Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ cùng lúc nhận được thông báo, lập tức chuẩn bị xuất phát, lên đường đi tới tỉnh Tây. Hai người còn cảm thấy thực sự khó hiểu, không phải đã quyết định ba ngày sau Bí thư Hạ mới chính thức nhậm chức sao, và sau khi Bí thư Hạ đến nhận chức một tuần, ông ta và Tiêu Ngũ mới đi Tấn Dương...
Sao đột nhiên lại đi sớm hơn thời hạn nhiều như vậy?
Khó hiểu thì khó hiểu, Nga Ni Trần đã quen nghe theo mệnh lệnh của Hạ Tưởng, cũng không hỏi nhiều, gặp mặt Tiêu Ngũ một lúc, rồi gần như ngay lập tức lên đường.
Hoa Nhài Vàng, Bạc đã về nước, ở lại Bắc Kinh giúp Nga Ni Trần quản lý sản nghiệp, hiện tại phần đông sản nghiệp trên danh nghĩa Nga Ni Trần, đều là kết quả phấn đấu của ông ta, cũng có một phần do Hạ Tưởng uỷ thác quyền quản lý lại cho ông ta, còn lại chính là tài sản của thành viên tổ chức kinh tế cùng sở hữu, Ví dụ như 5% cổ phần mỏ khai thác An Đạt ở tỉnh Tây mà anh ta vừa giành được.
Hiện tại, Nga Ni Trần giống như nhân vật đại quản gia của thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng, trong tay quản lý rất nhiều tài sản chung, khiến cho ông ta có chút cảm thấy tự hào, hơn nữa vì được Bí thư Hạ tín nhiệm mà càng thêm cao hứng. Hiện tại, sản nghiệp của ông ta chẳng những đã vượt qua thời kỳ thành phố Lang mà còn toàn thịnh, hơn nữa sản nghiệp có triển vọng tốt, tin rằng không quá năm năm, còn có thể tăng gấp đôi.
Đối với việc tự nhiên giành được 5% cổ phần của mỏ khai thác An Đạt với giá trị trên thị trường là 5 trăm triệu trở lên, mặc dù Nga Ni Trần không nắm rõ chân tướng sự việc, nhưng lại vô cùng khâm phục Diệp Thiên Nam, vừa mở miệng đã là 5 trăm triệu, quyền lực đầy hấp dẫn như vậy đã bị Diệp Thiên Nam vận dụng tới mức thành thạo đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa.
Đương nhiên, người mà Nga Ni Trần khâm phục nhất vẫn là Hạ Tưởng. Ngay cả một vị quan lớn cấp Thứ trưởng khôn khéo như Diệp Thiên Nam cũng có thể bị hắn lợi dụng. Hiện tại, Bí thư Hạ đang từng bước một bước vào cấp Bộ trưởng, có thể đoán được tương lai của Bí thư Hạ nhất định sẽ tỏa sáng.
- Tranh thủ sống lâu thêm vài năm, có thể chính mắt nhìn thấy Bí thư Hạ đi vào Trung Nam Hải.
Trên xe, Nga Ni Trần nhìn Tiêu Ngũ cảm thán nói.
Tiêu Ngũ đang lái xe —— với cấp bậc của anh ta đương nhiên là có lái xe, nhưng anh ta thích cảm giác lái xe, khi đi xa, anh ta thường tự mình lái xe ——một chiếc Land Rover cực chói sáng. Anh ta nghe Nga Ni Trần nói vậy liền cười:
- Chủ tịch Trần, tuổi ông không lớn, có thể sống thêm bốn mươi, năm mươi năm, đừng nói có thể nhìn thấy Bí thư Hạ đi vào Trung Nam Hải, còn có thể nhìn thấy Bí thư Hạ đứng lên lãnh đạo nhân dân thế giới
- Ha ha.
Nga Ni Trần vui vẻ cười to.
- Chỉ cần Trung Quốc hùng mạnh là tốt rồi, trọng trách cứu vớt thế giới, vẫn là giao cho nước Mĩ là tốt nhất. Nước Mĩ là thế giới cảnh sát, Bí thư Hạ chính là cục trưởng cục cảnh sát, chỉ cần nói thôi, cũng khiến cho nước Mĩ chạy gãy chân.
Tiêu Ngũ cười ha ha:
- Vẫn là Chủ tịch Trần cao minh.
Gần đây, chuyện tốt liên tục tới với Tiêu Ngũ. Phượng Mỹ Mỹ sinh cho anh ta một cậu con trai béo khoẻ, bất động sản Giang Sơn trong tình hình kinh tế bất động sản đang đình trệ, lại liên tiếp giành được mấy hạng mục công trình quan trọng, giá trị sản lượng có hi vọng tiếp tục được nâng cao không ít. Hiện tại, quy mô của bất động sản Giang Sơn so với ngày mới thành lập tăng không biết bao nhiêu lần. Anh ta cũng thực sự có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa Hạ Tưởng sắp nhậm chức Chủ tịch tỉnh, lại một lần nữa, anh ta trở lại bên cạnh lãnh đạo, Tiêu Ngũ liền có cảm giác vui sướng như tung vó trong gió xuân.
Nga Ni Trần trực tiếp bỏ rơi sự nịnh hót của Tiêu Ngũ, thoáng quay đầu lại nhìn lại phía sau:
- Ai đang ngồi trên xe của Bí thư Hạ vậy?
Xe Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần đi phía trước mở đường, cách xe của Hạ Tưởng một đoạn, ít nhất làm cho người ta có cảm giác không phải là cùng đi. Xe của Hạ Tưởng cũng không phải xe chuyên dụng của Tỉnh uỷ tỉnh Tây, lại càng không là xe chuyên dụng của Bộ, mà là một chiếc xe Audi mang giấy phép bình thường của Bắc Kinh.
Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần kiêm hộ tống của Hạ Tưởng cùng nhau đi tới Tấn Dương một tình phần của tỉnh Tây, cũng không biết rõ lắm về nguyên nhân Hạ Tưởng đột nhiên không cùng đi với cán bộ Ban Tổ chức Trung ương tới tỉnh Tây, cũng không rõ vì sao Hạ Tưởng lại cùng đi xe với một người xa lạ, hơn nữa, lại là một người phụ nữ xa lạ!
Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần tự nhiên sẽ không nhiều chuyện mà đi hỏi cho rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe nói sở dĩ Bí thư Hạ đột nhiên đi tới tỉnh Tây, cũng bởi vì sự xuất hiện của người xạ lạ đang ngồi trên xe hắn.
Nghe nói, người xa lạ này là quan lớn ở Tỉnh uỷ tỉnh Tây?
Trên xe Hạ Tưởng có bốn người. Phía trước là lái xe và Đường Thiên Vân, mặt sau là Hạ Tưởng và Đông Phương Hiểu.
Đông Phương Hiểu không phải là người lạ, chính là lãnh đạo Tỉnh uỷ tỉnh Tây thông qua Đường Thiên Vân có ý muốn dựa vào Hạ Tưởng. Dưới sự an bài của Đường Thiên Vân, Hạ Tưởng đã gặp mặt Đông Phương Hiểu một lần ở Bắc Kinh. Chỉ sau một giờ nói chuyện, lúc này Hạ Tưởng liền quyết định đi tới tỉnh Tây trước ba ngày!
Dựa theo quy định, Hạ Tưởng hẳn là sẽ cùng đi với cán bộ Ban Tổ chức Trung ương, trong đại hội toàn thể cán bộ Ban Tổ chức Trung ương cán bộ ở tỉnh Tây, sau khi trung ương tuyên bố quyết định trước mặt mọi người, hắn mới chính thức nhậm chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây, Quyền Chủ tịch tỉnh.
Mà muốn chính thức được trúng cử làm Chủ tịch tỉnh, còn phải chờ tỉnh triệu tập cuộc họp hội nghị Hội đồng nhân dân.
Còn suýt soát nửa năm nữa mới tới lúc đó.
Nếu Hạ Tưởng không chờ Ban Tổ chức Trung ương tiến cử mà đi tới tỉnh Tây, nghiêm khắc mà nói, hắn chỉ có thể tới đây với tư cách cá nhân, hoặc là nói, cải trang vi hành. Hơn nữa, bỏ lại Ban Tổ chức Trung ương, một mình tiến đến tỉnh Tây, nhất định là một hành động chính trị đầy nguy hiểm.
Mặc dù nói, lấy quan hệ giữa Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương, còn chưa tính tới việc Ban Tổ chức Trung ương không biết, cho dù có biết đến, cũng sẽ giả như không biết.
Nhưng với thông tin mà Đông Phương Hiểu vừa tiết lộ cho hắn, đáng để hắn thử một lần.
Năm nay, Đông Phương Hiểu 45 tuổi, rất có quan uy, là ủy viên thường vụ Tỉnh uỷ tỉnh Tây, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, các Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy ở trong nước đều từ tuổi 50 tuổi trở lên, nên cô vẫn là người trẻ tuổi. Nhưng nếu xét theo góc độ một người phụ nữ, hiển nhiên cô đã không còn cảnh xuân tươi đẹp, đã qua thời kì hoàng kim của người phụ nữ.
Tuy nhiên trên mặt của cô vẫn mơ hồ có thể thấy được vẻ tao nhã năm đó. Khuôn mặt cô vô cùng đoan trang bình tĩnh, rất có phong độ. Cô ngồi ngay ngắn ở phía tay trái của Hạ Tưởng, tỏ thái độ chăm chú lắng nghe.
Kỳ thật Hạ Tưởng không nói gì, đang trầm mặc thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Bên ngoài... Cũng không có phong cảnh gì. Mùa xuân đã quay về trái đất. Những ruộng đồng hiện cả ra trước mắt, còn chưa có màu xanh, mơ hồ có thể thấy được khắp nơi đang khô vàng. Ngẫu nhiên mà xuất hiện một ruộng lúa mới non xanh, làm cho ánh mắt của người ta sáng ngời, cảm giác hơi thở mùa xuân nồng đậm phà vào mặt.
Những cử động của Hạ Tưởng đều lọt vào trong mắt Đông Phương Hiểu, khiến trong lòng cô nhảy lên không chừng, càng thêm hoài nghi không biết lần này mạo muội tiến đến Bắc Kinh như vậy, gánh vác sự phiêu lưu chính trị nhất định để chờ gặp Hạ Tưởng và thông báo tình huống, có thể sẽ là mất nhiều hơn được hay không?
Tuy rằng Hạ Tưởng sắp nhậm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, xứng đáng là nhân vật số 2 ở tỉnh Tây, nhưng hắn... Dù sao trông hắn thực sự rất trẻ tuổi, Chủ tịch tỉnh 36 tuổi, có thể trấn giữ được thế cục này, có thể phục chúng hay không? Có thể thể hiện được uy quyền của Chủ tịch tỉnh trước một Lôi Trị Học kín không khe hở, thủ đoạn trong bông có kim hay không?
Khó!
Tuy rằng khó, tuy rằng đã đặt tiền cược lên người Hạ Tưởng, xác suất được thua phải lớn hơn một ít, nhưng Đông Phương Hiểu vẫn quyết định đánh cược một phen, đem toàn bộ đặt lên trên người Hạ Tưởng.
Thành bại chỉ do một hành động này, không thành công, liền hy sinh vì chính nghĩa!
Cô bị Lôi Trị Học áp chế đã lâu lắm, cô là phái bình dân, trước Lôi Trị Học nhất ngôn cửu đỉnh ở Tỉnh uỷ tỉnh Tây, khiến cho quyền uy của Trưởng ban Tuyên giáo bị áp chế đến mức gần như không còn sót lại chút gì, đừng nói có thể nắm trong tay phương hướng tuyên truyền của ban ngành Tuyên giáo, ngay cả việc điều chỉnh nhân sự bên trong ban Tuyên giáo, cũng phải chờ Lôi Trị Học gật đầu cô mới có thể phát hiệu, sai khiến.
Dưới sự liên hợp giáp công của Lôi Trị Học và Phó bí thư tỉnh ủy Trương Duy Chiếu, quyền hạn Trưởng ban Tuyên giáo của cô bị hạ xuống mức thấp nhất. Tuy rằng, cô là một phụ nữ làm Trưởng ban Tuyên giáo hiếm thấy trong nước, cũng được coi như là giới trẻ trong ngành, nhưng là quyền lực ít nhất trong các Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy trong nước như vậy, khiến cô làm sao có thể chịu nổi?
Thời kỳ Tào Vĩnh Quốc, quan hệ giữa cô và Tào Vĩnh Quốc cũng có thể nói là tốt, nhưng tuyệt đối không được tính là dòng chính của Tào Vĩnh Quốc. Khi vừa nghe nói Hạ Tưởng sắp tới đảm nhiệm chức tỉnh Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, suy nghĩ của cô lập tức linh hoạt, mắt liền sáng ngời, cơ hội tới rồi.
Phải nắm chặt cơ hội khác thường này một lần, nếu không nhiệm kỳ của cô ở tỉnh Tây chắc chắn sẽ không có gì nổi bật.
Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh, có thể đánh tan mối liên kết giữa Lôi Trị Học và Trương Duy Chiếu, trên, hình thành kiềm chế hữu hiệu đối với Lôi Trị Học. Dưới, mang đến cường lực giữ cân bằng đối với Trương Duy Chiếu. Nếu cô làm chu toàn, tin rằng thế cục Tỉnh uỷ tỉnh Tây, có thể có sự biến đổi ghê gớm!
Mặc dù trước khi xuất phát, Đông Phương Hiểu và Diệp Thiên Nam đã từng thông qua điện thoại, nhiều lần khẳng định tính cách của Hạ Tưởng mạnh mẽ, cứng rắn và sẽ không bạc đãi với ngừơi bên cạnh, nhưng sau khi thấy Hạ Tưởng, cô vẫn không khỏi có chút thất vọng, Hạ Tưởng còn trẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, đối chiếu với trong ảnh còn anh tuấn hơi nhiều.
Đông Phương Hiểu cũng không muốn trông mặt mà bắt hình dong, nhưng tất cả những người thật sự chìm sâu trong quan trường đập vào mắt đều là những người bốn mươi năm mươi tuổi thậm chí có những ông cụ đã năm mươi, sáu mười tuổi, giờ lại bất chợt nhìn thấy Hạ Tưởng trẻ như vậy, như thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, thì trong lòng thất vọng không thể nói lên lời.
Cũng may, sau khi Hạ Tưởng nghe cô phân tích về tình hình ở tỉnh Tây xong, đã nhanh chóng quyết định sẽ tới tỉnh Tây trước để ngầm điều tra, điều nay ít nhiều cũng giảm bớt tâm lý khẩn trương trong lòng cô, cô cảm thấy càng thêm tán thưởng trước phong cách dứt khoát không dây dưa của Hạ Tưởng.
Tuy nhiên, sau khi lên xe, Hạ Tưởng vẫn trầm mặc không nói gì, dường như cũng không có bao nhiêu tin tưởng đối với hành trình đến tỉnh Tây, lại khiến lo lắng trong lòng cô lại tăng thêm.
Hạ Tưởng trầm mặc chừng nửa giờ, vừa ra khỏi Bắc Kinh liền không nói được lời nào, hắn trầm mặc vì trong lòng đang vạch kế hoạch mưu tính đối với tỉnh Tây, cũng là có ý thăm dò sự điềm tĩnh của Đông Phương Hiểu.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng sẽ có người của dòng chính Tào Vĩnh Quốc tìm cách tiếp xúc với hắn trước, không ngờ, quan lớn tỉnh Tây đầu tiên chủ động thể hiện thiện ý và tự mình chạy đến Bắc Kinh muốn dựa vào hắn, không ngờ là một nữ Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy của phái bình dân, ít nhiều cũng khiến hắn giật mình.
Không chỉ giật mình, hắn còn cảm thấy có chút hoài nghi đối với Đông Phương Hiểu. Dù sao hắn cũng không hiểu rõ về Đông Phương Hiểu, không thể tin tưởng không chút nghi ngờ đối với mỗi người tới cửa nói muốn quy phục. Còn nữa, Hạ Tưởng cũng nhìn ra được sự thất vọng trong mắt Đông Phương Hiểu khi cô nhìn thấy hắn. Hắn liền quyết định thử Đông Phương Hiểu một lần, quan sát phản ứng của cô một chút, xem cô có phải có tiềm chất hợp tác cùng thổi mà ăn hay không.
Lần gặp đầu tiên cũng là quá trình thăm dò lẫn nhau.
Hạ Tưởng cũng không hoài nghi đối với thành ý của Đông Phương Hiểu, hắn chỉ lo lắng Đông Phương Hiểu không có đủ năng lực để liên kết với hắn. Từ phân tích thế cục tỉnh Tây của Đông Phương Hiểu có thể cho ra kết luận, hắn đi tỉnh Tây lần này, chẳng những là một Chủ tịch tỉnh yếu thế, hơn nữa không gian phát triển rất nhỏ.
Tỉnh Tây dưới sự quản lý của Lôi Trị Học suốt vài năm, không thể nói là tạt nước không lọt, từ trên thủ pháp mà xem xét, quả thật có ý đồ đem tỉnh Tây tổ chức thành mảnh đất riêng của phái phản đối. Với tư cách là một tỉnh đầu tiên trong nước có nguồn năng lượng lớn nhất. Hiện nay, nhu cầu ở trong nước đối với nguồn năng lượng của tỉnh Tây càng ngày càng dồi dào, không cần nói cũng biết nó có tầm quan trọng thế nào. Lôi Trị Học vừa rời khỏi Bắc Kinh liền nhảy dù tới tỉnh Tây, ý đồ nắm trong tay nguồn năng lượng, rõ như ban ngày
Nếu những lời mà Đông Phương Hiểu nói là thật, thì Hạ Tưởng gửi gắm một hy vọng rất lớn vào việc mạo muội tiến đến tỉnh Tây trước như vậy. Nếu hành động thích đáng, việc này sẽ mở ra một cánh cửa cho hắn ở tỉnh Tây, và có thể mượn cơ hội nhanh chóng đứng vững, mở ra cục diện.
Hiện tại, bước đầu sẽ tham gia vào vấn đề an toàn thực phẩm, bước tiếp theo sẽ nhúng tay món lãi kếch sù của ngành sản xuất y dược. Trong kế hoạch của Hạ Tưởng, bước cuối cùng mới đề cập đến ngành sản xuất nguồn năng lượng. Chẳng lẽ nói, trước tiên phải nhằm vào bố cục ngành sản xuất nguồn năng lượng?
Sao đột nhiên lại đi sớm hơn thời hạn nhiều như vậy?
Khó hiểu thì khó hiểu, Nga Ni Trần đã quen nghe theo mệnh lệnh của Hạ Tưởng, cũng không hỏi nhiều, gặp mặt Tiêu Ngũ một lúc, rồi gần như ngay lập tức lên đường.
Hoa Nhài Vàng, Bạc đã về nước, ở lại Bắc Kinh giúp Nga Ni Trần quản lý sản nghiệp, hiện tại phần đông sản nghiệp trên danh nghĩa Nga Ni Trần, đều là kết quả phấn đấu của ông ta, cũng có một phần do Hạ Tưởng uỷ thác quyền quản lý lại cho ông ta, còn lại chính là tài sản của thành viên tổ chức kinh tế cùng sở hữu, Ví dụ như 5% cổ phần mỏ khai thác An Đạt ở tỉnh Tây mà anh ta vừa giành được.
Hiện tại, Nga Ni Trần giống như nhân vật đại quản gia của thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng, trong tay quản lý rất nhiều tài sản chung, khiến cho ông ta có chút cảm thấy tự hào, hơn nữa vì được Bí thư Hạ tín nhiệm mà càng thêm cao hứng. Hiện tại, sản nghiệp của ông ta chẳng những đã vượt qua thời kỳ thành phố Lang mà còn toàn thịnh, hơn nữa sản nghiệp có triển vọng tốt, tin rằng không quá năm năm, còn có thể tăng gấp đôi.
Đối với việc tự nhiên giành được 5% cổ phần của mỏ khai thác An Đạt với giá trị trên thị trường là 5 trăm triệu trở lên, mặc dù Nga Ni Trần không nắm rõ chân tướng sự việc, nhưng lại vô cùng khâm phục Diệp Thiên Nam, vừa mở miệng đã là 5 trăm triệu, quyền lực đầy hấp dẫn như vậy đã bị Diệp Thiên Nam vận dụng tới mức thành thạo đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa.
Đương nhiên, người mà Nga Ni Trần khâm phục nhất vẫn là Hạ Tưởng. Ngay cả một vị quan lớn cấp Thứ trưởng khôn khéo như Diệp Thiên Nam cũng có thể bị hắn lợi dụng. Hiện tại, Bí thư Hạ đang từng bước một bước vào cấp Bộ trưởng, có thể đoán được tương lai của Bí thư Hạ nhất định sẽ tỏa sáng.
- Tranh thủ sống lâu thêm vài năm, có thể chính mắt nhìn thấy Bí thư Hạ đi vào Trung Nam Hải.
Trên xe, Nga Ni Trần nhìn Tiêu Ngũ cảm thán nói.
Tiêu Ngũ đang lái xe —— với cấp bậc của anh ta đương nhiên là có lái xe, nhưng anh ta thích cảm giác lái xe, khi đi xa, anh ta thường tự mình lái xe ——một chiếc Land Rover cực chói sáng. Anh ta nghe Nga Ni Trần nói vậy liền cười:
- Chủ tịch Trần, tuổi ông không lớn, có thể sống thêm bốn mươi, năm mươi năm, đừng nói có thể nhìn thấy Bí thư Hạ đi vào Trung Nam Hải, còn có thể nhìn thấy Bí thư Hạ đứng lên lãnh đạo nhân dân thế giới
- Ha ha.
Nga Ni Trần vui vẻ cười to.
- Chỉ cần Trung Quốc hùng mạnh là tốt rồi, trọng trách cứu vớt thế giới, vẫn là giao cho nước Mĩ là tốt nhất. Nước Mĩ là thế giới cảnh sát, Bí thư Hạ chính là cục trưởng cục cảnh sát, chỉ cần nói thôi, cũng khiến cho nước Mĩ chạy gãy chân.
Tiêu Ngũ cười ha ha:
- Vẫn là Chủ tịch Trần cao minh.
Gần đây, chuyện tốt liên tục tới với Tiêu Ngũ. Phượng Mỹ Mỹ sinh cho anh ta một cậu con trai béo khoẻ, bất động sản Giang Sơn trong tình hình kinh tế bất động sản đang đình trệ, lại liên tiếp giành được mấy hạng mục công trình quan trọng, giá trị sản lượng có hi vọng tiếp tục được nâng cao không ít. Hiện tại, quy mô của bất động sản Giang Sơn so với ngày mới thành lập tăng không biết bao nhiêu lần. Anh ta cũng thực sự có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa Hạ Tưởng sắp nhậm chức Chủ tịch tỉnh, lại một lần nữa, anh ta trở lại bên cạnh lãnh đạo, Tiêu Ngũ liền có cảm giác vui sướng như tung vó trong gió xuân.
Nga Ni Trần trực tiếp bỏ rơi sự nịnh hót của Tiêu Ngũ, thoáng quay đầu lại nhìn lại phía sau:
- Ai đang ngồi trên xe của Bí thư Hạ vậy?
Xe Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần đi phía trước mở đường, cách xe của Hạ Tưởng một đoạn, ít nhất làm cho người ta có cảm giác không phải là cùng đi. Xe của Hạ Tưởng cũng không phải xe chuyên dụng của Tỉnh uỷ tỉnh Tây, lại càng không là xe chuyên dụng của Bộ, mà là một chiếc xe Audi mang giấy phép bình thường của Bắc Kinh.
Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần kiêm hộ tống của Hạ Tưởng cùng nhau đi tới Tấn Dương một tình phần của tỉnh Tây, cũng không biết rõ lắm về nguyên nhân Hạ Tưởng đột nhiên không cùng đi với cán bộ Ban Tổ chức Trung ương tới tỉnh Tây, cũng không rõ vì sao Hạ Tưởng lại cùng đi xe với một người xa lạ, hơn nữa, lại là một người phụ nữ xa lạ!
Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần tự nhiên sẽ không nhiều chuyện mà đi hỏi cho rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe nói sở dĩ Bí thư Hạ đột nhiên đi tới tỉnh Tây, cũng bởi vì sự xuất hiện của người xạ lạ đang ngồi trên xe hắn.
Nghe nói, người xa lạ này là quan lớn ở Tỉnh uỷ tỉnh Tây?
Trên xe Hạ Tưởng có bốn người. Phía trước là lái xe và Đường Thiên Vân, mặt sau là Hạ Tưởng và Đông Phương Hiểu.
Đông Phương Hiểu không phải là người lạ, chính là lãnh đạo Tỉnh uỷ tỉnh Tây thông qua Đường Thiên Vân có ý muốn dựa vào Hạ Tưởng. Dưới sự an bài của Đường Thiên Vân, Hạ Tưởng đã gặp mặt Đông Phương Hiểu một lần ở Bắc Kinh. Chỉ sau một giờ nói chuyện, lúc này Hạ Tưởng liền quyết định đi tới tỉnh Tây trước ba ngày!
Dựa theo quy định, Hạ Tưởng hẳn là sẽ cùng đi với cán bộ Ban Tổ chức Trung ương, trong đại hội toàn thể cán bộ Ban Tổ chức Trung ương cán bộ ở tỉnh Tây, sau khi trung ương tuyên bố quyết định trước mặt mọi người, hắn mới chính thức nhậm chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây, Quyền Chủ tịch tỉnh.
Mà muốn chính thức được trúng cử làm Chủ tịch tỉnh, còn phải chờ tỉnh triệu tập cuộc họp hội nghị Hội đồng nhân dân.
Còn suýt soát nửa năm nữa mới tới lúc đó.
Nếu Hạ Tưởng không chờ Ban Tổ chức Trung ương tiến cử mà đi tới tỉnh Tây, nghiêm khắc mà nói, hắn chỉ có thể tới đây với tư cách cá nhân, hoặc là nói, cải trang vi hành. Hơn nữa, bỏ lại Ban Tổ chức Trung ương, một mình tiến đến tỉnh Tây, nhất định là một hành động chính trị đầy nguy hiểm.
Mặc dù nói, lấy quan hệ giữa Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương, còn chưa tính tới việc Ban Tổ chức Trung ương không biết, cho dù có biết đến, cũng sẽ giả như không biết.
Nhưng với thông tin mà Đông Phương Hiểu vừa tiết lộ cho hắn, đáng để hắn thử một lần.
Năm nay, Đông Phương Hiểu 45 tuổi, rất có quan uy, là ủy viên thường vụ Tỉnh uỷ tỉnh Tây, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, các Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy ở trong nước đều từ tuổi 50 tuổi trở lên, nên cô vẫn là người trẻ tuổi. Nhưng nếu xét theo góc độ một người phụ nữ, hiển nhiên cô đã không còn cảnh xuân tươi đẹp, đã qua thời kì hoàng kim của người phụ nữ.
Tuy nhiên trên mặt của cô vẫn mơ hồ có thể thấy được vẻ tao nhã năm đó. Khuôn mặt cô vô cùng đoan trang bình tĩnh, rất có phong độ. Cô ngồi ngay ngắn ở phía tay trái của Hạ Tưởng, tỏ thái độ chăm chú lắng nghe.
Kỳ thật Hạ Tưởng không nói gì, đang trầm mặc thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Bên ngoài... Cũng không có phong cảnh gì. Mùa xuân đã quay về trái đất. Những ruộng đồng hiện cả ra trước mắt, còn chưa có màu xanh, mơ hồ có thể thấy được khắp nơi đang khô vàng. Ngẫu nhiên mà xuất hiện một ruộng lúa mới non xanh, làm cho ánh mắt của người ta sáng ngời, cảm giác hơi thở mùa xuân nồng đậm phà vào mặt.
Những cử động của Hạ Tưởng đều lọt vào trong mắt Đông Phương Hiểu, khiến trong lòng cô nhảy lên không chừng, càng thêm hoài nghi không biết lần này mạo muội tiến đến Bắc Kinh như vậy, gánh vác sự phiêu lưu chính trị nhất định để chờ gặp Hạ Tưởng và thông báo tình huống, có thể sẽ là mất nhiều hơn được hay không?
Tuy rằng Hạ Tưởng sắp nhậm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, xứng đáng là nhân vật số 2 ở tỉnh Tây, nhưng hắn... Dù sao trông hắn thực sự rất trẻ tuổi, Chủ tịch tỉnh 36 tuổi, có thể trấn giữ được thế cục này, có thể phục chúng hay không? Có thể thể hiện được uy quyền của Chủ tịch tỉnh trước một Lôi Trị Học kín không khe hở, thủ đoạn trong bông có kim hay không?
Khó!
Tuy rằng khó, tuy rằng đã đặt tiền cược lên người Hạ Tưởng, xác suất được thua phải lớn hơn một ít, nhưng Đông Phương Hiểu vẫn quyết định đánh cược một phen, đem toàn bộ đặt lên trên người Hạ Tưởng.
Thành bại chỉ do một hành động này, không thành công, liền hy sinh vì chính nghĩa!
Cô bị Lôi Trị Học áp chế đã lâu lắm, cô là phái bình dân, trước Lôi Trị Học nhất ngôn cửu đỉnh ở Tỉnh uỷ tỉnh Tây, khiến cho quyền uy của Trưởng ban Tuyên giáo bị áp chế đến mức gần như không còn sót lại chút gì, đừng nói có thể nắm trong tay phương hướng tuyên truyền của ban ngành Tuyên giáo, ngay cả việc điều chỉnh nhân sự bên trong ban Tuyên giáo, cũng phải chờ Lôi Trị Học gật đầu cô mới có thể phát hiệu, sai khiến.
Dưới sự liên hợp giáp công của Lôi Trị Học và Phó bí thư tỉnh ủy Trương Duy Chiếu, quyền hạn Trưởng ban Tuyên giáo của cô bị hạ xuống mức thấp nhất. Tuy rằng, cô là một phụ nữ làm Trưởng ban Tuyên giáo hiếm thấy trong nước, cũng được coi như là giới trẻ trong ngành, nhưng là quyền lực ít nhất trong các Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy trong nước như vậy, khiến cô làm sao có thể chịu nổi?
Thời kỳ Tào Vĩnh Quốc, quan hệ giữa cô và Tào Vĩnh Quốc cũng có thể nói là tốt, nhưng tuyệt đối không được tính là dòng chính của Tào Vĩnh Quốc. Khi vừa nghe nói Hạ Tưởng sắp tới đảm nhiệm chức tỉnh Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, suy nghĩ của cô lập tức linh hoạt, mắt liền sáng ngời, cơ hội tới rồi.
Phải nắm chặt cơ hội khác thường này một lần, nếu không nhiệm kỳ của cô ở tỉnh Tây chắc chắn sẽ không có gì nổi bật.
Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh, có thể đánh tan mối liên kết giữa Lôi Trị Học và Trương Duy Chiếu, trên, hình thành kiềm chế hữu hiệu đối với Lôi Trị Học. Dưới, mang đến cường lực giữ cân bằng đối với Trương Duy Chiếu. Nếu cô làm chu toàn, tin rằng thế cục Tỉnh uỷ tỉnh Tây, có thể có sự biến đổi ghê gớm!
Mặc dù trước khi xuất phát, Đông Phương Hiểu và Diệp Thiên Nam đã từng thông qua điện thoại, nhiều lần khẳng định tính cách của Hạ Tưởng mạnh mẽ, cứng rắn và sẽ không bạc đãi với ngừơi bên cạnh, nhưng sau khi thấy Hạ Tưởng, cô vẫn không khỏi có chút thất vọng, Hạ Tưởng còn trẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, đối chiếu với trong ảnh còn anh tuấn hơi nhiều.
Đông Phương Hiểu cũng không muốn trông mặt mà bắt hình dong, nhưng tất cả những người thật sự chìm sâu trong quan trường đập vào mắt đều là những người bốn mươi năm mươi tuổi thậm chí có những ông cụ đã năm mươi, sáu mười tuổi, giờ lại bất chợt nhìn thấy Hạ Tưởng trẻ như vậy, như thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, thì trong lòng thất vọng không thể nói lên lời.
Cũng may, sau khi Hạ Tưởng nghe cô phân tích về tình hình ở tỉnh Tây xong, đã nhanh chóng quyết định sẽ tới tỉnh Tây trước để ngầm điều tra, điều nay ít nhiều cũng giảm bớt tâm lý khẩn trương trong lòng cô, cô cảm thấy càng thêm tán thưởng trước phong cách dứt khoát không dây dưa của Hạ Tưởng.
Tuy nhiên, sau khi lên xe, Hạ Tưởng vẫn trầm mặc không nói gì, dường như cũng không có bao nhiêu tin tưởng đối với hành trình đến tỉnh Tây, lại khiến lo lắng trong lòng cô lại tăng thêm.
Hạ Tưởng trầm mặc chừng nửa giờ, vừa ra khỏi Bắc Kinh liền không nói được lời nào, hắn trầm mặc vì trong lòng đang vạch kế hoạch mưu tính đối với tỉnh Tây, cũng là có ý thăm dò sự điềm tĩnh của Đông Phương Hiểu.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng sẽ có người của dòng chính Tào Vĩnh Quốc tìm cách tiếp xúc với hắn trước, không ngờ, quan lớn tỉnh Tây đầu tiên chủ động thể hiện thiện ý và tự mình chạy đến Bắc Kinh muốn dựa vào hắn, không ngờ là một nữ Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy của phái bình dân, ít nhiều cũng khiến hắn giật mình.
Không chỉ giật mình, hắn còn cảm thấy có chút hoài nghi đối với Đông Phương Hiểu. Dù sao hắn cũng không hiểu rõ về Đông Phương Hiểu, không thể tin tưởng không chút nghi ngờ đối với mỗi người tới cửa nói muốn quy phục. Còn nữa, Hạ Tưởng cũng nhìn ra được sự thất vọng trong mắt Đông Phương Hiểu khi cô nhìn thấy hắn. Hắn liền quyết định thử Đông Phương Hiểu một lần, quan sát phản ứng của cô một chút, xem cô có phải có tiềm chất hợp tác cùng thổi mà ăn hay không.
Lần gặp đầu tiên cũng là quá trình thăm dò lẫn nhau.
Hạ Tưởng cũng không hoài nghi đối với thành ý của Đông Phương Hiểu, hắn chỉ lo lắng Đông Phương Hiểu không có đủ năng lực để liên kết với hắn. Từ phân tích thế cục tỉnh Tây của Đông Phương Hiểu có thể cho ra kết luận, hắn đi tỉnh Tây lần này, chẳng những là một Chủ tịch tỉnh yếu thế, hơn nữa không gian phát triển rất nhỏ.
Tỉnh Tây dưới sự quản lý của Lôi Trị Học suốt vài năm, không thể nói là tạt nước không lọt, từ trên thủ pháp mà xem xét, quả thật có ý đồ đem tỉnh Tây tổ chức thành mảnh đất riêng của phái phản đối. Với tư cách là một tỉnh đầu tiên trong nước có nguồn năng lượng lớn nhất. Hiện nay, nhu cầu ở trong nước đối với nguồn năng lượng của tỉnh Tây càng ngày càng dồi dào, không cần nói cũng biết nó có tầm quan trọng thế nào. Lôi Trị Học vừa rời khỏi Bắc Kinh liền nhảy dù tới tỉnh Tây, ý đồ nắm trong tay nguồn năng lượng, rõ như ban ngày
Nếu những lời mà Đông Phương Hiểu nói là thật, thì Hạ Tưởng gửi gắm một hy vọng rất lớn vào việc mạo muội tiến đến tỉnh Tây trước như vậy. Nếu hành động thích đáng, việc này sẽ mở ra một cánh cửa cho hắn ở tỉnh Tây, và có thể mượn cơ hội nhanh chóng đứng vững, mở ra cục diện.
Hiện tại, bước đầu sẽ tham gia vào vấn đề an toàn thực phẩm, bước tiếp theo sẽ nhúng tay món lãi kếch sù của ngành sản xuất y dược. Trong kế hoạch của Hạ Tưởng, bước cuối cùng mới đề cập đến ngành sản xuất nguồn năng lượng. Chẳng lẽ nói, trước tiên phải nhằm vào bố cục ngành sản xuất nguồn năng lượng?
/2185
|