Vốn là Lưu Nhất Cửu đã sắp xếp và thẩm vấn, tra ra được chân tướng Hà Trạch Lâm tự sát chẳng những liên luỵ tới Phó chủ tịch huyện Chu Hàn Giang, ngay cả Trương Hoà Hưng cũng dính dáng tới.
Khi Lưu Phong Thanh hỏi Chu Hàn Giang, vốn tưởng rằng Chu Hàn Giang là Phó chủ tịch huyện, có nhiều kinh nghiệm ứng phó với Uỷ ban Kỷ luật. Không ngờ sau khi hai người gặp mặt, Chu Hàn Giang liền nộp súng đầu hàng, giải thích lại toàn bộ sự thật.
Chu Hàn Giang giải thích không việc gì, y khai thẳng nhân vật quan trọng của Đông y Thiên Trạch – phó tổng giám đốc Ngô Giang Lãnh.
Ngô Giang Lãnh là một trong những nhân vật nòng cốt của Khâu gia. Tuy rằng chỉ là nhân vật chủ chốt về kinh tế, không phải nhân vật nòng cốt chính trị, nhưng Ngô Giang Lãnh cũng bị liên luỵ, thì thực sự đụng chạm đến lợi ích chính của Khâu gia.
Tình thế nghiêm trọng.
Lưu Nhất Cửu ngay lập tức mời Ngô Giang Lãnh phối hợp điều tra, bởi vì Ngô Giang Lãnh đã liên quan tới tội phạm kinh tế. Ngô Giang Lãnh chỉ có thể thuận theo mà phối hợp, nhưng gã đồng thời gọi điện cho Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong trong khoảng thời gian ngắn nhận được ba tin tức xấu, ông ta gần như muốn phát điên.
Vốn biết được khó giữ được Biện Hữu Thuỷ, cũng đã khiến ông ta cảm giác thất bại sâu sắc. Bởi rằng Biện Hữu Thuỷ vì bảo vệ hỗ trợ sự phát triển của Đông y Thiên Trạch, quả thật làm ra không ít chuyện. Sinh mạng chính trị của y kết thúc, có nghĩa là quyền uy của Khâu gia ở thành uỷ Thiên Trạch cũng không đủ sức ảnh hưởng.
Tin xấu thứ hai khiến cho ông ta giận dữ, Phó gia đã có phương pháp phản đòn, không ngờ cũng chuẩn bị đầu tư sản xuất công nghiệp thuốc Đông y ở Thiên Trạch. Hơn nữa còn vào thời cơ đặc biệt nhạy cảm này. Ông ta biết nhà họ Phó rất am hiểu thủ đoạn đầu cơ trục lợi lại muốn phát huy.
Tin xấu thứ ba chính là Ngô Giang Lãnh bị vụ án liên luỵ. Ngô Giang Lãnh có đóng góp khía cạnh kinh tế, là nhân vật chủ chốt của Khâu gia ở Đông y Thiên Trạch. Y nếu mà bị bắt sẽ là thiệt hại lớn nhất của nhà họ Khâu.
Liên tiếp các tin tức xấu làm cho Khâu Tự Phong nóng nảy bất an, gần như muốn nhảy dựng lên. Thận trọng suy nghĩ, ba tin xấu này kỳ thực đều là từ một sự kiện gây nên –vi phạm quy định đất đai, mà đấu tranh xung quanh việc vi phạm quy định đất đai chỉ có một nhân vật mấu chốt, chính là Hạ Tưởng. Lại nghĩ, nếu Hạ Tưởng có lập trường hơi nghiêng về ông ta một chút, thể nào cũng sẽ không nảy sinh ra cục diện không thể vãn hồi hiện tại?
Đều là Hạ Tưởng không nể mặt. Lẽ nào trong mắt hắn lợi ích nhà họ Khâu còn không bằng một đám nông dân? Không, Hạ Tưởng khẳng định không phải thực sự đứng về phía lập trường nhân dân. Hắn hoặc là chịu sự sai khiến của nhà họ Ngô, hoặc là bị nhà họ Phó mua chuộc. Hắn khẳng định là đầy tớ phục vụ của một nhà nào đó.
Khâu Tự Phong có lẽ không kìm được gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.
- Thị trưởng Hạ, sự việc lộn xộn đến mức không thể vãn hồi, cậu mới bằng lòng thu tay lại sao? Tôi và cậu biết nhau thời gian không ngắn, hiện tại sao lại như người dưng nước lã?
Hạ Tưởng vừa mới nghe Bành Vân Phong báo cáo tiến triển vụ án huyện Bào Mã, đúng lúc Khâu Tự Phong lại gọi điện tới, cũng chứng tỏ Khâu Tự Phong quả thật sốt ruột.
Hơi trầm ngâm, Hạ Tưởng nói vài câu tận đáy lòng:
- Anh Tự Phong, thời gian chúng ta biết nhau quả thực không ngắn, tôi cũng luôn luôn xem anh là một người bạn thâm giao. Nhưng trong việc Đông y Thiên Trạch vi phạm quy định đất đai, quả thật làm tổn hại đến tình cảm và lợi ích của người nông dân. Đông y Thiên Trạch năm qua lãi kinh người, một năm thu nhập của một công nhân bình thường cũng tương đương với thu nhập của người nông dân địa phương trong mười năm. Huyện Bào Mã là một huyện nghèo, nông dân cả một năm đầu tắt mặt tối, cố lắm cũng chỉ cơm no áo ấm là may rồi. Có khi chúng ta ăn một chút cơm chính là một năm liều mạng của bọn họ hợp lại cũng không bằng. Chúng ta làm quan là vì cái gì? Danh lợi mỗi người đều cần, tuy nhiên ngoài danh lợi ra, còn có lương tâm, còn có lương tri, còn có tấm lòng vì nước vì dân. Quân tử yêu tiền, phải có đạo đức, áp bức nông dân đấu tranh để sinh tồn, không có bản lĩnh chính là điều sỉ nhục.
Lúc Hạ Tưởng gọi điện thoại, không bảo Bành Vân Phong tránh đi, Bành Vân Phong nghe được lời tâm huyết của Thị trưởng Hạ, không khỏi thêm kính nể hắn. Gã đã từng chứng kiến mặt quan liêu của Thị trưởng Hạ, đã từng chứng kiến Thị trưởng Hạ dở thủ đoạn cao siêu. Hiện tại nghe được Thị trưởng Hạ thật tâm vì dân, gã mới biết được, Thị trưởng Hạ đúng là một người phức tạp mà thẳng thắn.
- Muốn có hiệu quả và lợi ích thị trường, có thể độc quyền để kiếm lời. Nhưng giao dịch quyền - tiền, bóc lột đồng tiền mồ hôi nước mắt của người nông dân thì đã chạm vào giới hạn đỏ. Anh Tự Phong, tôi đề nghị anh chỉnh đốn một chút tầng lớp quản lý ở Đông y Thiên Trạch. Trong vấn đề vi phạm quy định đất đai, cách làm của Đông y Thiên Trạch rất không quang minh. Hơn nữa còn liên quan tới rất nhiều vấn đề trao đổi quyền tiền trái pháp luật, không loại trừ cá biệt nhân viên quản lý đứng giữa kiếm lợi riêng, từ đó kiếm được những khoản kếch xù.
Hạ Tưởng nói hết lời, Khâu Tự Phong thở dài một tiếng:
- Xin tiếp thu.
Y căn bản là không nghe lời tâm huyết của Hạ Tưởng, rồi lại hỏi:
- Nhà họ Phó muốn đầu tư sản nghiệp thuốc Đông y. Cậu cũng có thái độ tán thành chứ?
- Có cạnh tranh mới có phát triển được.
Hạ Tưởng cũng nghe ra Khâu Tự Phong vẫn là khăng khăng lập trường của chính mình không thay đổi. Không nhận ra những sai lầm sẵn có, ngược lại còn khăng khăng cho là hắn cố tình gây trở ngại, cũng mất đi hứng thú nói chuyện cùng Khâu Tự Phong.
- Thành phố Thiên Trạch hoan nghênh tất cả mọi người đến đây đầu tư.
Khâu Tự Phong im lặng một lúc lâu mới nói:
- Hy vọng Thị trưởng Hạ có thể phát triển kế hoạch lớn ở Thiên Trạch.
Sau khi nói xong một câu rất không có ý nghĩa, y dập máy điện thoại.
Hạ Tưởng sửng sốt một lát, lắc đầu cười. Đúng lúc Bành Vân Phong nói:
- Huyện Bào Mã sẽ có cục diện gì?
Vụ án liên luỵ tới Trương Hoà Hưng, sự việc liền trở nên nghiêm trọng. Trương Hoà Hưng thì không chỉ đơn giản là mất chức, còn bị quy trách nhiệm pháp luật. Chủ yếu là nếu phó tổng giám đốc của Đông y Thiên Trạch cũng có vấn đề kinh tế, nếu cấp cao của Đông y Thiên Trạch bị tóm, với Đông y Thiên Trạch là đả kích không nhỏ. Chẳng những huyện Bào Mã sẽ loạn càng thêm loạn, ngay cả thành uỷ Thiên Trạch cũng bị ảnh hưởng.
Sức tiêu thụ và triển vọng thị trường của Đông y Thiên Trạch cũng chịu ảnh hưởng lớn.
Nhưng xảy ra vấn đề không xử lý, bưng bít lại thì sớm muộn cũng xảy ra sự việc lớn hơn nữa. Thà để đến lúc đó hối hận thì đã muộn, chi bằng hiện tại đau đớn quyết định, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Bành Vân Phong từ cuộc điện thoại vừa rồi của Thị trưởng Hạ đã biết Thị trưởng Hạ quyết tâm. Chính là muốn đem vấn đề của huyện Bào Mã xử lý triệt để, không để lại hậu quả. Gã cũng biết hiện tại huyện Bào Mã vỡ nát, không hạ độc thủ xử lý là không được, liền theo tâm ý của Thị trưởng Hạ nói:
- Sắp tới lúc đảo ngược trời đất. Nhất Cửu sẽ điều tra vụ án. Hà Trạch Lâm tự sát là bởi vì có người bắn tin âm thầm bức bách. Bởi vì Hà Trạch Lâm một khi đã nhận tội, sẽ liên luỵ đến Trương Hoà Hưng và Biện Hữu Thuỷ…
Nếu ngay cả Biện Hữu Thuỷ cũng liên luỵ, Biện Hữu Thuỷ sẽ không phải đơn giản là từ chức tự nhận trách nhiệm. Hạ Tưởng trầm tư một lát, lại hỏi:
- Hiện tại trên mạng đang thảo luận như thế nào?
- Dân mạng vẫn phẫn nộ những sai trái của chính quyền huyện Bào Mã, thông cảm cho dân thường.
- Có bàn luận về tiếng tăm của Đông y Thiên Trạch không?
Bành Vân Phong dường như lo nghĩ:
- Có. Nhưng không nhiều. Dường như dân mạng vẫn chưa biết Đông y Thiên Trạch cũng có trách nhiệm liên quan không thể trốn tránh. Bọn họ chỉ nhận định huyện Bào Mã có trách nhiệm.
Hạ Tưởng gật gật đầu, dường như là tự nói với mình:
- Dân mạng có lúc cũng không quá chín chắn. Quá thiển cận, không biết quy luật một cây làm chẳng nên non.
Bành Vân Phong sao có thể không hiểu ám chỉ của Thị trưởng Hạ, gã liền tiện thể nói:
- Dân mạng gửi bài có khi không có lý trí, có người dẫn dắt thì tốt rồi. Tuy nhiên tin rằng sự tình chính trị bộc lộ trên mạng càng ngày càng nhiều. Sẽ có nhiều ý nghĩ chính trị của dân mạng hơn, cuối cùng có thể cũng không cùng góc độ để phân tích vấn đề.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi cửa vào đường cao tốc đón mẹ con Tào Thù Lê - vốn dĩ Thành uỷ có thể điều xe điều người đón người nhà, Hạ Tưởng lại không dùng xe chính quyền, mà là để Tiêu Ngũ tự mình ra mặt giải quyết việc này. Cũng chỉ có Tiêu Ngũ đi tiếp hắn mới yên lòng. Tuy rằng cũng rõ ở thành phố Thiên Trạch phần nhiều là âm mưu và đấu tranh chính trị, không như ở thành phố Lang bị uy hiếp thân nhân.
Tào Thù Lê rốt cuộc đã kết thúc cuộc sống Ngưu Lang - Chức Nữ với Hạ Tưởng nên hết sức vui mừng. Hạ Đông lại có chút rầu rĩ không vui, bởi vì nó cùng nhiều bạn bè chia tay. Nó sẽ không thực sự vui lắm.
Mùa xuân đã qua, Tào Thù Lê mặc áo váy mỏng, hai gò má ửng đỏ, có lẽ là do thành phố Thiên Trạch cao hơn mặt biển khá nhiều, mặt phấn như hoa của cô càng thêm phần quyến rũ.
Từng là cô gái trong sáng và tốt đẹp, bây giờ đã trở thành vợ hiền của hắn. Nhớ lại những việc đã trải qua trong thời gian đầu ở huyện Bá, mười năm tựa như một giấc mộng. Cô bé Lê hiện tại, rõ ràng là dung nhan chưa già, vẻ tươi cười vẫn như xưa, khiến cho Hạ Tưởng cũng khó kìm mà cảm thán:
- Đời người giống như lúc ban đầu gặp gỡ.
Một Vệ Tân, kiếp trước là người hắn yêu nhất. Một Tào Thù Lê, kiếp này là người hắn yêu nhất. Hiện tại hai cô đều ở Thiên Trạch, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau. Hạ Tưởng trong lòng bùi ngùi muôn vàn. Sự nghiệp của Vệ Tân hiện tại đang rộng mở, nhưng cô lại gửi gắm tinh thần, quyến luyến đối với hắn. Biết hắn và cô bé Lê vợ chồng đoàn tụ, chắc cũng khó tránh khỏi đau lòng.
Hạ Tưởng đưa hai mẹ con họ sắp xếp ở khu gia đình của Thành uỷ. Hắn vẫn một mình ở trong cả căn hộ, hiện tại tốt rồi, rốt cục đã có nữ chủ nhân.
Vừa vào đến cửa, người nhà Thành uỷ trong khu nghe được tin, liền ào ào tới ân cần hỏi han, tranh thủ để Thị trưởng phu nhân - thiên kim của Chủ tịch tỉnh lưu lại ấn tượng tốt, về sau phát triển quan hệ với phu nhân. Hạ Tưởng kỳ thực phản cảm nhất chính là tác động hỗ trợ của phu nhân cán bộ. Không phải việc đứng đắn, chẳng những không gây được cảm tình trao đổi, còn thường hay dễ nảy sinh hủ bại.
Cũng may hắn đối với Tào Thù Lê hết sức yên tâm. Cô bé Lê từ nhỏ chính là thiên kim tiểu thư của Giám đốc sở, mí mắt sâu, lại không keo kiệt tham tiền. Đối nhân xử thế ôn hoà độ lượng. Thực phải đối nhân xử thế, cô chẳng những sẽ không cho hắn thêm phiền toái, còn có thể quan hệ tốt mọi mặt.
Giữa trưa, người nhà Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ cùng nhau ăn cơm. Buổi chiều vốn định ở cùng hai mẹ con liền nhận được điện thoại của Lưu Nhất Cửu.
- Thị trưởng Hạ, về cơ bản vụ án đã điều tra gần được rồi. Tôi hiện tại báo cáo anh một chút tiến triển
Sau khi nghe Lưu Nhất Cửu báo cáo tình tiết vụ án, Hạ Tưởng ngay tức thì quyết định lập tức quay về tổ chức hội nghị Thành uỷ.
Lưu Nhất Cửu rất khôn ngoan, tình tiết vụ án lần này quan trọng, y sau khi báo cáo cho Thị trưởng Hạ liền cùng liên kết với Lịch Phi báo cáo tới Bùi Nhất Phong. Cùng lúc đó, Lưu Phong Thanh cũng trình lên Bì Bất Hưu bản tổng hợp toàn bộ tình tiết vụ án.
Hạ Tưởng vừa đến Thành uỷ, còn chưa đến văn phòng liền tiến thẳng vào phòng làm việc của Trần Khiết Văn. Trần Khiết Văn, Ngô Minh Nghị, Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong đã yên vị, đều có vẻ mặt nghiêm túc chờ hắn bắt đầu.
Thời khắc cuối cùng của huyện Bào Mã đã tới rồi.
Khi Lưu Phong Thanh hỏi Chu Hàn Giang, vốn tưởng rằng Chu Hàn Giang là Phó chủ tịch huyện, có nhiều kinh nghiệm ứng phó với Uỷ ban Kỷ luật. Không ngờ sau khi hai người gặp mặt, Chu Hàn Giang liền nộp súng đầu hàng, giải thích lại toàn bộ sự thật.
Chu Hàn Giang giải thích không việc gì, y khai thẳng nhân vật quan trọng của Đông y Thiên Trạch – phó tổng giám đốc Ngô Giang Lãnh.
Ngô Giang Lãnh là một trong những nhân vật nòng cốt của Khâu gia. Tuy rằng chỉ là nhân vật chủ chốt về kinh tế, không phải nhân vật nòng cốt chính trị, nhưng Ngô Giang Lãnh cũng bị liên luỵ, thì thực sự đụng chạm đến lợi ích chính của Khâu gia.
Tình thế nghiêm trọng.
Lưu Nhất Cửu ngay lập tức mời Ngô Giang Lãnh phối hợp điều tra, bởi vì Ngô Giang Lãnh đã liên quan tới tội phạm kinh tế. Ngô Giang Lãnh chỉ có thể thuận theo mà phối hợp, nhưng gã đồng thời gọi điện cho Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong trong khoảng thời gian ngắn nhận được ba tin tức xấu, ông ta gần như muốn phát điên.
Vốn biết được khó giữ được Biện Hữu Thuỷ, cũng đã khiến ông ta cảm giác thất bại sâu sắc. Bởi rằng Biện Hữu Thuỷ vì bảo vệ hỗ trợ sự phát triển của Đông y Thiên Trạch, quả thật làm ra không ít chuyện. Sinh mạng chính trị của y kết thúc, có nghĩa là quyền uy của Khâu gia ở thành uỷ Thiên Trạch cũng không đủ sức ảnh hưởng.
Tin xấu thứ hai khiến cho ông ta giận dữ, Phó gia đã có phương pháp phản đòn, không ngờ cũng chuẩn bị đầu tư sản xuất công nghiệp thuốc Đông y ở Thiên Trạch. Hơn nữa còn vào thời cơ đặc biệt nhạy cảm này. Ông ta biết nhà họ Phó rất am hiểu thủ đoạn đầu cơ trục lợi lại muốn phát huy.
Tin xấu thứ ba chính là Ngô Giang Lãnh bị vụ án liên luỵ. Ngô Giang Lãnh có đóng góp khía cạnh kinh tế, là nhân vật chủ chốt của Khâu gia ở Đông y Thiên Trạch. Y nếu mà bị bắt sẽ là thiệt hại lớn nhất của nhà họ Khâu.
Liên tiếp các tin tức xấu làm cho Khâu Tự Phong nóng nảy bất an, gần như muốn nhảy dựng lên. Thận trọng suy nghĩ, ba tin xấu này kỳ thực đều là từ một sự kiện gây nên –vi phạm quy định đất đai, mà đấu tranh xung quanh việc vi phạm quy định đất đai chỉ có một nhân vật mấu chốt, chính là Hạ Tưởng. Lại nghĩ, nếu Hạ Tưởng có lập trường hơi nghiêng về ông ta một chút, thể nào cũng sẽ không nảy sinh ra cục diện không thể vãn hồi hiện tại?
Đều là Hạ Tưởng không nể mặt. Lẽ nào trong mắt hắn lợi ích nhà họ Khâu còn không bằng một đám nông dân? Không, Hạ Tưởng khẳng định không phải thực sự đứng về phía lập trường nhân dân. Hắn hoặc là chịu sự sai khiến của nhà họ Ngô, hoặc là bị nhà họ Phó mua chuộc. Hắn khẳng định là đầy tớ phục vụ của một nhà nào đó.
Khâu Tự Phong có lẽ không kìm được gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.
- Thị trưởng Hạ, sự việc lộn xộn đến mức không thể vãn hồi, cậu mới bằng lòng thu tay lại sao? Tôi và cậu biết nhau thời gian không ngắn, hiện tại sao lại như người dưng nước lã?
Hạ Tưởng vừa mới nghe Bành Vân Phong báo cáo tiến triển vụ án huyện Bào Mã, đúng lúc Khâu Tự Phong lại gọi điện tới, cũng chứng tỏ Khâu Tự Phong quả thật sốt ruột.
Hơi trầm ngâm, Hạ Tưởng nói vài câu tận đáy lòng:
- Anh Tự Phong, thời gian chúng ta biết nhau quả thực không ngắn, tôi cũng luôn luôn xem anh là một người bạn thâm giao. Nhưng trong việc Đông y Thiên Trạch vi phạm quy định đất đai, quả thật làm tổn hại đến tình cảm và lợi ích của người nông dân. Đông y Thiên Trạch năm qua lãi kinh người, một năm thu nhập của một công nhân bình thường cũng tương đương với thu nhập của người nông dân địa phương trong mười năm. Huyện Bào Mã là một huyện nghèo, nông dân cả một năm đầu tắt mặt tối, cố lắm cũng chỉ cơm no áo ấm là may rồi. Có khi chúng ta ăn một chút cơm chính là một năm liều mạng của bọn họ hợp lại cũng không bằng. Chúng ta làm quan là vì cái gì? Danh lợi mỗi người đều cần, tuy nhiên ngoài danh lợi ra, còn có lương tâm, còn có lương tri, còn có tấm lòng vì nước vì dân. Quân tử yêu tiền, phải có đạo đức, áp bức nông dân đấu tranh để sinh tồn, không có bản lĩnh chính là điều sỉ nhục.
Lúc Hạ Tưởng gọi điện thoại, không bảo Bành Vân Phong tránh đi, Bành Vân Phong nghe được lời tâm huyết của Thị trưởng Hạ, không khỏi thêm kính nể hắn. Gã đã từng chứng kiến mặt quan liêu của Thị trưởng Hạ, đã từng chứng kiến Thị trưởng Hạ dở thủ đoạn cao siêu. Hiện tại nghe được Thị trưởng Hạ thật tâm vì dân, gã mới biết được, Thị trưởng Hạ đúng là một người phức tạp mà thẳng thắn.
- Muốn có hiệu quả và lợi ích thị trường, có thể độc quyền để kiếm lời. Nhưng giao dịch quyền - tiền, bóc lột đồng tiền mồ hôi nước mắt của người nông dân thì đã chạm vào giới hạn đỏ. Anh Tự Phong, tôi đề nghị anh chỉnh đốn một chút tầng lớp quản lý ở Đông y Thiên Trạch. Trong vấn đề vi phạm quy định đất đai, cách làm của Đông y Thiên Trạch rất không quang minh. Hơn nữa còn liên quan tới rất nhiều vấn đề trao đổi quyền tiền trái pháp luật, không loại trừ cá biệt nhân viên quản lý đứng giữa kiếm lợi riêng, từ đó kiếm được những khoản kếch xù.
Hạ Tưởng nói hết lời, Khâu Tự Phong thở dài một tiếng:
- Xin tiếp thu.
Y căn bản là không nghe lời tâm huyết của Hạ Tưởng, rồi lại hỏi:
- Nhà họ Phó muốn đầu tư sản nghiệp thuốc Đông y. Cậu cũng có thái độ tán thành chứ?
- Có cạnh tranh mới có phát triển được.
Hạ Tưởng cũng nghe ra Khâu Tự Phong vẫn là khăng khăng lập trường của chính mình không thay đổi. Không nhận ra những sai lầm sẵn có, ngược lại còn khăng khăng cho là hắn cố tình gây trở ngại, cũng mất đi hứng thú nói chuyện cùng Khâu Tự Phong.
- Thành phố Thiên Trạch hoan nghênh tất cả mọi người đến đây đầu tư.
Khâu Tự Phong im lặng một lúc lâu mới nói:
- Hy vọng Thị trưởng Hạ có thể phát triển kế hoạch lớn ở Thiên Trạch.
Sau khi nói xong một câu rất không có ý nghĩa, y dập máy điện thoại.
Hạ Tưởng sửng sốt một lát, lắc đầu cười. Đúng lúc Bành Vân Phong nói:
- Huyện Bào Mã sẽ có cục diện gì?
Vụ án liên luỵ tới Trương Hoà Hưng, sự việc liền trở nên nghiêm trọng. Trương Hoà Hưng thì không chỉ đơn giản là mất chức, còn bị quy trách nhiệm pháp luật. Chủ yếu là nếu phó tổng giám đốc của Đông y Thiên Trạch cũng có vấn đề kinh tế, nếu cấp cao của Đông y Thiên Trạch bị tóm, với Đông y Thiên Trạch là đả kích không nhỏ. Chẳng những huyện Bào Mã sẽ loạn càng thêm loạn, ngay cả thành uỷ Thiên Trạch cũng bị ảnh hưởng.
Sức tiêu thụ và triển vọng thị trường của Đông y Thiên Trạch cũng chịu ảnh hưởng lớn.
Nhưng xảy ra vấn đề không xử lý, bưng bít lại thì sớm muộn cũng xảy ra sự việc lớn hơn nữa. Thà để đến lúc đó hối hận thì đã muộn, chi bằng hiện tại đau đớn quyết định, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Bành Vân Phong từ cuộc điện thoại vừa rồi của Thị trưởng Hạ đã biết Thị trưởng Hạ quyết tâm. Chính là muốn đem vấn đề của huyện Bào Mã xử lý triệt để, không để lại hậu quả. Gã cũng biết hiện tại huyện Bào Mã vỡ nát, không hạ độc thủ xử lý là không được, liền theo tâm ý của Thị trưởng Hạ nói:
- Sắp tới lúc đảo ngược trời đất. Nhất Cửu sẽ điều tra vụ án. Hà Trạch Lâm tự sát là bởi vì có người bắn tin âm thầm bức bách. Bởi vì Hà Trạch Lâm một khi đã nhận tội, sẽ liên luỵ đến Trương Hoà Hưng và Biện Hữu Thuỷ…
Nếu ngay cả Biện Hữu Thuỷ cũng liên luỵ, Biện Hữu Thuỷ sẽ không phải đơn giản là từ chức tự nhận trách nhiệm. Hạ Tưởng trầm tư một lát, lại hỏi:
- Hiện tại trên mạng đang thảo luận như thế nào?
- Dân mạng vẫn phẫn nộ những sai trái của chính quyền huyện Bào Mã, thông cảm cho dân thường.
- Có bàn luận về tiếng tăm của Đông y Thiên Trạch không?
Bành Vân Phong dường như lo nghĩ:
- Có. Nhưng không nhiều. Dường như dân mạng vẫn chưa biết Đông y Thiên Trạch cũng có trách nhiệm liên quan không thể trốn tránh. Bọn họ chỉ nhận định huyện Bào Mã có trách nhiệm.
Hạ Tưởng gật gật đầu, dường như là tự nói với mình:
- Dân mạng có lúc cũng không quá chín chắn. Quá thiển cận, không biết quy luật một cây làm chẳng nên non.
Bành Vân Phong sao có thể không hiểu ám chỉ của Thị trưởng Hạ, gã liền tiện thể nói:
- Dân mạng gửi bài có khi không có lý trí, có người dẫn dắt thì tốt rồi. Tuy nhiên tin rằng sự tình chính trị bộc lộ trên mạng càng ngày càng nhiều. Sẽ có nhiều ý nghĩ chính trị của dân mạng hơn, cuối cùng có thể cũng không cùng góc độ để phân tích vấn đề.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi cửa vào đường cao tốc đón mẹ con Tào Thù Lê - vốn dĩ Thành uỷ có thể điều xe điều người đón người nhà, Hạ Tưởng lại không dùng xe chính quyền, mà là để Tiêu Ngũ tự mình ra mặt giải quyết việc này. Cũng chỉ có Tiêu Ngũ đi tiếp hắn mới yên lòng. Tuy rằng cũng rõ ở thành phố Thiên Trạch phần nhiều là âm mưu và đấu tranh chính trị, không như ở thành phố Lang bị uy hiếp thân nhân.
Tào Thù Lê rốt cuộc đã kết thúc cuộc sống Ngưu Lang - Chức Nữ với Hạ Tưởng nên hết sức vui mừng. Hạ Đông lại có chút rầu rĩ không vui, bởi vì nó cùng nhiều bạn bè chia tay. Nó sẽ không thực sự vui lắm.
Mùa xuân đã qua, Tào Thù Lê mặc áo váy mỏng, hai gò má ửng đỏ, có lẽ là do thành phố Thiên Trạch cao hơn mặt biển khá nhiều, mặt phấn như hoa của cô càng thêm phần quyến rũ.
Từng là cô gái trong sáng và tốt đẹp, bây giờ đã trở thành vợ hiền của hắn. Nhớ lại những việc đã trải qua trong thời gian đầu ở huyện Bá, mười năm tựa như một giấc mộng. Cô bé Lê hiện tại, rõ ràng là dung nhan chưa già, vẻ tươi cười vẫn như xưa, khiến cho Hạ Tưởng cũng khó kìm mà cảm thán:
- Đời người giống như lúc ban đầu gặp gỡ.
Một Vệ Tân, kiếp trước là người hắn yêu nhất. Một Tào Thù Lê, kiếp này là người hắn yêu nhất. Hiện tại hai cô đều ở Thiên Trạch, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau. Hạ Tưởng trong lòng bùi ngùi muôn vàn. Sự nghiệp của Vệ Tân hiện tại đang rộng mở, nhưng cô lại gửi gắm tinh thần, quyến luyến đối với hắn. Biết hắn và cô bé Lê vợ chồng đoàn tụ, chắc cũng khó tránh khỏi đau lòng.
Hạ Tưởng đưa hai mẹ con họ sắp xếp ở khu gia đình của Thành uỷ. Hắn vẫn một mình ở trong cả căn hộ, hiện tại tốt rồi, rốt cục đã có nữ chủ nhân.
Vừa vào đến cửa, người nhà Thành uỷ trong khu nghe được tin, liền ào ào tới ân cần hỏi han, tranh thủ để Thị trưởng phu nhân - thiên kim của Chủ tịch tỉnh lưu lại ấn tượng tốt, về sau phát triển quan hệ với phu nhân. Hạ Tưởng kỳ thực phản cảm nhất chính là tác động hỗ trợ của phu nhân cán bộ. Không phải việc đứng đắn, chẳng những không gây được cảm tình trao đổi, còn thường hay dễ nảy sinh hủ bại.
Cũng may hắn đối với Tào Thù Lê hết sức yên tâm. Cô bé Lê từ nhỏ chính là thiên kim tiểu thư của Giám đốc sở, mí mắt sâu, lại không keo kiệt tham tiền. Đối nhân xử thế ôn hoà độ lượng. Thực phải đối nhân xử thế, cô chẳng những sẽ không cho hắn thêm phiền toái, còn có thể quan hệ tốt mọi mặt.
Giữa trưa, người nhà Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ cùng nhau ăn cơm. Buổi chiều vốn định ở cùng hai mẹ con liền nhận được điện thoại của Lưu Nhất Cửu.
- Thị trưởng Hạ, về cơ bản vụ án đã điều tra gần được rồi. Tôi hiện tại báo cáo anh một chút tiến triển
Sau khi nghe Lưu Nhất Cửu báo cáo tình tiết vụ án, Hạ Tưởng ngay tức thì quyết định lập tức quay về tổ chức hội nghị Thành uỷ.
Lưu Nhất Cửu rất khôn ngoan, tình tiết vụ án lần này quan trọng, y sau khi báo cáo cho Thị trưởng Hạ liền cùng liên kết với Lịch Phi báo cáo tới Bùi Nhất Phong. Cùng lúc đó, Lưu Phong Thanh cũng trình lên Bì Bất Hưu bản tổng hợp toàn bộ tình tiết vụ án.
Hạ Tưởng vừa đến Thành uỷ, còn chưa đến văn phòng liền tiến thẳng vào phòng làm việc của Trần Khiết Văn. Trần Khiết Văn, Ngô Minh Nghị, Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong đã yên vị, đều có vẻ mặt nghiêm túc chờ hắn bắt đầu.
Thời khắc cuối cùng của huyện Bào Mã đã tới rồi.
/2185
|