Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc có rất nhiều bạn chung, dù sao đều là khởi bước từ thành phố Yến, dựa thế tỉnh Yến, và bước hướng ra phía cả nước.
Mấy người đứng trước cổng, nếu như nói Trần Phong trước mặt không làm cho Hạ Tưởng ngạc nhiên, thì mấy người phía sau, liền khiến cho Hạ Tưởng có ý ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì mấy người đến, mà là ngạc nhiên vì mấy người sao lại tụ tập cùng một chỗ.
Trần Phong đứng trước nhất - đã lùi về tuyến hai, mấy người cùng đi cũng không chú ý sắp xếp thứ tự - phía sau ông là Diệp Thạch Sinh. Cấp bậc của Diệp Thạch Sinh cao hơn so với Trần Phong.
Nếu Diệp Thạch Sinh xuất hiện chỉ khiến Hạ Tưởng hơi kinh hãi, như vậy Tiền Cẩm Tùng phía sau Diệp Thạch Sinh khiến cho Hạ Tưởng giật mình kinh sợ, sao mà Tiền Cẩm Tùng cũng đến đây?
Lại nhìn phía sau của Tiền Cẩm Tùng, là Tống Triêu Đô, Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên, Hồ Tăng Chu, thậm chí còn có Phương Tiến Giang, Hạ Tưởng liền bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng hiểu rõ gì đó, lại vui mừng mà mỉm cười.
Nếu mà có thêm Mai Thái Bình và Phó Tiên Tiên cũng xuất hiện, thì gần như là đến đủ, chính là nhóm tỉnh Yến đã từng đề cập trên quan trường trong nước nhưng lại không ra trò trống gì!
Cũng quả thật, tất cả mọi người đều xuất thân từ quan lớn tỉnh Yến, nhưng đa số đều từng trải qua tại tỉnh Yến, không phải tất cả đều là người của Tỉnh Yến. Nhưng lại không thể không nói, Tống Triệu Đô, Lý Đinh Sơn, còn cả Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc, cán bộ cao cấp từ tỉnh Yến đi ra, thật cũng không ít.
Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy chào đón, hôm nay tụ họp quả thật là có người đề nghị, không có người khởi xướng, không có khả năng đến đủ như vậy, hắn chỉ một chút liền hiểu là cái gì, hướng về phía trước mà nói:
- Bí Thư Trần, khó mà có được nhã hứng phát động một hoạt động như vậy, cũng không nói trước để mà tiếp đón, tôi sẽ chuẩn bị tốt hơn một chút.
Trần Phong thấy Hạ Tường lập tức đoán trúng ổng là người đề xuất, cười ha hả:
- Một đám bạn thân cùng nhau tụ họp một chỗ, còn phải chuẩn bị cái gì? Cố ý chuẩn bị thì xa lạ rồi
Quả thật, lần này Trần Phong là người đề xuất tụ họp, vì hôm nay tụ họp, ổng đã chuẩn bị trước một tháng, liên lạc khắp nơi, tự mình gọi điện thoại, từng bước từng bước quyết định thời gian, Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên và Hồ Tăng Chu, Phương Tiến Giang dễ nói, lui đã lui xuống, lui về tuyến hai, thời gian dư dả, dễ sắp xếp, chủ yếu là Tống Triệu Đô, Lý Đinh Sơn và Diệp Thạch Sinh, Tiền Cẩm Tùng thời gian không dễ xác định, đến tận ba ngày trước mới xác định được ngày.
Diệp Thạch Sinh và Tiền Cẩm Tùng là tình trạng rút lui một nửa, nhưng cũng là do bản thân có việc, không tiện xác định thời gian, tính tình nóng nảy của Trần Phong bắt đầu, nói cái gì cũng muốn thúc đẩy việc tụ họp lần này, cuối cùng giải quyết xong việc tụ họp nhóm bạn già năm xưa tại tỉnh Yến, không để lại tiếc nuối quá lớn.
Đương nhiên, còn có Vương Bằng Phi và vài người bạn cũ ở tỉnh Yến không liên lạc được, cũng không phải là không liên hệ được, mà là Trần Phong cố ý không liên lạc, tính chọn quên đi. Kỳ thật bạn cũ ở thành phố Yến tỉnh Yến năm đó còn không ít, chẳng qua có một số người đã đi xa, ví dụ như Cao Thanh Tùng, Phạm Duệ Hằng, có một số người khoảng cách lập trường chính trị càng lúc càng xa, cuối cùng mười mấy năm sau còn có thể tập hợp cùng một chỗ, đều là người cùng chung chí hướng.
Hạ Tưởng nhìn những gương mặt quen thuộc, trong lòng chuyện cũ mười mấy năm nổi lên, trong lòng kích động chính là xúc động và bùi ngùi. Hắn lần lượt chào hỏi mọi người, không chủ động giơ tay bắt tay, với cấp bậc của hắn là nên chủ động giơ tay, nhưng tất cả mọi người là lãnh đạo cũ của hắn, xuất phát từ sự tôn trọng đối với lãnh đạo, hắn nhượng bộ ba phần.
Đối với mỗi một người từng giúp đỡ hắn, Hạ Tưởng trước sau luôn mang sự tôn kính thật sâu, và vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Người thứ nhất cùng Hạ Tưởng bắt tay ngược lại là Phương Tiến Giang.
Trong mấy người mới quen khi Hạ Tưởng tại thành phố Yến, Hạ Tưởng đối Phương Tiến Giang vẫn mang cảm tình sâu đậm, tình bằng hữu của hắn và Phương Cách cũng vẫn duy trì mười mấy năm, thậm chí vợ Phương Cách là Lam Miệt còn là bạn học của Tào Thù Lê, Tào Thù Lê coi như là một nửa bà mối
Phương Tiến Giang chủ động giơ tay cùng Hạ Tưởng bắt tay, Phương Tiến Giang tóc hoa râm so với năm đó già đi không ít, nhưng khí sắc cũng không tệ lắm, ông nhanh cầm chặt tay Hạ Tưởng nói:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi tự đáy lòng cảm thấy cao hứng thay cậu, cậu có thể có thành tựu hôm nay, là niềm tự hào của toàn tỉnh Yến
Phương Tiến Giang cũng không phải là người của tỉnh Yến, nhưng đối với ông ta cảm tình dành cho thành phố Yến tỉnh Yến, không kém hơn mỗi người ngồi đây, dù sao thành tựu của ông toàn bộ gắn với thành phố Yến, hiện tại Phương Cách cũng công tác tại Tỉnh ủy tỉnh Yến, còn cưới vợ người thành phố Yến, có thể nói thành phố Yến đã không còn khác biệt với quê nhà của ông
Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng bắt tay:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, khi tôi mới quen biết cậu, cậu mới hai mươi lăm sáu tuổi, chỉ chớp mắt cũng đã mười mấy năm, tôi phải nói, cậu dùng mười mấy năm thời gian đi qua đoạn đường mà người khác phải mất ba mươi năm mới đi qua được, không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản.
Tiền Cẩm Tùng cũng giống năm xưa, khi nói chuyện vẻ mặt luôn mỉm cười, tươi cười rất đầy thâm ý. Ông ta có thể đến, cũng là ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, Tiền Cẩm Tùng và đám bạn già tỉnh Yến năm đó quan hệ cũng không phải vô cùng chặt chẽ, thậm chí có thể nói không phải rất đoàn kết, nhưng vẫn cùng hiện thân, phỏng chừng cũng là bởi vì nguyên nhân Diệp Thạch Sinh.
Tiền Cẩm Tùng và Diệp Thạch Sinh quan hệ rất tốt
Hạ Tưởng đã đoán sai, sở dĩ Tiền Cẩm Tùng quyết định tới tham gia tụ hội, tất cả đều là vì chính hắn, là Tiền Cẩm Tùng hoàn toàn xem trọng triển vọng của hắn, muốn mượn cớ đến gần hắn, tiến thêm một bước kéo gần quan hệ.
Nói đi phải nói lại, hôm nay sở dĩ có thể tổ chức tụ họp thành công, toàn bộ là vì sự gắn kết của Hạ Tưởng, chỉ trông vào tình cũ trước kia mà gặp nhau, cũng có khả năng thành công, nhưng có một số người sẽ không tới.
Hơn nữa Tào Vĩnh Quốc cũng không có sự gắn kết mạnh mẽ như vậy.
Nói đúng là, hôm nay tuy là gặp lại bạn cũ ở tỉnh Yến, lại ở nhà mới của Tào Vĩnh Quốc tại Bắc Kinh, kỳ thật nhân vật chính vẫn là Hạ Tưởng.
Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng bắt tay:
- Người tại tỉnh Yến, không có lúc nào là không cảm nhận được sự tồn tại của cậu. Sông Hạ Mã, công viên Rừng Rậm, Tĩnh Tâm Cư, thẳng đến hiện tại, khi tôi tản bộ tại sông Hạ Mã, còn thường xuyên nghe một số người nói về sự tích Chủ tịch quận Hạ vật lộn với cơn hồng thủy năm đó, Hạ Tưởng, tôi rất bội phục cậu, năm đó cậu mới là Chủ tịch quận Hạ Mã, có thể vì thành phố Yến quy hoạch mười mấy năm tương lai, rất giỏi, thực rất giỏi.
Diệp Thạch Sinh gần đây thường xuyên lui tới giữa thành phố Yến và Bắc Kinh, ngay từ đầu là ngẫu nhiên ở tại thành phố Yến một thời gian, hiện tại trên cơ bản hàng năm có hơn phân nửa thời gian là ở lại thành phố Yến, ông càng ngày càng thích thành phố Yến thong dong và nhàn nhã, tuy rằng kinh tế văn hóa thành phố Yến cũng không phát đạt, nhưng người thành phố Yến ôn hòa cũng thấy đủ làm vui, thành phố Yến là thích hợp cuộc sống thành thị.
Đối với tương lai của Hạ Tưởng, Diệp Thạch Sinh thừa nhận năm đó khi đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, tầm mắt không đủ, ông ta năm đó đối Hạ Tưởng nửa là thưởng thức nửa là bất mãn, thưởng thức năng lực Hạ Tưởng, bất mãn những gì Hạ Tưởng đã làm. Tuy rằng lúc ấy cũng cho rằng Hạ Tưởng là một nhân tài có thể đào tạo, lại không nghĩ rằng con đường lên chức của Hạ Tưởng mạnh mẽ như thế, cứng rắn bay lên, thẳng cho tới hôm nay đã hiện ra thế sắc bén không thể đỡ!
Diệp Thạch Sinh hiện tại đã tin tưởng một trăm phần trăm, Hạ Tưởng chính là người nối nghiệp thứ bảy kế tiếp sau Cổ Thu Thật! Trước kia, ông còn không tin sự thật Hạ Tưởng trở thành lực lượng hậu bị, hiện tại đến hệ bảo thủ muốn ngăn cản Hạ Tưởng quật khởi cũng là không thể, chẳng những tập thể bộ máy lãnh đạo trung ương đương nhiệm đã tiếp nhận Hạ Tưởng, hơn nữa tập thể trung ương khóa tiếp theo cũng ngầm thừa nhận sự thật Hạ Tưởng là người nối nghiệp thứ bảy
Trung ương đối với việc bồi dưỡng người nối nghiệp, là một công trình hệ thống, Quan Viễn Khúc vừa lên chức, Cổ Thu Thật vừa vào thường vụ, một thế hệ người nối nghiệp mới liền muốn vào trình tự bồi dưỡng. Nếu nói Quan Viễn Khúc nhậm chức còn hơi có tranh luận, bồi dưỡng Cổ Thu Thật cũng có đối thủ cạnh tranh, như vậy Hạ Tưởng được nhận định là người nối nghiệp thứ bảy, gần như không có trì hoãn và tranh luận.
Là bởi vì nhìn ra thế giới, Hạ Tưởng đã không còn đối thủ cạnh tranh cùng đẳng cấp
Diệp Thạch Sinh cảm thán hàng nghìn hàng vạn, hay cho một Hạ Tưởng, năm đó từng là thuộc hạ của ông, hiện nay đã yên vị trên cao với chức Chủ tịch tỉnh, quả nhiên là kẻ sĩ ba ngày không gặp mặt thì phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cùng Diệp Thạch Sinh có cảm xúc giống nhau còn có Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên và Hồ Tăng Chu, ba người cùng Hạ Tưởng có quan hệ không xa không gần, vừa không có giao tình quá sâu, lại không có gút mắt, Hình Đoan Đài và Lô Uyên Nguyên chủ yếu là cùng Tào Vĩnh Quốc quan hệ không tồi, sở dĩ đến đây, một là muốn thăm hỏi Tào Vĩnh Quốc, hai là cũng muốn mượn cơ hội gặp mặt Hạ Tưởng, phải quan sát gần bộ dáng Hạ Tưởng danh khắp thiên hạ hiện tại ra sao
Vừa gặp, hai người yên tâm, nguyên tưởng rằng Hạ Tưởng nổi danh, nói không chừng sẽ dao động nóng nảy, cũng không ngờ Hạ Tưởng chẳng những càng thêm vững vàng thành thục, hơn nữa bên trong tính khí bình thản, hiền hoà và tùy tính hơn, khiến cho hai người biết, Hạ Tưởng đã sớm chuẩn bị tình cảnh, đoán trước hướng gió.
Trong mấy người, người ảo não chán nản nhất là Hồ Tăng Chu.
Nếu Hồ Tăng Chu có con mắt lâu dài, khi quen biết Hạ Tưởng sớm nhất đã mạnh mẽ kéo Hạ Tưởng một phen, cùng Hạ Tưởng thành lập quan hệ tốt đẹp, nói không chừng kết cục hiện tại của y không đến mức lùi về tuyến hai, Hồ Tăng Chu sau khi điều ra tỉnh Yến không đến ba năm liền lùi về tuyến hai, phải biết rằng lúc trước Hạ Tưởng mới vào quan trường chính là huyện Bá thành phố Chương Trình.
Kết quả y mất cơ hội, có mắt không nhìn được kim tương ngọc, ở Chương Trình cùng Hạ Tưởng kết giao bình thản như nước, rồi tới thành phố Yến mới tiếp xúc nhiều, nhưng vẫn nhìn trước ngó sau, không nắm chắc cơ hội, ở vài lần chuyển biến lớn trong sự việc quan trọng, y bo bo giữ mình, không đúng lúc ở thời khắc mấu chốt ra sức ủng hộ Hạ Tưởng...
Cơ hội, liên tiếp mất đi, nhưng có thể trách được ai? Chỉ có thể tự trách mình không có một cặp mắt tinh tường, không đủ để nhìn xem lâu dài. Nếu có một đôi mắt lửa ngươi vàng sắc sảo, có thể biết trước mười năm thành tựu của Hạ Tưởng hôm nay, thì năm đó y nói sao cũng phải cùng Hạ Tưởng thành lập quan hệ mật thiết, chẳng sợ nguy hiểm liều mạng đắc tội Cao Thành Tùng, cũng phải ban ơn cho Hạ Tưởng.
Dùng than giúp người sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi so vói thêu hoa trên gấm mãi mãi càng làm cho người ta nhớ lâu hơn.
Chỉ tiếc con người không thể quay đầu lại con đường đã đi.
Hồ Tăng Chu cầm tay Hạ Tưởng
- Chủ tịch tỉnh Hạ, từ năm đó khi quen biết ở huyện Bá, tôi liền biết cậu là người trong long phượng. Khi từ Chương Trình điều hướng thành phố Yến, có người tặng tôi tám chữ "tiềm long tại uyên, tiềm long vật dụng". Tôi tưởng báo cho tôi phải chờ thời mà động, phải bảo vệ tốt chính mình, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại tôi mới hiểu được, kỳ thật cao nhân kia là đang thức tỉnh tôi, tại thành phố Yến tiềm tàng một tiềm long, muốn tôi thường xuyên độ thế, nhìn rõ phương hướng...
- Hiện tại đã biết rõ thì đã chậm, tuy nhiên tôi vui mừng chính là, Chủ tịch tỉnh Hạ, cậu vẫn như cũ không thay đổi ước nguyện ban đầu và có được tấm lòng bình dân, Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi tận thâm tâm cảm thấy rất phấn kích thay cậu!
- Tôi cũng vậy!
Lý Đinh Sơn hôm nay vô cùng vui vẻ, ông thấy Hạ Tưởng được các vì sao vây quanh mặt trăng vây ở bên trong, so với chính mình thăng nhiệm bộ trưởng còn thoải mái hơn, bên trong mọi người, ngoại trừ Tào Vĩnh Quốc, ông tự nhận cùng Hạ Tưởng có quan hệ chặt chẽ nhất,
- Hôm nay tôi liền lớn mật nói một câu thật tâm, cho tới nay, tôi đều xem làm Hạ Tưởng như người thân của mình, mỗi một thành tích của hắn, tôi đều vô cùng tự hào.
Mấy người đứng trước cổng, nếu như nói Trần Phong trước mặt không làm cho Hạ Tưởng ngạc nhiên, thì mấy người phía sau, liền khiến cho Hạ Tưởng có ý ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì mấy người đến, mà là ngạc nhiên vì mấy người sao lại tụ tập cùng một chỗ.
Trần Phong đứng trước nhất - đã lùi về tuyến hai, mấy người cùng đi cũng không chú ý sắp xếp thứ tự - phía sau ông là Diệp Thạch Sinh. Cấp bậc của Diệp Thạch Sinh cao hơn so với Trần Phong.
Nếu Diệp Thạch Sinh xuất hiện chỉ khiến Hạ Tưởng hơi kinh hãi, như vậy Tiền Cẩm Tùng phía sau Diệp Thạch Sinh khiến cho Hạ Tưởng giật mình kinh sợ, sao mà Tiền Cẩm Tùng cũng đến đây?
Lại nhìn phía sau của Tiền Cẩm Tùng, là Tống Triêu Đô, Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên, Hồ Tăng Chu, thậm chí còn có Phương Tiến Giang, Hạ Tưởng liền bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng hiểu rõ gì đó, lại vui mừng mà mỉm cười.
Nếu mà có thêm Mai Thái Bình và Phó Tiên Tiên cũng xuất hiện, thì gần như là đến đủ, chính là nhóm tỉnh Yến đã từng đề cập trên quan trường trong nước nhưng lại không ra trò trống gì!
Cũng quả thật, tất cả mọi người đều xuất thân từ quan lớn tỉnh Yến, nhưng đa số đều từng trải qua tại tỉnh Yến, không phải tất cả đều là người của Tỉnh Yến. Nhưng lại không thể không nói, Tống Triệu Đô, Lý Đinh Sơn, còn cả Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc, cán bộ cao cấp từ tỉnh Yến đi ra, thật cũng không ít.
Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy chào đón, hôm nay tụ họp quả thật là có người đề nghị, không có người khởi xướng, không có khả năng đến đủ như vậy, hắn chỉ một chút liền hiểu là cái gì, hướng về phía trước mà nói:
- Bí Thư Trần, khó mà có được nhã hứng phát động một hoạt động như vậy, cũng không nói trước để mà tiếp đón, tôi sẽ chuẩn bị tốt hơn một chút.
Trần Phong thấy Hạ Tường lập tức đoán trúng ổng là người đề xuất, cười ha hả:
- Một đám bạn thân cùng nhau tụ họp một chỗ, còn phải chuẩn bị cái gì? Cố ý chuẩn bị thì xa lạ rồi
Quả thật, lần này Trần Phong là người đề xuất tụ họp, vì hôm nay tụ họp, ổng đã chuẩn bị trước một tháng, liên lạc khắp nơi, tự mình gọi điện thoại, từng bước từng bước quyết định thời gian, Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên và Hồ Tăng Chu, Phương Tiến Giang dễ nói, lui đã lui xuống, lui về tuyến hai, thời gian dư dả, dễ sắp xếp, chủ yếu là Tống Triệu Đô, Lý Đinh Sơn và Diệp Thạch Sinh, Tiền Cẩm Tùng thời gian không dễ xác định, đến tận ba ngày trước mới xác định được ngày.
Diệp Thạch Sinh và Tiền Cẩm Tùng là tình trạng rút lui một nửa, nhưng cũng là do bản thân có việc, không tiện xác định thời gian, tính tình nóng nảy của Trần Phong bắt đầu, nói cái gì cũng muốn thúc đẩy việc tụ họp lần này, cuối cùng giải quyết xong việc tụ họp nhóm bạn già năm xưa tại tỉnh Yến, không để lại tiếc nuối quá lớn.
Đương nhiên, còn có Vương Bằng Phi và vài người bạn cũ ở tỉnh Yến không liên lạc được, cũng không phải là không liên hệ được, mà là Trần Phong cố ý không liên lạc, tính chọn quên đi. Kỳ thật bạn cũ ở thành phố Yến tỉnh Yến năm đó còn không ít, chẳng qua có một số người đã đi xa, ví dụ như Cao Thanh Tùng, Phạm Duệ Hằng, có một số người khoảng cách lập trường chính trị càng lúc càng xa, cuối cùng mười mấy năm sau còn có thể tập hợp cùng một chỗ, đều là người cùng chung chí hướng.
Hạ Tưởng nhìn những gương mặt quen thuộc, trong lòng chuyện cũ mười mấy năm nổi lên, trong lòng kích động chính là xúc động và bùi ngùi. Hắn lần lượt chào hỏi mọi người, không chủ động giơ tay bắt tay, với cấp bậc của hắn là nên chủ động giơ tay, nhưng tất cả mọi người là lãnh đạo cũ của hắn, xuất phát từ sự tôn trọng đối với lãnh đạo, hắn nhượng bộ ba phần.
Đối với mỗi một người từng giúp đỡ hắn, Hạ Tưởng trước sau luôn mang sự tôn kính thật sâu, và vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Người thứ nhất cùng Hạ Tưởng bắt tay ngược lại là Phương Tiến Giang.
Trong mấy người mới quen khi Hạ Tưởng tại thành phố Yến, Hạ Tưởng đối Phương Tiến Giang vẫn mang cảm tình sâu đậm, tình bằng hữu của hắn và Phương Cách cũng vẫn duy trì mười mấy năm, thậm chí vợ Phương Cách là Lam Miệt còn là bạn học của Tào Thù Lê, Tào Thù Lê coi như là một nửa bà mối
Phương Tiến Giang chủ động giơ tay cùng Hạ Tưởng bắt tay, Phương Tiến Giang tóc hoa râm so với năm đó già đi không ít, nhưng khí sắc cũng không tệ lắm, ông nhanh cầm chặt tay Hạ Tưởng nói:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi tự đáy lòng cảm thấy cao hứng thay cậu, cậu có thể có thành tựu hôm nay, là niềm tự hào của toàn tỉnh Yến
Phương Tiến Giang cũng không phải là người của tỉnh Yến, nhưng đối với ông ta cảm tình dành cho thành phố Yến tỉnh Yến, không kém hơn mỗi người ngồi đây, dù sao thành tựu của ông toàn bộ gắn với thành phố Yến, hiện tại Phương Cách cũng công tác tại Tỉnh ủy tỉnh Yến, còn cưới vợ người thành phố Yến, có thể nói thành phố Yến đã không còn khác biệt với quê nhà của ông
Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng bắt tay:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, khi tôi mới quen biết cậu, cậu mới hai mươi lăm sáu tuổi, chỉ chớp mắt cũng đã mười mấy năm, tôi phải nói, cậu dùng mười mấy năm thời gian đi qua đoạn đường mà người khác phải mất ba mươi năm mới đi qua được, không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản.
Tiền Cẩm Tùng cũng giống năm xưa, khi nói chuyện vẻ mặt luôn mỉm cười, tươi cười rất đầy thâm ý. Ông ta có thể đến, cũng là ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, Tiền Cẩm Tùng và đám bạn già tỉnh Yến năm đó quan hệ cũng không phải vô cùng chặt chẽ, thậm chí có thể nói không phải rất đoàn kết, nhưng vẫn cùng hiện thân, phỏng chừng cũng là bởi vì nguyên nhân Diệp Thạch Sinh.
Tiền Cẩm Tùng và Diệp Thạch Sinh quan hệ rất tốt
Hạ Tưởng đã đoán sai, sở dĩ Tiền Cẩm Tùng quyết định tới tham gia tụ hội, tất cả đều là vì chính hắn, là Tiền Cẩm Tùng hoàn toàn xem trọng triển vọng của hắn, muốn mượn cớ đến gần hắn, tiến thêm một bước kéo gần quan hệ.
Nói đi phải nói lại, hôm nay sở dĩ có thể tổ chức tụ họp thành công, toàn bộ là vì sự gắn kết của Hạ Tưởng, chỉ trông vào tình cũ trước kia mà gặp nhau, cũng có khả năng thành công, nhưng có một số người sẽ không tới.
Hơn nữa Tào Vĩnh Quốc cũng không có sự gắn kết mạnh mẽ như vậy.
Nói đúng là, hôm nay tuy là gặp lại bạn cũ ở tỉnh Yến, lại ở nhà mới của Tào Vĩnh Quốc tại Bắc Kinh, kỳ thật nhân vật chính vẫn là Hạ Tưởng.
Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng bắt tay:
- Người tại tỉnh Yến, không có lúc nào là không cảm nhận được sự tồn tại của cậu. Sông Hạ Mã, công viên Rừng Rậm, Tĩnh Tâm Cư, thẳng đến hiện tại, khi tôi tản bộ tại sông Hạ Mã, còn thường xuyên nghe một số người nói về sự tích Chủ tịch quận Hạ vật lộn với cơn hồng thủy năm đó, Hạ Tưởng, tôi rất bội phục cậu, năm đó cậu mới là Chủ tịch quận Hạ Mã, có thể vì thành phố Yến quy hoạch mười mấy năm tương lai, rất giỏi, thực rất giỏi.
Diệp Thạch Sinh gần đây thường xuyên lui tới giữa thành phố Yến và Bắc Kinh, ngay từ đầu là ngẫu nhiên ở tại thành phố Yến một thời gian, hiện tại trên cơ bản hàng năm có hơn phân nửa thời gian là ở lại thành phố Yến, ông càng ngày càng thích thành phố Yến thong dong và nhàn nhã, tuy rằng kinh tế văn hóa thành phố Yến cũng không phát đạt, nhưng người thành phố Yến ôn hòa cũng thấy đủ làm vui, thành phố Yến là thích hợp cuộc sống thành thị.
Đối với tương lai của Hạ Tưởng, Diệp Thạch Sinh thừa nhận năm đó khi đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, tầm mắt không đủ, ông ta năm đó đối Hạ Tưởng nửa là thưởng thức nửa là bất mãn, thưởng thức năng lực Hạ Tưởng, bất mãn những gì Hạ Tưởng đã làm. Tuy rằng lúc ấy cũng cho rằng Hạ Tưởng là một nhân tài có thể đào tạo, lại không nghĩ rằng con đường lên chức của Hạ Tưởng mạnh mẽ như thế, cứng rắn bay lên, thẳng cho tới hôm nay đã hiện ra thế sắc bén không thể đỡ!
Diệp Thạch Sinh hiện tại đã tin tưởng một trăm phần trăm, Hạ Tưởng chính là người nối nghiệp thứ bảy kế tiếp sau Cổ Thu Thật! Trước kia, ông còn không tin sự thật Hạ Tưởng trở thành lực lượng hậu bị, hiện tại đến hệ bảo thủ muốn ngăn cản Hạ Tưởng quật khởi cũng là không thể, chẳng những tập thể bộ máy lãnh đạo trung ương đương nhiệm đã tiếp nhận Hạ Tưởng, hơn nữa tập thể trung ương khóa tiếp theo cũng ngầm thừa nhận sự thật Hạ Tưởng là người nối nghiệp thứ bảy
Trung ương đối với việc bồi dưỡng người nối nghiệp, là một công trình hệ thống, Quan Viễn Khúc vừa lên chức, Cổ Thu Thật vừa vào thường vụ, một thế hệ người nối nghiệp mới liền muốn vào trình tự bồi dưỡng. Nếu nói Quan Viễn Khúc nhậm chức còn hơi có tranh luận, bồi dưỡng Cổ Thu Thật cũng có đối thủ cạnh tranh, như vậy Hạ Tưởng được nhận định là người nối nghiệp thứ bảy, gần như không có trì hoãn và tranh luận.
Là bởi vì nhìn ra thế giới, Hạ Tưởng đã không còn đối thủ cạnh tranh cùng đẳng cấp
Diệp Thạch Sinh cảm thán hàng nghìn hàng vạn, hay cho một Hạ Tưởng, năm đó từng là thuộc hạ của ông, hiện nay đã yên vị trên cao với chức Chủ tịch tỉnh, quả nhiên là kẻ sĩ ba ngày không gặp mặt thì phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cùng Diệp Thạch Sinh có cảm xúc giống nhau còn có Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên và Hồ Tăng Chu, ba người cùng Hạ Tưởng có quan hệ không xa không gần, vừa không có giao tình quá sâu, lại không có gút mắt, Hình Đoan Đài và Lô Uyên Nguyên chủ yếu là cùng Tào Vĩnh Quốc quan hệ không tồi, sở dĩ đến đây, một là muốn thăm hỏi Tào Vĩnh Quốc, hai là cũng muốn mượn cơ hội gặp mặt Hạ Tưởng, phải quan sát gần bộ dáng Hạ Tưởng danh khắp thiên hạ hiện tại ra sao
Vừa gặp, hai người yên tâm, nguyên tưởng rằng Hạ Tưởng nổi danh, nói không chừng sẽ dao động nóng nảy, cũng không ngờ Hạ Tưởng chẳng những càng thêm vững vàng thành thục, hơn nữa bên trong tính khí bình thản, hiền hoà và tùy tính hơn, khiến cho hai người biết, Hạ Tưởng đã sớm chuẩn bị tình cảnh, đoán trước hướng gió.
Trong mấy người, người ảo não chán nản nhất là Hồ Tăng Chu.
Nếu Hồ Tăng Chu có con mắt lâu dài, khi quen biết Hạ Tưởng sớm nhất đã mạnh mẽ kéo Hạ Tưởng một phen, cùng Hạ Tưởng thành lập quan hệ tốt đẹp, nói không chừng kết cục hiện tại của y không đến mức lùi về tuyến hai, Hồ Tăng Chu sau khi điều ra tỉnh Yến không đến ba năm liền lùi về tuyến hai, phải biết rằng lúc trước Hạ Tưởng mới vào quan trường chính là huyện Bá thành phố Chương Trình.
Kết quả y mất cơ hội, có mắt không nhìn được kim tương ngọc, ở Chương Trình cùng Hạ Tưởng kết giao bình thản như nước, rồi tới thành phố Yến mới tiếp xúc nhiều, nhưng vẫn nhìn trước ngó sau, không nắm chắc cơ hội, ở vài lần chuyển biến lớn trong sự việc quan trọng, y bo bo giữ mình, không đúng lúc ở thời khắc mấu chốt ra sức ủng hộ Hạ Tưởng...
Cơ hội, liên tiếp mất đi, nhưng có thể trách được ai? Chỉ có thể tự trách mình không có một cặp mắt tinh tường, không đủ để nhìn xem lâu dài. Nếu có một đôi mắt lửa ngươi vàng sắc sảo, có thể biết trước mười năm thành tựu của Hạ Tưởng hôm nay, thì năm đó y nói sao cũng phải cùng Hạ Tưởng thành lập quan hệ mật thiết, chẳng sợ nguy hiểm liều mạng đắc tội Cao Thành Tùng, cũng phải ban ơn cho Hạ Tưởng.
Dùng than giúp người sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi so vói thêu hoa trên gấm mãi mãi càng làm cho người ta nhớ lâu hơn.
Chỉ tiếc con người không thể quay đầu lại con đường đã đi.
Hồ Tăng Chu cầm tay Hạ Tưởng
- Chủ tịch tỉnh Hạ, từ năm đó khi quen biết ở huyện Bá, tôi liền biết cậu là người trong long phượng. Khi từ Chương Trình điều hướng thành phố Yến, có người tặng tôi tám chữ "tiềm long tại uyên, tiềm long vật dụng". Tôi tưởng báo cho tôi phải chờ thời mà động, phải bảo vệ tốt chính mình, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại tôi mới hiểu được, kỳ thật cao nhân kia là đang thức tỉnh tôi, tại thành phố Yến tiềm tàng một tiềm long, muốn tôi thường xuyên độ thế, nhìn rõ phương hướng...
- Hiện tại đã biết rõ thì đã chậm, tuy nhiên tôi vui mừng chính là, Chủ tịch tỉnh Hạ, cậu vẫn như cũ không thay đổi ước nguyện ban đầu và có được tấm lòng bình dân, Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi tận thâm tâm cảm thấy rất phấn kích thay cậu!
- Tôi cũng vậy!
Lý Đinh Sơn hôm nay vô cùng vui vẻ, ông thấy Hạ Tưởng được các vì sao vây quanh mặt trăng vây ở bên trong, so với chính mình thăng nhiệm bộ trưởng còn thoải mái hơn, bên trong mọi người, ngoại trừ Tào Vĩnh Quốc, ông tự nhận cùng Hạ Tưởng có quan hệ chặt chẽ nhất,
- Hôm nay tôi liền lớn mật nói một câu thật tâm, cho tới nay, tôi đều xem làm Hạ Tưởng như người thân của mình, mỗi một thành tích của hắn, tôi đều vô cùng tự hào.
/2185
|