- Anh nói đúng thì đúng. Đối với sự việc chốn quan trường em cũng lười quan tâm lắm. Tóm lại, anh nắm chắc chuẩn mực là được rồi, đừng quá mê làm quan quá.
- Rồi sao?
An Tại Đào cười.
- Cho nên, hiện tại anh muốn sắp xếp đồng bộ cùng với việc điều chỉnh cán bộ của Thành ủy. Nếu là anh, anh sẽ trực tiếp sắp xếp cho Lãnh Mai. Nhưng Trương Bằng Viễn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
- Thôi đi, không nói hươu nói vượn nữa. Em đã sớm sắp xếp cho anh rồi. Thôi anh cúp điện thoại đi.
Lưu Ngạn nhỏ giọng nói, rồi quay đầu nhìn về phía trước.
Đột nhiên cô lại nói:
- Đào, em còn có một chuyện, anh nói là khu kinh tế mới cũng nên có báo chí. Đối với chính sách ở trên có chướng ngại gì hay không?
An Tại Đào cười hì hì:
- Đây là xu thế của thời đại. Khoảng hơn hai năm nữa, thể chế của giới truyền thông trong nước sẽ trở nên rất linh hoạt. Dù sao thì anh nói em cũng không hiểu. Tóm lại sau hai năm nữa em sẽ biết. Em bây giờ cũng đừng có gấp việc khuếch trương đối ngoại. Em nên tập trung vào công tác. Khi nó đi vào quỹ đạo thì hãy nói sau. Đừng quá nóng vội.
Lưu Ngạn thở phào một cái:
- Không phải là em quá nóng vội, do là thị trường Phòng Sơn quá nhỏ, không đủ cho em thi triển tài năng. Hihi, tương lai bổn tiểu thư phát triển sẽ rất tốt. Nếu anh không lăn lộn trong quan trường nữa thì em có thể mời anh đến báo Phòng Sơn của em làm Tổng biên tập được không?
- Không lăn lộn nữa?
An Tại Đào ngẩn ra, tiện đà cười ha hả lên.
- Nếu thật sự là có ngày như thế thì anh nhất định sẽ giúp cho em làm báo, phụ tá Lưu đại tiểu thư trở thành một người nổi tiếng trong giới truyền thông, một nữ bá vương.
- Xuống địa ngục đi. Anh mới là bá vương đấy. Được rồi, bây giờ em phải đến Ủy ban Tuyên giáo Tỉnh ủy để chạy thủ tục. Nhớ phải chăm sóc bản thân đấy nhé. Nếu không muốn nấu cơm thì anh và Trúc Tử có thể ra ngoài ăn cơm.
Lưu Ngạn dặn dò An Tại Đào rồi sau đó cúp điện thoại, tiếp tục lái xe chạy trên đường cao tốc đến Thiên Nam.
Tại hội trường Huyện ủy Quy Ninh đã kín hết người. Trên đài chủ tịch là Trương Kính Phú và người của ban Tổ chức cán bộ Thành ủy. Còn có Tôn Cốc, Hạ Canh và Lãnh Mai.
Thấy Lãnh Mai cũng ngồi trên đài, mọi người dưới đài đã mơ hồ đoán được điều gì.
- Các đồng chí, để làm phong phú thêm cho lực lượng bộ máy doanh nghiệp nhà nước, thúc đẩy doanh nghiệp nhà nước cải cách phát triển, bảo đảm tài sản quốc hữu, tăng giá trị tài sản. Hội nghị thường vụ Thành ủy đã nghiên cứu và cho ra quyết định, điều nhiệm Chủ tịch huyện Hạ Canh đến đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy của công ty Than - Khí gas.
Lời của Trương Kính Phú vừa nói ra thì toàn bộ hội trường đang trong bầu không khí im lặng, lập tức trở nên ồn ào.
Gần như mọi người đều không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Hạ Canh sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên đài chủ tịch.
Công ty Than - Khí gas là một doanh nghiệp nhà nước, một xí nghiệp cỡ trung, cấp bậc hành chính cũng là chính huyện. Nhưng chính huyện hay không chính huyện thì cũng không phải là một khái niệm. Tuy rằng cán bộ chính phủ đảm nhiệm nhân vật số một cũng chẳng phải là điều mới mẻ. Tiền lệ chỗ nào cũng có, nhưng đường đường một Chủ tịch huyện không ngờ lại bị điều đến làm nhân vật số một cho một doanh nghiệp nhà nước. Đây chẳng phải là thiên hạ chê cười sao? Đây hơn nữa lại là một sự châm biếm vô cùng. Hạ Canh đã phạm sai lầm sao?
- Hạ Canh đã đắc tội với lãnh đạo Thành ủy?
- Ông ta sao lại thê thảm như vậy?
- Nghe nói Bí thư Thành ủy Trương và Chủ tịch thành phố Trương đều không thích ông ấy.
- Tôi xem, tám phần là bởi vì ông ấy ở huyện Quy Ninh đã đấu với Tôn Cốc, mà Tôn Cốc lại là người của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu. Ông ta làm sao có thể thu thập Tôn Cốc chứ?
Các lãnh đạo ở huyện Quy Ninh tâm tình phức tạp hẳn lên. Có người cảm giác thỏ chết cáo thương nhưng có người lại tỏ ra không hiểu. Có người thì mờ mịt, không biết làm sao. Đương nhiên cũng có người âm thầm vui sướng khi người khác gặp họa.
Hạ Canh đầu óc trống rỗng. Từ lúc sáng đột nhiên nhận được quyết định này của Thành ủy, ông ta gần như là mất đi năng lực tự hỏi. Phẫn nộ, sợ hãi đủ loại cảm xúc tiêu cực ùa đến. Nhưng ông ta lại không dám biểu hiện ra bất luận điều gì bất mãn, cố gắng đè nén cảm xúc nội tâm của mình.
Ông ta cũng là kẻ lõi đời trong chốn quan trường, tất nhiên là cũng biết mình chính là người chịu tội thay cho Tôn Cốc, trở thành nơi trút giận cho Trương Bằng Viễn. Tôn Cốc đột nhiên có được Bí thư Tỉnh ủy làm hậu trường, Trương Bằng Viễn cảm thấy buồn bực, phẫn nộ, nên mượn ông ta làm chỗ khai đao. Điều này, ông ta trong lòng sớm có dự cảm, nhưng không nghĩ đến kết cục sẽ thảm đến như vậy.
Không cần người bên ngoài nghĩ như thế nào, ngay cả An Tại Đào đã sớm nghĩ đến điều này cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Trương Bằng Viễn không ngờ lại đẩy Hạ Canh đến một xí nghiệp. Chủ tịch huyện lại đến một xí nghiệp. Trong chốn quan trường sợ là tình huống này không gặp nhiều lắm. Trừ phi người đó đã phạm sai lầm trong chính trị.
Sau này, An Tại Đào mới biết được, Hạ Canh kỳ thật là “trừng phạt đúng tội”. Ông ta trước kia là Giám đốc Sở Giao thông tỉnh, Trưởng ban Thư ký Lưu Phương đương nhiệm là cấp dưới cũ. Lúc trước hắn đi tìm Lưu Phương, mong Lưu Phương nói giúp hắn vài câu. Lưu Phương lúc ấy cũng không đi thỉnh cầu Hạ Canh, cũng căn bản không đi tìm Trương Bằng Viễn. Nhưng Trương Bằng Viễn dù sao cũng đã công tác nhiều năm ở tỉnh, mạng lưới quan hệ cực lớn. Ông ta rất nhanh nghe nói đến Chủ tịch huyện Quy Ninh Hạ Canh ở tỉnh đã nơi nơi hoạt động. Vì thế Trương Bằng Viễn nghe xong còn có chút phẫn nộ.
Ông ta đụng vào Tôn Cốc, Tôn Cốc lại có Bí thư Tỉnh ủy đứng đằng sau. Ông ta đụng vào Hạ Canh, Hạ Canh sẽ dựa vào ai? Lão Tử có phải là người dễ bắt nạt không? Kết quả là, Trương Bằng Viễn hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, như sét đánh ngang cũng không kịp bịt tai. Lập tức đúng Hạ Canh xuống tay hạ thủ.
An Tại Đào thản nhiên liếc nhìn Hạ Canh đang ngồi trên đài, một tia thông cảm còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất. Khôn thì sống, dại thì chết. Quan trường vô tình, đây là quy luật rất ác nghiệt. Chỉ cần bước vào quan trường, thì anh cần phải có sự chuẩn bị để hy sinh.
Trương Bằng Viễn, ông quả là một người ác độc. Thản nhiên đẩy Lão Tử đến một xí nghiệp như vậy!
Nhìn thấy bọn thuộc hạ và đồng nghiệp đang vui sướng khi người gặp họa, Hạ Canh cặp môi run run, thầm chửi chó má nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Tôn Cốc thì sắc mặt vẫn bình tĩnh. Hạ Canh bị điều đi, ông ta cảm thấy rất vui. Dù sao thì Hạ Canh cho tới nay đều cùng ông ta tranh quyền đối nghịch. Bị điều đi là rất xứng đáng.
Về phần Lãnh Mai thì không sao cả. Đối với cô ta thì vị trí Chủ tịch huyện là chướng mắt. Tuy nhiên, hiện tại đối với cô ta mà nói, không lên được vị trí Bí thư Huyện ủy thì chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo. Trở thành Chủ tịch huyện cũng là một phương án tối ưu của cô.
Trương Kính Phú trong lòng kỳ thật cũng có vài phần cảm thán. Ông ta ho khan một tiếng:
- Các đồng chí, yên lặng một chút.
Trong hội trường dần dần bình ổn trở lại.
Trương Kính Phú dùng ánh mắt thương hại và tiếc hận liếc nhìn Hạ Canh, rồi lại cao giọng nói:
- Các đồng chí, đồng chí Hạ Canh ở huyện Quy Ninh đảm nhiệm vị trí Chủ tịch huyện đã ba năm, đối với kinh tế xã hội huyện Quy Ninh đã có cống hiến rất quan trọng. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất đề cao công tác của đồng chí Hạ Canh. Công ty Than - Khí gas thành phố là xí nghiệp phục vụ cộng đồng, nhưng nó không phải là một doanh nghiệp nhà nước bình thường. Nó có liên quan đến toàn bộ cuộc sống sinh hoạt của quần chúng thành phố chúng ta. Là chiếc cầu nối giữa chính quyền và người dân. Trước mắt, công ty Than - Khí gas đang gặp phải vấn đề nhất định. Thành ủy đã trải qua sự nghiên cứu thận trọng, cho rằng đồng chí Hạ Canh kinh nghiệm công tác phong phú, Cho nên đã điều nhiệm đồng chí Hạ Canh đến công tác nơi đó, xem như là giữ gìn đại cục toàn bộ nền kinh tế của thành phố.
Trương Kính Phú lời nói này vốn chính là lời khách sáo, nhưng khi lọt vào lỗ tai của Hạ Canh thì liền giống như một sự châm biếm. Hạ Canh nắm chặt lấy cái tách, nét mặt có chút run run.
Trương Kính Phú nói xong, liếc mắt nhìn Tôn Cốc một cái. Tôn Cốc cười gượng, tiếp nhận lấy micro, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, đầu tiên chúng tôi xin cảm ơn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã khẳng định công tác của huyện Quy Ninh. Các đồng chí, đồng chí Hạ Canh công tác vững chắc, tác phong giản dị, làm việc liêm khiết, là cán bộ ưu tú của Đảng chúng ta. Nói thật, Thành ủy điều đồng chí Hạ Canh đi, đối với cá nhân tôi mà nói, thì tôi cảm thấy rất luyến tiếc đồng chí Hạ Canh. Chúng tôi trong mấy năm qua đã phối hợp rất ăn ý với nhau. Các đồng chí, hiện tại, chúng ta hãy nhiệt liệt cho một tràng pháo tay hoan nghênh đồng chí Hạ Canh đến làm việc tại công ty Than - Khí gas thành phố.
Tiếng vỗ tay như tiếng sấm vang lên. Dưới đài tất cả mọi người đều đứng cả dậy.
Hạ Canh sắc mặt trắng bệch. Ông ta cũng chậm rãi đứng dậy, cúi đầu, sau đó lại yên lặng ngồi xuống.
Tôn Cốc giơ tay để bình ổn tiếng vỗ tay.
- Hiện tại, xin mời Trưởng ban Thành ủy Trương tuyên bố bổ nhiệm.
Tôn Cốc khoát tay nói.
- Các đồng chí, hội nghị thường vụ Thành ủy đã quyết định, đề danh Phó bí thư Huyện ủy Quy Ninh đồng chí Lãnh Mai lên làm Phó Chủ tịch huyện Quy Ninh, quyền Chủ tịch huyện. Thành ủy đề nghị Hội đồng nhân dân huyện Quy Ninh mau chóng mời dự họp tiến hành thảo luận biểu quyết.
Trương Kính Phú nói những lời này với tốc độ rất nhanh. Kết quả này mọi người đã đoán trước.
Cho nên, sau khi tuyên bố xong, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ.
Hội nghị thường vụ Thành ủy đề danh, hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân sau khi thảo luận thông qua sẽ bổ nhiệm đồng chí Lãnh Mai làm Phó chủ tịch huyện, tiếp theo bổ nhiệm quyền Chủ tịch huyện. Thông qua các trình tự pháp định, Lãnh Mai danh chính ngôn thuận trở thành người quản lý của huyện Quy Ninh. Đương nhiên, đây chỉ là trình tự mà thôi.
An Tại Đào ngồi dưới đài, nhìn thần sắc bình tĩnh của Lãnh Mai thì âm thầm mỉm cười. Thầm nghĩ, quả nhiên là người đàn bà này có tham vọng rất lớn. Vị trí của Chủ tịch huyện căn bản không đáng cô ta để mắt đến.
Trên đài, Lãnh Mai tiếp nhận chiếc micro, thản nhiên cúi đầu chào rồi nói:
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn sự tín nhiệm của Thành ủy, tôi sẽ đem hết sức mình ra để làm tốt công tác trong thời gian tới. Xin mọi người hãy nhìn vào hành động thực tế, và chỉ ra chỗ sai của tôi. Tôi đã nói xong, một lần nữa xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng đồng chí Hạ Canh.
Lãnh Mai là người vỗ tay đầu tiên, tiếp đó là tất cả mọi người. Sắc mặt Hạ Canh lúc này vẫn lạnh như băng.
- Rồi sao?
An Tại Đào cười.
- Cho nên, hiện tại anh muốn sắp xếp đồng bộ cùng với việc điều chỉnh cán bộ của Thành ủy. Nếu là anh, anh sẽ trực tiếp sắp xếp cho Lãnh Mai. Nhưng Trương Bằng Viễn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
- Thôi đi, không nói hươu nói vượn nữa. Em đã sớm sắp xếp cho anh rồi. Thôi anh cúp điện thoại đi.
Lưu Ngạn nhỏ giọng nói, rồi quay đầu nhìn về phía trước.
Đột nhiên cô lại nói:
- Đào, em còn có một chuyện, anh nói là khu kinh tế mới cũng nên có báo chí. Đối với chính sách ở trên có chướng ngại gì hay không?
An Tại Đào cười hì hì:
- Đây là xu thế của thời đại. Khoảng hơn hai năm nữa, thể chế của giới truyền thông trong nước sẽ trở nên rất linh hoạt. Dù sao thì anh nói em cũng không hiểu. Tóm lại sau hai năm nữa em sẽ biết. Em bây giờ cũng đừng có gấp việc khuếch trương đối ngoại. Em nên tập trung vào công tác. Khi nó đi vào quỹ đạo thì hãy nói sau. Đừng quá nóng vội.
Lưu Ngạn thở phào một cái:
- Không phải là em quá nóng vội, do là thị trường Phòng Sơn quá nhỏ, không đủ cho em thi triển tài năng. Hihi, tương lai bổn tiểu thư phát triển sẽ rất tốt. Nếu anh không lăn lộn trong quan trường nữa thì em có thể mời anh đến báo Phòng Sơn của em làm Tổng biên tập được không?
- Không lăn lộn nữa?
An Tại Đào ngẩn ra, tiện đà cười ha hả lên.
- Nếu thật sự là có ngày như thế thì anh nhất định sẽ giúp cho em làm báo, phụ tá Lưu đại tiểu thư trở thành một người nổi tiếng trong giới truyền thông, một nữ bá vương.
- Xuống địa ngục đi. Anh mới là bá vương đấy. Được rồi, bây giờ em phải đến Ủy ban Tuyên giáo Tỉnh ủy để chạy thủ tục. Nhớ phải chăm sóc bản thân đấy nhé. Nếu không muốn nấu cơm thì anh và Trúc Tử có thể ra ngoài ăn cơm.
Lưu Ngạn dặn dò An Tại Đào rồi sau đó cúp điện thoại, tiếp tục lái xe chạy trên đường cao tốc đến Thiên Nam.
Tại hội trường Huyện ủy Quy Ninh đã kín hết người. Trên đài chủ tịch là Trương Kính Phú và người của ban Tổ chức cán bộ Thành ủy. Còn có Tôn Cốc, Hạ Canh và Lãnh Mai.
Thấy Lãnh Mai cũng ngồi trên đài, mọi người dưới đài đã mơ hồ đoán được điều gì.
- Các đồng chí, để làm phong phú thêm cho lực lượng bộ máy doanh nghiệp nhà nước, thúc đẩy doanh nghiệp nhà nước cải cách phát triển, bảo đảm tài sản quốc hữu, tăng giá trị tài sản. Hội nghị thường vụ Thành ủy đã nghiên cứu và cho ra quyết định, điều nhiệm Chủ tịch huyện Hạ Canh đến đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy của công ty Than - Khí gas.
Lời của Trương Kính Phú vừa nói ra thì toàn bộ hội trường đang trong bầu không khí im lặng, lập tức trở nên ồn ào.
Gần như mọi người đều không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Hạ Canh sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên đài chủ tịch.
Công ty Than - Khí gas là một doanh nghiệp nhà nước, một xí nghiệp cỡ trung, cấp bậc hành chính cũng là chính huyện. Nhưng chính huyện hay không chính huyện thì cũng không phải là một khái niệm. Tuy rằng cán bộ chính phủ đảm nhiệm nhân vật số một cũng chẳng phải là điều mới mẻ. Tiền lệ chỗ nào cũng có, nhưng đường đường một Chủ tịch huyện không ngờ lại bị điều đến làm nhân vật số một cho một doanh nghiệp nhà nước. Đây chẳng phải là thiên hạ chê cười sao? Đây hơn nữa lại là một sự châm biếm vô cùng. Hạ Canh đã phạm sai lầm sao?
- Hạ Canh đã đắc tội với lãnh đạo Thành ủy?
- Ông ta sao lại thê thảm như vậy?
- Nghe nói Bí thư Thành ủy Trương và Chủ tịch thành phố Trương đều không thích ông ấy.
- Tôi xem, tám phần là bởi vì ông ấy ở huyện Quy Ninh đã đấu với Tôn Cốc, mà Tôn Cốc lại là người của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu. Ông ta làm sao có thể thu thập Tôn Cốc chứ?
Các lãnh đạo ở huyện Quy Ninh tâm tình phức tạp hẳn lên. Có người cảm giác thỏ chết cáo thương nhưng có người lại tỏ ra không hiểu. Có người thì mờ mịt, không biết làm sao. Đương nhiên cũng có người âm thầm vui sướng khi người khác gặp họa.
Hạ Canh đầu óc trống rỗng. Từ lúc sáng đột nhiên nhận được quyết định này của Thành ủy, ông ta gần như là mất đi năng lực tự hỏi. Phẫn nộ, sợ hãi đủ loại cảm xúc tiêu cực ùa đến. Nhưng ông ta lại không dám biểu hiện ra bất luận điều gì bất mãn, cố gắng đè nén cảm xúc nội tâm của mình.
Ông ta cũng là kẻ lõi đời trong chốn quan trường, tất nhiên là cũng biết mình chính là người chịu tội thay cho Tôn Cốc, trở thành nơi trút giận cho Trương Bằng Viễn. Tôn Cốc đột nhiên có được Bí thư Tỉnh ủy làm hậu trường, Trương Bằng Viễn cảm thấy buồn bực, phẫn nộ, nên mượn ông ta làm chỗ khai đao. Điều này, ông ta trong lòng sớm có dự cảm, nhưng không nghĩ đến kết cục sẽ thảm đến như vậy.
Không cần người bên ngoài nghĩ như thế nào, ngay cả An Tại Đào đã sớm nghĩ đến điều này cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Trương Bằng Viễn không ngờ lại đẩy Hạ Canh đến một xí nghiệp. Chủ tịch huyện lại đến một xí nghiệp. Trong chốn quan trường sợ là tình huống này không gặp nhiều lắm. Trừ phi người đó đã phạm sai lầm trong chính trị.
Sau này, An Tại Đào mới biết được, Hạ Canh kỳ thật là “trừng phạt đúng tội”. Ông ta trước kia là Giám đốc Sở Giao thông tỉnh, Trưởng ban Thư ký Lưu Phương đương nhiệm là cấp dưới cũ. Lúc trước hắn đi tìm Lưu Phương, mong Lưu Phương nói giúp hắn vài câu. Lưu Phương lúc ấy cũng không đi thỉnh cầu Hạ Canh, cũng căn bản không đi tìm Trương Bằng Viễn. Nhưng Trương Bằng Viễn dù sao cũng đã công tác nhiều năm ở tỉnh, mạng lưới quan hệ cực lớn. Ông ta rất nhanh nghe nói đến Chủ tịch huyện Quy Ninh Hạ Canh ở tỉnh đã nơi nơi hoạt động. Vì thế Trương Bằng Viễn nghe xong còn có chút phẫn nộ.
Ông ta đụng vào Tôn Cốc, Tôn Cốc lại có Bí thư Tỉnh ủy đứng đằng sau. Ông ta đụng vào Hạ Canh, Hạ Canh sẽ dựa vào ai? Lão Tử có phải là người dễ bắt nạt không? Kết quả là, Trương Bằng Viễn hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, như sét đánh ngang cũng không kịp bịt tai. Lập tức đúng Hạ Canh xuống tay hạ thủ.
An Tại Đào thản nhiên liếc nhìn Hạ Canh đang ngồi trên đài, một tia thông cảm còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất. Khôn thì sống, dại thì chết. Quan trường vô tình, đây là quy luật rất ác nghiệt. Chỉ cần bước vào quan trường, thì anh cần phải có sự chuẩn bị để hy sinh.
Trương Bằng Viễn, ông quả là một người ác độc. Thản nhiên đẩy Lão Tử đến một xí nghiệp như vậy!
Nhìn thấy bọn thuộc hạ và đồng nghiệp đang vui sướng khi người gặp họa, Hạ Canh cặp môi run run, thầm chửi chó má nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Tôn Cốc thì sắc mặt vẫn bình tĩnh. Hạ Canh bị điều đi, ông ta cảm thấy rất vui. Dù sao thì Hạ Canh cho tới nay đều cùng ông ta tranh quyền đối nghịch. Bị điều đi là rất xứng đáng.
Về phần Lãnh Mai thì không sao cả. Đối với cô ta thì vị trí Chủ tịch huyện là chướng mắt. Tuy nhiên, hiện tại đối với cô ta mà nói, không lên được vị trí Bí thư Huyện ủy thì chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo. Trở thành Chủ tịch huyện cũng là một phương án tối ưu của cô.
Trương Kính Phú trong lòng kỳ thật cũng có vài phần cảm thán. Ông ta ho khan một tiếng:
- Các đồng chí, yên lặng một chút.
Trong hội trường dần dần bình ổn trở lại.
Trương Kính Phú dùng ánh mắt thương hại và tiếc hận liếc nhìn Hạ Canh, rồi lại cao giọng nói:
- Các đồng chí, đồng chí Hạ Canh ở huyện Quy Ninh đảm nhiệm vị trí Chủ tịch huyện đã ba năm, đối với kinh tế xã hội huyện Quy Ninh đã có cống hiến rất quan trọng. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất đề cao công tác của đồng chí Hạ Canh. Công ty Than - Khí gas thành phố là xí nghiệp phục vụ cộng đồng, nhưng nó không phải là một doanh nghiệp nhà nước bình thường. Nó có liên quan đến toàn bộ cuộc sống sinh hoạt của quần chúng thành phố chúng ta. Là chiếc cầu nối giữa chính quyền và người dân. Trước mắt, công ty Than - Khí gas đang gặp phải vấn đề nhất định. Thành ủy đã trải qua sự nghiên cứu thận trọng, cho rằng đồng chí Hạ Canh kinh nghiệm công tác phong phú, Cho nên đã điều nhiệm đồng chí Hạ Canh đến công tác nơi đó, xem như là giữ gìn đại cục toàn bộ nền kinh tế của thành phố.
Trương Kính Phú lời nói này vốn chính là lời khách sáo, nhưng khi lọt vào lỗ tai của Hạ Canh thì liền giống như một sự châm biếm. Hạ Canh nắm chặt lấy cái tách, nét mặt có chút run run.
Trương Kính Phú nói xong, liếc mắt nhìn Tôn Cốc một cái. Tôn Cốc cười gượng, tiếp nhận lấy micro, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, đầu tiên chúng tôi xin cảm ơn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã khẳng định công tác của huyện Quy Ninh. Các đồng chí, đồng chí Hạ Canh công tác vững chắc, tác phong giản dị, làm việc liêm khiết, là cán bộ ưu tú của Đảng chúng ta. Nói thật, Thành ủy điều đồng chí Hạ Canh đi, đối với cá nhân tôi mà nói, thì tôi cảm thấy rất luyến tiếc đồng chí Hạ Canh. Chúng tôi trong mấy năm qua đã phối hợp rất ăn ý với nhau. Các đồng chí, hiện tại, chúng ta hãy nhiệt liệt cho một tràng pháo tay hoan nghênh đồng chí Hạ Canh đến làm việc tại công ty Than - Khí gas thành phố.
Tiếng vỗ tay như tiếng sấm vang lên. Dưới đài tất cả mọi người đều đứng cả dậy.
Hạ Canh sắc mặt trắng bệch. Ông ta cũng chậm rãi đứng dậy, cúi đầu, sau đó lại yên lặng ngồi xuống.
Tôn Cốc giơ tay để bình ổn tiếng vỗ tay.
- Hiện tại, xin mời Trưởng ban Thành ủy Trương tuyên bố bổ nhiệm.
Tôn Cốc khoát tay nói.
- Các đồng chí, hội nghị thường vụ Thành ủy đã quyết định, đề danh Phó bí thư Huyện ủy Quy Ninh đồng chí Lãnh Mai lên làm Phó Chủ tịch huyện Quy Ninh, quyền Chủ tịch huyện. Thành ủy đề nghị Hội đồng nhân dân huyện Quy Ninh mau chóng mời dự họp tiến hành thảo luận biểu quyết.
Trương Kính Phú nói những lời này với tốc độ rất nhanh. Kết quả này mọi người đã đoán trước.
Cho nên, sau khi tuyên bố xong, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ.
Hội nghị thường vụ Thành ủy đề danh, hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân sau khi thảo luận thông qua sẽ bổ nhiệm đồng chí Lãnh Mai làm Phó chủ tịch huyện, tiếp theo bổ nhiệm quyền Chủ tịch huyện. Thông qua các trình tự pháp định, Lãnh Mai danh chính ngôn thuận trở thành người quản lý của huyện Quy Ninh. Đương nhiên, đây chỉ là trình tự mà thôi.
An Tại Đào ngồi dưới đài, nhìn thần sắc bình tĩnh của Lãnh Mai thì âm thầm mỉm cười. Thầm nghĩ, quả nhiên là người đàn bà này có tham vọng rất lớn. Vị trí của Chủ tịch huyện căn bản không đáng cô ta để mắt đến.
Trên đài, Lãnh Mai tiếp nhận chiếc micro, thản nhiên cúi đầu chào rồi nói:
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn sự tín nhiệm của Thành ủy, tôi sẽ đem hết sức mình ra để làm tốt công tác trong thời gian tới. Xin mọi người hãy nhìn vào hành động thực tế, và chỉ ra chỗ sai của tôi. Tôi đã nói xong, một lần nữa xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng đồng chí Hạ Canh.
Lãnh Mai là người vỗ tay đầu tiên, tiếp đó là tất cả mọi người. Sắc mặt Hạ Canh lúc này vẫn lạnh như băng.
/498
|