Tiếu Giai cũng biết Hạ Tưởng quan tâm đến mình. Cô nghĩ một chút rồi lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng và khẩn trương. Mặc dù tóc tán loạn nhưng vẻ mặt thất thần càng đẹp hơn. Đẹp đúng là đẹp dù lúc nào đều có một vẻ mê người. Cô gái quyến rũ tận xương cốt như Tiếu Giai, đẹp đến độ người ta phải si mê, đàn ông đều muốn ăn tươi nuốt sống là phản ứng bình thường. Chỉ có thể trách mỗi một cử động của cô đều đầy gợi cảm.
Ngay cả Hạ Tưởng ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt cô hoảng sợ nhưng vẫn rất đẹp, đôi mắt phượng mở to lộ ra vẻ bất lực khiến tim người ta đập mạnh. Đôi môi đỏ hơi mở lộ ra mấy chiếc răng trắng nõn lại bị ánh đèn mờ nhạt trong phòng chiếu vào. Tiếu Giai như một cô gái tuyệt vọng mong có chỗ dựa, dù là ai thấy đều phải thở dài một tiếng. Báu vật trời xinh, quá đẹp, những thứ đẹp trên đời luôn làm người ta muốn chiếm hữu.
- Như vậy chuyện Văn Dương em không cần lo, anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho em. Em có ba việc phải làm. Một đó là về sau không được có tiếp xúc gì với Văn Dương, không gặp mặt, không gọi điện, tiền hắn nợ em thì tạm thời không cần, về sau có cơ hội sẽ khiến hắn phải trả tất cả. Hai là mau chóng làm tốt sách trong tay em, sau khi kiếm được tiền thì không được làm chuyện phạm pháp nữa, có thể chuyển sang ngành kinh doanh khác. Ba là anh giới thiệu một người cho em, về sau em có việc gì khó có thể trực tiếp đến tìm anh ta. Anh ta sẽ nghĩ biện pháp giúp em.
Hạ Tưởng nói một tràng rồi lại nói với giọng không được phép phản đối:
- Ba điểm anh nói có nhớ không?
Tiếu Giai ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Cô cảm thấy chỉ cần Hạ Tưởng ở trước mặt mình, cô liền có chỗ dựa chưa từng có. Cảm giác này xuất hiện từ khi nào? Cô không nhớ rõ, là lần trước khi trời mưa bị hắn ép uống thuốc, hay là tối đó ở bờ sông Bách Tính, hắn kiên quyết ra tay, lại không do dự cho cô vay 10 ngàn. Tóm lại tất cả những điều này làm cô cảm thấy người đàn ông cùng tuổi với mình lại giống như lớn tuổi hơn cô nhiều, làm cô thấy yên tâm, khiến cô thấy yên ổn tận trong lòng, cảm thấy có thể hoàn toàn tin tưởng.
Tiếu Giai vốn là một cô gái mạnh mẽ, chỉ có điều đột nhiên bị Văn Dương dọa nên lo sợ nên vội vàng cầu cứu Hạ Tưởng. Nghe Hạ Tưởng phân tích và bố trí chuyện về sau, trong lòng cô liền bình tĩnh hẳn. Cô cười cười xin lỗi đứng lên sửa lại một chút quần áo trên người:
- Anh đã ăn tối chưa? Em đói rồi.
Hạ Tưởng cũng đã an tâm vì biết cô đã hiểu ra:
- Đang ăn thì bị em gọi tới. Đi, chúng ta ra ngoài ăn.
- Không, trong nhà có đồ ăn, em nấu cho anh ăn.
Tiếu Giai không chờ Hạ Tưởng đồng ý hay không mà đã đi vào phòng ngủ rồi nói:
- Em thay bộ đồ, anh có thể xem Tv một lát.
Hạ Tưởng lúc này mới có thời gian nhìn phòng mà Tiếu Giai ở, đây là một căn phòng một khách, một ngủ rộng khoảng 30 mét vuông, khá ấm áp, thích hợp một người ở. Vật dụng trong phòng khá thực tế, trong phòng khách chỉ có một bộ bàn ghế và Tv, ban công bên cạnh kiêm cả bếp. Trên bàn cơm đặt rau quả bình thường.
Tiếu Giai thay một chiếc váy ngủ rất ngắn đến đùi đi ra, trông giống như một chiếc sơ mi, đằng trước và sau đều có ảnh nhân vật hoạt hình làm cô trông thêm vài phần đáng yêu và ngây thơ. Ngực Tiếu Giai cao vút, ít nhất coi như là tầm trung, liếc mắt một cái là thấy bên trong không mặc áo lót, hai bên núm vú hiện ra cao vút dưới áo ngủ.
Tiếu Giai rất nhanh rửa rau, nấu cơm, Hạ Tưởng ngồi trên sô pha mà cầm điều khiển bật loạn, hắn có cảm giác một không khí ấm áp, mờ ám từ từ tràn ngập trong phòng. Hắn thi thoảng quay đầu thì thấy Tiểu Giang đang cúi người nhặt gì đó trên mặt đất lộ rõ quần lót đỏ bên trong. Miệng Hạ Tưởng khô khốc, tim đập rất mạnh.
Đùi Tiếu Giai thẳng tắp và trắng như tuyết, rất quyến rũ. Hạ Tưởng là người đàn ông bình thường thì không khỏi cảm thấy xao động. Có lòng muốn đi lại không thể chống lại ám chỉ quyến rũ rõ ràng và mạnh mẽ của Tiếu Giai, chỉ có điều trong lòng thi thoảng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Tào Thù Lê, hắn thấy tim mình đập mạnh. Không ổn, hắn thầm mắng mình giống như đám đàn ông khác, thiếu sức chống cự trước cái đẹp.
Hạ Tưởng do dự một chút rồi đột nhiên đứng lên nói:
- Xin lỗi, Tiếu Giai, anh có việc.
- Không được đi.
Tiếu Giai tay cầm thìa, một tay vén tóc nói:
- Anh mà dám đi, em sẽ không nghe lời anh nữa.
Hạ Tưởng do dự một chút, trong đôi mắt đẹp của Tiếu Giai khóc:
- Xin anh đừng đi có được không? Em sợ.
Hạ Tưởng liền mềm lòng ngồi xuống, anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân, hắn không phải anh hùng thì sao có thể qua cửa người đẹp.
Nói là ăn cơm nhưng cả hai đều ăn không ngon, thi thoảng dùng ánh mắt chạm vào nhau khiến không khí đầy mập mờ. Sau khi ăn xong Tiếu Giai bảo Hạ Tưởng đi tắm. Hạ Tưởng tắm một nửa thì một cơ thể trần truồng xông vào, mùi hương như lan, đỏ ửng ôm chầm lấy hắn.
- Ôm em.
Giọng nói rất quyễn rũ trong nháy mắt đã châm ngọn lửa trong lòng Hạ Tưởng.
Có thể nói cơ thể Tiếu Giai quá quyến rũ, trắng nõn mịn màng, cả người thậm chí tìm không ra chỗ nào thiếu sót, là cơ thể hoàn mỹ nhất mà Hạ Tưởng đã gặp. Cô nằm trên giường, ngực cao vút có thể thấy núm vú rung lên, hai mắt đầy si mê và quyến rũ, lại mạnh mẽ không chịu nhắm mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng giống như muốn thu lấy tất cả cơ thể của hắn vào mắt mình.
Hạ Tưởng chống hai tay nhẹ nhàng hôn lên trên cơ thể trần truồng của Tiếu Giai, hai mắt bốc lửa tận tình thưởng thức cơ thể hoàn mỹ của cô, không chịu bỏ qua từng phân da thịt. Hai má Tiếu Giai đỏ ửng đến tận cổ, thậm chí ngay cả nửa bộ ngực cũng đỏ lên, làm lộ rõ làn da mềm mại như đứa trẻ, lại như nụ hoa mới nở, rất quyến rũ làm người ta yêu thích không rời tay.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má, cổ, từ từ hướng lên chỗ cao nhất của ngực. Theo ngón tay Hạ Tưởng di động, làn da Tiếu Giai nổi lên những hạt nhỏ, cả người ngứa ngáy khó chịu, hai chân khép chặt. Cảm giác ham muốn làm cô bất chấp xấu hổ, mở hai tay ra ôm chầm Hạ Tưởng vào lòng:
- Còn chờ gì nữa, đồ nhát gan, không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.
Hạ Tưởng vốn đã muốn động thì sao chịu được khiêu khích như vậy, lập tức hạ người xuống tiến lên trước phá tan tấm màng ngăn cách. Tiếu Giai "a" một tiếng, cả người co lại, khẽ run lên:
- A, đau quá, anh chậm chút, đau … không được động.
Một đêm hoan ái, một đêm ôm nhau mà ngủ. Khi mặt trời lên, tiếng chim hót vang lên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ tới giường, là một ngày nắng đẹp.
Tiếu Giai dậy nấu bữa sáng cho Hạ Tưởng. Chờ khi hắn ngồi xuống bàn liền nở nụ cười ngọt ngào và xấu hổ:
- Anh ác quá, không biết thương xót người ta một chút nào cả.
Hạ Tưởng cười ha hả nói:
- Mới đầu thì lạ, sau đó là quen, từ từ sẽ tốt mà.
Trong thời gian này cả phòng đầy xuân sắc.
- Hay là em cùng anh ra ngoài mua mấy bộ quần áo. Nghe nói huyện Bá lạnh hơn ở đây, anh không nhiều quần áo thì phải.
Không ngờ Tiếu Giai vốn mạnh mẽ thì bây giờ lại ngoan ngoãn, dịu dàng như cô vợ nhỏ như vậy.
Hạ Tưởng giơ tay ôm Tiếu Giai vào lòng, hai tay xoa xoa lên chỗ cao nhất của cô, mắt si mê mà nói:
- Không mua quần áo, cả ngày hôm nay chúng ta không ra ngoài có được không?
Tiếu Giai mới quan hệ lần đầu còn chưa quen với chuyển biến của cơ thể, hơn nữa sợ đau nên đương nhiên không chịu:
- Gấp gì chứ, lần đầu đã cho anh, về sau đều của anh. Để em nghỉ chút được không, đau lắm.
Người đàn ông biết quan tâm thì sẽ thông cảm cho cơ thể phụ nữ, Hạ Tưởng gật đầu nói:
- Nhớ lời anh nói. Tiếu Giai về sau khi kinh doanh thì với sự thông minh của em, hơn nữa số vốn em đang có thì một ngày nào đó em sẽ thành tỷ phú.
- Dù trong tay em có bao tiền thì luôn có một nửa của anh. Em là người phụ nữ của anh, không cần anh có trách nhiệm với em, chỉ cần khi em bị người khác ăn hiếp thì anh có thể ra tay giúp người phụ nữ của anh. Anh đồng ý với em được không?
Tiếu Giai rúc vào lòng Hạ Tưởng, dựa vào đùi hắn mà khóc.
- Anh sẽ như vậy. Tiếu Giai, anh sẽ cố hết sức bảo vệ em không để kẻ nào làm tổn thương em.
Hạ Tưởng ôm chặt cô, trong lòng rất cảm động và ấm áp. Tiếu Giai tin và dựa vào hắn, chẳng qua hắn vẫn có cảm giác trong lòng cô chôn giấu bí mật nào đó khiến hắn không thể đi vào trái tim cô.
Tiếu Giai lén lau nước mắt, khi đứng lên đã cười tươi như hoa:
- Lần trước em nói rồi, tiền kiếm được chia anh một nửa. Bây giờ coi như đã có thể xác định là kiếm được 1,6 triệu, chia anh 800 ngàn. Anh bây giờ lấy tiền hay để ở chỗ em, chờ em lãi được nhiều rồi mới lấy?
Hạ Tưởng không cho rằng Tiếu Giai phải chia một nửa cho hắn, hắn cũng không bỏ ra chút công sức nào. Chẳng qua Tiếu Giai không đồng ý: Nguồn truyện:
- Thứ nhất lúc ấy em đã bàn với anh, đã nói rõ có một nửa của anh. Sau đó khi em khắc dấu thì anh không tố cáo em, trên thực tế là đồng lõa với em. Thứ hai 10 ngàn tiền làm vốn của em là của anh, chia anh một nửa là đương nhiên. Thứ ba chỉ có chia anh một nửa thì em mới yên tâm, mới biết sẽ không có một ngày anh tốt cáo em, bị anh vô tình vứt đi. Thứ tư em bây giờ là người phụ nữ của anh, lẽ ra tất cả phải là của anh nhưng em chỉ chia anh một nửa là vì phụ nữ cũng phải có sự kiên cường, có sự nghiệp của mình.
Ngay cả Hạ Tưởng ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt cô hoảng sợ nhưng vẫn rất đẹp, đôi mắt phượng mở to lộ ra vẻ bất lực khiến tim người ta đập mạnh. Đôi môi đỏ hơi mở lộ ra mấy chiếc răng trắng nõn lại bị ánh đèn mờ nhạt trong phòng chiếu vào. Tiếu Giai như một cô gái tuyệt vọng mong có chỗ dựa, dù là ai thấy đều phải thở dài một tiếng. Báu vật trời xinh, quá đẹp, những thứ đẹp trên đời luôn làm người ta muốn chiếm hữu.
- Như vậy chuyện Văn Dương em không cần lo, anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho em. Em có ba việc phải làm. Một đó là về sau không được có tiếp xúc gì với Văn Dương, không gặp mặt, không gọi điện, tiền hắn nợ em thì tạm thời không cần, về sau có cơ hội sẽ khiến hắn phải trả tất cả. Hai là mau chóng làm tốt sách trong tay em, sau khi kiếm được tiền thì không được làm chuyện phạm pháp nữa, có thể chuyển sang ngành kinh doanh khác. Ba là anh giới thiệu một người cho em, về sau em có việc gì khó có thể trực tiếp đến tìm anh ta. Anh ta sẽ nghĩ biện pháp giúp em.
Hạ Tưởng nói một tràng rồi lại nói với giọng không được phép phản đối:
- Ba điểm anh nói có nhớ không?
Tiếu Giai ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Cô cảm thấy chỉ cần Hạ Tưởng ở trước mặt mình, cô liền có chỗ dựa chưa từng có. Cảm giác này xuất hiện từ khi nào? Cô không nhớ rõ, là lần trước khi trời mưa bị hắn ép uống thuốc, hay là tối đó ở bờ sông Bách Tính, hắn kiên quyết ra tay, lại không do dự cho cô vay 10 ngàn. Tóm lại tất cả những điều này làm cô cảm thấy người đàn ông cùng tuổi với mình lại giống như lớn tuổi hơn cô nhiều, làm cô thấy yên tâm, khiến cô thấy yên ổn tận trong lòng, cảm thấy có thể hoàn toàn tin tưởng.
Tiếu Giai vốn là một cô gái mạnh mẽ, chỉ có điều đột nhiên bị Văn Dương dọa nên lo sợ nên vội vàng cầu cứu Hạ Tưởng. Nghe Hạ Tưởng phân tích và bố trí chuyện về sau, trong lòng cô liền bình tĩnh hẳn. Cô cười cười xin lỗi đứng lên sửa lại một chút quần áo trên người:
- Anh đã ăn tối chưa? Em đói rồi.
Hạ Tưởng cũng đã an tâm vì biết cô đã hiểu ra:
- Đang ăn thì bị em gọi tới. Đi, chúng ta ra ngoài ăn.
- Không, trong nhà có đồ ăn, em nấu cho anh ăn.
Tiếu Giai không chờ Hạ Tưởng đồng ý hay không mà đã đi vào phòng ngủ rồi nói:
- Em thay bộ đồ, anh có thể xem Tv một lát.
Hạ Tưởng lúc này mới có thời gian nhìn phòng mà Tiếu Giai ở, đây là một căn phòng một khách, một ngủ rộng khoảng 30 mét vuông, khá ấm áp, thích hợp một người ở. Vật dụng trong phòng khá thực tế, trong phòng khách chỉ có một bộ bàn ghế và Tv, ban công bên cạnh kiêm cả bếp. Trên bàn cơm đặt rau quả bình thường.
Tiếu Giai thay một chiếc váy ngủ rất ngắn đến đùi đi ra, trông giống như một chiếc sơ mi, đằng trước và sau đều có ảnh nhân vật hoạt hình làm cô trông thêm vài phần đáng yêu và ngây thơ. Ngực Tiếu Giai cao vút, ít nhất coi như là tầm trung, liếc mắt một cái là thấy bên trong không mặc áo lót, hai bên núm vú hiện ra cao vút dưới áo ngủ.
Tiếu Giai rất nhanh rửa rau, nấu cơm, Hạ Tưởng ngồi trên sô pha mà cầm điều khiển bật loạn, hắn có cảm giác một không khí ấm áp, mờ ám từ từ tràn ngập trong phòng. Hắn thi thoảng quay đầu thì thấy Tiểu Giang đang cúi người nhặt gì đó trên mặt đất lộ rõ quần lót đỏ bên trong. Miệng Hạ Tưởng khô khốc, tim đập rất mạnh.
Đùi Tiếu Giai thẳng tắp và trắng như tuyết, rất quyến rũ. Hạ Tưởng là người đàn ông bình thường thì không khỏi cảm thấy xao động. Có lòng muốn đi lại không thể chống lại ám chỉ quyến rũ rõ ràng và mạnh mẽ của Tiếu Giai, chỉ có điều trong lòng thi thoảng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Tào Thù Lê, hắn thấy tim mình đập mạnh. Không ổn, hắn thầm mắng mình giống như đám đàn ông khác, thiếu sức chống cự trước cái đẹp.
Hạ Tưởng do dự một chút rồi đột nhiên đứng lên nói:
- Xin lỗi, Tiếu Giai, anh có việc.
- Không được đi.
Tiếu Giai tay cầm thìa, một tay vén tóc nói:
- Anh mà dám đi, em sẽ không nghe lời anh nữa.
Hạ Tưởng do dự một chút, trong đôi mắt đẹp của Tiếu Giai khóc:
- Xin anh đừng đi có được không? Em sợ.
Hạ Tưởng liền mềm lòng ngồi xuống, anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân, hắn không phải anh hùng thì sao có thể qua cửa người đẹp.
Nói là ăn cơm nhưng cả hai đều ăn không ngon, thi thoảng dùng ánh mắt chạm vào nhau khiến không khí đầy mập mờ. Sau khi ăn xong Tiếu Giai bảo Hạ Tưởng đi tắm. Hạ Tưởng tắm một nửa thì một cơ thể trần truồng xông vào, mùi hương như lan, đỏ ửng ôm chầm lấy hắn.
- Ôm em.
Giọng nói rất quyễn rũ trong nháy mắt đã châm ngọn lửa trong lòng Hạ Tưởng.
Có thể nói cơ thể Tiếu Giai quá quyến rũ, trắng nõn mịn màng, cả người thậm chí tìm không ra chỗ nào thiếu sót, là cơ thể hoàn mỹ nhất mà Hạ Tưởng đã gặp. Cô nằm trên giường, ngực cao vút có thể thấy núm vú rung lên, hai mắt đầy si mê và quyến rũ, lại mạnh mẽ không chịu nhắm mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng giống như muốn thu lấy tất cả cơ thể của hắn vào mắt mình.
Hạ Tưởng chống hai tay nhẹ nhàng hôn lên trên cơ thể trần truồng của Tiếu Giai, hai mắt bốc lửa tận tình thưởng thức cơ thể hoàn mỹ của cô, không chịu bỏ qua từng phân da thịt. Hai má Tiếu Giai đỏ ửng đến tận cổ, thậm chí ngay cả nửa bộ ngực cũng đỏ lên, làm lộ rõ làn da mềm mại như đứa trẻ, lại như nụ hoa mới nở, rất quyến rũ làm người ta yêu thích không rời tay.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má, cổ, từ từ hướng lên chỗ cao nhất của ngực. Theo ngón tay Hạ Tưởng di động, làn da Tiếu Giai nổi lên những hạt nhỏ, cả người ngứa ngáy khó chịu, hai chân khép chặt. Cảm giác ham muốn làm cô bất chấp xấu hổ, mở hai tay ra ôm chầm Hạ Tưởng vào lòng:
- Còn chờ gì nữa, đồ nhát gan, không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.
Hạ Tưởng vốn đã muốn động thì sao chịu được khiêu khích như vậy, lập tức hạ người xuống tiến lên trước phá tan tấm màng ngăn cách. Tiếu Giai "a" một tiếng, cả người co lại, khẽ run lên:
- A, đau quá, anh chậm chút, đau … không được động.
Một đêm hoan ái, một đêm ôm nhau mà ngủ. Khi mặt trời lên, tiếng chim hót vang lên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ tới giường, là một ngày nắng đẹp.
Tiếu Giai dậy nấu bữa sáng cho Hạ Tưởng. Chờ khi hắn ngồi xuống bàn liền nở nụ cười ngọt ngào và xấu hổ:
- Anh ác quá, không biết thương xót người ta một chút nào cả.
Hạ Tưởng cười ha hả nói:
- Mới đầu thì lạ, sau đó là quen, từ từ sẽ tốt mà.
Trong thời gian này cả phòng đầy xuân sắc.
- Hay là em cùng anh ra ngoài mua mấy bộ quần áo. Nghe nói huyện Bá lạnh hơn ở đây, anh không nhiều quần áo thì phải.
Không ngờ Tiếu Giai vốn mạnh mẽ thì bây giờ lại ngoan ngoãn, dịu dàng như cô vợ nhỏ như vậy.
Hạ Tưởng giơ tay ôm Tiếu Giai vào lòng, hai tay xoa xoa lên chỗ cao nhất của cô, mắt si mê mà nói:
- Không mua quần áo, cả ngày hôm nay chúng ta không ra ngoài có được không?
Tiếu Giai mới quan hệ lần đầu còn chưa quen với chuyển biến của cơ thể, hơn nữa sợ đau nên đương nhiên không chịu:
- Gấp gì chứ, lần đầu đã cho anh, về sau đều của anh. Để em nghỉ chút được không, đau lắm.
Người đàn ông biết quan tâm thì sẽ thông cảm cho cơ thể phụ nữ, Hạ Tưởng gật đầu nói:
- Nhớ lời anh nói. Tiếu Giai về sau khi kinh doanh thì với sự thông minh của em, hơn nữa số vốn em đang có thì một ngày nào đó em sẽ thành tỷ phú.
- Dù trong tay em có bao tiền thì luôn có một nửa của anh. Em là người phụ nữ của anh, không cần anh có trách nhiệm với em, chỉ cần khi em bị người khác ăn hiếp thì anh có thể ra tay giúp người phụ nữ của anh. Anh đồng ý với em được không?
Tiếu Giai rúc vào lòng Hạ Tưởng, dựa vào đùi hắn mà khóc.
- Anh sẽ như vậy. Tiếu Giai, anh sẽ cố hết sức bảo vệ em không để kẻ nào làm tổn thương em.
Hạ Tưởng ôm chặt cô, trong lòng rất cảm động và ấm áp. Tiếu Giai tin và dựa vào hắn, chẳng qua hắn vẫn có cảm giác trong lòng cô chôn giấu bí mật nào đó khiến hắn không thể đi vào trái tim cô.
Tiếu Giai lén lau nước mắt, khi đứng lên đã cười tươi như hoa:
- Lần trước em nói rồi, tiền kiếm được chia anh một nửa. Bây giờ coi như đã có thể xác định là kiếm được 1,6 triệu, chia anh 800 ngàn. Anh bây giờ lấy tiền hay để ở chỗ em, chờ em lãi được nhiều rồi mới lấy?
Hạ Tưởng không cho rằng Tiếu Giai phải chia một nửa cho hắn, hắn cũng không bỏ ra chút công sức nào. Chẳng qua Tiếu Giai không đồng ý: Nguồn truyện:
- Thứ nhất lúc ấy em đã bàn với anh, đã nói rõ có một nửa của anh. Sau đó khi em khắc dấu thì anh không tố cáo em, trên thực tế là đồng lõa với em. Thứ hai 10 ngàn tiền làm vốn của em là của anh, chia anh một nửa là đương nhiên. Thứ ba chỉ có chia anh một nửa thì em mới yên tâm, mới biết sẽ không có một ngày anh tốt cáo em, bị anh vô tình vứt đi. Thứ tư em bây giờ là người phụ nữ của anh, lẽ ra tất cả phải là của anh nhưng em chỉ chia anh một nửa là vì phụ nữ cũng phải có sự kiên cường, có sự nghiệp của mình.
/2185
|