Quan Thanh

Chương 290: Sự riêng tư của Lãnh Mai

/498


Sau khi kết thúc cuộc họp, toàn bộ khu kinh tế Tư Hà dưới sự chỉ đạo của Tôn Hiểu Linh đã tiến vào hoạt động cao độ.

Đem toàn bộ chuyện của khu kinh tế mới giao cho Hiểu Linh xử lý, An Tại Đào chủ yếu tập trung tinh lực vào việc ổn định cục diện ở huyện.

Lãnh Mai thì đang bận rộn phối hợp với công ty Kiến An Quy Ninh cùng với việc góp vốn của tập đoàn Dân Thái để thành lập công ty mới, tất cả mọi việc ở huyện Quy Ninh đều dồn lên vai An Tại Đào. Sau cuộc hội nghị cán bộ trung tầng các cơ quan ở huyện lần trước, tác phong kỷ luật của Huyện ủy được đề cao. Tối thiểu là khôi phục lại trạng thái trước khi Tôn Cốc gặp chuyện không may.

Một tháng rất nhanh đã trôi qua.

Dưới sự điều tra xâm nhập của tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, một số cán bộ trung tầng và cán bộ cấp dưới liên quan đến Tôn Cốc đã bắt đầu lòi ra ngoài. Trong thời gian một tháng, có rất nhiều cán bộ cấp phòng trước sau đều bị Tôn Cốc liên lụy, lần lượt bị Ủy ban Kỷ luật huyện bắt giam. Mà trong đó, Phó trưởng phòng công an huyện Quy NInh Lý Hạo bởi vì cảm giác mình khó khoát khỏi tội nên đã uống thuốc tự sát ngay trong phòng làm việc.

Tin Lý Hạo tự sát đã làm chấn động cả huyện Quy Ninh. Quan trường Quy Ninh trở nên càng thêm rung chuyển. Ngoài mặt thì tuy chưa thấy gì, nhưng mạch nước ngầm bên trong đã bắt đầu khởi động.

Huyện Quy Ninh đã trở thành tiêu điểm chú ý của giới truyền thông trong nước. Rất nhiều phóng viên truyền thông trong cả nước đã liên tiếp đến huyện Quy Ninh để phỏng vấn, thậm chí còn có người thường trú tại Quy Ninh, liên tục phỏng vấn Lãnh Mai khiến cô cảm thấy rất phiền lòng nhưng vẫn không có cách nào khác để tránh.

Lãnh Mai thì lo ứng phó với phóng viên, nhưng An Tại Đào thì cũng không được nhàn rỗi. Ngoại trừ sự việc tại khu kinh tế mới, dưới sự chủ trì của hắn, Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy mấy ngày nay đã thường xuyên khảo sát, đề bạt cán bộ. Rất nhiều cán bộ cấp phòng bị miễn chức, ghế trống bày ra rất nhiều và cần có người để thay thế.

Cũng chính trong lúc này, công ty xây dựng Quy Ninh và tập đoàn Dân Thái đã góp vốn thành lập một công ty TNHH Bất động sản Tư Hà, thông qua việc đăng ký thủ tục ở sở Công thương trước kia, chính thức treo biển hành nghề. Công ty mới do có cổ phần của tập đoàn Dân Thái, công ty Kiến An Quy Ninh đã lấy những tài sản và thiết bị còn lại bỏ vào công ty mới, còn tập đoàn Dân Thái thì đầu tư hơn năm triệu. Sau đó chuyển toàn bộ nhân viên từ công ty cũ sang công ty mới.

Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty mới là do tập đoàn Dân Thái đề cử, vẫn do Lộ Bin kiêm nhiệm. Đại diện của công ty Kiến An Quy Ninh chiếm ba ghế trong hội đồng quản trị, còn tập đoàn Dân Thái thì chiếm bốn ghế.

Nguyên bản, Chủ tịch Hội đồng quản trị là do tập đoàn Dân Thái cử đến. Nhưng Tổng giám đốc là phải do công ty Kiến An Quy Ninh đề cử. Tuy nhiên, Lãnh Mai đã suy xét đến việc công ty mới cần một nhân tài am hiểu nghiệp vụ quản lý cầm lái. Mà công ty Kiến An Quy Ninh lại không có người thích hợp. Lúc này mới có sự điều chỉnh một chút, một phó Tổng giám đốc của công ty Bất động sản Tập đoàn Dân Thái được điều đến làm Tổng giám đốc công ty mới. Nhưng điều kiện tiên quyết là, công ty mới phải tiếp nhận toàn bộ công nhân viên chức đang bị thất nghiệp của công ty Kiến An Quy Ninh.

Kỳ thật thì lần này, công ty Kiến An Quy Ninh cũng không đến nỗi chịu thiệt. Công ty Kiến An Quy Ninh hiện tại chỉ là một công ty trống rỗng. Cái gọi là tài sản quốc hữu, đơn giản chỉ là một ít máy móc thiết bị cũ kỹ và nhà xưởng rách nát. Nếu công ty mới muốn vận hành thì phải nhờ vào sự đầu tư của tập đoàn Dân Thái. Điều này, Lãnh Mai hiểu rất rõ và cả người của công ty Kiến An Quy Ninh cũng vậy.

Nếu không phải trong thời điểm mấu chốt thì việc công ty mới được thành lập, tài sản quốc hữu được sống dậy, sắp xếp hơn trăm công việc cho các công nhân viên chức thì đây cũng là một tin tức rất đáng quan tâm. Tuy nhiên, hiện tại, mọi ánh mắt truyền thông đều tập trung vào vụ án của Tôn Cốc, căn bản không có hứng thú đối với vấn đề này.

Trúc Tử cuối cùng cũng đã lên đường sang Mỹ du học.

Nửa tháng trước, Hiểu Tuyết đã hoàn tất hồ sơ cho Trúc Tử sang Mỹ du học. Lại có mẹ của mình ở bên đó chiếu cố cho nên An Tại Đào cũng không lo lắng cho Trúc Tử lắm. Chủ có điều, một đêm trước khi đi, Trúc Tử đã ôm hắn khóc lóc mất mấy giờ. Trước giờ lên máy bay lại nắm chặt tay của hắn không chịu buông.

An Tại Đào phải liên tục dỗ ngọt, hứa sẽ sang thăm cô nàng nên lúc này Trúc Tử mới chịu nín khóc, lưu luyến bước cùng Thạch Thanh lên phi cơ.

Trúc Tử đi rồi, còn Lưu Ngạn cũng vì quá bận nên ít khi trở về. An Tại Đào một mình một nhà nên không tránh khỏi việc có chút trống rỗng. Cả ngày bận rộn nhưng tối về đến nhà lại thấy trong lòng vắng vẻ biết bao nhiêu.

Tiếng gió lại gào thét lên. Không bao lâu sau thì mưa trút xuống. An Tại Đào đứng ở ban công nhìn bầu trời đêm và cơn mưa, chậm rãi dụi tắt điếu thuốc trong tay.

An Tại Đào chậm rãi trở về phòng ngủ, ngồi xuống trước máy tính, một cái tên quen thuộc đang online.

An Tại Đào khóe miệng nở nụ cười. Đó là nick “Ngạo Tuyết Hàn Mai”. Đương nhiên, cái nick đó có phải là nữ hay không thì cũng không biết được.

Từ hơn một tháng trước, “Ngạo Tuyết Hàn Mai” không biết từ bao giờ đã trở thành bạn chat với hắn. Bởi vì hai người có đồng sở thích về đại văn hào Dumas của Pháp và cộng đồng văn học cổ nên tìm được sự tương giao ngay trên mạng. Mỗi khi hai người chat với nhau, thì cũng mất hơn nửa giờ. Đương nhiên, hai người cũng chỉ tán gẫu với nhau về văn học, chứ không hề liên quan đến đề tài nữ giới.

Lúc này, việc dùng inte để làm công cụ nói chuyện đã từng bước trở nên quen thuộc với công chúng. Chat trên inte cũng đã trở thành một hình thức giải trí khá thịnh hành thời bấy giờ.

Nhưng không biết tại sao, “Ngạo Tuyết Hàn Mai” lại gây cho An Tại Đào một cảm giác rất quen thuộc.

- Này, bạn có ở đó không?

Nhìn thấy câu hỏi của Ngạo Tuyết Hàn Mai hỏi mình, An Tại Đào cười, rồi đánh một hàng chữ:

- Ồ, hai ngày nay công việc của tôi bận quá. Tôi vừa mới trở về nhà.

- Ừ, tôi cũng vậy. Mấy ngày nay tôi cũng bận bù đầu bù cổ.

Haha! An Tại Đào gõ biểu tượng mặt cười, sau đó do dự một chút rồi hỏi:

- Công việc của bạn là gì?

Bên kia im lặng không trả lời.

An Tại Đào lẳng lặng dựa lưng vào ghế, thuận tay mở một trang tin tức để xem.

- Tôi làm ở cơ quan nhà nước. Còn bạn?

- Haha, cũng thật trùng hợp. Tôi cũng làm cho một cơ quan chính phủ.

- Bạn là nam? Nói chuyện với bạn lâu như vậy mà không biết rõ về bạn. Tôi cứ nghĩ rằng, bạn là giáo sư đại học hoặc là phần tử trí thức, chứ không nghĩ bạn làm ở cơ quan nhà nước.

- Ừ, tôi là nam! Còn bạn, chắc không phải là nữ chứ?

An Tại Đào đánh với tốc độ rất nhanh, rồi lại chèn thêm một biểu tượng cười.

- Tôi là nữ! Nói thật, tôi rất ghét đàn ông, rất chán ghét. Anh là người đàn ông mà tôi nói chuyện lâu như vậy. Nếu anh thật sự là đàn ông thì tôi không nói chuyện phiếm với anh nữa. Thôi, chúng ta ngưng lại, từ nay không tán gẫu nữa. Chúc anh ngủ ngon.

- Haha, trên thế giới này không là đàn ông thì là đàn bà. Có thể nói cho tôi biết vì sao cô lại chán ghét đàn ông đến như vậy?

An Tại Đào trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Bên kia hầu như không có động tĩnh gì.

Đến hơn mười phút sau.

- Thôi được, xem như tâm sự với anh một chút, coi như là giải phóng oán khí ở trong lòng. Anh cứ coi như là nghe kể chuyện đời xưa đi.

- Vào năm tôi 8 tuổi, thì ba tôi qua đời. Cũng vào năm ấy thì mẹ tôi tái hôn. Nhưng thật không ngờ bà lại lấy một người lòng lang dạ thú.

Nhìn thấy cả một hàng dấu chấm than, An Tại Đào thở dài một cái.

- Vào một năm, buổi tối mẹ tôi phải tăng ca, tôi ở nhà làm bài tập thì cái tên cầm thú đó không ngờ đã uống say muốn vào làm nhục tôi. Cũng may, khi nghe tiếng tôi hô lên, cô nhà bên cạnh ra sức phá cửa nên tên cầm thú kia không thực hiện được ý đồ. Từ đó về sau, lòng của tôi liền sinh ra cảm giác chán ghét đàn ông.

- Khi tên súc sinh kia bị hình phạt, tôi hận không thể chém cho hắn vài nhát. Đàn ông trên cõi đời này không một ai tốt. Những người mà tôi gặp được đều như thế.

- Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô và hoàn toàn thông cảm cho cô. Nhưng tôi không đồng ý với cách nói của cô. Tôi cảm thấy cô rất cực đoan. Thế giới này, phụ nữ và đàn ông đều được tạo thành. Nếu không có đàn ông thì phụ nữ làm sao bây giờ? Haha, cô cũng là người có trình độ văn hóa, chẳng lẽ không hiểu rõ đạo lý này sao? Đàn ông có là súc sinh thì phụ nữ cũng có khi là rác rưởi.

An Tại Đào viết một hơi.

Sau khi nghe xong chuyện xưa của Ngạo Tuyết Hàn Mai, hắn trong lòng cảm thấy người này rất quen thuộc. Và chắc chắn là người mà hắn quen.

- Thôi đi, không nói với anh nữa. Tóm lại, đàn ông không có gì tốt. Hy vọng anh có thể là một người đàn ông tốt. Tôi muốn nghỉ ngơi, ngày mai cơ quan tôi còn có một hoạt động. Tôi còn phải dậy sớm.

Nhìn thấy câu này, An Tại Đào trong lòng nhảy dựng, vội đánh một hàng chữ:

- Thật trùng hợp, ngày mai cơ quan tôi cũng có hoạt động. Nếu ngày mai gặp thì chúng ta sẽ nói tiếp.

- Không có về sau nữa đâu. Tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa.

Nick của đối phương lập tức tắt sáng, dường như là đã thoát ra ngoài hoặc để ở chế độ ẩn.

An Tại Đào chậm rãi bước xuống lầu, đứng ở trước cửa phòng Lãnh Mai. Không bao lâu, Lãnh Mai mặc áo ngủ ra mở cửa, nhìn thấy An Tại Đào thì không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Bí thư An, đã trễ thế này, có việc gì sao?

An Tại Đào liếc nhìn Lãnh Mai một cái, thấy mái tóc cô ướt sũng, rối tung, khuôn mặt xinh đẹp cũng không giấu được việc vừa mới tắm thì nở nụ cười:

- Phó chủ tịch huyện Lãnh, tôi đến tìm cô là có việc. Có thể vào nhà ngồi không?

- Đã trễ thế này, có việc gì thì ngày mai bàn.

Lãnh Mai lắc đầu:

- Tôi muốn nghỉ ngơi, anh về đi, ngày mai nói sau.

- Ngạo Tuyết Hàn Mai?

An Tại Đào nhìn Lãnh Mai, đột nhiên trong miệng thốt ra bốn chữ.

Lãnh Mai sắc mặt chợt biến đổi. Đầu vai của cô run lên, nhỏ giọng hô:

- Anh….!


/498

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status