Quan Thanh

Chương 347: Nhà hàng của Lưu Ngạn

/498


Một loạt chức vụ, nào là Chủ tịch xã, Chủ tịch huyện, Chủ tịch thành phố, Chủ tịch tỉnh, Trưởng ban, Trưởng phòng, Giám đốc Sở, Bộ trưởng…

Trên đất nước chúng ta, bất cứ thời nào, nơi nào, đều không thể lảng tránh một khái niệm và sự thật hiển nhiên như vậy: Quan bản vị (1) và đãi ngộ tương ứng trong quan trường hết sức rõ ràng và có thứ bậc.

Một vị Phó giám đốc là cán bộ cấp sở mới nhậm chức, ban đầu không quen đi làm bằng xe hơi, nói muốn đi làm bằng xe đạp, người ta nói:

- Lãnh đạo khác đều đi xe hơi, anh không đi, thích hợp sao?

Người này không khỏi cảm khái: “Lên được một nấc thang, rõ ràng là khác trước!”

Một vị nổi tiếng trong nước, dùng mười nghìn tệ được thưởng nhờ vào bằng sáng chế khoa học kỹ thuật của mình, để mua một căn hộ có hai phòng, nhưng trưởng phòng ở cơ quan anh ta, nhờ vào chức vụ mà được phân phối một căn hộ có ba phòng. Anh ta nhận thức sâu sắc rằng mười ngàn tệ không bằng một chức vụ trưởng phòng, nói ở căn hộ này có cảm giác “uất ức ngủ không yên”.

Một vị là minh tinh nổi tiếng cả nước, tự cho là “thu nhập của mình gấp mấy lần Chủ tịch nước, bỏ tiền ra mua xe thể thao nhập khẩu mà chơi, một thời gia sau, phát hiện mình còn chưa bằng một chủ tịch huyện. Làm quan, xe không cần phải tự lái, có lái xe chuyên môn do nhà nước trả lương, tiền xăng và các chi phí phụ đều có bên tài chính lo; thăng chức, còn có thể đổi xe khác.

Một vị giáo sư đại học kinh tế nổi tiếng nói:

- Tính theo cấp bậc, tôi tương đương với cấp sở, cục, nhưng lương của tôi so với thu nhập “ngầm” của họ chênh lệch một trời một vực!

Đó là nội dung bài báo đăng trên tờ nhật báo Phòng Sơn với tựa đề “Quan bản vị và cấp bậc văn hoá”. Ngồi trong góc nhà hàng được chỉnh trang hết sức đẹp đẽ và thanh nhã, An Tại Đào vùi đầu đọc hết bài bình luận này, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ngạn cười khổ, nói:

- Tiểu Ngạn, gần đây tư tưởng em dường như không được thích hợp cho lắm! Bài báo như vậy em cũng dám đăng? Em không sợ lãnh đạo thành phố bất mãn? Quan bản vị thì ai cũng hiểu, nhưng mấy ngàn năm rồi vẫn chưa thay đổi được, chúng ta có biện pháp gi?

Lưu Ngạn không cho là đúng, cười cười:

- Sợ gì chứ? Thời nào rồi, còn muốn ngăn chặn dư luận? Hơn nữa, bài báo loại này cũng không phản Đảng, phản chủ nghĩa xã hội, đơn giản là bình luận một chút về một vấn đề xã hội thâm căn cố đế mà thôi. Hi hi, anh xem rồi sao? Sau này, tập đoàn báo chí chúng tôi còn có thể mở chuyên mục bình luận thời sự. Có hứng thú thì chúng tôi đăng cho anh một bài?

Đào này, anh có thấy không, hiện nay rất nhiều cơ quan truyền thông trong nước đều đã bắt đầu mở chuyên mục bình luận. Dân chúng rất thích xem, đó gọi là “điểm trúng vào những vấn đề của thời đại”, suy cho cùng, xã hội chúng ta đang tiến bộ, tuy nhiên tốc độ hơi chậm một chút thôi.

An Tại Đào cười khổ một tiếng:

- Được, em tha cho anh đi, anh mà viết những bài báo như thế này, không phải là tự gây khó khăn cho mình sao? Xã hội đương nhiên là đã tiến bộ, nhưng thứ cho anh nói thẳng, em cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Báo thành phố thì có thể mở những chuyên mục bình luận kiểu này, nhưng báo Đảng thì thôi, em đừng chọc vào tổ ong vò vẽ!

Lưu Ngạn cười hì hì, nâng chiếc cốc chân dài lên, lắc lắc rượu vang đỏ sẫm trong ly:

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, cụng ly!

Lưu Ngạn thật ra giống An Tại Đào ở chỗ rất có chủ kiến. Việc gì cô muốn làm, nhất định sẽ làm bằng được. Cá tính của cô là như vậy. Mà trên thực tế, bởi vì có cô, phạm vi đánh động dư luận của tập đoàn báo chí Phòng Sơn đã “cởi mở” và sâu sắc hơn nhiều so với các tờ báo của những thành phố khác. Những vấn đề báo khác không dám đăng, báo Phòng Sơn dám đăng. Điều này đương nhiên là có liên quan đến “hậu thuẫn” sau lưng Lưu Ngạn. Chỉ cần cô đừng làm quá mức, công khai kêu gọi làm ngược lại chủ trương, thì vài bài báo mang tính phê bình, Thành uỷ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trên thực tế, từ lúc Lưu Ngạn nhậm chức, những bài báo vạch trần bầu không khí không lành mạnh của xã hội, cùng với các bài phê bình quan trường của các cơ quan truyền thông trực thuộc tập đoàn báo chí Phòng Sơn đã nhiều hẳn lên, mà tương ứng với điều đó, lượng báo tiêu thụ tăng lên rất nhiều, danh tiếng giới truyền thông trong tỉnh càng ngày càng nâng cao.

Các bài báo của tập đoàn báo chí Phòng Sơn càng lúc càng có ảnh hưởng lớn trong nước, thường xuyên được các báo khác đăng lại. Về phương diện nào đó mà nói, tập đoàn báo chí Phòng Sơn đã đuổi kịp tiêu chuẩn và trình độ một số tờ báo ở phía Nam.

Lượng báo tiêu thụ tăng lên, tiền quảng cáo thu vào cũng tăng theo diện rộng, do đó mang lại thu nhập tăng vọt cho nhân viên của tập đoàn báo chí Phòng Sơn. Ở toàn tỉnh Đông Sơn, tập đoàn báo chí Phòng Sơn gần như trở thành một tờ báo kiểu mẫu, cho dù là về mặt nghiệp vụ hay hiệu quả và lợi ích.

- Đào, mục tiêu sang năm của em là khiến cho toàn bộ các cán bộ cấp trung và cán bộ nòng cốt của tập đoàn báo chí Phòng Sơn có thể mua được xe. Bước tiếp theo sẽ là mua được nhà, em tin chắc.

An Tại Đào cười to, nhìn cô với vẻ thương xót:

- Em sẽ làm được, đúng thế! Thật sự, Tiểu Ngạn, anh thật không ngờ, em có thể khiến báo Phòng Sơn trở thành một tờ báo lớn và nổi tiếng toàn quốc như thế. Với tốc độ phát triển này, chỉ cần “trên” đừng “áp chế”, báo Phòng Sơn sẽ trở thành một tờ báo hàng đầu.

Lưu Ngạn cười hì hì:

- Hi hi, em không sợ bị áp chế. Em chuẩn bị mở rộng lĩnh vực nghiệp vụ, xâm nhập vào lĩnh vực điện ảnh và trền hình.

An Tại Đào ngạc nhiên:

- Làm phim điện ảnh và truyền hình? Tiểu Ngạn, dã tâm của em cũng quá lớn đi!

- Phỉ phui, mồm quạ đen, không được gọi là dã tâm!

Lưu Ngạn gắt lên, lườm An Tại Đào một cái:

- Hừm, được rồi, cái này phải gọi là “hùng tâm”!

An Tại Đào nhún vai, không cãi lại Lưu Ngạn, mà nhìn chung quanh nhà hàng rất thanh tịnh và đẹp đẽ này.

Phải nói nơi này rất khác biệt. Tuy là ban ngày, nhưng các cửa sổ đều được che bằng màn cửa sẫm màu, cố tình tạo ra một không khí ban đêm. Hai bên phòng là dãy ghế mềm màu đỏ tươi, trên bàn ăn đặt đài nến mạ vàng, ngọn nến trên đài đang toả ánh sáng mông lung mờ ảo.

Ở một bên tường gỗ, chỗ khe hở còn có một nút bấm, ấn nhẹ một cái, chân tường sẽ hiện ra một màu xanh lam dìu dịu. Rõ ràng chủ nhân nhà hàng này hiểu được, nhiều ánh sáng sẽ khó tập trung tư tưởng. Đương nhiên, trong số khách ăn cũng có người không thích ánh sáng, thổi tắt cả nến. Ngồi yên lặng trong bóng tối, không biết từ đâu đó vọng tới giai điệu nhẹ nhàng du dương của một bnar nhạc như gợi lên một nỗi buồn man mác. Nơi đây chỉ có tiếng nhạc êm đềm, không có tiếng nhạc disco dậm dật, tiếng hành khúc rộn ràng, cũng không có đoán số, tửu lệnh (2) ồn ào. Yên bình, tĩnh lặng, hài hoà, đây mới chính là không khí chủ nhà hàng này muốn tạo ra.

Tất cả nữ nhân viên phục vụ đều mặc sơ mi trắng, đeo nơ đen, phía dưới là váy ngắn màu đen, trang trọng mà không khô cứng. An Tại Đào đưa mắt quan sát, thấy các cô không quá khách sáo, xã giao đối với khách, trên mặt luôn nở nụ cười điềm đạm, hướng dẫn chỗ ngồi, mời rượu, mang thức ăn đến đều hơi cúi đầu. Hiển nhiên ở đây không có kiểu nhìn chăm chú làm khách mất tự nhiên.

An Tại Đào kinh ngạc phát hiện, khách tới đây đều là những nam nữ chín chắn, trang phục tinh tế, cử chỉ tao nhã, có vẻ rất có văn hoá và và có trình độ.

- Thế nào? Tiệm ăn này cũng được đấy chứ?

Lưu Ngạn cùng An Tại Đào chạm cốc, mỉm cười với vẻ đắc ý.

- Được lắm, rất đặc sắc, khi nào thành phố mở một số nhà hàng như thế này thì thật tốt. Anh thấy dường như khách ở đây đều có trình độ thưởng thức rất cao.

An Tại Đào kinh ngạc nói.

- Anh đoán đúng rồi. Khách tới đây đều là hội viên được cấp thẻ của nhà hàng, nói thẳng ra là, họ đều có địa vị và lai lịch nhất định, là người có tiền và khá nổi tiếng. Nhà hàng này không tiếp khách lạ, nếu anh không phải hội viên, mặc kệ anh có nhiều tiền cũng không vào được. Lúc anh vào chắc là không để ý đến bảng thông báo rồi.

Lưu Ngạn khẽ cười, lại chỉ các nữ nhân viên phục vụ với nụ cười bình thản trên môi:

- Các cô đều là sinh viên mới tốt nghiệp chưa tìm được việc làm, tiền lương ở đây rất cao, công việc cũng nhẹ nhàng.

Trong lòng An Tại Đào đột nhiên nảy ra một cảm giác mơ hồ:

- Làm sao em biết rõ như vậy? Tiểu Ngạn, em thường xuyên tới đây à?

- Không thường xuyên lắm, nghiêm chỉnh mà nói, đây là lần đầu tiên em đến sau khi nhà hàng khai trương.

Đột nhiên khoé miệng Lưu Ngạn hiện lên nét tươi cười bí hiểm:

- Đào, anh theo em.

An Tại Đào đi theo Lưu Ngạn tới một bức tranh tường nghệ thuật trên vách tường trước phòng ăn, chỉ thấy cô lấy tay ấn nhẹ một cái, một cánh cửa liền mở ra, một cầu thang bề ngang chừng một mét xuất hiện. Lưu Ngạn đi tới, cười nói:

- Anh lên đi.

Chờ An Tại Đào đi lên cầu thang với vẻ ngờ vực, Lưu Ngạn nhẹ nhàng nhấn nút đóng cửa ngầm lại. Sau đó, đi dọc theo hành lang đến một khúc quanh có một cửa chống trộm, Lưu Ngạn lấy một chìa khoá trong túi mở cửa, đi lên lại thấy một cánh cửa, đi vào một căn hộ có hai phòng. Đặc biệt là phòng này lại có một cánh cửa, thông với phía sau của toà nhà lớn. Từ đó mở ra, là một con đường buôn bán khác của thành phố Phòng Sơn phồn hoa dành riêng cho người đi bộ.

Phong cách trang hoàng hai phòng này giống y như đúc phòng của Lưu Ngạn ở Quy Ninh, ngay cả vật dụng trong nhà cũng vậy. Chỉ có khác là trên tường phòng khách có treo bức danh hoạ Nhật Bản “Núi xa”. Ngọn núi lớn đắm chìm trong sương mù mênh mông, phía trên đỉnh núi nặng nề u ám, núi kia như một ông lão đang trầm tư giữa vô tận mù sương.

Đến lúc này, An Tại Đào sao còn có thể không nhận ra, không ngờ Lưu Ngạn mua tiệm ăn để kinh doanh và xây phòng ở ở ngay phía sau. Lưu Ngạn là bà chủ tiệm ăn? Hắn có chút bất ngờ nhìn Lưu Ngạn:

- Tiểu Ngạn, sao em lại nghĩ tới chuyện mở tiệm ăn ở đây?

Tại đây chỉ có hai người, Lưu Ngạn mỉm cười, ôm lấy An Tại Đào:

- Chính là nhất thời nảy ra ý định thôi. Mở nhà ăn này, cũng chỉ là cho vui thôi, không phải để kiếm tiền đâu, thu chi vừa vặn ngang nhau. Cũng may phòng ở em đã mua, không phải trả tiền thuê nhà, nếu không thật đúng là không duy trì nổi. Sau này, anh lại đến thành phố, chúng ta vào đây ở.

Lưu Ngạn chậm rãi mở to đôi mắt mơ màng như mộng như ảo:

- Em muốn cho anh một bất ngờ thú vị, chỗ này mới thật sự thuộc về hai chúng ta.

An Tại Đào cảm thấy lòng ấm áp, hiểu rõ dụng ý của cô, vòng tay ôm chặt lấy cô, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.

(1) Quan bản vị: Từ này không phổ biến như “kim bản vị” hay “ngân bản vị”, theo hiểu biết có hạn của chúng tôi, có thể hiểu “quan bản vị” là (một xã hội) lấy việc làm quan làm tiêu chuẩn, chỉ có làm quan mới dễ tiến thân, mới mau vinh thân phì gia hay nói cách khác, muốn giàu có và quyền lực phải làm quan, phải dựa vào quan.

(2) Tửu lệnh: một trò chơi dùng thơ văn đối đáp trong tiệc rượu, một người xướng, những người còn lại trên bàn tiệc lần lượt đối lại hoặc tiếp nối bằng một câu thơ nổi tiếng hay do chính mình nghĩ ra. Ai không đáp được thì phải uống một chén rượu. Trong Hồng Lâu Mộng có rất nhiều đoạn miêu tả cảnh thi hành tửu lệnh với nhiều cách chơi khác nhau, rất phong phú và sinh động.


/498

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status