Quan Thanh

Chương 297: Ban tổ chức Trung ương đến khảo hạch (P2)

/498


Nghe được giọng nói của Lãnh Mai hơi run rẩy, Đồng Hồng Cương trong lòng cười thầm, thầm nghĩ: “Lão tử này đã sớm dự đoán được, Quy Ninh này sớm muộn gì cũng là thiên hạ của Bí thư An, Lãnh Mai cô có năng lực lớn thế sao? Ha ha, Bí thư An ngon lành như vậy, người đàn bà lạnh lùng xấu xa như cô có thể không phục sao?”

Nghĩ đến thời gian gần đây Lãnh Mai rất lạnh lùng với mình, lại nghĩ đến lời đồn trong cơ quan là Lãnh Mai muốn “triệt” ông ta, trong lòng Đồng Hồng Cương có một luồng hưng phấn khó hiểu ập đến, thật muốn cười to lên, quăng mấy câu ác độc vào mặt Lãnh Mai, nhưng cuối cùng ông ta lại không dám. Ngay cả khi An Tại Đào làm Bí thư, Lãnh Mai vẫn làm Chủ tịch huyện như trước, ông ta cũng không dám tỏ vẻ gì bất mãn hay bất kính với Lãnh Mai, vì ông ta biết, trong quan trường, quan lớn hơn một bậc có thể đè chết người.

Nghĩ đến đây, Đồng Hồng Cương cả cười:

- Chủ tịch huyện Lãnh, tôi cũng mới vừa biết được chuyện này, nghe người trong Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy nói. Bí thư An là cán bộ thanh niên dự bị được Ban Tổ chức cán bộ Trung ương giám hộ. Trước đây tôi chỉ biết Bí thư An là cán bộ không được quản lý bởi Thành ủy mà là được Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nhờ Tỉnh ủy quản lý giúp. Nếu lần này trên thành phố nói hồ sơ cán bộ của Bí thư và hồ sơ cán bộ bình thường có khác nhau, hồ sơ được bảo quản ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng cán bộ Ban Tổ chức cán bộ Trung ương vẫn dành riêng ra, mỗi năm sẽ sát hạch Bí thư An hai lần.

Lãnh Mai nghe xong hít vào liền mấy ngụm không khí.

Cô là ai, có lẽ nào lại không hiểu những lời của Đồng Hồng Cương là có ý gì? Trong lòng cô run rẩy, chẳng lẽ An Tại Đào đương nhiên tham gia vào đội ngũ cán bộ dự bị “người nối nghiệp đỏ”? Khó trách các cán bộ trong Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, trong kỳ khảo hạch hàng năm lại khảo hạch An Tại Đào theo kiểu hình thức như vậy. Khó trách!

Trong lúc nhất thời, Lãnh Mai vừa khiếp sợ, vừa thất vọng, lại có chút ganh tị, nhưng không biết vì sao lại có thêm một tia hưng phấn và vui mừng. Tóm lại, tâm trạng của cô hiện giờ như bình nghiêng rượu ngã, không nói được cảm giác thật sự là gì.

- Chủ tịch huyện Lãnh…

Thật lâu sau không nghe Lãnh Mai có động tĩnh gì qua điện thoại, Đồng Hồng Cương lại kính cẩn gọi một tiếng.

Trong nháy mắt, Lãnh Mai đã lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi:

- Anh có báo cho Bí thư An biết không?

- Chủ tịch huyện Lãnh, dựa theo quy định, Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy hẳn đã thông báo cho bí thư An để hắn chuẩn bị tài liệu báo cáo tổng kết. Tôi chỉ mong Chủ tịch huyện Lãnh cho ý kiến một chút, chúng ta nên tổ chức khoản đãi đoàn khảo hạch này thế nào?

- Được, Chủ nhiệm Đồng. Anh lập tức cùng người trong Ban Tổ chức cán bộ hội ý một chút, toàn lực tổ chức cho tốt việc tiếp đãi người của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đến huyện làm công tác khảo hạch. Bí thư An là đối tượng được khảo hạch, cần phải tránh sự nghi ngờ. Thế này vậy, chuyện này sẽ do tôi phụ trách, bất cứ lúc nào các anh cũng có thể báo cáo với tôi.

Lãnh Mai liền nói rõ qua điện thoại. Sau khi ngồi vào bàn làm việc, vẻ mặt thay đổi thất thường, cô nhấc điện thoại lên gọi cho Trương Bằng Viễn.

- Tiểu Mai hả?

Giọng nói khá uy nghiêm của Trương Bằng Viễn truyền tới.

- Ha ha, có phải là vì chuyện của đồng chí Tiểu An không?

- Chú Trương…

Lãnh Mai cúi đầu nói, thật ra cô luôn xưng hô với Trương Bằng Viễn như vậy.

- Ha ha, Tiểu Mai này. Tôi vẫn muốn để chút ít thời gian nói với cô về chuyện đồng chí Tiểu An, tránh cô phải cùng hắn… Ha ha…Nếu cô đã gọi điện thoại đến thì tôi cũng nói với cô một câu vậy. Về chuyện An Tại Đào, tôi cũng không thể nói tường tận được, chỉ có thể nói với cô một câu đơn giản, đồng chí Tiểu An là cán bộ dự bị được các lãnh đạo cao cấp ở trung ương để mắt đến, tương lai còn có cơ hội đi xa hơn nữa. Điều này là không thể nghi ngờ.

- Cô đoán không sai. Hắn tham gia vào danh sách “người nối nghiệp đỏ” của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, không phải cán bộ dự bị bình thường.

- Tài năng và tố chất của đồng chí Tiểu An rất lớn, tính cách cũng điềm đạm, chín chắn, làm việc quyết đoán, ý nghĩ linh hoạt sáng tạo, trình độ lý luận và năng lực thực tế đều rất cao. Tiểu Mai này, cô làm một cộng sự tốt của hắn, luôn đoàn kết trong bộ máy, cá nhân tôi cho rằng đây cũng là ưu đãi với cô rồi. Thật ra, từ ngày đầu tiên đồng chí Tiểu An đến thị trấn Quy Ninh nhỏ bé này, là đã được cấp trên chú ý đến. Chỉ cần cô phối hợp với đồng chí Tiểu An cho tốt, làm ra thành tích, đối với tiền đồ của cô cũng rất có lợi.

- Ngoài ra, quan hệ của đồng chí Tiểu An với Bộ trưởng Trần của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng rất sâu nặng. Ừ, quan hệ rất tốt, rất tốt. Tôi chỉ có thể nói như vậy, cô không cần phải đoán mò, càng không phải dị nghị điều gì sau lưng nữa. Ừ, đây không phải chuyện để cô có thể ngờ vực vô căn cứ.

Trương Bằng Viễn nói đầy thâm ý.

- Tôi còn một câu muốn nói với cô. Lúc trước, khi cha vợ của An Tại Đào là Hạ Thiên Nông còn làm Chủ tịch thành phố Tân Hải là cũng do Bí thư Tỉnh ủy Tiếu chỉ đích danh. Tiểu Mai, gốc rễ của đồng chí Tiểu An trên tỉnh rất sâu, bản thân cô phải chú ý lấy.

- Lần này, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đến khảo hạch, Bộ trưởng Trần của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng đã đích thân gọi điện thoại cho tôi. Tiểu Mai, lần này tổ chức khảo hạch, đừng nói là đồng chí Tiểu An có chiến tích nổi bật, năng lực xuất chúng không có vấn đề, cho dù là có vấn đề, trong lúc khảo hạch cũng không thể xảy ra bất kỳ vấn đề nào, cô hiểu lời tôi nói không?

Trog điện thoại, giọng nói của Trương Bằng Viễn đã nhỏ xuống. Ông ta cho rằng, nhắc nhở như thế cũng là một loại cảnh cáo. Ông ta cảm thấy Lãnh Mai là người thông minh, nhất định sẽ hiểu được.

- Cháu biết rồi, chú Trương.

Lãnh Mai mệt mỏi đáp, liền gát điện thoại. Nghe Trương Bằng Viễn nói chuyện cả buổi, cô đột nhiên có cảm giác cả người bủn rủn, vô lực, trong lúc nhất thời, “hùng tâm tráng chí” bay mất, động lực “tranh cao thấp” với An Tại Đào cũng tiêu tan.

Người ta được lãnh đạo cao cấp ở Trung ương để mắt tới, được Ban Tổ chức cán bộ Trung ương bồi dưỡng để làm “người nối nghiệp đỏ”, trong tỉnh lại có Trần Cận Nam và Tiếu Tác Niên, hai lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh làm ô dù, nổi trội như vậy, cô còn có thể so với người ta như thế nào?

Khoảnh khắc này, cô cảm thấy đời người không còn gì thú vị, hơi nản lòng thoái chí, cả người mệt mỏi, sau đó đầu váng mắt hoa, muốn nôn mửa. Nhưng bất chợt trong lòng cô lại có một luồng cảm xúc bất ngờ bốc lên, loại tâm tư xao động khác thường này khiến cô vô cùng sợ hãi, đỏ hết cả mặt. Lãnh Mai chậm rãi vươn tay ra, nắm chặt lấy cây bút máy trên bàn. Ánh mắt trong trẻo của cô dần trở nên hừng hực như có lửa, đột nhiên quay đầu về phía cửa sổ.

Giữa tháng 9, trời cao vời vợi, đúng là mùa thu hoạch. Một nhánh cây rậm rạp của cây ngô đồng to lớn vươn tới giữa cửa sổ, đập trúng mấy chú chim sẻ nhỏ màu xám khiến mấy chú chim kêu ríu rít.

Một ngày mùa thu đẹp trời!

Lãnh Mai đột nhiên đa sầu đa cảm cúi đầu thầm thở dài. Trước mắt hiện lên hình ảnh anh tuấn sáng sủa mà bình tĩnh thong dong của An Tại Đào, càng lúc càng lớn hơn, khiến cô giật mình, ánh mắt hết u ám lại sáng rực.

Huyện Quy Ninh cũng không lớn, tin tức Ban Tổ chức cán bộ Trung ương muốn đến khảo sát An Tại Đào nhanh chóng được lan truyền với tốc độ cực nhanh. Đồng thời, tin tức này cũng hé lộ một bí mật khiến mọi người vừa khiếp sợ vừa hâm mộ: An Tại Đào không ngờ lại là “người nối nghiệp” được trung ương lấy làm trọng trọng điểm bồi dưỡng

Trong quan trường cơ sở, mọi người tuy không rõ lắm về khái niệm “người nối nghiệp đỏ”, nhưng đều biết rằng, “người nối nghiệp đỏ” đơn giản là làm việc ở cơ sở để lấy thêm lý lịch và đánh bóng thêm, tốc độ thăng tiến sẽ rất nhanh chóng, đến độ người thường không thể tưởng tượng được.

Người trong huyện thật ra luôn đoán là Bí thư An có chút “lai lịch”, nhưng không ngờ “lai lịch” của Bí thư An lại ghê gớm như vậy. Một vài lãnh đạo huyện lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách thằng nhóc này lại thuận buồm xuôi gió như vậy. Xem ra không phải hắn may mắn, mà chính là người nối nghiệp được các lãnh đạo cấp cao bồi dưỡng.

Thời điểm này, nếu ai nói An Tại Đào sẽ vượt qua Lãnh Mai để lên làm Bí thư Huyện ủy chắc cũng sẽ không có ai tỏ ý nghi ngờ. Nhưng chỉ có bản thân An Tại Đào mới hiểu được, chuyện này gần như là không vượt quá khả năng. Hắn tuy là “người nối nghiệp đỏ”, tuy không thể thiếu kinh nghiệm lý lịch và rèn luyện, nhưng nhiều lắm là rèn luyện một thời gian ngắn thôi, ví dụ nhưng người khác phải làm ba năm mới được đề bạt nhưng hắn thì chỉ cần hai năm thôi.

Hơn nữa, loại “người nối nghiệp đỏ” như hắn, chắc chắn là không nghiêm. Theo những lời Lưu Ngạn nói với hắn, ít nhất có mấy mươi người đang “rèn luyện” trong nước. Mỗi người trong đó, tài cán cũng không kém hắn bao nhiêu. Đương nhiên hắn là người tái sinh, có ưu thế trời ban, thì không ai so sánh được.

Nhưng theo tình hình trước mắt, tuy hắn nhất định sẽ được đề bạt lên cao nhưng giờ vẫn là quá sớm. Sở dĩ hắn được lãnh đạo cao cấp trung ương chú ý đặc biệt một chút rất có thể là vì ông Triệu.

Điều này người khác không rõ lắm. Nhưng trong lòng An Tại Đào hiểu rõ, ý nghĩ sáng suốt. Đồng thời Lưu Ngạn cũng biết tin, chẳng những Lưu Ngạn không vui chút nào mà còn tỏ ra lo lắng, căn dặn hắn không được thiếu cảnh giác, khảo hạch không được xảy ra bất cứ vấn đề gì. Cô xuất thân là gia đình quyền quý, biết rõ An Tại Đào làm “người nối nghiệp đỏ” sẽ bị khảo nghiệm khó khăn hơn cán bộ bình thường rất nhiều. Theo đó, chức vụ của An Tại Đào được nâng cao là điều hiển nhiên.

Giờ suy nghĩ một lúc, Lưu Ngạn đột nhiên hiểu được, trước khi An Tại Đào được điều đến làm chủ nhiệm Phòng tin tức Phòng Sơn, cũng e rằng không phải do Trương Bằng Viễn tin tưởng hắn là đội viên đội cứu hỏa đơn giản như vậy. Có lẽ là cũng có ý như trên.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, Lưu Ngạn cũng hiểu được, giai đoạn đầu trên con đường làm quan của An Tại Đào không có vấn đề gì quá lớn. Tối thiểu, trong tỉnh Sơn Đông, nếu hắn muốn lên được cán bộ cấp sở thì không có gì khó. Nguyên nhân rất đơn giản, có Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy kiêm Trưởng Ban Tổ chức cán bộ tỉnh Trần Cận Nam, ông ta sẽ cố hết sức “hóa giải” cho An Tại Đào rất nhiều mặt, ngay cả những gì thu hoạch được trong cuộc khảo nghiệm cũng chỉ có thể là chiến tích cho An Tại Đào.

Quan hệ giữa Bí thư Thành ủy thành phố Phòng Sơn và Trần Cận Nam người khách không biết nhưng Lưu Ngạn lại biết rõ. Tuy Trương Bằng Viễn là người của phó Bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lương, nhưng khi ông ta nhận chức Bí thư Thành ủy ở Phòng Sơn, Trần Cận Nam cũng giúp đỡ rất nhiều.

Có Trần Cận Nam và Trương Bằng Viễn che chắn gió mưa tầng tầng lớp lớp, con đường làm quan của An Tại Đào tuy có kinh hãi nhưng không hề nguy hiểm.


/498

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status