Quan Thần

Chương 547: Đều nằm trong lòng bàn tay

/2185


Tập đoàn Viễn Cảnh nhận thầu công trình mở rộng sông Hạ Mã. Lại bởi vì nguyên do sửa chữa xây dựng công viên Rừng Rậm, ở bên trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, hình tượng vô cùng tích cực. Tập đoàn Viễn Cảnh nhận thầu công trình mở rộng sông Hạ Mã, phụ trách mở rộng và lắp đặt lớp chống thấm trên toàn bộ đường sông sông Hạ Mã hơn 100 km, lượng công trình to lớn, kỳ hạn công trình 18 tháng. Công trình kỳ một đương nhiên là mở rộng đường sông 8 km nằm trong quận Hạ Mã trước, hiện tại trên cơ bản đã làm xong toàn bộ, đang tiến tới hoàn thành công tác cuối cùng, dự tính trong nửa tháng có thể thông nước

Coi là báo đáp của Tập đoàn Viễn Cảnh đã dốc sức vì công trình công ích, Ủy ban nhân dân thành phố đặc biệt phê duyệt đem 300 mẫu đất ở vị trí bờ nam của sông Hạ Mã dành cho Tập đoàn Viễn Cảnh tiến hành phát triển, hơn nữa còn đem một con đường chính của quận Hạ Mã đặt tên là con đường Viễn Cảnh

Tập đoàn Viễn Cảnh quy hoạch bước đầu là đem 300 mẫu đất một chia thành hai, một nửa dùng để thi công công viên nước, một nửa dùng để xây dựng khu biệt thự tư nhân —— Cao lão trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không dị nghị, cũng thấy an bài như vậy cũng không đến nổi. Kỳ thật hắn cũng đại khái đoán ra được, dụng ý muốn tu sửa công viên nước của Liên Nhược Hạm, e là cũng mô phỏng theo dự tính ban đầu của công viên Rừng Rậm, muốn ở trong đó xây dựng một tòa biệt thự như Liên Cư

Cứ mặc cô ấy, Hạ Tưởng cũng chẳng thích quan tâm số việc nhỏ này

Hắn theo đại lộ Viễn Cảnh hướng thẳng về hướng bắc, nhìn quốc lộ hai chiều sáu làn xe bằng phẳng rộng lớn trước mắt, trong lòng hơi có chút kích động. Quận Hạ Mã là tâm huyết của hắn, là bức tranh giang sơn trong tâm trí hắn. Hiện tại giang sơn ngay trước mắt, bức tranh trong lòng tùy hắn thưởng thức, cũng là điều thú vị trong cuộc đời.

Chẳng qua trên có Bạch Chiến Mặc kìm hãm, âm thầm lại có thủ đoạn của Phó Tiên Phong, con đường phía trước không phải là thuận buồm xuôi gió, tương phản, có lẽ còn sẽ vô cùng gian nan. Nhưng mặc kệ như thế nào, Hạ Tưởng có lòng tin bài trừ hết thảy lực cản, ở quận Hạ Mã hoàn thành bức tranh đẹp trong lòng

Quận Hạ Mã lúc này quy mô bắt đầu hình thành, phóng tầm mắt nhìn ra, đâu đâu cũng là giàn giáo thi công và cần trục hình tháp cao chót vót, có rất nhiều tòa nhà mới hoàn thành phần chính đang tiến hành trang trí bên ngoài, còn có rất nhiều tòa nhà đang xây được một nữa đang ngày đêm không ngừng thi công, tranh thủ sớm ngày hoàn thành. Hai bên đường lớn Viễn Cảnh, mọc lên san sát rất nhiều cửa hàng to nhỏ, bước đầu bày ra sức sống của một thành phố mới nổi.

Vừa nghĩ tới đây chính là thành phố của mình, Hạ Tưởng trong lòng liền tự phát một loại cảm giác tự hào và cảm giác sứ mạng

Quận Hạ Mã hiện tại giống như một đứa bé tập tễnh bước đi, đang nhanh chóng trưởng thành lớn mạnh hơn, Hạ Tưởng may mắn chính mắt chứng kiến một sự việc trọng đại, trong đó cũng tự tay vẽ phác thảo điểm mắt cho rồng, còn có một loại may mắn gặp đúng thời

Hạ Tưởng vẫn lái chiếc Land Rover mà Liên Nhược Hạm cho hắn, mặc dù hơi cũ, nhưng đã mấy năm làm bạn với hắn, cũng có chút tình cảm. Trong quận cũng cho hắn một chiếc chuyên dụng, là một chiếc Passat, thời gian cá nhân thì hắn không dùng xe công, cũng không muốn cùng tài xế có quan hệ quá thân

Hạ Tưởng còn quá trẻ tuy rằng là quan lớn Phó giám đốc cấp sở rồi, hơn nữa còn đường đường là Chủ tịch của một quận, nhưng lại không có một chút ý thức của quan lớn, tình nguyện tự mình lái xe.

Chạy về hướng bắc khoảng 2 km, đi tới tòa nhà Lộng Triều. Công ty chi nhánh của Tiếu Giai thuê hẳn một tầng 8 của tòa nhà Lộng Triều dùng để làm văn phòng làm việc, nghe nói lúc ấy Lý Thấm làm người phụ trách công ty chi nhánh tiến đến cùng đàm phán với nhân viên quản lý tòa nhà Lộng Triều, khi vừa mở miệng đề xuất thuê hẳn một tầng, thiếu chút nữa là chọc cười đối phương

Thị trường văn phòng làm việc của Thành phố Yến vốn không phát đạt mấy, tòa nhà Lộng Triều là do một nhà đầu tư không nổi danh ở thành phố Yến xây dựng, sau khi xây xong vẫn không thấy có khách tới, dù sao quận Hạ Mã là quận mới, tiến đến đầu tư đều là kinh doanh bất động sản, rất ít khi thuê văn phòng làm việc, nhà đầu tư phát triển hối hận còn không kịp.

Đột nhiên lại có khách tới cửa, hơn nữa còn là một khoản tiền lớn vừa ra tay là muốn luôn một tầng, lúc ấy sau khi kinh ngạc cười một trận mới biết được đối phương không nói đùa, lập tức một trận lộn xộn, luống cuống tay chân chiêu đãi Lý Thấm. Lý Thấm chỉ vẫy tay chặn lại nói ra một cái giá không cao không thấp, một giá là đã đàm phán xong vụ kinh doanh, và không nói lời thứ hai đã giao một năm tiền thuê.

Làm cho nhà đầu tư phát triển mừng rỡ đến nổi tìm không thấy hướng bắc.

Nói đến cũng lạ, từ sau khi Lý Thấm thuê một tầng tòa nhà Lộng Triều, cảnh tượng ngựa gỗ tay quay vắng vẻ trước cửa tòa nhà Lộng Triều một đi không trở lại. Rất nhanh không ít khách hàng không ngừng tới cửa, lập tức kinh doanh phát đạt. Từ đó, nhà đầu tư phát triển xem Lý Thấm như thần tài và ngôi sao may mắn, tự mình mang trái cây và lẵng hoa tặng cho Lý Thấm.

Lý Thấm cũng quả thật là tài giỏi, vào ở quận Hạ Mã tới nay, trong một tháng tất cả khu nhà ở đang xây dựng cùng với khu nhà ở cao cấp và tầm trung trong quy hoạch, đều rõ như lòng bàn tay, cô thậm chí còn đặc biệt dựng lên một mô hình quận Hạ Mã, trên đó định rõ tất cả tiểu khu trọng điểm —— cái gọi là trọng điểm, chính là Hạ Tưởng cố ý dặn dò vài loại hình cần lưu ý thêm.

Một là khu nhà ở giá rẻ của tiểu khu đông đúc, giá khởi điểm vào khoảng 1500. Hai là khu nhà ở tầm trung của tiểu khu đa tầng, giá khởi điểm vào khoảng 2000 tệ. Ba là khu nhà ở cao cấp của tiểu khu cao cấp, giá khởi điểm 2500 tệ trở lên. Về phần biệt thự và khu nhà ở sang trọng, tạm thời không cần chú ý.

Lý Thấm là từ nước ngoài trở về, tuy có suy đoán về quan hệ giữa Tiếu Giai và Hạ Tưởng, nhưng quyết không hỏi nhiều, cũng không quan tâm. Cô ở nước ngoài nhiều năm, có thói quen tôn trọng đời sống riêng tư của người khác, chỉ một lòng công tác, chưa bao giờ hỏi đến việc riêng của ông chủ. Nếu Tiếu Giai dặn dò tới thành phố Yến rồi hết thảy nghe theo Hạ Tưởng chỉ huy, cô liền làm theo, cũng không hỏi thêm một câu.

Không hỏi, không có nghĩa là trong lòng Lý Thấm không có nghi vấn, cô vẫn không rõ chính là, công ty chi nhánh thành lập đã được một thời gian, phát triển nghiệp vụ cũng được coi như thuận lợi, nhưng vẫn còn xa không có đạt tới mong muốn của cô. Mặc dù đã bắt đầu doanh thu rồi, tuy nhiên trên cơ bản thu vào và chi ra vẫn ngang nhau, đối với cô mà nói công trạng như vậy chính là sỉ nhục và thất bại.

Tuy nhiên Hạ Tưởng lại không cho cô tiếp tục mở rộng nghiệp vụ đến toàn bộ thành phố Yến. Chỉ để cô tập trung lực lượng ở quận Hạ Mã, khiến cho cô có chút khó hiểu rốt cuộc sự sắp xếp của Hạ Tưởng xuất phát từ suy xét gì. Quận Hạ Mã tuy rằng là quận mới, triển vọng thị trường bất động sản rộng lớn, nhưng công ty chi nhánh có đủ nhân lực vật tư lập ra kế hoạch nhằm vào toàn bộ thành phố Yến, một quận Hạ Mã, không đủ để chứng minh năng lực của cô

Hiện tại gần như hầu hết nhân viên đều đặt ở quận Hạ Mã, tương đương là đại tài tiểu dụng (không biết trọng nhân tài).

Lý Thấm hôm nay nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, hắn sau khi tan tầm muốn tới tìm cô thảo luận sự tình, cô liền cố ý ở lại chờ, một bên thì tỉ mỉ nghiên cứu một chút thị trường bất động sản quận Hạ Mã, rốt cuộc có bí ẩn gì đáng cho Hạ Tưởng toàn lực ứng phó

Lý Thấm càng nghiên cứu càng cảm thấy tìm không thấy phương hướng, thị trường bất động sản quận Hạ Mã tuy rằng một vẻ phồn vinh, nhưng bởi vì đều ở giai đoạn mới bắt đầu, nên hết thảy đều như là trong suốt, không có nhiều chỗ có thể thao tác

Lý Thấm lắc đầu, ném tài liệu đang cầm trong tay qua một bên, không tốn sức đoán mò nữa, chờ Hạ Tưởng đến đây trực tiếp hỏi hắn.

Hạ Tưởng ở dưới lầu đậu xe xong, trực tiếp lên lầu. Vừa tới cửa lầu 8, lại ngoài ý muốn gặp được một người quen.

Lúc ấy Hạ Tưởng đang đi đến cửa treo biển công ty chi nhánh Giai Thành (thành phố Yến), thì có một người đẩy cửa đi ra, cùng Hạ Tưởng mặt đối mặt gặp nhau. Hạ Tưởng vừa thấy cô, cũng ngây người sửng sốt, lập tức đứng lại.

Cô cũng vẻ mặt kinh hoàng nhìn Hạ Tưởng, há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời

Cô không phải ai khác, không ngờ là Tùng Phong Nhi.

Sau khi Chu Kỷ Nguyên bị phán xử tử hình, toàn bộ tài sản tham ô bị tịch thu. Tùng Diệp Nhi cũng bị xử lý riêng, cụ thể phán kết quả gì, Hạ Tưởng cũng không quan tâm. Tuy nhiên hắn cũng có nghe nói Tùng Phong Nhi miễn khởi tố hình sự, không truy cứu cô bất cứ trách nhiệm gì

Hạ Tưởng liền cho rằng Tùng Phong Nhi đã cao bay xa chạy, không ở thành phố Yến, không nghĩ tới hôm nay không ngờ gặp nhau ở công ty chi nhánh Giai Thành của Tiếu Giai —— tầng 8 chỉ có một công ty Giai Thành, thấy Tùng Phong Nhi trong tay ôm một đống tài liệu. Hiển nhiên, cô là nhân viên của công ty chi nhánh

Tùng Phong Nhi đầu tiên là kích động một lát, sau đó chậm rãi trấn tĩnh lại, vẻ mặt ngang ngược nhìn Hạ Tưởng, nói:

- Tôi thừa nhận là tôi có lỗi với anh, hãm hại anh. Hiện tại bị anh bắt được, anh muốn sao thì tùy anh, tôi tự làm tự chịu, nhận hết!

Hạ Tưởng từ sớm đã đem việc Tùng Phong Nhi hãm hại hắn ném lên chín tầng mây, hắn không phải người thù dai, cho dù có trả thù, cũng không trả ở trên người cô, liền mỉm cười né người qua một bên, nói:

- Ưu tiên phụ nữ, mời…

Tùng Phong Nhi ngây ngẩn cả người:

- Anh, anh không muốn trả thù tôi?

- Trả thù cô cái gì?

Hạ Tưởng biết rõ còn cố hỏi, lại xua tay nói:

- Sự tình đều đã qua lâu rồi, hơn nữa tôi cũng không có tổn thất gì, sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô… Sao, cô còn chưa đi?

Tùng Phong Nhi vẻ bướng bỉnh trên mặt lại biến mất, biến thành vẻ mặt nghi hoặc, bán tín bán nghi mà nhìn Hạ Tưởng vài lần, sau đó nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, cẩn thận hỏi:

- Anh đừng hối hận, tôi đi thật đó?

Hạ Tưởng cười mà không nói, chỉ gật gật đầu

Tùng Phong Nhi đột nhiên chạy như bay, chạy tới rất xa, lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu lại thoáng nhìn Hạ Tưởng, dường như là sợ hắn đổi ý. Không ngờ khi quay đầu lại nhìn, Hạ Tưởng sớm đã đi vào trong phòng làm việc, cả một bóng dáng cũng không còn

Tùng Phong Nhi đứng lại bất động ngơ ngác xuất thần trong chốc lát, trong lòng buồn bã hối tiếc

Hạ Tưởng ở thủ đô đã gặp qua Lý Thấm, hôm nay gặp lại cô, vẫn là vì vẻ đẹp đoan trang và cổ điển của cô mà tán thưởng

Dáng vẻ Lý Thấm rất có hương vị vẻ đẹp cổ điển, chân mày lá liễu cong cong, cằm nhọn, còn có một khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, đôi môi của cô là đẹp nhất, nhất là khi cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh, tự nhiên tăng thêm ý nghĩa dễ thương đáng yêu. Khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy khó hiểu chính là, Lý Thấm ở nước ngoài nhiều năm mà khi nói tiếng phổ thông lại rất rõ ràng, phát âm rõ từng chữ giống như MC.

Giọng nói của cô cũng vô cùng êm tai

Ban đêm mùa hè tháng 8, Lý Thấm mặc một bộ trang phục công sở, áo sơ mi ôm sát người, váy ngắn, vừa có sự nghiêm túc của người đẹp công sở, lại có sức hấp dẫn hoạt bát của bộ trang phục

Đèn đuốc sáng trưng trong văn phòng to đùng, Lý Thấm một mình ngồi ở trước máy tính, hơi nhíu mày, đang rơi vào trong trầm tư. Hạ Tưởng đẩy cửa tiến vào, khẽ cười một tiếng nói:

- Vẫn chưa ăn cơm phải không? Đi xuống cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện

Hạ Tưởng và Lý Thấm xuống lầu, tùy tiện tìm một nhà hàng sạch sẽ ngăn nắp, gọi một số món ăn, thì bắt đầu trò chuyện

Hạ Tưởng rất thích một điểm của Lý Thấm chính là, cô làm việc rõ ràng, cũng không dài dòng dây dưa, cũng không già mồm cãi láo, nói ăn cơm là ăn cơm, nói công tác là thảo luận công tác, không giả tạo khách sáo.

- Tôi nghĩ là cô nhất định rất tò mò, vì sao tôi muốn cô đem tất cả lực lượng đều đặt ở quận Hạ Mã, mà không phải đi phát triển toàn bộ thị trường thành phố Yến?

Hạ Tưởng đầu tiên hỏi một câu.

Lý Thấm gật đầu, rõ ràng nói:

- Đúng là không rõ, vẫn là mời Chủ tịch quận Hạ nói rõ

- Bây giờ vẫn là không tiện nói cho rõ, tôi chỉ muốn nói cho cô một điều, nếu tương lai có 20 tỷ vốn lưu động tiến vào thị trường bất động sản quận Hạ Mã, cô sẽ làm thế nào nào lợi dụng tin tức nhà đất và vài tỷ tài chính trong tay, triển khai một trận chiến chặn đánh 20 tỷ vốn lưu động?

Hạ Tưởng trực tiếp đưa ra vấn đề khó giải

Lý Thấm buông đũa, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đón nhận ánh mắt của cô, kiên định gật gật đầu.

Lý Thấm lại lần nữa cầm đũa lên, ăn mấy hạt đậu phọng, bỗng nhiên nâng tay vuốt vuốt tóc, mỉm cười:

- Muốn ngăn chặn 20 tỷ vốn lưu động, cho dù với điều kiện chiếm cứ ưu thế bản địa và một tay nắm giữ tin tức nhà đất, ít nhất cũng phải có 10 tỷ vốn lưu động. Hơn nữa một mắc xích quan trọng nhất là, phải có các nhà kinh doanh bất động sản khác phối hợp hành động, nếu không sẽ khó mà thành

Hạ Tưởng gật đầu khen ngợi:

- Không sai, lời của cô cũng nói lên điểm quan trọng. Ý nghĩ của cô rất rõ ràng, cũng rất có kiến giải. Tôi yên tâm rồi. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nói không chừng tôi sẽ cho cô tự tay điều hành cuộc đại chiến 10 tỷ tài chính

Lý Thấm vẫn rất bình tĩnh, cho đến khi Hạ Tưởng vừa nói ra câu cuối cùng, cô rốt cục ánh mắt sáng lên, không dám tin hỏi lại:

- Thật ư? Chủ tịch quận Hạ anh thật sự tin tưởng tôi?

- Tôi tin tưởng cô

Hạ Tưởng trực tiếp đưa ra đáp án mà Lý Thấm muốn

- Nhưng có một điểm, cô bắt đầu từ bây giờ phải nghiên cứu bản chất và các phương pháp thông dụng của vốn lưu động Mĩ, xâm nhập nghiên cứu một số trường hợp thực tế, để được như trong lòng có dự kiến trước

- Ừ!

Lý Thấm tuy rằng là phụ nữ, nhưng bên trong cũng có tính cách thích mạo hiểm, nghe được có cuộc đại chiến trên 10 tỷ tài chính, tự nhiên vô cùng hưng phấn, lại bởi vì sự tín nhiệm của Hạ Tưởng đối với cô, lại càng tràn trề động lực và lòng tin, mới hiểu được Hạ Tưởng luôn ở quận Hạ Mã mưu kế một trận đại chiến công dã tràng

- Tôi có quy tắc chức nghiệp, cũng có đạo đức nghề nghiệp, xin anh yên tâm

Hạ Tưởng đối với Lý Thấm yên tâm nhất chính là phẩm đức nghề nghiệp và tinh thần chuyên nghiệp của cô, đương nhiên đối với năng lực của cô ấy cũng vô cùng tín nhiệm.

Sau khi đàm đạo xong, Hạ Tưởng trước khi đi bỗng nhiên nhớ tới Tùng Phong Nhi, tiện thể hỏi một câu: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

- Tùng Phong Nhi ở công ty đảm nhiệm chức vụ gì?

- Trợ lý hành chính

Lý Thấm đáp lại một câu, thì không nói thêm gì nữa, đổi người khác, khẳng định sẽ truy vấn quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tùng Phong Nhi

Trợ lý hành chính tương đương với thư ký và nhân viên văn phòng, Hạ Tưởng nghe xong, cũng chỉ gật đầu cười, không nói thêm nữa, xoay người đi mất

Quả nhiên đảm nhiệm Chủ tịch quận thì khác hẳn, công vụ quả thật bận rộn, mới đi làm hai ngày, thì cảm thấy có vô số sự tình phải làm. Hạ Tưởng trong lòng vô cùng áy náy, không thể về nhà chăm sóc Tào Thù Lê. Buổi tối về đến nhà, người nhà đều đã đi ngủ, hắn liền nhẹ tay nhẹ chân đi tới phòng sách, vừa mới mở đèn bàn liền nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy ghi chép.

Bút tích rõ ràng, nét chữ thanh mãnh xinh đẹp đúng là bút tích của Tào Thù Lê:

- Người xấu, thức đêm không tốt, đi ngủ sớm một chút. Em gần đây tập trung tinh thần trên người đứa con, đã thờ ơ với anh, anh đừng giận. Nếu anh có giận, thì giận con trai của anh đi, chờ sau khi con ra đời em sẽ nói cho con biết, để con nhéo tai anh…

Hạ Tưởng hiểu ý mà mỉm cười, cô bé cho dù sinh con lên chức làm mẹ, thì cũng vẫn nghịch ngợm đáng yêu, lại có chút tính khí thiếu kiên nhẫn suy nghĩ nhỏ nhen của một cô bé, dường như mãi mãi cũng không trưởng thành

Con trai… Hạ Tưởng trên mặt hiện ra một nụ cười của tình thương người cha, dường như trong nháy mắt, hắn đã trở thành cha của 3 đứa con, ngẫm lại cũng có chút khủng bố. Tiểu Liên Hạ cũng gần một tuổi rồi, cũng đã gọi ba ba ma ma rồi, đáng tiếc gần đây hắn không gặp được nó. Mai Đình cũng 6 tháng tuổi rồi, nghe Mai Hiểu Lâm nói, cũng u a học nói, cô bé con xem ra biết nói sớm, nói không chừng tám chín tháng sẽ có thể gọi ma ma, chỉ có điều không biết Mai Hiểu Lâm có dạy con bé gọi ba ba hay không

Đứa con chính thức, Hạ Đông cũng là sắp ra đời —— Tào Thù Lê vẫn là nôn nóng không thể chờ đợi tìm người làm siêu âm, biết được giới tính của thai nhi, rất là cao hứng đặt tên cho con —— đừng thấy nó nhỏ nhất, nhưng lại một đứa hạnh phúc nhất trong mấy đứa con, bởi vì nó có thể quang minh chính đại hưởng thụ tình thương của cha, có thể làm nũng Hạ Tưởng bất cứ lúc nào, có thể cỡi ở trên cổ Hạ Tưởng đùa giỡn... cho dù là Liên Hạ hay là Mai Đình, cũng không thể danh chính ngôn thuận cùng với nó chia xẻ tình thương của cha.

Hạ Tưởng một mình lại suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới vụ đấu tranh lần trước của hội nghị thường vụ Thành ủy sau khi lọt vào tai Tào Vĩnh Quốc, ông cố ý gọi điện thoại tới truy vấn tới cùng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Hạ Tưởng đành phải bịa một lý do đối phó. Không đối phó không được, có một số việc hắn biết Tào Thù Lê biết, e rằng Khâu Tự Phong cũng biết, chỉ là không thể cho Tào Vĩnh Quốc biết.

Mặc dù Hạ Tưởng cũng biết trên thế giới không có bức tường nào không nứt, nhưng cứ chắp vá sửa chữa, cũng có thể tạo ra một bức tường đủ rắn chắc, có thể đạt được sự kín mít không kẽ hở trong một thời gian rất dài cũng không phải việc khó.

Nghĩ ngợi lung tung một phen, nhớ tới thế cục về sau của quận Hạ Mã, ý nghĩ của Hạ Tưởng càng ngày càng rõ ràng lên

Ngày hôm sau vừa lên ca, Khang Thiếu Diệp liền đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, vừa tiến đến liền thân thiết nói:

- Chủ tịch quận Hạ, không phải đã trang bị xe chuyên dụng và tài xế cho anh rồi sao, vừa rồi ở dưới lầu tôi nhìn thấy tài xế Trương Lương, còn phê bình anh ta sao không biết đi đón anh đúng giờ, còn khiến anh tự mình lái xe đi làm, thật hết nói!

Hạ Tưởng biết rõ Khang Thiếu Diệp chỉ là mượn danh tài xế, làm bộ quan tâm, từ đó mà nhắc tới vấn đề tuyển chọn người cho vị trí thư ký. Hắn liền cười vẫy vẫy tay, nói:

- Cám ơn bí thư Khang quan tâm, cũng không có đáng ngại, tôi có thói quen tự lái xe, là tôi cho Trương Lương không cần đón tôi

Sau khi nói xong, cũng không hỏi lại Khang Thiếu Diệp còn có việc gì khác hay không.

Khang Thiếu Diệp khá xấu hổ, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng quả nhiên lươn lẹo, nói chuyện để lại một nửa, rõ ràng là có thể thốt ra hỏi y có còn việc khác hay không, kết quả lại không nói, không phải là đang chờ y chủ động mở miệng cầu xin hắn sao?

Tuy nhiên chuyện tới trước mắt, không mở miệng lại không được, nếu không chẳng may Hạ Tưởng định ra Triều Vĩ Cương thì chậm mất. Hiện tại là một cơ hội tốt khó mà có được, vừa đúng lúc có biên chế chính thức, thân là lãnh đạo Phó giám đốc cấp sở, Hạ Tưởng có thể trang bị một thư ký. Mượn cơ hội này tiến vào Ủy ban nhân dân quận, tương đương tiến một bước vào quan trường, về phần sau này có được ở bên cạnh Hạ Tưởng hay không sẽ nói sau, hiện tại vấn đề mấu chốt là chỉ có Hạ Tưởng gật đầu, mới có thể đưa người vào.

Khang Thiếu Diệp liền đứng cũng không được, ngồi cũng không phải, ngẩn ra một hồi mới nói:

- Chính là việc thay Chủ tịch quận Hạ tìm thư ký… Không biết Chủ tịch quận Hạ có định chọn ra người nào hay chưa?

Nếu Hạ Tưởng không biết thân phận của Thang Văn Cử và Triều Vĩ Cương, có lẽ chỉ bằng cảm giác tùy tiện chọn một người cũng xong việc, cũng không do dự bất định như bây giờ. Đương nhiên, Hạ Tưởng do dự chỉ là biểu hiện giả dối, hắn trong lòng sớm đã chọn được người, chỉ là cố ý không nói rõ từ sớm thôi

Cái muốn chính là hiệu quả tranh qua tranh lại giữa Khang Thiếu Diệp và Phó Hiểu Bân, bởi vì Hạ Tưởng nhớ tới một điển tích: nhị đào sát tam sĩ (hai quả đào giết chết ba dũng sĩ).

/2185

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status