Cố Tăng đứng dậy, rất kích động, nắm chặt tay Hạ Tưởng rồi lại nắm tay Khâu Tự Phong, liên miệng nói:
- Cảm ơn, vô cùng cảm ơn. Trưởng phòng Hạ, Phó Thị trưởng Khâu, ân tình này tôi xin ghi nhớ kỹ.
Khâu Tự Phong cười lúc lắc đáp:
- Tổng biên tập Cố đừng khách khí. Tất cả mọi người là bằng hữu, nên giúp đỡ nhau mới phải. Hơn nữa là do Hạ Tưởng nhờ vả, cho dù không có người quen ở Hoa Tân xã thì tôi cũng phải nghĩ ra cách để không phải thất lễ, có phải không?
Hạ Tưởng thấy Khâu Tự Phong nâng cao quan điểm thì cười:
- Được rồi, anh giúp tổng biên tập Cố cũng là giúp tôi. Cùng lắm thì khi nào anh tới thành phố Yến, tôi và Tổng biên tập Cố sẽ làm chủ nhà, mời anh ăn cơm một bữa là được chứ.
Mấy người cùng nhìn nhau cười.
Lý Hướng Kiệt nhìn về phía Hạ Tưởng liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Khâu Tự Phong, trong ánh mắt lộ ra ý suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau hai ký giả đến. Rõ ràng là đã được gợi ý trước, hai người lấy ra hai bản, cái gì không nên hỏi thì không hỏi, chỉ chọn đề tài nhẹ nhàng tránh gây ra tranh cãi, mỗi người phỏng vấn đại khái trong khoảng hơn một giờ. Sau khi phóng viên phỏng vấn và thu thập tin tức, khách khí cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Hạ Tưởng dự đoán, dựa vào nội dung phỏng vấn của hai phóng viên, ít nhất cũng có thể chỉnh sửa lại thành một thiên tin tức theo kiểu điển tích khoảng mấy ngàn chữ. Cái gọi là sự việc mới theo cốt truyện xưa, đã có tin tức có tính xác thực, lại có tính chất độc đáo của truyện xưa, nhưng lại tránh cho lối mòn tuyên truyền chính trị, rất có ý nghĩa. Đúng là một loại biến tướng của tuyên truyền, lại không theo kiểu cũ.
Hạ Tưởng thậm chí có thể đoán được nội dung bài báo, chủ yếu là nói tuỳ cơ ứng biến đàm phán với Kodak ra sao, cuối cùng mang lại khoản đầu tư nước ngoài kếch sù làm vẻ vang quốc gia theo kiểu tích truyện xưa. Cốt truyện đại khái tình tiết là thật, tuy nhiên chi tiết tỉ mỉ thì lại là hư cấu, lại kín đáo tuyên truyền công lao và thành tích của ba người nhóm Hạ Tưởng, lại không có kết luận gì từ phía chính phủ, giống như là văn chương vậy.
Kỳ thật trên báo chí kiểu văn vẻ tương tự thế này có rất nhiều, bình thường cũng không có bao nhiêu người để ý. Nhưng thời cơ phát biểu và cấp bậc của báo chí sẽ cho thấy rõ ý đồ của thông tin. Đấu tranh chính trị đúng là phức tạp, báo chí cũng là một mặt trận, hơn nữa lại là mặt trận vô cùng quan trọng.
Sau khi đã phỏng vấn xong, Khâu Tự Phong lại nhận được điện thoại, nói với Cố Tăng:
- Tổng biên tập Cố, để cho thuận tiện hiện tại mời anh đến Hoa Tân xã, Phó tổng biên Trương đã xem bản lý lịch của anh, muốn gặp anh một chút.
Cố Tăng vội vã khởi hành, Lý Đinh Sơn lo nghĩ, vẫn muốn được đi cùng.
Hai người đi rồi Lý Hướng Kiệt làm chủ, mời Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ, Khâu Tự Phong, Đỗ Đồng Quốc mấy người đi ăn cơm. Khâu Tự Phong không vừa lòng nói:
- Chủ nhiệm Lý khách sáo quá. Thủ đô cũng là nhà của tôi, không phải là để tôi bị chê cười vì không biết chiêu đãi bằng hữu sao?
Lý Hướng Kiệt mỉm cười:
- Buổi trưa thì tôi làm chủ, buổi tối anh làm chủ không phải tốt sao. Phó Chủ tịch Tống nói, ngày mai sẽ trở về cơ mà.
Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, liền nói một câu:
- Ngày mai đăng báo?
- Không sai, nếu ngày mai không thấy báo sẽ chờ cả ngày.
Tống Triêu Độ hạ quyết tâm.
– Thái độ quyết định tất cả, việc chúng ta làm được là thật, không thể để cho người khác tuỳ tiện ra vẻ được, cũng phải để cho bọn họ bị động một lần chứ.
Giữa trưa ăn cơm xong, không thấy mấy người Lý Đinh Sơn quay trở về, Hạ Tưởng theo sắp xếp của Khâu Tự Phong. Trước tiên ở khách sạn Trụ Hạ, đến lúc ăn cơm chiều, nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, nói là buổi tối phải mời phó tổng biên tập Trương ăn cơm, sẽ không trở lại. Khâu Tự Phong liền sắp đặt một bữa tiệc, buổi tối hắn cũng không về nhà, cũng ở lại khách sạn cùng Hạ Tưởng và Đỗ Đồng Quốc nói chuyện phiếm.
Đỗ Đồng Quốc đi làm phóng viên tại chi nhánh là vấn đề không lớn. Nhìn thấy ảnh hưởng của Hạ Tưởng đối với Khâu Tự Phong, gã càng thêm kính nể Hạ Tưởng. Trong mắt Đỗ Đồng Quốc, một cuộc điện thoại của Khâu Tự Phong có thể giúp cho Tổng biên tập Cố giải quyết vấn đề đau đầu trong nhiều ngày, đây tuyệt đối là hành động của nhân vật có thủ đoạn cao siêu, bởi vì ngay cả Trưởng ban thư ký Lý cũng chẳng có cách nào, nhưng Khâu Tự Phong lại có thể làm mà không cần lộ mặt, hết sức bình tĩnh mà nói là vấn đề đơn giản. Năng lực của hắn thật vượt qua trí tưởng tượng của Đỗ Đồng Quốc.
Nhưng trước khi Khâu Tự Phong gọi điện thoại, rõ ràng lén lút hỏi ý kiến Hạ Tưởng, sau khi Hạ Tưởng mở lời mới gọi điện thoại. Bởi vậy có thể thấy rõ ràng, Hạ Tưởng trong mắt Khâu Tự Phong còn nặng hơn so với Phó chủ tịch tỉnh Tống. Đỗ Đồng Quốc lại càng kính nể Hạ Tưởng thêm.
Buổi tối Tống Triêu Độ có việc, Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều, hẳn là đi quanh thủ đô. Sáng sớm hôm sau thì gặp được Lý Đinh Sơn và Cố Tăng. Theo vẻ mặt vui sướng của hai người thì có thể thấy sự việc đã thành công. Cố Tăng nắm tay Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, liên tục nói lời cảm ơn.
Tới buổi chiều, Tống Triêu Độ mới trở về, vẻ mặt cao hứng nói:
- Bình tĩnh được rồi, đã sắp xếp rồi, ngày mai đăng báo, chúng ta có thể yên tâm quay trở về thành phố Yến. Tự Phong, cậu cũng cùng tới thành phố Yến, chủ tịch tỉnh Phạm muốn gặp cậu và Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng đang rất cao hứng, dù sao tổ lãnh đạo cũng đang nằm dưới quản lý của chính quyền. Hạ Tưởng cũng biết hiện tại chẳng qua là giai đoạn khởi đầu, chờ Kodak tới, chính thức ký kết thoả thuận, thì tổ lãnh đạo sẽ được nâng tầm quan trọng lên nhiều.
Tất cả những người vốn trước kia xem thường tổ lãnh đạo thì hiện tại sẽ đều phải xem trọng tổ lãnh đạo một chút.
Thái độ của Diệp Thạch Sinh dần dần rõ ràng, Thôi Hướng đã không còn Diệp Thạch Sinh làm chỗ dựa nữa, vậy thì ông ta (Thôi Hướng) còn có thể xuất ra thủ đoạn gì nữa chứ?
Không khác so với Hạ Tưởng nghĩ là mấy, giờ này Thôi Hướng đang cùng Phó Tiên Phong, Mã Tiêu ngồi với nhau để thảo luận đối sách.
Thôi Hướng chợt nghe đến Hạ Tưởng kéo được tập đoàn giàu có đến đầu tư nước ngoài, phản ứng đầu tiên chính là không tin, ai đó đùa trêu thôi? Một tỷ rưỡi đô la, không phải là tỷ nhân dân tệ, mà là tuơng đương với rất nhiều tỷ dân tệ. Như thế nào Hạ Tưởng lại có thể đàm phán thành công? Tập đoàn Đạt Phú và Kodak đang đàm phán thương mại, dù sao cũng là hạng mục hợp doanh hấp dẫn nhất tỉnh Yến, đã tiến hành đàm phán hơn một năm rồi, tiến triển vừa phải. Trong tỉnh cũng có sự ủng hộ tương đối lớn cũng là nỗ lực muốn thúc đẩy việc này nhưng vẫn đàm phán không thành, vẫn đang tìm hướng giải quyết.
Thôi Hướng cũng biết một chút. Hắn cũng đã cùng thương nhân nước ngoài giao tiếp với nhau, hiểu rõ nước Mỹ, cực kỳ kiêu ngạo, lại cũng chợt nóng chợt lạnh. Hạ Tưởng lần này đi tới nước Mỹ, Thôi Hướng xem ra chẳng qua hắn mượn cớ đi chơi. Cán bộ chính phủ đều có kiểu phúc lợi như vậy. Xuất ngoại du lịch bình thường, nhưng không nghĩ tới Hạ Tưởng vậy mà lại làm thành việc đại sự kinh thiên động địa như vậy.
Thôi Hướng chỉ biết có thành tích lớn như vậy, địa vị Hạ Tưởng ở tổ lãnh đạo sẽ như mặt trời ban trưa, không ai có thể sánh bằng. Đồng thời hắn cũng mơ hồ nghe nói Diệp Thạch Sinh đã gặp mặt riêng với Hạ Tưởng. Theo như vậy Diệp Thạch Sinh rất quan tâm đến tổ lãnh đạo, Diệp Thạch Sinh với tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã có sự thay đổi, bởi xu hướng bảo thủ thành ra ủng hộ, cũng khiến hắn không yên trong lòng.
Thôi Hướng lo lắng không phải vì Diệp Thạch Sinh có thái độ rất ủng hộ với tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, mà là lo rằng ông ta sẽ ủng hộ cả Hạ Tưởng.
Thôi Hướng đối với Hạ Tưởng đầu tiên là không quen nhìn hắn trưởng thành nhanh chóng, mạng lưới quan hệ sâu rộng, tiếp theo lo lắng lớn nhất chính là Hạ Tưởng là người có khả năng, là chân tay đắc lực của Tống Triêu Độ, cũng sẽ thành trở ngại khi mình giành chức chủ tịch tỉnh. Nếu nói ngay từ đầu Thôi Hướng cũng không rõ là Hạ Tưởng phải tới tổ lãnh đạo là có dụng ý gì. Nghĩ đến Hạ Tưởng chỉ muốn thoát ly sự khống chế của hắn. Cho đến lúc kiếm một tỷ rưỡi đầu tư nước ngoài xảy ra, hắn mới bừng tỉnh ngộ, không thể không hít một hơi thật sâu vì mưu tính sâu xa của Hạ Tưởng.
Tổ trưởng của Tổ lãnh đạo là Tống Triêu Độ, tất cả các thành tích mà Hạ Tưởng làm ra đều là dưới sự lãnh đạo của Tống Triêu Độ. Hạ Tưởng làm ra thành tích càng lớn, thân là tổ trưởng - Tống Triêu Độ cũng có chiến tích lớn. Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp chỉ cần có hiệu quả đầu tiên, Tống Triêu Độ nhất định sẽ thành ra hình ảnh một người có khả năng, hơn nữa hắn hiện tại đang là Phó chủ tịch tỉnh, rất có lợi cho việc cạnh tranh vị trí chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ tiếp theo. Có thể nói tổ lãnh đạo mỗi lần làm ra chút thành tích, Tống Triêu Độ lại tiến gần đến ngai vàng Chủ tịch tỉnh một chút.
Hạ Tưởng đàm phán thành công, kéo về một tỷ rưỡi đô la vốn đầu tư nước ngoài, chỉ vậy đã là hạng nhất, khiến cho Tống Triêu Độ tiến gần tới ngai vàng Chủ tịch tỉnh gần trong gang tấc.
Có thể nói, kiếm một tỷ rưỡi đô la vốn đầu tư nước ngoài cho tỉnh Yến là một gặt hái, nhưng với Thôi Hướng mà nói, cũng như là tai hoạ đột ngột, khiến giấc mộng chủ tịch tỉnh nát vụn.
Quả thật, Thôi Hướng cũng không nhất định phải tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh tại tỉnh Yến, cũng có ý tưởng đến tỉnh khác giành chức chủ tịch tỉnh. Nhưng sau khi cân nhắc lợi hại hắn liền kết luận, chỉ có tại tỉnh Yến hắn mới có năng lực tranh cử, đến tỉnh khác chẳng những đã khó càng khó hơn. Cho dù hao hết sức lực vận động, với kinh nghiệm và lý lịch của hắn, điều đến tỉnh khác giỏi lắm cũng chỉ lên tới chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, muốn đi thẳng lên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, trừ phi phải có chiến tích lừng lẫy gì.
Tỉnh Yến là gần thủ đô nhất, dễ được các cấp cao chú ý nhất. Hơn nữa cục diện chính trị tỉnh Yến trải qua một thời gian hỗn loạn, hiện tại đã bắt đầu ổn ổn, đặc biệt có lợi cho hắn trổ hết tài năng. Nếu không hắn một phó bí thư tỉnh uỷ muốn làm ra chiến tích gì, cũng không dễ dàng. Nếu hắn có thể tạo được thế cục vững vàng, có tác dụng ổn định đại cục, sẽ tạo cho hắn thành hình tượng trụ cột vững vào ở tỉnh Yến, sẽ tăng thêm rất nhiều giá trị.
Tổng hợp tất cả các nhân tố, cùng với suy nghĩ ổn thoả nhất, nắm được thời cơ trước mắt, đứng vững gót chân mới tốt cho việc di chuyển. Qua đó hy vọng tới tỉnh khác đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, thật cũng không quá xa xôi.
Chỉ có điều Thôi Hướng ảo não chính là hắn lo nhất Mã Vạn Chính vẫn lão luyện có thừa nhưng nhiệt tình lại không đủ. Mà Tống Triêu Độ lại ở cùng Hạ Tưởng liên kết, càng ngày càng trở thành ngôi sao trên chính đàn (diễn đàn chính trị) tỉnh Yến.
Thôi Hướng rốt cục cũng hiểu ra, Tổ lãnh đạo mà Tống Triêu Độ là thủ lĩnh và Hạ Tưởng là chủ đạo, hoàn toàn là công cụ chính trị tư bản của hai người bọn họ. Nếu lại tuỳ ý mở rộng tổ lãnh đạo thêm, lại khiến Hạ Tưởng kéo về một nhóm đầu tư nước ngoài lớn, vị trí chủ tịch tỉnh của Tống Triêu Độ lại càng chắc như đinh đóng cột là chuyện thật! Cùng lúc đó, Hạ Tưởng cũng sẽ thăng chức từng bước một, thậm chí còn có thể đề bạt đặc cách.
Với tầm nhìn xa trông rộng lại thêm năng lực tốt, Hạ Tưởng lại lần nữa cùng Tống Triêu Độ liên thủ, quả nhiên thế mạnh như vũ bão. Tuy nhiên lần này không phải muốn lật người, mà là muốn lấy chiến tích, để viết vào bản lý lịch của bọn họ cho thêm phần vẻ vang.
Thôi Hướng bi ai mà nghĩ, Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng càng thành công thì hắn càng rời xa vị trí chủ tịch tỉnh tỉnh Yến. Giữa hai bên là quan hệ không thể điều hoà. Hơn nữa hắn cũng hiểu được, trong hoàn cảnh thời cuộc hiện tại, muốn dựa vào sức lực cá nhân để ngăn cản tổ lãnh đạo công tác, muốn kéo tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp để từ chối không cho Tống Triêu Độ lên vị trí là hành động ngu xuẩn và tự đào hố chôn mình! Hắn khôngngăn cản được xu thế thời đại trong nước. Hơn nữa hiện tại tổ lãnh đạo giành được thành tích vô cùng chói lọi. Hắn dám khẳng định, ngày mà tập đoàn Kodak và Đạt Phú chính thức ký kết hiệp định cũng sẽ chính là ngày Phó thủ tướng Hà gọi điện về uỷ ban nhân dân tỉnh Yến bày tỏ chúc mừng. Đồng thời, cũng có thể là Hạ Tưởng lọt vào tầm mắt của Phó thủ tướng Hà.
Nhưng lại không thể bó tay như vậy. Nếu cứ để mặc Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng tiếp tục toả sáng, hắn chẳng những ngày càng xa rời ngai vàng chủ tịch tỉnh, mà còn cuốn trôi hết tất cả những cố gắng trước đây. Chờ Tống Triêu Độ lớn mạnh và chờ Hạ Tưởng bay vút lên, làm sao hắn còn có thể hái quả ngọt được nữa chứ? Trên chính trường, từ trước cho tới giờ chiến đấu vẫn là sự thi gan kiên trì bền bỉ, Thôi Hướng liền mời Phó Tiên Phong và Mã Tiêu cùng nhau ngồi lại, thảo luận một chút đối sách.
Phó Tiên Phong cũng rất giật mình với việc thành công trong đàm phán của Hạ Tưởng, không nghĩ tới bản lĩnh của Hạ Tưởng thật đúng là ngay cả người Mỹ lão luyện vẫn có thể thu phục. Phó Tiên Phong vẫn luôn tự nhận trong lĩnh vực thương mại cũng có quan điểm và ánh mắt độc đáo. Hạ Tưởng thành công khiến hắn đã ghen ghét đố kị lại còn tức giận đỏ mặt tía tai, bởi vậy cũng muốn noi theo, thương lượng với Đàm Long về việc thu hút đầu tư nước ngoài cho thành phố Yến. Phó Tiên Phong trước kia ở thủ đô thường xuyên tiếp xúc với thương nhân nước ngoài của các quốc gia, hắn tin tưởng dựa vào năng lực của hắn, cũng có thể vì thành phố Yến mà kéo đầu tư về nhiều hơn để đổi lấy cơ hội thăng tiến. Huống chi thành phố Yến lại là tỉnh lị, có nhiều xí nghiệp đáng được chú trọng trong việc đầu tư vốn nước ngoài.
Phó Tiên Phong tính toán chờ cho Shop thời trang cao cấp của Phó gia tại thành phố Yến khai trương, sau sẽ tìm vốn đầu tư cho Shop thời trang cao cấp, vừa có thể làm dồi dào thêm tiền vốn, lại có thể vì thành phố Yến mà kéo vốn đầu tư nước ngoài. Tiền là Phó gia kiếm, danh tiếng cũng có, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Kế hoạch của Phó Tiên Phong vẫn còn chưa kịp thực thi đã bị Thôi Hướng mời đến thảo luận sự việc, hắn chỉ biết là Thôi Hướng đang cuống cuồng sốt ruột.
Nơi mấy người gặp nhau là một quán trà, có tiếng nhạc êm ái vang lên, nhẹ nhàng uyển chuyển. Thôi Hướng lại không có lòng dạ nào thưởng thức, nói ra tất cả những ảnh hưởng cả mặt tốt mặt xấu trong việc Hạ Tưởng kéo đầu tư nước ngoài, sau đó nhìn Phó Tiên Phong đầy ẩn ý nói: - Tiên Phong, Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ là trở ngại, cũng là lực cản trở Phó gia tại thành phố Yến.
Phó Tiên Phong khó hiểu nói:
- Hạ Tưởng cũng thế, mà Tống Triêu Độ cũng thế, bọn họ làm gì có tư cách đối địch với Phó gia. Hơn nữa cho tới giờ, tôi nhìn không thấy Hạ Tưởng có lý gì mà lại cản trở con đường của tôi?
Thôi Hướng lắc đầu cười:
- Tiên Phong cậu không biết, việc cao ốc Ngũ Giao Hoá có thể cũng cùng Hạ Tưởng có quan hệ. Ngũ Giao Hoá hiện tại trong tay tập đoàn Tề Thị. Mà tập đoàn Tề Thị cùng Hạ Tưởng có quan hệ rất thân thiết, Tề Á Nam lại luôn nghe theo Hạ Tưởng.
Phó Tiên Phong lập tức sửng sốt, nghĩ ra việc Đàm Long nhận được điện thoại từ thư ký của Phạm Duệ Hằng, liền hỏi:
- Hạ Tưởng ngoài việc cùng Tống Triêu Độ có quan hệ tốt ra, cùng Phạm Duệ Hằng có quan hệ như thế nào? Tập đoàn Tề Thị cùng Phạm Duệ Hằng có qua lại hay không?
- Tập đoàn Tề thị và Phạm Duệ Hằng không có quan hệ gì, Phạm Duệ Hằng tính tình cẩn thận, rất ít làm cho người ta thấy mình hay qua lại mật thiết với các tập đoàn. Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng hình như quan hệ bình thường, tuy nhiên gần đây dường như có dấu hiệu đến gần.
Thôi Hướng cũng không quá dám chắc nói:
- Có một chút có thể khẳng định chính là Hạ Tưởng từ trước tới nay quan hệ tốt với Nghiêm Tiểu Thì, giúp cô ấy nhiều việc, mà Nghiêm Tiểu Thì là cháu họ của Phạm Duệ Hằng, cô kêu Phạm Duệ Hằng bằng dượng.
- Lẽ nào cuộc gọi bật đèn xanh cho Đàm Long cũng có bóng dáng của Hạ Tưởng? Trong lòng Phó Tiên Phong mơ hồ dâng lên cơn thịnh nộ.
Hạ Tưởng là người ra mặt thay Mai Hiểu Lâm ở thủ đô, làm vài người họ hang xa nhà Phó gia bị thương, kỳ thực cũng không coi là việc đại sự. Nhưng dù sao cũng để lại cho Phó Tiên Phong những ấn tượng không tốt, cho rằng Hạ Tưởng là vì lấy lòng Mai gia nên mới cố ý ức hiếp người nhà Phó gia. Chờ sau khi nghe nói Hạ Tưởng và Khâu gia, Ngô gia đều có ít nhiều quan hệ, Phó Tiên Phong mới bắt đầu chú ý tới Hạ Tưởng, cảm thấy hắn hơi có bản lĩnh, không ngờ có thể khiến ba nhà trong bốn đại gia tộc đều xem trọng hắn.
Nhưng cũng là vì vậy, cũng đã khiến Phó Tiên Phong không còn thiện cảm với Hạ Tưởng. Dù sao trong ba nhà, trên cơ bản tất cả đều không hòa hợp với Phó gia, nhất là Ngô gia và Mai gia cùng Phó gia đều có chút hiểu lầm. Hạ Tưởng đã cùng Mai gia, Ngô gia kề cận thì tự nhiên là đối thủ của Phó gia.
Chỉ có điều bởi vì Hạ Tưởng cùng Khâu Tự Phong có quan hệ tốt, Phó Tiên Phong cũng đã gặp nhiều kẻ khéo léo hơn người, cho rằng Hạ Tưởng cũng chính là một chính khách đầu cơ, quan hệ khắp nơi giao hảo, lại có chút khả năng. Bởi hắn đi dù sao cùng Phó gia tạm thời không trực tiếp mâu thuẫn về quyền lợi, cần gì phải để ý đến hắn? Về việc Hạ Tưởng chủ đạo Tổ lãnh đạo, Phó Tiên Phong cũng là thái độ tán thành vui vẻ, hắn cũng biết cấp trên có người ủng hộ rất lớn đối với tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo sau khi thí nghiệm thành công, sớm muộn gì cũng đến lượt thành phố Yến. Đến lúc đó hắn cũng có thể mượn gió xuân, vơ vét chút vốn liếng.
Chỉ có điều nghe Thôi Hướng nói đến Hạ Tưởng là bàn tay phía sau màn muốn ngăn trở Phó gia tiến quân đến thành phố Yến, hắn vốn không tin, lại cẩn thận cân nhắc, lại thấy tin vài phần, ngay lập tức trong lòng tức giận.
Khá lắm Hạ Tưởng, đừng tưởng rằng cùng Mai gia và Ngô gia có quan hệ tốt, và Khâu Tự Phong thân thiết thì dám quấy rối Phó gia! Nếu Phó gia thật sự muốn động đến một cán bộ cấp cục nho nhỏ như mày cũng là rất dễ dàng. Hơn nữa nếu làm Phó gia tức giận, đừng tưởng rằng Mai gia và Ngô gia sẽ vì một người vô danh tiểu tốt như mày mà công khai trở mặt với Phó gia
- Tập đoàn Tề Thị và Phạm Duệ Hằng không có giao tình, cũng không thể xin Phạm Duệ Hằng ra mặt được. Nếu nói có Hạ Tưởng đứng giữa sắp xếp mọi việc, thì không phải tất cả mọi việc đều thuận sao.
Thôi Hướng không dám khẳng định giữa Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng rốt cuộc có qua lại hay không, tuy nhiên hắn có biết chút ít.
– Hạ Tưởng và con trai Phạm Duệ Hằng là Phạm Tranh đã từng cộng tác. Trước kia Phạm Duệ Hằng trước mặt mọi người cũng từng nâng Hạ Tưởng lên, có thể giữa bọn họ có cơ sở hợp tác. Hơn nữa lần trước trên hội nghị thường vụ, Phạm Duệ Hằng đột ngột làm khó dễ lại liên tưởng tới việc ủng hộ mạnh mẽ của ông ta với tổ lãnh đạo, thật không khó để nhận thấy.
- Hạ Tưởng cũng quả thật có chút đáng ghét.
Phó Tiên Phong tức giận.
– Nếu Hạ Tưởng thật sự là người đứng phía sau ủng hộ tập đoàn Tề Thị, tôi thực cũng muốn tìm cách tốt để đánh hoà một ván, nếu để thu hắn thì thật sự là quá khó coi.
Mã Tiêu nghe hai người nói nửa ngày, đột nhiên liền xen vào một câu:
- Hẳn là Hạ Tưởng, tôi ở ban Tuyên giáo cũng có nghe nói, thời điểm Hạ Tưởng kết hôn, chính Yên Kinh đại tửu lầu của tập đoàn Tề thị tổ chức tiệc cưới. Tào Vĩnh Quốc và Lô Uyên Nguyên có quan hệ rất tốt, ban Tuyên giáo cũng có không ít người tham gia hôn lễ.
Phó Tiên Phong sắc mặt trầm xuống:
- Nếu khẳng định là Hạ Tưởng gây ra, phải có biện pháp gì trị hắn. Phó Bí thư Thôi có ý tưởng gì?
- Cảm ơn, vô cùng cảm ơn. Trưởng phòng Hạ, Phó Thị trưởng Khâu, ân tình này tôi xin ghi nhớ kỹ.
Khâu Tự Phong cười lúc lắc đáp:
- Tổng biên tập Cố đừng khách khí. Tất cả mọi người là bằng hữu, nên giúp đỡ nhau mới phải. Hơn nữa là do Hạ Tưởng nhờ vả, cho dù không có người quen ở Hoa Tân xã thì tôi cũng phải nghĩ ra cách để không phải thất lễ, có phải không?
Hạ Tưởng thấy Khâu Tự Phong nâng cao quan điểm thì cười:
- Được rồi, anh giúp tổng biên tập Cố cũng là giúp tôi. Cùng lắm thì khi nào anh tới thành phố Yến, tôi và Tổng biên tập Cố sẽ làm chủ nhà, mời anh ăn cơm một bữa là được chứ.
Mấy người cùng nhìn nhau cười.
Lý Hướng Kiệt nhìn về phía Hạ Tưởng liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Khâu Tự Phong, trong ánh mắt lộ ra ý suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau hai ký giả đến. Rõ ràng là đã được gợi ý trước, hai người lấy ra hai bản, cái gì không nên hỏi thì không hỏi, chỉ chọn đề tài nhẹ nhàng tránh gây ra tranh cãi, mỗi người phỏng vấn đại khái trong khoảng hơn một giờ. Sau khi phóng viên phỏng vấn và thu thập tin tức, khách khí cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Hạ Tưởng dự đoán, dựa vào nội dung phỏng vấn của hai phóng viên, ít nhất cũng có thể chỉnh sửa lại thành một thiên tin tức theo kiểu điển tích khoảng mấy ngàn chữ. Cái gọi là sự việc mới theo cốt truyện xưa, đã có tin tức có tính xác thực, lại có tính chất độc đáo của truyện xưa, nhưng lại tránh cho lối mòn tuyên truyền chính trị, rất có ý nghĩa. Đúng là một loại biến tướng của tuyên truyền, lại không theo kiểu cũ.
Hạ Tưởng thậm chí có thể đoán được nội dung bài báo, chủ yếu là nói tuỳ cơ ứng biến đàm phán với Kodak ra sao, cuối cùng mang lại khoản đầu tư nước ngoài kếch sù làm vẻ vang quốc gia theo kiểu tích truyện xưa. Cốt truyện đại khái tình tiết là thật, tuy nhiên chi tiết tỉ mỉ thì lại là hư cấu, lại kín đáo tuyên truyền công lao và thành tích của ba người nhóm Hạ Tưởng, lại không có kết luận gì từ phía chính phủ, giống như là văn chương vậy.
Kỳ thật trên báo chí kiểu văn vẻ tương tự thế này có rất nhiều, bình thường cũng không có bao nhiêu người để ý. Nhưng thời cơ phát biểu và cấp bậc của báo chí sẽ cho thấy rõ ý đồ của thông tin. Đấu tranh chính trị đúng là phức tạp, báo chí cũng là một mặt trận, hơn nữa lại là mặt trận vô cùng quan trọng.
Sau khi đã phỏng vấn xong, Khâu Tự Phong lại nhận được điện thoại, nói với Cố Tăng:
- Tổng biên tập Cố, để cho thuận tiện hiện tại mời anh đến Hoa Tân xã, Phó tổng biên Trương đã xem bản lý lịch của anh, muốn gặp anh một chút.
Cố Tăng vội vã khởi hành, Lý Đinh Sơn lo nghĩ, vẫn muốn được đi cùng.
Hai người đi rồi Lý Hướng Kiệt làm chủ, mời Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ, Khâu Tự Phong, Đỗ Đồng Quốc mấy người đi ăn cơm. Khâu Tự Phong không vừa lòng nói:
- Chủ nhiệm Lý khách sáo quá. Thủ đô cũng là nhà của tôi, không phải là để tôi bị chê cười vì không biết chiêu đãi bằng hữu sao?
Lý Hướng Kiệt mỉm cười:
- Buổi trưa thì tôi làm chủ, buổi tối anh làm chủ không phải tốt sao. Phó Chủ tịch Tống nói, ngày mai sẽ trở về cơ mà.
Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, liền nói một câu:
- Ngày mai đăng báo?
- Không sai, nếu ngày mai không thấy báo sẽ chờ cả ngày.
Tống Triêu Độ hạ quyết tâm.
– Thái độ quyết định tất cả, việc chúng ta làm được là thật, không thể để cho người khác tuỳ tiện ra vẻ được, cũng phải để cho bọn họ bị động một lần chứ.
Giữa trưa ăn cơm xong, không thấy mấy người Lý Đinh Sơn quay trở về, Hạ Tưởng theo sắp xếp của Khâu Tự Phong. Trước tiên ở khách sạn Trụ Hạ, đến lúc ăn cơm chiều, nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, nói là buổi tối phải mời phó tổng biên tập Trương ăn cơm, sẽ không trở lại. Khâu Tự Phong liền sắp đặt một bữa tiệc, buổi tối hắn cũng không về nhà, cũng ở lại khách sạn cùng Hạ Tưởng và Đỗ Đồng Quốc nói chuyện phiếm.
Đỗ Đồng Quốc đi làm phóng viên tại chi nhánh là vấn đề không lớn. Nhìn thấy ảnh hưởng của Hạ Tưởng đối với Khâu Tự Phong, gã càng thêm kính nể Hạ Tưởng. Trong mắt Đỗ Đồng Quốc, một cuộc điện thoại của Khâu Tự Phong có thể giúp cho Tổng biên tập Cố giải quyết vấn đề đau đầu trong nhiều ngày, đây tuyệt đối là hành động của nhân vật có thủ đoạn cao siêu, bởi vì ngay cả Trưởng ban thư ký Lý cũng chẳng có cách nào, nhưng Khâu Tự Phong lại có thể làm mà không cần lộ mặt, hết sức bình tĩnh mà nói là vấn đề đơn giản. Năng lực của hắn thật vượt qua trí tưởng tượng của Đỗ Đồng Quốc.
Nhưng trước khi Khâu Tự Phong gọi điện thoại, rõ ràng lén lút hỏi ý kiến Hạ Tưởng, sau khi Hạ Tưởng mở lời mới gọi điện thoại. Bởi vậy có thể thấy rõ ràng, Hạ Tưởng trong mắt Khâu Tự Phong còn nặng hơn so với Phó chủ tịch tỉnh Tống. Đỗ Đồng Quốc lại càng kính nể Hạ Tưởng thêm.
Buổi tối Tống Triêu Độ có việc, Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều, hẳn là đi quanh thủ đô. Sáng sớm hôm sau thì gặp được Lý Đinh Sơn và Cố Tăng. Theo vẻ mặt vui sướng của hai người thì có thể thấy sự việc đã thành công. Cố Tăng nắm tay Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, liên tục nói lời cảm ơn.
Tới buổi chiều, Tống Triêu Độ mới trở về, vẻ mặt cao hứng nói:
- Bình tĩnh được rồi, đã sắp xếp rồi, ngày mai đăng báo, chúng ta có thể yên tâm quay trở về thành phố Yến. Tự Phong, cậu cũng cùng tới thành phố Yến, chủ tịch tỉnh Phạm muốn gặp cậu và Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng đang rất cao hứng, dù sao tổ lãnh đạo cũng đang nằm dưới quản lý của chính quyền. Hạ Tưởng cũng biết hiện tại chẳng qua là giai đoạn khởi đầu, chờ Kodak tới, chính thức ký kết thoả thuận, thì tổ lãnh đạo sẽ được nâng tầm quan trọng lên nhiều.
Tất cả những người vốn trước kia xem thường tổ lãnh đạo thì hiện tại sẽ đều phải xem trọng tổ lãnh đạo một chút.
Thái độ của Diệp Thạch Sinh dần dần rõ ràng, Thôi Hướng đã không còn Diệp Thạch Sinh làm chỗ dựa nữa, vậy thì ông ta (Thôi Hướng) còn có thể xuất ra thủ đoạn gì nữa chứ?
Không khác so với Hạ Tưởng nghĩ là mấy, giờ này Thôi Hướng đang cùng Phó Tiên Phong, Mã Tiêu ngồi với nhau để thảo luận đối sách.
Thôi Hướng chợt nghe đến Hạ Tưởng kéo được tập đoàn giàu có đến đầu tư nước ngoài, phản ứng đầu tiên chính là không tin, ai đó đùa trêu thôi? Một tỷ rưỡi đô la, không phải là tỷ nhân dân tệ, mà là tuơng đương với rất nhiều tỷ dân tệ. Như thế nào Hạ Tưởng lại có thể đàm phán thành công? Tập đoàn Đạt Phú và Kodak đang đàm phán thương mại, dù sao cũng là hạng mục hợp doanh hấp dẫn nhất tỉnh Yến, đã tiến hành đàm phán hơn một năm rồi, tiến triển vừa phải. Trong tỉnh cũng có sự ủng hộ tương đối lớn cũng là nỗ lực muốn thúc đẩy việc này nhưng vẫn đàm phán không thành, vẫn đang tìm hướng giải quyết.
Thôi Hướng cũng biết một chút. Hắn cũng đã cùng thương nhân nước ngoài giao tiếp với nhau, hiểu rõ nước Mỹ, cực kỳ kiêu ngạo, lại cũng chợt nóng chợt lạnh. Hạ Tưởng lần này đi tới nước Mỹ, Thôi Hướng xem ra chẳng qua hắn mượn cớ đi chơi. Cán bộ chính phủ đều có kiểu phúc lợi như vậy. Xuất ngoại du lịch bình thường, nhưng không nghĩ tới Hạ Tưởng vậy mà lại làm thành việc đại sự kinh thiên động địa như vậy.
Thôi Hướng chỉ biết có thành tích lớn như vậy, địa vị Hạ Tưởng ở tổ lãnh đạo sẽ như mặt trời ban trưa, không ai có thể sánh bằng. Đồng thời hắn cũng mơ hồ nghe nói Diệp Thạch Sinh đã gặp mặt riêng với Hạ Tưởng. Theo như vậy Diệp Thạch Sinh rất quan tâm đến tổ lãnh đạo, Diệp Thạch Sinh với tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã có sự thay đổi, bởi xu hướng bảo thủ thành ra ủng hộ, cũng khiến hắn không yên trong lòng.
Thôi Hướng lo lắng không phải vì Diệp Thạch Sinh có thái độ rất ủng hộ với tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, mà là lo rằng ông ta sẽ ủng hộ cả Hạ Tưởng.
Thôi Hướng đối với Hạ Tưởng đầu tiên là không quen nhìn hắn trưởng thành nhanh chóng, mạng lưới quan hệ sâu rộng, tiếp theo lo lắng lớn nhất chính là Hạ Tưởng là người có khả năng, là chân tay đắc lực của Tống Triêu Độ, cũng sẽ thành trở ngại khi mình giành chức chủ tịch tỉnh. Nếu nói ngay từ đầu Thôi Hướng cũng không rõ là Hạ Tưởng phải tới tổ lãnh đạo là có dụng ý gì. Nghĩ đến Hạ Tưởng chỉ muốn thoát ly sự khống chế của hắn. Cho đến lúc kiếm một tỷ rưỡi đầu tư nước ngoài xảy ra, hắn mới bừng tỉnh ngộ, không thể không hít một hơi thật sâu vì mưu tính sâu xa của Hạ Tưởng.
Tổ trưởng của Tổ lãnh đạo là Tống Triêu Độ, tất cả các thành tích mà Hạ Tưởng làm ra đều là dưới sự lãnh đạo của Tống Triêu Độ. Hạ Tưởng làm ra thành tích càng lớn, thân là tổ trưởng - Tống Triêu Độ cũng có chiến tích lớn. Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp chỉ cần có hiệu quả đầu tiên, Tống Triêu Độ nhất định sẽ thành ra hình ảnh một người có khả năng, hơn nữa hắn hiện tại đang là Phó chủ tịch tỉnh, rất có lợi cho việc cạnh tranh vị trí chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ tiếp theo. Có thể nói tổ lãnh đạo mỗi lần làm ra chút thành tích, Tống Triêu Độ lại tiến gần đến ngai vàng Chủ tịch tỉnh một chút.
Hạ Tưởng đàm phán thành công, kéo về một tỷ rưỡi đô la vốn đầu tư nước ngoài, chỉ vậy đã là hạng nhất, khiến cho Tống Triêu Độ tiến gần tới ngai vàng Chủ tịch tỉnh gần trong gang tấc.
Có thể nói, kiếm một tỷ rưỡi đô la vốn đầu tư nước ngoài cho tỉnh Yến là một gặt hái, nhưng với Thôi Hướng mà nói, cũng như là tai hoạ đột ngột, khiến giấc mộng chủ tịch tỉnh nát vụn.
Quả thật, Thôi Hướng cũng không nhất định phải tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh tại tỉnh Yến, cũng có ý tưởng đến tỉnh khác giành chức chủ tịch tỉnh. Nhưng sau khi cân nhắc lợi hại hắn liền kết luận, chỉ có tại tỉnh Yến hắn mới có năng lực tranh cử, đến tỉnh khác chẳng những đã khó càng khó hơn. Cho dù hao hết sức lực vận động, với kinh nghiệm và lý lịch của hắn, điều đến tỉnh khác giỏi lắm cũng chỉ lên tới chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, muốn đi thẳng lên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, trừ phi phải có chiến tích lừng lẫy gì.
Tỉnh Yến là gần thủ đô nhất, dễ được các cấp cao chú ý nhất. Hơn nữa cục diện chính trị tỉnh Yến trải qua một thời gian hỗn loạn, hiện tại đã bắt đầu ổn ổn, đặc biệt có lợi cho hắn trổ hết tài năng. Nếu không hắn một phó bí thư tỉnh uỷ muốn làm ra chiến tích gì, cũng không dễ dàng. Nếu hắn có thể tạo được thế cục vững vàng, có tác dụng ổn định đại cục, sẽ tạo cho hắn thành hình tượng trụ cột vững vào ở tỉnh Yến, sẽ tăng thêm rất nhiều giá trị.
Tổng hợp tất cả các nhân tố, cùng với suy nghĩ ổn thoả nhất, nắm được thời cơ trước mắt, đứng vững gót chân mới tốt cho việc di chuyển. Qua đó hy vọng tới tỉnh khác đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, thật cũng không quá xa xôi.
Chỉ có điều Thôi Hướng ảo não chính là hắn lo nhất Mã Vạn Chính vẫn lão luyện có thừa nhưng nhiệt tình lại không đủ. Mà Tống Triêu Độ lại ở cùng Hạ Tưởng liên kết, càng ngày càng trở thành ngôi sao trên chính đàn (diễn đàn chính trị) tỉnh Yến.
Thôi Hướng rốt cục cũng hiểu ra, Tổ lãnh đạo mà Tống Triêu Độ là thủ lĩnh và Hạ Tưởng là chủ đạo, hoàn toàn là công cụ chính trị tư bản của hai người bọn họ. Nếu lại tuỳ ý mở rộng tổ lãnh đạo thêm, lại khiến Hạ Tưởng kéo về một nhóm đầu tư nước ngoài lớn, vị trí chủ tịch tỉnh của Tống Triêu Độ lại càng chắc như đinh đóng cột là chuyện thật! Cùng lúc đó, Hạ Tưởng cũng sẽ thăng chức từng bước một, thậm chí còn có thể đề bạt đặc cách.
Với tầm nhìn xa trông rộng lại thêm năng lực tốt, Hạ Tưởng lại lần nữa cùng Tống Triêu Độ liên thủ, quả nhiên thế mạnh như vũ bão. Tuy nhiên lần này không phải muốn lật người, mà là muốn lấy chiến tích, để viết vào bản lý lịch của bọn họ cho thêm phần vẻ vang.
Thôi Hướng bi ai mà nghĩ, Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng càng thành công thì hắn càng rời xa vị trí chủ tịch tỉnh tỉnh Yến. Giữa hai bên là quan hệ không thể điều hoà. Hơn nữa hắn cũng hiểu được, trong hoàn cảnh thời cuộc hiện tại, muốn dựa vào sức lực cá nhân để ngăn cản tổ lãnh đạo công tác, muốn kéo tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp để từ chối không cho Tống Triêu Độ lên vị trí là hành động ngu xuẩn và tự đào hố chôn mình! Hắn khôngngăn cản được xu thế thời đại trong nước. Hơn nữa hiện tại tổ lãnh đạo giành được thành tích vô cùng chói lọi. Hắn dám khẳng định, ngày mà tập đoàn Kodak và Đạt Phú chính thức ký kết hiệp định cũng sẽ chính là ngày Phó thủ tướng Hà gọi điện về uỷ ban nhân dân tỉnh Yến bày tỏ chúc mừng. Đồng thời, cũng có thể là Hạ Tưởng lọt vào tầm mắt của Phó thủ tướng Hà.
Nhưng lại không thể bó tay như vậy. Nếu cứ để mặc Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng tiếp tục toả sáng, hắn chẳng những ngày càng xa rời ngai vàng chủ tịch tỉnh, mà còn cuốn trôi hết tất cả những cố gắng trước đây. Chờ Tống Triêu Độ lớn mạnh và chờ Hạ Tưởng bay vút lên, làm sao hắn còn có thể hái quả ngọt được nữa chứ? Trên chính trường, từ trước cho tới giờ chiến đấu vẫn là sự thi gan kiên trì bền bỉ, Thôi Hướng liền mời Phó Tiên Phong và Mã Tiêu cùng nhau ngồi lại, thảo luận một chút đối sách.
Phó Tiên Phong cũng rất giật mình với việc thành công trong đàm phán của Hạ Tưởng, không nghĩ tới bản lĩnh của Hạ Tưởng thật đúng là ngay cả người Mỹ lão luyện vẫn có thể thu phục. Phó Tiên Phong vẫn luôn tự nhận trong lĩnh vực thương mại cũng có quan điểm và ánh mắt độc đáo. Hạ Tưởng thành công khiến hắn đã ghen ghét đố kị lại còn tức giận đỏ mặt tía tai, bởi vậy cũng muốn noi theo, thương lượng với Đàm Long về việc thu hút đầu tư nước ngoài cho thành phố Yến. Phó Tiên Phong trước kia ở thủ đô thường xuyên tiếp xúc với thương nhân nước ngoài của các quốc gia, hắn tin tưởng dựa vào năng lực của hắn, cũng có thể vì thành phố Yến mà kéo đầu tư về nhiều hơn để đổi lấy cơ hội thăng tiến. Huống chi thành phố Yến lại là tỉnh lị, có nhiều xí nghiệp đáng được chú trọng trong việc đầu tư vốn nước ngoài.
Phó Tiên Phong tính toán chờ cho Shop thời trang cao cấp của Phó gia tại thành phố Yến khai trương, sau sẽ tìm vốn đầu tư cho Shop thời trang cao cấp, vừa có thể làm dồi dào thêm tiền vốn, lại có thể vì thành phố Yến mà kéo vốn đầu tư nước ngoài. Tiền là Phó gia kiếm, danh tiếng cũng có, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Kế hoạch của Phó Tiên Phong vẫn còn chưa kịp thực thi đã bị Thôi Hướng mời đến thảo luận sự việc, hắn chỉ biết là Thôi Hướng đang cuống cuồng sốt ruột.
Nơi mấy người gặp nhau là một quán trà, có tiếng nhạc êm ái vang lên, nhẹ nhàng uyển chuyển. Thôi Hướng lại không có lòng dạ nào thưởng thức, nói ra tất cả những ảnh hưởng cả mặt tốt mặt xấu trong việc Hạ Tưởng kéo đầu tư nước ngoài, sau đó nhìn Phó Tiên Phong đầy ẩn ý nói: - Tiên Phong, Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ là trở ngại, cũng là lực cản trở Phó gia tại thành phố Yến.
Phó Tiên Phong khó hiểu nói:
- Hạ Tưởng cũng thế, mà Tống Triêu Độ cũng thế, bọn họ làm gì có tư cách đối địch với Phó gia. Hơn nữa cho tới giờ, tôi nhìn không thấy Hạ Tưởng có lý gì mà lại cản trở con đường của tôi?
Thôi Hướng lắc đầu cười:
- Tiên Phong cậu không biết, việc cao ốc Ngũ Giao Hoá có thể cũng cùng Hạ Tưởng có quan hệ. Ngũ Giao Hoá hiện tại trong tay tập đoàn Tề Thị. Mà tập đoàn Tề Thị cùng Hạ Tưởng có quan hệ rất thân thiết, Tề Á Nam lại luôn nghe theo Hạ Tưởng.
Phó Tiên Phong lập tức sửng sốt, nghĩ ra việc Đàm Long nhận được điện thoại từ thư ký của Phạm Duệ Hằng, liền hỏi:
- Hạ Tưởng ngoài việc cùng Tống Triêu Độ có quan hệ tốt ra, cùng Phạm Duệ Hằng có quan hệ như thế nào? Tập đoàn Tề Thị cùng Phạm Duệ Hằng có qua lại hay không?
- Tập đoàn Tề thị và Phạm Duệ Hằng không có quan hệ gì, Phạm Duệ Hằng tính tình cẩn thận, rất ít làm cho người ta thấy mình hay qua lại mật thiết với các tập đoàn. Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng hình như quan hệ bình thường, tuy nhiên gần đây dường như có dấu hiệu đến gần.
Thôi Hướng cũng không quá dám chắc nói:
- Có một chút có thể khẳng định chính là Hạ Tưởng từ trước tới nay quan hệ tốt với Nghiêm Tiểu Thì, giúp cô ấy nhiều việc, mà Nghiêm Tiểu Thì là cháu họ của Phạm Duệ Hằng, cô kêu Phạm Duệ Hằng bằng dượng.
- Lẽ nào cuộc gọi bật đèn xanh cho Đàm Long cũng có bóng dáng của Hạ Tưởng? Trong lòng Phó Tiên Phong mơ hồ dâng lên cơn thịnh nộ.
Hạ Tưởng là người ra mặt thay Mai Hiểu Lâm ở thủ đô, làm vài người họ hang xa nhà Phó gia bị thương, kỳ thực cũng không coi là việc đại sự. Nhưng dù sao cũng để lại cho Phó Tiên Phong những ấn tượng không tốt, cho rằng Hạ Tưởng là vì lấy lòng Mai gia nên mới cố ý ức hiếp người nhà Phó gia. Chờ sau khi nghe nói Hạ Tưởng và Khâu gia, Ngô gia đều có ít nhiều quan hệ, Phó Tiên Phong mới bắt đầu chú ý tới Hạ Tưởng, cảm thấy hắn hơi có bản lĩnh, không ngờ có thể khiến ba nhà trong bốn đại gia tộc đều xem trọng hắn.
Nhưng cũng là vì vậy, cũng đã khiến Phó Tiên Phong không còn thiện cảm với Hạ Tưởng. Dù sao trong ba nhà, trên cơ bản tất cả đều không hòa hợp với Phó gia, nhất là Ngô gia và Mai gia cùng Phó gia đều có chút hiểu lầm. Hạ Tưởng đã cùng Mai gia, Ngô gia kề cận thì tự nhiên là đối thủ của Phó gia.
Chỉ có điều bởi vì Hạ Tưởng cùng Khâu Tự Phong có quan hệ tốt, Phó Tiên Phong cũng đã gặp nhiều kẻ khéo léo hơn người, cho rằng Hạ Tưởng cũng chính là một chính khách đầu cơ, quan hệ khắp nơi giao hảo, lại có chút khả năng. Bởi hắn đi dù sao cùng Phó gia tạm thời không trực tiếp mâu thuẫn về quyền lợi, cần gì phải để ý đến hắn? Về việc Hạ Tưởng chủ đạo Tổ lãnh đạo, Phó Tiên Phong cũng là thái độ tán thành vui vẻ, hắn cũng biết cấp trên có người ủng hộ rất lớn đối với tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo sau khi thí nghiệm thành công, sớm muộn gì cũng đến lượt thành phố Yến. Đến lúc đó hắn cũng có thể mượn gió xuân, vơ vét chút vốn liếng.
Chỉ có điều nghe Thôi Hướng nói đến Hạ Tưởng là bàn tay phía sau màn muốn ngăn trở Phó gia tiến quân đến thành phố Yến, hắn vốn không tin, lại cẩn thận cân nhắc, lại thấy tin vài phần, ngay lập tức trong lòng tức giận.
Khá lắm Hạ Tưởng, đừng tưởng rằng cùng Mai gia và Ngô gia có quan hệ tốt, và Khâu Tự Phong thân thiết thì dám quấy rối Phó gia! Nếu Phó gia thật sự muốn động đến một cán bộ cấp cục nho nhỏ như mày cũng là rất dễ dàng. Hơn nữa nếu làm Phó gia tức giận, đừng tưởng rằng Mai gia và Ngô gia sẽ vì một người vô danh tiểu tốt như mày mà công khai trở mặt với Phó gia
- Tập đoàn Tề Thị và Phạm Duệ Hằng không có giao tình, cũng không thể xin Phạm Duệ Hằng ra mặt được. Nếu nói có Hạ Tưởng đứng giữa sắp xếp mọi việc, thì không phải tất cả mọi việc đều thuận sao.
Thôi Hướng không dám khẳng định giữa Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng rốt cuộc có qua lại hay không, tuy nhiên hắn có biết chút ít.
– Hạ Tưởng và con trai Phạm Duệ Hằng là Phạm Tranh đã từng cộng tác. Trước kia Phạm Duệ Hằng trước mặt mọi người cũng từng nâng Hạ Tưởng lên, có thể giữa bọn họ có cơ sở hợp tác. Hơn nữa lần trước trên hội nghị thường vụ, Phạm Duệ Hằng đột ngột làm khó dễ lại liên tưởng tới việc ủng hộ mạnh mẽ của ông ta với tổ lãnh đạo, thật không khó để nhận thấy.
- Hạ Tưởng cũng quả thật có chút đáng ghét.
Phó Tiên Phong tức giận.
– Nếu Hạ Tưởng thật sự là người đứng phía sau ủng hộ tập đoàn Tề Thị, tôi thực cũng muốn tìm cách tốt để đánh hoà một ván, nếu để thu hắn thì thật sự là quá khó coi.
Mã Tiêu nghe hai người nói nửa ngày, đột nhiên liền xen vào một câu:
- Hẳn là Hạ Tưởng, tôi ở ban Tuyên giáo cũng có nghe nói, thời điểm Hạ Tưởng kết hôn, chính Yên Kinh đại tửu lầu của tập đoàn Tề thị tổ chức tiệc cưới. Tào Vĩnh Quốc và Lô Uyên Nguyên có quan hệ rất tốt, ban Tuyên giáo cũng có không ít người tham gia hôn lễ.
Phó Tiên Phong sắc mặt trầm xuống:
- Nếu khẳng định là Hạ Tưởng gây ra, phải có biện pháp gì trị hắn. Phó Bí thư Thôi có ý tưởng gì?
/2185
|