Một ngày sau, ủy viên Thành ủy Tấn Dương trả lời công khai sự kiện của Trần Diễm giải thích rõ tiêu điểm mà dư luận chú ý, nhằm vào nghi vấn của dân mạng, có lựa chọn và trả lời hiệu quả, nói rõ Trần Diễm đã trả lại toàn bộ tiền lương đã được lãnh, và hứa hẹn sẽ sớm công bố kết quả xử lý của sự kiện Trần Diễm.
Thái độ thành khẩn của Thành ủy Tấn Dương, nghiêm túc diễn đạt, ít nhiều cũng đã làm lắng sự nghi ngờ của cư dân mạng. Cùng lúc đó, Đông Phương Hiểu ở Bắc Kinh thông qua Ban tuyên giáo Trung ương cũng bắt đầu phát huy tác dụng, các trang Web lớn về sự kiện tấm thiếp của Trần Diễm dần dần được giảm bớt, tính dư luận công kích cũng giảm dần, tin đồn, dần dần có dấu hiệu đình chỉ.
Mà Trần Diễm thân là đương sự, lại vẫn đang ở nước ngoài, sóng gió dư luận trong nước và kết quả giải quyết của Thành Uỷ, dường như không tổn hại đến cô.
Trần Diễm đang đợi một ngày Giang An và Lôi Tiểu Minh hết kiên nhẫn.
Giang An và Lôi Tiểu Minh ngồi đối diện nhau, mỗi người một chai Lafite, còn giả bộ lắc nhẹ ly rượu, khiến cho rượu vang đỏ chảy dọc theo thành ly, sau đó lại làm bộ vô cùng hiểu biết mà quan sát màu sắc của rượu, lại đặt dưới mũi ngửi vài cái.
Giang An nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chau mày:
- Trình độ người nước ngoài cũng không ra gì, cái gì Lafite, một chai mấy chục tấn than đá, khó uống chết được. Còn không ngon bằng một chai bia
Lôi Tiểu Minh khẽ mỉm cười, cũng nhấp một ngụm nhỏ:
- Phải ngậm ở trong miệng từ từ mà thưởng thức, khả năng mới có thể thưởng thức ra hương vị của quả nho và ánh mặt trời.
- Thôi đi, tôi không có cái kiên nhẫn đó, cũng không xem trọng đến vậy, làm người chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, cần gì phải hướng ngoại? Không phải tôi nói anh, Tiểu Minh, sau khi anh về nước đừng già làm bọn Tây. Người Trung Quốc cần phải có khẩu vị của người Trung Quốc, văn hóa Trung Quốc rộng lớn uyên thâm không phải thằng giặc tây nào cũng có thể so sánh được? Thì giống như rất nhiều người đi ăn bò bít tết tái, cùng ăn tươi nuốt sống có gì khác nhau? Đó không phải là văn minh tiến bộ mà tụt hậu.
Đừng nói, đừng nhìn vị công tử năm mỏ Giang An rất cổ lỗ, nhưng thực chất bên trong đã tôn sùng ôm ấp tình cảm của văn hóa Trung Quốc.
- Được, được, không bàn bạc chuyện không có nghĩa này nữa, nói về Chị Trần được rồi.
Lôi Tiểu Minh trong lòng khinh thường Giang An lỗi thời, du học sinh Châu Âu như y, trước mặt người trong nước luôn luôn có một cảm giác ưu việt không tên, cứ cho rằng đã uống qua nước Tây Dương thì sẽ cao hơn một bậc so với nền giáo dục của quốc gia, lại quên mất chi phí y ra nước ngoài tiêu xài, là tiền mồ hôi nước mắt của đồng bào nhân dân.
Không phải nói chứ giữa con nhà quan với con nhà giàu vẫn còn có thêm sự khác nhau về bản chất.
- Tiểu Minh, anh lúc nào cũng chị Trẩn dài chị Trần ngắn, không phải là coi trọng Trần Diễm sao?
Giang An về vấn đề nam nữ thì không đủ nhạy bén, hiện tại mới cảm thấy rằng Lôi Tiểu Minh đối với Trần Diễm có tình ý.
Lôi Tiểu Minh rốt cuộc là "nói trúng tim đen" mặt còn hơi hơi đỏ lên:
- Làm gì có chứ, không được chế nhạo tôi. Tôi chính là thay anh suy nghĩ rốt cuộc sự việc giải quyết như thế nào mới tốt, chung quy cứ thế đi xuống không phải là biện pháp, nền móng Hạ Tưởng ở tỉnh Tây càng vững chắc, lại càng khó đối phó, nói không chừng, hắn còn có thể đoạt luôn mỏ An Đạt.
- Hắn dám động đến ngành khai thác mỏ nhà tôi, cho hắn mượn 100 lá gan cũng không dám!
Khai khoáng mỏ An Đạt là vận mệnh cuả Giang An, nửa đời còn lại của gã dựa vào nó, nếu Hạ Tưởng đoạt mất, gã không liều mạng với Hạ Tưởng mới là lạ
- Tuy nhiên, anh nói cũng đúng, Hạ Tưởng mượn cớ thanh tra nước thải làm lý do, vài lần muốn xuống tay đối với nhà tôi, không được, mau chóng khiến cho Hạ Tưởng một cú ngã nhào.
- Chính phải, vết thương trên mặt tôi vừa mới lành, không thể lành vết sẹo thì quên mất cái đau.
Lôi Tiểu Minh tiếp tục nói khích Giang An.
Giang An sờ xương sườn của chính mình, hít một ngụm khí:
- Mẹ nó, anh không phải nói còn đỡ, càng nói tôi càng tức giận, lần trước bị Hạ Tưởng đánh gãy mấy cái sương xườn của tôi, bây giờ còn đau, làm tôi một tháng chưa đụng qua phụ nữ, về món nợ này, phải cùng hắn tính rõ ràng, khiến ngay cả bản thân hắn cũng trả gấp bội.
- Chị Trần…
Lôi Tiểu Minh liền đúng lúc đưa ra Trần Diễm.
Cũng không trách Lôi Tiểu Minh đối với Trần Diễm nhớ mãi không quên. Sau khi Trần Diễm đi nước ngoài, cùng Lôi Tiểu Minh vẫn thường có liên lạc điện thoại. Điện thoại liên lạc cũng không có gì, cô và Lôi Tiểu Minh thỉnh thoảng còn chat webcam, lúc chat webcam còn thường xuyên quên mặc thêm quần áo, lộ ra bả vai là chuyện bình thường, thậm chí còn có khi lộ ra phần ngực, khiến Lôi Tiểu Minh gần như ức chế trong lòng.
Trần Diễm nắm chắc tâm lý của đàn ông, là người từng trải, nhất là đối phó với Lôi Tiểu Minh bình thường chưa trải qua chuyện phụ nữ, lại dễ như trở bàn tay. Cô hiểu rõ Lôi Tiểu Minh cũng có ảnh hưởng đối với Giang An, càng biết rõ chỉ có thể xúi giục mới có thể khiến Giang An thỏa hiệp.
Kế sách của Trần Diễm dùng có hiệu quả - phài nói từ khi Trần Diễm ra tay đến nay, mỹ nhân kế của cô vốn không mất tác dụng. Lôi Tiểu Minh gần như mỗi ngày đều xúi giục Giang An đáp ứng điều kiện của Trần Diễm, Giang An vẫn kéo dài không trả lời xác thực, cũng phải, ai xài tiền ai không nỡ, năm phần trăm cổ phần không phải là con số ít. Lôi Tiểu Minh không cần tốn một phân tiền, y là của người phúc ta.
Không khí nói chuyện hôm nay không tệ, hơn nữa cục diện đối lập giữa Hạ Tưởng và Trần Diễm bỗng nhiên biến mất, nói đúng là, muốn lợi dụng nhân lúc Hạ Tưởng và Trần Diễm đối kháng khiến Trần Diễm chủ động đến đối phó Hạ Tưởng, tình thế có lợi này không còn nữa, Lôi Tiểu Minh liền muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn bắt lấy Giang An, khiến Giang An đáp ứng yêu cầu của Trần Diễm.
- Tôi cần phải khuyên anh không nên nhắm vàoTrần Diễm, Tiểu Minh, hợp tác với cô thì được, nhưng không được có ý nghĩ về chuyện nam nữ, người phụ nữ đó quá lợi hại, đụng không được. Anh vẫn còn trẻ, chưa bị phụ nữ làm tổn thương. Người xưa không phải nói, phụ nữ và tiểu nhân khó dưỡng, phụ nữ theo như lời của cổ nhân chính là chuyên chỉ loại như Trần Diễm.
Giang An khuyên răn Lôi Tiểu Minh vài câu, còn nói:
- Tôi thúc giục Giang Cương, khiến ông ta ra mặt, nếu không Hạ Tưởng sẽ ngày một lớn mạnh. Hiện tại xem ra, chỉ có Trần Diễm mới đối phó được với Hạ Tưởng.
Lôi Tiểu Minh vui mừng, bỗng nhiên liền nghĩ tới cái gì, khẩn trương mà hỏi thăm:
- Chị Trần phải đối phó với Hạ Tưởng như thế nào? Chẳng lẽ là hiến thân?
- Haha…
Giang An bỗng nhiên cười sằng sặc,
- Tiểu Minh, Trần Diễm là một người phụ nữ, không biết đã dụ dỗ hết bao nhiêu đàn ông rồi không an phận đối với cô ấy, nhưng đàn ông thật sự lên giường với cô ta, chỉ sợ nói ra đây anh cũng sẽ không tin được có mấy người?
Lôi Tiểu Minh căng thẳng đến đổ mồ hôi:
- Có mấy người?
Giang Cương có tiếng phú hào ở tỉnh Tây, bên ngoài công bố tài sản cá nhân của y đạt mười tỉ nhân dân tệ, khai thác mỏ An Đạt là một trong những doanh nghiệp dưới danh nghĩa của y, giá trị chỉ khoảng mười tỉ nhân dân tệ, mà y có được năm mươi phần trăm cổ phần khai thác mỏ An Đạt, đã nói lên dưới danh nghĩa của y còn có không ít sản nghiệp kiếm tiền khác.
Xếp trong top 10 người giàu có nhất tỉnh Tây, có sản nghiệp của tám người chủ chốt là sản nghiệp nguồn năng lượng, chỉ có hai người, một là bất động sản, một là công nghiệp chế tạo, có thể thấy được kinh tế ở Tỉnh Tây dựa vào than đá nghiêm trọng bao nhiêu, cũng có thể thấy được kết cấu kinh tế tỉnh Tây là bất thường như thế nào. Than đá là tài nguyên không thể tái sinh, cũng là lúc cạn kiệt, cũng chính là nguyên nhân tử vong sản nghiệp, nếu lúc đó kinh tế tỉnh Tây chuyển hướng không thành công, chính là ngày kinh tế tỉnh Tây sụp đổ.
Nhưng mà ở Trung ương đã ý thức được tỉnh Tây đã quá ỷ lại vào nguồn tài nguyên, lúc cạn kiệt hoàn cảnh kinh tế sẽ lâm vào khó khăn, và sau khi thay đổi chính sách kinh tế ở tỉnh Tây, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Tây cũng không có ra sức chỉnh đốn và cải cách quá khứ, cũng không có chính thức động vào điểm mấu chốt của mỏ than.
Nguồn gốc vấn đề ở tỉnh Tây nói tóm lại, vẫn là vấn đề lợi ích của chủ mỏ than. Nếu không hoàn toàn đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt, không có người nào có dũng khí, không gấp gáp cứu chữa, tất nhiên chuyển hình kinh tế tỉnh Tây thất bại rồi, đến lúc đó tỉnh Tây trở thảnh tỉnh phần phá sản là rất có khả năng
Quốc gia đều có thể phá sản, vì sao một tỉnh lại không thể?
Hạ Tưởng biết rất rõ vấn đề bức thiết ở Tỉnh Tây, nhưng cực kỳ phức tạp đều cần phải làm từ đầu, bắt đầu từ chuyện nhỏ, bắt đầu từ nắm giữ quyền lực. Chỉ có nắm quyền mới có kỷ luật nghiêm minh, nếu không, thì chỉ có một lý tưởng hào hùng, không có quyền lực trong tay chỉ là nói suông.
Chính trị không phải là khẩu hiệu kêu gọi, không phải biểu diễn, là phải có sự nỗ lực chân chính bằng máu, mồ hôi mới có thể đổi lấy một chút tiến triển. Thế lực của tập đoàn lợi ích quá khổng lồ, và mọi người không thể buông tha cho lợi ích trước mắt, ai cũng sẽ không móc ra số tiền đã cất vào túi riêng.
So sánh tỉnh Tề và thế lực địa phương, cùng với Lĩnh Nam và ba hệ Lĩnh Nam, "so chiêu" với Ngô Hiểu Dương, chuyển hình kinh tế ở tỉnh Tây, ở bên ngoài rất mềm mỏng, rất nhẹ nhàng, lại có chính sách quốc gia ủng hộ, hắn lại là nhân vật đứng thứ hai ở tỉnh ủy, hẳn là so với tỉnh Tề và Lĩnh Nam có khi càng dễ đẩy mạnh công tác mới đúng, nhưng trên thực tế chuyển hình kinh tế ở tỉnh Tây, ẩn nấp dưới mùa xuân hoa nở, là khí thế xơ xác tiêu điều mà không ai biết đến
Là một trận chiến tranh không thấy khói thuốc súng, cảnh tàn sát phía sau càng khốc liệt hơn tỉnh Tề và Lĩnh Nam,thậm chí nói không có chút phô trương, mức độ nguy hiểm vượt qua cả tỉnh Tề và Lĩnh Nam tính gộp lại.
Nghĩ lại năm xưa thủ tướng với thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, khi mới nhậm chức, liền công khai công bố là nâng quan tài nhậm chức, rất nhiều người nghĩ đến thể hiện, rất nhiều người cho rằng giả tạo, kỳ thật không phải, Thủ tướng với thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn khi lên đảm nhiệm bởi vì động vào chiếc bánh ngọt của tập đoàn ích lợi, thân là Thủ tướng tôn sư cũng bị uy hiếp nhân thân, cục diện chính trị quốc gia, khác xa với vẻ hoà hợp êm thấm mà ngoại giới chứng kiến, lại càng không phải là cảnh xuân tươi đẹp, trời trong nắng ấm.
Hạ Tưởng làm ra hành động vĩ đại mà người đi trước chưa bao giờ thành công, thành thì tạo phúc vạn dân, nhưng đắc tội với chủ tập đoàn mỏ than khổng lổ, thậm chí còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Thua thì ba năm kiếm củi thiêu rụi trong một giờ, hủy hoại tiền đồ, thậm chí bước chân cũng sẽ dừng lại, từ nay về sau rơi vào cảnh không dậy nổi.
Nhưng Hạ Tưởng vẫn là sẽ không quay đầu lại, cũng sẽ không hối hận hắn sắp thực hiện một bước đi trọng đại, tiến trình của lịch sử cần một nhân vật hoặc thúc đẩy hoặc bi hùng hoặc bi tình, mặc kệ cuối cùng hắn là một loại nào, hắn đều phải làm việc nghĩa không được chùn bước mà ra tay.
Ra tay từ sự việc Trần Diễm, chạm đến lợi ích của cán bộ quan chức trong quan thương cấu kết, như vậy nhằm vào sự việc của Lão Lý mà ra tay, cũng là khuấy động đến ích lợi của giai tầng cán bộ. Tuy nhiên sự việc Trần Diễm đụng đến chính là quyền lợi của cao tầng, là vấn đề thể chế, mà sự việc Lão Lý, khuấy động vào chính là căn nguyên, là khiếm khuyết cơ sở.
Cũng có thể nói, sự việc Lão Lý là trận chiến đầu tiên mà Hạ Tưởng chính thức ra tay nhắm vào điểm mấu chốt nguồn gốc căn bản củabọn quan thương cấu kết
Cuộc chiến đầu tiên, chỉ được thắng không được thua, Hạ Tưởng cầm lấy điện thoại, gọi đến cho Mộc Thành Kiệt:
- Thành Kiệt, đêm nay phối hợp với đồng chí Hoài Minh, trọng quyền xuất kích!
Tiếng của Mộc Thành Kiệt trầm ổn mà sắc:
- Vâng, kiên quyết nghe theo chỉ đạo tinh thần của Chủ tịch Tỉnh.
Ban đêm, trên đường Hạ Tưởng đi tới khách sạn và gặp Lão Lý, Mộc Thành Kiệt đích thân chỉ huy gần một trăm tên cảnh sát, phối hợp hành động đặc biệt của Mã Hoài Minh, một phát tiêu diệt mấy điểm xử lý nước thải phi pháp nhiều lần, trong đó có một nhà còn là mỏ than của họ hàng Vương Hướng Tiền
Sự việc lan ra, lập tức chấn động Tỉnh ủy!
Thái độ thành khẩn của Thành ủy Tấn Dương, nghiêm túc diễn đạt, ít nhiều cũng đã làm lắng sự nghi ngờ của cư dân mạng. Cùng lúc đó, Đông Phương Hiểu ở Bắc Kinh thông qua Ban tuyên giáo Trung ương cũng bắt đầu phát huy tác dụng, các trang Web lớn về sự kiện tấm thiếp của Trần Diễm dần dần được giảm bớt, tính dư luận công kích cũng giảm dần, tin đồn, dần dần có dấu hiệu đình chỉ.
Mà Trần Diễm thân là đương sự, lại vẫn đang ở nước ngoài, sóng gió dư luận trong nước và kết quả giải quyết của Thành Uỷ, dường như không tổn hại đến cô.
Trần Diễm đang đợi một ngày Giang An và Lôi Tiểu Minh hết kiên nhẫn.
Giang An và Lôi Tiểu Minh ngồi đối diện nhau, mỗi người một chai Lafite, còn giả bộ lắc nhẹ ly rượu, khiến cho rượu vang đỏ chảy dọc theo thành ly, sau đó lại làm bộ vô cùng hiểu biết mà quan sát màu sắc của rượu, lại đặt dưới mũi ngửi vài cái.
Giang An nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chau mày:
- Trình độ người nước ngoài cũng không ra gì, cái gì Lafite, một chai mấy chục tấn than đá, khó uống chết được. Còn không ngon bằng một chai bia
Lôi Tiểu Minh khẽ mỉm cười, cũng nhấp một ngụm nhỏ:
- Phải ngậm ở trong miệng từ từ mà thưởng thức, khả năng mới có thể thưởng thức ra hương vị của quả nho và ánh mặt trời.
- Thôi đi, tôi không có cái kiên nhẫn đó, cũng không xem trọng đến vậy, làm người chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, cần gì phải hướng ngoại? Không phải tôi nói anh, Tiểu Minh, sau khi anh về nước đừng già làm bọn Tây. Người Trung Quốc cần phải có khẩu vị của người Trung Quốc, văn hóa Trung Quốc rộng lớn uyên thâm không phải thằng giặc tây nào cũng có thể so sánh được? Thì giống như rất nhiều người đi ăn bò bít tết tái, cùng ăn tươi nuốt sống có gì khác nhau? Đó không phải là văn minh tiến bộ mà tụt hậu.
Đừng nói, đừng nhìn vị công tử năm mỏ Giang An rất cổ lỗ, nhưng thực chất bên trong đã tôn sùng ôm ấp tình cảm của văn hóa Trung Quốc.
- Được, được, không bàn bạc chuyện không có nghĩa này nữa, nói về Chị Trần được rồi.
Lôi Tiểu Minh trong lòng khinh thường Giang An lỗi thời, du học sinh Châu Âu như y, trước mặt người trong nước luôn luôn có một cảm giác ưu việt không tên, cứ cho rằng đã uống qua nước Tây Dương thì sẽ cao hơn một bậc so với nền giáo dục của quốc gia, lại quên mất chi phí y ra nước ngoài tiêu xài, là tiền mồ hôi nước mắt của đồng bào nhân dân.
Không phải nói chứ giữa con nhà quan với con nhà giàu vẫn còn có thêm sự khác nhau về bản chất.
- Tiểu Minh, anh lúc nào cũng chị Trẩn dài chị Trần ngắn, không phải là coi trọng Trần Diễm sao?
Giang An về vấn đề nam nữ thì không đủ nhạy bén, hiện tại mới cảm thấy rằng Lôi Tiểu Minh đối với Trần Diễm có tình ý.
Lôi Tiểu Minh rốt cuộc là "nói trúng tim đen" mặt còn hơi hơi đỏ lên:
- Làm gì có chứ, không được chế nhạo tôi. Tôi chính là thay anh suy nghĩ rốt cuộc sự việc giải quyết như thế nào mới tốt, chung quy cứ thế đi xuống không phải là biện pháp, nền móng Hạ Tưởng ở tỉnh Tây càng vững chắc, lại càng khó đối phó, nói không chừng, hắn còn có thể đoạt luôn mỏ An Đạt.
- Hắn dám động đến ngành khai thác mỏ nhà tôi, cho hắn mượn 100 lá gan cũng không dám!
Khai khoáng mỏ An Đạt là vận mệnh cuả Giang An, nửa đời còn lại của gã dựa vào nó, nếu Hạ Tưởng đoạt mất, gã không liều mạng với Hạ Tưởng mới là lạ
- Tuy nhiên, anh nói cũng đúng, Hạ Tưởng mượn cớ thanh tra nước thải làm lý do, vài lần muốn xuống tay đối với nhà tôi, không được, mau chóng khiến cho Hạ Tưởng một cú ngã nhào.
- Chính phải, vết thương trên mặt tôi vừa mới lành, không thể lành vết sẹo thì quên mất cái đau.
Lôi Tiểu Minh tiếp tục nói khích Giang An.
Giang An sờ xương sườn của chính mình, hít một ngụm khí:
- Mẹ nó, anh không phải nói còn đỡ, càng nói tôi càng tức giận, lần trước bị Hạ Tưởng đánh gãy mấy cái sương xườn của tôi, bây giờ còn đau, làm tôi một tháng chưa đụng qua phụ nữ, về món nợ này, phải cùng hắn tính rõ ràng, khiến ngay cả bản thân hắn cũng trả gấp bội.
- Chị Trần…
Lôi Tiểu Minh liền đúng lúc đưa ra Trần Diễm.
Cũng không trách Lôi Tiểu Minh đối với Trần Diễm nhớ mãi không quên. Sau khi Trần Diễm đi nước ngoài, cùng Lôi Tiểu Minh vẫn thường có liên lạc điện thoại. Điện thoại liên lạc cũng không có gì, cô và Lôi Tiểu Minh thỉnh thoảng còn chat webcam, lúc chat webcam còn thường xuyên quên mặc thêm quần áo, lộ ra bả vai là chuyện bình thường, thậm chí còn có khi lộ ra phần ngực, khiến Lôi Tiểu Minh gần như ức chế trong lòng.
Trần Diễm nắm chắc tâm lý của đàn ông, là người từng trải, nhất là đối phó với Lôi Tiểu Minh bình thường chưa trải qua chuyện phụ nữ, lại dễ như trở bàn tay. Cô hiểu rõ Lôi Tiểu Minh cũng có ảnh hưởng đối với Giang An, càng biết rõ chỉ có thể xúi giục mới có thể khiến Giang An thỏa hiệp.
Kế sách của Trần Diễm dùng có hiệu quả - phài nói từ khi Trần Diễm ra tay đến nay, mỹ nhân kế của cô vốn không mất tác dụng. Lôi Tiểu Minh gần như mỗi ngày đều xúi giục Giang An đáp ứng điều kiện của Trần Diễm, Giang An vẫn kéo dài không trả lời xác thực, cũng phải, ai xài tiền ai không nỡ, năm phần trăm cổ phần không phải là con số ít. Lôi Tiểu Minh không cần tốn một phân tiền, y là của người phúc ta.
Không khí nói chuyện hôm nay không tệ, hơn nữa cục diện đối lập giữa Hạ Tưởng và Trần Diễm bỗng nhiên biến mất, nói đúng là, muốn lợi dụng nhân lúc Hạ Tưởng và Trần Diễm đối kháng khiến Trần Diễm chủ động đến đối phó Hạ Tưởng, tình thế có lợi này không còn nữa, Lôi Tiểu Minh liền muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn bắt lấy Giang An, khiến Giang An đáp ứng yêu cầu của Trần Diễm.
- Tôi cần phải khuyên anh không nên nhắm vàoTrần Diễm, Tiểu Minh, hợp tác với cô thì được, nhưng không được có ý nghĩ về chuyện nam nữ, người phụ nữ đó quá lợi hại, đụng không được. Anh vẫn còn trẻ, chưa bị phụ nữ làm tổn thương. Người xưa không phải nói, phụ nữ và tiểu nhân khó dưỡng, phụ nữ theo như lời của cổ nhân chính là chuyên chỉ loại như Trần Diễm.
Giang An khuyên răn Lôi Tiểu Minh vài câu, còn nói:
- Tôi thúc giục Giang Cương, khiến ông ta ra mặt, nếu không Hạ Tưởng sẽ ngày một lớn mạnh. Hiện tại xem ra, chỉ có Trần Diễm mới đối phó được với Hạ Tưởng.
Lôi Tiểu Minh vui mừng, bỗng nhiên liền nghĩ tới cái gì, khẩn trương mà hỏi thăm:
- Chị Trần phải đối phó với Hạ Tưởng như thế nào? Chẳng lẽ là hiến thân?
- Haha…
Giang An bỗng nhiên cười sằng sặc,
- Tiểu Minh, Trần Diễm là một người phụ nữ, không biết đã dụ dỗ hết bao nhiêu đàn ông rồi không an phận đối với cô ấy, nhưng đàn ông thật sự lên giường với cô ta, chỉ sợ nói ra đây anh cũng sẽ không tin được có mấy người?
Lôi Tiểu Minh căng thẳng đến đổ mồ hôi:
- Có mấy người?
Giang Cương có tiếng phú hào ở tỉnh Tây, bên ngoài công bố tài sản cá nhân của y đạt mười tỉ nhân dân tệ, khai thác mỏ An Đạt là một trong những doanh nghiệp dưới danh nghĩa của y, giá trị chỉ khoảng mười tỉ nhân dân tệ, mà y có được năm mươi phần trăm cổ phần khai thác mỏ An Đạt, đã nói lên dưới danh nghĩa của y còn có không ít sản nghiệp kiếm tiền khác.
Xếp trong top 10 người giàu có nhất tỉnh Tây, có sản nghiệp của tám người chủ chốt là sản nghiệp nguồn năng lượng, chỉ có hai người, một là bất động sản, một là công nghiệp chế tạo, có thể thấy được kinh tế ở Tỉnh Tây dựa vào than đá nghiêm trọng bao nhiêu, cũng có thể thấy được kết cấu kinh tế tỉnh Tây là bất thường như thế nào. Than đá là tài nguyên không thể tái sinh, cũng là lúc cạn kiệt, cũng chính là nguyên nhân tử vong sản nghiệp, nếu lúc đó kinh tế tỉnh Tây chuyển hướng không thành công, chính là ngày kinh tế tỉnh Tây sụp đổ.
Nhưng mà ở Trung ương đã ý thức được tỉnh Tây đã quá ỷ lại vào nguồn tài nguyên, lúc cạn kiệt hoàn cảnh kinh tế sẽ lâm vào khó khăn, và sau khi thay đổi chính sách kinh tế ở tỉnh Tây, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Tây cũng không có ra sức chỉnh đốn và cải cách quá khứ, cũng không có chính thức động vào điểm mấu chốt của mỏ than.
Nguồn gốc vấn đề ở tỉnh Tây nói tóm lại, vẫn là vấn đề lợi ích của chủ mỏ than. Nếu không hoàn toàn đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt, không có người nào có dũng khí, không gấp gáp cứu chữa, tất nhiên chuyển hình kinh tế tỉnh Tây thất bại rồi, đến lúc đó tỉnh Tây trở thảnh tỉnh phần phá sản là rất có khả năng
Quốc gia đều có thể phá sản, vì sao một tỉnh lại không thể?
Hạ Tưởng biết rất rõ vấn đề bức thiết ở Tỉnh Tây, nhưng cực kỳ phức tạp đều cần phải làm từ đầu, bắt đầu từ chuyện nhỏ, bắt đầu từ nắm giữ quyền lực. Chỉ có nắm quyền mới có kỷ luật nghiêm minh, nếu không, thì chỉ có một lý tưởng hào hùng, không có quyền lực trong tay chỉ là nói suông.
Chính trị không phải là khẩu hiệu kêu gọi, không phải biểu diễn, là phải có sự nỗ lực chân chính bằng máu, mồ hôi mới có thể đổi lấy một chút tiến triển. Thế lực của tập đoàn lợi ích quá khổng lồ, và mọi người không thể buông tha cho lợi ích trước mắt, ai cũng sẽ không móc ra số tiền đã cất vào túi riêng.
So sánh tỉnh Tề và thế lực địa phương, cùng với Lĩnh Nam và ba hệ Lĩnh Nam, "so chiêu" với Ngô Hiểu Dương, chuyển hình kinh tế ở tỉnh Tây, ở bên ngoài rất mềm mỏng, rất nhẹ nhàng, lại có chính sách quốc gia ủng hộ, hắn lại là nhân vật đứng thứ hai ở tỉnh ủy, hẳn là so với tỉnh Tề và Lĩnh Nam có khi càng dễ đẩy mạnh công tác mới đúng, nhưng trên thực tế chuyển hình kinh tế ở tỉnh Tây, ẩn nấp dưới mùa xuân hoa nở, là khí thế xơ xác tiêu điều mà không ai biết đến
Là một trận chiến tranh không thấy khói thuốc súng, cảnh tàn sát phía sau càng khốc liệt hơn tỉnh Tề và Lĩnh Nam,thậm chí nói không có chút phô trương, mức độ nguy hiểm vượt qua cả tỉnh Tề và Lĩnh Nam tính gộp lại.
Nghĩ lại năm xưa thủ tướng với thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, khi mới nhậm chức, liền công khai công bố là nâng quan tài nhậm chức, rất nhiều người nghĩ đến thể hiện, rất nhiều người cho rằng giả tạo, kỳ thật không phải, Thủ tướng với thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn khi lên đảm nhiệm bởi vì động vào chiếc bánh ngọt của tập đoàn ích lợi, thân là Thủ tướng tôn sư cũng bị uy hiếp nhân thân, cục diện chính trị quốc gia, khác xa với vẻ hoà hợp êm thấm mà ngoại giới chứng kiến, lại càng không phải là cảnh xuân tươi đẹp, trời trong nắng ấm.
Hạ Tưởng làm ra hành động vĩ đại mà người đi trước chưa bao giờ thành công, thành thì tạo phúc vạn dân, nhưng đắc tội với chủ tập đoàn mỏ than khổng lổ, thậm chí còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Thua thì ba năm kiếm củi thiêu rụi trong một giờ, hủy hoại tiền đồ, thậm chí bước chân cũng sẽ dừng lại, từ nay về sau rơi vào cảnh không dậy nổi.
Nhưng Hạ Tưởng vẫn là sẽ không quay đầu lại, cũng sẽ không hối hận hắn sắp thực hiện một bước đi trọng đại, tiến trình của lịch sử cần một nhân vật hoặc thúc đẩy hoặc bi hùng hoặc bi tình, mặc kệ cuối cùng hắn là một loại nào, hắn đều phải làm việc nghĩa không được chùn bước mà ra tay.
Ra tay từ sự việc Trần Diễm, chạm đến lợi ích của cán bộ quan chức trong quan thương cấu kết, như vậy nhằm vào sự việc của Lão Lý mà ra tay, cũng là khuấy động đến ích lợi của giai tầng cán bộ. Tuy nhiên sự việc Trần Diễm đụng đến chính là quyền lợi của cao tầng, là vấn đề thể chế, mà sự việc Lão Lý, khuấy động vào chính là căn nguyên, là khiếm khuyết cơ sở.
Cũng có thể nói, sự việc Lão Lý là trận chiến đầu tiên mà Hạ Tưởng chính thức ra tay nhắm vào điểm mấu chốt nguồn gốc căn bản củabọn quan thương cấu kết
Cuộc chiến đầu tiên, chỉ được thắng không được thua, Hạ Tưởng cầm lấy điện thoại, gọi đến cho Mộc Thành Kiệt:
- Thành Kiệt, đêm nay phối hợp với đồng chí Hoài Minh, trọng quyền xuất kích!
Tiếng của Mộc Thành Kiệt trầm ổn mà sắc:
- Vâng, kiên quyết nghe theo chỉ đạo tinh thần của Chủ tịch Tỉnh.
Ban đêm, trên đường Hạ Tưởng đi tới khách sạn và gặp Lão Lý, Mộc Thành Kiệt đích thân chỉ huy gần một trăm tên cảnh sát, phối hợp hành động đặc biệt của Mã Hoài Minh, một phát tiêu diệt mấy điểm xử lý nước thải phi pháp nhiều lần, trong đó có một nhà còn là mỏ than của họ hàng Vương Hướng Tiền
Sự việc lan ra, lập tức chấn động Tỉnh ủy!
/2185
|