Lãnh Mai đi rồi, An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy đã là 4 giờ chiều, lại tới nằm ở sô pha, tiếp tục chợp mắt một lát, chờ Lưu Ngạn tan tầm trở về, Trúc Tử cũng về nhà, buổi tối, ba người đi ăn cơm.
Thời gian này, nói chung ba người không ăn cơm nhà, chủ yếu là vì thời tiết quá nóng, vào bếp là một cực hình.
Thật ra, trước đó Lưu Ngạn đã quay lại, buổi chiều đơn vị không có việc gì, cô ngồi đọc báo trong phòng làm việc, rồi đi siêu thị thành phố mua cho An Tại Đào mấy hộp bia mang về, định bỏ vào tủ lạnh. An Tại Đào rất thích uống bia đen hiệu này, đáng tiếc là huyện Quy Ninh không có bán.
Dừng xe lại, trên tay cầm mấy lon bia và Coca Cola, cô rất hứng thú bước lên lầu, vừa lúc giáp mặt với Lãnh Mai đang đi xuống lầu với vẻ mặt hầm hầm.
-Bí thư Lãnh?
Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, Lưu Ngạn chào cô ta.
Nhưng Lãnh Mai liếc nhìn Lưu Ngạn, chỉ vội vàng gật nhẹ đầu một cái, rồi bước xuống lầu mà đi. Lưu Ngạn thoáng nhìn vẻ mặt khác thường của Lãnh Mai, hơn nữa cô ta còn từ phòng An Tại Đào đi ra, lòng hơi ngờ vực, mày liễu hơi nhướng lên.
Cô vốn định bước tới dùng chìa khoá mở cửa phòng An Tại Đào hỏi hắn một chút, nhưng do dự một chút, lại quay về phòng mình trước. Trở về phòng thay quần áo xong, cô lấy điện thoại gọi cho An Tại Đào.
-Tiểu Ngạn à?
-Đào, anh đang ở đâu?
-Tôi? Tôi còn có thể đi đâu? Tôi đang nằm ở nhà. Cô hỏi cũng lạ, hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi rồi lại nghỉ ngơi, nghỉ đến phát bệnh, càng ngày càng lười nhúc nhích. Ha ha, cứ nghỉ hoài thế này, xem ra tôi không muốn đi làm nữa!
-Ồ, trong nhà không có người nào đi ra sao?
Tuy rằng cảm thấy Lưu Ngạn hỏi hơi lạ, nhưng An Tại Đào cũng không để ý, cười lớn:
-Các đồng chí trong khu kinh tế mới đến thăm tôi, mới vừa đi không lâu.
-Không có ai nữa sao?
Lưu Ngạn cười nhạt:
-Đào, tôi thấy Lãnh Mai từ phòng anh đi ra, còn nổi giận đùng đùng, có phải anh khi dễ người ta không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng trêu chọc người phụ nữ này, cô ta chính là một tổ ong vò vẽ, thọc không được!
An Tại Đào ngẩn ra, mỉm cười:
-Cô khéo thêu dệt thật, thì ra là cô đã trở về rồi. Còn định tính toán thiệt hơn với tôi? Ghen à? Thảo nào tôi thấy cô hỏi thật kỳ lạ. Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây xoa bóp cho tôi đi, giống như ngày hôm qua ấy!
-Tới địa ngục đi! Tôi không qua đâu!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn thoáng chốc đỏ bừng lên, khẽ gắt.
Đứng ở nơi đó, cô nhớ tới hôm qua An Tại Đào nói đau bả vai, bảo cô xoa bóp cho hắn, chỉ là xoa bóp thôi, nhưng anh chàng đáng ghét này không ngờ lại “hướng dẫn” cho tay cô xoa bóp về phía cái “chỗ kia” của hắn…Màu đỏ trên khuôn mặt cô càng thêm nồng đậm, làn da tươi thắm như trái cây chín mọng, dường như chỉ cần ấn vào là nước chảy ra.
Lưu Ngạn chỉ nói ngoài miệng như thế, lại mềm lòng ngay, bất giác đi tới bên cạnh An Tại Đào, ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng xoa nắn bả vai hắn.
An Tại Đào thoải mái lim dim mắt, duỗi thẳng người ra, thở một hơi thật dài, toàn bộ thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng.
-Đào à, Lãnh Mai tới tìm anh có phải muốn hợp tác với anh?
Lưu Ngạn vừa xoa vừa hỏi. Mặc dù cô đang làm việc tại thành phố nhưng khá chú ý tới mọi động tĩnh của quan trường Quy Ninh, nói chung là vì An Tại Đào đang ở Quy Ninh. Nếu hắn không công tác ở đó, cô không hơi đâu để ý mấy chuyện rối rắm này.
Huống chi, hai ngày nay, lời đồn Trương Bằng Viễn muốn làm khó dễ Tôn Cốc đã lan truyền khắp các cơ quan cao thấp trong thành phố, đã trở thành một bí mật được công khai. Theo Lưu Ngạn thấy, đây chính là thái độ mà Trương Bằng Viễn cố ý biểu hiện ra, rõ ràng là muốn để Tôn Cốc thấy.
Ở tất cả các cơ quan của thành phố Phòng Sơn, Tôn Cốc đã là một vật hy sinh được định sẵn. Mà người tiếp nhận vị trí của Tôn Cốc, gần như tất cả mọi người đều thầm đoán là Lãnh Mai. Suy cho cùng, thứ nhất là Lãnh Mai và Trương Bằng Viễn có quan hệ thân mật, đây là sự thật bán công khai, thứ hai, nghe nói Lãnh Mai ở tỉnh còn có bối cảnh, thứ ba, Trương Bằng Viễn lựa chọn vào lúc này đưa Lãnh Mai vào vị trí Phó bí thư huyện ủy Quy Ninh, ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Dù sao Lưu Ngạn đã ở Quy Ninh hơn nửa năm, đối với tình hình tổng thể quan trường Quy Ninh có chút hiểu biết, biết Tôn Cốc cũng không phải đơn giản như bề ngoài, nếu Thành ủy cưỡng ép Tôn Cốc, tất nhiên có thể khiến quan trường Quy Ninh rung chuyển. Hơn nữa, còn có Hạ Canh.
Ép Tôn Cốc xuống,đưa Lãnh Mai lên, chắc chắn Tôn Cốc sẽ tìm cách phản công cho dù rất có thể chỉ phản công sau khi đã mất chức, mà Hạ Canh chờ đợi vị trí đó đã lâu, lại thấy người khác chiếm mất, tự nhiên cũng không giữ được bình tĩnh.
Như vậy hai nhân tố rất quan trọng này rõ ràng trực tiếp làm cho tình hình chính trị Quy Ninh ở vào tình trạng rút dây động rừng, khả năng mất ổn định chiếm đến hơn chín phần. Ngẫm lại, một huyện mà Bí thư và Chủ tịch huyện đều “bất ổn” như thế thì làm sao ổn định được tình hình chung? Ngay cả cho dù Tôn Cốc mất chức, nhưng y đã công tác nhiều năm như vậy ở Quy Ninh, chỉ cần y giở sơ sơ vài thủ đoạn cũng sẽ khiến Lãnh Mai chịu không nổi, huống chi còn có Hạ Canh. Chắc chắn Hạ Canh sẽ phối hợp với Tôn Cốc, khuấy động thật mạnh mẽ sóng gió ở Quy Ninh.
Cho nên, vào lúc này, Lãnh Mai phải tìm kiếm một đồng minh chính trị mạnh mẽ để hợp tác, trợ giúp cô ổn định tình hình. Mà An Tại Đào, chính là người thích hợp nhất đối với Lãnh Mai. Điểm này, không chỉ có Lưu Ngạn nhận ra, chỉ e là các lãnh đạo khác ở huyện cũng thấy rõ ràng.
An Tại Đào nghe Lưu Ngạn nói vậy, mới vừa gật đầu định nói gì, đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt chợt sa sầm, không nhịn được oán hận buông ra một câu chửi tục:
-Chó thật, lão tử đúng là xui xẻo mà! Mặc dù tôi tỏ rõ thái độ cự tuyệt Lãnh Mai, không chịu lao vào cài vũng nước đục này, đáng tiếc, người khác đâu có nghĩ như vậy? Sợ rằng vào lúc này, rất nhiều người trong huyện cũng đã coi tôi là đồng minh của Lãnh Mai! Thời buổi này thật là!
Lưu Ngạn nhíu mày, tay đưa xuống dưới hung hăng bóp một cái:
-Lại còn văng tục! Đào này, thật ra tôi cảm thấy anh cũng có thể giúp cô ta. Dù sao, chuyện cô ta lên chức đã là kết cục được định trước, chuyện này đối với anh không có gì là tốt, nhưng nếu Quy Ninh rối loạn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khu kinh tế mới của các anh. Đến lúc đó anh…
Lưu Ngạn chợt hạ giọng:
-Anh đã cãi nhau với cô ta? Hai người trở mặt rồi à?
-Chưa nói tới cái gì trở mặt, chỉ có điều tôi trả lời rõ ràng với cô ta là sẽ không xen vào việc của người khác thôi.
Khoé miệng An Tại Đào hơi giật giật:
-Sở dĩ tôi làm vậy, có ba lý do. Thứ nhất, tham gia vào chuyện này đối với tôi thực chất là không có bất cứ lợi lộc gì, không đáng để tôi dính vào vũng nước đục, thứ hai, Lãnh Mai đã chắc chắn được lên chức ư? Không hiếu sao tôi cảm thấy Tôn Cốc sẽ không dễ dàng chấp nhận “rơi đài” như vậy, thứ ba, nếu Lãnh Mai lên làm Bí thư Huyện uỷ, tôi chỉ còn có nước rời khỏi Quy Ninh, tôi không thể thành thành thật thật ngồi đây chờ đến lúc cô ta được điều đi. Không biết đến bao giờ! Tôi ở Quy Ninh công tác lâu như vậy, đâu có thể để người khác hưởng dễ dàng như vậy?
-Ha ha, Đào, dã tâm của anh cũng khá lớn! Không ngờ cũng nhắm vào chiếc ghế Bí thư Huyện uỷ này!
Lưu Ngạn bĩu môi:
-Anh thật là một người mê làm quan, bây giờ tôi mới phát hiện, càng ngày anh càng mê làm quan, không còn nghĩ đến điều gì khác.
-Ha ha, một binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là một binh sĩ tốt, tương tự như vậy, một cán bộ không muốn được lên chức cũng không phải là cán bộ tốt! Nếu như mất đi động lực thăng quan tiến chức, chúng ta còn có nhiệt tình trong công tác không? Đừng nói với tôi, đó là vì nhân dân phục vụ! Lấy thăng quan làm mục tiêu, lấy việc làm thực tế là trách nhiệm, hai điều cơ bản này chính là nguyên tắc tôi đã định ra khi vừa bắt đầu bước vào quan trường.
An Tại Đào cười lớn:
-Cô thử nghĩ xem lý lẽ này có đúng hay không?
-Chỉ cần tôi có thể làm được chút chuyện thật sự, làm quan phải tạo phúc một phương, như thế mới không thẹn với chức vị của mình.
-Cán bộ không muốn thăng chức là cán bộ không tốt?
Lưu Ngạn cười khanh khách, mắng:
-Anh nguỵ biện bậy bạ cái gì thế? Thôi đi, không nói chuyện tào lao với anh nữa. Cho dù anh nói có lý, nhưng dù sao anh cũng còn thiếu sự từng trải, chức vụ Bí thư Huyện uỷ này sẽ không đến lượt anh làm đâu…Đào này, quan trọng hơn là tôi lo Trương Bằng Viễn sẽ đích thân nhờ anh ra mặt giúp đỡ Lãnh Mai. Nếu đã như vậy, không bằng anh chủ động cho cô ta một ân tình, tương lai hai người cũng trở thành cộng sự tốt thôi!
Lưu Ngạn cân nhắc lợi hại, cảm thấy đứng về phía Lãnh Mai là lựa chọn tốt nhất của An Tại Đào, cho nên liền dịu dàng khuyên hắn. Đương nhiên, cô cũng biết An Tại Đào là một người rất có chủ kiến, một khi hắn đã quyết định, ai nói cũng không được.
An Tại Đào cười ha hả:
-Tiểu Ngạn, bây giờ tôi đang phải chờ đợi điện thoại chỉ thị của Trương Bằng Viễn đây. Ha ha, cho Lãnh Mai một ân tình có giống cho Bí thư Trương một ân tình không? Nếu muốn tôi tham gia vào, thì ân tình này tôi cũng chỉ có thể tặng cho Trương Bằng Viễn, chứ không phải Lãnh Mai!
Lưu Ngạn hơi sửng sốt, nhưng là người cực kỳ thông minh, cô liền hiểu ngay, cười hì hì:
-Anh thật là cáo già, đồ cáo già!
An Tại Đào khẽ đảo con mắt, ngồi dậy, kéo một cái đã ôm Lưu Ngạn vào lòng, cười ha hả xoay người đè lên:
-Tôi là cáo già, còn cô chính là hồ ly tinh! Tô Ðát Kỷ!
Mùa hè nóng bức, quần áo trên người Lưu Ngạn vốn rất mỏng manh, về nhà thay bộ đồ công sở ra, trần truồng mặc áo ngủ vào, bên trong hoàn toàn trống trải. Không đợi cô phục hồi tinh thần lại, bàn tay to lớn của An Tại Đào đã luồn vào chiếc áo ngủ rộng thùng thình, dễ dàng bắt được bộ ngực căng tròn, nhẹ nhàng ve vuốt.
-Đừng!
Lưu Ngạn ửng hồng hai má, vừa kịp “ưm” một tiếng, đã bị nụ hôn nóng bỏng của An Tại Đào chặn ngay miệng. Với những nụ hôn nóng bỏng của An Tại Đào và đôi tay lượn lờ ve vuốt khắp nơi, thân thể Lưu Ngạn run rẩy, mặt đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng trở nên mơ màng mê đắm, cái phòng tuyến mỏng manh vốn không chịu nổi một đòn tấn công lặng lẽ tan rã, từ từ cuốn cô vào vòng xoáy đam mê.
…
Mặt trời chói chang rốt cuộc đã chìm xuống, Trúc Tử và hai nữ sinh, đứng ở sân vận động, cười đùa chơi bóng chuyền, mà nơi chân trời phía tây chút ráng đỏ le lói còn sót lại cũng đang dần tan đi.
Sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Trúc Tử rốt cục trầm tĩnh lại sau một thời gian học tập căng thẳng. Cô là trưởng lớp, xế chiều hôm nay các nữ cán sự trong lớp họp lại đưa ra quyết định tổ chức cho các bạn cùng lớp đi chơi một chuyến, coi như là lời chào tạm biệt thời học sinh phổ thông cơ sở đầy ngây ngô và lãng mạn.
Dĩ nhiên, địa điểm cũng sẽ không quá xa, chỉ là một thắng cảnh du lịch trong tỉnh. Dù sao, các cô là học sinh, điều kiện kinh tế không cho phép. Trúc Tử đề nghị đi Tân Hải, mặc dù Tân Hải không phải làthành phố ven biển lớn nhất Đông Sơn, nhưng là bờ biển sạch sẽ nhất Đông Sơn, và là thành phố tươi đẹp nhất, có tuyến đường sinh thái ven biển dài nhất. Hơn nữa, nếu như đi Tân Hải, cô còn có thể thăm anh trai Lộ Binh của mình một chút. Sắp xếp cho các bạn ở tại khách sạn Hải Thiên ven biển, cô là người quen, dù không thể miễn phí, ít nhất cũng được giảm giá chứ?
Nghe nói Trúc Tử có thể liên hệ với khách sạn, thậm chí còn có thể miễn phí, hơn nữa mọi người cảm thấy Trúc Tử là người ở Tân Hải, quen thuộc đường đi nước bước, bàn bạc một hồi liền quyết định đi Tân Hải chơi hai ngày. Buổi sáng lên đường, buổi trưa tới Tân Hải, sau đó xế chiều đi bãi tắm lớn nhất Tân Hải tắm biển, buổi tối đi dạo dọc theo con đường ven biển, sau đó đi ngủ trong khách sạn trong tiếng sóng biển ru êm. . . Lãng mạn biết bao!
Các thiếu niên, thiếu nữ đang đang ở vào thời kỳ trưởng thành luôn rất ảo tưởng, ngay tức khắc trong đầu hiện ra một cảnh tượng lãng mạn, kích thích mạnh mẽ lòng hăng hái của họ, cho nên liền quyết định lập tức chia nhau báo cho bạn học, chuẩn bị sáng sớm ngày mốt xuất phát. Dĩ nhiên, để bảo đảm an toàn, các cô còn mời chủ nhiệm lớp Lý Hiểu Tuyên cùng đi.
Bàn bac xong, các nam sinh đều rời đi, chỉ còn Trúc Tử và hai nữ sinh đi đến sân vận động chơi bóng chuyền.
Lớp phó học tập Lương Na cười hì hì cầm quả bóng chuyền trong tay, thở hổn hển:
-Thôi, không chơi nữa, cả người đầy mồ hôi nhớp nháp, không được rồi, tớ phải về nhà tắm đây.
Lương Na ném quả bóng cho Trúc Tử, vừa cười vừa cầm túi xách lên chạy đi.
Lớp phó Cố Hiểu Kiệt cũng lắc đầu:
-Ngọc Trúc, chúng ta cũng nghỉ chơi thôi, mình về nhà đi. Đúng rồi, Ngọc Trúc, khi trở về cậu nhất định phải nói với anh trai cậu một tiếng, tìm gặp bạn của anh ấy, tốt nhất là có thể giảm giá cho chúng ta năm phần trăm, hì hì, tụi mình là học sinh nghèo mà
Trúc Tử để quả bóng chuyền vào trong ngực, cười khúc khích:
-Hiểu Kiệt, năm phần trăm thì tớ không dám chắc, nhưng giảm giá nhất định là có. Chúng ta đi nhiều người như vậy, khách sạn chưa chắc có đủ chỗ ở, bây giờ đang là cao điểm của mùa du lịch mà! Được rồi, các cậu cũng đừng lo lắng, để tớ trở về nói với anh tớ, xin anh ấy hỗ trợ. Tóm lại, đến Tân Hải có chỗ ở là được, dù sao chúng ta chỉ ở một đêm!
Cố Hiểu Kiệt gật đầu cười, cô không hề hoài nghi lời của Trúc Tử, anh trai Trúc Tử đường đường là Phó Bí thư Huyện uỷ, là lãnh đạo có tiếng trong huyện, làm chút chuyện như vậy là rất dễ dàng.
Hai nữ sinh sóng vai nhau đi ra khỏi trường. Hai người cũng mặc đồng phục học sinh sơ mi ngắn tay và váy, toàn thân tràn đầy sức sống thanh xuân tươi đẹp. Nhất là Trúc Tử, hai năm qua đã trổ mã ra nhiều, xinh đẹp thanh tú, vóc người cũng dần dần cao lớn, đang ở vào thời kỳ dậy thì thật sự.
Bộ ngực nhỏ tuy rằng chưa được đầy đặn như cô gái trưởng thành, còn hơi có vẻ ngây ngô, nhưng đã là ngọn núi nhỏ. Cô mới vừa chơi bóng chuyền, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng tinh dán sát vào người, càng làm bộ ngực mềm mại nổi bật hẳn lên.
Hai nam sinh cưỡi hai chiếc xe đua có thể đổi tốc độ đang thịnh hành, lướt qua bên cạnh hai cô. Nhưng ngay lập tức, hai nam sinh kia liền dừng xe, quay về phía Trúc Tử và Cố Hiểu Kiệt khinh bạc huýt sáo, ánh mắt tham lam nhìn hau háu vào trước ngực hai cô.
Trúc Tử đỏ mặt, vừa muốn bước tới mắng hai tên kia mấy câu, lại bị Cố Hiểu Kiệt kéo tay lại. Cố Hiểu Kiệt hạ giọng nói:
-Ngọc Trúc, hai tên này là học sinh lớp mười hai đã tốt nghiệp trung học, tên cao hơn là Tôn Cương, con của Bí thư Huyện uỷ Tôn Cốc, thằng nhóc này nổi danh chơi bời gái gú, thường xuyên đùa giỡn nữ sinh lớp dưới, chúng ta đừng để ý đến hắn, đi nhanh lên đi!
Trúc Tử ồ một tiếng, hai người vội vàng rảo bước.
Nhưng Tôn Cương ngồi ở trên xe cười ha hả:
-A, em gái, theo anh đi hát nhé? Anh mời hai em uống rượu!
Trúc Tử xấu hổ trừng mắt nhìn Tôn Cương, lẩm bẩm mắng:
-Đồ lưu manh, đây là trường học!
Tôn Cương đột nhiên biến sắc, nhảy xuống xe, tức khắc đuổi theo, cao giọng quát to:
-Đứng lại đó cho tao, mày mắng ai đó?
Trên bãi tập vắng hoe không một người, bởi vì đang trong thời gian nghỉ hè, sân trường rất yên tĩnh. Giọng nói hung dữ của Tôn Cương nổi lên nghe chát chúa.
Tính cách Trúc Tử cũng khá kiên cường, cô thấy Tôn Cương đuổi theo, xoay người lại nhìn quanh không thấy bóng người, nhưng cũng không sợ. Cô nhìn chằm chằm Tôn Cương, lớn tiếng nói:
-Nơi này là trường học, ngươi lại muốn đùa giỡn nữ sinh, ta liền đi báo cáo thầy cô!
-Lão tử tốt nghiệp rồi, thầy cô cái con c**!
Tôn Cương vốn tính tình ngang ngược, hơn nữa là con của Bí thư Huyện uỷ, ở trong trường này đấu đá lung tung hầu như không ai dám đụng vào.
Hắn ta nhe răng cười một cách dữ tợn, bước nhanh tới, đưa tay sờ soạng khuôn mặt xinh đẹp của Trúc Tử:
-Con bé xấu xí kia, dám mắng ta là đồ lưu manh, vậy thì để, ta đây lưu manh cho mày xem!
Cố Hiểu Kiệt sợ hãi co rúm người lại, vành mắt đỏ lên, suýt khóc thành tiếng. Tôn Cương trợn mắt nhìn cô:
-Không được khóc, khóc cái rắm, câm miệng!
-Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây!
Trúc Tử né ra sau một chút, từng bước một lui về phía sau.
Tôn Cương thấy bộ ngực nhỏ mà đã có vẻ đầy đặn của Trúc Tử run rẩy đung đưa, thầm nuốt một ngụm nước miếng. Hắn ta nhe răng cười độc ác từ từ ép tới:
-Con bé xấu xí, mày có gan thì đừng né nha!
Nam sinh đi cùng Tôn Cương liếc nhìn chung quanh, thấy có một công nhân đi tới, liền nhíu mày, thầm nghĩ “Thằng này đùa giỡn nữ sinh cũng không nhìn trước ngó sau, đây là trường học nha!”
Tôn Cương đuổi tới, Trúc Tử đã thối lui đến gần góc tường, không thể lui thêm được nữa. Mặt Trúc Tử đỏ lên, cúi xuống nhặt một cục gạch trên mặt đất, kêu lên:
- Anh mà tới nữa, tôi. . .
Tôn Cương chẳng thèm ngó tới, bĩu môi, vừa sấn tới trước vừa vỗ vỗ ngực:
-Có gan thì đập vào đây này! Tới đây, đập đi! Anh chờ nè!
Trúc Tử cắn chặt môi:
-Anh đừng tới đây, đừng tới đây!
Tôn Cương cười hăng hắc, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vung tay chộp vào bộ ngực Trúc Tử, Trúc Tử hét lên một tiếng lanh lảnh, cục gạch trong tay lập tức ném tới.
Tôn Cương không ngờ Trúc Tử có can đảm ném mình, theo phản xạ nghiêng người tránh né, nhưng cho dù hắn ta tránh né kịp thời, tránh khỏi trúng đầu, cục gạch kia lại hung hăng đập đánh bốp vào bả vai.
“Á!” Tôn Cương hét thảm một tiếng, ôm vai nhảy dựng lên.
Thời gian này, nói chung ba người không ăn cơm nhà, chủ yếu là vì thời tiết quá nóng, vào bếp là một cực hình.
Thật ra, trước đó Lưu Ngạn đã quay lại, buổi chiều đơn vị không có việc gì, cô ngồi đọc báo trong phòng làm việc, rồi đi siêu thị thành phố mua cho An Tại Đào mấy hộp bia mang về, định bỏ vào tủ lạnh. An Tại Đào rất thích uống bia đen hiệu này, đáng tiếc là huyện Quy Ninh không có bán.
Dừng xe lại, trên tay cầm mấy lon bia và Coca Cola, cô rất hứng thú bước lên lầu, vừa lúc giáp mặt với Lãnh Mai đang đi xuống lầu với vẻ mặt hầm hầm.
-Bí thư Lãnh?
Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, Lưu Ngạn chào cô ta.
Nhưng Lãnh Mai liếc nhìn Lưu Ngạn, chỉ vội vàng gật nhẹ đầu một cái, rồi bước xuống lầu mà đi. Lưu Ngạn thoáng nhìn vẻ mặt khác thường của Lãnh Mai, hơn nữa cô ta còn từ phòng An Tại Đào đi ra, lòng hơi ngờ vực, mày liễu hơi nhướng lên.
Cô vốn định bước tới dùng chìa khoá mở cửa phòng An Tại Đào hỏi hắn một chút, nhưng do dự một chút, lại quay về phòng mình trước. Trở về phòng thay quần áo xong, cô lấy điện thoại gọi cho An Tại Đào.
-Tiểu Ngạn à?
-Đào, anh đang ở đâu?
-Tôi? Tôi còn có thể đi đâu? Tôi đang nằm ở nhà. Cô hỏi cũng lạ, hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi rồi lại nghỉ ngơi, nghỉ đến phát bệnh, càng ngày càng lười nhúc nhích. Ha ha, cứ nghỉ hoài thế này, xem ra tôi không muốn đi làm nữa!
-Ồ, trong nhà không có người nào đi ra sao?
Tuy rằng cảm thấy Lưu Ngạn hỏi hơi lạ, nhưng An Tại Đào cũng không để ý, cười lớn:
-Các đồng chí trong khu kinh tế mới đến thăm tôi, mới vừa đi không lâu.
-Không có ai nữa sao?
Lưu Ngạn cười nhạt:
-Đào, tôi thấy Lãnh Mai từ phòng anh đi ra, còn nổi giận đùng đùng, có phải anh khi dễ người ta không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng trêu chọc người phụ nữ này, cô ta chính là một tổ ong vò vẽ, thọc không được!
An Tại Đào ngẩn ra, mỉm cười:
-Cô khéo thêu dệt thật, thì ra là cô đã trở về rồi. Còn định tính toán thiệt hơn với tôi? Ghen à? Thảo nào tôi thấy cô hỏi thật kỳ lạ. Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây xoa bóp cho tôi đi, giống như ngày hôm qua ấy!
-Tới địa ngục đi! Tôi không qua đâu!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn thoáng chốc đỏ bừng lên, khẽ gắt.
Đứng ở nơi đó, cô nhớ tới hôm qua An Tại Đào nói đau bả vai, bảo cô xoa bóp cho hắn, chỉ là xoa bóp thôi, nhưng anh chàng đáng ghét này không ngờ lại “hướng dẫn” cho tay cô xoa bóp về phía cái “chỗ kia” của hắn…Màu đỏ trên khuôn mặt cô càng thêm nồng đậm, làn da tươi thắm như trái cây chín mọng, dường như chỉ cần ấn vào là nước chảy ra.
Lưu Ngạn chỉ nói ngoài miệng như thế, lại mềm lòng ngay, bất giác đi tới bên cạnh An Tại Đào, ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng xoa nắn bả vai hắn.
An Tại Đào thoải mái lim dim mắt, duỗi thẳng người ra, thở một hơi thật dài, toàn bộ thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng.
-Đào à, Lãnh Mai tới tìm anh có phải muốn hợp tác với anh?
Lưu Ngạn vừa xoa vừa hỏi. Mặc dù cô đang làm việc tại thành phố nhưng khá chú ý tới mọi động tĩnh của quan trường Quy Ninh, nói chung là vì An Tại Đào đang ở Quy Ninh. Nếu hắn không công tác ở đó, cô không hơi đâu để ý mấy chuyện rối rắm này.
Huống chi, hai ngày nay, lời đồn Trương Bằng Viễn muốn làm khó dễ Tôn Cốc đã lan truyền khắp các cơ quan cao thấp trong thành phố, đã trở thành một bí mật được công khai. Theo Lưu Ngạn thấy, đây chính là thái độ mà Trương Bằng Viễn cố ý biểu hiện ra, rõ ràng là muốn để Tôn Cốc thấy.
Ở tất cả các cơ quan của thành phố Phòng Sơn, Tôn Cốc đã là một vật hy sinh được định sẵn. Mà người tiếp nhận vị trí của Tôn Cốc, gần như tất cả mọi người đều thầm đoán là Lãnh Mai. Suy cho cùng, thứ nhất là Lãnh Mai và Trương Bằng Viễn có quan hệ thân mật, đây là sự thật bán công khai, thứ hai, nghe nói Lãnh Mai ở tỉnh còn có bối cảnh, thứ ba, Trương Bằng Viễn lựa chọn vào lúc này đưa Lãnh Mai vào vị trí Phó bí thư huyện ủy Quy Ninh, ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Dù sao Lưu Ngạn đã ở Quy Ninh hơn nửa năm, đối với tình hình tổng thể quan trường Quy Ninh có chút hiểu biết, biết Tôn Cốc cũng không phải đơn giản như bề ngoài, nếu Thành ủy cưỡng ép Tôn Cốc, tất nhiên có thể khiến quan trường Quy Ninh rung chuyển. Hơn nữa, còn có Hạ Canh.
Ép Tôn Cốc xuống,đưa Lãnh Mai lên, chắc chắn Tôn Cốc sẽ tìm cách phản công cho dù rất có thể chỉ phản công sau khi đã mất chức, mà Hạ Canh chờ đợi vị trí đó đã lâu, lại thấy người khác chiếm mất, tự nhiên cũng không giữ được bình tĩnh.
Như vậy hai nhân tố rất quan trọng này rõ ràng trực tiếp làm cho tình hình chính trị Quy Ninh ở vào tình trạng rút dây động rừng, khả năng mất ổn định chiếm đến hơn chín phần. Ngẫm lại, một huyện mà Bí thư và Chủ tịch huyện đều “bất ổn” như thế thì làm sao ổn định được tình hình chung? Ngay cả cho dù Tôn Cốc mất chức, nhưng y đã công tác nhiều năm như vậy ở Quy Ninh, chỉ cần y giở sơ sơ vài thủ đoạn cũng sẽ khiến Lãnh Mai chịu không nổi, huống chi còn có Hạ Canh. Chắc chắn Hạ Canh sẽ phối hợp với Tôn Cốc, khuấy động thật mạnh mẽ sóng gió ở Quy Ninh.
Cho nên, vào lúc này, Lãnh Mai phải tìm kiếm một đồng minh chính trị mạnh mẽ để hợp tác, trợ giúp cô ổn định tình hình. Mà An Tại Đào, chính là người thích hợp nhất đối với Lãnh Mai. Điểm này, không chỉ có Lưu Ngạn nhận ra, chỉ e là các lãnh đạo khác ở huyện cũng thấy rõ ràng.
An Tại Đào nghe Lưu Ngạn nói vậy, mới vừa gật đầu định nói gì, đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt chợt sa sầm, không nhịn được oán hận buông ra một câu chửi tục:
-Chó thật, lão tử đúng là xui xẻo mà! Mặc dù tôi tỏ rõ thái độ cự tuyệt Lãnh Mai, không chịu lao vào cài vũng nước đục này, đáng tiếc, người khác đâu có nghĩ như vậy? Sợ rằng vào lúc này, rất nhiều người trong huyện cũng đã coi tôi là đồng minh của Lãnh Mai! Thời buổi này thật là!
Lưu Ngạn nhíu mày, tay đưa xuống dưới hung hăng bóp một cái:
-Lại còn văng tục! Đào này, thật ra tôi cảm thấy anh cũng có thể giúp cô ta. Dù sao, chuyện cô ta lên chức đã là kết cục được định trước, chuyện này đối với anh không có gì là tốt, nhưng nếu Quy Ninh rối loạn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khu kinh tế mới của các anh. Đến lúc đó anh…
Lưu Ngạn chợt hạ giọng:
-Anh đã cãi nhau với cô ta? Hai người trở mặt rồi à?
-Chưa nói tới cái gì trở mặt, chỉ có điều tôi trả lời rõ ràng với cô ta là sẽ không xen vào việc của người khác thôi.
Khoé miệng An Tại Đào hơi giật giật:
-Sở dĩ tôi làm vậy, có ba lý do. Thứ nhất, tham gia vào chuyện này đối với tôi thực chất là không có bất cứ lợi lộc gì, không đáng để tôi dính vào vũng nước đục, thứ hai, Lãnh Mai đã chắc chắn được lên chức ư? Không hiếu sao tôi cảm thấy Tôn Cốc sẽ không dễ dàng chấp nhận “rơi đài” như vậy, thứ ba, nếu Lãnh Mai lên làm Bí thư Huyện uỷ, tôi chỉ còn có nước rời khỏi Quy Ninh, tôi không thể thành thành thật thật ngồi đây chờ đến lúc cô ta được điều đi. Không biết đến bao giờ! Tôi ở Quy Ninh công tác lâu như vậy, đâu có thể để người khác hưởng dễ dàng như vậy?
-Ha ha, Đào, dã tâm của anh cũng khá lớn! Không ngờ cũng nhắm vào chiếc ghế Bí thư Huyện uỷ này!
Lưu Ngạn bĩu môi:
-Anh thật là một người mê làm quan, bây giờ tôi mới phát hiện, càng ngày anh càng mê làm quan, không còn nghĩ đến điều gì khác.
-Ha ha, một binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là một binh sĩ tốt, tương tự như vậy, một cán bộ không muốn được lên chức cũng không phải là cán bộ tốt! Nếu như mất đi động lực thăng quan tiến chức, chúng ta còn có nhiệt tình trong công tác không? Đừng nói với tôi, đó là vì nhân dân phục vụ! Lấy thăng quan làm mục tiêu, lấy việc làm thực tế là trách nhiệm, hai điều cơ bản này chính là nguyên tắc tôi đã định ra khi vừa bắt đầu bước vào quan trường.
An Tại Đào cười lớn:
-Cô thử nghĩ xem lý lẽ này có đúng hay không?
-Chỉ cần tôi có thể làm được chút chuyện thật sự, làm quan phải tạo phúc một phương, như thế mới không thẹn với chức vị của mình.
-Cán bộ không muốn thăng chức là cán bộ không tốt?
Lưu Ngạn cười khanh khách, mắng:
-Anh nguỵ biện bậy bạ cái gì thế? Thôi đi, không nói chuyện tào lao với anh nữa. Cho dù anh nói có lý, nhưng dù sao anh cũng còn thiếu sự từng trải, chức vụ Bí thư Huyện uỷ này sẽ không đến lượt anh làm đâu…Đào này, quan trọng hơn là tôi lo Trương Bằng Viễn sẽ đích thân nhờ anh ra mặt giúp đỡ Lãnh Mai. Nếu đã như vậy, không bằng anh chủ động cho cô ta một ân tình, tương lai hai người cũng trở thành cộng sự tốt thôi!
Lưu Ngạn cân nhắc lợi hại, cảm thấy đứng về phía Lãnh Mai là lựa chọn tốt nhất của An Tại Đào, cho nên liền dịu dàng khuyên hắn. Đương nhiên, cô cũng biết An Tại Đào là một người rất có chủ kiến, một khi hắn đã quyết định, ai nói cũng không được.
An Tại Đào cười ha hả:
-Tiểu Ngạn, bây giờ tôi đang phải chờ đợi điện thoại chỉ thị của Trương Bằng Viễn đây. Ha ha, cho Lãnh Mai một ân tình có giống cho Bí thư Trương một ân tình không? Nếu muốn tôi tham gia vào, thì ân tình này tôi cũng chỉ có thể tặng cho Trương Bằng Viễn, chứ không phải Lãnh Mai!
Lưu Ngạn hơi sửng sốt, nhưng là người cực kỳ thông minh, cô liền hiểu ngay, cười hì hì:
-Anh thật là cáo già, đồ cáo già!
An Tại Đào khẽ đảo con mắt, ngồi dậy, kéo một cái đã ôm Lưu Ngạn vào lòng, cười ha hả xoay người đè lên:
-Tôi là cáo già, còn cô chính là hồ ly tinh! Tô Ðát Kỷ!
Mùa hè nóng bức, quần áo trên người Lưu Ngạn vốn rất mỏng manh, về nhà thay bộ đồ công sở ra, trần truồng mặc áo ngủ vào, bên trong hoàn toàn trống trải. Không đợi cô phục hồi tinh thần lại, bàn tay to lớn của An Tại Đào đã luồn vào chiếc áo ngủ rộng thùng thình, dễ dàng bắt được bộ ngực căng tròn, nhẹ nhàng ve vuốt.
-Đừng!
Lưu Ngạn ửng hồng hai má, vừa kịp “ưm” một tiếng, đã bị nụ hôn nóng bỏng của An Tại Đào chặn ngay miệng. Với những nụ hôn nóng bỏng của An Tại Đào và đôi tay lượn lờ ve vuốt khắp nơi, thân thể Lưu Ngạn run rẩy, mặt đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng trở nên mơ màng mê đắm, cái phòng tuyến mỏng manh vốn không chịu nổi một đòn tấn công lặng lẽ tan rã, từ từ cuốn cô vào vòng xoáy đam mê.
…
Mặt trời chói chang rốt cuộc đã chìm xuống, Trúc Tử và hai nữ sinh, đứng ở sân vận động, cười đùa chơi bóng chuyền, mà nơi chân trời phía tây chút ráng đỏ le lói còn sót lại cũng đang dần tan đi.
Sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Trúc Tử rốt cục trầm tĩnh lại sau một thời gian học tập căng thẳng. Cô là trưởng lớp, xế chiều hôm nay các nữ cán sự trong lớp họp lại đưa ra quyết định tổ chức cho các bạn cùng lớp đi chơi một chuyến, coi như là lời chào tạm biệt thời học sinh phổ thông cơ sở đầy ngây ngô và lãng mạn.
Dĩ nhiên, địa điểm cũng sẽ không quá xa, chỉ là một thắng cảnh du lịch trong tỉnh. Dù sao, các cô là học sinh, điều kiện kinh tế không cho phép. Trúc Tử đề nghị đi Tân Hải, mặc dù Tân Hải không phải làthành phố ven biển lớn nhất Đông Sơn, nhưng là bờ biển sạch sẽ nhất Đông Sơn, và là thành phố tươi đẹp nhất, có tuyến đường sinh thái ven biển dài nhất. Hơn nữa, nếu như đi Tân Hải, cô còn có thể thăm anh trai Lộ Binh của mình một chút. Sắp xếp cho các bạn ở tại khách sạn Hải Thiên ven biển, cô là người quen, dù không thể miễn phí, ít nhất cũng được giảm giá chứ?
Nghe nói Trúc Tử có thể liên hệ với khách sạn, thậm chí còn có thể miễn phí, hơn nữa mọi người cảm thấy Trúc Tử là người ở Tân Hải, quen thuộc đường đi nước bước, bàn bạc một hồi liền quyết định đi Tân Hải chơi hai ngày. Buổi sáng lên đường, buổi trưa tới Tân Hải, sau đó xế chiều đi bãi tắm lớn nhất Tân Hải tắm biển, buổi tối đi dạo dọc theo con đường ven biển, sau đó đi ngủ trong khách sạn trong tiếng sóng biển ru êm. . . Lãng mạn biết bao!
Các thiếu niên, thiếu nữ đang đang ở vào thời kỳ trưởng thành luôn rất ảo tưởng, ngay tức khắc trong đầu hiện ra một cảnh tượng lãng mạn, kích thích mạnh mẽ lòng hăng hái của họ, cho nên liền quyết định lập tức chia nhau báo cho bạn học, chuẩn bị sáng sớm ngày mốt xuất phát. Dĩ nhiên, để bảo đảm an toàn, các cô còn mời chủ nhiệm lớp Lý Hiểu Tuyên cùng đi.
Bàn bac xong, các nam sinh đều rời đi, chỉ còn Trúc Tử và hai nữ sinh đi đến sân vận động chơi bóng chuyền.
Lớp phó học tập Lương Na cười hì hì cầm quả bóng chuyền trong tay, thở hổn hển:
-Thôi, không chơi nữa, cả người đầy mồ hôi nhớp nháp, không được rồi, tớ phải về nhà tắm đây.
Lương Na ném quả bóng cho Trúc Tử, vừa cười vừa cầm túi xách lên chạy đi.
Lớp phó Cố Hiểu Kiệt cũng lắc đầu:
-Ngọc Trúc, chúng ta cũng nghỉ chơi thôi, mình về nhà đi. Đúng rồi, Ngọc Trúc, khi trở về cậu nhất định phải nói với anh trai cậu một tiếng, tìm gặp bạn của anh ấy, tốt nhất là có thể giảm giá cho chúng ta năm phần trăm, hì hì, tụi mình là học sinh nghèo mà
Trúc Tử để quả bóng chuyền vào trong ngực, cười khúc khích:
-Hiểu Kiệt, năm phần trăm thì tớ không dám chắc, nhưng giảm giá nhất định là có. Chúng ta đi nhiều người như vậy, khách sạn chưa chắc có đủ chỗ ở, bây giờ đang là cao điểm của mùa du lịch mà! Được rồi, các cậu cũng đừng lo lắng, để tớ trở về nói với anh tớ, xin anh ấy hỗ trợ. Tóm lại, đến Tân Hải có chỗ ở là được, dù sao chúng ta chỉ ở một đêm!
Cố Hiểu Kiệt gật đầu cười, cô không hề hoài nghi lời của Trúc Tử, anh trai Trúc Tử đường đường là Phó Bí thư Huyện uỷ, là lãnh đạo có tiếng trong huyện, làm chút chuyện như vậy là rất dễ dàng.
Hai nữ sinh sóng vai nhau đi ra khỏi trường. Hai người cũng mặc đồng phục học sinh sơ mi ngắn tay và váy, toàn thân tràn đầy sức sống thanh xuân tươi đẹp. Nhất là Trúc Tử, hai năm qua đã trổ mã ra nhiều, xinh đẹp thanh tú, vóc người cũng dần dần cao lớn, đang ở vào thời kỳ dậy thì thật sự.
Bộ ngực nhỏ tuy rằng chưa được đầy đặn như cô gái trưởng thành, còn hơi có vẻ ngây ngô, nhưng đã là ngọn núi nhỏ. Cô mới vừa chơi bóng chuyền, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng tinh dán sát vào người, càng làm bộ ngực mềm mại nổi bật hẳn lên.
Hai nam sinh cưỡi hai chiếc xe đua có thể đổi tốc độ đang thịnh hành, lướt qua bên cạnh hai cô. Nhưng ngay lập tức, hai nam sinh kia liền dừng xe, quay về phía Trúc Tử và Cố Hiểu Kiệt khinh bạc huýt sáo, ánh mắt tham lam nhìn hau háu vào trước ngực hai cô.
Trúc Tử đỏ mặt, vừa muốn bước tới mắng hai tên kia mấy câu, lại bị Cố Hiểu Kiệt kéo tay lại. Cố Hiểu Kiệt hạ giọng nói:
-Ngọc Trúc, hai tên này là học sinh lớp mười hai đã tốt nghiệp trung học, tên cao hơn là Tôn Cương, con của Bí thư Huyện uỷ Tôn Cốc, thằng nhóc này nổi danh chơi bời gái gú, thường xuyên đùa giỡn nữ sinh lớp dưới, chúng ta đừng để ý đến hắn, đi nhanh lên đi!
Trúc Tử ồ một tiếng, hai người vội vàng rảo bước.
Nhưng Tôn Cương ngồi ở trên xe cười ha hả:
-A, em gái, theo anh đi hát nhé? Anh mời hai em uống rượu!
Trúc Tử xấu hổ trừng mắt nhìn Tôn Cương, lẩm bẩm mắng:
-Đồ lưu manh, đây là trường học!
Tôn Cương đột nhiên biến sắc, nhảy xuống xe, tức khắc đuổi theo, cao giọng quát to:
-Đứng lại đó cho tao, mày mắng ai đó?
Trên bãi tập vắng hoe không một người, bởi vì đang trong thời gian nghỉ hè, sân trường rất yên tĩnh. Giọng nói hung dữ của Tôn Cương nổi lên nghe chát chúa.
Tính cách Trúc Tử cũng khá kiên cường, cô thấy Tôn Cương đuổi theo, xoay người lại nhìn quanh không thấy bóng người, nhưng cũng không sợ. Cô nhìn chằm chằm Tôn Cương, lớn tiếng nói:
-Nơi này là trường học, ngươi lại muốn đùa giỡn nữ sinh, ta liền đi báo cáo thầy cô!
-Lão tử tốt nghiệp rồi, thầy cô cái con c**!
Tôn Cương vốn tính tình ngang ngược, hơn nữa là con của Bí thư Huyện uỷ, ở trong trường này đấu đá lung tung hầu như không ai dám đụng vào.
Hắn ta nhe răng cười một cách dữ tợn, bước nhanh tới, đưa tay sờ soạng khuôn mặt xinh đẹp của Trúc Tử:
-Con bé xấu xí kia, dám mắng ta là đồ lưu manh, vậy thì để, ta đây lưu manh cho mày xem!
Cố Hiểu Kiệt sợ hãi co rúm người lại, vành mắt đỏ lên, suýt khóc thành tiếng. Tôn Cương trợn mắt nhìn cô:
-Không được khóc, khóc cái rắm, câm miệng!
-Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây!
Trúc Tử né ra sau một chút, từng bước một lui về phía sau.
Tôn Cương thấy bộ ngực nhỏ mà đã có vẻ đầy đặn của Trúc Tử run rẩy đung đưa, thầm nuốt một ngụm nước miếng. Hắn ta nhe răng cười độc ác từ từ ép tới:
-Con bé xấu xí, mày có gan thì đừng né nha!
Nam sinh đi cùng Tôn Cương liếc nhìn chung quanh, thấy có một công nhân đi tới, liền nhíu mày, thầm nghĩ “Thằng này đùa giỡn nữ sinh cũng không nhìn trước ngó sau, đây là trường học nha!”
Tôn Cương đuổi tới, Trúc Tử đã thối lui đến gần góc tường, không thể lui thêm được nữa. Mặt Trúc Tử đỏ lên, cúi xuống nhặt một cục gạch trên mặt đất, kêu lên:
- Anh mà tới nữa, tôi. . .
Tôn Cương chẳng thèm ngó tới, bĩu môi, vừa sấn tới trước vừa vỗ vỗ ngực:
-Có gan thì đập vào đây này! Tới đây, đập đi! Anh chờ nè!
Trúc Tử cắn chặt môi:
-Anh đừng tới đây, đừng tới đây!
Tôn Cương cười hăng hắc, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vung tay chộp vào bộ ngực Trúc Tử, Trúc Tử hét lên một tiếng lanh lảnh, cục gạch trong tay lập tức ném tới.
Tôn Cương không ngờ Trúc Tử có can đảm ném mình, theo phản xạ nghiêng người tránh né, nhưng cho dù hắn ta tránh né kịp thời, tránh khỏi trúng đầu, cục gạch kia lại hung hăng đập đánh bốp vào bả vai.
“Á!” Tôn Cương hét thảm một tiếng, ôm vai nhảy dựng lên.
/498
|