Chuyện đã xảy ra trong sáu ngày có thể nói khiến hai người bọn họ rất là bất ngờ. Trong kiếp sống toàn tâm phá án, chưa từng xuất hiện người bị tình nghi phạm tội nhanh chóng biến hóa, chẳng những tẩy sạch tội danh, trong lòng còn dự tính trước phản chứng, nắm được việc người đứng sau bức màn, cũng không đúng hoàn toàn, Hạ Tưởng bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tẩy sạch tội danh, ít nhất vấn đề mảnh ngọc vẫn chưa giải quyết xong.
Hoàng Lâm đã gặp qua nhiều màn trình diễn của các quan lớn sau khi bị Ủy ban Kỷ luật mời đến uống trà, có người vênh váo tự đắc, có người chống chế không nhận, thậm chí còn kiêu căng quát tháo, nói là chỉ cần y đi ra ngoài, sẽ biết tay y. Đương nhiên, cũng không thiếu người không nói một lời chống chế tới cùng. Hạ Tưởng là người bình tĩnh ung dung nhất mà ông gặp qua, lại còn là người đầu tiên quay dao đâm ngược lại
Hoàng Lâm không thể không nhìn Hạ Tưởng với cặp mắt khác xưa. Không cần đề cập tới sự tình mà Hạ Tưởng đã nói có đúng sự thật hay không, trước sự trầm tĩnh và ngay thẳng của hắn, khác hẳn những ông quan lớn mà y gặp qua trong quá trình phá án. Chính yếu chính là, Hạ Tưởng tuổi trẻ như vậy, lại có thể có vẻ trấn tĩnh và thong dong như vậy, người bình thường quả thật không làm được.
Tuy nhiên Hoàng Lâm cũng không dám hoàn toàn tin tưởng lời nói Hạ Tưởng, thậm chí còn hoài nghi là Hạ Tưởng muốn di dời tầm mắt cố tình dùng mánh khóe lừa đảo, lại hỏi:
- Đồng chí Hạ Tưởng, trước tiên mặc kệ cậu dùng thủ đoạn kỹ thuật để theo dõi người khác có hợp pháp hay không, chỉ nói vấn đề của đồng chí Chu Kỷ Nguyên, cậu có phải đã có chứng cứ rõ ràng hay không? Cậu còn nói Phó chủ nhiệm Cổ đã giấu đi số lượng thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên, là tin đồn vô căn cứ, hay là ăn nói lung tung? Ủy ban Kỷ luật phá án, đều căn cứ vào chứng cớ. Không có chứng cớ, cậu có ba hoa chích choè, cũng vô ích
Hạ Tưởng cười nói:
- Chứng cớ Chu Kỷ Nguyên trực tiếp tham ô nhận hối lộ, bây giờ vẫn chưa có, tuy nhiên Phó chủ nhiệm Cổ giấu diếm thư tố cáo là sự thật, thư tố cáo hiện đang được khóa giữ trong phòng làm việc của Phó chủ nhiệm Cổ. Chờ một chút vô đó mà lấy, lúc đó sẽ chứng minh vấn đề lớn Phó chủ nhiệm Cổ tự mình giấu thư tố cáo, lại có thể từ thư tố cáo phát hiện chứng cứ Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ, có thể nói là một công đôi việc
Hoàng Lâm nghe xong, lắc lắc đầu, Lưu Húc lại bĩu môi, khinh miệt nói:
- Nói cái gì thế? Văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ thường ngày người khác vào còn không được, đồ ông ta khóa lại, cho dù lời cậu nói chính là thật sự, ai có thể chỉ bằng suy đoán mà khiến cho Phó chủ nhiệm Cổ mở khóa? Cả Chủ nhiệm Hình cũng không có quyền lực này! Lời cậu nói coi như không nói
Hạ Tưởng vẫn giữ vẻ mặt ưu sầu nói:
- Ai nói không thể? Muốn điều tra Chu Kỷ Nguyên, cách dễ nhất là có được thư tố cáo trong tay, cũng phù hợp trình tự nhất. Nhưng toàn bộ thư tố cáo đều nằm trong tay Phó chủ nhiệm Cổ, muốn từ trong tay Phó chủ nhiệm Cổ lấy thư tố cáo gần như không có khả năng, nói qua nói lại, cũng đi vào bế tắc, nhưng như vậy thì không phải là giả thiết của tôi hoàn toàn không thể thành lập sao?
Hoàng Lâm thấy Hạ Tưởng đi một vòng lớn lại trở về điểm ban đầu, nói như chưa nói, không khỏi nổi giận:
- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi thấy cậu chính là thành tâm kéo dài thời gian, cố ý di dời tầm mắt, tôi nói cậu, cậu làm vậy đối với cậu không có ích lợi gì
- Tôi không hề kéo dài thời gian, mà là đang đợi thời cơ tốt nhất, cũng là muốn cùng hai vị thương lượng một chút. Nếu mà, tôi chỉ là giả thiết, giả thiết rằng chút nữa có thể lấy được thư tố cáo trong văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ. Thư tố cáo quả thật là tố cáo hành vi Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ, các ông có dám chống chịu áp lực của Phó chủ nhiệm Cổ kiên quyết lập án điều tra? Nếu các ông dám, tôi có thể trợ giúp các ông một tay, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Chu Kỷ Nguyên sa vào lưới pháp luật. Về phần hành vi trái pháp luật ém nhẹm thư tố cáo của Phó chủ nhiệm Cổ, thì thuộc về vấn đề nội bộ bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tuy nhiên tôi cũng hy vọng hai vị có thể trả lại sự trong sạch cho nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh
Hoàng Lâm thấy Hạ Tưởng nói vô cùng chắc chắc, không khỏi bán tín bán nghi nói:
- Nếu cậu có thể chứng minh lời nói vừa rồi của cậu, tôi và Lưu Húc sẽ làm việc cần phải làm, sẽ kiên quyết xử Chu Kỷ Nguyên theo pháp luật, hơn nữa sẽ khiến Phó chủ nhiệm Cổ chịu trách nhiệm với những hành vi trái pháp luật của ông ta. Vấn đề là lời cậu nói chưa chắc là nói thật, cho dù là nói thật, cũng có một vấn đề là, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa giải thích rõ ràng vấn đề khối ngọc của cậu
- Vấn đề khối ngọc và vấn đề Phó chủ nhiệm Cổ thật ra là một vấn đề, lập tức sẽ được tra ra chân tướng. Đừng nóng vội
Hạ Tưởng còn chưa dứt lời, chợt nghe còi hụ cảnh báo nổi lên ở bên ngoài, một đống thanh âm ồn ào truyền đến. Tiếng bước chân chạy bộ từ xa dần dần tới gần, ngay sau đó, truyền đến tiếng gào thét của Cổ Nhân Kiệt sát vách
- Các anh là ai? Các anh thuộc quân đội nào? Giữa ban ngày ban mặt dám xông vào trụ sở Tỉnh ủy, muốn tạo phản? Không được đụng vào đồ của tôi, tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tôi
Giọng nói Cổ Nhân Kiệt đột nhiên gián đoạn, dường như bị người ta đẩy một cái, sau một lúc lâu, lại nghe y kêu gào la hét:
-Tôi muốn tìm thủ trưởng các anh, các anh thật rất coi trời bằng vung. Không được đụng vào tài liệu của tôi, không được đụng vào bàn làm việc của tôi! Các anh, các anh
Hoàng Lâm và Lưu Húc chấn động, hai người liếc nhau, đứng dậy muốn đi ra ngoài xem cho rõ, Hạ Tưởng liền ngăn bọn họ:
- Chuyện không liên quan tới chúng ta, cứ mặc bọn họ hỗn loạn, đều là cái họa từ khối ngọc. Tôi khuyên hai vị không nên ra ngoài, hành động của quân đội chỉ nghe theo mệnh lệnh của thủ trưởng, trong mắt bọn họ, lời nói Bí thư Tỉnh ủy cũng chưa chắc có tác dụng
Cổ Ngọc bĩu môi, bất mãn nói:
- Bọn họ tới quá chậm, so với bình thường thì chậm hết vài phút, ngốc thật, sau này phải nhờ ông nội mắng bọn họ một trận
Hoàng Lâm hiểu được, lấy tay chỉ vào Cổ Ngọc, giọng nói đầy run rẩy:
- Cô, cô, là các cô cậu cho người bên quân đội xông vào Tỉnh ủy? Các cô cậu là ai? Rốt cuộc các cô cậu muốn làm cái gì?
Hạ Tưởng giơ tay, ra hiệu hai người ngồi xuống nói chuyện:
- Không nên gấp gáp, người bên quân đội không phải xâm nhập Tỉnh ủy, cũng không phải cố ý gây rối, hơn nữa tôi tin tưởng Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm cũng sẽ hiểu cho, bởi vì bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, là vì bảo vệ bảo vật quốc gia
- Bảo vật quốc gia gì?
Hoàng Lâm nhất thời chưa thông liền phản ứng lại
- Hôm nay ông ôm khối ngọc đó chính là bảo vật quốc gia
Hạ Tưởng cũng đứng lên, đến bên cửa, vểnh tai nghe ngóng, lại nói:
- Bảo vật quốc gia là phải được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng trong quá trình bảo vệ không thể tránh khỏi phải áp dụng một số biện pháp bức thiết, rất có khả năng văn phòng của Phó chủ nhiệm Cổ sẽ gặp mức độ thiệt hại nhất định, thư khiếu nại mà y giấu hẳn là đã rơi rớt lung tung, phỏng chừng đã bị ném tứ tung. Hai vị, bây giờ đúng là thời cơ tốt, vừa ra khỏi cửa liền có manh mối phá án chờ các ông. Có nắm bắt được cơ hội không, là xem các ông đó
Hoàng Lâm và Lưu Húc liếc nhau, đều bị lời Hạ Tưởng vừa nói mà bị sốc tại chỗ, trong nhất thời vẫn chưa tiêu hóa được cú sốc lớn mà Hạ Tưởng mang đến cho bọn họ
Lưu Húc thanh âm cũng nói lắp bắp:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngọc, ngọc sao lại thành bảo vật quốc gia?
Hạ Tưởng vẫy tay:
- Đợi một lát giải thích cũng không muộn, hiện tại là thời cơ tốt nhất để gặt hái thành quả thắng lợi, nếu mà bị trễ, để Phó chủ nhiệm Cổ hồi phục lại tinh thần, lại đem giấu thư khiếu nại đi thì không hay rồi
Hoàng Lâm và Lưu Húc bản năng rất nhạy cảm với thư khiếu nại tố cáo, liền giống như con hổ phát hiện con mồi, vừa nghe lời Hạ Tưởng nói, khôi phục lại bản tính nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật, đẩy cửa đi ra
Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cũng sát theo sau, tới hiện trường. Trong hành lang, một đống bừa bãi lộn xộn
Một đội khoảng mười mấy binh sĩ xếp thành hàng một, chia làm hai đứng trước cửa phòng làm việc của Cổ Nhân Kiệt. Cổ Nhân Kiệt không còn có vẻ tự tin và quan uy như ngày xưa, vẻ mặt trắng bệch, tay vẫn không ngừng run, hiển nhiên thân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như y, trong thời kỳ hòa bình cũng chưa hề gặp qua uy phong của quân nhân như vậy.
Dẫn đầu quân nhân là một chàng trai khá tuấn tú, cũng còn rất trẻ, quân phục của anh ta giống với binh lính cấp dưới, đều không có quân hàm và số hiệu gì. Hạ Tưởng biết rằng, bọn họ là quân chủng bảo mật, đừng nói Diệp Thạch Sinh không có quyền hạn mệnh lệnh cho bọn họ, mà cả chính ủy quân khu tỉnh Yến cũng không thể điều động bọn họ
Bởi vì bọn họ là quân đội độc lập duy nhất có sức uy hiếp cực lớn
Trong văn phòng Cổ Nhân Kiệt đến cả trong hành lang, thư từ và tài liệu rơi vãi khắp mặt đất, Cổ Nhân Kiệt suy sụp ngồi ở trên ghế, thì thào tự nói:
- Cái gì quốc bảo? Tôi không lấy quốc bảo! Các anh khẳng định sai lầm, khẳng định tìm sai người rồi! Các anh là quân đội nhân dân sao, các anh quả thật chẳng khác gì thổ phỉ
Quân nhân dẫn đầu thật cẩn thận cầm bức điêu khắc bọ ngựa rình ve, "Rầm" một tiếng hướng về Cổ Nhân Kiệt kính một lễ, nói:
- Mảnh ngọc này chính là quốc bảo, là quà do Trần Công tặng cho thủ trưởng. Thủ trưởng đặc biệt dặn dò, quốc bảo không được để gặp phải sơ xẩy gì, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn cho bảo vật quốc gia
Cổ Nhân Kiệt tất nhiên không tin, liền cãi lại:
- Đây là quà biếu của người khác tặng cho Hạ Tưởng, hiện tại là tang vật, các anh nhất định lầm rồi
Quân nhân đứng đầu nhẹ nhàng đảo lại góc độ bức khắc, để cho Cổ Nhân Kiệt nhìn cho rõ. Cổ Nhân Kiệt chỉ nhìn thoáng qua, lập tức mặt xám như tro tàn, uể oải nói:
- Sao lại có thể? Sao lại có thể như thế?
Quân nhân đứng đầu không để ý tới hoài nghi của Cổ Nhân Kiệt, lại kính một lễ, xoay người bước đi. Đi được hai bước, thì thấy đối diện có một đám người vây quanh Diệp Thạch Sinh đi tới.
Diệp Thạch Sinh nắm quyền tại tỉnh Yến nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói tới chuyện có quân đội dám xông trụ sở Tỉnh ủy. Khi ông nghe báo cáo khẩn cấp của Ma Thu là có một đội binh lính trực tiếp xông vào trụ sợ Tỉnh ủy, trên đưởng thẳng tới văn phòng làm việc của Ủy ban Kỷ luật, lúc đó đã kinh sợ đến nổi mồ hôi ướt cả người
Ông chỉ biết, tại khu vực, tỉnh Yến, dám xông thẳng vào trụ sở Tỉnh ủy mà không thông báo trước với ông, chỉ có quân đội bảo mật sâu trong núi, cũng không phải bộ đội quân khu tỉnh. Quân khu tỉnh còn dưới sự lãnh đạo của ông, căn bản không có khả năng và cũng không dám cả gan làm ra chuyện hỗn loạn như thế
Diệp Thạch Sinh còn tưởng rằng xảy ra sự kiện gì trọng đại, cũng không lo gọi điện thoại, đích thân vội vã cùng Ma Thu chạy tới tòa Ủy ban Kỷ luật xem có chuyện gì. Đi được nửa đường, Ma Thu liền nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ.
Ma Thu đem lời Tống Triêu Độ vừa nói như cũ chuyển cáo cho Diệp Thạch Sinh, sau khi Diệp Thạch Sinh nghe xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn, liền đi chậm lại. Bởi vì Tống Triêu Độ nói với ông, có thể là Hạ Tưởng và Cổ Ngọc liên hợp ra tay phản kích, là vì nhằm vào chèn ép Cổ Nhân Kiệt nên không thể không phối hợp mưu kế, Trong lòng ông có chủ ý. Tuy rằng cảm thấy khiếp sợ đối với năng lực có thể điều động quân đội bảo mật của Cổ Ngọc nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều, vì có một số việc không biết so với biết thì sẽ tốt hơn, nên giả bộ hồ đồ là tốt nhất
Dù sao là do Hạ Tưởng gây rối, ông làm ngư ông đắc lợi thì được rồi
Diệp Thạch Sinh liền cố ý đi chậm lại, khi tới Ủy ban Kỷ luật, vừa đúng lúc vở diễn hạ màn, ông liền mang ra uy quyền của Bí thư Tỉnh ủy, tiến tới trước nói:
- Sao lại thế này? Các anh là ai, sao dám xông vào Tỉnh ủy tỉnh Yến giương oai? Cho dù quân khu tỉnh quản không được các anh, tôi cũng muốn nói rõ ràng với cấp trên của các anh, để họ đưa ra một lời giải thích với Tỉnh ủy tỉnh Yến
Người lính đứng đầu tới trước mặt Diệp Thạch Sinh. Kính một lễ chào nghi thức quân đội, lớn tiếng nói:
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi nhận được mệnh lệnh cấp một, nói là quốc bảo bị cướp, vì an toàn của quốc bảo, chúng tôi bắt buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế, để đảm bảo vật quốc gia không bị tổn hại
- Quốc bảo? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ai có thể nói rõ không?
Diệp Thạch Sinh ánh mắt đảo qua, xa xa thấy được Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, tâm tư vừa động, liền hướng về Hạ Tưởng nói:
- Hạ Tưởng, cậu hãy giải thích rõ ràng.
Hạ Tưởng đưa mắt ra hiệu với Hoàng Lâm và Lưu Húc nhân thời cơ đang nhặt không ít thư tố cáo trên mặt đất, nhỏ giọng nói:
- Vấn đề thư tố cáo đã ổn rồi, các ông đều đã thấy. Hiện tại vừa hay thừa dịp Bí thư Diệp ở đây, cơ hội tốt này không thể bỏ qua
Nói xong, hắn cũng không quản phản ứng của Hoàng Lâm và Lưu Húc, cùng Cổ Ngọc bước nhanh tới trước mặt Diệp Thạch Sinh.
- Bí thư Diệp, tình huống là thế này
Hạ Tưởng cũng không khách sáo, trực tiếp nói ra chân tướng sự tình đã xảy ra
- Buổi sáng tôi mới từ thành phố Bảo trở về, dự định tới báo cáo với ngài, thì bị đồng chí Ủy ban Kỷ luật mời đi uống trà, đồng chí Ủy ban Kỷ luật hoài nghi tôi có hành vi nhận hối lộ, nhưng sau khi tôi kiên nhẫn giải thích với đồng chí Ủy ban Kỷ luật, đã chứng minh tố cáo nhắm vào tôi là vu cáo hãm hại, hiểu lầm cũng làm sáng tỏ. Chỉ có điều đồng chí Ủy ban Kỷ luật vẫn còn hoài nghi khi tôi kết hôn, đồng chí Cổ Ngọc tặng tôi một khối ngọc có giá trị liên thành, bởi vậy vẫn còn nhận định tôi có hành vi nhận quà không hợp pháp. Tôi có giải thích cũng giải thích không được. Dưới yêu cầu mạnh mẽ của đồng chí Ủy ban Kỷ luật, đến nhà tôi lấy mảnh ngọc đi. Ai ngờ sau khi mang ngọc đi, đồng chí Cổ Ngọc mới nói kỳ thật ngọc là quốc bảo do Trần Công tặng cho một thủ trưởng, sau đó thì dẫn tới việc giải phóng quân trung thành tận tâm đến đây bảo hộ
- Đúng là quốc bảo?
Diệp Thạch Sinh đã rõ sự tình từ đầu đến cuối, cũng hiểu ra là kế phản kích của Hạ Tưởng, liền tránh nặng tìm nhẹ hỏi han
- Lễ vật của Trần công, tự nhiên là quốc bảo, có cái gì làm bằng chứng không?
Người lính dẫn đầu vẫn như cũ cầm ngọc hơi nghiêng qua một góc, cho Diệp Thạch Sinh xem. Diệp Thạch Sinh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức vẻ mặt trang nghiêm, hơi cúi người chào hỏi trước bức điêu khắc
Bí thư Tỉnh ủy như thế, mọi người đi theo sau vẻ mặt lập tức khẩn trương, cúi người chào bức điêu khắc, chẳng khác nào chính thức thừa nhận đây là quốc bảo
Diệp Thạch Sinh làm như vậy, hiển nhiên là vì muốn chứng thực bảo vật quốc gia, đồng thời cũng là ngăn chặn miệng mọi người, nói rõ cho nhân viên Ủy ban Kỷ luật phá án biết, quốc bảo chỉ có thể tặng, không phải là quà tặng quà biếu gì cả, cũng là vì định tính này của quốc bảo, không thể là vật chứng chỉ trích Hạ Tưởng nhận hối lộ
Kỳ thật không cần Diệp Thạch Sinh nói, người nào dám nói quốc bảo là chứng cớ Hạ Tưởng tham ô nhận hối lộ? Trừ phi người đó đầu óc có vần đề, tự mình chuốc khổ!
Hoàng Lâm và Lưu Húc đều cúi đầu, hai người rất khí phách, cũng biết đã xử lý sai lầm. Hơn nữa bọn họ đã nhặt không dưới mười bức thư tố cáo trên mặt đất, quả nhiên đều là tố cáo Giám đốc sở Cơ điện tỉnh các loại hành vi không hợp pháp làm trái pháp luật loạn kỷ cương, tham ô nhận hối lộ của Chu Kỷ Nguyên. Nếu xác thực lại là sự thật, Chu Kỷ Nguyên tội thật đáng chết
Hai người chỉ nhìn đã đổ mồ hôi đầm đìa, không cần nghĩ, cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Nếu Cổ Nhân Kiệt đem tất cả thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên áp chế giấu đi, đủ để chứng minh giữa y và Chu Kỷ Nguyên có mối quan hệ không thể cho ai biết. Nếu theo manh mối Chu Kỷ Nguyên mà tra tiếp, theo kinh nghiệm nhiều năm phá án của hai người bọn họ, tin rằng không khó để tra ra được vấn đề của Cổ Nhân Kiệt
Nghĩ lại một loạt sự kiện đã phát sinh tới hôm nay, bọn họ cũng hiểu ra, Hạ Tưởng là bị người hãm hại, bọn họ là bị người lợi dụng, trước là bị người lợi dụng để đối phó Hạ Tưởng, lại bị Hạ Tưởng lợi dụng để đối phó Cổ Nhân Kiệt.
Đều là cùng một loại người giống như một số ác quỷ nào đó, có thế nào cũng thông minh tuyệt đỉnh? Nhất là Hạ Tưởng, đang ở tình huống bị hãm hại, không ngờ có thể nghĩ ra phương pháp phản kích quá tuyệt như thế, quả đúng là một vở tuồng vô cùng đặc sắc đang trong đường chết thoát cái sống dậy! Hoàng Lâm và Lưu Húc tự nhận là có kiến thức rộng rãi, lần đầu tiên gặp được người có thể tạo thế mượn thế còn mượn lực đẩy lực mà lại đạt tới trình độ tuyệt vời như vậy
Diệp Thạch Sinh lập tức cho Ma Thu hộ tống quân nhân rời đi, cũng không hề nhắc gì tới việc truy cứu bọn họ tùy tiện xông Tỉnh ủy, vừa xem là hiểu ngay muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Bí thư Diệp chẳng những không tức giận, ngược lại còn thái độ thoải mái, dáng điệu vui vẻ âm thầm
Diệp Thạch Sinh đương nhiên vui rồi, bởi vì mấy câu vừa rồi mà Hạ Tưởng nói đã dẹp đi tảng đá lớn trong lòng y, Hạ Tưởng không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa hắn là bị người hãm hại. Về phần người hãm hại là ai, Diệp Thạch Sinh không cần nghĩ cũng biết chính là con người nham hiểm kia. Hạ Tưởng không bị gì là tốt rồi, hắn không sao, thì lại có thể tiếp tục thúc đẩy mạnh mẽ điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp đi tới tiến độ mới, là có thể đưa cơ cấu thay đổi chế độ xã hội thành phố Đan Thành và thành phố Bảo tiến tới tầm cao hơn
Hơn nữa khiến cho Diệp Thạch Sinh vui mừng nhất chính là, theo tình hình trước mắt thì thấy, Hạ Tưởng chẳng những tẩy sạch tội danh, còn chuyển bại thành thắng, khẳng định là đã đánh một cú trở mình quá tuyệt. Diệp Thạch Sinh biết rõ thủ đoạn của Hạ Tưởng, nếu tình hình đã làm náo loạn đến thế, không lật đổ bắt vài người khẳng định là không chịu để yên. Cũng phải, công việc đang yên lành tự dưng bị người hãm hại. Lại chọn một thời kỳ mấu chốt thế này, có thể thấy được đối phương dụng tâm ác độc, cả Diệp Thạch Sinh cũng cảm thấy căm hận đến tận xương tuỷ, huống chi Hạ Tưởng thân là đương sự? Hạ Tưởng có thể nghĩ ra kề sách phản kích không gì tốt hơn, tốt nhất là có thể lật đổ nhân vật quan trọng của đối phương. Cho dù không thể đánh bại đối phương, cũng có thể giảm bớt một hai vây cánh của đối phương.
Diệp Thạch Sinh mang đầy kỳ vọng đối với Hạ Tưởng
Dõi mắt tiễn quốc bảo xuống lầu, Diệp Thạch Sinh xoay người lại nói:
- Nếu sự thật đã rõ ràng, đồng chí Hạ Tưởng không hề có vấn đề gì về kinh tế, đồng chí Ủy ban Kỷ luật phải làm cho tốt việc khắc phục hậu quả, đối với đồng chí bị oan uổng, phải đính chính lại, phải có lời giải thích rõ ràng
Bí thư Tỉnh ủy trước mặt mọi người ở văn phòng Ủy ban Kỷ luật nói ra lời nói này, rất nghiêm trọng, hơn nữa là xác thực việc Hạ Tưởng, cũng ẩn chứa bất mãn với công tác bên Ủy ban Kỷ luật
Người của Ủy ban Kỷ luật có mặt trống ngực đập liên hồi, nghĩ thầm rằng bên trong, Bí thư Diệp công khai lên giọng bảo vệ Hạ Tưởng, lời nói mới rồi đã ám chỉ Ủy ban Kỷ luật phải tạ lỗi với Hạ Tưởng. Nếu Ủy ban Kỷ luật không có biểu hiện gì thì,phỏng chừng về sau Bí thư Diệp sẽ không còn nhã nhặn thế đâu
Hạ Tưởng cũng quá khí thế, một cán bộ cấp cục bị Ủy ban Kỷ luật điều tra, chẳng những không làm gì được hắn. Ngược lại khiến Ủy ban Kỷ luật tự chuốc khổ vào thân không nói, Bí thư Tỉnh ủy cũng không nói gì đến. Chỉ vì thảm họa từ một tảng đá, mà khiến cho Ủy ban Kỷ luật phải có lời giải thích, có quá thiên vị lắm không?
Hoàng Lâm đã gặp qua nhiều màn trình diễn của các quan lớn sau khi bị Ủy ban Kỷ luật mời đến uống trà, có người vênh váo tự đắc, có người chống chế không nhận, thậm chí còn kiêu căng quát tháo, nói là chỉ cần y đi ra ngoài, sẽ biết tay y. Đương nhiên, cũng không thiếu người không nói một lời chống chế tới cùng. Hạ Tưởng là người bình tĩnh ung dung nhất mà ông gặp qua, lại còn là người đầu tiên quay dao đâm ngược lại
Hoàng Lâm không thể không nhìn Hạ Tưởng với cặp mắt khác xưa. Không cần đề cập tới sự tình mà Hạ Tưởng đã nói có đúng sự thật hay không, trước sự trầm tĩnh và ngay thẳng của hắn, khác hẳn những ông quan lớn mà y gặp qua trong quá trình phá án. Chính yếu chính là, Hạ Tưởng tuổi trẻ như vậy, lại có thể có vẻ trấn tĩnh và thong dong như vậy, người bình thường quả thật không làm được.
Tuy nhiên Hoàng Lâm cũng không dám hoàn toàn tin tưởng lời nói Hạ Tưởng, thậm chí còn hoài nghi là Hạ Tưởng muốn di dời tầm mắt cố tình dùng mánh khóe lừa đảo, lại hỏi:
- Đồng chí Hạ Tưởng, trước tiên mặc kệ cậu dùng thủ đoạn kỹ thuật để theo dõi người khác có hợp pháp hay không, chỉ nói vấn đề của đồng chí Chu Kỷ Nguyên, cậu có phải đã có chứng cứ rõ ràng hay không? Cậu còn nói Phó chủ nhiệm Cổ đã giấu đi số lượng thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên, là tin đồn vô căn cứ, hay là ăn nói lung tung? Ủy ban Kỷ luật phá án, đều căn cứ vào chứng cớ. Không có chứng cớ, cậu có ba hoa chích choè, cũng vô ích
Hạ Tưởng cười nói:
- Chứng cớ Chu Kỷ Nguyên trực tiếp tham ô nhận hối lộ, bây giờ vẫn chưa có, tuy nhiên Phó chủ nhiệm Cổ giấu diếm thư tố cáo là sự thật, thư tố cáo hiện đang được khóa giữ trong phòng làm việc của Phó chủ nhiệm Cổ. Chờ một chút vô đó mà lấy, lúc đó sẽ chứng minh vấn đề lớn Phó chủ nhiệm Cổ tự mình giấu thư tố cáo, lại có thể từ thư tố cáo phát hiện chứng cứ Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ, có thể nói là một công đôi việc
Hoàng Lâm nghe xong, lắc lắc đầu, Lưu Húc lại bĩu môi, khinh miệt nói:
- Nói cái gì thế? Văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ thường ngày người khác vào còn không được, đồ ông ta khóa lại, cho dù lời cậu nói chính là thật sự, ai có thể chỉ bằng suy đoán mà khiến cho Phó chủ nhiệm Cổ mở khóa? Cả Chủ nhiệm Hình cũng không có quyền lực này! Lời cậu nói coi như không nói
Hạ Tưởng vẫn giữ vẻ mặt ưu sầu nói:
- Ai nói không thể? Muốn điều tra Chu Kỷ Nguyên, cách dễ nhất là có được thư tố cáo trong tay, cũng phù hợp trình tự nhất. Nhưng toàn bộ thư tố cáo đều nằm trong tay Phó chủ nhiệm Cổ, muốn từ trong tay Phó chủ nhiệm Cổ lấy thư tố cáo gần như không có khả năng, nói qua nói lại, cũng đi vào bế tắc, nhưng như vậy thì không phải là giả thiết của tôi hoàn toàn không thể thành lập sao?
Hoàng Lâm thấy Hạ Tưởng đi một vòng lớn lại trở về điểm ban đầu, nói như chưa nói, không khỏi nổi giận:
- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi thấy cậu chính là thành tâm kéo dài thời gian, cố ý di dời tầm mắt, tôi nói cậu, cậu làm vậy đối với cậu không có ích lợi gì
- Tôi không hề kéo dài thời gian, mà là đang đợi thời cơ tốt nhất, cũng là muốn cùng hai vị thương lượng một chút. Nếu mà, tôi chỉ là giả thiết, giả thiết rằng chút nữa có thể lấy được thư tố cáo trong văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ. Thư tố cáo quả thật là tố cáo hành vi Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ, các ông có dám chống chịu áp lực của Phó chủ nhiệm Cổ kiên quyết lập án điều tra? Nếu các ông dám, tôi có thể trợ giúp các ông một tay, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Chu Kỷ Nguyên sa vào lưới pháp luật. Về phần hành vi trái pháp luật ém nhẹm thư tố cáo của Phó chủ nhiệm Cổ, thì thuộc về vấn đề nội bộ bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tuy nhiên tôi cũng hy vọng hai vị có thể trả lại sự trong sạch cho nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh
Hoàng Lâm thấy Hạ Tưởng nói vô cùng chắc chắc, không khỏi bán tín bán nghi nói:
- Nếu cậu có thể chứng minh lời nói vừa rồi của cậu, tôi và Lưu Húc sẽ làm việc cần phải làm, sẽ kiên quyết xử Chu Kỷ Nguyên theo pháp luật, hơn nữa sẽ khiến Phó chủ nhiệm Cổ chịu trách nhiệm với những hành vi trái pháp luật của ông ta. Vấn đề là lời cậu nói chưa chắc là nói thật, cho dù là nói thật, cũng có một vấn đề là, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa giải thích rõ ràng vấn đề khối ngọc của cậu
- Vấn đề khối ngọc và vấn đề Phó chủ nhiệm Cổ thật ra là một vấn đề, lập tức sẽ được tra ra chân tướng. Đừng nóng vội
Hạ Tưởng còn chưa dứt lời, chợt nghe còi hụ cảnh báo nổi lên ở bên ngoài, một đống thanh âm ồn ào truyền đến. Tiếng bước chân chạy bộ từ xa dần dần tới gần, ngay sau đó, truyền đến tiếng gào thét của Cổ Nhân Kiệt sát vách
- Các anh là ai? Các anh thuộc quân đội nào? Giữa ban ngày ban mặt dám xông vào trụ sở Tỉnh ủy, muốn tạo phản? Không được đụng vào đồ của tôi, tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tôi
Giọng nói Cổ Nhân Kiệt đột nhiên gián đoạn, dường như bị người ta đẩy một cái, sau một lúc lâu, lại nghe y kêu gào la hét:
-Tôi muốn tìm thủ trưởng các anh, các anh thật rất coi trời bằng vung. Không được đụng vào tài liệu của tôi, không được đụng vào bàn làm việc của tôi! Các anh, các anh
Hoàng Lâm và Lưu Húc chấn động, hai người liếc nhau, đứng dậy muốn đi ra ngoài xem cho rõ, Hạ Tưởng liền ngăn bọn họ:
- Chuyện không liên quan tới chúng ta, cứ mặc bọn họ hỗn loạn, đều là cái họa từ khối ngọc. Tôi khuyên hai vị không nên ra ngoài, hành động của quân đội chỉ nghe theo mệnh lệnh của thủ trưởng, trong mắt bọn họ, lời nói Bí thư Tỉnh ủy cũng chưa chắc có tác dụng
Cổ Ngọc bĩu môi, bất mãn nói:
- Bọn họ tới quá chậm, so với bình thường thì chậm hết vài phút, ngốc thật, sau này phải nhờ ông nội mắng bọn họ một trận
Hoàng Lâm hiểu được, lấy tay chỉ vào Cổ Ngọc, giọng nói đầy run rẩy:
- Cô, cô, là các cô cậu cho người bên quân đội xông vào Tỉnh ủy? Các cô cậu là ai? Rốt cuộc các cô cậu muốn làm cái gì?
Hạ Tưởng giơ tay, ra hiệu hai người ngồi xuống nói chuyện:
- Không nên gấp gáp, người bên quân đội không phải xâm nhập Tỉnh ủy, cũng không phải cố ý gây rối, hơn nữa tôi tin tưởng Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm cũng sẽ hiểu cho, bởi vì bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, là vì bảo vệ bảo vật quốc gia
- Bảo vật quốc gia gì?
Hoàng Lâm nhất thời chưa thông liền phản ứng lại
- Hôm nay ông ôm khối ngọc đó chính là bảo vật quốc gia
Hạ Tưởng cũng đứng lên, đến bên cửa, vểnh tai nghe ngóng, lại nói:
- Bảo vật quốc gia là phải được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng trong quá trình bảo vệ không thể tránh khỏi phải áp dụng một số biện pháp bức thiết, rất có khả năng văn phòng của Phó chủ nhiệm Cổ sẽ gặp mức độ thiệt hại nhất định, thư khiếu nại mà y giấu hẳn là đã rơi rớt lung tung, phỏng chừng đã bị ném tứ tung. Hai vị, bây giờ đúng là thời cơ tốt, vừa ra khỏi cửa liền có manh mối phá án chờ các ông. Có nắm bắt được cơ hội không, là xem các ông đó
Hoàng Lâm và Lưu Húc liếc nhau, đều bị lời Hạ Tưởng vừa nói mà bị sốc tại chỗ, trong nhất thời vẫn chưa tiêu hóa được cú sốc lớn mà Hạ Tưởng mang đến cho bọn họ
Lưu Húc thanh âm cũng nói lắp bắp:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngọc, ngọc sao lại thành bảo vật quốc gia?
Hạ Tưởng vẫy tay:
- Đợi một lát giải thích cũng không muộn, hiện tại là thời cơ tốt nhất để gặt hái thành quả thắng lợi, nếu mà bị trễ, để Phó chủ nhiệm Cổ hồi phục lại tinh thần, lại đem giấu thư khiếu nại đi thì không hay rồi
Hoàng Lâm và Lưu Húc bản năng rất nhạy cảm với thư khiếu nại tố cáo, liền giống như con hổ phát hiện con mồi, vừa nghe lời Hạ Tưởng nói, khôi phục lại bản tính nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật, đẩy cửa đi ra
Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cũng sát theo sau, tới hiện trường. Trong hành lang, một đống bừa bãi lộn xộn
Một đội khoảng mười mấy binh sĩ xếp thành hàng một, chia làm hai đứng trước cửa phòng làm việc của Cổ Nhân Kiệt. Cổ Nhân Kiệt không còn có vẻ tự tin và quan uy như ngày xưa, vẻ mặt trắng bệch, tay vẫn không ngừng run, hiển nhiên thân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như y, trong thời kỳ hòa bình cũng chưa hề gặp qua uy phong của quân nhân như vậy.
Dẫn đầu quân nhân là một chàng trai khá tuấn tú, cũng còn rất trẻ, quân phục của anh ta giống với binh lính cấp dưới, đều không có quân hàm và số hiệu gì. Hạ Tưởng biết rằng, bọn họ là quân chủng bảo mật, đừng nói Diệp Thạch Sinh không có quyền hạn mệnh lệnh cho bọn họ, mà cả chính ủy quân khu tỉnh Yến cũng không thể điều động bọn họ
Bởi vì bọn họ là quân đội độc lập duy nhất có sức uy hiếp cực lớn
Trong văn phòng Cổ Nhân Kiệt đến cả trong hành lang, thư từ và tài liệu rơi vãi khắp mặt đất, Cổ Nhân Kiệt suy sụp ngồi ở trên ghế, thì thào tự nói:
- Cái gì quốc bảo? Tôi không lấy quốc bảo! Các anh khẳng định sai lầm, khẳng định tìm sai người rồi! Các anh là quân đội nhân dân sao, các anh quả thật chẳng khác gì thổ phỉ
Quân nhân dẫn đầu thật cẩn thận cầm bức điêu khắc bọ ngựa rình ve, "Rầm" một tiếng hướng về Cổ Nhân Kiệt kính một lễ, nói:
- Mảnh ngọc này chính là quốc bảo, là quà do Trần Công tặng cho thủ trưởng. Thủ trưởng đặc biệt dặn dò, quốc bảo không được để gặp phải sơ xẩy gì, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn cho bảo vật quốc gia
Cổ Nhân Kiệt tất nhiên không tin, liền cãi lại:
- Đây là quà biếu của người khác tặng cho Hạ Tưởng, hiện tại là tang vật, các anh nhất định lầm rồi
Quân nhân đứng đầu nhẹ nhàng đảo lại góc độ bức khắc, để cho Cổ Nhân Kiệt nhìn cho rõ. Cổ Nhân Kiệt chỉ nhìn thoáng qua, lập tức mặt xám như tro tàn, uể oải nói:
- Sao lại có thể? Sao lại có thể như thế?
Quân nhân đứng đầu không để ý tới hoài nghi của Cổ Nhân Kiệt, lại kính một lễ, xoay người bước đi. Đi được hai bước, thì thấy đối diện có một đám người vây quanh Diệp Thạch Sinh đi tới.
Diệp Thạch Sinh nắm quyền tại tỉnh Yến nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói tới chuyện có quân đội dám xông trụ sở Tỉnh ủy. Khi ông nghe báo cáo khẩn cấp của Ma Thu là có một đội binh lính trực tiếp xông vào trụ sợ Tỉnh ủy, trên đưởng thẳng tới văn phòng làm việc của Ủy ban Kỷ luật, lúc đó đã kinh sợ đến nổi mồ hôi ướt cả người
Ông chỉ biết, tại khu vực, tỉnh Yến, dám xông thẳng vào trụ sở Tỉnh ủy mà không thông báo trước với ông, chỉ có quân đội bảo mật sâu trong núi, cũng không phải bộ đội quân khu tỉnh. Quân khu tỉnh còn dưới sự lãnh đạo của ông, căn bản không có khả năng và cũng không dám cả gan làm ra chuyện hỗn loạn như thế
Diệp Thạch Sinh còn tưởng rằng xảy ra sự kiện gì trọng đại, cũng không lo gọi điện thoại, đích thân vội vã cùng Ma Thu chạy tới tòa Ủy ban Kỷ luật xem có chuyện gì. Đi được nửa đường, Ma Thu liền nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ.
Ma Thu đem lời Tống Triêu Độ vừa nói như cũ chuyển cáo cho Diệp Thạch Sinh, sau khi Diệp Thạch Sinh nghe xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn, liền đi chậm lại. Bởi vì Tống Triêu Độ nói với ông, có thể là Hạ Tưởng và Cổ Ngọc liên hợp ra tay phản kích, là vì nhằm vào chèn ép Cổ Nhân Kiệt nên không thể không phối hợp mưu kế, Trong lòng ông có chủ ý. Tuy rằng cảm thấy khiếp sợ đối với năng lực có thể điều động quân đội bảo mật của Cổ Ngọc nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều, vì có một số việc không biết so với biết thì sẽ tốt hơn, nên giả bộ hồ đồ là tốt nhất
Dù sao là do Hạ Tưởng gây rối, ông làm ngư ông đắc lợi thì được rồi
Diệp Thạch Sinh liền cố ý đi chậm lại, khi tới Ủy ban Kỷ luật, vừa đúng lúc vở diễn hạ màn, ông liền mang ra uy quyền của Bí thư Tỉnh ủy, tiến tới trước nói:
- Sao lại thế này? Các anh là ai, sao dám xông vào Tỉnh ủy tỉnh Yến giương oai? Cho dù quân khu tỉnh quản không được các anh, tôi cũng muốn nói rõ ràng với cấp trên của các anh, để họ đưa ra một lời giải thích với Tỉnh ủy tỉnh Yến
Người lính đứng đầu tới trước mặt Diệp Thạch Sinh. Kính một lễ chào nghi thức quân đội, lớn tiếng nói:
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi nhận được mệnh lệnh cấp một, nói là quốc bảo bị cướp, vì an toàn của quốc bảo, chúng tôi bắt buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế, để đảm bảo vật quốc gia không bị tổn hại
- Quốc bảo? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ai có thể nói rõ không?
Diệp Thạch Sinh ánh mắt đảo qua, xa xa thấy được Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, tâm tư vừa động, liền hướng về Hạ Tưởng nói:
- Hạ Tưởng, cậu hãy giải thích rõ ràng.
Hạ Tưởng đưa mắt ra hiệu với Hoàng Lâm và Lưu Húc nhân thời cơ đang nhặt không ít thư tố cáo trên mặt đất, nhỏ giọng nói:
- Vấn đề thư tố cáo đã ổn rồi, các ông đều đã thấy. Hiện tại vừa hay thừa dịp Bí thư Diệp ở đây, cơ hội tốt này không thể bỏ qua
Nói xong, hắn cũng không quản phản ứng của Hoàng Lâm và Lưu Húc, cùng Cổ Ngọc bước nhanh tới trước mặt Diệp Thạch Sinh.
- Bí thư Diệp, tình huống là thế này
Hạ Tưởng cũng không khách sáo, trực tiếp nói ra chân tướng sự tình đã xảy ra
- Buổi sáng tôi mới từ thành phố Bảo trở về, dự định tới báo cáo với ngài, thì bị đồng chí Ủy ban Kỷ luật mời đi uống trà, đồng chí Ủy ban Kỷ luật hoài nghi tôi có hành vi nhận hối lộ, nhưng sau khi tôi kiên nhẫn giải thích với đồng chí Ủy ban Kỷ luật, đã chứng minh tố cáo nhắm vào tôi là vu cáo hãm hại, hiểu lầm cũng làm sáng tỏ. Chỉ có điều đồng chí Ủy ban Kỷ luật vẫn còn hoài nghi khi tôi kết hôn, đồng chí Cổ Ngọc tặng tôi một khối ngọc có giá trị liên thành, bởi vậy vẫn còn nhận định tôi có hành vi nhận quà không hợp pháp. Tôi có giải thích cũng giải thích không được. Dưới yêu cầu mạnh mẽ của đồng chí Ủy ban Kỷ luật, đến nhà tôi lấy mảnh ngọc đi. Ai ngờ sau khi mang ngọc đi, đồng chí Cổ Ngọc mới nói kỳ thật ngọc là quốc bảo do Trần Công tặng cho một thủ trưởng, sau đó thì dẫn tới việc giải phóng quân trung thành tận tâm đến đây bảo hộ
- Đúng là quốc bảo?
Diệp Thạch Sinh đã rõ sự tình từ đầu đến cuối, cũng hiểu ra là kế phản kích của Hạ Tưởng, liền tránh nặng tìm nhẹ hỏi han
- Lễ vật của Trần công, tự nhiên là quốc bảo, có cái gì làm bằng chứng không?
Người lính dẫn đầu vẫn như cũ cầm ngọc hơi nghiêng qua một góc, cho Diệp Thạch Sinh xem. Diệp Thạch Sinh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức vẻ mặt trang nghiêm, hơi cúi người chào hỏi trước bức điêu khắc
Bí thư Tỉnh ủy như thế, mọi người đi theo sau vẻ mặt lập tức khẩn trương, cúi người chào bức điêu khắc, chẳng khác nào chính thức thừa nhận đây là quốc bảo
Diệp Thạch Sinh làm như vậy, hiển nhiên là vì muốn chứng thực bảo vật quốc gia, đồng thời cũng là ngăn chặn miệng mọi người, nói rõ cho nhân viên Ủy ban Kỷ luật phá án biết, quốc bảo chỉ có thể tặng, không phải là quà tặng quà biếu gì cả, cũng là vì định tính này của quốc bảo, không thể là vật chứng chỉ trích Hạ Tưởng nhận hối lộ
Kỳ thật không cần Diệp Thạch Sinh nói, người nào dám nói quốc bảo là chứng cớ Hạ Tưởng tham ô nhận hối lộ? Trừ phi người đó đầu óc có vần đề, tự mình chuốc khổ!
Hoàng Lâm và Lưu Húc đều cúi đầu, hai người rất khí phách, cũng biết đã xử lý sai lầm. Hơn nữa bọn họ đã nhặt không dưới mười bức thư tố cáo trên mặt đất, quả nhiên đều là tố cáo Giám đốc sở Cơ điện tỉnh các loại hành vi không hợp pháp làm trái pháp luật loạn kỷ cương, tham ô nhận hối lộ của Chu Kỷ Nguyên. Nếu xác thực lại là sự thật, Chu Kỷ Nguyên tội thật đáng chết
Hai người chỉ nhìn đã đổ mồ hôi đầm đìa, không cần nghĩ, cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Nếu Cổ Nhân Kiệt đem tất cả thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên áp chế giấu đi, đủ để chứng minh giữa y và Chu Kỷ Nguyên có mối quan hệ không thể cho ai biết. Nếu theo manh mối Chu Kỷ Nguyên mà tra tiếp, theo kinh nghiệm nhiều năm phá án của hai người bọn họ, tin rằng không khó để tra ra được vấn đề của Cổ Nhân Kiệt
Nghĩ lại một loạt sự kiện đã phát sinh tới hôm nay, bọn họ cũng hiểu ra, Hạ Tưởng là bị người hãm hại, bọn họ là bị người lợi dụng, trước là bị người lợi dụng để đối phó Hạ Tưởng, lại bị Hạ Tưởng lợi dụng để đối phó Cổ Nhân Kiệt.
Đều là cùng một loại người giống như một số ác quỷ nào đó, có thế nào cũng thông minh tuyệt đỉnh? Nhất là Hạ Tưởng, đang ở tình huống bị hãm hại, không ngờ có thể nghĩ ra phương pháp phản kích quá tuyệt như thế, quả đúng là một vở tuồng vô cùng đặc sắc đang trong đường chết thoát cái sống dậy! Hoàng Lâm và Lưu Húc tự nhận là có kiến thức rộng rãi, lần đầu tiên gặp được người có thể tạo thế mượn thế còn mượn lực đẩy lực mà lại đạt tới trình độ tuyệt vời như vậy
Diệp Thạch Sinh lập tức cho Ma Thu hộ tống quân nhân rời đi, cũng không hề nhắc gì tới việc truy cứu bọn họ tùy tiện xông Tỉnh ủy, vừa xem là hiểu ngay muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Bí thư Diệp chẳng những không tức giận, ngược lại còn thái độ thoải mái, dáng điệu vui vẻ âm thầm
Diệp Thạch Sinh đương nhiên vui rồi, bởi vì mấy câu vừa rồi mà Hạ Tưởng nói đã dẹp đi tảng đá lớn trong lòng y, Hạ Tưởng không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa hắn là bị người hãm hại. Về phần người hãm hại là ai, Diệp Thạch Sinh không cần nghĩ cũng biết chính là con người nham hiểm kia. Hạ Tưởng không bị gì là tốt rồi, hắn không sao, thì lại có thể tiếp tục thúc đẩy mạnh mẽ điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp đi tới tiến độ mới, là có thể đưa cơ cấu thay đổi chế độ xã hội thành phố Đan Thành và thành phố Bảo tiến tới tầm cao hơn
Hơn nữa khiến cho Diệp Thạch Sinh vui mừng nhất chính là, theo tình hình trước mắt thì thấy, Hạ Tưởng chẳng những tẩy sạch tội danh, còn chuyển bại thành thắng, khẳng định là đã đánh một cú trở mình quá tuyệt. Diệp Thạch Sinh biết rõ thủ đoạn của Hạ Tưởng, nếu tình hình đã làm náo loạn đến thế, không lật đổ bắt vài người khẳng định là không chịu để yên. Cũng phải, công việc đang yên lành tự dưng bị người hãm hại. Lại chọn một thời kỳ mấu chốt thế này, có thể thấy được đối phương dụng tâm ác độc, cả Diệp Thạch Sinh cũng cảm thấy căm hận đến tận xương tuỷ, huống chi Hạ Tưởng thân là đương sự? Hạ Tưởng có thể nghĩ ra kề sách phản kích không gì tốt hơn, tốt nhất là có thể lật đổ nhân vật quan trọng của đối phương. Cho dù không thể đánh bại đối phương, cũng có thể giảm bớt một hai vây cánh của đối phương.
Diệp Thạch Sinh mang đầy kỳ vọng đối với Hạ Tưởng
Dõi mắt tiễn quốc bảo xuống lầu, Diệp Thạch Sinh xoay người lại nói:
- Nếu sự thật đã rõ ràng, đồng chí Hạ Tưởng không hề có vấn đề gì về kinh tế, đồng chí Ủy ban Kỷ luật phải làm cho tốt việc khắc phục hậu quả, đối với đồng chí bị oan uổng, phải đính chính lại, phải có lời giải thích rõ ràng
Bí thư Tỉnh ủy trước mặt mọi người ở văn phòng Ủy ban Kỷ luật nói ra lời nói này, rất nghiêm trọng, hơn nữa là xác thực việc Hạ Tưởng, cũng ẩn chứa bất mãn với công tác bên Ủy ban Kỷ luật
Người của Ủy ban Kỷ luật có mặt trống ngực đập liên hồi, nghĩ thầm rằng bên trong, Bí thư Diệp công khai lên giọng bảo vệ Hạ Tưởng, lời nói mới rồi đã ám chỉ Ủy ban Kỷ luật phải tạ lỗi với Hạ Tưởng. Nếu Ủy ban Kỷ luật không có biểu hiện gì thì,phỏng chừng về sau Bí thư Diệp sẽ không còn nhã nhặn thế đâu
Hạ Tưởng cũng quá khí thế, một cán bộ cấp cục bị Ủy ban Kỷ luật điều tra, chẳng những không làm gì được hắn. Ngược lại khiến Ủy ban Kỷ luật tự chuốc khổ vào thân không nói, Bí thư Tỉnh ủy cũng không nói gì đến. Chỉ vì thảm họa từ một tảng đá, mà khiến cho Ủy ban Kỷ luật phải có lời giải thích, có quá thiên vị lắm không?
/2185
|