cổ Ngọc, Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi. Anh ta không những là chó điên còn là kẻ ngốc nhất thiên hạ!
Nếu bắt Tiếu Giai thì thôi. Cổ Ngọc là hòn ngọc quý của nhà họ Cổ. Tùng Phong Nhi là … vừa nghĩ đến đó. Ông ta quay đầu nhìn Hứa Quán Hoa gần như sắp bùng lên. Trong lòng ông ta thở dài một tiếng, rơi vào mưu toan của Hạ Tưởng rồi. Sớm biết Ngô Công Tử làm chuyện ngu xuẩn động trời vậy. Nói gì ông ta cũng sẽ không đến. Bây giờ người ở trong gian phòng này, gần như đều đã bước lên thuyền gian của Hạ Tưởng. Muốn đi sợ rằng không được nữa rồi.
Mưu Nguyên Hải hối hận đến mức bụng trống rỗng. Ông ta không hề muốn làm nhân chứng trong cuộc chiến giao tranh giữa Hạ Tưởng và Ngô Công Tử. Đến lúc đó đầu nào cũng sẽ không rơi được. Mặc dù vừa nãy mới uống rượu tăng thêm dũng cảm. Nhưng bị câu nói của Ngô Công Tử làm sợ đến mức tỉnh rượu hơn phân nửa, loạng choạng đứng lên:
- Tôi, tôi đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ nhìn về phía Trương Lực.
Trương Lực vội bước lên phía trước dìu Mưu Nguyên Hải:
- Bí thư Mưu, trong phòng cũng có nhà vệ sinh.
Trong lòng Mưu Nguyên Hải mắng Trương Lực nhiều chuyện nhưng lại không thể chỉ ra, lại đành lấy lí do:
- Tôi ra ngoài hít thở không khí.
- Xin lỗi Bí thư Mưu, vừa nãy khi tôi ra ngoài, quá sơ ý, đã không cẩn thận làm hỏng khóa cửa rồi, không chừng giờ không mở cửa ra được nữa. Lát nữa tôi gọi điện bảo lính của tôi đến sửa.
Hứa Quán Hoa hời hợt nói.
Trong lòng Mưu Nguyên Hải trầm xuống, hỏng rồi. Sự việc ngày hôm nay là tránh không khỏi trốn không thoát. Duỗi đầu là một con dao, rụt đầu cũng là một con dao. Hạ Tưởng tính toán không một chút sơ hở. Ông ta muốn làm rác rưởi cũng không thể đi.
Không khí trong phòng trong chốc lát thật kỳ lạ. Ngô Công Tử bị Hạ Tưởng quát một tiếng làm kinh sợ đến ngây người, nửa ngày không nói ra một câu.
Lại qua một chút, có lẽ cảm giác say lại dâng lên. Ngô Công Tử duỗi tay lấy bình rượu:
- Hạ Tưởng, hôm nay tôi không đánh nhau với anh thì đấu rượu với anh. Anh đổ trước, thả người hay không tôi định đoạt. Tôi đổ trước, thả người hay không, anh định đoạt, thế nào?
Đề nghị này rất vô sỉ, bắt người vốn đã không đúng. Bây giờ, Ngô Công Tử lại ở trong cái lồng của Hạ Tưởng, còn dám cò kè mặc cả. Đúng là mặt dầy, lại nghĩ, rõ ràng là cậu ta say rồi, nhưng kỳ thực trong lòng còn hiểu rõ được mấy phần.
Hạ Tưởng nhất định sẽ không chấp nhận.
Không ngờ điều vượt ra ngoài dự kiến đó là Hạ Tưởng đã đồng ý:
- Có thể, nhưng tôi thêm một điều kiện nữa. Chúng ta không lấy việc đổ rượu làm tiền đề. Lấy mỗi người ba bình rượu làm tiền đề. Cho dù uống không say hay là uống say. Bắt buộc phải uống hết mới thôi, có dám không?
- Dám
Ngô Công Tử mắt đỏ bừng.
- Ai không dám người đó là Vương Bát Đản.
Nói khá hợp tình hợp lý, kỳ thực vừa nãy lúc nói không đánh nhau với Hạ Tưởng là đã ở thế thua một bước rồi.
Nói cho cùng, vẫn là lần trước bị Hạ Tưởng đánh sợ rồi.
Nha Nội bây giờ ít nhiều đoán được dụng ý của Hạ Tưởng, lo lắng gặp chuyện không may, vội nói:
- Ba bình rượu trắng thì quá nhiều, Bí thư Hạ. Tôi thấy một bình định thắng thua là được rồi.
Hạ Tưởng chặn lại:
- Tổng giám đốc Cao, việc ngày hôm nay là việc gữa tôi và Ngô Công Tử. Ông chỉ cần ngồi bên cạnh trợ uy là được rồi. Có phải không Ngô Công Tử, lẽ nào anh còn cần một trợ thủ?
Ngô Công Tử không nói hai lời, cầm lấy bình rượu. Rót nửa cân rượu trắng (~250ml), sau đó một hơi uống cạn:
- Đừng nói mà không làm, đừng nói ba bình, cho dù năm bình tôi cũng tiếp đến cùng.
Hứa Quán Hoa và Trương Lực hơi lo lắng cho Hạ Tưởng. Bởi vì Hạ Tưởng khong giống người có thể uống được rượu. Hơn nữa bình thường cũng không thấy Hạ Tưởng uống rượu. Hơn nữa còn phải uống ba bình rượu trắng, không chết thì cũng thổ huyết. Hạ Tưởng không đáng lấy sức khỏe của mình để đấu với Ngô Công Tử.
Với nhận định của Hứa Quán Hoa và Trương Lực, Hạ Tưởng nhiều nhất cũng chỉ uống được một cân rượu, nếu thật sự phải đấu ba bình với Ngô Công Tử không hộc máu không được. Vốn định khuyên Hạ Tưởng nhưng Hạ Tưởng đã quyết, hai người đành phải chờ xem tình hình thế nào.
Chỉ thấy Hạ Tưởng cũng rót nửa cân rượu trắng, không chớp mắt uống cạn một hơi!
Lúc này, Hạ Tưởng và Ngô Công Tử đều có một cân rượu trong bụng.
Hạ Tưởng mặt không biến sắc. Ngô Công Tử rõ ràng đã say đến tám phần, trong sắc mặt trắng bệch hơi hồng, không giống lúc bình thường, đã lung lay sắp đổ.
Thi Khải Thuận run rẩy trong lòng. Ông ta không biết tửu lượng của Hạ Tưởng. Nhưng biết tửu lượng của Ngô Công Tử. Trước kia, Ngô Công Tử liều chết cũng chỉ uống được nửa cân rượu. Hôm nay đã hơn một cân rồi. Uống lại là rượu mạnh, có thể kiên trì đến hiện tại không ngã, khí thế không chịu thua, nhưng cho dù có khí thế, cũng không thay đổi được sự thật là tửu lượng không lớn.
Lẽ nào hôm nay Hạ Tưởng muốn Ngô Công Tử uống đến chết.
Nếu Ngô Công Tử uống đến chết thật thì Ngô Hiểu Dương cũng không làm gì được Hạ Tưởng. Dù sao cũng là hai bên đấu rượu, không phải Hạ Tưởng ép buộc cậu ta. Mọi người ở đây đều là nhân chứng. Hạ Tưởng không chừng là không có ý tốt thật. Hôm nay muốn giết người không dao rồi.
Thi Khải Thuận lại suy nghĩ một chút. Không tin Hạ tưởng có thể uống ba cân rượu. Ngô Công Tử uống đến chết, hắn không chết cũng tàn phế.
Tuy nói thế nhưng lại không thể thấy chết mà không cứu. Thi Khải Thuận liền lặng lẽ lấy di động ra, len lén gửi một tin nhắn.
Mưu Nguyên Hải dứt khoát giả vờ câm điếc cho qua. Dù sao sự việc ngày hôm nay ông ta muốn giúp cũng giúp không được. Nhưng ông ta cũng không tránh được. Vì Hạ Tưởng lại kích động Ngô Công Tử.
- Ngô Công Tử, Quán Hoa và Trương Lực đều uống 1 cân rượu rồi, Nha Nội có thể làm chứng. Nhưng Bí thư Mưu và Tư lệnh Thi mới uống nửa cân. Cậu làm người giám sát không xứng đáng với chức vụ lắm thì phải …
Giọng điệu của Hạ Tưởng có chút khoa trương, có ba phần khiêu khích bốn phần trêu đùa.
Ngô Công Tử bị Hạ tưởng nắm rõ tính tình. Nghe vậy lại hừng hực kích động. Cậu ta rót nửa cân rượu cho Thi Khải Thuận và Mưu Nguyên Hải. Lúc rót rượu còn vẩy khắp người, nói năng lẫn lộn:
- Chú … Thi, Bí thư … Mưu, uống, không uống là không nể mặt tôi, không uống thì để tôi uống thay hai người.
Thi Khải Thuận tự nhận thấy còn vài phần tửu lượng, nhưng không dám để Ngô Công Tử thay ông ta uống nhiều, vội một hơi uống cạn.
Mưu Nguyên Hải vẻ mặt khổ sở:
- Ngô Công Tử, tôi … Bí thư Hạ … tôi.
- Cái gì chứ, một câu thôi, uống hay không uống?
Ngô Công Tử cảm thấy trên mặt tối sầm.
Mưu Nguyên Hải cắn răng một cái, một hơi uống hết nửa cân rượu trắng:
- Liều mình tiếp Công Tử!
- Tốt, Bí thư Mưu rất tốt.
Ngô Công Tử xoay người lại đi tìm Nha Nội.
- Nha Nội, ông cũng phải uống.
Nha Nội thấy Hạ Tưởng ngồi ở trên, bình tĩnh thản nhiên, mặt cười yếu ớt, thầm nghĩ việc xảy ra hôm nay mặc dù không ồn ào bằng việc xảy ra ở nhà họ Phó. Nhưng việc xảy ra ở nhà họ Phó vui hơn. Khiến ông ta càng biết thêm sự giả dối và xảo quyệt của Hạ Tưởng.
Uống thì uống. Quả thực hôm nay uống say tốt hơn tỉnh táo. Chí ít thì uống say rồi không cần xem kết thúc cuối cùng, đến khi nhắm mắt. Dù đầu người khác đánh ra thành đầu chó. Ông ta có thể mượn cớ uống say để không giúp hai bên.
Nha Nội khoái khoái chí chí uống cạn.
Vòng thứ nhất kết thúc. Mỗi người một cân rượu trắng.
Tửu lượng một cân là một ngưỡng lớn. Lúc này trên bàn rượu, mặt không biến sắc chỉ có Hạ Tưởng, Hứa Quán Hoa và Trương Lực. Biểu hiện của Trương Lực khiến Hạ Tưởng bất ngờ. Hắn cho rằng Trương Lực là người Phương Nam, tửu lượng sẽ không quá lớn. Không nghĩ so về thử thách rượu cồn, còn mạnh hơn Thi Khải Thuận và Mưu Nguyên Hải vài phần.
Mưu Nguyên Hải đã nghiêng ngả ở trên sofa. May mắn là chính giữa phòng có giường sofa, có thể để Mưu Nguyên Hải ngủ được thoái mái. Thi Khải Thuận vẫn tốt. Nhưng cũng đã say đến bẩy phần rồi. Nha Nội cũng vậy.
Phần lớn những người được xem là có tửu lượng một cân cũng không chịu được một cân rượu trắng trong vòng nửa giờ đồng hồ. Uống rượu nhanh rất thử thách sức chiến đấu của một người.
Ngô Công Tử sắp không được rồi, đứng lên lại ngồi xuống, đột nhiên chạy như bay vào nhà vệ sinh, nôn một trận điên cuồng.
Vài phút sau, cậu ta rửa mặt, cởi áo, bước chân loạng choạng như Túy Quyền trở về bàn rượu, duỗi 3 ngón tay:
- Nào, bắt đầu vòng hai, Hạ Tưởng, hôm nay tôi nhất định phải quyết phân thắng bại với anh. Tôi phải đánh bại anh.
Áp bức và thất bại vài lần khiến Ngô Công Tử cho rằng có thể dựa vào đấu rượu thắng Hạ Tưởng một lần, cũng coi như là có sĩ diện.
Thi Khải Thuận thấy Ngô Công Tử sắc mặt trắng bệch, biết cậu ta đã không ổn rồi, còn uống tiếp nhất định sẽ xuất huyết dạ dày, trong lòng lo lắng thốt ra:
- Không được uống nữa! Tướng quân Ngô một lát nữa sẽ đến …
Hạ Tưởng khẽ cười:
- Cảm phiền Tư lệnh Thi vừa mới lén gửi tin nhắn, Ngô Công Tử là trẻ con có thể lý giải, trên bàn rượu có chú chiếu cố, nếu chú chiếu cố không chu đáo thì lại mời đích thân cha đẻ ra mặt … vậy, Ngô Công Tử, chỉ cần cậu nhận thua, không cần uống rượu nữa.
- Tôi nhận thua lúc nào!
Ngô Công Tử tức giận, đẩy Thi Khải Thuận.
- Chú Thi, ai khiến chú nói cho cha tôi biết? Tôi ngay cả uống rượu cũng cần cha đích thân ra mặt sao. Ức thật con mẹ nó!
Vừa nói xong, Ngô Công Tử đại phát thần uy, không nói hai lời, lấy một bình rượu lên, điên cuồng uống trực tiếp từ miệng bình. Lúc uống được một nửa, không trụ nổi, lỡ tay làm rơi bình rượu, ôi chao nôn như điên, không khéo còn vừa lúc nôn lên người Thi Khải Thuận.
Chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới. Mặt Thi Khải Thuận lộ vẻ vui mừng nói:
- Tư lệnh Ngô đến rồi, Hứa Quán Hoa có mở cửa phòng nghênh tiếp hay không?
Hứa Quán Hoa lạnh lùng đáp lễ:
- Xin lỗi ông, Tư lệnh Thi, thật không thể mở cửa phòng nghênh đón Tư lệnh Ngô.
Mặt Thi Khải Thuận biến sắc:
- Ngay cả Tư lệnh Ngô cũng có thể bị lính của ông chắn ở ngoài cửa?
Hạ Tưởng cười thần bí:
- Tư lệnh Ngô cũng đừng nghĩ bước vào gian phòng này một bước!
/2185
|