Sau khi Trần Diễm và Quý Như Lan trò chuyện với nhau lần trước, liền biến mất không dấu vết, lại rất ít xuất đầu lộ diện trước mặt người khác, ngoại trừ chuyến đi đến tỉnh ủy ra, cô vẫn ru rú trong nhà, ở trong biệt thự, không để ý đến chuyện bên ngoài, gần như cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài.
Trên thực tế, với tính tình của Trần Diễm không thể tĩnh lặng được, cô sở dĩ làm như vậy, chính là được cao nhân chỉ bảo, tạm thời trốn tránh đầu sóng ngọn gió, bất kể cô không hề cho rằng đầu cơ truyenfull.vn đầu cơ sự kiện ăn xén của công của cô không thể tạo thành ảnh hưởng thực sự đối với cô.
Ở trên lãnh thổ tỉnh Tây, không ai đá động được cô.
Về phần Hạ Tưởng có nhúng tay vào chuyện của cô hay không, cô cũng không nghĩ sâu, cho rằng Hạ Tưởng mới tới tỉnh Tây, cực kỳ phức tạp không biết bắt đầu từ đâu, làm sao lo được việc nhỏ của cô? Hơn nữa, cô tạm thời không cùng giang an, Lôi Tiểu Minh gây phiền toái cho hắn đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ hắn muốn lấy cô làm bia ngắm?
Hạ Tưởng thật muốn dám lấy cô làm mồi lửa, cô sẽ không sợ trở mặt, ngay cả mặt mũi Quý Như Lan cũng không chiếu cố, trực tiếp liều mạng với Hạ Tưởng.
Trần Diễm tin chắc mười phần rằng Hạ Tưởng sẽ không đem chuyện của cô ra nói, bởi vì chuyện của cô là tối kỵ trong quan trường ở Tỉnh Tây, không thể va chạm được, ai va chạm người đó xui xẻo, đừng xem Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh, cũng sẽ tổn thương đến không dậy nổi.
Đang lúc một mình nhàn nhã vô vị, Quý Như Lan lại gọi điện thoại đến.
- Diễm Diễm, tôi đang Bắc Kinh chán chết được, muốn tới Tấn Dương giải khuây, Tấn Dương có gì tốt để chơi không?
Giọng điệu của Quý Như Lan dịu dàng, giống như gió xuân khiến cho người ta say đắm.
- Chỗ để chơi thì không có, người ham chơi lại không hề ít.
Trần Diễm tức giận khiển trách.
- Hạ Tưởng gì đó của cô vừa đến tỉnh Tây, tỉnh Tây liền không an bình nữa, tôi tìm hiểu một chút quá khứ của hắn, hắn đi đến đâu, thì ở đó sẽ có người xui xẻo, cô nói hắn có phải sao quả tạ không?
Quý Như Lan mỉm cười: Nguồn truyện:
- Cô sao không suy nghĩ ngược lại chút, phải nói, hắn đi đến đâu, đều có một đám tham quan xui xẻo, đều đem lại hạnh phúc cho dân chúng khắp nơi.
- Hừ, bây giờ còn thật sự có quan tốt vì dân chúng làm việc thực tế sao? Tôi xem hắn là tìm cách đạt được danh tiếng mà thôi.
- Tranh thủ thanh danh thì sao? Nếu quan lớn nhỏ cả nước đều vì tranh thủ thanh danh, yêu thanh danh mà tạo phúc cho dân, cũng là vinh hạnh cho quốc gia hạnh phúc cho nhân dân, chỉ tiếc, hiện tại nhiều cán bộ ngay cả cốt lõi đạo đức và liêm sỉ đều từ bỏ.
- Được rồi, được rồi, tôi nói không lại cô, không cùng cô thảo luận đề tài chính trị nữa, dù sao cô muốn tới Tấn Dương, tôi rất hoan nghênh. Nhưng tôi nói trước nếu Hạ Tưởng nếu động điểm mấu chốt của tôi, tôi có thể không để yên cho hắn, đến lúc đó đừng trách tôi không nói tình cảm.
- Được, cô nói sao thì cứ vậy.
Quý Như Lan cười ha hả mà cúp điện thoại, sắc mặt lại trầm xuống, chân trần đi lại trong phòng, tự nói:
- Trần Diễm ơi Trần Diễm, cô quá tự phụ, đánh giá bản thân quá cao, khi tôi bắt đầu cũng thế. Tuy nhiên, vẫn hi vọng cô và hắn không đứng trên phương diện đối lập, nếu không…
Nếu không thì sao, Quý Như Lan không dám nghĩ sâu.
Trần Diễm cũng như Quý Như Lan, cúp điện thoại, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, lắc đầu tự cười giễu, sau đó ngồi trước máy vi tính, tài liệu trong máy vi tính cho thấy tất cả đều là của Hạ Tưởng.
Một mặt nhẹ nhàng khuấy cà phê, một mặt xem xét sơ yếu lý lịch của Hạ Tưởng, khóe miệng của Trần Diễm trước sau lộ một chút ý cười nhạt, bên trong ý cười có ý không cho là đúng và sự khinh miệt.
Đại khái sau khi nhìn qua sơ yếu lý lịch của Hạ Tưởng một lần, Trần Diễm lại cầm lấy điện thoại, gọi đến một số:
- Giang An, buổi tối gặp mặt ở chỗ cũ
Trụ sở làm việc Tỉnh ủy tỉnh Tây xây dựng mới không lâu, phòng họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy cũng vừa mới đầu tư sử dụng không lâu, từ các thiết bị lắp đặt đến dụng cụ làm việc, toàn bộ đều mới.
Hạ Tưởng ngồi ở vị trí số 2, sắc mặt bình thản, nhìn không chớp mắt. Hắn 36 tuổi, số lần tham dự hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vô số kể, từ ban đầu ngồi ở vị trí cuối, rồi từng bước thăng cấp, thẳng cho tới hôm nay, cuối cùng ngồi ở vị trí số 2, đã trải qua nhiều năm gian khổ.
Từ phó bộ đến chính bộ, là một đoạn đường vô cùng dài và khó khăn, có 90% cán bộ cấp thứ trưởng trở lên, cả đời dừng lại ở ngoài cánh cửa của cấp Bộ trưởng.
Từ vị trí số 3 ở Lĩnh Nam đến vị trí số 2 ở tỉnh Tây, tuy rằng chỉ là tiến lên một bậc, nhưng ý nghĩa lại không tầm thường, không có mấy người có thể từ vị trí số 3 tiến một bước ngồi vào vị trí số 2.
Hạ Tưởng đã quen với bầu không khí của hội nghị thường vụ rồi, mặc dù hắn rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của quyền lực của Lôi Trị Học ở hội nghị thường vụ này là đệ nhất không người thách thức, trước mặt ngồi xuống liền có khí thế hùng mạnh, nhưng hắn vẫn bình tĩnh ung dung, cũng không thể hiện sự cao thượng của Chủ tịch một tỉnh, cũng không tỏ vẻ bị sự uy hiếp của Lôi Trị Học liền có thái độ cúi đầu nghe theo.
Hội nghị do Lôi Trị Học chủ trì.
Sau khi Lôi Trị Học nhằm vào xu thế lớn của tình hình kinh tế trong nước phát biểu suông một loạt nội dung, nhưng nêu rõ những nét chính của vấn đề, liền rơi xuống trên tình hình cụ thể của tỉnh Tây, chỉ ra tỉnh Tây là khu thí nghiệm chuyển hình kinh tế của các tỉnh trong nước, gánh vác sứ mệnh lịch sử quan trọng, ý chí phải kiên định bất di bất dịch mà thực hiện đầy đủ chỉ thị của Trung ương, vì tỉnh Tây chuyển hình thuận lợi, mỗi người đều phải thực sự đứng lên hành động, dùng hành động thực tế xây dựng một tỉnh Tây mới mà cố gắng làm việc.
Sau đó, mọi người đều tỏ thái độ ủng hộ bài phát biểu của Lôi Trị Học, một mảng trong cuộc họp có tiếng hùa theo.
Hạ Tưởng nhìn hết mọi vẻ mặt của các ủy viên thường vụ, hắn ngồi ở vị trí ánh sáng tốt, vừa dịp có thể thấy rõ mỗi người hoặc biểu diễn khoa trương hoặc chân thực, mà người khác nếu muốn nhìn hắn, liền bị phản quang.
Xếp hạng của ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tây, cũng rất thú vị. Xếp hạng của tỉnh bình thường vô cùng giống nhau, nếu muốn nói tương tự, cơ bản hơi có điểm giống Lĩnh Nam.
Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh phân chia sắp xếp một vài vị trí, không cần phải nói, sau Hạ Tưởng, chính là Phó bí thư tỉnh ủy Trương Duy Chiếu. Trương Duy Chiếu thực là một người thú vị, trước sau một vẻ mặt cười tủm tỉm, dường như ai cũng đều có cảm tình và có thể chơi thân.
Sau Trương Duy Chiếu, chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền. Sau Vương Hướng Tiền, là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Mao Thân Văn. Sau Mao Thân Văn, chính là Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Đông Phương Hiểu.
Nói chung, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy xếp hạng dựa vào trước như vậy, tỉnh Tây là trường hợp đặc biệt. Xếp hạng của Đông Phương Hiểu thậm chí còn vượt qua Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Bí thư Đảng ủy công an, một là có liên quan đến lý lịch của cô, hai là công tác tuyên truyền của Tỉnh Tây quả thật cũng là đặc biệt quan trọng.
Sau Đông Phương Hiểu, là Phó chủ tịch tỉnh Phùng Kiện Siêu. Phùng Kiện Siêu trong tỉnh ủy, cũng là phái thanh niên, y và Lôi Trị Học cùng tuổi, đương nhiên, so với Hạ Tưởng, y vẫn lớn hơn 10 tuổi. Ánh mắt Hạ Tưởng nhìn chăm chăm vào Phùng Kiện Siêu vài giây, bất động thanh sắc mà mỉm cười.
Sau Phùng Kiện Siêu, là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tây Lưu Bình Hành. Với tư cách Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, xếp hạng gần cuối như thế, có thể thấy công tác khai triển Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tây không được mọi người chú ý, cũng không quá xem trọng.
Sau đó là Bí thư thành ủy Tấn Dương Trương Tắc Dương. Bộ dạng lão thành của Trương Tắc Dương rất ôn hòa, đeo một cặp kính, có vẻ là người rất nho nhã.
Sau đó là Ủy viên chính trị quân ủy Tỉnh Tây Đổng Văn Vũ.
Sau Đổng Văn Vũ, là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Âu Khắc Nhân. Âu Khắc Nhân ban đầu là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Lôi Trị Học đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy năm thứ hai đã được đề bạt làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, y là dòng chính của ai thì không cần nói cũng biết. Bí thư Tỉnh ủy không nhất định hoàn toàn nắm trong tay ban Tổ chức cán bộ, nhưng nhất định phải có một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trung thành.
Sau Âu Khắc Nhân, là Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy kiêm sở công an Mộc Thành Kiệt.
Đúng vậy, Bí thư đảng ủy công an tỉnh Tây kiêm giám đốc sở công an là Mộc Thành Kiệt xếp hạng thứ hai từ dưới đếm lên ở hội nghị thường vụ, gần như là trường hợp đặc biệt trong nước, tất nhiên có liên quan đến lai lịch nông, tuổi còn trẻ của Mộc Thành Kiệt hơn nữa mới đề bạt, nhưng thể hiện một điểm, công tác chính trị pháp luật ở tỉnh Tây giống như công tác Ủy ban Kỷ luật, không được chú trọng và rất khó đạt được thành tích.
Xếp hạng không ở đằng trước, vốn không có quyền phát ngôn quá lớn, nói ra thì sức lực sẽ không đủ mạnh.
Từ xếp hạng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lưu Bình Hành và Bí thư Đảng ủy công an là có thể bước đầu rút ra kết luận, quan trường ở tỉnh Tây, quả thực sương mù chồng chất, truyền thống, tầm quan trọng của xếp hạng nhân vật thực quyền trên rất gần cuối, sau lưng dám chắc sẽ có một loạt cuộc đọ sức không ai biết. Đồng thời cũng lộ ra một góc yếu của hiện trạng tỉnh Tây, càng làm cho Hạ Tưởng nhận thấy rõ hắn đang đứng trước bao nhiêu vấn đề ác liệt.
Người xếp hạng cuối cùng trong Hội nghị thường vụ là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc ở Tỉnh ủy Từ Học Giả, có thể xem như trong tỉnh Tây không có bao nhiêu công tác mặt trận Tổ quốc phải làm, Từ Học Giả xếp hạng cuối cùng, là lẽ phải.
Sau khi phát biểu xong, Lôi Trị Học nâng tay nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi Hạ Tưởng một câu:
- Đồng chí Hạ Tưởng còn có gì muốn bổ sung không?
Nhìn đồng hồ trước rồi hỏi, rõ ràng là ám chỉ thời gian không còn nhiều nữa, nói đúng là, cũng không phải thật tâm muốn cho Hạ Tưởng bổ sung.
Kỳ thực cũng là Lôi Trị Học cố tình làm khó dễ Hạ Tưởng, thân là người đứng đầu thủ đoạn thường dùng chính là thăm dò nhân vật số hai một số việc nhỏ, lần đầu tiên nhân nhượng, còn có lần thứ hai, dần dà, nhân vật số hai sẽ từng bước bị nhân vật số một gây áp lực gắt gao, cuối cùng không ngẩng đầu lên được. Việc nhỏ không nhỏ, nhất là tới cấp tỉnh bộ rồi, chính trị lại càng không phải việc nhỏ.
Nếu Hạ Tưởng hiểu rõ ý ám chỉ rõ ràng của Lôi Trị Học, mà lùi lại một bước, như vậy hắn trên khí thế thua một cấp, chẳng khác nào một mở đầu không tốt. Ủy viên thường vụ tham dự đều là quan chức lão thành, có người lập tức nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt kỳ vọng, có người cúi đầu lại nghiêng tai lắng nghe, cũng có người nhìn có chút hả hê, cái quan trọng nhất là muốn xem Hạ Tưởng ứng đối như thế nào khi Lôi Trị Học ra tay.
- Nội dung chỉ thị của Bí thư Lôi lúc đầu đã rất toàn diện, tôi cũng không muốn chậm trễ thời gian của các vị nữa, nhưng bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện liến quan tới hình tượng tỉnh Tây, cảm thấy rất cần thiết thông báo cho các vị một tiếng.
Hạ Tưởng chậm rãi phát biểu, ánh mắt rất xung, giọng điệu lãnh đạm, nhưng vẻ mặt rất kiên quyết không có nghi ngờ gì.
- Sự kiện Trần Diễm, tin rằng các đồng chí đều đã nghe rồi, tuy nói là đồn đại trên truyenfull.vn không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng truyenfull.vn cũng là một tấm gương soi, cũng không phải tin đồn vô căn cứ, hơn nữa, tôi còn nghe được một số nội tình bên trong sự kiện Trần Diễm.
Hạ Tưởng vừa nói lời này ra, Lôi Trị Học sắc mặt hơi đổi, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền cũng tức giận biến sắc, suýt nữa không khống chế được.
Mà sắc mặt của Đông Phương Hiểu bỗng nhiên vui vẻ, vẻ mặt mừng rỡ suýt nữa không thể che giấu.
Đầy thâm ý hơn chính là, ánh mắt của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mao Thân Văn đột nhiên nheo lại, không thể tin được mà ngẩng đầu lên một cái, ánh mắt hướng về Hạ Tưởng vô cùng mãnh liệt
Sự kiện Trần Diễm, chính thức dẫn nổ quan trường ở tỉnh Tây.
Trên thực tế, với tính tình của Trần Diễm không thể tĩnh lặng được, cô sở dĩ làm như vậy, chính là được cao nhân chỉ bảo, tạm thời trốn tránh đầu sóng ngọn gió, bất kể cô không hề cho rằng đầu cơ truyenfull.vn đầu cơ sự kiện ăn xén của công của cô không thể tạo thành ảnh hưởng thực sự đối với cô.
Ở trên lãnh thổ tỉnh Tây, không ai đá động được cô.
Về phần Hạ Tưởng có nhúng tay vào chuyện của cô hay không, cô cũng không nghĩ sâu, cho rằng Hạ Tưởng mới tới tỉnh Tây, cực kỳ phức tạp không biết bắt đầu từ đâu, làm sao lo được việc nhỏ của cô? Hơn nữa, cô tạm thời không cùng giang an, Lôi Tiểu Minh gây phiền toái cho hắn đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ hắn muốn lấy cô làm bia ngắm?
Hạ Tưởng thật muốn dám lấy cô làm mồi lửa, cô sẽ không sợ trở mặt, ngay cả mặt mũi Quý Như Lan cũng không chiếu cố, trực tiếp liều mạng với Hạ Tưởng.
Trần Diễm tin chắc mười phần rằng Hạ Tưởng sẽ không đem chuyện của cô ra nói, bởi vì chuyện của cô là tối kỵ trong quan trường ở Tỉnh Tây, không thể va chạm được, ai va chạm người đó xui xẻo, đừng xem Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh, cũng sẽ tổn thương đến không dậy nổi.
Đang lúc một mình nhàn nhã vô vị, Quý Như Lan lại gọi điện thoại đến.
- Diễm Diễm, tôi đang Bắc Kinh chán chết được, muốn tới Tấn Dương giải khuây, Tấn Dương có gì tốt để chơi không?
Giọng điệu của Quý Như Lan dịu dàng, giống như gió xuân khiến cho người ta say đắm.
- Chỗ để chơi thì không có, người ham chơi lại không hề ít.
Trần Diễm tức giận khiển trách.
- Hạ Tưởng gì đó của cô vừa đến tỉnh Tây, tỉnh Tây liền không an bình nữa, tôi tìm hiểu một chút quá khứ của hắn, hắn đi đến đâu, thì ở đó sẽ có người xui xẻo, cô nói hắn có phải sao quả tạ không?
Quý Như Lan mỉm cười: Nguồn truyện:
- Cô sao không suy nghĩ ngược lại chút, phải nói, hắn đi đến đâu, đều có một đám tham quan xui xẻo, đều đem lại hạnh phúc cho dân chúng khắp nơi.
- Hừ, bây giờ còn thật sự có quan tốt vì dân chúng làm việc thực tế sao? Tôi xem hắn là tìm cách đạt được danh tiếng mà thôi.
- Tranh thủ thanh danh thì sao? Nếu quan lớn nhỏ cả nước đều vì tranh thủ thanh danh, yêu thanh danh mà tạo phúc cho dân, cũng là vinh hạnh cho quốc gia hạnh phúc cho nhân dân, chỉ tiếc, hiện tại nhiều cán bộ ngay cả cốt lõi đạo đức và liêm sỉ đều từ bỏ.
- Được rồi, được rồi, tôi nói không lại cô, không cùng cô thảo luận đề tài chính trị nữa, dù sao cô muốn tới Tấn Dương, tôi rất hoan nghênh. Nhưng tôi nói trước nếu Hạ Tưởng nếu động điểm mấu chốt của tôi, tôi có thể không để yên cho hắn, đến lúc đó đừng trách tôi không nói tình cảm.
- Được, cô nói sao thì cứ vậy.
Quý Như Lan cười ha hả mà cúp điện thoại, sắc mặt lại trầm xuống, chân trần đi lại trong phòng, tự nói:
- Trần Diễm ơi Trần Diễm, cô quá tự phụ, đánh giá bản thân quá cao, khi tôi bắt đầu cũng thế. Tuy nhiên, vẫn hi vọng cô và hắn không đứng trên phương diện đối lập, nếu không…
Nếu không thì sao, Quý Như Lan không dám nghĩ sâu.
Trần Diễm cũng như Quý Như Lan, cúp điện thoại, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, lắc đầu tự cười giễu, sau đó ngồi trước máy vi tính, tài liệu trong máy vi tính cho thấy tất cả đều là của Hạ Tưởng.
Một mặt nhẹ nhàng khuấy cà phê, một mặt xem xét sơ yếu lý lịch của Hạ Tưởng, khóe miệng của Trần Diễm trước sau lộ một chút ý cười nhạt, bên trong ý cười có ý không cho là đúng và sự khinh miệt.
Đại khái sau khi nhìn qua sơ yếu lý lịch của Hạ Tưởng một lần, Trần Diễm lại cầm lấy điện thoại, gọi đến một số:
- Giang An, buổi tối gặp mặt ở chỗ cũ
Trụ sở làm việc Tỉnh ủy tỉnh Tây xây dựng mới không lâu, phòng họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy cũng vừa mới đầu tư sử dụng không lâu, từ các thiết bị lắp đặt đến dụng cụ làm việc, toàn bộ đều mới.
Hạ Tưởng ngồi ở vị trí số 2, sắc mặt bình thản, nhìn không chớp mắt. Hắn 36 tuổi, số lần tham dự hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vô số kể, từ ban đầu ngồi ở vị trí cuối, rồi từng bước thăng cấp, thẳng cho tới hôm nay, cuối cùng ngồi ở vị trí số 2, đã trải qua nhiều năm gian khổ.
Từ phó bộ đến chính bộ, là một đoạn đường vô cùng dài và khó khăn, có 90% cán bộ cấp thứ trưởng trở lên, cả đời dừng lại ở ngoài cánh cửa của cấp Bộ trưởng.
Từ vị trí số 3 ở Lĩnh Nam đến vị trí số 2 ở tỉnh Tây, tuy rằng chỉ là tiến lên một bậc, nhưng ý nghĩa lại không tầm thường, không có mấy người có thể từ vị trí số 3 tiến một bước ngồi vào vị trí số 2.
Hạ Tưởng đã quen với bầu không khí của hội nghị thường vụ rồi, mặc dù hắn rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của quyền lực của Lôi Trị Học ở hội nghị thường vụ này là đệ nhất không người thách thức, trước mặt ngồi xuống liền có khí thế hùng mạnh, nhưng hắn vẫn bình tĩnh ung dung, cũng không thể hiện sự cao thượng của Chủ tịch một tỉnh, cũng không tỏ vẻ bị sự uy hiếp của Lôi Trị Học liền có thái độ cúi đầu nghe theo.
Hội nghị do Lôi Trị Học chủ trì.
Sau khi Lôi Trị Học nhằm vào xu thế lớn của tình hình kinh tế trong nước phát biểu suông một loạt nội dung, nhưng nêu rõ những nét chính của vấn đề, liền rơi xuống trên tình hình cụ thể của tỉnh Tây, chỉ ra tỉnh Tây là khu thí nghiệm chuyển hình kinh tế của các tỉnh trong nước, gánh vác sứ mệnh lịch sử quan trọng, ý chí phải kiên định bất di bất dịch mà thực hiện đầy đủ chỉ thị của Trung ương, vì tỉnh Tây chuyển hình thuận lợi, mỗi người đều phải thực sự đứng lên hành động, dùng hành động thực tế xây dựng một tỉnh Tây mới mà cố gắng làm việc.
Sau đó, mọi người đều tỏ thái độ ủng hộ bài phát biểu của Lôi Trị Học, một mảng trong cuộc họp có tiếng hùa theo.
Hạ Tưởng nhìn hết mọi vẻ mặt của các ủy viên thường vụ, hắn ngồi ở vị trí ánh sáng tốt, vừa dịp có thể thấy rõ mỗi người hoặc biểu diễn khoa trương hoặc chân thực, mà người khác nếu muốn nhìn hắn, liền bị phản quang.
Xếp hạng của ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tây, cũng rất thú vị. Xếp hạng của tỉnh bình thường vô cùng giống nhau, nếu muốn nói tương tự, cơ bản hơi có điểm giống Lĩnh Nam.
Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh phân chia sắp xếp một vài vị trí, không cần phải nói, sau Hạ Tưởng, chính là Phó bí thư tỉnh ủy Trương Duy Chiếu. Trương Duy Chiếu thực là một người thú vị, trước sau một vẻ mặt cười tủm tỉm, dường như ai cũng đều có cảm tình và có thể chơi thân.
Sau Trương Duy Chiếu, chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền. Sau Vương Hướng Tiền, là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Mao Thân Văn. Sau Mao Thân Văn, chính là Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Đông Phương Hiểu.
Nói chung, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy xếp hạng dựa vào trước như vậy, tỉnh Tây là trường hợp đặc biệt. Xếp hạng của Đông Phương Hiểu thậm chí còn vượt qua Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Bí thư Đảng ủy công an, một là có liên quan đến lý lịch của cô, hai là công tác tuyên truyền của Tỉnh Tây quả thật cũng là đặc biệt quan trọng.
Sau Đông Phương Hiểu, là Phó chủ tịch tỉnh Phùng Kiện Siêu. Phùng Kiện Siêu trong tỉnh ủy, cũng là phái thanh niên, y và Lôi Trị Học cùng tuổi, đương nhiên, so với Hạ Tưởng, y vẫn lớn hơn 10 tuổi. Ánh mắt Hạ Tưởng nhìn chăm chăm vào Phùng Kiện Siêu vài giây, bất động thanh sắc mà mỉm cười.
Sau Phùng Kiện Siêu, là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tây Lưu Bình Hành. Với tư cách Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, xếp hạng gần cuối như thế, có thể thấy công tác khai triển Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tây không được mọi người chú ý, cũng không quá xem trọng.
Sau đó là Bí thư thành ủy Tấn Dương Trương Tắc Dương. Bộ dạng lão thành của Trương Tắc Dương rất ôn hòa, đeo một cặp kính, có vẻ là người rất nho nhã.
Sau đó là Ủy viên chính trị quân ủy Tỉnh Tây Đổng Văn Vũ.
Sau Đổng Văn Vũ, là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Âu Khắc Nhân. Âu Khắc Nhân ban đầu là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Lôi Trị Học đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy năm thứ hai đã được đề bạt làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, y là dòng chính của ai thì không cần nói cũng biết. Bí thư Tỉnh ủy không nhất định hoàn toàn nắm trong tay ban Tổ chức cán bộ, nhưng nhất định phải có một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trung thành.
Sau Âu Khắc Nhân, là Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy kiêm sở công an Mộc Thành Kiệt.
Đúng vậy, Bí thư đảng ủy công an tỉnh Tây kiêm giám đốc sở công an là Mộc Thành Kiệt xếp hạng thứ hai từ dưới đếm lên ở hội nghị thường vụ, gần như là trường hợp đặc biệt trong nước, tất nhiên có liên quan đến lai lịch nông, tuổi còn trẻ của Mộc Thành Kiệt hơn nữa mới đề bạt, nhưng thể hiện một điểm, công tác chính trị pháp luật ở tỉnh Tây giống như công tác Ủy ban Kỷ luật, không được chú trọng và rất khó đạt được thành tích.
Xếp hạng không ở đằng trước, vốn không có quyền phát ngôn quá lớn, nói ra thì sức lực sẽ không đủ mạnh.
Từ xếp hạng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lưu Bình Hành và Bí thư Đảng ủy công an là có thể bước đầu rút ra kết luận, quan trường ở tỉnh Tây, quả thực sương mù chồng chất, truyền thống, tầm quan trọng của xếp hạng nhân vật thực quyền trên rất gần cuối, sau lưng dám chắc sẽ có một loạt cuộc đọ sức không ai biết. Đồng thời cũng lộ ra một góc yếu của hiện trạng tỉnh Tây, càng làm cho Hạ Tưởng nhận thấy rõ hắn đang đứng trước bao nhiêu vấn đề ác liệt.
Người xếp hạng cuối cùng trong Hội nghị thường vụ là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc ở Tỉnh ủy Từ Học Giả, có thể xem như trong tỉnh Tây không có bao nhiêu công tác mặt trận Tổ quốc phải làm, Từ Học Giả xếp hạng cuối cùng, là lẽ phải.
Sau khi phát biểu xong, Lôi Trị Học nâng tay nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi Hạ Tưởng một câu:
- Đồng chí Hạ Tưởng còn có gì muốn bổ sung không?
Nhìn đồng hồ trước rồi hỏi, rõ ràng là ám chỉ thời gian không còn nhiều nữa, nói đúng là, cũng không phải thật tâm muốn cho Hạ Tưởng bổ sung.
Kỳ thực cũng là Lôi Trị Học cố tình làm khó dễ Hạ Tưởng, thân là người đứng đầu thủ đoạn thường dùng chính là thăm dò nhân vật số hai một số việc nhỏ, lần đầu tiên nhân nhượng, còn có lần thứ hai, dần dà, nhân vật số hai sẽ từng bước bị nhân vật số một gây áp lực gắt gao, cuối cùng không ngẩng đầu lên được. Việc nhỏ không nhỏ, nhất là tới cấp tỉnh bộ rồi, chính trị lại càng không phải việc nhỏ.
Nếu Hạ Tưởng hiểu rõ ý ám chỉ rõ ràng của Lôi Trị Học, mà lùi lại một bước, như vậy hắn trên khí thế thua một cấp, chẳng khác nào một mở đầu không tốt. Ủy viên thường vụ tham dự đều là quan chức lão thành, có người lập tức nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt kỳ vọng, có người cúi đầu lại nghiêng tai lắng nghe, cũng có người nhìn có chút hả hê, cái quan trọng nhất là muốn xem Hạ Tưởng ứng đối như thế nào khi Lôi Trị Học ra tay.
- Nội dung chỉ thị của Bí thư Lôi lúc đầu đã rất toàn diện, tôi cũng không muốn chậm trễ thời gian của các vị nữa, nhưng bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện liến quan tới hình tượng tỉnh Tây, cảm thấy rất cần thiết thông báo cho các vị một tiếng.
Hạ Tưởng chậm rãi phát biểu, ánh mắt rất xung, giọng điệu lãnh đạm, nhưng vẻ mặt rất kiên quyết không có nghi ngờ gì.
- Sự kiện Trần Diễm, tin rằng các đồng chí đều đã nghe rồi, tuy nói là đồn đại trên truyenfull.vn không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng truyenfull.vn cũng là một tấm gương soi, cũng không phải tin đồn vô căn cứ, hơn nữa, tôi còn nghe được một số nội tình bên trong sự kiện Trần Diễm.
Hạ Tưởng vừa nói lời này ra, Lôi Trị Học sắc mặt hơi đổi, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền cũng tức giận biến sắc, suýt nữa không khống chế được.
Mà sắc mặt của Đông Phương Hiểu bỗng nhiên vui vẻ, vẻ mặt mừng rỡ suýt nữa không thể che giấu.
Đầy thâm ý hơn chính là, ánh mắt của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mao Thân Văn đột nhiên nheo lại, không thể tin được mà ngẩng đầu lên một cái, ánh mắt hướng về Hạ Tưởng vô cùng mãnh liệt
Sự kiện Trần Diễm, chính thức dẫn nổ quan trường ở tỉnh Tây.
/2185
|