Người muốn chăm sóc lo lắng cho Vệ Tân, có Liên Nhược Hạm, có Cổ Ngọc, có Tống Nhất Phàm. Vệ Tân vẫn tự nhận rất là cô đơn, nếu cô biết một mình cô tác động đến vô số người, cũng lấy làm vui mừng rồi.
Chẳng qua cô hiện tại, đôi mắt đẹp nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, như là chìm trong trạng thái vô tri vô giác.
Có lẽ với cô ấy mà nói, giờ này khắc này mới là thời gian hạnh phúc thực sự.
Hạ Tưởng nhận được điện thoại Lôi Trị Học mời hắn ăn cơm, chần chừ một lát, hắn đáp ứng lời mời Lôi Trị Học. Trước khi đi hắn dặn dò Liên Nhược Hạm, nếu bệnh tình Vệ Tân ở trong nước không thể khống chế, thì chuyển tới bệnh viện nước ngoài.
Liên Nhược Hạm liếc mắt lườm Hạ Tưởng một cái:
- Còn cần anh nói? Chuyên cơ đã chuẩn bị xong, chỉ xem điều kiện sức khỏe Vệ Tân có cho phép hay không thôi. Tuy nhiên chuyên gia nói, Vệ Tân kỳ thực chưa nghiêm trọng, đây là trước đó mệt mỏi quá sức, cấp hỏa công tâm, mới nôn ra máu.
Hạ Tưởng yên tâm. Liền giải thích Tống Nhất Phàm vài câu, không cho cô chạy loạn khắp nơi, lại một phen dặn dò Cổ Ngọc, mới xoay người rời đi.
Hạ Tưởng vừa đi, Vệ Tân mở mắt, tỉnh lại, sau khi cô tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Tống Nhất Phàm, vui sướng nói:
- Tiểu Phàm, em không có việc gì là tốt rồi, làm chị sợ muốn chết.
Vệ Tân tỉnh lại vốn là chuyện tốt, cô nói một câu lại khiến Tống Nhất Phàm khóc òa.
- Chị Vệ, chị mới làm em sợ muốn chết, chị sau đó không nhúc nhích bất động liền nôn ra máu hôn mê, muốn hôn mê cũng để em hôn mê chứ
Lời nói Tống Nhất Phàm, ngược lại khiến mấy người đều bật cười.
Vệ Tân cũng cười:
- Em nói cái gì thế, Tiểu Phàm, không nên nói bậy nữa... Đúng rồi Lôi Tiểu Minh và Giang An đâu?
Cổ Ngọc ló đầu ra, ngạo nghễ nói:
- Bị tôi đánh thảm hiện tại phỏng đoán đều đứng không nổi. Lần sau để tôi gặp được, còn phải đánh đến chết. Vệ Tân không phải tôi nói cô, phụ nữ phải kiên cường một chút, đừng nhuyễn như quả hồng, phải như con nhím kẹp đâm vào tay bọn đàn ông xấu. Lần sau tôi dậy cô mấy chiêu đảm bảo đánh cho Giang An thảm hại không chịu được.
Vệ Tân chung quy không phải tính tình mạnh mẽ, cười gượng:
-Tôikhông thể đánh được ai cũng không có sức lực, về sau tránh xa người xấu là được.
Liên Nhược Hạm thương tiếc nói:
- Vệ Tân, em chính là quá yếu đuối mới khiến đàn ông cảm thấy em dễ bắt nạt. Phụ nữ nên cố gắng tự lập, khiến đàn ông không an phận đối với em cảm thấy em không dễ chọc, bọn họ mới không dám động vào em. Đợi em khỏe, chị dạy cho mấy chiêu phòng thân. Còn nữa, còn nữa Tiểu Phàm cũng phải theo chị học cách phụ nữ tự bảo vệ bản thân, không cần toàn bộ dựa vào đàn ông.
Liên Nhược Hạm cố ý đem từ "đàn ông" nhấn mạnh đương nhiên là đặc biệt chỉ một cá nhân nào đó.
Cổ Ngọc cũng nói:
- Đàn ông có khi cũng không đáng tin cậy, chủ yếu là hắn không có toàn bộ thời gian ở cạnh cô, hắn có rất nhiêù chuyện phải làm. Hắn trăm công ngàn việc, ghánh nặng đảm nhiểm trên vai, thân là phụ nữ không nên cho hắn thêm phiền toái, cho nên tôi đề nghị, chúng ta thành lập liên minh phụ nữ. Ai trong đó bị ức hiếp chính là ức hiếp tất cả chúng ta.
Người đàn ông Cổ Ngọc nói càng là chỉ Hạ Tưởng.
Một người ngay thẳng cùng lãnh đạm như Cổ Ngọc, đột nhiên cũng trở nên mạnh mẽ, tuy nhiên đừng nói đề nghị của cô là thật có vài phần khả thi, cũng phải thừa nhận, cô thật sự đúng là tốt với Hạ Tưởng, khắp chốn đều suy nghĩ cho cảm xúc của Hạ Tưởng.
- Nói phải
Liên Nhược Hạm tỏ ý tán thành, lại oán giận Vệ Tân nói.
- Vệ Tân em cũng thật là, nói em, em cứ không nghe. Chị vẫn luôn bảo em đi theo bên chị, em lại không chịu, tại sao không nghe lời như vậy? Tính tình của em lạnh nhạt một chút, nhưng chị, Cổ Ngọc, Tiểu Phàm, đều là chị em còn thân hơn cả chị em người thân, em không ở cùng bọn chị, muốn ở cùng ai hả?
Vệ Tân mặt đỏ lên, chưa nói được lời nào
- Em biết tâm tư chị Vệ...
Tống Nhất Phàm thấy Vệ Tân không ngại, cũng khôi phục tính tình hoạt bát,
- Lần trước có người vụng trộm cùng chị hẹn hò, sợ em biết, lén la lén lút, đúng ngay lúc em mộng du, liền cố tình gặp được, kết quả không được gì...
- Không được nói!
Vệ Tân mặt đỏ như máu,
- Tiểu Phàm, em mà nói, chị sẽ không để ý tới em nữa
Tống Nhất Phàm thè lưỡi không nói gì nữa.
Liên Nhược Hạm và Cổ ngọc đều đã hiểu ý mà mỉm cười.
Mấy người phụ nữ đơn giản mượn sự kiện lần này, đem rất nhiều sự tình trong lòng bộc lộ ra, nói cho cùng, nói cho cùng đều quay chung quanh một Hạ Tưởng.
Liên Nhược Hạm có lẽ những năm gần đây đặt nhiều tinh lực ở kinh doanh và nguyên do con cái, cũng thoáng với Hạ Tưởng rất nhiều, biết Hạ Tưởng tuy rằng phụ nữ có thêm mấy người, nhưng hắn nói cho cùng không phải là một người đàn ông đa tình, lại thêm vẻ ngoài mạnh mẽ, kỳ thực bên trong cũng rất nhu nhược, vâng chịu quan niệm chính là… phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ.
Phụ nữ cũng không dễ dàng, nhất là Vệ Tân, Cổ Ngọc và Tống Nhất Phàm đều có thân thế hiển hách, Vệ Tân có cái gì? Cái gì cũng không có, cô chỉ có Hạ Tưởng. Cho nên đối với việc Vệ Tân tình nguyện một chỗ, tình nguyện làm một người ở sau lưng cố chấp mà chờ đợi Hạ Tưởng... Liên Nhược Hạm trong lòng biết rõ ràng, chỉ có điều không nói ra thôi.
Vừa lúc này đây mượn sự việc bất ngờ, không bằng nói trắng ra, cũng là lần đầu tiên cô dũng cảm mà đối diện với sự thật trước kia từng không muốn đối mặt thậm chí không muốn suy nghĩ đến.
- Nếu chúng ta yêu cùng một người đàn ông...
Liên Nhược Hạm vừa nói lên xong, Vệ Tân liền thẹn thùng vô hạn, choáng váng.
Cổ Ngọc cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ tới Liên Nhược Hạm sẽ thản nhiên đối mặt. Lại nói tiếp mấy người bên trong, Liên Nhược Hạm tuy rằng cùng Hạ Tưởng không có hôn nhân pháp lý, nhưng có hôn nhân mặc nhận, nếu ở cổ đại, Liên Nhược Hạm coi như là vợ cả.
Tuy nhiên, Cổ Ngọc cũng là tấm lòng trong sáng, cô không như tâm tư tinh tế của Vệ Tân, hơn nữa mọi chuyện suy nghĩ rất thoáng, tinh thần chỉ hơi sửng sốt, sau đó lại khôi phục như thường.
Tống Nhất Phàm lại không có suy nghĩ gì, gật đầu nói:
- Đúng, em cũng rất yêu anh Hạ.
Liên Nhược Hạm ốm lấy Tống Nhất Phàm vào lồng ngực
- Đúng là bởi vì em ở bên hắn nhiều năm, hắn vẫn đối đãi em như em gái ruột thịt, không làm mấy chuyện xấu, chị mới cảm thấy hắn là một người đàn ông thực sự.
Nói xong, cô lại nhấn mạnh giọng nói,
- Vậy chị nói một việc, nếu mọi người đều nhận người chị này, thì về sau đều nghe lời của chị. Chúng ta yêu hắn, thì phải khiến hắn không buồn phiền chuyện nhà, để hắn toàn lực đi ứng phó từng đối thủ, đừng để chuyện phụ nữ nhỏ nhặt làm phiền hắn, các em nói đúng không hả?
Vệ Tân đánh bạo ló đầu ra:
- Em nghe lời chị Liên.
- Em cũng nghe.
Cổ Ngọc thật ra cùng Liên Nhược Hạm quan hệ bình thường, lui tới không nhiều lắm, đối với Liên Nhược Hạm cũng thiếu sự hiểu biết đầy đủ, hiện tại cô bỗng chốc cảm thấy Liên Nhược Hạm thân thiết như chị gái, từ nhỏ cô một mình lớn lên, bỗng nhiên khi đó có được tình cảm chị em, cảm thấy ấm áp, tiến lên ôm lấy một cánh tay của Liên Nhược Hạm,
- Em từ nhỏ không có chị, chị Liên, chị về sau là người chị thân thiết của em.
Liên Nhược Hạm vui mừng quá đỗi:
- Các em đều là em ngoan của chị.
Từ thời gian sớm nhất, khi Tào Thù Lê ở trong nhà Hạ Tưởng tại Đan Thành, mọi việc đều thuận lợi, luôn được cha mẹ Hạ Tưởng yêu quý, Liên Nhược Hạm hạ quyết tâm, cô tuy rằng không có ý định cùng Tào Thù Lê phân cao thấp, nhưng không muốn trên việc đối nhân xử thế thua cô ấy một bậc, Tào Thù Lê là hiền thê của Hạ Tưởng, cô cũng vậy!
Nếu có thể thay Hạ Tưởng xử lý tốt tất cả buồn phiền ở nhà, quản lý được quân đoàn phụ nữ phía sau Hạ Tưởng, cô ở giữa cầm đầu, bày ra uy nghi mẫu nghi thiên hạ, thì so với việc Tào Thù Lê vẫn tránh ở phía sau thay Hạ Tưởng phân ưu, càng có ý nghĩa thực tế hơn.
Hôm nay, mượn việc Vệ Tân, Liên Nhược Hạm rốt cuộcc bước đầu thực hiện lý tưởng trong lòng, cô vui không tự kìm được! Cổ Ngọc dịu dàng hồn nhiên, Tống Nhất Phàm tinh khiết đơn thuần, Vệ Tân nhã nhặn lịch sự, khiến Liên Nhược Hạm từ nhỏ đến lớn đều chỉ có một mình, trong lòng nhộn nhạo với cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Liền ngay cả Hạ Tưởng cũng không dự đoán được chính là, sự việc Vệ Tân và Tống Nhất Phàm, nếu nói sự việc Tống Nhất Phàm dẫn phát lần giao thủ đầu tiên giữa hắn và Lôi Tiểu Minh, cùng với việc lần đầu tiên gặp mặt giữa hắn và Lôi Ngiên Cứu Học Vấn, như vậy sự việc Vệ Tân, khiến các phụ nữ phía sau hắn lần đầu tiên ngồi lại với nhau… Mặc dù không phải toàn bộ các phụ nữ chân thành bàn luận công bằng về đề tài của hắn, hơn nữa còn thành lập quân đoàn phụ nữ Hạ Tưởng.
Toàn bộ là được Liên Nhược Hạm ban tặng, quân đoàn phụ nữ phía sau Hạ Tưởng, lần đầu tiên hình thành quy mô và hiệu ứng, sắp được tiếp tục chính quy hóa.
Hạ Tưởng lúc này vẫn là hoàn toàn không biết gì cả, hắn được xe chuyên dụng mà Lôi Trị Học Vấn phái tới đón đi, tới một câu lạc bộ.
Lôi Trị Học tự mình hiện thân ở cửa đón chào, đối với hắn lễ ngộ mười phần.
Với thân phận và cấp bậc của Lôi Trị Học, vốn không cần phải lễ ngộ như thế với Hạ Tưởng, nhưng ông ta cố tình làm vậy, hơn nữa tin rằng ông ta lúc này đã biết được tin tức Lôi Tiểu Minh bị Hạ Tưởng hành hung một trận và giam giữ, thế mà vẫn có thể thản nhiên như cũ, quả thật là một người cực tỉnh táo hiếm có mà Hạ Tưởng theo chính trị tới nay gặp được.
Lôi Trị Học hiện thân ở đây, không chỉ một mình, phía sau ông ta còn có một người, béo lùn, hói đầu, vả lại hình tượng vụn vặt, vừa nhín chính là nô tài mà không phải là thư ký.
- Bí thư Hạ đồng ý gặp mặt, tôi rất vinh hạnh.
Năm nay Lôi Trị Học bốn mươi tuổi dáng người tiêu chuẩn, khuôn mặt trắng nõn, thể hiển sự trẻ trung, vô cùng có khả năng cao đứng phía trước, mang đến cho người ta cảm giác không phải uy thế kinh người, mà là gió mát quất vào mặt.
Nhân vật có thể ngồi vào địa vị cao như bí thư Tỉnh ủy, còn có thể làm cho người ta cảm giác như gió mát quất vào mặt, nhưng so với bí thư Tỉnh ủy tđồng cấp quan uy mười phần mà nói, ông ta đã làm được hạn chế khí thế, đạt tới cao độ bất động thanh sắc.
Hạ Tưởng chỉ liếc mắt nhìn Lôi Trị học một cái, liền trong lòng nhảy dựng, lập tức cho ra kết luận —— quả nhiên là đối thủ hữu lực mạnh nhất của Cổ Thu Thật, ánh mắt phái phản đối, cũng biết nhìn người chứ nhỉ.
Sự tình bên ngoài, còn cần phải làm dáng bộ, Hạ Tưởng cũng nhiệt tình mà cung kính đáp lại:
- Bí thư Lôi nói quá lời, có thể cùng Bí thư Lôi ngồi cùng một chỗ, cũng là vinh hạnh của tôi
Lôi Trị Học giơ tay mời:
- Mời vào bên trong nói chuyện.
Sau đó không để ý thân phận bí thư Tỉnh ủy, tự mình đi phía trước dẫn đường cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền theo sát sau đó, cũng không đến người đàn ông trung niên một câu.
Có ý tứ, thái độ Lôi Trị Học đối với của người đàn ông béo lùn, có hơi cân nhắc. Rõ ràng y đứng ở phía sau Lôi Trị Học, khẳng định trước đó chiếm được sự ngầm đồng ý của Lôi Trị Học, nhưng Lôi Trị Học đối với y thấy như không thấy, cũng không giới thiệu y là ai, Hạ Tưởng liền nhiều ít đoán được chuyện gì.
Tới phòng rồi, Hạ Tưởng thấy hết thảy đã an bài thỏa đáng, cũng liền không nói gì, liền chờ Lôi Trị Học chủ động mở miệng đề cập sự kiện Lôi Tiểu Minh. Không ngờ Lôi Trị Học mở miệng nói ra câu đầu tiên, cũng không phải Lôi Tiểu Minh, cũng không phải Tống Nhất Phàm, mà là Tào Vĩnh Quốc.
Chỉ sợ Hạ Tưởng và Lôi Trị Học đều thật không ngờ chính là, lần giao thủ đầu tiên giữa bọn họ, đặt ra kết cấu chính trị trong một thời gian tương đối dài sau này…
Chẳng qua cô hiện tại, đôi mắt đẹp nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, như là chìm trong trạng thái vô tri vô giác.
Có lẽ với cô ấy mà nói, giờ này khắc này mới là thời gian hạnh phúc thực sự.
Hạ Tưởng nhận được điện thoại Lôi Trị Học mời hắn ăn cơm, chần chừ một lát, hắn đáp ứng lời mời Lôi Trị Học. Trước khi đi hắn dặn dò Liên Nhược Hạm, nếu bệnh tình Vệ Tân ở trong nước không thể khống chế, thì chuyển tới bệnh viện nước ngoài.
Liên Nhược Hạm liếc mắt lườm Hạ Tưởng một cái:
- Còn cần anh nói? Chuyên cơ đã chuẩn bị xong, chỉ xem điều kiện sức khỏe Vệ Tân có cho phép hay không thôi. Tuy nhiên chuyên gia nói, Vệ Tân kỳ thực chưa nghiêm trọng, đây là trước đó mệt mỏi quá sức, cấp hỏa công tâm, mới nôn ra máu.
Hạ Tưởng yên tâm. Liền giải thích Tống Nhất Phàm vài câu, không cho cô chạy loạn khắp nơi, lại một phen dặn dò Cổ Ngọc, mới xoay người rời đi.
Hạ Tưởng vừa đi, Vệ Tân mở mắt, tỉnh lại, sau khi cô tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Tống Nhất Phàm, vui sướng nói:
- Tiểu Phàm, em không có việc gì là tốt rồi, làm chị sợ muốn chết.
Vệ Tân tỉnh lại vốn là chuyện tốt, cô nói một câu lại khiến Tống Nhất Phàm khóc òa.
- Chị Vệ, chị mới làm em sợ muốn chết, chị sau đó không nhúc nhích bất động liền nôn ra máu hôn mê, muốn hôn mê cũng để em hôn mê chứ
Lời nói Tống Nhất Phàm, ngược lại khiến mấy người đều bật cười.
Vệ Tân cũng cười:
- Em nói cái gì thế, Tiểu Phàm, không nên nói bậy nữa... Đúng rồi Lôi Tiểu Minh và Giang An đâu?
Cổ Ngọc ló đầu ra, ngạo nghễ nói:
- Bị tôi đánh thảm hiện tại phỏng đoán đều đứng không nổi. Lần sau để tôi gặp được, còn phải đánh đến chết. Vệ Tân không phải tôi nói cô, phụ nữ phải kiên cường một chút, đừng nhuyễn như quả hồng, phải như con nhím kẹp đâm vào tay bọn đàn ông xấu. Lần sau tôi dậy cô mấy chiêu đảm bảo đánh cho Giang An thảm hại không chịu được.
Vệ Tân chung quy không phải tính tình mạnh mẽ, cười gượng:
-Tôikhông thể đánh được ai cũng không có sức lực, về sau tránh xa người xấu là được.
Liên Nhược Hạm thương tiếc nói:
- Vệ Tân, em chính là quá yếu đuối mới khiến đàn ông cảm thấy em dễ bắt nạt. Phụ nữ nên cố gắng tự lập, khiến đàn ông không an phận đối với em cảm thấy em không dễ chọc, bọn họ mới không dám động vào em. Đợi em khỏe, chị dạy cho mấy chiêu phòng thân. Còn nữa, còn nữa Tiểu Phàm cũng phải theo chị học cách phụ nữ tự bảo vệ bản thân, không cần toàn bộ dựa vào đàn ông.
Liên Nhược Hạm cố ý đem từ "đàn ông" nhấn mạnh đương nhiên là đặc biệt chỉ một cá nhân nào đó.
Cổ Ngọc cũng nói:
- Đàn ông có khi cũng không đáng tin cậy, chủ yếu là hắn không có toàn bộ thời gian ở cạnh cô, hắn có rất nhiêù chuyện phải làm. Hắn trăm công ngàn việc, ghánh nặng đảm nhiểm trên vai, thân là phụ nữ không nên cho hắn thêm phiền toái, cho nên tôi đề nghị, chúng ta thành lập liên minh phụ nữ. Ai trong đó bị ức hiếp chính là ức hiếp tất cả chúng ta.
Người đàn ông Cổ Ngọc nói càng là chỉ Hạ Tưởng.
Một người ngay thẳng cùng lãnh đạm như Cổ Ngọc, đột nhiên cũng trở nên mạnh mẽ, tuy nhiên đừng nói đề nghị của cô là thật có vài phần khả thi, cũng phải thừa nhận, cô thật sự đúng là tốt với Hạ Tưởng, khắp chốn đều suy nghĩ cho cảm xúc của Hạ Tưởng.
- Nói phải
Liên Nhược Hạm tỏ ý tán thành, lại oán giận Vệ Tân nói.
- Vệ Tân em cũng thật là, nói em, em cứ không nghe. Chị vẫn luôn bảo em đi theo bên chị, em lại không chịu, tại sao không nghe lời như vậy? Tính tình của em lạnh nhạt một chút, nhưng chị, Cổ Ngọc, Tiểu Phàm, đều là chị em còn thân hơn cả chị em người thân, em không ở cùng bọn chị, muốn ở cùng ai hả?
Vệ Tân mặt đỏ lên, chưa nói được lời nào
- Em biết tâm tư chị Vệ...
Tống Nhất Phàm thấy Vệ Tân không ngại, cũng khôi phục tính tình hoạt bát,
- Lần trước có người vụng trộm cùng chị hẹn hò, sợ em biết, lén la lén lút, đúng ngay lúc em mộng du, liền cố tình gặp được, kết quả không được gì...
- Không được nói!
Vệ Tân mặt đỏ như máu,
- Tiểu Phàm, em mà nói, chị sẽ không để ý tới em nữa
Tống Nhất Phàm thè lưỡi không nói gì nữa.
Liên Nhược Hạm và Cổ ngọc đều đã hiểu ý mà mỉm cười.
Mấy người phụ nữ đơn giản mượn sự kiện lần này, đem rất nhiều sự tình trong lòng bộc lộ ra, nói cho cùng, nói cho cùng đều quay chung quanh một Hạ Tưởng.
Liên Nhược Hạm có lẽ những năm gần đây đặt nhiều tinh lực ở kinh doanh và nguyên do con cái, cũng thoáng với Hạ Tưởng rất nhiều, biết Hạ Tưởng tuy rằng phụ nữ có thêm mấy người, nhưng hắn nói cho cùng không phải là một người đàn ông đa tình, lại thêm vẻ ngoài mạnh mẽ, kỳ thực bên trong cũng rất nhu nhược, vâng chịu quan niệm chính là… phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ.
Phụ nữ cũng không dễ dàng, nhất là Vệ Tân, Cổ Ngọc và Tống Nhất Phàm đều có thân thế hiển hách, Vệ Tân có cái gì? Cái gì cũng không có, cô chỉ có Hạ Tưởng. Cho nên đối với việc Vệ Tân tình nguyện một chỗ, tình nguyện làm một người ở sau lưng cố chấp mà chờ đợi Hạ Tưởng... Liên Nhược Hạm trong lòng biết rõ ràng, chỉ có điều không nói ra thôi.
Vừa lúc này đây mượn sự việc bất ngờ, không bằng nói trắng ra, cũng là lần đầu tiên cô dũng cảm mà đối diện với sự thật trước kia từng không muốn đối mặt thậm chí không muốn suy nghĩ đến.
- Nếu chúng ta yêu cùng một người đàn ông...
Liên Nhược Hạm vừa nói lên xong, Vệ Tân liền thẹn thùng vô hạn, choáng váng.
Cổ Ngọc cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ tới Liên Nhược Hạm sẽ thản nhiên đối mặt. Lại nói tiếp mấy người bên trong, Liên Nhược Hạm tuy rằng cùng Hạ Tưởng không có hôn nhân pháp lý, nhưng có hôn nhân mặc nhận, nếu ở cổ đại, Liên Nhược Hạm coi như là vợ cả.
Tuy nhiên, Cổ Ngọc cũng là tấm lòng trong sáng, cô không như tâm tư tinh tế của Vệ Tân, hơn nữa mọi chuyện suy nghĩ rất thoáng, tinh thần chỉ hơi sửng sốt, sau đó lại khôi phục như thường.
Tống Nhất Phàm lại không có suy nghĩ gì, gật đầu nói:
- Đúng, em cũng rất yêu anh Hạ.
Liên Nhược Hạm ốm lấy Tống Nhất Phàm vào lồng ngực
- Đúng là bởi vì em ở bên hắn nhiều năm, hắn vẫn đối đãi em như em gái ruột thịt, không làm mấy chuyện xấu, chị mới cảm thấy hắn là một người đàn ông thực sự.
Nói xong, cô lại nhấn mạnh giọng nói,
- Vậy chị nói một việc, nếu mọi người đều nhận người chị này, thì về sau đều nghe lời của chị. Chúng ta yêu hắn, thì phải khiến hắn không buồn phiền chuyện nhà, để hắn toàn lực đi ứng phó từng đối thủ, đừng để chuyện phụ nữ nhỏ nhặt làm phiền hắn, các em nói đúng không hả?
Vệ Tân đánh bạo ló đầu ra:
- Em nghe lời chị Liên.
- Em cũng nghe.
Cổ Ngọc thật ra cùng Liên Nhược Hạm quan hệ bình thường, lui tới không nhiều lắm, đối với Liên Nhược Hạm cũng thiếu sự hiểu biết đầy đủ, hiện tại cô bỗng chốc cảm thấy Liên Nhược Hạm thân thiết như chị gái, từ nhỏ cô một mình lớn lên, bỗng nhiên khi đó có được tình cảm chị em, cảm thấy ấm áp, tiến lên ôm lấy một cánh tay của Liên Nhược Hạm,
- Em từ nhỏ không có chị, chị Liên, chị về sau là người chị thân thiết của em.
Liên Nhược Hạm vui mừng quá đỗi:
- Các em đều là em ngoan của chị.
Từ thời gian sớm nhất, khi Tào Thù Lê ở trong nhà Hạ Tưởng tại Đan Thành, mọi việc đều thuận lợi, luôn được cha mẹ Hạ Tưởng yêu quý, Liên Nhược Hạm hạ quyết tâm, cô tuy rằng không có ý định cùng Tào Thù Lê phân cao thấp, nhưng không muốn trên việc đối nhân xử thế thua cô ấy một bậc, Tào Thù Lê là hiền thê của Hạ Tưởng, cô cũng vậy!
Nếu có thể thay Hạ Tưởng xử lý tốt tất cả buồn phiền ở nhà, quản lý được quân đoàn phụ nữ phía sau Hạ Tưởng, cô ở giữa cầm đầu, bày ra uy nghi mẫu nghi thiên hạ, thì so với việc Tào Thù Lê vẫn tránh ở phía sau thay Hạ Tưởng phân ưu, càng có ý nghĩa thực tế hơn.
Hôm nay, mượn việc Vệ Tân, Liên Nhược Hạm rốt cuộcc bước đầu thực hiện lý tưởng trong lòng, cô vui không tự kìm được! Cổ Ngọc dịu dàng hồn nhiên, Tống Nhất Phàm tinh khiết đơn thuần, Vệ Tân nhã nhặn lịch sự, khiến Liên Nhược Hạm từ nhỏ đến lớn đều chỉ có một mình, trong lòng nhộn nhạo với cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Liền ngay cả Hạ Tưởng cũng không dự đoán được chính là, sự việc Vệ Tân và Tống Nhất Phàm, nếu nói sự việc Tống Nhất Phàm dẫn phát lần giao thủ đầu tiên giữa hắn và Lôi Tiểu Minh, cùng với việc lần đầu tiên gặp mặt giữa hắn và Lôi Ngiên Cứu Học Vấn, như vậy sự việc Vệ Tân, khiến các phụ nữ phía sau hắn lần đầu tiên ngồi lại với nhau… Mặc dù không phải toàn bộ các phụ nữ chân thành bàn luận công bằng về đề tài của hắn, hơn nữa còn thành lập quân đoàn phụ nữ Hạ Tưởng.
Toàn bộ là được Liên Nhược Hạm ban tặng, quân đoàn phụ nữ phía sau Hạ Tưởng, lần đầu tiên hình thành quy mô và hiệu ứng, sắp được tiếp tục chính quy hóa.
Hạ Tưởng lúc này vẫn là hoàn toàn không biết gì cả, hắn được xe chuyên dụng mà Lôi Trị Học Vấn phái tới đón đi, tới một câu lạc bộ.
Lôi Trị Học tự mình hiện thân ở cửa đón chào, đối với hắn lễ ngộ mười phần.
Với thân phận và cấp bậc của Lôi Trị Học, vốn không cần phải lễ ngộ như thế với Hạ Tưởng, nhưng ông ta cố tình làm vậy, hơn nữa tin rằng ông ta lúc này đã biết được tin tức Lôi Tiểu Minh bị Hạ Tưởng hành hung một trận và giam giữ, thế mà vẫn có thể thản nhiên như cũ, quả thật là một người cực tỉnh táo hiếm có mà Hạ Tưởng theo chính trị tới nay gặp được.
Lôi Trị Học hiện thân ở đây, không chỉ một mình, phía sau ông ta còn có một người, béo lùn, hói đầu, vả lại hình tượng vụn vặt, vừa nhín chính là nô tài mà không phải là thư ký.
- Bí thư Hạ đồng ý gặp mặt, tôi rất vinh hạnh.
Năm nay Lôi Trị Học bốn mươi tuổi dáng người tiêu chuẩn, khuôn mặt trắng nõn, thể hiển sự trẻ trung, vô cùng có khả năng cao đứng phía trước, mang đến cho người ta cảm giác không phải uy thế kinh người, mà là gió mát quất vào mặt.
Nhân vật có thể ngồi vào địa vị cao như bí thư Tỉnh ủy, còn có thể làm cho người ta cảm giác như gió mát quất vào mặt, nhưng so với bí thư Tỉnh ủy tđồng cấp quan uy mười phần mà nói, ông ta đã làm được hạn chế khí thế, đạt tới cao độ bất động thanh sắc.
Hạ Tưởng chỉ liếc mắt nhìn Lôi Trị học một cái, liền trong lòng nhảy dựng, lập tức cho ra kết luận —— quả nhiên là đối thủ hữu lực mạnh nhất của Cổ Thu Thật, ánh mắt phái phản đối, cũng biết nhìn người chứ nhỉ.
Sự tình bên ngoài, còn cần phải làm dáng bộ, Hạ Tưởng cũng nhiệt tình mà cung kính đáp lại:
- Bí thư Lôi nói quá lời, có thể cùng Bí thư Lôi ngồi cùng một chỗ, cũng là vinh hạnh của tôi
Lôi Trị Học giơ tay mời:
- Mời vào bên trong nói chuyện.
Sau đó không để ý thân phận bí thư Tỉnh ủy, tự mình đi phía trước dẫn đường cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền theo sát sau đó, cũng không đến người đàn ông trung niên một câu.
Có ý tứ, thái độ Lôi Trị Học đối với của người đàn ông béo lùn, có hơi cân nhắc. Rõ ràng y đứng ở phía sau Lôi Trị Học, khẳng định trước đó chiếm được sự ngầm đồng ý của Lôi Trị Học, nhưng Lôi Trị Học đối với y thấy như không thấy, cũng không giới thiệu y là ai, Hạ Tưởng liền nhiều ít đoán được chuyện gì.
Tới phòng rồi, Hạ Tưởng thấy hết thảy đã an bài thỏa đáng, cũng liền không nói gì, liền chờ Lôi Trị Học chủ động mở miệng đề cập sự kiện Lôi Tiểu Minh. Không ngờ Lôi Trị Học mở miệng nói ra câu đầu tiên, cũng không phải Lôi Tiểu Minh, cũng không phải Tống Nhất Phàm, mà là Tào Vĩnh Quốc.
Chỉ sợ Hạ Tưởng và Lôi Trị Học đều thật không ngờ chính là, lần giao thủ đầu tiên giữa bọn họ, đặt ra kết cấu chính trị trong một thời gian tương đối dài sau này…
/2185
|