Tiếng nói hô lên, khắp công trình đều nhốn nháo!
Hình như tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, chăm chú nhìn Hạ Tưởng chào hỏi, cũng không biết ai mở đầu, lớn giọng nói:
- Xin chào Chủ tịch Quận Hạ!
Kết quả tất cả mọi người đều nhất loạt đồng thanh, rung trời chuyển đất và hô lên một tiếng:
- Xin chào Chủ tịch Quận Hạ!
Khắp công trình của nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, không dưới 200 công nhân, 200 người cùng nhau hò hét kêu lên, cảnh vật xung quanh lại khá là yên tĩnh, nghe giống như đất lở núi sụp.
Nghiêm Tiểu Thì giật mình, cô đi đôi giày cao gót, chân bị trượt, nhất thời không thể đứng vững, trực tiếp bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng còn chưa kịp đỡ Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc liền giơ tay kéo Nghiêm Tiểu Thì lại, không hài lòng nói:
- Không có ai xô chị, sao tự nhiên lại bị ngã? Phía trước có em, phía sau có Mai Hiểu Mộc, đều không ngã, làm sao cứ phải ngã vào người anh ấy?
Nghiêm Tiểu Thì bỗng chốc đỏ mặt xấu hổ, không nói gì, chỉ hờn giận mà nhìn Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng không để ý tới mưu mẹo giữa Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì, hắn cũng bị sự nhiệt tình của công nhân làm cho giật mình, sau đó vẻ mặt tươi cười vẫy tay chào lại họ:
- Các anh em vất vả rồi! Phải nhớ, an toàn thứ nhất, chất lượng thứ nhất, kỳ hạn công trình thứ hai, về phần uống rượu ca hát nói chuyện vui, thì dành cho phần sau. An toàn, nhất định phải chú ý an toàn, ai xảy ra chuyện, tôi không chỉ không biểu dương người đó, mà còn phê bình, sẽ khiến người đó đi khắp các công trình của quận Hạ Mã một chuyến, để người đó nói cho tất cả mọi người biết chuyện đáng xấu hổ của anh ta, để anh ta nếm mùi vị bị người khác chê cười.
- Ha ha ha.
Sự phê bình và đe dọa nửa thật nửa giả của Hạ Tưởng, làm cho đám công nhân được một trận cười lớn.
Tới văn phòng làm việc, Hạ Tưởng nghe Nghiêm Tiểu Thì báo cáo một chút tiến độ của công trình, bây giờ công trình đã hoàn thành được 1/3, vào thời gian năm mới, có lẽ có thể hoàn thành được một nửa lượng công trình. Tiến độ chậm nhất trong toàn khu vực nhà máy là văn phòng làm việc và phòng thí nghiệm, việc xây dựng ký túc xá công nhân viên và căn tin cùng với nhà xưởng, tiến độ nhanh, kì hạn của công trình ngắn, vì độ khó của kỹ thuật thấp.
Trên cơ bản có thể khẳng định, sang mùa xuân sang năm, khoảng trước tháng 5, nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì có thể sản xuất loạt vật liệu xây dựng kiểu mới đầu tiên. Đương nhiên, không phải là vật liệu xây dựng quá mới quá hiện đại, mà là một loại thủy tinh cách nhiệt có kỹ thuật có sẵn có thể là nhóm vật liệu xây dựng tham khảo. Những vật liệu xây dựng có kỹ thuật độc quyền với loại hình kiểu mới, tạm thời vẫn chưa thể sản xuất, nếu Mai Hiểu Mộc nghiên phát không thành công, thì cần thiết phải đặt mua độc quyền sáng chế.
Mai Hiểu Mộc nghe ra ý không tín nhiệm đối với y trong lời nói của Nghiêm Tiểu Thì, không phục mà nói:
- Tổng giám đốc Nghiêm, tôi dám bảo đảm đến trước mùa hè sang năm, nghiên cứu chế tạo thành công hai ba loại vật liệu xây dựng kiểu mới, và hoàn toàn có đủ điều kiện sản xuất.
Nghiêm Tiểu Thì thản nhiên nhìn Mai Hiểu Mộc:
- Lời nói khoác ai cũng có thể nói, đưa ra được thành quả nghiên cứu khoa học hãy nói, nếu tới khi đó chẳng có gì dùng được, đừng trách tôi không khách khí sẽ mời anh rời khỏi.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương đứng đằng sau Hạ Tưởng, lén lút cười, họ đều nhận ra hai bà tổng xinh đẹp trẻ trung, đều có những đặc sắc riêng, đều có tính cách. Ánh mắt của Mai Hiểu Mộc luôn luôn không rời khỏi Nghiêm Tiểu Thì, mà sự lạnh nhạt của Nghiêm Tiểu Thì đối với y, bọn họ đều có thể đoán ra là đang có chuyện gì.
Mai Hiểu Mộc dường như đã bị Nghiêm Tiểu Thì đả kích mạnh, sắc mặt không đổi, trấn tĩnh nói:
- Tổng giám đốc Nghiêm cũng đừng xem thường người khác thế, bản lĩnh của tôi không phải lớn lắm, nhưng du học mấy năm, cũng học được vài thứ, đến lúc đó đợi tôi đưa ra thành quả khoa học, hi vọng Tổng giám đốc Nghiêm sẽ cho tôi một sự tôn trọng cần có.
Nghiêm Tiểu Thì hừ một tiếng, không nói gì.
Hạ Tưởng chợt nhớ lại chuyện yêu đương của Nghiêm Tiểu Thì mà lần trước Phạm Duệ Hằng từng nói, giữa Nghiêm Tiểu Thì và Mai Hiểu Mộc đừng nói đến chuyện yêu đương, đến cả thiện cảm cơ bản cũng chưa xây dựng được, họ muốn đến với nhau, vẫn còn một con đường khá dài phải đi. Nguyện vọng của Phạm Duệ Hằng muốn nhờ đến đám hỏi của Nghiêm Tiểu Thì và Mai gia, trong thời gian ngắn sẽ khó mà thực hiện được.
Mai Hiểu Mộc đề xuất mời Hạ Tưởng thị sát công trường phòng thí nghiệm, Hạ Tưởng chưa kịp mở lời, Kim Hồng Tâm nói:
- Tuyết to quá, đợi tuyết ngừng rơi hãy mời lãnh đạo đi.
Hạ Tưởng không ừ hữ tỏ rõ thái độ, suy nghĩ rồi nói:
- Hồng Tâm, Vĩ Cương, hai người đưa Thiên Vũ ra ngoài vòng quanh chút, tôi chỉ xem trên bản đồ là được rồi.
Hắn không phải sợ tuyết lớn đường trơn, chủ yếu là hắn đã nhìn thấy nhiều công trình thi công rồi, trong mắt hắn không có chỗ nào đáng thị sát, ở trong văn phòng xem bản đồ, chủ yếu là cùng Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc thảo luận một chút triển vọng của vật liệu xây dựng kiểu mới mới là quan trọng.
Trần Thiên Vũ liền đi cùng Kim Hồng Tâm, Triều Vĩ Cương, dưới sự đi cùng của Mai Hiểu Mộc, đội tuyết thị sát. Hạ Tưởng ngồi trong phòng ấm như mùa xuân, uống trà thơm, bên cạnh có hai người đẹp làm bạn, lại nhìn bên ngoài cửa sổ bông tuyết khắp trời, dường như tất cả giữa trời và đất đều đã đi xa, chỉ lưu lại cảnh đẹp vô biên trước mắt.
Nhưng tâm tư Hạ Tưởng lại không để lên sự ngắm tuyết thưởng trà, hắn nhìn bản đồ quy hoạch vài lần, rồi chi tiết nhìn vào bản đồ thi công, còn chỉ ra vài chỗ sai sót, thái độ làm việc chăm chú, khiến Cổ Ngọc có chút không vừa lòng.
Cổ Ngọc từ sau lần bị đẩy ngã lần trước, hôm nay là lần đầu tiên gặp Hạ Tưởng. Cô còn cho rằng vừa trông thấy Hạ Tưởng sẽ đỏ mặt, xấu hổ, không ngờ trông thấy bộ dạng trang nghiêm của hắn, lại thầm cảm thấy buồn cười, sự xấu hổ trong lòng tất cả đã biến mất, chỉ dư lại một chút ký ức ngọt ngào.
Còn có một chút kỳ vọng nho nhỏ.
Cô đứng sau Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng nhìn đăm đăm vào bản đồ không rời, trong lòng lại oán trách hắn thật biết giả bộ, đến đã nửa ngày rồi, một lời nói hỏi thăm cũng không có, không xem cô là Cổ Ngọc, xem cô là Tổng giám đốc Cổ, đã khiến cô không hiểu ra sao mà có chút giận dỗi. Cô liền lặng lẽ tiến lên trước một chút, giơ một ngón tay ra, nhân lúc Nghiêm Tiểu Thì không chuẩn bị, viết chữ lên lưng Hạ Tưởng.
- Đồ xấu xa?
Hạ Tưởng cảm thấy được cô đang viết những lời mắng hắn trên lưng của hắn, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng trước mặt Nghiêm Tiểu Thì không tiện biểu lộ, liền nói:
- Tiểu Thì, lần trước nghe Chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng nói, cô và Mai Hiểu Mộc đang yêu nhau?
Cổ Ngọc vội chen lời:
- Ừ, giữa hai người họ có thỏa thuận, nếu Mai Hiểu Mộc nghiên phát thành công, Tiểu Thì sẽ suy nghĩ chuyện làm bạn gái anh ấy, nếu thất bại, Hiểu Mộc là người thu dọn đồ đạc ra đi, không cần một xu thù lao.
Nghiêm Tiểu Thì cố ra vẻ thoải mái mà cười:
- Chị chỉ là lấy nó để trêu anh ta, quả thực chị cảm thấy Mai Hiểu Mộc tuổi quá nhỏ, không thích hợp với chị, chị lại cảm thấy anh ta hợp với em hơn.
Cổ Ngọc cuống quít xua tay:
- Bỏ đi, em đâu có hợp với anh ta, em không thích kiểu đàn ông đỏm đáng!
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên cười phá lên, dùng tay chỉ vào Hạ Tưởng:
- Chủ tịch Quận Hạ có phải cũng có chút đỏm đáng?
- Nhìn kiểu gì thế?
Cổ Ngọc tức giận bất bình nói:
- Đỏm đáng là người đàn ông có tóc bóng lộn, mặt đánh phấn, thậm chí còn dùng nước hoa, một người đàn ông, không cần phải trang điểm giống như phụ nữ, khiến người ta chịu không nổi. Chủ tịch Quận Hạ cũng còn khá, chị xem tóc anh ấy đen lại sáng, là tóc tự nhiên, mặt anh ấy lại không đánh phấn, càng không dùng nước hoa.
Nghiêm Tiểu Thì vui mừng khôn xiết:
- Làm sao em lại bảo vệ anh ấy như thế, có phải là cùng anh ấy…?
Cổ Ngọc lập tức đỏ mặt, quay người bỏ chạy:
- Nghiêm Tiểu Thì, em không quan tâm đến chị nữa!
Cổ Ngọc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì liền chăm chú nhìn Hạ Tưởng hồi lâu, mới thở dài nhẹ một tiếng:
- Tôi cứ nghĩ anh đàn ông lắm, kiên định lắm, hóa ra cũng chỉ là một tay háo sắc. Lần trước ở trong khách sạn, anh giả vờ giả vịt ngủ đến là ngon, tôi còn cho rằng anh thật có bản lĩnh nghiêm túc, bây giờ mới biết, hóa ra anh cũng chỉ là con mèo trộm thịt sống.
Hạ Tưởng giả bộ hồ đồ:
- Đồng chí Nghiêm Tiểu Thì, cô đang nói gì, sao tôi nghe không hiểu?
- Không hiểu cái đầu quỷ anh ấy! Đừng xem anh bây giờ là Chủ tịch Quận rồi, trong mắt tôi, anh vẫn là một người đàn ông trẻ tuổi.
Nghiêm Tiểu Thì vừa giận vừa cười nói một câu.
Lời nói của Nghiêm Tiểu Thì lại có nghĩa khác, Hạ Tưởng vẫn tiếp tục giả bộ:
- Ý gì vậy? Rốt cuộc là cô đang nói gì thế?
- Đừng cho rằng tôi nhìn không ra giữa anh và Cổ Ngọc có vấn đề.
Nghiêm Tiểu Thì hầm hầm nói:
- Tôi nhìn ra, Cổ Ngọc đã không còn là gái trinh, khẳng định là anh làm.
Hạ Tưởng giật mình:
- Có phải gái trinh cô cũng có thể nhìn ra? Cô thật quá lợi hại rồi… làm sao mà nhận ra được?
- Đừng phá quấy, tôi chỉ muốn hỏi một câu, cho dù có nói thật hay không, dù sao tôi cũng chỉ hỏi một lần, nếu không, tôi không an tâm!
Nghiêm Tiểu Thì cắn chặt môi, lấy hết dũng khí:
- Giữa hai người… ai chủ động?
Hạ Tưởng vốn định điềm nhiên như không làm bộ uống trà, vấn đề mà Nghiêm Tiểu Thì đột ngột đưa ra, khiến hắn thiếu chút nữa thì bị sặc:
- Vấn đề của cô quá riêng tư rồi, thứ lỗi tôi không thể trả lời.
- Tôi lại muốn biết!
Nghiêm Tiểu Thì gần như chơi xỏ, túm lấy cánh tay Hạ Tưởng, lắc đi lắc lại hai cái:
- Nếu là cô ấy chủ động thì còn dễ nói chuyện, nếu là anh chủ động, tôi…
Hạ Tưởng cuối cùng hiểu ra tại sao từ sau khi từ thủ đô trở về, Nghiêm Tiểu Thì rất hờ hững với hắn, hóa ra cô đã nhìn ra quan hệ giữa hắn và Cổ Ngọc có chút đột phá, trong lòng mới nảy sinh bất mãn, nhưng vấn đề là, giữa hắn và Cổ Ngọc có quan hệ cũng được, hoặc ai chủ động cũng xong, đâu có quan hệ gì đến cô ta chứ?
- Là không có quan hệ với tôi.
Nghiêm Tiểu Thì dường như đoán được những suy nghĩ trong lòng Hạ Tưởng, tức giận bất bình nói:
- Tôi chỉ là không phục mà thôi, rõ ràng là chúng ta quen biết trước, rõ ràng là lúc ở khách sạn ở thủ đô, anh có cơ hội để… một ngón tay của anh cũng không đụng đến tôi. Có phải sức hấp dẫn của tôi không giống như Cổ Ngọc? Tôi cảm thấy Cổ Ngọc cho dù có trang nhã hơn tôi một chút, cô ấy cũng không nữ tính như tôi, tôi có chỗ nào không như cô ấy?
Tư duy của phụ nữ thật là kỳ quái, chạm vào cô ta, có lẽ cô ta sẽ luôn nói là làm ô nhục cô ta, không chạm vào cô ta, cô ta lại cảm thấy không đếm xỉa đến sức hấp dẫn của cô ấy, khiến cô ấy mất đi tự tin với sức hấp dẫn của bản thân.
Phụ nữ, tên của em gọi mây của ngày thu.
Hạ Tưởng vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Cô không kém hơn Cổ Ngọc, nên nói, cô và Cổ Ngọc cân sức ngang tài, mỗi người có vẻ đẹp riêng.
- Vậy khi anh trong khách sạn, làm thế nào lại…
Nghiêm Tiểu Thì đánh bạo hỏi một câu.
- …
Hạ Tưởng hết chỗ nói rồi, lá gan của phụ nữ nổi lên, cũng khiến người ta phải sợ hãi, hắn vu vơ mà nói:
- Tuyết thật là lớn, ngày tuyết rơi, thích hợp nhất là ăn lẩu, trong nhà ăn có lẩu than củi không? Ăn lẩu, dùng than đốt vẫn là hợp lý nhất.
Nghiêm Tiểu Thì tức giận đến đỏ cả mặt, nhịn trong chốc lát, bỗng nhiên lại cười:
- Có, căn tin có sư phụ Tứ Xuyên, món tủ của ông ấy chính là lẩu, ăn rồi chỉ biết nói ngon. Anh muốn ăn, tôi sẽ bảo sư phụ đi làm.
- Tốt, tốt, ăn, tại sao không ăn?
Hạ Tưởng vội nói, hắn không muốn Nghiêm Tiểu Thì lại nhắc đến chuyện nam nữ, liền vội chuyển chủ đề
- Lần trước đi Nhị Viện, thế nào mà không nói một câu đã bỏ đi rồi? Lẽ nào chỉ đặc biệt đi thăm lão Tiền thôi sao?
Nghiêm Tiểu Thì đương nhiên biết tâm tư của Hạ Tưởng, liền mang chút uất hận mà nhìn Hạ Tưởng một cái, cũng không nhắc lại chuyện của Cổ Ngọc, liền nói:
- Tôi đi thăm một người bạn học, vừa khéo nghe nói anh cũng có mặt, liền thuận đường qua thăm lão Tiền.
Hạ Tưởng lập tức có được hứng thú:
- Ở Nhị Viện cô có bạn học? Nam hay nữ?
Nghiêm Tiểu Thì hì hì cười:
- Cần anh lo sao?
Nhưng dừng lại một chút, rồi như thật mà trả lời:
- Đương nhiên là bạn học nam, tôi vẫn luôn được các bạn học nam hoan nghênh… sao thế, có chuyện sao?
Hạ Tưởng không để ý đến sự tự yêu mình của Nghiêm Tiểu Thì, mà hỏi nghiêm chỉnh:
- Biết Phan Án không?
- Phan Án? Biết.
Lời của Nghiêm Tiểu Thì vừa nói ra, Hạ Tưởng vui mừng quá đỗi.
- Thân không?
- Bình thường, xã giao chào hỏi thôi, sao thế, có gì cần tôi giúp đỡ, cứ việc nói, tôi đâu phải người ngoài, không cần úp úp mở mở.
Nghiêm Tiểu Thì liếc Hạ Tưởng một cái, rồi nói thêm một câu:
- Tuy trong suy nghĩ của anh, tôi còn kém xa Cổ Ngọc, nhưng trong lòng tôi, anh gần hơn Phạm Tranh, tôi có thể giúp, khẳng định sẽ giúp.
Hạ Tưởng do dự một chút:
- Đề cập đến một chuyện vô cùng quan trọng, tôi lo sẽ có một kết quả không tốt…
- Muốn nói thì nói, không nói ngả nghiêng, phong cách bây giờ, chẳng giống anh,
Nghiêm Tiểu Thì trái lại rất dứt khoát, trực tiếp chẹn họng Hạ Tưởng một câu.
Hạ Tưởng cười:
- Được, cô lợi hại. Sự tình là như thế này… Tôi muốn hiểu rõ một chút về nguyên nhân chính trong cái chết của Khang Thiếu Diệp, bởi vì ông ta chết có chút đột ngột, có chút ly kỳ, tôi nghi ngờ có người đã ngầm nhúng tay vào, Phan Án là bác sĩ chăm sóc chính, khẳng định biết một chút nội tình. Nhưng chuyện này mạng người là trọng, rất khó hỏi ra được điều gì, hơn nữa chỉ là nghi ngờ, không có chút chứng cứ nào…
Nghiêm Tiểu Thì không phải người trong quan trường, nhưng dượng của cô là Phạm Duệ Hằng, cô cũng biết lề lối trên quan trường, hiển nhiên cũng hiểu rõ những gút mắc giữa Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc, còn có ảnh hưởng của bàn tay đen từ phía sau của Khang Thiếu Diệp trong vụ cao ốc Hỏa Thụ, vừa nghe Hạ Tưởng muốn điều tra nguyên nhân chết của Khang Thiếu Diệp, cô lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề:
- Khang Thiếu Diệp vẫn không phải là kẻ chủ mưu thực sự sau bức màn sao?
- Ông ta có phải là kẻ chủ mưu hay không không quan trọng, quan trọng là, nếu như điều tra được cái chết của Khang Thiếu Diệp có nguyên nhân do con người tạo ra, lần theo đầu mối mà tìm, thì ngụ ý là có thể làm!
Hạ Tưởng thấy Nghiêm Tiểu Thì một chút đã thấu, cũng đã nói nhiều thêm vài câu.
- Được, tôi có cách khiến cho Phan Án nói sự thật, anh cứ yên tâm đi, trong vòng ba ngày, sẽ cho anh tin tức chính xác.
Nghiêm Tiểu Thì căm hận những kẻ sau lưng hại Hạ Tưởng, trong thời gian Hạ Tưởng nằm viện, cô ngày đêm lo lắng, vừa không thể như Cổ Ngọc bên cạnh chăm sóc Hạ Tưởng, lại không thể làm được gì cho hắn, luôn cảm thấy không yên trong lòng, bây giờ đã có cơ hội, liền lập tức đồng ý.
Có thể làm chút gì đó cho Hạ Tưởng, cô cảm thấy cách Hạ Tưởng không quá xa, Hạ Tưởng cũng sẽ không xa lánh cô.
Hạ Tưởng thấy Nghiêm Tiểu Thì nói rất chắc chắn, không khỏi từ trên xuống dưới mà quan sát cô vài lần.
Nghiêm Tiểu Thì thân trên mặc chiếc áo lông màu đỏ nhạt, áo lông quá mông, ở giữa có thắt lưng, hiện rõ những đường cong lạ thường. Bên dưới là quần bò bó sát, dưới chân là đôi giày boot…cả người hiện lên vẻ duyên dáng yêu kiều, có dáng người ấn tượng, khiến người ta vừa nhìn vào, sẽ quyến luyến khó rời.
Nghiêm Tiểu Thì bị ánh mắt đàn ông của Hạ Tưởng quan sát một cách không tự nhiên, quở mắng nói:
- Nhìn gì mà nhìn? Đâu phải là chưa nhìn thấy bao giờ!
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Tôi đang nghĩ, tôi nhờ cô giúp đỡ, cô dù sao cũng đừng dùng mỹ nhân kế…
Nghiêm Tiểu Thì che miệng cười:
- Sao, sợ tôi chịu thiệt?
- Không phải, tôi chỉ không muốn được lợi cho Phan Án.
- Hừ, người muốn chiếm tôi làm lợi nhiều rồi, không có một nghìn cũng có tám trăm, còn chưa thấy một kẻ đắc thủ.
Nghiêm Tiểu Thì khí thế mà nói một câu, sau đó lại oán hận mà nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Đáng tiếc là…
Hạ Tưởng vội ngắt lời cô:
- Lẩu, lẩu than củi, bây giờ nổi lửa nhé, nếu không thì muộn rồi.
Nghiêm Tiểu Thì còn muốn nói gì đó, Cổ Ngọc đi từ ngoài vào, vừa đi trong tuyết, hai gò má của Cổ Ngọc ửng hồng, lại mặc bộ quần áo lông màu đỏ sẫm, bên trên bám đầy hoa tuyết, giống như mai đỏ ngâm mình trong tuyết, càng thấy rõ người đẹp hơn tuyết, kiều diễm ngất ngây lòng người.
Cổ Ngọc không chú ý tới trong phòng có chút bầu không khí ấm áp, vừa vào đã lớn tiếng nói:
- Tuyết rơi to quá, những cánh đồng bên ngoài đã biến thành màu trắng hết rồi, rất đẹp, lát nữa chơi ném tuyết, khẳng định sẽ rất vui. Đúng rồi, em đã bảo sư phụ nhà bếp chuẩn bị lẩu rồi, lẩu than củi, anh khẳng định sẽ thích ăn.
Nghiêm Tiểu Thì sắc mặt lập tức biến lạnh, vốn là vẻ mặt tươi cười tức khắc trở thành lạnh như băng, nhẹ nhàng mà thốt ra một câu:
- Thật là —— thân vô thải phượng song phi cánh ( trên người không có đôi cánh phượng hoàng có thể bay).
Cổ Ngọc trong phút chốc không phản tỉnh được ý vị, hỏi:
- Thơ của ai vậy?
Hạ Tưởng đương nhiên biết dụng ý của Nghiêm Tiểu Thì là ở câu thứ hai —— tâm hữu linh tê nhất điểm thông (tâm hồn lại giống như sừng tê giác, có một đường trắng có thể kết nối). hắn cũng không nói ra, ha ha cười:
- Đi, đi ăn lẩu. Trời lạnh đến đóng băng, lại có tuyết rơi, uống rượu, hát hò, ăn lẩu, chuyện đẹp của đời người.
- Là chút thu hoạch này sao?
Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì đồng thanh nói.
Hạ Tưởng bị hai người đẹp coi rẻ, nhưng một chút cũng không cảm thấy oan uổng, quả thực là hắn cảm thấy thu hoạch của hắn không hề nhỏ, tiền hô hậu ủng, lại có hai người đẹp làm bạn, uống rượu, ca hát, rượu xong lại ra đạp tuyết tìm mai, chẳng lẽ lại không phải là chuyện vui của đời người?
…
Sau trận tuyết lớn, sông Hạ Mã đã kết thành một lớp băng dày, đã có người vì đó mà hứng thú, muốn đi trượt băng. Thành phố Yến không lạnh đến thấu xương như thành phố của Đông Bắc, vì băng dày, kết rất rắn chắc, có thể chịu lực. Bây giờ tuy rét lạnh, nhưng không phải giữa mùa đông, vẫn còn một số chỗ băng mỏng, dễ xảy ra chuyện, Hạ Tưởng đã sai người dựng một cái biển gỗ cảnh báo bên bờ sông, nghiêm cấm không được xuống sông trượt băng.
Cho dù có cảnh báo, vẫn có người xem như không thấy, vẫn cứ xuống sông, kết quả là đã xảy ra chuyện, rơi xuống hố băng, thiếu chút nữa thì chết đuối. May mắn là có công nhân ở cao ốc Hỏa Thụ phát hiện kịp thời, dùng tấm ván gỗ đặt lên băng, và cứu được người.
Mượn hành động cứu người này, Hạ Tưởng để cho Ngô Cảng trên danh nghĩa là Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, tiến hành cao điệu khen ngợi công nhân của cao ốc Hỏa Thụ, và cũng thông báo biểu dương với Trần Cẩm Minh, tán dương ông ta là một nhà doanh nghiệp tư nhân ưu tú, vì xây dựng kinh tế quận Hạ Mã, đã làm nên những cống hiến tuyệt vời.
Người sáng suốt hiển nhiên có thể nhìn ra, Hạ Tưởng mượn cơ hội vì chính danh của Trần Cẩm Minh, vì định tính của cao ốc Hỏa Thụ, là để giáng đòn lên Bạch Chiến Mặc.
Bạch Chiến Mặc bất đắc dĩ, chỉ biết cắn răng chịu nhịn, ai khiến ông ta mọi chuyện đều sai trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ? Hạ Tưởng đang tuyên chiến, đang nhắc lại chuyện cũ, là không muốn để người khác quên bản thân ông ta đang phải chịu một hình phạt!
Bạch Chiến Mặc hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hình như tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, chăm chú nhìn Hạ Tưởng chào hỏi, cũng không biết ai mở đầu, lớn giọng nói:
- Xin chào Chủ tịch Quận Hạ!
Kết quả tất cả mọi người đều nhất loạt đồng thanh, rung trời chuyển đất và hô lên một tiếng:
- Xin chào Chủ tịch Quận Hạ!
Khắp công trình của nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, không dưới 200 công nhân, 200 người cùng nhau hò hét kêu lên, cảnh vật xung quanh lại khá là yên tĩnh, nghe giống như đất lở núi sụp.
Nghiêm Tiểu Thì giật mình, cô đi đôi giày cao gót, chân bị trượt, nhất thời không thể đứng vững, trực tiếp bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng còn chưa kịp đỡ Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc liền giơ tay kéo Nghiêm Tiểu Thì lại, không hài lòng nói:
- Không có ai xô chị, sao tự nhiên lại bị ngã? Phía trước có em, phía sau có Mai Hiểu Mộc, đều không ngã, làm sao cứ phải ngã vào người anh ấy?
Nghiêm Tiểu Thì bỗng chốc đỏ mặt xấu hổ, không nói gì, chỉ hờn giận mà nhìn Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng không để ý tới mưu mẹo giữa Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì, hắn cũng bị sự nhiệt tình của công nhân làm cho giật mình, sau đó vẻ mặt tươi cười vẫy tay chào lại họ:
- Các anh em vất vả rồi! Phải nhớ, an toàn thứ nhất, chất lượng thứ nhất, kỳ hạn công trình thứ hai, về phần uống rượu ca hát nói chuyện vui, thì dành cho phần sau. An toàn, nhất định phải chú ý an toàn, ai xảy ra chuyện, tôi không chỉ không biểu dương người đó, mà còn phê bình, sẽ khiến người đó đi khắp các công trình của quận Hạ Mã một chuyến, để người đó nói cho tất cả mọi người biết chuyện đáng xấu hổ của anh ta, để anh ta nếm mùi vị bị người khác chê cười.
- Ha ha ha.
Sự phê bình và đe dọa nửa thật nửa giả của Hạ Tưởng, làm cho đám công nhân được một trận cười lớn.
Tới văn phòng làm việc, Hạ Tưởng nghe Nghiêm Tiểu Thì báo cáo một chút tiến độ của công trình, bây giờ công trình đã hoàn thành được 1/3, vào thời gian năm mới, có lẽ có thể hoàn thành được một nửa lượng công trình. Tiến độ chậm nhất trong toàn khu vực nhà máy là văn phòng làm việc và phòng thí nghiệm, việc xây dựng ký túc xá công nhân viên và căn tin cùng với nhà xưởng, tiến độ nhanh, kì hạn của công trình ngắn, vì độ khó của kỹ thuật thấp.
Trên cơ bản có thể khẳng định, sang mùa xuân sang năm, khoảng trước tháng 5, nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì có thể sản xuất loạt vật liệu xây dựng kiểu mới đầu tiên. Đương nhiên, không phải là vật liệu xây dựng quá mới quá hiện đại, mà là một loại thủy tinh cách nhiệt có kỹ thuật có sẵn có thể là nhóm vật liệu xây dựng tham khảo. Những vật liệu xây dựng có kỹ thuật độc quyền với loại hình kiểu mới, tạm thời vẫn chưa thể sản xuất, nếu Mai Hiểu Mộc nghiên phát không thành công, thì cần thiết phải đặt mua độc quyền sáng chế.
Mai Hiểu Mộc nghe ra ý không tín nhiệm đối với y trong lời nói của Nghiêm Tiểu Thì, không phục mà nói:
- Tổng giám đốc Nghiêm, tôi dám bảo đảm đến trước mùa hè sang năm, nghiên cứu chế tạo thành công hai ba loại vật liệu xây dựng kiểu mới, và hoàn toàn có đủ điều kiện sản xuất.
Nghiêm Tiểu Thì thản nhiên nhìn Mai Hiểu Mộc:
- Lời nói khoác ai cũng có thể nói, đưa ra được thành quả nghiên cứu khoa học hãy nói, nếu tới khi đó chẳng có gì dùng được, đừng trách tôi không khách khí sẽ mời anh rời khỏi.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương đứng đằng sau Hạ Tưởng, lén lút cười, họ đều nhận ra hai bà tổng xinh đẹp trẻ trung, đều có những đặc sắc riêng, đều có tính cách. Ánh mắt của Mai Hiểu Mộc luôn luôn không rời khỏi Nghiêm Tiểu Thì, mà sự lạnh nhạt của Nghiêm Tiểu Thì đối với y, bọn họ đều có thể đoán ra là đang có chuyện gì.
Mai Hiểu Mộc dường như đã bị Nghiêm Tiểu Thì đả kích mạnh, sắc mặt không đổi, trấn tĩnh nói:
- Tổng giám đốc Nghiêm cũng đừng xem thường người khác thế, bản lĩnh của tôi không phải lớn lắm, nhưng du học mấy năm, cũng học được vài thứ, đến lúc đó đợi tôi đưa ra thành quả khoa học, hi vọng Tổng giám đốc Nghiêm sẽ cho tôi một sự tôn trọng cần có.
Nghiêm Tiểu Thì hừ một tiếng, không nói gì.
Hạ Tưởng chợt nhớ lại chuyện yêu đương của Nghiêm Tiểu Thì mà lần trước Phạm Duệ Hằng từng nói, giữa Nghiêm Tiểu Thì và Mai Hiểu Mộc đừng nói đến chuyện yêu đương, đến cả thiện cảm cơ bản cũng chưa xây dựng được, họ muốn đến với nhau, vẫn còn một con đường khá dài phải đi. Nguyện vọng của Phạm Duệ Hằng muốn nhờ đến đám hỏi của Nghiêm Tiểu Thì và Mai gia, trong thời gian ngắn sẽ khó mà thực hiện được.
Mai Hiểu Mộc đề xuất mời Hạ Tưởng thị sát công trường phòng thí nghiệm, Hạ Tưởng chưa kịp mở lời, Kim Hồng Tâm nói:
- Tuyết to quá, đợi tuyết ngừng rơi hãy mời lãnh đạo đi.
Hạ Tưởng không ừ hữ tỏ rõ thái độ, suy nghĩ rồi nói:
- Hồng Tâm, Vĩ Cương, hai người đưa Thiên Vũ ra ngoài vòng quanh chút, tôi chỉ xem trên bản đồ là được rồi.
Hắn không phải sợ tuyết lớn đường trơn, chủ yếu là hắn đã nhìn thấy nhiều công trình thi công rồi, trong mắt hắn không có chỗ nào đáng thị sát, ở trong văn phòng xem bản đồ, chủ yếu là cùng Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc thảo luận một chút triển vọng của vật liệu xây dựng kiểu mới mới là quan trọng.
Trần Thiên Vũ liền đi cùng Kim Hồng Tâm, Triều Vĩ Cương, dưới sự đi cùng của Mai Hiểu Mộc, đội tuyết thị sát. Hạ Tưởng ngồi trong phòng ấm như mùa xuân, uống trà thơm, bên cạnh có hai người đẹp làm bạn, lại nhìn bên ngoài cửa sổ bông tuyết khắp trời, dường như tất cả giữa trời và đất đều đã đi xa, chỉ lưu lại cảnh đẹp vô biên trước mắt.
Nhưng tâm tư Hạ Tưởng lại không để lên sự ngắm tuyết thưởng trà, hắn nhìn bản đồ quy hoạch vài lần, rồi chi tiết nhìn vào bản đồ thi công, còn chỉ ra vài chỗ sai sót, thái độ làm việc chăm chú, khiến Cổ Ngọc có chút không vừa lòng.
Cổ Ngọc từ sau lần bị đẩy ngã lần trước, hôm nay là lần đầu tiên gặp Hạ Tưởng. Cô còn cho rằng vừa trông thấy Hạ Tưởng sẽ đỏ mặt, xấu hổ, không ngờ trông thấy bộ dạng trang nghiêm của hắn, lại thầm cảm thấy buồn cười, sự xấu hổ trong lòng tất cả đã biến mất, chỉ dư lại một chút ký ức ngọt ngào.
Còn có một chút kỳ vọng nho nhỏ.
Cô đứng sau Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng nhìn đăm đăm vào bản đồ không rời, trong lòng lại oán trách hắn thật biết giả bộ, đến đã nửa ngày rồi, một lời nói hỏi thăm cũng không có, không xem cô là Cổ Ngọc, xem cô là Tổng giám đốc Cổ, đã khiến cô không hiểu ra sao mà có chút giận dỗi. Cô liền lặng lẽ tiến lên trước một chút, giơ một ngón tay ra, nhân lúc Nghiêm Tiểu Thì không chuẩn bị, viết chữ lên lưng Hạ Tưởng.
- Đồ xấu xa?
Hạ Tưởng cảm thấy được cô đang viết những lời mắng hắn trên lưng của hắn, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng trước mặt Nghiêm Tiểu Thì không tiện biểu lộ, liền nói:
- Tiểu Thì, lần trước nghe Chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng nói, cô và Mai Hiểu Mộc đang yêu nhau?
Cổ Ngọc vội chen lời:
- Ừ, giữa hai người họ có thỏa thuận, nếu Mai Hiểu Mộc nghiên phát thành công, Tiểu Thì sẽ suy nghĩ chuyện làm bạn gái anh ấy, nếu thất bại, Hiểu Mộc là người thu dọn đồ đạc ra đi, không cần một xu thù lao.
Nghiêm Tiểu Thì cố ra vẻ thoải mái mà cười:
- Chị chỉ là lấy nó để trêu anh ta, quả thực chị cảm thấy Mai Hiểu Mộc tuổi quá nhỏ, không thích hợp với chị, chị lại cảm thấy anh ta hợp với em hơn.
Cổ Ngọc cuống quít xua tay:
- Bỏ đi, em đâu có hợp với anh ta, em không thích kiểu đàn ông đỏm đáng!
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên cười phá lên, dùng tay chỉ vào Hạ Tưởng:
- Chủ tịch Quận Hạ có phải cũng có chút đỏm đáng?
- Nhìn kiểu gì thế?
Cổ Ngọc tức giận bất bình nói:
- Đỏm đáng là người đàn ông có tóc bóng lộn, mặt đánh phấn, thậm chí còn dùng nước hoa, một người đàn ông, không cần phải trang điểm giống như phụ nữ, khiến người ta chịu không nổi. Chủ tịch Quận Hạ cũng còn khá, chị xem tóc anh ấy đen lại sáng, là tóc tự nhiên, mặt anh ấy lại không đánh phấn, càng không dùng nước hoa.
Nghiêm Tiểu Thì vui mừng khôn xiết:
- Làm sao em lại bảo vệ anh ấy như thế, có phải là cùng anh ấy…?
Cổ Ngọc lập tức đỏ mặt, quay người bỏ chạy:
- Nghiêm Tiểu Thì, em không quan tâm đến chị nữa!
Cổ Ngọc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì liền chăm chú nhìn Hạ Tưởng hồi lâu, mới thở dài nhẹ một tiếng:
- Tôi cứ nghĩ anh đàn ông lắm, kiên định lắm, hóa ra cũng chỉ là một tay háo sắc. Lần trước ở trong khách sạn, anh giả vờ giả vịt ngủ đến là ngon, tôi còn cho rằng anh thật có bản lĩnh nghiêm túc, bây giờ mới biết, hóa ra anh cũng chỉ là con mèo trộm thịt sống.
Hạ Tưởng giả bộ hồ đồ:
- Đồng chí Nghiêm Tiểu Thì, cô đang nói gì, sao tôi nghe không hiểu?
- Không hiểu cái đầu quỷ anh ấy! Đừng xem anh bây giờ là Chủ tịch Quận rồi, trong mắt tôi, anh vẫn là một người đàn ông trẻ tuổi.
Nghiêm Tiểu Thì vừa giận vừa cười nói một câu.
Lời nói của Nghiêm Tiểu Thì lại có nghĩa khác, Hạ Tưởng vẫn tiếp tục giả bộ:
- Ý gì vậy? Rốt cuộc là cô đang nói gì thế?
- Đừng cho rằng tôi nhìn không ra giữa anh và Cổ Ngọc có vấn đề.
Nghiêm Tiểu Thì hầm hầm nói:
- Tôi nhìn ra, Cổ Ngọc đã không còn là gái trinh, khẳng định là anh làm.
Hạ Tưởng giật mình:
- Có phải gái trinh cô cũng có thể nhìn ra? Cô thật quá lợi hại rồi… làm sao mà nhận ra được?
- Đừng phá quấy, tôi chỉ muốn hỏi một câu, cho dù có nói thật hay không, dù sao tôi cũng chỉ hỏi một lần, nếu không, tôi không an tâm!
Nghiêm Tiểu Thì cắn chặt môi, lấy hết dũng khí:
- Giữa hai người… ai chủ động?
Hạ Tưởng vốn định điềm nhiên như không làm bộ uống trà, vấn đề mà Nghiêm Tiểu Thì đột ngột đưa ra, khiến hắn thiếu chút nữa thì bị sặc:
- Vấn đề của cô quá riêng tư rồi, thứ lỗi tôi không thể trả lời.
- Tôi lại muốn biết!
Nghiêm Tiểu Thì gần như chơi xỏ, túm lấy cánh tay Hạ Tưởng, lắc đi lắc lại hai cái:
- Nếu là cô ấy chủ động thì còn dễ nói chuyện, nếu là anh chủ động, tôi…
Hạ Tưởng cuối cùng hiểu ra tại sao từ sau khi từ thủ đô trở về, Nghiêm Tiểu Thì rất hờ hững với hắn, hóa ra cô đã nhìn ra quan hệ giữa hắn và Cổ Ngọc có chút đột phá, trong lòng mới nảy sinh bất mãn, nhưng vấn đề là, giữa hắn và Cổ Ngọc có quan hệ cũng được, hoặc ai chủ động cũng xong, đâu có quan hệ gì đến cô ta chứ?
- Là không có quan hệ với tôi.
Nghiêm Tiểu Thì dường như đoán được những suy nghĩ trong lòng Hạ Tưởng, tức giận bất bình nói:
- Tôi chỉ là không phục mà thôi, rõ ràng là chúng ta quen biết trước, rõ ràng là lúc ở khách sạn ở thủ đô, anh có cơ hội để… một ngón tay của anh cũng không đụng đến tôi. Có phải sức hấp dẫn của tôi không giống như Cổ Ngọc? Tôi cảm thấy Cổ Ngọc cho dù có trang nhã hơn tôi một chút, cô ấy cũng không nữ tính như tôi, tôi có chỗ nào không như cô ấy?
Tư duy của phụ nữ thật là kỳ quái, chạm vào cô ta, có lẽ cô ta sẽ luôn nói là làm ô nhục cô ta, không chạm vào cô ta, cô ta lại cảm thấy không đếm xỉa đến sức hấp dẫn của cô ấy, khiến cô ấy mất đi tự tin với sức hấp dẫn của bản thân.
Phụ nữ, tên của em gọi mây của ngày thu.
Hạ Tưởng vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Cô không kém hơn Cổ Ngọc, nên nói, cô và Cổ Ngọc cân sức ngang tài, mỗi người có vẻ đẹp riêng.
- Vậy khi anh trong khách sạn, làm thế nào lại…
Nghiêm Tiểu Thì đánh bạo hỏi một câu.
- …
Hạ Tưởng hết chỗ nói rồi, lá gan của phụ nữ nổi lên, cũng khiến người ta phải sợ hãi, hắn vu vơ mà nói:
- Tuyết thật là lớn, ngày tuyết rơi, thích hợp nhất là ăn lẩu, trong nhà ăn có lẩu than củi không? Ăn lẩu, dùng than đốt vẫn là hợp lý nhất.
Nghiêm Tiểu Thì tức giận đến đỏ cả mặt, nhịn trong chốc lát, bỗng nhiên lại cười:
- Có, căn tin có sư phụ Tứ Xuyên, món tủ của ông ấy chính là lẩu, ăn rồi chỉ biết nói ngon. Anh muốn ăn, tôi sẽ bảo sư phụ đi làm.
- Tốt, tốt, ăn, tại sao không ăn?
Hạ Tưởng vội nói, hắn không muốn Nghiêm Tiểu Thì lại nhắc đến chuyện nam nữ, liền vội chuyển chủ đề
- Lần trước đi Nhị Viện, thế nào mà không nói một câu đã bỏ đi rồi? Lẽ nào chỉ đặc biệt đi thăm lão Tiền thôi sao?
Nghiêm Tiểu Thì đương nhiên biết tâm tư của Hạ Tưởng, liền mang chút uất hận mà nhìn Hạ Tưởng một cái, cũng không nhắc lại chuyện của Cổ Ngọc, liền nói:
- Tôi đi thăm một người bạn học, vừa khéo nghe nói anh cũng có mặt, liền thuận đường qua thăm lão Tiền.
Hạ Tưởng lập tức có được hứng thú:
- Ở Nhị Viện cô có bạn học? Nam hay nữ?
Nghiêm Tiểu Thì hì hì cười:
- Cần anh lo sao?
Nhưng dừng lại một chút, rồi như thật mà trả lời:
- Đương nhiên là bạn học nam, tôi vẫn luôn được các bạn học nam hoan nghênh… sao thế, có chuyện sao?
Hạ Tưởng không để ý đến sự tự yêu mình của Nghiêm Tiểu Thì, mà hỏi nghiêm chỉnh:
- Biết Phan Án không?
- Phan Án? Biết.
Lời của Nghiêm Tiểu Thì vừa nói ra, Hạ Tưởng vui mừng quá đỗi.
- Thân không?
- Bình thường, xã giao chào hỏi thôi, sao thế, có gì cần tôi giúp đỡ, cứ việc nói, tôi đâu phải người ngoài, không cần úp úp mở mở.
Nghiêm Tiểu Thì liếc Hạ Tưởng một cái, rồi nói thêm một câu:
- Tuy trong suy nghĩ của anh, tôi còn kém xa Cổ Ngọc, nhưng trong lòng tôi, anh gần hơn Phạm Tranh, tôi có thể giúp, khẳng định sẽ giúp.
Hạ Tưởng do dự một chút:
- Đề cập đến một chuyện vô cùng quan trọng, tôi lo sẽ có một kết quả không tốt…
- Muốn nói thì nói, không nói ngả nghiêng, phong cách bây giờ, chẳng giống anh,
Nghiêm Tiểu Thì trái lại rất dứt khoát, trực tiếp chẹn họng Hạ Tưởng một câu.
Hạ Tưởng cười:
- Được, cô lợi hại. Sự tình là như thế này… Tôi muốn hiểu rõ một chút về nguyên nhân chính trong cái chết của Khang Thiếu Diệp, bởi vì ông ta chết có chút đột ngột, có chút ly kỳ, tôi nghi ngờ có người đã ngầm nhúng tay vào, Phan Án là bác sĩ chăm sóc chính, khẳng định biết một chút nội tình. Nhưng chuyện này mạng người là trọng, rất khó hỏi ra được điều gì, hơn nữa chỉ là nghi ngờ, không có chút chứng cứ nào…
Nghiêm Tiểu Thì không phải người trong quan trường, nhưng dượng của cô là Phạm Duệ Hằng, cô cũng biết lề lối trên quan trường, hiển nhiên cũng hiểu rõ những gút mắc giữa Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc, còn có ảnh hưởng của bàn tay đen từ phía sau của Khang Thiếu Diệp trong vụ cao ốc Hỏa Thụ, vừa nghe Hạ Tưởng muốn điều tra nguyên nhân chết của Khang Thiếu Diệp, cô lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề:
- Khang Thiếu Diệp vẫn không phải là kẻ chủ mưu thực sự sau bức màn sao?
- Ông ta có phải là kẻ chủ mưu hay không không quan trọng, quan trọng là, nếu như điều tra được cái chết của Khang Thiếu Diệp có nguyên nhân do con người tạo ra, lần theo đầu mối mà tìm, thì ngụ ý là có thể làm!
Hạ Tưởng thấy Nghiêm Tiểu Thì một chút đã thấu, cũng đã nói nhiều thêm vài câu.
- Được, tôi có cách khiến cho Phan Án nói sự thật, anh cứ yên tâm đi, trong vòng ba ngày, sẽ cho anh tin tức chính xác.
Nghiêm Tiểu Thì căm hận những kẻ sau lưng hại Hạ Tưởng, trong thời gian Hạ Tưởng nằm viện, cô ngày đêm lo lắng, vừa không thể như Cổ Ngọc bên cạnh chăm sóc Hạ Tưởng, lại không thể làm được gì cho hắn, luôn cảm thấy không yên trong lòng, bây giờ đã có cơ hội, liền lập tức đồng ý.
Có thể làm chút gì đó cho Hạ Tưởng, cô cảm thấy cách Hạ Tưởng không quá xa, Hạ Tưởng cũng sẽ không xa lánh cô.
Hạ Tưởng thấy Nghiêm Tiểu Thì nói rất chắc chắn, không khỏi từ trên xuống dưới mà quan sát cô vài lần.
Nghiêm Tiểu Thì thân trên mặc chiếc áo lông màu đỏ nhạt, áo lông quá mông, ở giữa có thắt lưng, hiện rõ những đường cong lạ thường. Bên dưới là quần bò bó sát, dưới chân là đôi giày boot…cả người hiện lên vẻ duyên dáng yêu kiều, có dáng người ấn tượng, khiến người ta vừa nhìn vào, sẽ quyến luyến khó rời.
Nghiêm Tiểu Thì bị ánh mắt đàn ông của Hạ Tưởng quan sát một cách không tự nhiên, quở mắng nói:
- Nhìn gì mà nhìn? Đâu phải là chưa nhìn thấy bao giờ!
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Tôi đang nghĩ, tôi nhờ cô giúp đỡ, cô dù sao cũng đừng dùng mỹ nhân kế…
Nghiêm Tiểu Thì che miệng cười:
- Sao, sợ tôi chịu thiệt?
- Không phải, tôi chỉ không muốn được lợi cho Phan Án.
- Hừ, người muốn chiếm tôi làm lợi nhiều rồi, không có một nghìn cũng có tám trăm, còn chưa thấy một kẻ đắc thủ.
Nghiêm Tiểu Thì khí thế mà nói một câu, sau đó lại oán hận mà nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Đáng tiếc là…
Hạ Tưởng vội ngắt lời cô:
- Lẩu, lẩu than củi, bây giờ nổi lửa nhé, nếu không thì muộn rồi.
Nghiêm Tiểu Thì còn muốn nói gì đó, Cổ Ngọc đi từ ngoài vào, vừa đi trong tuyết, hai gò má của Cổ Ngọc ửng hồng, lại mặc bộ quần áo lông màu đỏ sẫm, bên trên bám đầy hoa tuyết, giống như mai đỏ ngâm mình trong tuyết, càng thấy rõ người đẹp hơn tuyết, kiều diễm ngất ngây lòng người.
Cổ Ngọc không chú ý tới trong phòng có chút bầu không khí ấm áp, vừa vào đã lớn tiếng nói:
- Tuyết rơi to quá, những cánh đồng bên ngoài đã biến thành màu trắng hết rồi, rất đẹp, lát nữa chơi ném tuyết, khẳng định sẽ rất vui. Đúng rồi, em đã bảo sư phụ nhà bếp chuẩn bị lẩu rồi, lẩu than củi, anh khẳng định sẽ thích ăn.
Nghiêm Tiểu Thì sắc mặt lập tức biến lạnh, vốn là vẻ mặt tươi cười tức khắc trở thành lạnh như băng, nhẹ nhàng mà thốt ra một câu:
- Thật là —— thân vô thải phượng song phi cánh ( trên người không có đôi cánh phượng hoàng có thể bay).
Cổ Ngọc trong phút chốc không phản tỉnh được ý vị, hỏi:
- Thơ của ai vậy?
Hạ Tưởng đương nhiên biết dụng ý của Nghiêm Tiểu Thì là ở câu thứ hai —— tâm hữu linh tê nhất điểm thông (tâm hồn lại giống như sừng tê giác, có một đường trắng có thể kết nối). hắn cũng không nói ra, ha ha cười:
- Đi, đi ăn lẩu. Trời lạnh đến đóng băng, lại có tuyết rơi, uống rượu, hát hò, ăn lẩu, chuyện đẹp của đời người.
- Là chút thu hoạch này sao?
Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì đồng thanh nói.
Hạ Tưởng bị hai người đẹp coi rẻ, nhưng một chút cũng không cảm thấy oan uổng, quả thực là hắn cảm thấy thu hoạch của hắn không hề nhỏ, tiền hô hậu ủng, lại có hai người đẹp làm bạn, uống rượu, ca hát, rượu xong lại ra đạp tuyết tìm mai, chẳng lẽ lại không phải là chuyện vui của đời người?
…
Sau trận tuyết lớn, sông Hạ Mã đã kết thành một lớp băng dày, đã có người vì đó mà hứng thú, muốn đi trượt băng. Thành phố Yến không lạnh đến thấu xương như thành phố của Đông Bắc, vì băng dày, kết rất rắn chắc, có thể chịu lực. Bây giờ tuy rét lạnh, nhưng không phải giữa mùa đông, vẫn còn một số chỗ băng mỏng, dễ xảy ra chuyện, Hạ Tưởng đã sai người dựng một cái biển gỗ cảnh báo bên bờ sông, nghiêm cấm không được xuống sông trượt băng.
Cho dù có cảnh báo, vẫn có người xem như không thấy, vẫn cứ xuống sông, kết quả là đã xảy ra chuyện, rơi xuống hố băng, thiếu chút nữa thì chết đuối. May mắn là có công nhân ở cao ốc Hỏa Thụ phát hiện kịp thời, dùng tấm ván gỗ đặt lên băng, và cứu được người.
Mượn hành động cứu người này, Hạ Tưởng để cho Ngô Cảng trên danh nghĩa là Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, tiến hành cao điệu khen ngợi công nhân của cao ốc Hỏa Thụ, và cũng thông báo biểu dương với Trần Cẩm Minh, tán dương ông ta là một nhà doanh nghiệp tư nhân ưu tú, vì xây dựng kinh tế quận Hạ Mã, đã làm nên những cống hiến tuyệt vời.
Người sáng suốt hiển nhiên có thể nhìn ra, Hạ Tưởng mượn cơ hội vì chính danh của Trần Cẩm Minh, vì định tính của cao ốc Hỏa Thụ, là để giáng đòn lên Bạch Chiến Mặc.
Bạch Chiến Mặc bất đắc dĩ, chỉ biết cắn răng chịu nhịn, ai khiến ông ta mọi chuyện đều sai trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ? Hạ Tưởng đang tuyên chiến, đang nhắc lại chuyện cũ, là không muốn để người khác quên bản thân ông ta đang phải chịu một hình phạt!
Bạch Chiến Mặc hận đến nghiến răng nghiến lợi.
/2185
|