Quan Thần

Chương 621: Nắm lấy mấu chốt

/2185


Hạ Tưởng chưa đoán đúng toàn bộ, nhưng cũng gần tám mươi phần trăm, là Ngưu Kỳ trên đường đi về hướng Tây Bắc, tới nơi tiếp giáp hai tỉnh Thiểm, Ninh, đột nhiên dừng lại không đi nữa, trú ngụ ở một thị trấn nhỏ, tạm thời vẫn chưa thấy dấu hiệu ông ta và Vương Đại Pháo liên lạc.

- Ngưu Kỳ có kỹ năng chống bị phát hiện, có mấy lần còn đi đường vòng, nhưng thủ đoạn của ông ta rất sơ đẳng, không hề phát hiện có người theo đuôi...

Tâm trạng Lão Cổ đang tốt, cười ha hả nói,

- Theo phân tích của tôi, ông ta hẳn là đã liên lạc với Vương Đại Pháo, nhưng lý do vẫn chưa gặp mặt có thể là chờ đợi cấp trên sai khiến.

Hạ Tưởng lập tức trong lòng cảnh giác:

- Có thể muốn giết người bịt miệng?

- Cũng có thể.

Lão Cổ hơi trầm ngâm,

- Có thể có người lưỡng lự, bởi vì Vương Đại Pháo rất không nghe lời, không biết kiềm chế, chi bằng giết chết luôn. Nhưng giết Vương Đại Pháo, hậu quả để lại sẽ trở thành Ngưu Kỳ. Tuy rằng Ngưu Kỳ đáng tin cậy hơn so với Vương Đại Pháo, nhưng Ngưu Kỳ kiềm chế không tốt bằng Vương Đại Pháo, tôi đoán chừng có người chưa đưa ra được quyết định.

Lão Cổ phân tích không phải không có lý, tình cờ lại trùng hợp với cách nghĩ của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng suy nghĩ, nói:

- Chỉ cần Vương Đại Pháo lộ diện, thì lập tức bắt ngay, dù sao quân đội cũng có rất nhiều lý do, bất kể là vì lý do gì bắt được Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ, cứ bình yên mà áp giải về tỉnh Yến trước đã rồi nói sau... Lão Cổ, ông thấy thế nào?

Hiện tại Hạ Tưởng nói chuyện với lão Cổ không tùy tiện như trước kia, lúc nào cũng cố ý hoặc vô ý nhớ tới quan hệ với Cổ Ngọc, nên tâm trạng đối với lão Cổ rất là phức tạp.

Lão Cổ thật ra không phát hiện ra vẻ khác thường của Hạ Tưởng, sảng khoái mà trả lời:

- Tôi đến thành phố Yến trấn giữ chỉ huy, chính là muốn tự tay bắt lấy Vương Đại Pháo, nếu không cái bộ xương cốt già nua này của tôi, chẳng phải là quá vô dụng sao, ha ha.

Tiếng cười vừa dứt, lão Cổ nói tiếp:

- Đúng rồi, lần trước Cổ Ngọc dẫn theo Trịnh Nghị, cậu cũng gặp, thấy con người cậu ta như thế nào?

-...

Hạ Tưởng tuy rằng không quen biết với Trịnh Nghị, nhưng cũng cảm thấy có phần hơi áy náy. Người ta vừa định theo đuổi Cổ Ngọc, hắn và Cổ Ngọc liền xảy ra chuyện không ngờ đến, nếu Trịnh Nghị biết, thì trong lòng chịu sao nổi? Nhưng lão Cổ hỏi, không thể không trả lời,

- Ấn tượng không sâu. Không thể kết luận được. Cảm thấy điều kiện cá nhân của cậu ta cũng không tệ lắm, tuy nhiên đối với Cổ Ngọc mà nói, không nằm ở vấn đề điều kiện cá nhân cao hay thấp, mà nằm tính cách của cậu ta có hợp với Cổ Ngọc hay không.

Lời Hạ Tưởng nói là lời nói thật. Với điều kiện bản thân Cổ Ngọc, cô có của cải đủ để cho mình sống vinh hoa phú quý cả đời, cũng có diện mạo xinh đẹp, còn có một ông nội quyền thế. Cô cái gì cũng không thiếu, cho nên lúc lựa chọn đàn ông, chắc chắn không cần suy xét xem người ấy có tiền hoặc có quyền hay không, chỉ cần xem họ có thể lọt vào mắt xanh của Cổ Ngọc hay không.

Hạ Tưởng liền rất sầu não mà nghĩ, khả năng Trịnh Nghị lọt được vào mắt của Cổ Ngọc vô cùng ít ỏi.

- Với lại, nói đi nói lại còn phải được Cổ Ngọc thấy hợp nhãn mới thành. Hiện giờ đàn ông có thể làm Cổ Ngọc vui quả đúng là rất ít, nó ngày nào cũng chỉ nhắc đến cậu…

Lão Cổ cũng không biết là thở dài hay là bất đắc dĩ, chỉ nói một câu, rồi chuyển đề tài,

- Biệt thự ven sông Hạ Mã xem ra không thể hoàn thành trong năm nay được, nên tôi tạm thời ở viện điều dưỡng vậy.

Sau khi Lão Cổ đến thành phố Yến, thì đến ở tại viện điều dưỡng Công Viên Rừng Rậm. Hạ Tưởng cũng đồng thời phát hiện, bởi vì chuyện của hắn, trạng thái tinh thần lão Cổ so với trước kia rõ ràng tốt hẳn lên. Chẳng lẽ nói, tình hình nguy hiểm chính là mệnh lệnh, chỉ cần là chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người, mới có thể khiến lão Cổ con ngựa chiến cả đời dấy lên ý chí chiến đấu? Bạn đang đọc truyện được copy tại

Ngày thứ hai vừa đi làm, Hạ Tưởng đã trở thành người bận rộn nhất toàn bộ Quận ủy.

Không có cách nào khác, đầu tiên là các hạng mục công việc Quận Hạ Mã đã tạm dừng đều bắt đầu vận hành hết tốc lực, đều cần hắn hạ mệnh lệnh, ra chỉ thị. Sau đó là lãnh đạo các Cục đến báo cáo công việc, cả một ngày liên tục gần như không dừng lại một chút nào. Trong các Cục trưởng đến báo cáo công việc thì Thi Trường Nhạc diễn trò nhất, không ngờ ngay trước mặt Hạ Tưởng lại có thể lấy nước mắt để biểu lộ lòng trung thành. Bị Hạ Tưởng cười mắng vài câu, y lại cười đùa, nói là quả thật là thật lòng quan tâm đến lãnh đạo, hi vọng lãnh đạo từng bước thăng chức, nâng đỡ y theo.

Coi như là lời nói thật, Hạ Tưởng lại nói vài câu với y, bảo y khẩn trương rời đi, bởi vì quá bận, không rảnh nói vớ vẩn với Thi Trường Nhạc.

Trong lúc nghỉ trưa, Hạ Tưởng còn chưa kịp gọi điện thoại cho đám người Trần Phong, điện thoại của Trần Phong, Lý Đinh Sơn, Phương Tiến Giang và Cao Hải đều lần lượt gọi tới. Nói chuyện không nhiều lắm, nhưng đều ngầm hiểu ở bên trong, nói sơ qua một chút tình hình trước mắt rồi cúp máy.

Hạ Tưởng cũng chỉ nói vài câu với Phương Tiến Giang, về hướng đi sau này của hắn. Phương Tiến Giang chẳng hề lo lắng, cười ha ha:

- Tiểu Hạ đã trở lại, tình hình đã trở nên sáng sủa hơn.

Buông điện thoại, Hạ Tưởng một mình cười ngây ngô một hồi rồi lại nhận được điện thoại của Vu Phồn Nhiên.

- Hạ Tưởng, kết quả khảo sát cao ốc Hỏa Thụ đã có, liên quan tới hai gã Phó Thị trưởng, ba gã Chánh văn phòng, còn có một gã Phó Cục trưởng Cục Đất đai. Ý của bí thư Trần là, căn cứ tình tiết nặng nhẹ, đều phải xử lý... Anh chắc là cũng biết Phó Thị trưởng Cao cũng có liên lụy...

Vu Phồn Nhiên gọi điện thoại không hỏi, cũng không lôi kéo làm quen, mà là trực tiếp nói ra vấn đề Cao Hải, khiến cho Hạ Tưởng tâm tư khẽ động.

Cao Hải trong quá trình thu hồi đất ở thôn Tiểu Đấu, quả thật tay chân không được sạch sẽ lắm, Hạ Tưởng cũng có thể hiểu. Thực ra đâu chỉ là Cao Hải, nếu đào bới sâu hơn, trong toàn bộ Thành ủy, tất cả những người phụ trách đều không có một ai không có vấn đề. Việc thu hồi đất và xử lý đất, là khâu dễ dàng sinh ra tham nhũng nhất trong toàn bộ dây chuyền công nghiệp bất động sản. Những người phụ trách muốn hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào, ở môi trường trong nước, là truyện nghìn lẻ một đêm. Bởi vì nếu anh không nhiễm bụi, anh sẽ bị tất cả các đoàn thể lợi ích đề phòng, bọn họ sẽ liên kết gạt anh sang một bên, thậm chí còn có thể đá anh ra khỏi vòng tròn.

Cao Hải lội xuống nước, là chủ động cũng tốt, là bị ép cũng tốt, Hạ Tưởng không muốn truy đến cùng bởi vì không có ý nghĩa. Hắn không đủ tư cách yêu cầu tất cả mọi người phải quan thanh liêm như nước, bởi vì không phải tất cả mọi người đều giống như hắn, có nhiều con đường phát tài. Lúc sự việc cao ốc Hỏa Thụ xảy ra, hắn đã nhắc nhở Cao Hải. Nếu Cao Hải đủ thông minh, và có thể thấy rõ tình hình, thì hiện tại y đã xử lý sạch sẽ tay chân.

Cho dù làm không được thì cũng tuyệt đối không bị người ta lên án, chí ít bề mặt cũng phải coi cho được mới được.

Vu Phồn Nhiên là người thông minh, gã ra mặt đề cập đến sự việc Cao Hải, thật ra là muốn thể hiện thiện ý với mình. Bởi vì nếu gã đã nói ra, thì chắc chắn gã đã có phương án giải quyết. Nếu không gã biết rõ quan hệ của Cao Hải và mình, chỉ đơn giản tung ra vấn đề mà không giải quyết vấn đề, thì gã sẽ không là Vu Phồn Nhiên vừa đến thành phố Yến đã xuất hiện trong bữa tiệc đầy tháng của Hạ Đông

- Tôi quả thật có biết một chút.

Nếu Vu Phồn Nhiên đã có thành ý, Hạ Tưởng cũng liền hơi lộ ra một chút,

- Hơn nữa tôi cũng đã sớm nhắc nhở chú Cao.

Cố ý gọi "chú Cao" vào lúc này, tin rằng trong lòng Vu Phồn Nhiên sẽ hiểu rõ.

Vu Phồn Nhiên bất chợt dừng lại, nói ra đáp án Hạ Tưởng muốn:

- Số tiền liên quan đến vụ án Cao Hải không lớn, hơn nữa tiền mà ông ấy nhận đều quyên góp cho các tổ chức từ thiện, xem xét về thời gian, thì đều không lâu sau khi ông ấy nhận tiền. Bởi vậy có thể kết luận đồng chí Cao Hải không có hành vi nhận chủ quan hối lộ, không cấu thành hành vi phạm tội.

Hạ Tưởng ngây người sửng sốt.

Hắn lúc ấy chỉ nói bóng gió một chút với Cao Hải là có thể sẽ tiếp tục điều tra, cũng không cụ thể nói Cao Hải phải làm như thế nào, lúc ấy không tiện nói, có một số việc cũng khó mà nói trong điện thoại. Sau đó khi xuống lầu liền xảy ra chuyện, hắn lên Bắc Kinh nằm viện, đến tận hôm qua mới quay về, nên càng không có thời gian cùng Cao Hải cụ thể thảo luận làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả công việc.

Không ngờ Cao Hải cũng cũng đủ thông minh, cách quyên góp cũng chỉ là thứ yếu, ý tưởng đánh vào sự khác biệt thời gian, quả thật là tuyệt vời được thần tiên chỉ bảo.

Nếu là hai ngày gần đây mới quyên góp, thì sẽ bị nghi ngờ là được tạo nên sau khi sự việc xảy ra, tuy rằng có thể giảm bớt, nhưng ảnh hưởng đến ít nhất cũng là không tốt. Nhưng nếu đúng lúc ấy liền quyên góp luôn, thì bản chất lại hoàn toàn khác. Hoàn toàn có thể nhận định là không có bất kỳ ý định chủ quan phạm tội nào, nhiều lắm là phê bình miệng một chút mà thôi. Nếu Trần Phong thiên vị, thậm chí còn có thể bao che không đề cập tới.

Cao Hải thật đúng là đủ thông minh, Hạ Tưởng âm thầm khen ngợi một câu. Tìm người ở tổ chức từ thiện thay đổi thời gian quyên góp cũng không phải việc khó, cái khó chính là, có thể nghĩ đến chủ ý đánh vào khác biệt thời gian thì không hề đơn giản chút nào.

Hạ Tưởng đương nhiên không biết là, chủ ý đánh vào khác biệt thời gian là bút tích của Ngô Cảng Đắc, là kế sách Ngô Cảng Đắc nghĩ ra vào lúc ấy, bày mưu tính kế cho Cao Hải, thay Cao Hải giải quyết vấn đề hóc búa.

- Con người chú Cao cũng không tệ lắm, tin chắc là về sau chú ấy cũng sẽ có thể chung sức hợp tác với Phó Thị trưởng Vu. Hơn nữa tính chú ấy dễ chịu, cũng có khả năng cùng Phó Thị trưởng Vu trở thành bạn tốt.

Đầu chi dĩ mộc đào, báo chi dĩ Quỳnh Giao (Cho tôi cành gỗ Đào, tôi báo đáp cành Quỳnh Dao), Hạ Tưởng muốn báo đáp ân tình. Hơn nữa sau khi gặp chuyện không may, Vu Phồn Nhiên quay về Bắc Kinh để thông báo cho ông cụ trước tiên cũng khiến trong lòng hắn nảy sinh ấn tượng tốt, xem như là từ từ tiếp nhận thiện ý của y.

Vu Phồn Nhiên trong lòng mừng thầm, biết rằng nếu Hạ Tưởng đứng ra giới thiệu, y và Cao Hải có lẽ có thể thiết lập quan hệ cá nhân tốt đẹp, chẳng khác nào cũng có khả năng tạo quan hệ cá nhân với Lý Đinh Sơn, bước đầu tiên của y tại Thành phố Yến có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Một Phó Thị trưởng thường trực, một Phó Thị trưởng Ủy viên thường vụ, lại cộng thêm một Trưởng ban Thư ký Thành ủy, nếu trở thành một phe phái, cũng có lực ảnh hưởng không nhỏ.

Đương nhiên, tưởng tượng ở trên chỉ là kế hoạch lâu dài của Vu Phồn Nhiên, giai đoạn hiện tại y chỉ muốn đóng vững đánh chắc mà đi từng bước một. Nhưng mặc kệ những bước đầu tiên như thế nào, Hạ Tưởng vẫn là nhân vật mấu chốt.

Thậm chí có thể nói, không có Hạ Tưởng ra mặt, tương lai của y tại Thành phố Yến không thể rộng mở, trừ phi y hoàn toàn đảo hướng sang Hồ Tăng Chu hoặc Trần Phong. Nhưng bất luận đảo hướng sang người nào, cũng không phải dự tính ban đầu của y.

Vu Phồn Nhiên đạt được kết quả mong muốn, mới cúp điện thoại của Hạ Tưởng, rồi lập tức bấm số điện thoại của Ngô Tài Giang.

Trong lúc Hạ Tưởng nằm viện, Ngô Tài Giang cũng vài lần điện thoại tới. Bởi vì Ngô Tài Giang biết Ngô gia ra tay, ông cũng không nói thêm nữa, chỉ trấn an Hạ Tưởng vài câu rồi không nói thêm nữa.

Buổi chiều vừa vào làm, Hạ Tưởng đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Thạch Sinh, Trần Cẩm Minh xuất hiện.

Trần Cẩm Minh sớm đã mong ngóng Hạ Tưởng trở về. Ngày hôm qua mới nghe nói Hạ Tưởng đã về tới quận Hạ Mã, y kiềm chế tâm trạng cấp bách, không dám đến quấy rầy Hạ Tưởng. Bởi vì y biết Hạ Tưởng vừa trở về, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm, không thể quan tâm đến chuyện của y. Y tính là vào hôm nay, khi vào làm buổi chiều hẳn là không bận quá, liền đúng lúc đến báo cáo tình hình với Hạ Tưởng ngay.

Hạ Tưởng cũng biết việc đình công của cao ốc Hỏa Thụ, sau khi trở về cũng chưa quan tâm hỏi han đến. Trần Cẩm Minh xuất hiện thật đúng lúc, tiện thể nghe y thuật lại tình hình luôn.

Trần Cẩm Minh đầu tiên là khách sáo vài câu, sau đó vẻ mặt thần bí mà đem một chiếc máy ghi âm mini ra:

- Chủ tịch Quận Hạ, lần trước Bí thư Bạch tìm tôi nói chuyện, đã xảy ra một chút xung đột không hay. Tôi lúc ấy vừa đúng dịp mang theo một cái máy ghi âm, không cẩn thận ấn nút ghi âm, đã thu lại hết đoạn đối thoại lúc đó.

Đang nói chuyện, Trần Cẩm Minh lấy máy ghi âm ra định bật nghe, Hạ Tưởng lại phất tay ngăn y, nghiêm trọng nói:

- Thu âm lén là cách làm không phù hợp với quy tắc, tôi sẽ không nghe. Đại khái là tình hình như thế nào, anh nói cho tôi nghe là được.

Hạ Tưởng nhất thiết phải bày tỏ thái độ, Trần Cẩm Minh là thương nhân, nhưng không phải chính khách. Y có thể ghi âm, nhưng nếu việc Hạ Tưởng và y ở cùng một chỗ nghe ghi âm, truyền ra ngoài, lại trở thành Hạ Tưởng xúi giục Trần Cẩm Minh ghi âm để chơi xấu Bạch Chiến Mặc ở sau lưng. Chỉ cần có lời đồn là có thể bôi nhọ người ta, Hạ Tưởng sẽ không làm bất cứ cái gì để khiến cho cuộc sống chính trị của chính mình bị vấy bẩn.

Trần Cẩm Minh trong phút chốc tỉnh táo lại, mang vẻ mặt xấu hổ mà thu hồi máy ghi âm:

- Rất xin lỗi, Chủ tịch quận Hạ, là tôi sơ sót.

Hạ Tưởng đảo mắt cười:

- Anh nói, tôi nghe.

Sau đó lại chỉ chỉ máy ghi âm,

- Cuộc nói chuyện giữa chúng ta chắc sẽ không thể lại sơ suất bị thu âm chứ phải không?

Trần Cẩm Minh xem như là đã phục Hạ Tưởng, khi nghiêm túc thì nắm vững cục diện, khi mỉm cười thì nắm tiết tấu trong tay, dù ít tuổi hơn so với y, nhưng cách giải quyết vấn đề êm dịu không thiếu sót, cẩn thận trót lọt.

- Lần trước là không cẩn thận, hơn nữa máy ghi âm là mới mua, tôi còn chưa biết sử dụng, nên lỡ tay. Bây giờ quen tay rồi, lãnh đạo yên tâm, tôi có chừng có mực.

Trần Cẩm Minh vội cười. Y đương nhiên là có chừng có mực, cũng biết đạo lý ai gần ai xa.

Hạ Tưởng tin rằng Trần Cẩm Minh là một thương nhân thành công, bình thường cũng sẽ không làm những việc quá giới hạn. Việc thu lén cuộc nói chuyện của Bạch Chiến Mặc, cũng là hành động bất đắc dĩ.

- Bí thư Bạch lại đề xuất để cao ốc Hỏa Thụ đình công. Tôi tranh luận với ông ấy, dưới tình thế cấp bách, Bí thư Bạch đã nói lỡ miệng, nói là cao ốc Hỏa Thụ xây quá cao, chặn mất ánh sáng mặt trời của Ủy ban Quận ủy, tạo ra ngăn cách giữa Quận ủy và Thành ủy, ảnh hưởng tới phong thuỷ của Quận ủy...

Hạ Tưởng choáng váng cả người, không ngờ tới Bạch Chiến Mặc ẩn trốn khá sâu. Lý do đường hoàng của cán bộ như y, không ngờ là bởi vì tầng lầu cao ốc Hỏa Thụ xây quá cao gây ảnh hưởng đến phong thuỷ của Quận ủy, thật sự là cực kỳ buồn cười.

Giữa việc có thể tin tưởng hay không tin tưởng phong thuỷ mà nói, Hạ Tưởng giữ thái độ tạm thời lắng nghe. Dù sao môi trường và bầu không khí trong nhà tốt hay xấu đối với tâm trạng của một người, cũng có yếu tố ảnh hưởng rất lớn. Mà một người có thành công hay không, cũng có quan hệ rất lớn với việc sinh lực dồi dào và tâm tình vui vẻ. Bởi vậy phong thuỷ nếu đặt trong một phạm vi nhỏ như môi trường sống và làm việc, thậm chí việc sắp đặt đồ nội thất, cũng không phải không có lý.

Người trong quan trường tin tưởng vào phong thuỷ không phải số ít, quả thật là vị trí thì quá ít, mà người cạnh tranh thì rất nhiều. Tất cả mọi người đều muốn, tự nhiên sẽ nảy sinh rất nhiều liên tưởng. Có khi tranh giành một vị trí, cơ hội thành công cũng giống như cảm giác mua vé số. Nếu nói mỗi cán bộ đều là một con bạc mặc dù có phần hơi cường điệu hóa, nhưng nếu như nói mọi người đều trong canh bạc, cũng không hề sai, đều là đánh cuộc tiền đồ, đánh cuộc mũ quan.

Sau khi Hạ Tưởng biết được sự thật, chẳng những không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại cảm thấy một tia đau xót thay cho Bạch Chiến Mặc. Bạch Chiến Mặc là quân cờ của Phó Tiên Phong, bản thân y không có nhiều quyền tự chủ cho lắm, lại thích nhiều chuyện gây sự, kết quả là bị người ta lén ghi âm. Nếu được biết đến với danh tiếng là bí thư phong thuỷ, thì cho dù sẽ không hủy diệt tiền đồ, cũng là một vết nhơ chính trị thật to.

Hạ Tưởng trầm tư không nói.

Công bằng mà nói, việc ghi âm không quá quang minh chính đại, sẽ không tiện để làm lớn chuyện, làm không tốt có khi còn khiến cho cấp trên bất mãn. Hắn không thể ra mặt, nếu ra mặt, sẽ rơi vào miệng người đời, cũng dễ dàng khiến cho người ta nảy sinh sự đề phòng trong lòng đối với hắn. Vừa nghĩ, Hạ Tưởng vừa cười:

- Gần đây có thường xuyên đi lại với Hồng Tâm hay không?

Trần Cẩm Minh sửng sốt, sao đang nói về sự việc Bạch Chiến Mặc, đột nhiên lại nhắc tới Kim Hồng Tâm, Chủ tịch quận Hạ có ý tứ gì? Vừa nghĩ lại, y ít nhiều cũng hơi hiểu ra ý tứ của Hạ Tưởng. Ý là việc ghi âm tới đây là hết, xử lý ra sao là chuyện của y, Chủ tịch quận Hạ nghe qua thì thôi, không phát biểu ý kiến.

Mà nói đích danh Hồng Tâm, hiển nhiên cũng là ám chỉ việc này có thể tìm Kim Hồng Tâm thương lượng cách làm như thế nào, Trần Cẩm Minh liền ngầm hiểu mà mỉm cười:

- Gần đây Hồng Tâm cũng bận, tôi cũng không quấy rầy anh ta. Anh không có ở đây, anh ta bận tối mặt tối mày, tôi cũng không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh ấy. Anh ấy là tổng quản của Ủy ban Nhân dân Quận, việc gì cũng phải tự làm lấy…

Hạ Tưởng mỉm cười, thấy Trần Cẩm Minh tiếp thu được ý đồ của hắn, liền nói:

- Hôm nay công việc của Hồng Tâm không nhiều lắm...

- Vậy tôi được dịp đi gặp và ngồi cùng cậu ấy.

Trần Cẩm Minh nếu nghe không hiểu ngụ ý của Hạ Tưởng, thì mười mấy năm hỗn chiến trên thương trường của y coi như là vô ích.

Hạ Tưởng khẽ cúi người, xem như ngỏ lời tạm biệt. Hắn tin tưởng Kim Hồng Tâm cũng sẽ có đủ phương pháp để đưa sự việc ghi âm ra ánh sáng, hơn nữa còn có thể làm một cách bí mật, và để hắn đứng ngoài sự việc. Nếu ngay cả việc nhỏ ấy cũng làm không xong, Kim Hồng Tâm sẽ không xứng làm Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân quận.

Hạ Tưởng nhìn người luôn rất chuẩn xác, sau khi Trần Cẩm Minh gặp Kim Hồng Tâm, hai người đã rất ăn nhịp với nhau, nghĩ ra một diệu kế...

Lúc Hạ Tưởng cầm điện thoại lên định gọi cho Diệp Thạch Sinh, lại bị người khác cắt ngang, là Triều Vĩ Cương.

Triều Vĩ Cương nhận được một cú điện thoại, đối phương muốn tìm Chủ tịch quận Hạ, còn nói là bạn của Chủ tịch quận Hạ. Y vốn không định chuyển máy, nhưng đối phương kiên trì nói có sự việc quan trọng, y cũng biết Hạ Tưởng từ trước đến nay rất nhiều bạn bè, quan tâm lo lắng tới nổi khổ của dân gian, điện thoại của người thường cũng sẽ tự mình tiếp, vẫn là nên xin chỉ thị Hạ Tưởng trước

Hạ Tưởng không suy nghĩ nhiều, để Triều Vĩ Cương chuyển tiếp qua, vừa cầm điện thoại lên nghe, không ngờ là Tùng Phong Nhi.

- Chào ngài Chủ tịch quận Hạ, nghe nói sức khỏe của ngài đã bình phục rồi? Hy vọng ngài mọi việc bình an thuận lợi.

Giọng Tùng Phong Nhi nghe hơi có phần xúc động,

- Tôi không nghĩ tới là ngài lại đích thân tiếp điện thoại của tôi. Bình thường các Chủ tịch quận đều là quan lớn ngự ở trên cao, làm sao có thể tiếp điện thoại của một thường dân nhỏ nhoi? Ngài thật đúng là một vị quan tốt.

Hạ Tưởng ha hả cười:

- Cô cũng không phải không biết số điện thoại di động của tôi, trực tiếp gọi tới là được rồi. Tôi cũng không phải quan lớn ngự ở trên cao gì cả, có thể làm một quan phụ mẫu khiến dân chúng nói một tiếng tốt, cũng đã là không tồi... Có việc gì vậy? Nghe Lý Thấm nói gần đây cô làm việc rất hiệu quả? Tốt, cố gắng vào. Phải rồi, người nhà cô đã khỏe chưa?

Điện thoại im lặng trong giây lát, lại truyền đến giọng nói có phần run rẩy của Tùng Phong Nhi:

- Ngài thật đúng là một người tốt, mọi việc nhỏ đều ghi nhớ trong lòng, tôi biết, việc tôi đã làm là lựa chọn chính xác! Cảm ơn ngài Chủ tịch quận Hạ, nếu không phải ngài, tôi hiện giờ đã sa đọa, là ngài đã kéo tôi một phen vào thời khắc mấu chốt, tôi mãi mãi ghi nhớ ân tình của ngài!

/2185

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status