Quan Thần

Chương 210: Bước đột phá mới trong quan hệ với Liên Nhược Hạm

/2185


Liên Nhược Hạm mặc một bộ quần áo bó sát thân mình, các đường nét trên cơ thể cô phô bày hết ra ngoài, bộ quần áo bó chỉ che phủ đến ngang đùi và vai, phần còn lại da thịt lộ ra nõn nà. Cô đứng ở trước mặt Hạ Tưởng giống như một đóa hoa kiều diễm, cô cười duyên dáng nói:

- Bộ quần áo này có hợp không?

- Rất đẹp. Hợp với em đấy!

Hạ Tưởng nhìn vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt lại, cố ý nói chuyển sang đề tài khác.

- Em nghĩ ra cái tên gì hay đặt cho biệt thự giữa hồ chưa? Bây giờ công trình tiến triển như thế nào rồi?

Liên Nhược Hạm không trả lời câu hỏi của Hạ Tưởng, lại cố ý đứng trước mặt hắn, còn cố tình ưỡn ngực lên:

- Anh nói xem, em và cô bé Lê thì ai cao hơn, ai đầy đặn hơn?

Hạ Tưởng nổi giận:

- Liên Nhược Hạm, em đừng tưởng rằng tôi không dám động đến em! Chọc giận tôi, xem chừng đó, em chơi lửa có ngày bỏng tay đấy.

Liên Nhược Hạm khẽ mút mút ngón tay, nhỏ giọng thở dài một tiếng:

- Hung hăng làm gì? Ai sợ anh. Cáo mượn oai hùm thôi. Một người đàn ông vừa điềm tĩnh lại rất lý trí như anh, sẽ không vì thống khoái nhất thời mà làm ra việc phải hối hận cả đời, đúng không?

Lửa dục trong lòng Hạ Tưởng lập tức bốc lên mãnh liệt, cặp đùi và cánh tay lộ ra cùng với hiệu quả của bộ quần áo bó càng làm cho người ta miên man bất định, cái gọi là vụng trộm, nghĩa là không ra trộm mà cũng không ra được đồng ý, nhìn thấy mà giống như không nhìn thấy. Cô mặc quần áo kín đáo mà còn mê người, huống chi Liên Nhược Hạm lại cố ý dụ dỗ.

Đột nhiên Hạ Tưởng lao về phía trước, bế bổng lấy Liên Nhược Hạm, bước nhanh đi vào trước giường, hung hăng ném cô nằm trên giường, hắn bỗng trở nên nhanh gọn như con hổ đói vồ mồi, xé áo của cô ra, lộ ra bên trong làn da trắng như tuyết. Hắn lại vòng tay qua phía sau người cô, cởi bỏ Bra của cô ra, hai con thỏ ngọc hiện ra trước mắt Hạ Tưởng.

Bộ ngực như dãy núi phập phồng làm người ta rơi vào trong mê muội, như cao nguyên cao ngất làm cho người ta say mê. Hạ Tưởng nhào nặn, úp đầu vào trong hai dãy núi, dùng miệng mút lấy mút để. Hai tay còn lại của hắn cũng không nhàn rỗi, lại cởi quần của Liên Nhược Hạm ra. Đến lúc này, thân hình mềm mại của Liên Nhược Hạm ngoại trừ còn cái quần lót ra thì gần như cả người lộ ra một cách trọn vẹn trước mặt Hạ Tưởng.

Các đường cong tuyệt mỹ, làn da trắng mịn đầy gợi cảm, bàn tay hắn như một đứa nhỏ tham lam, một bên cởi quần áo của mình, một bên hôn lên từng tấc da của Liên Nhược Hạm.

Hơi thở của Liên Nhược Hạm trở nên hổn hển, toàn bộ người hiện lên vẻ đỏ hồng, tóc gáy nhỏ bé dựng lên, thân hình thỉnh thoảng dãy dụa, vòng eo không tự chủ được cứ xoay đi xoay lại, trong miệng phát ra thanh âm không rõ ràng lắm:

- Hạ Tưởng, anh, anh … anh đừng có hối hận.

Hạ Tưởng đang cởi quần lót của Liên Nhược Hạm ra bỗng nhiên dừng lại, quần lót mới được lột xuống một ít, chỉ mới lộ ra một mảng cỏ dại, miệng hắn đang hôn cái rốn của cô, một nửa người nằm trên người Liên Nhược Hạm, tư thế có vẻ hơi quái dị.

Quá sửng sốt, hắn xoay người nằm sang một bên, nhưng bàn tay đặt trước ngực Liên Nhược Hạm vẫn thừa cơ hội sờ soạng lung tung. Hắn cười ha hả:

- Ban ngày mà hiếp đáp cũng không tốt, đợi đến tối rồi lại truy nã vậy.

Vẻ hồng nhuận trên mặt Liên Nhược Hạm vẫn chưa hết, không để ý đến đại bộ phận cơ thể mình đang lõa lồ, xấu hổ úp mặt xuống giường:

- Còn không giúp em mặc quần áo. Đồ nhát gan!

Nhát gan thì nhát gan, so với bạo gan thì cũng có điểm tốt. Có một số việc, chỉ tốt khi mới bắt đầu mà không tốt khi đã xong việc. Có một số cô gái, động vào họ nghĩa là chạm đến ích lợi của một gia tộc, từ nay về sau khó mà thoát khỏi sự truy nã. Hạ Tưởng làm như thế này là một kế sách vẹn toàn, lúc này chỉ mạo muội tạo một chút quan hệ với Liên Nhược Hạm. Nếu tiến thêm một bước nữa, một khi mà gia tộc cô ta truy xét đến thì hắn không có sức kháng cự, đây không phải là chuyện tốt, lại càng không phải là kết quả mà hắn muốn đạt được. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Đột nhiên Hạ Tưởng hạ quyết tâm, về sau không có đủ thực lực, không biết trước nhược điểm của thế lực gia tộc Liên Nhược Hạm thì hắn không thể gặp Liên Nhược Hạm nữa. Hắn không muốn làm một sự việc gì đó mà chọc giận đến gia tộc Liên Nhược Hạm. Nếu vậy những gì mà hắn khổ tâm lao lực bấy lâu nay hết thảy đều buông xuôi theo dòng nước, thậm chí còn làm liên lụy đến những người xung quanh hắn.

Điều này cũng bao gồm ngay cả bản thân Liên Nhược Hạm.

Hạ Tưởng vừa giúp Liên Nhược Hạm mặc quần áo, vừa tranh thủ sờ soạng mấy cái, tiếc hận nói:

- Tiếc thật, da thịt tươi non thế này mà không thể sờ mãi được.

Liên Nhược Hạm người cong lên, lấy gối che đầu lại, cô nói:

- Em không nhìn thấy, em không nghe thấy, em đang ngủ.

Hạ Tưởng liền cố ý đùa tiếp, hắn nhẹ nhàng sờ mó trên mấy bộ phận mẫn cảm. Liên Nhược Hạm ủy khuất kêu lên:

- Đừng có lộn xộn, đáng ghét thật. Cái gì anh cũng nhìn thấy, cũng đã động rồi, lại còn táy máy.

Hạ Tưởng liền gãi đầu, cười ha hả vẻ ngây ngô.

- Nhược Hạm, vừa rồi anh có phải quá dữ tợn?

- Vâng, cũng hơi dữ tợn. Đàn ông có phải ai cũng có tính tình như vậy sao?

- Vấn đề này không tốt để trả lời. Tuy nhiên anh cũng có thể chỉ cho em thấy, vừa rồi anh mặc quần lót vào cho em, điều này cũng cần phải trả giá bằng một dũng khí rất lớn, người bình thường không làm được. Bây giờ, anh đúng là rất bội phục mình, anh đúng là một Liễu Hạ Huệ.

- Đừng tinh tướng, ai chẳng biết anh? Anh là sợ chịu trách nhiệm, sợ em đàn áp anh. Anh yên tâm, anh và em đã như vậy thì em cũng có đủ lý do mà quấn quít không tha cho anh.

- Không phải chứ, anh còn chưa xuống tay, còn một bước cuối cùng mấu chốt nhất chưa làm gì, chưa tính.

- Cái gì, anh dám nói vậy à? Có phải là muốn phủi sạch hết phải không? Anh cái gì cũng sờ vào, người em chỗ nào anh không nhìn thấy rồi, anh thế mà nói là chưa tính?

- Anh không phải nói cái ý này?

- Vậy ý của anh là gì?

Cuối cùng Hạ Tưởng bị Liên Nhược Hạm xô xuống giường, may mắn là sàn nhà được trải thảm, hắn ngồi dưới đất cũng không muốn đứng lên. Sự tình hôm nay đúng là biến đổi một cách bất ngờ, vừa mới bạo phát được một chút thì bị một câu của Liên Nhược Hạm làm sợ hãi, đáng ra phải làm trước rồi nói sau mới đúng.

Đương nhiên cũng chỉ là tưởng tượng, Hạ Tưởng cũng không phải là một gã ít tuổi còn kích động, có một số cửa lớn, vào thì dễ mà ra thì khó.

- À, anh và cô bé Lê kia còn chưa có cái kia chứ gì?

Liên Nhược Hạm mặc quần áo, ngồi xếp bằng trên giường hỏi.

- Cái gì?

Hạ Tưởng trêu ghẹo, cố ý hỏi, trong lòng trở nên hoảng hốt.

- Là cái mà chúng ta lúc nãy làm đó?

Liên Nhược Hạm tức giận, gân cổ nói:

- Đừng giả bộ, em có thể nhìn thấy cô bé còn chưa bị anh động chân động tay. Nhưng em đã từng nói, em không nghĩ đối sách để xen vào quan hệ giữa anh và cô bé Lê, nhưng cái kia thì anh không được với cô bé Lê trước, nếu không thì em sẽ không tha cho anh.

- Em cũng quản quá rộng đấy. Nếu nói như vậy, như thế nào thì em cũng không buông tha cho anh?

Hạ Tưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, gặp bộ dạng nghiêm trang của cô, hắn không kìm nổi bật cười.

- Em nói thật?

- Đương nhiên là thật, anh và cô bé Lê đã đến với nhau trước, em không tranh về việc này. Tuy nhiên có một số việc nếu tranh được là phải tranh, anh có nghe không vậy, phải đáp ứng em, nếu không em sẽ xử đẹp anh.

Liên Nhược Hạm nghiến răng nghiến lợi nói.

- Em định xử đẹp anh như thế nào?

- Em có thể đem sự tình của chúng ta nói cho người nhà em biết, cũng có thể đem các việc của chúng ta nói cho cô bé Lê, cả hai việc này thì anh sẽ phải giải quyết.

Liên Nhược Hạm nói có vẻ thách thức, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào Hạ Tưởng.

- Vậy vì sao bây giờ em không nói sự tình chúng ta cho người nhà em biết?

Hạ Tưởng hỏi cố.

- Em không muốn để cho anh khó xử.

Liên Nhược Hạm với vẻ mặt ủy khuất, nói có vẻ cười cười.

- Em biết trong lòng anh có em, có thể so sánh với cô bé Lê. Nhưng anh không muốn kết hôn với em, em lại không thể làm tình nhân của anh, vì thế anh khó xử, em hiểu điều này.

Liên Nhược Hạm cũng có những thời điểm rất ôn tồn, Hạ Tưởng cảm khái, phụ nữ chung quy lại vẫn là phụ nữ, gặp được người đàn ông mà cô ta yêu mến, cô gái dù có cao ngạo đến đâu thì cũng có lúc phải cúi đầu lép vế.

Việc hôm nay thiếu chút nữa hai người thân dính thân, mà mình cũng đã sờ mó hết toàn thân người ta, hơn nữa sự việc đã sáng tỏ như thế này thì Hạ Tưởng cũng nói ra ý tưởng chân thực của mình:

- Chúng ta nếu kết hôn với nhau thì nhất định sẽ gặp lực cản từ gia tộc hùng mạnh của em. Cho dù anh cuối cùng liều lĩnh cưới em thì tiền đồ, vận mệnh của anh nằm trong tay của gia tộc em, thậm chí không cho phép anh không được công khai vì anh không phù hợp yêu cầu của gia tộc, chắc chắn còn có thể bị ức hiếp và xa lánh. Điều này không phải là điều anh muốn. Điều quan trọng nhất làm cho anh thêm lo lắng chính là với thế lực của gia tộc em, chắc chắn là họ sẽ tra ra được sự tình của anh và cô bé Lê, bọn họ sẽ làm cho anh phải hoàn toàn đoạn tuyệt mối quan hệ với cô bé Lê, những thủ đoạn gì cần sử dụng họ sẽ dùng đến, thậm chí Tào bá bá cũng sẽ bị liên lụy.

Ánh mắt của Liên Nhược Hạm ảm đạm lại.

- Anh nói không sai, Hạ Tưởng. Em đúng thật rất bội phục anh, anh rất có năng lực phân tích các vấn đề. Về căn bản là anh không biết thế lực của gia tộc em, với các sự việc như thế mà anh có thể phân tích được sự việc đúng đến tám chín phần mười, thật là thông minh. Cũng khó trách là tại sao em lại có chút thích anh. Tuy nhiên, có một việc anh không đoán đúng đó chính là địa vị của em trong gia tộc cũng có chút đặc thù, bọn họ cũng không dám thích đối xử thế nào với em cũng được.

- Vì sao em vẫn không nói với anh về gia tộc của em?

Hạ Tưởng đối với xuất thân của Liên Nhược Hạm vẫn cảm thấy tò mò.

- Em không phải cố ý giấu diếm anh, mà là không cần phải… Nói nhiều làm gì, anh biết càng nhiều, ngược lại càng không tốt…

Đột nhiên Liên Nhược Hạm trở nên thoải mái, mỉm cười nói:

- Tốt lắm, bây giờ em cũng biết được suy nghĩ chân thật của anh. Về sau, anh cứ dựa vào suy nghĩ của anh mà hành động, em luôn kiên định ủng hộ anh, được chưa?

Hạ Tưởng cười gật đầu:

- Vậy tốt lắm.

- Đừng đắc ý sớm.

Sắc mặt Liên Nhược Hạm trở nên lạnh lẽo.

- Bây giờ anh đã có em và cô bé Lê rồi, về sau nếu em mà phát hiện anh có người phụ nữ khác, cẩn thận đó, em không khách khí đối đãi với anh đâu.

Hạ Tưởng đổ mồ hôi:

- Như thế nào mà đối xử không khách khí?

- Không nói trước cho anh, dù sao chắc chắn là anh cũng không thể sống khá giả được.

Khuôn mặt xinh xắn của Liên Nhược Hạm hơi ngửa lên, đắc ý nói.

Tập đoàn Viễn Cảnh của Liên Nhược Hạm thuê văn phòng trong khu phố trung tâm tại tòa nhà Đông Phương, nhân viên cũng rất nhiều. Theo khai triển các hạng mục trong công viên Rừng Rậm cũng cần phải tuyển thêm rất nhiều công nhân. Trong văn phòng tất cả trên cơ bản đều là viên chức không kiêm nhiệm, đương nhiên nếu Liên Nhược Hạm cho phép có người kiêm nhiệm chức vụ thì chắc chắn cũng chẳng ai dám nói gì.

Ý tưởng của Hạ Tưởng là không thể biểu hiện một cách rõ ràng được, có thể phải giúp đỡ Vệ Tân, nhưng không thể để cô ta cảm giác được có người giúp cô ấy. Liên Nhược Hạm rất khó hiểu:

- Anh rất có lòng giúp cô ta như vậy, có phải quen biết cô ta không? Hoặc là có gì ẩn chứa trong đó?

Hạ Tưởng liền vò đầu:

- Thật sự là không có, anh căn bản là không biết cô ta, chỉ có điều cảm thấy cô ta cực kỳ đáng thương, mà hơn nữa cô ta cũng rất kiên cường. Nếu anh biết cô ta như vậy, thì việc giúp cô ta cũng không có vấn đề gì, đúng không? Thực ra thì gia cảnh của anh cũng không khá giả lắm, cũng không chịu sự giúp đỡ của người khác. Sau khi lớn lên, một mình anh phải cố gắng tự lập.

- Vệ Tân có xinh đẹp không?

Liên Nhược Hạm thình lình hỏi một câu.

- Không biết, chưa thấy qua.

Hạ Tưởng không cần nghĩ ngợi nhiều nói luôn.

Liên Nhược Hạm mỉm cười, đối với phản ứng của Hạ Tưởng rất vừa lòng:

- Được rồi, vừa lúc Tập đoàn Viễn Cảnh có một hoạt động tuyên truyền, cần một số đông các cô gái xinh đẹp đang đi học làm người mẫu quảng cáo ngoài giờ, đến lúc đó có thể đến Học viện Âm Nhạc để chiêu tuyển người, đầu tiên là thu nhận Vệ Tân, sau đó để cô ta phụ trách toàn bộ công tác tuyển dụng tại các trường đại học, cao đẳng khu Đông Nam.

Hạ Tưởng cười rất vui vẻ:

- Người hiểu anh chỉ có Nhược Hạm, khi nào thì bắt đầu tuyển dụng người?

- Hôm nay là cuối tuần, đã yêu cầu nhân viên thực hiện rồi. Cùng đi tới Học viện Âm nhạc quan sát một chút, như thế nào?

Liên Nhược Hạm cũng là người rất am hiểu tâm lý, thấy vẻ mặt rất bức thiết của Hạ Tưởng, cũng muốn tìm hiểu thêm.

Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đi tới khu trường đại học, cao đẳng là đã giữa trưa, hai người ăn bữa cơm đơn giản ở khu vực phụ cận. Vào buổi chiều, nhân viên Tập đoàn Viễn Cảnh làm việc đi tới Học viện Âm Nhạc, sau khi liên hệ với phòng đào tạo, ngay tại sân trường đặt ra mấy dãy bàn làm việc, tiến hành các hoạt động khuyếch trương thông báo tuyển dụng người mẫu, thông báo tuyển dụng ngay tại hiện trường.

Ý tưởng hoạt động tuyên truyền của Liên Nhược Hạm là Tập đoàn Viễn Cảnh bỏ vốn ra chế tạo một số áo lông đặc biệt, trên áo có in hình quảng cáo của công viên Rừng Rậm, hình ảnh là một khu rừng rậm lớn, có một câu quảng cáo là: Công viên Rừng Rậm tại thành phố Yến, sau đó ký tên phía dưới là Tập đoàn Viễn Cảnh. Thật ra ý tưởng quảng cáo là không tồi, tuy nhiên sẽ không sinh ra nhiều giá trị kinh tế, chủ yếu là vì mở rộng Tập đoàn Viễn Cảnh trong tương lai.

Bởi vì Tập đoàn Viễn Cảnh ở trong thời gian ngắn không thể khai phá hoàn toàn được các dự án bất động sản, tuy nhiên đầu tiên là lưu lại một ấn tượng tốt cho nhân dân thành phố Yến, về sau khi tiến quân vào lĩnh vực bất động sản thì cũng chiếm được nhiều chỗ tốt. Sở dĩ lựa chọn cách quảng cáo này ở trong các trường đại học là vì đến lúc mà Tập đoàn Viễn Cảnh xây dựng được các nhà cửa, không sai biệt lắm cũng là lúc các sinh viên này tốt nghiệp, là đội ngũ khách hàng tiềm năng nhất.

Liên Nhược Hạm yêu cầu thiết kế áo lông này chẳng những chất lượng cực tốt, hơn nữa kiểu dáng cũng rất mới mẻ và độc đáo, nhất là các cô gái xinh đẹp mặc vào, lại càng được tôn vẻ lên như hoa như ngọc. Có thể nói ở khu các trường Đại học, Cao đẳng này tuyển ra hơn trăm cô gái xinh đẹp, mỗi cô được cấp miễn phí một cái áo lông, điều kiện chỉ đơn giản là vào mỗi thứ bảy, mười mấy người kết thành một đội, đi một vòng trên đoạn phố phồn hoa nhất, chắc chắn điều này sẽ sinh ra hiệu quả rất chấn động. Các cô gái xinh đẹp chính là những nhân vật luôn hấp dẫn con mắt của người khác. Thử nghĩ một nhóm các mỹ nữ xuất hiện, lại cùng mặc áo lông đồng phục, lại xuất hiện tại đoạn đường phồn hoa của thành phố Yến, có lẽ các phương tiện đài, báo cũng sẽ tranh nhau đưa tin, chỉ sợ TV cũng có người tới phỏng vấn.

Lúc đó, so với việc quảng cáo đơn thuần thì hiệu quả hơn rất nhiều, điều mấu chốt là so với quảng cáo thuần túy thì lại càng hấp dẫn được ánh mắt, càng có thể sinh ra các hiệu quả phát xạ lớn.

- Là chủ ý của em?

Hạ Tưởng cảm giác rất phương pháp này thật sâu sắc, chắc chắn là một tương lai tươi đẹp sẽ bày ra.

- Đúng thế…, làm sao vậy? Không phục à?

Liên Nhược Hạm đắc ý dào dạt, cố ý thị uy nói:

- Hay là coi thường em không có khả năng nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy?

Hạ Tưởng giơ ngón tay cái lên:

- Rất thông minh, rất sắc sảo, đúng là Nhược Hạm. Tuy nhiên, anh cũng có một chút bổ sung, có muốn nghe không vậy?

- Đừng tranh thủ lúc nước đục mà thả câu với em. Có chuyện gì thì nói ra mau.

Liên Nhược Hạm nói chuyện với Hạ Tưởng không chút nào khách khí.

Hạ Tưởng tự cảm thấy từ lúc có việc lột hết quần áo Liên Nhược Hạm ra thì dường như địa vị của hắn trong mắt Liên Nhược Hạm đã giảm xuống không ít, đương nhiên đứng từ phương diện khác mà nói thì giữa hai người cũng không còn khoảng cách, nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều. Hắn đành phải cười ngây ngô:

- Tập đoàn Viễn Cảnh có thể lựa chọn trong khu vực các trường Đại học, Cao đẳng này giúp đỡ, vinh danh các học sinh nghèo khó học giỏi lên. Từ đó có thể kiến tạo được mối quan hệ tốt đẹp với các trường Đại học hay Cao đẳng cũng là tạo ra một lực ảnh hưởng không nhỏ, tạo ra hình ảnh Tập đoàn Viễn Cảnh đầy nhiệt huyết vì sự nghiệp công ích, chẳng những vì nhân dân thành phố Yến tạo ra một bầu lọc không khí, mà còn tận tụy vì học sinh nghèo khó có thể an tâm hoàn thành ước nguyện của mình.

Liên Nhược Hạm hơi ngẩng đầu, ánh mắt hơi hơi nheo lại, không để ý những người của Tập đoàn Viễn Cảnh đứng cách đó không xa, nhìn Hạ Tưởng chằm chằm không chớp mắt, bộ dáng như một nữ sinh viên động tình si ngốc. Hạ Tưởng nói xong, thấy cô không nói lời nào, mà ánh mắt đầy mê ly nhìn hắn, không khỏi cười đùa cô:

- Còn chưa xem đủ à? Chẳng lẽ mùa đông thiếu ánh mặt trời. Anh phơi nắng ít nên trắng hơn một chút, rất đẹp trai?

- Không trắng chút nào, cũng không đẹp trai gì. Tuy nhiên không trắng cũng tốt, em cũng thích đàn ông phải đen một chút, mới có vẻ khỏe mạnh chín chắn.

Liên Nhược Hạm mặc một áo lông trắng, so với áo lông lúc trước cô mặc ở huyện Bá cũng không khác nhiều lắm, tuy nhiên là khác ở cái váy và đôi bốt. Với bộ đồ này, cô có vẻ đẹp thật kiều diễm, sống động đến mê người.

- Tuy nhiên ý tưởng của anh đúng là không tồi, để em bảo Cao lão đi làm, ông ta thích nhất là bầu không khí trong khu vực các trường Đại học, Cao đẳng này.

Cao lão quá bận rộn với sự tình của công viên Rừng Rậm, gần đây Hạ Tưởng rất ít gặp. Hôm nay các hoạt động thông báo tuyển dụng thì ông ta cũng không xuất hiện. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng tin tưởng rằng Cao lão rất nguyện ý phụ trách các công việc giúp đỡ sinh viên nghèo khó.

Học viện Âm Nhạc thì các mỹ nữ rất nhiều, chỉ chốc lát sau liền tụ tập mười mấy người, vây quanh nhân viên đang công tác, không ngừng hỏi han. Tuy rằng Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm cũng có một cái bàn làm việc, tuy nhiên hơi cách xa với thông báo tuyển dụng, vì thế cũng không chịu ảnh hưởng, ở một bên âm thầm quan sát.

Cũng may hôm nay thời tiết coi như không tồi, nhiệt độ không khí cũng không lạnh lắm, đại khái khoảng năm, sáu độ gì đó, tuy nhiên Hạ Tưởng mặc một bộ quần áo công sở, không mặc thêm áo khoác, ngồi trong chốc lát, liền cảm thấy trên người run lên. Hắn phải đưa ra một yêu cầu:

- Rất lạnh. Chúng ta đi tìm cái phòng học ấm áp, thế nào?

/2185

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status