- Đương nhiên, anh muốn lên làm Chủ tịch huyện, còn phải cố gắng có thêm thành tích mới được. Việc khai thác mỏ, đối với anh mà nói là chính là một cơ hội lớn.
Khâu Tự Phong nhìn ngắm cây bút máy Pike trong tay. Đó là tín vật đính ước mà Mai Hiểu Lâm tặng cho hắn. Hắn nhớ tới Mai Hiểu Lâm đối với hắn thái độ chừng mực, trong lòng khó chịu, giọng điệu cũng tỏ ra chút bực dọc.
- Phải ra tay làm, không cần sợ sệt. Huyện An hàm lượng khoáng sản tuy rằng không phải đặc biệt phong phú, nhưng cũng không ít. Một ít công trình cần tài chính lớn để khai thác, có thể trước mắt hoãn lại, chúng ta sử dụng công nghệ tốt và kỹ thuật tối tân, trước tiên triển khai các dự án có yêu cầu kỹ thuật thấp, hiệu quả mau, ví dụ như xi măng.
Cường Giang Hải có chút do dự nói:
- Tinh thần chỉ thị của Phó bí thư Mai là, mời chuyên gia thủ đô đến kiểm chứng hạng mục, các công trình phải có chất lượng khoa học kỹ thuật cao giá trị gia tăng lớn và không ô nhiễm môi trường, bảo vệ môi trường thì được ưu tiên suy xét. Công trình Nhà máy xi măng phá hoại môi trường nghiêm trọng, Phó bí thư Mai đã nói rõ ràng không đáng suy xét
Khâu Tự Phong cười lắc đầu:
- Phó bí thư Mai suy xét vấn đề ưu đãi lợi ích lâu dài là tốt, nhưng khuyết điểm cũng không ít, chính là thấy hiệu quả quá chậm. Thật ra muốn một công trình có kỹ thuật cao, tài chính đầu vào nhiều không nói, hơn nữa ba năm năm năm chưa thấy hiệu quả và lợi ích, phiêu lưu cũng lớn rất nhiều. Ba đến năm năm? Đến lúc đó chúng ta đã sớm không còn tại huyện An, chẳng phải là cho người khác hưởng? Thời gian quá dài, chúng ta cần là chiến tích, tốt nhất là trong vòng một năm liền lập tức thấy hiệu quả của công trình, chỉ có nhà máy xi măng có thể trong nửa năm nhìn thấy hiệu quả và lợi ích, hơn nữa đầu tư kỹ thuật cũng thấp.
Cường Giang Hải còn có chút lo lắng:
- Phó bí thư Mai mời chuyên gia đến, nhưng đến khảo sát quặng thạch anh sa và quặng sắt, đối với nhà máy xi măng không có hứng thú, tôi làm sao co thể thuyết phục Phó bí thư Mai? Còn có đối với chuyên gia thủ đô phải giải thích như thế nào?
- Phó bí thư Mai để tôi đến nói chuyện, cậu chỉ cần đi theo chuyên gia thủ đô, bọn họ nói cái gì, cậu nghe cái đó. Chờ sau khi bọn họ báo cáo rồi đi về, chúng ta sẽ thay hình đổi dạng báo cáo thành phố, lấy công trình công nghệ cao xin tài chính chuyên môn, tài chính vừa đến tay, liền khởi công xây dựng nhà máy xi măng, làm sao biết được.
Khâu Tự Phong vung tay lên nói.
Cường Giang Hải biết hậu trường Khâu Tự Phong cứng rắn, mạnh mẽ, nghe xong kế hoạch của hắn, lập tức trong lòng hào hứng nhiệt tình.
- Tôi nhất định không phụ kỳ vọng của Chủ tịch huyện Khâu, cố gắng làm ra thành tích.
Cường Giang Hải lại một lần nữa biểu hiện quyết tâm.
Khâu Tự Phong coi như vừa lòng đối với thái độ của Cường Giang Hải, hắn gật đầu:
- Tốt, chúng ta liên kết thành một khối thống nhất, về sau huyện An là thiên hạ của chúng ta. Lý Đinh Sơn sẽ hạ bệ sớm. Thịnh Đại và Hạ Tưởng liên kết cũng vô ích
Ngụ ý là, về sau hắn là bí thư, Cường Giang Hải là Chủ tịch huyện, huyện An ai còn dám lên tiếng phản đối.
Cường Giang Hải bỗng nhiên thấy sơ hở một vấn đề mấu chốt, liền hỏi:
- Nếu Phó Chủ tịch huyện Thịnh không lên được, Phó bí thư Mai có thể nhòm ngó vị trí Chủ tịch huyện hay không?
Hắn không biết quan hệ của Mai Hiểu Lâm và Khâu Tự Phong.
Đừng nói Cường Giang Hải, toàn bộ huyện An hiếm có người biết Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm có quan hệ thế nào. Đương nhiên, cũng do biểu hiện giữa Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm quá bình thường, cho tới bây giờ hai người chỉ nói chuyện công việc, cũng rất ít tiếp xúc riêng, nên ngoại trừ biết hai người đều từ thủ đô đến, các quan hệ khác đều không biết.
- Khả năng Phó bí thư Mai ở huyện An sẽ không lâu lắm, chí hướng của cô không tại huyện An, hơn nữa cô là một nữ đồng chí, thích hợp làm công tác nghiên cứu hơn.
Khâu Tự Phong ám chỉ là, khả năng Mai Hiểu Lâm cũng sẽ điều đi, cho dù không điều đi, cũng ở bộ máy Đảng uỷ, sẽ không tiến vào bộ máy chính phủ.
Cường Giang Hải có chút hồ nghi nhìn Khâu Tự Phong vài lần, khó hiểu vì sao Chủ tịch huyện Khâu hiểu biết Phó bí thư Mai như vậy, nói chuyện còn như vậy khẳng định, chẳng lẽ hai người bọn họ có quan hệ gì? Khâu Tự Phong nhìn ra nghi vấn của Cường Giang Hải, cũng không giải thích, cười khoát tay:
- Không nên suy nghĩ bậy bạ, làm tốt công tác của mình mới là quan trọng, chỉ cần có thành tích, thời điểm mấu chốt mới dễ nói chuyện. Nguồn truyện:
Cường Giang Hải đã hiểu:
- Tôi nhất định sẽ tạo thành tích khiến Chủ tịch huyện Khâu hài lòng.
Cường Giang Hải đi rồi, Khâu Tự Phong cầm lấy điện thoại, định gọi Mai Hiểu Lâm, suy nghĩ lại buông điện thoại xuống. Hắn và Mai Hiểu Lâm trước đây có đính ước. Hai người tuy rằng đính hôn, nhưng lại là vì ích lợi gia tộc, giữ gìn quan hệ hai gia tộc, nên tạm thời chưa tính đến việc kết hôn, cũng không công bố, lại càng không phải loại người hay nói chuyện yêu đương.
Tuy rằng Khâu Tự Phong cũng không có cảm tình gì đối với Mai Hiểu Lâm, nhưng tưởng tượng cảnh Hạ Tưởng vô cùng thân thiết mà giúp Mai Hiểu Lâm lau đầu, rõ ràng là hành động bình thường, trong lòng hắn lại khó chịu, muốn xử lý Hạ Tưởng. Hắn vỗ mạnh lên bàn, tự nói:
- Hạ Tưởng mày chờ đó, tao sẽ cho mày ở huyện An nửa bước khó đi.
Hạ Tưởng không biết Khâu Tự Phong rất căm ghét mình. Hắn trở lại văn phòng, chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng điện thoại, sau đó mới biết được hoá ra là Mai Hiểu Lâm tìm hắn, muốn mời hắn dự thính trong cuộc họp giải quyết vấn đề nông dân khiếu kiện.
Hạ Tưởng suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý.
Cuộc họp diễn ra ở văn phòng Huyện ủy, lúc Hạ Tưởng vào, bên trong có ba vị nông dân đang ngồi, bên cạnh Mai Hiểu Lâm, còn có một vị phó chánh văn phòng Huyện ủy.
Mai Hiểu Lâm ra hiệu Hạ Tưởng ngồi bên cạnh, Hạ Tưởng cười lắc đầu, ngồi giữa ba vị nông dân, sau đó ngồi yên ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Ba vị nông dân cầm đầu bộ mặt dữ tợn, khuôn mặt lại đen, vẻ dữ tợn giống Trương Phi. Một người nói giọng dữ dằn:
- Tôi tên là Hách Hải Chấn, là nông dân xã Đán Bảo, vừa rồi ném trứng gà Phó bí thư Mai là tôi làm. Một người phải làm việc của mình, tôi thừa nhận là có kích động. Một trứng gà như vậy thật lãng phí, thật quá đau lòng.
Hắn nhìn Hạ Tưởng ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, hỏi.
- Người trẻ tuổi này là ai?
- Tôi đến làm chứng
Trong mắt mọi người, quan lại bao che cho nhau là tư tưởng xưa nay, cho nên Hạ Tưởng nghĩ chưa cần giới thiệu thân phận, chỉ cho thấy lập trường.
Hách Hải Chấn cũng không hỏi nhiều, nhìn hắn một cái, còn nói:
- Tốt lắm, tôi sẽ ăn ngay nói thật. Ba năm trước đây, Bí thư Lệ lúc ấy vẫn còn là Chủ tịch xã đã liên hệ một công ty, nói là ưu đãi cung cấp cây giống cây táo chất lượng tốt, tất cả đều là cây ăn quả cao sản hồng Phú Sĩ, giá cả cũng không cao, hơn nữa công ty cũng đáp ứng cung cấp cây giống, sau khi cây táo trưởng thành, toàn bộ ấn định giá cả thị trường mà thu mua. Nói là căn cứ nguyên tắc tự nguyện, nhưng một nông hộ bình thường có vài mẫu tốt, đều phải trồng cây ăn quả. Cuối cùng toàn bộ thi trấn ít nhất cũng có hơn một ngàn mẫu ruộng tốt trồng cây ăn quả.
- Không ngờ rằng trồng loại cây ăn quả trên chưa được bao lâu đã có sinh viên trường nông nghiệp nói, cây giống căn bản không phải hồng Phú Sĩ, mà là quả hải đường không ai cần đến. Cả trăm hộ tiết kiệm hai năm mới có tiền mua nhưng tất cả đều là hải đường. Tất cả mọi người mặc kệ, đi tìm Chủ tịch xã Lệ. Mới đầu Chủ tịch xã Lệ tìm lý do để không gặp chúng tôi, sau lại thật sự là tìm người liên hệ công ty bán cây giống, miễn phí ghép cây thành hồng Phú Sĩ. Tuy rằng không phải cây gốc nhưng ghép xong có thể cho ra hồng Phú Sĩ là tốt rồi
- Sau hai năm, cây ăn quả không có lớn lên, nhưng còn các loại hoa màu khác. Đến năm vừa rồi, cây bắt đầu có trái. Chủ tịch xã Lệ cùng với công ty cây giống đến vườn cây để khảo sát. Nhân viên kỹ thuật của công ty nói sang năm sẽ có mùa thu hoạch tốt, vì trái cây càng để lớn càng ngọt. Tốt nhất năm nay không nên trồng trọt gì khác. Chúng tôi là nông dân, nghe táo có thể bán được tiền như lúa mạch, mùa đông năm trước không trồng được lúa mạch, nên hi vọng năm nay sẽ có một mùa bội thu táo. Kết quả hiện tại cây táo chín nhanh, công ty cây giống né tránh, chúng tôi tìm, bọn họ nói năm nay thị trường táo sụt giảm, quyết định không thu táo của chúng tôi! Chúng tôi tìm Bí Thư Lệ, Bí Thư Lệ nói, tất cả đều làm theo quy luật thị trường.
Nói xong lời cuối cùng, Hách Hải Chấn hung tợn như Trương Phi bỗng khóc lên:
- Phó bí thư Mai hãy phân xử, chúng tôi là lão nông dân còn nói lương tâm. Vỗ ngực nói ra, thì dù thế nào cũng phải thực hiện. Đường đường một công ty lớn nói chuyện không giữ lời. Còn có Bí Thư Lệ, là cán bộ quốc gia, cũng trở mặt không nhận trách nhiệm. Hiện tại chúng tôi chậm trễ một năm thu hoạch. Năm đó tốn không ít tiền mua cây giống, hiện tại lại không ai mua táo, thật là chết mất.
Hách Hải Chấn vừa khóc, hai nông dân đi cùng cũng khóc lên. Họ đều là đàn ông cao to, ba bốn mươi tuổi, khóc nước mắt nước mũi chảy ra như đứa trẻ. Hạ Tưởng cảm động, lấy khăn giấy đưa cho mỗi người rồi nói:
- Nông dân chịu ẩn khuất, khóc đi sẽ dễ chịu một chút. Các anh phản ánh sự thật làm cho người ta giật mình, tôi tin tưởng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sẽ thận trọng đối với vấn đề của các anh. Nhất định sẽ cho các anh một kết quả xử lý vừa lòng.
Đôi mi thanh tú của Mai Hiểu Lâm nhăn lại. Mày cũng nổi lên nếp nhăn, cô không thèm để ý sẽ ảnh hưởng hình tượng, trong mắt loé ra một tia phẫn nộ:
- Nếu điều các anh phản ánh đúng là thật, hiện tại tôi có thể nói cho các anh, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đối với hành vi hại nông, nhất định nghiêm khắc trừng phạt, quyết không nương tay.
Hách Hải Chấn bỗng quỳ trên mặt đất:
- Phó bí thư Mai, chúng tôi tiêu tốn vài năm tâm huyết, lại chậm trễ một năm thu hoạch, ai cũng không cam lòng. Cứu chúng tôi với, nếu không chúng tôi sang năm đều không có cơm ăn.
Phó chánh văn phòng Huyện ủy ngồi bên cạnh bước lên nâng Hách Hải Chấn dậy, để hắn trở lại chỗ ngồi. Mai Hiểu Lâm tâm trạng phức tạp, nhớ tới lần trước cô ngầm hỏi thì thật sự một ngày lại không thu hoạch được gì. Xem ra, có thể là mình làm công tác cơ sở không đủ. Lại nghĩ tới sự bình tĩnh của Hạ Tưởng, cô muốn hỏi ý kiến để giúp nông dân, trong lòng đã có chủ ý:
- Lão Hác, anh và các hương thân đi về trước. Huyện sẽ tổ chức một cuộc họp xem xét, sẽ mau chóng đến xã Đán Bảo tìm hiểu tình huống thực tế. Xin các hương thân an tâm, tôi lấy tính giai cấp để đảm bảo, nhất định sẽ có lời giải thích cho các vị vừa lòng.
Thật vất vả khuyên đám người Hách Hải Chấn đi về. Mai Hiểu Lâm ngồi ở trong phòng họp lớn, thật lâu không hề cử động. Hạ Tưởng biết cô đã bị xúc động. Không làm công tác cơ sở thì không biết được rằng có nhiều điều không theo ý muốn. Đối với một người từ thủ đô tới như cô không tưởng tượng được tiếp xúc với nông dân khó khăn thế nào.
Lại một lát sau, Mai Hiểu Lâm rốt cục cũng tỉnh lại, nhìn Phó chánh văn phòng Huyện ủy nói:
- Anh đi về trước, viết một bản báo cáo về sự việc hôm nay cho tôi, phải kể lại tỉ mỉ, phải có sự nhấn mạnh.
Sau đó chờ hắn đi khuất, cô lại nhìn về phía Hạ Tưởng:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi có việc muốn mời anh hỗ trợ, anh giúp không?
Không đợi Hạ Tưởng trả lời, cô lại tái phạm tật xấu của mình, cô nói:
- Cũng không biết anh có bản lĩnh giải quyết vấn đề hay không? Đừng làm cho tôi tìm lầm nhân tài.
Hạ Tưởng không khách khí nói:
- Phó bí thư Mai nếu không tin tôi, sẽ không mở miệng. Nếu là việc công, đó là nhiệm vụ phải làm. Nếu việc tư, cô nhất định phải suy nghĩ kỹ càng trước khi nói.
Văn phòng Mai Hiểu Lâm được bố trí rất đơn giản. Cực kỳ bình thường, nhìn không có nét gì là văn phòng của một phụ nữ, một chậu hoa cỏ cũng không có. Mai Hiểu Lâm không ngồi phía sau bàn làm việc của cô mà là ngồi mặt đối mặt với Hạ Tưởng trên sô pha, giọng điệu thành khẩn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ. Tôi kỳ thật không có ác ý, cũng không có hoài nghi năng lực của anh, hơn nữa ấn tượng xấu đối với anh về việc cửa sổ lần trước cũng đã thay đổi không ít. Tuy nhiên chuyện này không phải việc nhỏ, tôi lần trước cũng ngầm hỏi một lần, không có thu hoạch gì. Tôi mời anh hỗ trợ, không phải lấy thân phận của Phó bí thư, mà là lấy một thân phận bạn bè. Anh xem tôi là bạn bè, hãy giúp tôi một lần. Không coi tôi là bạn bè, coi như tôi chưa nói.
Nói thật, câu cuối cùng của Mai Hiểu Lâm hơi chói tai khó nghe, hơi ép buộc người khác. Có lẽ chính cô cũng không ý thức, mỗi lần nói chuyện, cuối cùng hay nói một câu vô dụng, kết quả lại thường phản tác dụng, làm cho người nghe cực kỳ không thoải mái.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định giúp Mai Hiểu Lâm một lần.
Hắn là Phó chủ tịch huyện, Mai Hiểu Lâm là Phó bí thư, cấp bậc ngang nhau, nhưng quyền lực lại kém nhiều lắm. Mai Hiểu Lâm đầu tiên là ủy viên thường vụ, tiếp theo là trong Huyện ủy chỉ đứng sau Lý Đinh Sơn. Cô quản lý vấn đề nhân sự và Đảng cùng quần chúng, có thể nói là nhân vật có thực quyền. Mà hắn là Phó chủ tịch huyện lại được phân công quản lý văn hoá giáo dục, vệ sinh, vừa không có tầm quan trọng, cũng không có thực quyền. Nói cách khác, hắn là một nhân vật cực nhỏ, giới hạn rất nhiều.
Nhưng Hạ Tưởng quyết định giúp Mai Hiểu Lâm, đều không phải là coi trọng Hiểu Lâm quyền cao chức trọng, cũng không phải cố ý dựa vào cô, mà là vì mấy ngàn nông dân và hơn một ngàn mẫu ruộng tốt.
Huyện An vốn ruộng tốt ngày càng ít đi. Hơn một ngàn mẫu ruộng tốt đem gieo trồng cây ăn quả, kết quả tới lúc cây táo trưởng thành lại không ai thực hiện hứa hẹn thu mua táo. Đây là âm mưu hại nông dân điển hình. Căn cứ kinh nghiệm của Hạ Tưởng, Lệ Triều Sinh khẳng định đóng vai trò quan trọng trong việc này, còn có Công ty Trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật khoa học nông nghiệp An Lợi cung cấp cây giống kia nữa. Tất cả đều có âm mưu.
Ý của Hạ Tưởng là, việc hại nông dân tuyệt không có thể buông tha. Hắn không phải anh hùng, cũng không phải quan toà, nhưng có chút bất bình. Nếu để hắn biết được, hắn sẽ cố gắng hết khả năng để đền bù lại tổn thất cho nông dân.
Có cán bộ như Lệ Triều Sinh là bất hạnh của dân chúng địa phương. Hơn nữa hắn cũng biết rõ, Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong. Còn có một điểm mấu chốt, là toàn bộ khoáng thạch hàm lượng cao của huyện An lại rất nhiều ở xã Đán Bảo. Mai Hiểu Lâm đang tập trung mời chuyên gia thủ đô đến khảo sát khoáng sản. Đến lúc sự việc đã được duyệt, bắt đầu công trình khai thác, có Lệ Triều Sinh ở đó, dân chúng địa phương được lợi ích thực tế mới là lạ.
Hạ Tưởng đã có chủ ý nói:
- Tôi và Phó bí thư Mai cũng hữu duyên, ngồi xe có thể ngồi cùng một chỗ, còn vì vậy mà kết bạn, coi như là hiếm có. Cho nên Phó bí thư Mai nếu đã mở miệng, lại là bạn bè, tôi cũng không ngại ngùng. Tuy nhiên tôi có một chút ý kiến phải giải thích
Mai Hiểu Lâm quản lý Đảng và quần chúng, đáng tiếc cô nói chuyện không hề hàm súc:
- Tôi đã nói ở trước mặt tôi không cần ấp a ấp úng.Tôi cũng xem anh là bạn bè mới nhờ anh giúp. Nếu anh chỉ là một Phó chủ tịch huyện bình thường, tôi sẽ không quan tâm.
Hạ Tưởng cười khổ trong lòng, lời này thật đúng là khó nghe. Tuy nhiên hắn có thể chịu được, còn có thể cười nói:
- Tôi chỉ là Phó chủ tịch huyện phụ trách văn hoá giáo dục, vệ sinh và du lịch. Sự kiện cây ăn quả xem như nông nghiệp, không thuộc thẩm quyền của tôi, lời nói của tôi danh bất chính ngôn bất thuận, Bí Thư Lệ dù sao cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, là lãnh đạo Huyện ủy. Tôi giúp Phó bí thư Mai là giúp bạn bè, nhưng vì vậy đắc tội một Huyện ủy lãnh đạo. Nếu chẳng may Bí Thư Lệ xử lý tôi, tôi biết lấy lý do gì để nói đây?
Mai Hiểu Lâm không đồng ý mỉm cười:
- Anh cũng nhát gan và sợ phiền phức sao? Lệ Triều Sinh nếu không có vấn đề, hắn ta gây phiền toái với anh làm gì? Nếu hắn có chuyện, phiền toái của chính hắn còn xử lý không được, còn có thời gian tìm anh sinh sự sao? Anh cùng tôi cùng nhau đến xã Đán Bảo, nói là thị sát việc dạy học địa phương, tôi lấy danh nghĩa Phó bí thư ra mặt, cũng coi như hợp tình hợp lý.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, suy nghĩ của Mai Hiểu Lâm thật quá đơn giản. Chẳng lẽ trước kia cô không có theo chính trị? Hắn vừa rồi cố ý nói như vậy, chính là muốn cô có một hứa hẹn, kết quả là cô chế giễu, bỏ qua một bên. Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm lại là vị hôn thê của Khâu Tự Phong, tôi và cô cùng nhau đi xuống tra người của hắn, Khâu Tự Phong nếu không hận tôi thì hắn chính là thánh nhân. Lệ Triều Sinh nếu biết tôi kiểm tra ở sau lưng, thế nào cũng phải tìm tôi trị tội.
Hơn nữa Mai Hiểu Lâm còn đề xuất lấy danh nghĩa thị sát đi xuống, chẳng phải là bị những người khác an bài xoay quanh, còn muốn điều tra chân tướng gì? Chỉ là vui chơi giải trí một chút rồi trở về. Cho dù cô tiếp xúc với nông dân, cũng là được an bài trước để lừa gạt, làm sao nói thật được? Hạ Tưởng buồn bã phát hiện, Mai Hiểu Lâm chính là nhà chính trị trong sáng.
- Trước kia Phó bí thư Mai không có đi công tác cơ sở sao?
Hạ Tưởng hỏi thăm dò.
- Không có, trước kia tôi làm ở Vụ Tuyên truyền pháp chế của bộ Tư pháp, sau lại trực tiếp đến huyện An làm Phó bí thư huyện ủy. Sao vậy? Ý của anh là tôi không có kinh nghiệm đi công tác cơ sở sao? Có kinh nghiệm hay không anh cũng đừng lo, quan trọng là tôi tin tưởng có quyết tâm làm một Bí thư tốt.
Mai Hiểu Lâm vẻ mặt kiên quyết nói.
Có tin tưởng có quyết tâm là chuyện tốt, cuộc sống có rất nhiều phức tạp, không phải chỉ bằng có tin tưởng có quyết tâm là có thể thành công, còn phải có thủ đoạn có trí tuệ mới được. Hạ Tưởng xem như hoàn toàn hiểu được, so sánh với Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm xuống đây hoàn toàn là để đánh bóng. Cô vừa không có kinh nghiệm chính trị, lại không có thủ đoạn đấu tranh, trước kia lại công tác ở bộ môn tư pháp. Không chừng cô còn khờ dại cho rằng, pháp luật có thể giải quyết hết thảy tranh cãi, không biết rằng, ở cơ sở, quyền lớn hơn pháp là hiện tượng rất phổ biến.
Thậm chí có thể nói, ít tồn tại quyền lực tuyệt đối công chính không can thiệp tư pháp.
Hạ Tưởng không muốn nói ra lý do thật sự với Mai Hiểu Lâm, hắn vươn một ngón tay:
- Nếu tôi lấy thân phận bạn bè trợ giúp Phó bí thư Mai, tôi có một điều kiện, là chúng ta phải đi xã Đán Bảo nên lấy thân phận cá nhân đi, không kinh động bất cứ ai, không lấy thân phận chính thức, như vậy mới mới có thể tra được tình huống thật.
Khâu Tự Phong nhìn ngắm cây bút máy Pike trong tay. Đó là tín vật đính ước mà Mai Hiểu Lâm tặng cho hắn. Hắn nhớ tới Mai Hiểu Lâm đối với hắn thái độ chừng mực, trong lòng khó chịu, giọng điệu cũng tỏ ra chút bực dọc.
- Phải ra tay làm, không cần sợ sệt. Huyện An hàm lượng khoáng sản tuy rằng không phải đặc biệt phong phú, nhưng cũng không ít. Một ít công trình cần tài chính lớn để khai thác, có thể trước mắt hoãn lại, chúng ta sử dụng công nghệ tốt và kỹ thuật tối tân, trước tiên triển khai các dự án có yêu cầu kỹ thuật thấp, hiệu quả mau, ví dụ như xi măng.
Cường Giang Hải có chút do dự nói:
- Tinh thần chỉ thị của Phó bí thư Mai là, mời chuyên gia thủ đô đến kiểm chứng hạng mục, các công trình phải có chất lượng khoa học kỹ thuật cao giá trị gia tăng lớn và không ô nhiễm môi trường, bảo vệ môi trường thì được ưu tiên suy xét. Công trình Nhà máy xi măng phá hoại môi trường nghiêm trọng, Phó bí thư Mai đã nói rõ ràng không đáng suy xét
Khâu Tự Phong cười lắc đầu:
- Phó bí thư Mai suy xét vấn đề ưu đãi lợi ích lâu dài là tốt, nhưng khuyết điểm cũng không ít, chính là thấy hiệu quả quá chậm. Thật ra muốn một công trình có kỹ thuật cao, tài chính đầu vào nhiều không nói, hơn nữa ba năm năm năm chưa thấy hiệu quả và lợi ích, phiêu lưu cũng lớn rất nhiều. Ba đến năm năm? Đến lúc đó chúng ta đã sớm không còn tại huyện An, chẳng phải là cho người khác hưởng? Thời gian quá dài, chúng ta cần là chiến tích, tốt nhất là trong vòng một năm liền lập tức thấy hiệu quả của công trình, chỉ có nhà máy xi măng có thể trong nửa năm nhìn thấy hiệu quả và lợi ích, hơn nữa đầu tư kỹ thuật cũng thấp.
Cường Giang Hải còn có chút lo lắng:
- Phó bí thư Mai mời chuyên gia đến, nhưng đến khảo sát quặng thạch anh sa và quặng sắt, đối với nhà máy xi măng không có hứng thú, tôi làm sao co thể thuyết phục Phó bí thư Mai? Còn có đối với chuyên gia thủ đô phải giải thích như thế nào?
- Phó bí thư Mai để tôi đến nói chuyện, cậu chỉ cần đi theo chuyên gia thủ đô, bọn họ nói cái gì, cậu nghe cái đó. Chờ sau khi bọn họ báo cáo rồi đi về, chúng ta sẽ thay hình đổi dạng báo cáo thành phố, lấy công trình công nghệ cao xin tài chính chuyên môn, tài chính vừa đến tay, liền khởi công xây dựng nhà máy xi măng, làm sao biết được.
Khâu Tự Phong vung tay lên nói.
Cường Giang Hải biết hậu trường Khâu Tự Phong cứng rắn, mạnh mẽ, nghe xong kế hoạch của hắn, lập tức trong lòng hào hứng nhiệt tình.
- Tôi nhất định không phụ kỳ vọng của Chủ tịch huyện Khâu, cố gắng làm ra thành tích.
Cường Giang Hải lại một lần nữa biểu hiện quyết tâm.
Khâu Tự Phong coi như vừa lòng đối với thái độ của Cường Giang Hải, hắn gật đầu:
- Tốt, chúng ta liên kết thành một khối thống nhất, về sau huyện An là thiên hạ của chúng ta. Lý Đinh Sơn sẽ hạ bệ sớm. Thịnh Đại và Hạ Tưởng liên kết cũng vô ích
Ngụ ý là, về sau hắn là bí thư, Cường Giang Hải là Chủ tịch huyện, huyện An ai còn dám lên tiếng phản đối.
Cường Giang Hải bỗng nhiên thấy sơ hở một vấn đề mấu chốt, liền hỏi:
- Nếu Phó Chủ tịch huyện Thịnh không lên được, Phó bí thư Mai có thể nhòm ngó vị trí Chủ tịch huyện hay không?
Hắn không biết quan hệ của Mai Hiểu Lâm và Khâu Tự Phong.
Đừng nói Cường Giang Hải, toàn bộ huyện An hiếm có người biết Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm có quan hệ thế nào. Đương nhiên, cũng do biểu hiện giữa Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm quá bình thường, cho tới bây giờ hai người chỉ nói chuyện công việc, cũng rất ít tiếp xúc riêng, nên ngoại trừ biết hai người đều từ thủ đô đến, các quan hệ khác đều không biết.
- Khả năng Phó bí thư Mai ở huyện An sẽ không lâu lắm, chí hướng của cô không tại huyện An, hơn nữa cô là một nữ đồng chí, thích hợp làm công tác nghiên cứu hơn.
Khâu Tự Phong ám chỉ là, khả năng Mai Hiểu Lâm cũng sẽ điều đi, cho dù không điều đi, cũng ở bộ máy Đảng uỷ, sẽ không tiến vào bộ máy chính phủ.
Cường Giang Hải có chút hồ nghi nhìn Khâu Tự Phong vài lần, khó hiểu vì sao Chủ tịch huyện Khâu hiểu biết Phó bí thư Mai như vậy, nói chuyện còn như vậy khẳng định, chẳng lẽ hai người bọn họ có quan hệ gì? Khâu Tự Phong nhìn ra nghi vấn của Cường Giang Hải, cũng không giải thích, cười khoát tay:
- Không nên suy nghĩ bậy bạ, làm tốt công tác của mình mới là quan trọng, chỉ cần có thành tích, thời điểm mấu chốt mới dễ nói chuyện. Nguồn truyện:
Cường Giang Hải đã hiểu:
- Tôi nhất định sẽ tạo thành tích khiến Chủ tịch huyện Khâu hài lòng.
Cường Giang Hải đi rồi, Khâu Tự Phong cầm lấy điện thoại, định gọi Mai Hiểu Lâm, suy nghĩ lại buông điện thoại xuống. Hắn và Mai Hiểu Lâm trước đây có đính ước. Hai người tuy rằng đính hôn, nhưng lại là vì ích lợi gia tộc, giữ gìn quan hệ hai gia tộc, nên tạm thời chưa tính đến việc kết hôn, cũng không công bố, lại càng không phải loại người hay nói chuyện yêu đương.
Tuy rằng Khâu Tự Phong cũng không có cảm tình gì đối với Mai Hiểu Lâm, nhưng tưởng tượng cảnh Hạ Tưởng vô cùng thân thiết mà giúp Mai Hiểu Lâm lau đầu, rõ ràng là hành động bình thường, trong lòng hắn lại khó chịu, muốn xử lý Hạ Tưởng. Hắn vỗ mạnh lên bàn, tự nói:
- Hạ Tưởng mày chờ đó, tao sẽ cho mày ở huyện An nửa bước khó đi.
Hạ Tưởng không biết Khâu Tự Phong rất căm ghét mình. Hắn trở lại văn phòng, chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng điện thoại, sau đó mới biết được hoá ra là Mai Hiểu Lâm tìm hắn, muốn mời hắn dự thính trong cuộc họp giải quyết vấn đề nông dân khiếu kiện.
Hạ Tưởng suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý.
Cuộc họp diễn ra ở văn phòng Huyện ủy, lúc Hạ Tưởng vào, bên trong có ba vị nông dân đang ngồi, bên cạnh Mai Hiểu Lâm, còn có một vị phó chánh văn phòng Huyện ủy.
Mai Hiểu Lâm ra hiệu Hạ Tưởng ngồi bên cạnh, Hạ Tưởng cười lắc đầu, ngồi giữa ba vị nông dân, sau đó ngồi yên ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Ba vị nông dân cầm đầu bộ mặt dữ tợn, khuôn mặt lại đen, vẻ dữ tợn giống Trương Phi. Một người nói giọng dữ dằn:
- Tôi tên là Hách Hải Chấn, là nông dân xã Đán Bảo, vừa rồi ném trứng gà Phó bí thư Mai là tôi làm. Một người phải làm việc của mình, tôi thừa nhận là có kích động. Một trứng gà như vậy thật lãng phí, thật quá đau lòng.
Hắn nhìn Hạ Tưởng ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, hỏi.
- Người trẻ tuổi này là ai?
- Tôi đến làm chứng
Trong mắt mọi người, quan lại bao che cho nhau là tư tưởng xưa nay, cho nên Hạ Tưởng nghĩ chưa cần giới thiệu thân phận, chỉ cho thấy lập trường.
Hách Hải Chấn cũng không hỏi nhiều, nhìn hắn một cái, còn nói:
- Tốt lắm, tôi sẽ ăn ngay nói thật. Ba năm trước đây, Bí thư Lệ lúc ấy vẫn còn là Chủ tịch xã đã liên hệ một công ty, nói là ưu đãi cung cấp cây giống cây táo chất lượng tốt, tất cả đều là cây ăn quả cao sản hồng Phú Sĩ, giá cả cũng không cao, hơn nữa công ty cũng đáp ứng cung cấp cây giống, sau khi cây táo trưởng thành, toàn bộ ấn định giá cả thị trường mà thu mua. Nói là căn cứ nguyên tắc tự nguyện, nhưng một nông hộ bình thường có vài mẫu tốt, đều phải trồng cây ăn quả. Cuối cùng toàn bộ thi trấn ít nhất cũng có hơn một ngàn mẫu ruộng tốt trồng cây ăn quả.
- Không ngờ rằng trồng loại cây ăn quả trên chưa được bao lâu đã có sinh viên trường nông nghiệp nói, cây giống căn bản không phải hồng Phú Sĩ, mà là quả hải đường không ai cần đến. Cả trăm hộ tiết kiệm hai năm mới có tiền mua nhưng tất cả đều là hải đường. Tất cả mọi người mặc kệ, đi tìm Chủ tịch xã Lệ. Mới đầu Chủ tịch xã Lệ tìm lý do để không gặp chúng tôi, sau lại thật sự là tìm người liên hệ công ty bán cây giống, miễn phí ghép cây thành hồng Phú Sĩ. Tuy rằng không phải cây gốc nhưng ghép xong có thể cho ra hồng Phú Sĩ là tốt rồi
- Sau hai năm, cây ăn quả không có lớn lên, nhưng còn các loại hoa màu khác. Đến năm vừa rồi, cây bắt đầu có trái. Chủ tịch xã Lệ cùng với công ty cây giống đến vườn cây để khảo sát. Nhân viên kỹ thuật của công ty nói sang năm sẽ có mùa thu hoạch tốt, vì trái cây càng để lớn càng ngọt. Tốt nhất năm nay không nên trồng trọt gì khác. Chúng tôi là nông dân, nghe táo có thể bán được tiền như lúa mạch, mùa đông năm trước không trồng được lúa mạch, nên hi vọng năm nay sẽ có một mùa bội thu táo. Kết quả hiện tại cây táo chín nhanh, công ty cây giống né tránh, chúng tôi tìm, bọn họ nói năm nay thị trường táo sụt giảm, quyết định không thu táo của chúng tôi! Chúng tôi tìm Bí Thư Lệ, Bí Thư Lệ nói, tất cả đều làm theo quy luật thị trường.
Nói xong lời cuối cùng, Hách Hải Chấn hung tợn như Trương Phi bỗng khóc lên:
- Phó bí thư Mai hãy phân xử, chúng tôi là lão nông dân còn nói lương tâm. Vỗ ngực nói ra, thì dù thế nào cũng phải thực hiện. Đường đường một công ty lớn nói chuyện không giữ lời. Còn có Bí Thư Lệ, là cán bộ quốc gia, cũng trở mặt không nhận trách nhiệm. Hiện tại chúng tôi chậm trễ một năm thu hoạch. Năm đó tốn không ít tiền mua cây giống, hiện tại lại không ai mua táo, thật là chết mất.
Hách Hải Chấn vừa khóc, hai nông dân đi cùng cũng khóc lên. Họ đều là đàn ông cao to, ba bốn mươi tuổi, khóc nước mắt nước mũi chảy ra như đứa trẻ. Hạ Tưởng cảm động, lấy khăn giấy đưa cho mỗi người rồi nói:
- Nông dân chịu ẩn khuất, khóc đi sẽ dễ chịu một chút. Các anh phản ánh sự thật làm cho người ta giật mình, tôi tin tưởng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sẽ thận trọng đối với vấn đề của các anh. Nhất định sẽ cho các anh một kết quả xử lý vừa lòng.
Đôi mi thanh tú của Mai Hiểu Lâm nhăn lại. Mày cũng nổi lên nếp nhăn, cô không thèm để ý sẽ ảnh hưởng hình tượng, trong mắt loé ra một tia phẫn nộ:
- Nếu điều các anh phản ánh đúng là thật, hiện tại tôi có thể nói cho các anh, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đối với hành vi hại nông, nhất định nghiêm khắc trừng phạt, quyết không nương tay.
Hách Hải Chấn bỗng quỳ trên mặt đất:
- Phó bí thư Mai, chúng tôi tiêu tốn vài năm tâm huyết, lại chậm trễ một năm thu hoạch, ai cũng không cam lòng. Cứu chúng tôi với, nếu không chúng tôi sang năm đều không có cơm ăn.
Phó chánh văn phòng Huyện ủy ngồi bên cạnh bước lên nâng Hách Hải Chấn dậy, để hắn trở lại chỗ ngồi. Mai Hiểu Lâm tâm trạng phức tạp, nhớ tới lần trước cô ngầm hỏi thì thật sự một ngày lại không thu hoạch được gì. Xem ra, có thể là mình làm công tác cơ sở không đủ. Lại nghĩ tới sự bình tĩnh của Hạ Tưởng, cô muốn hỏi ý kiến để giúp nông dân, trong lòng đã có chủ ý:
- Lão Hác, anh và các hương thân đi về trước. Huyện sẽ tổ chức một cuộc họp xem xét, sẽ mau chóng đến xã Đán Bảo tìm hiểu tình huống thực tế. Xin các hương thân an tâm, tôi lấy tính giai cấp để đảm bảo, nhất định sẽ có lời giải thích cho các vị vừa lòng.
Thật vất vả khuyên đám người Hách Hải Chấn đi về. Mai Hiểu Lâm ngồi ở trong phòng họp lớn, thật lâu không hề cử động. Hạ Tưởng biết cô đã bị xúc động. Không làm công tác cơ sở thì không biết được rằng có nhiều điều không theo ý muốn. Đối với một người từ thủ đô tới như cô không tưởng tượng được tiếp xúc với nông dân khó khăn thế nào.
Lại một lát sau, Mai Hiểu Lâm rốt cục cũng tỉnh lại, nhìn Phó chánh văn phòng Huyện ủy nói:
- Anh đi về trước, viết một bản báo cáo về sự việc hôm nay cho tôi, phải kể lại tỉ mỉ, phải có sự nhấn mạnh.
Sau đó chờ hắn đi khuất, cô lại nhìn về phía Hạ Tưởng:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi có việc muốn mời anh hỗ trợ, anh giúp không?
Không đợi Hạ Tưởng trả lời, cô lại tái phạm tật xấu của mình, cô nói:
- Cũng không biết anh có bản lĩnh giải quyết vấn đề hay không? Đừng làm cho tôi tìm lầm nhân tài.
Hạ Tưởng không khách khí nói:
- Phó bí thư Mai nếu không tin tôi, sẽ không mở miệng. Nếu là việc công, đó là nhiệm vụ phải làm. Nếu việc tư, cô nhất định phải suy nghĩ kỹ càng trước khi nói.
Văn phòng Mai Hiểu Lâm được bố trí rất đơn giản. Cực kỳ bình thường, nhìn không có nét gì là văn phòng của một phụ nữ, một chậu hoa cỏ cũng không có. Mai Hiểu Lâm không ngồi phía sau bàn làm việc của cô mà là ngồi mặt đối mặt với Hạ Tưởng trên sô pha, giọng điệu thành khẩn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ. Tôi kỳ thật không có ác ý, cũng không có hoài nghi năng lực của anh, hơn nữa ấn tượng xấu đối với anh về việc cửa sổ lần trước cũng đã thay đổi không ít. Tuy nhiên chuyện này không phải việc nhỏ, tôi lần trước cũng ngầm hỏi một lần, không có thu hoạch gì. Tôi mời anh hỗ trợ, không phải lấy thân phận của Phó bí thư, mà là lấy một thân phận bạn bè. Anh xem tôi là bạn bè, hãy giúp tôi một lần. Không coi tôi là bạn bè, coi như tôi chưa nói.
Nói thật, câu cuối cùng của Mai Hiểu Lâm hơi chói tai khó nghe, hơi ép buộc người khác. Có lẽ chính cô cũng không ý thức, mỗi lần nói chuyện, cuối cùng hay nói một câu vô dụng, kết quả lại thường phản tác dụng, làm cho người nghe cực kỳ không thoải mái.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định giúp Mai Hiểu Lâm một lần.
Hắn là Phó chủ tịch huyện, Mai Hiểu Lâm là Phó bí thư, cấp bậc ngang nhau, nhưng quyền lực lại kém nhiều lắm. Mai Hiểu Lâm đầu tiên là ủy viên thường vụ, tiếp theo là trong Huyện ủy chỉ đứng sau Lý Đinh Sơn. Cô quản lý vấn đề nhân sự và Đảng cùng quần chúng, có thể nói là nhân vật có thực quyền. Mà hắn là Phó chủ tịch huyện lại được phân công quản lý văn hoá giáo dục, vệ sinh, vừa không có tầm quan trọng, cũng không có thực quyền. Nói cách khác, hắn là một nhân vật cực nhỏ, giới hạn rất nhiều.
Nhưng Hạ Tưởng quyết định giúp Mai Hiểu Lâm, đều không phải là coi trọng Hiểu Lâm quyền cao chức trọng, cũng không phải cố ý dựa vào cô, mà là vì mấy ngàn nông dân và hơn một ngàn mẫu ruộng tốt.
Huyện An vốn ruộng tốt ngày càng ít đi. Hơn một ngàn mẫu ruộng tốt đem gieo trồng cây ăn quả, kết quả tới lúc cây táo trưởng thành lại không ai thực hiện hứa hẹn thu mua táo. Đây là âm mưu hại nông dân điển hình. Căn cứ kinh nghiệm của Hạ Tưởng, Lệ Triều Sinh khẳng định đóng vai trò quan trọng trong việc này, còn có Công ty Trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật khoa học nông nghiệp An Lợi cung cấp cây giống kia nữa. Tất cả đều có âm mưu.
Ý của Hạ Tưởng là, việc hại nông dân tuyệt không có thể buông tha. Hắn không phải anh hùng, cũng không phải quan toà, nhưng có chút bất bình. Nếu để hắn biết được, hắn sẽ cố gắng hết khả năng để đền bù lại tổn thất cho nông dân.
Có cán bộ như Lệ Triều Sinh là bất hạnh của dân chúng địa phương. Hơn nữa hắn cũng biết rõ, Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong. Còn có một điểm mấu chốt, là toàn bộ khoáng thạch hàm lượng cao của huyện An lại rất nhiều ở xã Đán Bảo. Mai Hiểu Lâm đang tập trung mời chuyên gia thủ đô đến khảo sát khoáng sản. Đến lúc sự việc đã được duyệt, bắt đầu công trình khai thác, có Lệ Triều Sinh ở đó, dân chúng địa phương được lợi ích thực tế mới là lạ.
Hạ Tưởng đã có chủ ý nói:
- Tôi và Phó bí thư Mai cũng hữu duyên, ngồi xe có thể ngồi cùng một chỗ, còn vì vậy mà kết bạn, coi như là hiếm có. Cho nên Phó bí thư Mai nếu đã mở miệng, lại là bạn bè, tôi cũng không ngại ngùng. Tuy nhiên tôi có một chút ý kiến phải giải thích
Mai Hiểu Lâm quản lý Đảng và quần chúng, đáng tiếc cô nói chuyện không hề hàm súc:
- Tôi đã nói ở trước mặt tôi không cần ấp a ấp úng.Tôi cũng xem anh là bạn bè mới nhờ anh giúp. Nếu anh chỉ là một Phó chủ tịch huyện bình thường, tôi sẽ không quan tâm.
Hạ Tưởng cười khổ trong lòng, lời này thật đúng là khó nghe. Tuy nhiên hắn có thể chịu được, còn có thể cười nói:
- Tôi chỉ là Phó chủ tịch huyện phụ trách văn hoá giáo dục, vệ sinh và du lịch. Sự kiện cây ăn quả xem như nông nghiệp, không thuộc thẩm quyền của tôi, lời nói của tôi danh bất chính ngôn bất thuận, Bí Thư Lệ dù sao cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, là lãnh đạo Huyện ủy. Tôi giúp Phó bí thư Mai là giúp bạn bè, nhưng vì vậy đắc tội một Huyện ủy lãnh đạo. Nếu chẳng may Bí Thư Lệ xử lý tôi, tôi biết lấy lý do gì để nói đây?
Mai Hiểu Lâm không đồng ý mỉm cười:
- Anh cũng nhát gan và sợ phiền phức sao? Lệ Triều Sinh nếu không có vấn đề, hắn ta gây phiền toái với anh làm gì? Nếu hắn có chuyện, phiền toái của chính hắn còn xử lý không được, còn có thời gian tìm anh sinh sự sao? Anh cùng tôi cùng nhau đến xã Đán Bảo, nói là thị sát việc dạy học địa phương, tôi lấy danh nghĩa Phó bí thư ra mặt, cũng coi như hợp tình hợp lý.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, suy nghĩ của Mai Hiểu Lâm thật quá đơn giản. Chẳng lẽ trước kia cô không có theo chính trị? Hắn vừa rồi cố ý nói như vậy, chính là muốn cô có một hứa hẹn, kết quả là cô chế giễu, bỏ qua một bên. Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm lại là vị hôn thê của Khâu Tự Phong, tôi và cô cùng nhau đi xuống tra người của hắn, Khâu Tự Phong nếu không hận tôi thì hắn chính là thánh nhân. Lệ Triều Sinh nếu biết tôi kiểm tra ở sau lưng, thế nào cũng phải tìm tôi trị tội.
Hơn nữa Mai Hiểu Lâm còn đề xuất lấy danh nghĩa thị sát đi xuống, chẳng phải là bị những người khác an bài xoay quanh, còn muốn điều tra chân tướng gì? Chỉ là vui chơi giải trí một chút rồi trở về. Cho dù cô tiếp xúc với nông dân, cũng là được an bài trước để lừa gạt, làm sao nói thật được? Hạ Tưởng buồn bã phát hiện, Mai Hiểu Lâm chính là nhà chính trị trong sáng.
- Trước kia Phó bí thư Mai không có đi công tác cơ sở sao?
Hạ Tưởng hỏi thăm dò.
- Không có, trước kia tôi làm ở Vụ Tuyên truyền pháp chế của bộ Tư pháp, sau lại trực tiếp đến huyện An làm Phó bí thư huyện ủy. Sao vậy? Ý của anh là tôi không có kinh nghiệm đi công tác cơ sở sao? Có kinh nghiệm hay không anh cũng đừng lo, quan trọng là tôi tin tưởng có quyết tâm làm một Bí thư tốt.
Mai Hiểu Lâm vẻ mặt kiên quyết nói.
Có tin tưởng có quyết tâm là chuyện tốt, cuộc sống có rất nhiều phức tạp, không phải chỉ bằng có tin tưởng có quyết tâm là có thể thành công, còn phải có thủ đoạn có trí tuệ mới được. Hạ Tưởng xem như hoàn toàn hiểu được, so sánh với Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm xuống đây hoàn toàn là để đánh bóng. Cô vừa không có kinh nghiệm chính trị, lại không có thủ đoạn đấu tranh, trước kia lại công tác ở bộ môn tư pháp. Không chừng cô còn khờ dại cho rằng, pháp luật có thể giải quyết hết thảy tranh cãi, không biết rằng, ở cơ sở, quyền lớn hơn pháp là hiện tượng rất phổ biến.
Thậm chí có thể nói, ít tồn tại quyền lực tuyệt đối công chính không can thiệp tư pháp.
Hạ Tưởng không muốn nói ra lý do thật sự với Mai Hiểu Lâm, hắn vươn một ngón tay:
- Nếu tôi lấy thân phận bạn bè trợ giúp Phó bí thư Mai, tôi có một điều kiện, là chúng ta phải đi xã Đán Bảo nên lấy thân phận cá nhân đi, không kinh động bất cứ ai, không lấy thân phận chính thức, như vậy mới mới có thể tra được tình huống thật.
/2185
|