Tình thế phát triển đến hiện tại, không chỉ Khang Chí, Thai Sở Phong đã hoàn toàn không suy nghĩ được gì, không hiểu tại sao trong nháy mắt, người nên đến đều đến cả, người không nên đến cũng đã đến, Hạ Tưởng vẫn cứ ở ngay trước mắt không rời đi một khắc, ai thay hắn ở đằng sau bố trí tất cả từng bước như thế?
Ngay đến Lâm Song Bồng và Trương Lực cũng sợ ngây người, Mưu Nguyên Hải và Hướng Dân Tân đã đến tự khi nào rồi?
Điều càng khiến Lâm Song Bồng kinh ngạc hơn là, Sa Đại Bao lại làm sao rồi? Xem ra giống như đã chết vậy, không đúng, có lẽ chưa chết, nhưng cả người mềm nhũn, rõ ràng là đi đứng đều không được!
Sao lại ra tay ác như vậy?
Lâm Song Bồng lúc này còn không biết Sa Đại Bao uy hiếp Hạ Tưởng, càng không biết đằng sau toàn bộ sự việc rốt cuộc xảy ra điều gì, nhưng có một điều y xem như đã hiểu rõ, thật ra Hạ Tưởng mời y đến, hoàn toàn không phải mời y đến giải vây, mà là mời y đến xem kịch, phỏng chừng cùng lúc với việc mời y, không chừng có lãnh đạo Tỉnh ủy nào đó cũng được mời.
Lấy danh nghĩa Phó bí thư Tỉnh ủy ra lệnh sai khiến, nhìn cả Lĩnh Nam, ngoại trừ Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa, ai dám không nghe!
Hoặc nói, thật ra Hạ Tưởng đã âm thầm bố trí xong tất cả, mời y đến, chỉ là muốn y tỏ thái độ và làm điểm tựa.
Lại thấy phía sau Mưu Nguyên Hải và Hướng Dân Tân, là một người thần khí vững vàng, tuổi không lớn, lại rất lão luyện thành thục, bước đi ung dung, thậm chí còn có vẻ mặt như cười như không, không phải ai khác, chính là Đường Thiên Vân.
Ồ… Lâm Song Bồng ít nhiều hiểu được chút gì đó, chắc chắn là Đường Thiên Vân theo lệnh Hạ Tưởng, ở đằng sau sắp xếp tất cả, nhưng… điều Lâm Song Bồng không thể hiểu nổi là, trước đây sao lại không phát hiện ra Đường Thiên Vân còn có bản lĩnh chỉ huy như thế?
Lâm Song Bồng vẫn thật sự đoán đúng rồi, người bố trí hoàn tất và sắp xếp thỏa đáng tất cả, chính là Đường Thiên Vân.
Hạ Tưởng đi ra ngoài, trừ phi là việc công, việc cá nhân thường không mang theo thư ký, so với các quan lớn cấp phó tỉnh khác, hắn xem như rất có cá tính.
Sau khi vừa cùng Phó Tiên Tiên ra cửa, dưới sự nhắc nhở của Trọc Đầu, hắn lập tức thông báo Đường Thiên Vân, yêu cầu Đường Thiên Vân mang người đến nhà hàng Hoa Khách, và còn đặc biệt dặn dò chú ý mấy việc.
Đường Thiên Vân tuy thời gian ở bên cạnh Hạ Tưởng không dài, nhưng trong sự chín chắn của y, tự có chủ kiến và chừng mực, đối với ý đồ của Hạ Tưởng cũng lĩnh hội rất thông suốt, lại thêm vào y trong lòng hiểu rõ nhà hàng Hoa Khách là nơi thế nào, liền thông báo ngay cho Chúc Cảnh Hoa và Lâm Song Bồng.
Tiếp theo, sau khi gọi điện cho Hướng Dân Tân, anh ta lại đích thân gõ cửa văn phòng của Mưu Nguyên Hải.
Phó bí thư Hạ an nguy tính mạng bị uy hiếp, Mưu Nguyên Hải sao dám có nửa phần chậm trễ, lập tức xuất phát cùng Đường Thiên Vân chạy thẳng đến nhà hàng Hoa Khách.
Mưu Nguyên Hải đi rất vội vàng, cũng không biết là cố ý hay vô tình, trong lúc sơ suất quên mang người đến, đi đến nửa đường y mới vỗ đầu nói:
- Quên mang người rồi.
Đường Thiên Vân lại cười thản nhiên:
- Không phiền Bí thư Mưu nữa, Cục trưởng Hướng đã mang người tới trước rồi, cảnh sát của Cục công an thành phố đối phó với thế lực xấu xa, càng thuận buồm xuôi gió hơn so với sở công an tỉnh.
Mưu Nguyên Hải trong lòng không khỏi căng thẳng, sao giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt đã tính trước mọi việc của Đường Thiên Vân, không khác gì với Hạ Tưởng, y mới theo Hạ Tưởng thời gian bao lâu, đã học được điệu bộ của Hạ Tưởng rồi?
Tuy trong lòng oán thầm, nhưng vẫn không thể không cảm thán Đường Thiên Vân trong nét mặt không đổi sắp xếp tất cả thật thỏa đáng, trước đây vẫn xem thường Đường Thiên Vân, đồng thời y trong lòng cũng kinh ngạc, Hướng Dân Tân dựa vào Hạ Tưởng từ khi nào vậy?
Hướng Dân Tân đâu chỉ dựa vào Hạ Tưởng, hơn nữa còn dựa vô cùng chặt chẽ.
Sau khi nhận được điện thoại của Đường Thiên Vân, Hướng Dân Tân triệu tập ngay mấy viên cảnh sát, đến nhà hàng Hoa Khách với tốc độ nhanh nhất, và theo kế hoạch đã định, im lặng không lên tiếng mai phục bốn phía.
Từ sau khi Ngô Công Tử đại náo lần trước, dưới sự giới thiệu của Lý Dật Phong, Hướng Dân Tân nhanh chóng đến gần và dựa sát Hạ Tưởng, quan hệ thân thiết giữa y và Hạ Tưởng, vì cách bảo mật thích hợp, vẫn không có mấy người biết!
Phải thừa nhận, Hạ Tưởng có thể có được niềm tin và sự dựa dẫm của Hướng Dân Tân, thì không thể không có sự phối hợp chặt chẽ của Lý Dật Phong trong đó.
Nếu là bình thường, Hướng Dân Tân cũng không xử lý Sa Đại Bao, suy cho cùng y và Sa Đại Bao chưa từng có mâu thuẫn, tuy Sa Đại Bao làm xằng làm bậy ở Dương Thành, vết xấu loang lổ, y không có chuyện gì là không biết, nhưng Sa Đại Bao ở trên có người, Sa Đại Bao cũng chưa từng đắc tội với y, lại không có quan trên mở miệng đòi tiêu diệt gã, y hà tất phí công sức làm chuyện không được kết quả tốt?
Thật ra cũng không thể trách Hướng Dân Tân thân làm Cục trưởng cục công an không hết chức trách, rất nhiều tình huống ở khắp nơi trong nước đều tương tự, sự lớn mạnh của thế lực đen tối, nếu không phải có ô dù của cấp trên, thì cũng là ô dù của Cục công an, hai cái phải có một, nếu không ở nền chính trị trong sạch trong nước, tuyệt đối không có khả năng có thổ nhưỡng để sinh trưởng.
Hướng Dân Tân tuy không hết chức trách, ít nhất y không bao che thế lực xấu xa, không đóng vai ô dù không màu sắc, cũng chính vì thế, y mới có được sự tán thưởng của Hạ Tưởng.
Việc hôm nay, Đường Thiên Vân nhiều lần nhấn mạnh, sự an nguy của Phó bí thư Hạ hoàn toàn gắn với một mình Hướng Dân Tân, tuy Phó bí thư Hạ cũng mời được Mưu Nguyên Hải, nhưng Phó bí thư Hạ đặc biệt chỉ ra, chỉ để Cục công an thành phố điều động cảnh lực.
Hướng Dân Tân rất cảm động với sự tín nhiệm của Phó bí thư Hạ.
Vừa mới bố trí lưới bủa vây xong, liền có người rơi vào lưới, lại là Sa Đại Bao.
Sa Đại Bao uy hiếp an nguy tính mạng Phó bí thư Hạ như thế nào, quá trình cụ thể Hướng Dân Tân vẫn chưa được biết, tuy nhiên nhìn bộ dạng hốt hoảng chật vật chạy trốn của Sa Đại Bao, y vẫn quyết đoán đưa ra lệnh nổ súng.
Dám uy hiếp tính mạng Phó bí thư Hạ, thà giết lầm, không bỏ sót! Càng huống hồ Hướng Dân Tân sớm đã muốn tấn công thế lực xấu xa, làm kinh sợ băng đảng xấu xa lớn nhỏ ngày một điên cuồng ngang ngược của Dương Thành, cũng tiện thể thể hiện chức trách làm Cục trưởng cục công an của y.
Đương nhiên, Hướng Dân Tân cũng sẽ không thể không hỏi ngọn ngành thì đã giết người ngay, bắn trúng Sa Đại Bao, chỉ là đạn cao su.
Sau khi bắt được Sa Đại Bao, Sa Đại Bao vẫn rất ngang ngạnh, gì cũng không chịu nói. Vừa may Trọc Đầu vừa điện thoại cầu cứu Khang Hiếu xong, vừa bước ra, lại bị Hướng Dân Tân tóm lấy.
Trọc Đầu bị bắt, Hướng Dân Tân cũng không khách sáo, đang muốn ra tay xử lý Trọc Đầu một trận, Trọc Đầu nhút nhát hơn Sa Đại Bao nhiều, lập tức kể lại hết đầu đuôi ngọn ngành sự việc, và đến đoạn sau cùng khi Hạ Tưởng vỗ vai y bảo y mật báo chính là đã tự cứu mạng mình, cũng được vội vàng nói ra như hiến vật báu, chỉ sợ muộn một bước sẽ bị đánh tơi tả như Sa Đại Bao.
Nghe lời của Trọc Đầu xong, sắc mặt của Đường Thiên Vân chùn xuống đáng sợ, chỉ nói với Hướng Dân Tân một câu:
- Cục trưởng Hướng, sự việc hôm nay là một cơ hội to lớn, Phó bí thư Hạ phải mượn cơ hội để lập uy. Hành động đặc biệt, nếu nói từ phương diện lớn, Nhâm Xương chính là điểm đột phá. Nếu nói từ phương diện nhỏ, nhà hàng Hoa Khách là điểm đột phá.
Hướng Dân Tân đã rõ, ám chỉ của Đường Thiên Vân chính là, có thể làm mạnh tay, chuyện hôm nay, càng lớn càng tốt.
Hướng Dân Tân liền hạ lệnh xuống, phải khiến Sa Đại Bao biến thành cát thật… Kết quả Sa Đại Bao bị nhét vào trong xe cảnh sát bên cạnh, không bao lâu đã bị gãy cả tay chân.
Đối phó với loại rác rưởi, thì không thể chú ý nhân từ và nhân quyền, bởi vì lúc bọn chúng ra tay tàn nhẫn với bà con vô tội, lúc cưỡng bức thiếu nữ tuổi mười sáu mười bảy tuổi bán dâm, trong lòng bọn chúng không có một chút nhân tính.
Đối với thứ không có nhân tính, nói nhân quyền không khác nào nói chuyện tự do và dân chủ kiểu Mỹ với heo.
Hướng Dân Tân cũng biết, nếu là công khai thẩm tra, Sa Đại Bao được nuôi mập mạp trắng trẻo, lại ngâm thêm một năm rưỡi, cuối cùng kết án mười mấy năm, sau đó giam năm ba năm có lẽ lại cho ra. Nếu như thế, chi bằng để y hành xử chính nghĩa trước.
Sa Đại Bao đều đã làm những việc tàn nhẫn gì, Hướng Dân Tân đều rõ hơn ai hết, y cũng hận thấu xương Sa Đại Bao, bởi vì sự tồn tại của loại người như Sa Đại Bao, chính là sự miệt thị và mỉa mai đối với Cục trưởng cục công an y. Nhưng y không dám động đến Sa Đại Bao, y không gánh vác được hậu quả của việc đắc tội với nhân vật cao tầng.
Bây giờ tốt rồi, có Phó bí thư Hạ thay y che mưa chắn gió, thêm vào việc Sa Đại Bao dám uy hiếp an toàn tính mạng của quan cao cấp phó tỉnh, y liền thay cảnh vệ của Phó bí thư Hạ đàng hoàng xử lý Sa Đại Bao một chút.
Sau khi xử lý xong Sa Đại Bao, Mưu Nguyên Hải mới vội vã tới.
Thật ra Mưu Nguyên Hải vốn đi cùng Đường Thiên Vân, giữa đường, Đường Thiên Vân cố ý đi trước một bước, đến trước mấy phút, cũng là để thuận tiện sắp xếp mọi việc. Mưu Nguyên Hải đang vui mừng được biết thời biết thế, y níu lấy ý nghĩ: biết được càng ít trách nhiệm phải gánh vác sẽ càng ít, dự định cố hết sức đưa ảnh hưởng của sự việc hạ xuống mức thấp nhất.
Chỉ có đều trí tuệ chính trị của Mưu Nguyên Hải chung quy kém hơn Lâm Song Bồng một chút, ngay đến lúc này y vẫn không ý thức được, Hạ Tưởng mời y đến, không phải là mời y đến xem cảnh náo nhiệt, càng không phải để y đứng ngoài cuộc, mà là sẽ đưa ra một đề lựa chọn vô cùng khó khăn để tuyển chọn, nhưng nhất định phải lựa chọn, bắt y phải làm
Tuy nhiên Mưu Nguyên Hải suy cho cùng cũng là người từng trải, khi thấy Hướng Dân Tân vội vàng ra tay tàn nhẫn với Sa Đại Bao trước khi y đến, gần như xử lý Sa Đại Bao không còn gì, y liền rất kinh ngạc, Hướng Dân Tân trước nay vẫn cứ muốn làm gì đó ở Dương Thành nhưng bất lực, bây giờ rốt cuộc tìm được điểm tựa, muốn thể hiện bản lĩnh rồi sao?
Hướng Dân Tân quá ngây thơ rồi, Hạ Tưởng sớm muộn sẽ rời khỏi Lĩnh Nam, y bây giờ theo sát bước đi của Hạ Tưởng, đắc tội với thế lực địa phương của Lĩnh Nam, đợi Hạ Tưởng đi khỏi, y lẽ nào cũng có thể điều theo đến Bắc Kinh?
Vừa nghĩ, Mưu Nguyên Hải vừa chậm rãi không để ý đẩy cửa phòng, bước vào phòng trong nháy mắt, ánh mắt của y dừng lại trên đôi tay đang mang còng của Hạ Tưởng, giống như một ánh sáng chói lóa chiếu rọi vào đôi mắt y, y lập tức trừng hai mắt, kinh ngạc không thể tin được!
Lại nhìn thấy Bạch Khởi vẫn đang ngồi dưới đất và Trần Quang đang gắng gượng đứng thẳng, còn có Lâm Song Bồng vẻ mặt khó xử, thậm chí còn có… thư ký Trương Lực của Chủ tịch tỉnh Mễ, Mưu Nguyên Hải liền cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn, bỗng chốc không thể nghĩ kịp, càng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ lúc Mưu Nguyên Hải, Hướng Dân Tân bước vào phòng, nhà hàng Hoa Khách nhỏ bé bây giờ có ba vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, lại có một vị Bí thư Quận ủy và một vị Cục trưởng cục công an quận, là có thể mở một cuộc họp mở rộng quy mô nhỏ rồi.
Quả nhiên, Hạ Tưởng dưới cái nhìn chăm chú bởi ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, nói một câu khiến mọi người có mặt đều kinh hãi:
- Đồng chí Khang Hiếu cũng nên đến rồi, đợi anh ta đến, sẽ tổ chức một cuộc họp làm việc tại chỗ, nghiên cứu kỹ lưỡng một chút vấn đề hành động đặc biệt nên triển khai thế nào.
Lâm Song Bồng và Mưu Nguyên Hải nhìn nhau, cùng sợ hãi, rốt cuộc… sự việc đã phát triển đến cao độ chính trị, Phó bí thư Hạ Tưởng, rốt cuộc muốn mượn cơ hội tạo ra sóng gió lớn thế nào?
Ngay đến Lâm Song Bồng và Trương Lực cũng sợ ngây người, Mưu Nguyên Hải và Hướng Dân Tân đã đến tự khi nào rồi?
Điều càng khiến Lâm Song Bồng kinh ngạc hơn là, Sa Đại Bao lại làm sao rồi? Xem ra giống như đã chết vậy, không đúng, có lẽ chưa chết, nhưng cả người mềm nhũn, rõ ràng là đi đứng đều không được!
Sao lại ra tay ác như vậy?
Lâm Song Bồng lúc này còn không biết Sa Đại Bao uy hiếp Hạ Tưởng, càng không biết đằng sau toàn bộ sự việc rốt cuộc xảy ra điều gì, nhưng có một điều y xem như đã hiểu rõ, thật ra Hạ Tưởng mời y đến, hoàn toàn không phải mời y đến giải vây, mà là mời y đến xem kịch, phỏng chừng cùng lúc với việc mời y, không chừng có lãnh đạo Tỉnh ủy nào đó cũng được mời.
Lấy danh nghĩa Phó bí thư Tỉnh ủy ra lệnh sai khiến, nhìn cả Lĩnh Nam, ngoại trừ Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa, ai dám không nghe!
Hoặc nói, thật ra Hạ Tưởng đã âm thầm bố trí xong tất cả, mời y đến, chỉ là muốn y tỏ thái độ và làm điểm tựa.
Lại thấy phía sau Mưu Nguyên Hải và Hướng Dân Tân, là một người thần khí vững vàng, tuổi không lớn, lại rất lão luyện thành thục, bước đi ung dung, thậm chí còn có vẻ mặt như cười như không, không phải ai khác, chính là Đường Thiên Vân.
Ồ… Lâm Song Bồng ít nhiều hiểu được chút gì đó, chắc chắn là Đường Thiên Vân theo lệnh Hạ Tưởng, ở đằng sau sắp xếp tất cả, nhưng… điều Lâm Song Bồng không thể hiểu nổi là, trước đây sao lại không phát hiện ra Đường Thiên Vân còn có bản lĩnh chỉ huy như thế?
Lâm Song Bồng vẫn thật sự đoán đúng rồi, người bố trí hoàn tất và sắp xếp thỏa đáng tất cả, chính là Đường Thiên Vân.
Hạ Tưởng đi ra ngoài, trừ phi là việc công, việc cá nhân thường không mang theo thư ký, so với các quan lớn cấp phó tỉnh khác, hắn xem như rất có cá tính.
Sau khi vừa cùng Phó Tiên Tiên ra cửa, dưới sự nhắc nhở của Trọc Đầu, hắn lập tức thông báo Đường Thiên Vân, yêu cầu Đường Thiên Vân mang người đến nhà hàng Hoa Khách, và còn đặc biệt dặn dò chú ý mấy việc.
Đường Thiên Vân tuy thời gian ở bên cạnh Hạ Tưởng không dài, nhưng trong sự chín chắn của y, tự có chủ kiến và chừng mực, đối với ý đồ của Hạ Tưởng cũng lĩnh hội rất thông suốt, lại thêm vào y trong lòng hiểu rõ nhà hàng Hoa Khách là nơi thế nào, liền thông báo ngay cho Chúc Cảnh Hoa và Lâm Song Bồng.
Tiếp theo, sau khi gọi điện cho Hướng Dân Tân, anh ta lại đích thân gõ cửa văn phòng của Mưu Nguyên Hải.
Phó bí thư Hạ an nguy tính mạng bị uy hiếp, Mưu Nguyên Hải sao dám có nửa phần chậm trễ, lập tức xuất phát cùng Đường Thiên Vân chạy thẳng đến nhà hàng Hoa Khách.
Mưu Nguyên Hải đi rất vội vàng, cũng không biết là cố ý hay vô tình, trong lúc sơ suất quên mang người đến, đi đến nửa đường y mới vỗ đầu nói:
- Quên mang người rồi.
Đường Thiên Vân lại cười thản nhiên:
- Không phiền Bí thư Mưu nữa, Cục trưởng Hướng đã mang người tới trước rồi, cảnh sát của Cục công an thành phố đối phó với thế lực xấu xa, càng thuận buồm xuôi gió hơn so với sở công an tỉnh.
Mưu Nguyên Hải trong lòng không khỏi căng thẳng, sao giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt đã tính trước mọi việc của Đường Thiên Vân, không khác gì với Hạ Tưởng, y mới theo Hạ Tưởng thời gian bao lâu, đã học được điệu bộ của Hạ Tưởng rồi?
Tuy trong lòng oán thầm, nhưng vẫn không thể không cảm thán Đường Thiên Vân trong nét mặt không đổi sắp xếp tất cả thật thỏa đáng, trước đây vẫn xem thường Đường Thiên Vân, đồng thời y trong lòng cũng kinh ngạc, Hướng Dân Tân dựa vào Hạ Tưởng từ khi nào vậy?
Hướng Dân Tân đâu chỉ dựa vào Hạ Tưởng, hơn nữa còn dựa vô cùng chặt chẽ.
Sau khi nhận được điện thoại của Đường Thiên Vân, Hướng Dân Tân triệu tập ngay mấy viên cảnh sát, đến nhà hàng Hoa Khách với tốc độ nhanh nhất, và theo kế hoạch đã định, im lặng không lên tiếng mai phục bốn phía.
Từ sau khi Ngô Công Tử đại náo lần trước, dưới sự giới thiệu của Lý Dật Phong, Hướng Dân Tân nhanh chóng đến gần và dựa sát Hạ Tưởng, quan hệ thân thiết giữa y và Hạ Tưởng, vì cách bảo mật thích hợp, vẫn không có mấy người biết!
Phải thừa nhận, Hạ Tưởng có thể có được niềm tin và sự dựa dẫm của Hướng Dân Tân, thì không thể không có sự phối hợp chặt chẽ của Lý Dật Phong trong đó.
Nếu là bình thường, Hướng Dân Tân cũng không xử lý Sa Đại Bao, suy cho cùng y và Sa Đại Bao chưa từng có mâu thuẫn, tuy Sa Đại Bao làm xằng làm bậy ở Dương Thành, vết xấu loang lổ, y không có chuyện gì là không biết, nhưng Sa Đại Bao ở trên có người, Sa Đại Bao cũng chưa từng đắc tội với y, lại không có quan trên mở miệng đòi tiêu diệt gã, y hà tất phí công sức làm chuyện không được kết quả tốt?
Thật ra cũng không thể trách Hướng Dân Tân thân làm Cục trưởng cục công an không hết chức trách, rất nhiều tình huống ở khắp nơi trong nước đều tương tự, sự lớn mạnh của thế lực đen tối, nếu không phải có ô dù của cấp trên, thì cũng là ô dù của Cục công an, hai cái phải có một, nếu không ở nền chính trị trong sạch trong nước, tuyệt đối không có khả năng có thổ nhưỡng để sinh trưởng.
Hướng Dân Tân tuy không hết chức trách, ít nhất y không bao che thế lực xấu xa, không đóng vai ô dù không màu sắc, cũng chính vì thế, y mới có được sự tán thưởng của Hạ Tưởng.
Việc hôm nay, Đường Thiên Vân nhiều lần nhấn mạnh, sự an nguy của Phó bí thư Hạ hoàn toàn gắn với một mình Hướng Dân Tân, tuy Phó bí thư Hạ cũng mời được Mưu Nguyên Hải, nhưng Phó bí thư Hạ đặc biệt chỉ ra, chỉ để Cục công an thành phố điều động cảnh lực.
Hướng Dân Tân rất cảm động với sự tín nhiệm của Phó bí thư Hạ.
Vừa mới bố trí lưới bủa vây xong, liền có người rơi vào lưới, lại là Sa Đại Bao.
Sa Đại Bao uy hiếp an nguy tính mạng Phó bí thư Hạ như thế nào, quá trình cụ thể Hướng Dân Tân vẫn chưa được biết, tuy nhiên nhìn bộ dạng hốt hoảng chật vật chạy trốn của Sa Đại Bao, y vẫn quyết đoán đưa ra lệnh nổ súng.
Dám uy hiếp tính mạng Phó bí thư Hạ, thà giết lầm, không bỏ sót! Càng huống hồ Hướng Dân Tân sớm đã muốn tấn công thế lực xấu xa, làm kinh sợ băng đảng xấu xa lớn nhỏ ngày một điên cuồng ngang ngược của Dương Thành, cũng tiện thể thể hiện chức trách làm Cục trưởng cục công an của y.
Đương nhiên, Hướng Dân Tân cũng sẽ không thể không hỏi ngọn ngành thì đã giết người ngay, bắn trúng Sa Đại Bao, chỉ là đạn cao su.
Sau khi bắt được Sa Đại Bao, Sa Đại Bao vẫn rất ngang ngạnh, gì cũng không chịu nói. Vừa may Trọc Đầu vừa điện thoại cầu cứu Khang Hiếu xong, vừa bước ra, lại bị Hướng Dân Tân tóm lấy.
Trọc Đầu bị bắt, Hướng Dân Tân cũng không khách sáo, đang muốn ra tay xử lý Trọc Đầu một trận, Trọc Đầu nhút nhát hơn Sa Đại Bao nhiều, lập tức kể lại hết đầu đuôi ngọn ngành sự việc, và đến đoạn sau cùng khi Hạ Tưởng vỗ vai y bảo y mật báo chính là đã tự cứu mạng mình, cũng được vội vàng nói ra như hiến vật báu, chỉ sợ muộn một bước sẽ bị đánh tơi tả như Sa Đại Bao.
Nghe lời của Trọc Đầu xong, sắc mặt của Đường Thiên Vân chùn xuống đáng sợ, chỉ nói với Hướng Dân Tân một câu:
- Cục trưởng Hướng, sự việc hôm nay là một cơ hội to lớn, Phó bí thư Hạ phải mượn cơ hội để lập uy. Hành động đặc biệt, nếu nói từ phương diện lớn, Nhâm Xương chính là điểm đột phá. Nếu nói từ phương diện nhỏ, nhà hàng Hoa Khách là điểm đột phá.
Hướng Dân Tân đã rõ, ám chỉ của Đường Thiên Vân chính là, có thể làm mạnh tay, chuyện hôm nay, càng lớn càng tốt.
Hướng Dân Tân liền hạ lệnh xuống, phải khiến Sa Đại Bao biến thành cát thật… Kết quả Sa Đại Bao bị nhét vào trong xe cảnh sát bên cạnh, không bao lâu đã bị gãy cả tay chân.
Đối phó với loại rác rưởi, thì không thể chú ý nhân từ và nhân quyền, bởi vì lúc bọn chúng ra tay tàn nhẫn với bà con vô tội, lúc cưỡng bức thiếu nữ tuổi mười sáu mười bảy tuổi bán dâm, trong lòng bọn chúng không có một chút nhân tính.
Đối với thứ không có nhân tính, nói nhân quyền không khác nào nói chuyện tự do và dân chủ kiểu Mỹ với heo.
Hướng Dân Tân cũng biết, nếu là công khai thẩm tra, Sa Đại Bao được nuôi mập mạp trắng trẻo, lại ngâm thêm một năm rưỡi, cuối cùng kết án mười mấy năm, sau đó giam năm ba năm có lẽ lại cho ra. Nếu như thế, chi bằng để y hành xử chính nghĩa trước.
Sa Đại Bao đều đã làm những việc tàn nhẫn gì, Hướng Dân Tân đều rõ hơn ai hết, y cũng hận thấu xương Sa Đại Bao, bởi vì sự tồn tại của loại người như Sa Đại Bao, chính là sự miệt thị và mỉa mai đối với Cục trưởng cục công an y. Nhưng y không dám động đến Sa Đại Bao, y không gánh vác được hậu quả của việc đắc tội với nhân vật cao tầng.
Bây giờ tốt rồi, có Phó bí thư Hạ thay y che mưa chắn gió, thêm vào việc Sa Đại Bao dám uy hiếp an toàn tính mạng của quan cao cấp phó tỉnh, y liền thay cảnh vệ của Phó bí thư Hạ đàng hoàng xử lý Sa Đại Bao một chút.
Sau khi xử lý xong Sa Đại Bao, Mưu Nguyên Hải mới vội vã tới.
Thật ra Mưu Nguyên Hải vốn đi cùng Đường Thiên Vân, giữa đường, Đường Thiên Vân cố ý đi trước một bước, đến trước mấy phút, cũng là để thuận tiện sắp xếp mọi việc. Mưu Nguyên Hải đang vui mừng được biết thời biết thế, y níu lấy ý nghĩ: biết được càng ít trách nhiệm phải gánh vác sẽ càng ít, dự định cố hết sức đưa ảnh hưởng của sự việc hạ xuống mức thấp nhất.
Chỉ có đều trí tuệ chính trị của Mưu Nguyên Hải chung quy kém hơn Lâm Song Bồng một chút, ngay đến lúc này y vẫn không ý thức được, Hạ Tưởng mời y đến, không phải là mời y đến xem cảnh náo nhiệt, càng không phải để y đứng ngoài cuộc, mà là sẽ đưa ra một đề lựa chọn vô cùng khó khăn để tuyển chọn, nhưng nhất định phải lựa chọn, bắt y phải làm
Tuy nhiên Mưu Nguyên Hải suy cho cùng cũng là người từng trải, khi thấy Hướng Dân Tân vội vàng ra tay tàn nhẫn với Sa Đại Bao trước khi y đến, gần như xử lý Sa Đại Bao không còn gì, y liền rất kinh ngạc, Hướng Dân Tân trước nay vẫn cứ muốn làm gì đó ở Dương Thành nhưng bất lực, bây giờ rốt cuộc tìm được điểm tựa, muốn thể hiện bản lĩnh rồi sao?
Hướng Dân Tân quá ngây thơ rồi, Hạ Tưởng sớm muộn sẽ rời khỏi Lĩnh Nam, y bây giờ theo sát bước đi của Hạ Tưởng, đắc tội với thế lực địa phương của Lĩnh Nam, đợi Hạ Tưởng đi khỏi, y lẽ nào cũng có thể điều theo đến Bắc Kinh?
Vừa nghĩ, Mưu Nguyên Hải vừa chậm rãi không để ý đẩy cửa phòng, bước vào phòng trong nháy mắt, ánh mắt của y dừng lại trên đôi tay đang mang còng của Hạ Tưởng, giống như một ánh sáng chói lóa chiếu rọi vào đôi mắt y, y lập tức trừng hai mắt, kinh ngạc không thể tin được!
Lại nhìn thấy Bạch Khởi vẫn đang ngồi dưới đất và Trần Quang đang gắng gượng đứng thẳng, còn có Lâm Song Bồng vẻ mặt khó xử, thậm chí còn có… thư ký Trương Lực của Chủ tịch tỉnh Mễ, Mưu Nguyên Hải liền cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn, bỗng chốc không thể nghĩ kịp, càng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ lúc Mưu Nguyên Hải, Hướng Dân Tân bước vào phòng, nhà hàng Hoa Khách nhỏ bé bây giờ có ba vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, lại có một vị Bí thư Quận ủy và một vị Cục trưởng cục công an quận, là có thể mở một cuộc họp mở rộng quy mô nhỏ rồi.
Quả nhiên, Hạ Tưởng dưới cái nhìn chăm chú bởi ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, nói một câu khiến mọi người có mặt đều kinh hãi:
- Đồng chí Khang Hiếu cũng nên đến rồi, đợi anh ta đến, sẽ tổ chức một cuộc họp làm việc tại chỗ, nghiên cứu kỹ lưỡng một chút vấn đề hành động đặc biệt nên triển khai thế nào.
Lâm Song Bồng và Mưu Nguyên Hải nhìn nhau, cùng sợ hãi, rốt cuộc… sự việc đã phát triển đến cao độ chính trị, Phó bí thư Hạ Tưởng, rốt cuộc muốn mượn cơ hội tạo ra sóng gió lớn thế nào?
/2185
|