An Tại Đào quả thật cũng không nắm chắc lắm.
Tập đoàn Cổ Lan Xuân dù sao cũng là công ty rượu nổi danh trong nước, thật là nhiều tiền thế lớn, thực lực hùng hậu. Lúc này tập đoàn người ta triển khai đầu tư, trong quá trình bành trướng tư bản, một nốt nhạc nho nhỏ như thế, đối mặt với phương án của nhà máy rượu Quy Ninh, họ có thể chấp nhận hay không, cũng không biết là bao nhiêu.
Nhưng An Tại Đào phải đánh cuộc.
Hắn đánh cuộc tập đoàn Cổ Lan Xuân không phải xem trọng nhà máy rượu Quy Ninh và tiềm lực của “căn cứ ngàn mẫu rượu”, mà là thị trường lớn của tỉnh Đông Sơn. Chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa bảo hộ địa phương, ngành rượu của tỉnh Đông Sơn khá bài ngoại, những loại rượu trắng bán chạy trên thị trường đều là thương hiệu trong tỉnh. Ngoại trừ những thương hiệu rượu cao cấp trong nước như rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương… mới có thể bán ra thị trường, ngay cả thương hiệu hạng nhất như Cổ Lan Xuân cũng đành bất lực, trơ mắt nhìn một thị trường thật lớn bị phân chia bởi các thương hiệu rượu hạng ba.
Lúc này Quy Ninh chủ động mời đầu tư chính là một cơ hội không thể nghi ngờ. Nếu không, ngay cả khi Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi ra mặt, nhà máy rượu Quy Ninh mời đầu tư, chỉ sợ cũng không khiến cho Cổ Lan Xuân thấy hứng thú.
Chỉ cần tập đoàn Cổ Lan Xuân có thể nắm vững được phần góp vốn trong công ty liên doanh mới, họ có thể nhanh chóng lợi dụng thị trường của nhà máy rượu Quy Ninh, khuếch trương rộng rãi thương hiệu Cổ Lan Xuân trong tỉnh Đông Sơn. Về lâu dài, đối với tập đoàn Cổ Lan Xuân, đây là một vụ kinh doanh tuyệt đối có lãi. Đầu tư hơn một trăm triệu đổi lấy một thị trường rộng lớn, thật đáng giá vô cùng.
Nhưng tư bản vẫn là tư bản. Tư bản từ trước đến nay luôn theo đuổi lợi ích lớn nhất. Thế nên họ nhắm ngay vào điểm yếu của nhà máy rượu Quy Ninh, dùng thái độ cứng rắn ép nhà máy rượu Quy Ninh nhượng bộ, để chuẩn bị trong tương lai sẽ thu mua nhà máy rượu Quy Ninh làm một thành viên của tập đoàn Cổ Lan Xuân ở tỉnh Đông Sơn, còn dự án góp vốn lúc này chỉ là lời mở đầu.
Đây là một chính sách hoạt động cực kỳ lớn, cũng rất cao minh, có khả năng dự đoán được chiến lược khuếch trương trong tương lai. Phải nói, khi tai tiếng của nhà máy rượu Quy Ninh lan truyền khắp nước thì tập đoàn Cổ Lan Xuân đã có ý nghĩ này. Nhưng bọn họ muốn chờ nhà máy rượu Quy Ninh suy sụp hẳn, mới đóng vai Chúa cứu thế để ra mặt, trả giá thấp nhất để mua lại nhà máy rượu Quy Ninh, sau đó chiếm thị trường và các nguồn tài nguyên của nhà máy rượu Quy Ninh làm của riêng, khiến số đông cổ đông của tập đoàn Cổ Lan Xuân thấy được ánh vàng rực rỡ ở khu vực tỉnh.
Nhưng sau đó, An Tại Đào lại đột nhiên xuất hiện, một tay huy động vốn đầu tư, dễ dàng hóa giải được hoàn cảnh quẫn bách của nhà máy rượu Quy Ninh. Điều này làm cho tập đoàn Cổ Lan Xuân thất vọng. Ngay lúc họ thất vọng, nhà máy rượu Quy Ninh thông qua Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, Trương Thắng Lợi, đã đưa ra một nhành ô liu, khiến cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cổ Lan Xuân vui mừng khôn xiết.
Tập đoàn Cổ Lan Xuân có dã tâm, có lẽ cũng không để cho người khác biết. Nhưng đối với một người tái sinh như An Tại Đào, cũng không phải là một câu đố quá khó. Nhà máy rượu Quy Ninh kiên trì chịu đựng tiến hành một cuộc đàm phán marathon với tập đoàn Cổ Lan Xuân. Trong thái độ cứng rắn của họ, An Tại Đào đã nhanh chóng đưa ra phán quyết của mình: kiên quyết tất nhiên phải kiên quyết, mạnh mẽ cũng cố nhiên phải mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy lợi ích trước mắt, nhất định bọn họ phải nhượng bộ. Nhưng nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, có lẽ họ cũng sẽ không đưa ra đâu.
Sự thật chứng minh, phán đoán của An Tại Đào không có vấn đề gì. Hắn thắng cuộc.
Sau khi An Tại Đào trong cuộc đàm phán đề nghị phó Tổng giám đốc Vương Duyệt quay lại tổng bộ tập đoàn công ty Cổ Lan Xuân, phía Cổ Lan Xuân im lặng hết hai ngày. Hai ngày sau, vào buổi sáng thứ ba, Vương Duyệt chủ động đến tìm Lý Kiệt. Mọi người đã thương lượng xong, đều đồng ý với phương án này. Đương nhiên có ngụ ý là phải “chịu thiệt” một chút.
Trong lòng Lý Kiệt hiểu rõ, cũng cười ha hả mà sắp xếp thôi.
Cùng Vương Duyệt bàn định và sắp xếp thời gian đàm phán thực chất xong, Lý Kiệt bèn đi đến Ùy ban Huyện. Anh ta định gõ cửa văn phòng An Tại Đào thì thư ký Bành Quân bước ra:
- Giám đốc Lý tìm lãnh đạo sao? Anh vào văn phòng tôi đợi một chút, lãnh đạo đang triệu tập những người quản lý các ban ngành liên quan. Đại diện công ty Hoàng Hải sẽ phối hợp mở một công trình, dự án hậu cần ở ngoại ô thị trấn lập tức sẽ động thổ khởi công.
Lý Kiệt gật đầu, liền đi theo Bành Quân vào văn phòng anh, vừa nói chuyện phiếm vừa đợi.
Dự án hậu cần ngoại ô thị trấn sẽ lập tức khởi công. Sự thành bại của dự án này liên quan trực tiếp đến chiến lược đẩy mạnh xây dựng các thị trấn nhỏ đặc sắc hạng nhất cả nước trong tỉnh của An Tại Đào, vì thế có thể biết hắn quan tâm đến dự án này ra sao.
Chiều hôm qua, An Tại Đào bảo Mã Hiểu Yến gọi điện thoại triệu tập tất cả những người phụ trách Ủy ban xây dựng, giám sát an toàn, quy hoạch, địa chính, công an, tài chính và những ban ngành liên quan cùng bốn người phụ trách dự án Quy Ninh của công ty Hoàng Hải, sáng hôm nay đến văn phòng của Chủ tịch huyện để mở một cuộc họp.
Là phó tổng chỉ huy của dự án, quan mới nhận chức Lương Mậu Tài cũng dự họp. Lương Mậu Tài vào văn phòng, nhìn An Tại Đào với vẻ xấu hổ, kính cẩn cúi đầu nói:
- Chủ tịch huyện An…
- Lão Lương hả, mời ngồi.
An Tại Đào khoát tay, thái độ cũng như mọi ngày. Điều này khiến cho các quản lý ban ngành ngồi bên cạnh cảm thấy rất lạ lùng. Không phải nói Lương Mậu Tài đã bị Chủ tịch huyện An thất sủng rồi sao? Nhìn thế này lại thấy không có gì.
Lương Mậu Tài cũng không dám nói thêm gì. Thái độ của An Tại Đào với anh ta như thế nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết. Anh ta yên lặng ngồi xuống cạnh Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Tề Đan Chi. Bộ dạng phục tùng, ánh mắt cam chịu. Anh ta biết đây là An Tại Đào cho anh ta thêm một cơ hội, có lẽ cũng có ý muốn dùng anh ta. Tóm lại, đây là cơ hội cuối cùng, anh ta dù sao cũng không được giẫm lên vết xe đổ. Nếu lại làm cho An Tại Đào thất vọng, con đường làm quan của anh ta coi như hoàn toàn tiêu đời.
Công ty Hoàng Hải vì dự án này mà đăng ký thành lập một công ty con ở Quy Ninh, phụ trách dự án này là Trình Cương, chính là giám đốc công ty con đó. Đó là một người còn trẻ, chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo bình thường. Nhưng nhìn kỹ quần áo của anh ta thì biết ngay đó là con cháu nhà quyền quý.
Anh ta cũng họ Trình. An Tại Đào hơi giật mình, nhưng trên mặt không hề để lộ điều gì.
Mã Hiểu Yến ngồi cạnh bàn làm việc của An Tại Đào, cô đứng dậy nhìn mọi người, lại quay đầu nhìn An Tại Đào cười hỏi:
- Lãnh đạo, chúng ta bắt đầu chứ?
An Tại Đào lắc đầu:
- Ha ha, chờ đồng chí Trường Lăng một chút đi.
Trên mặt Mã Hiểu Yến nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng lẳng lặng gật đầu ngồi xuống.
Chuyện phối hợp này vốn do Cổ Trường Lăng, phó Chủ tịch thường trực huyện chủ trì, An Tại Đào chỉ kiểm tra, vì dù sao anh ta cũng là lãnh đạo quan trọng trong huyện, chuyện phối hợp này theo lệ thường sẽ do phụ tá chủ trì.
Nhưng Cổ Trường Lăng lại đang học ở trường Đảng Thành ủy, tham gia ban lý luận học tập gì đó do văn phòng Thành ủy tổ chức. Tham gia trường Đảng Thành ủy, nghe nói Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn đích thân dạy một khóa. Sau đó lại có tin tức lan truyền, nói đây chính là dịp Trương Bằng Viễn lựa chọn “thân tín” của ông ta. Bất kể người nào được triệu tập đi học lần này, đều là những cán bộ được Trương Bằng Viễn coi trọng. Nhưng cũng có những người không tin vào lời đồn đại này, chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Trương Bằng Viễn muốn bồi dưỡng tâm phúc của mình, có rất nhiều cách, không cần phải gây ra chuyện lớn như vậy.
Cho nên Mã Hiểu Yến không thông báo với Cổ Trường Lăng. Nhưng cô không thông báo, còn An Tại Đào thì đích thân gọi điện thoại cho anh ta. Hắn gọi điện thoại thật ra chỉ muốn làm một phép thử. Điều khiến hắn hài lòng là khi nhận được điện thoại của hắn, Cổ Trường Lăng không hề do dự, lập tức đề xuất tạm thời trở về tham dự cuộc họp phối hợp không chính thức.
Đương nhiên, Cổ Trường Lăng cho rằng, đây cũng là một loại tôn trọng cần có.
Đợi vài phút, rốt cuộc Cổ Trường Lăng cũng chạy đến. Anh ta vội vàng bước đến, mỉm cười với mọi người:
- Chủ tịch huyện An, đường kẹt xe quá. Tôi đi về từ lúc 6 giờ, không ngờ lại phải đến trễ.
An Tại Đào mỉm cười, bước đến bắt tay Cổ Trường Lăng:
- Đồng chí Trường Lăng mới từ thành phố trở về. Chủ nhiệm Mã, chúng ta họp thôi.
Mã Hiểu Yến gật đầu, đứg dậy, rót cho Cổ Trường Lăng một ly nước. Động tác nhỏ như vậy cũng khiến cho Cổ Trường Lăng rất dễ chịu, còn An Tại Đào cũng âm thầm gật đầu. Mã Hiểu Yến rất tinh tế, ý thức phục vụ mạnh, ở huyện này sợ là không có mấy người có thể so được với cô.
Cô nhậm chức chưa đến nửa năm, nhưng các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện đều có thiện cảm sâu sắc với cô, không còn ai cho cô là bình hoa nữa. Năng lực và thành tích công tác của cô được tập thể lãnh đạo huyện ủy rất tán thành. Trong nhiều thời điểm đều thể hiện ở những chi tiết nhỏ nhặt thế này.
Đừng chỉ nhìn thấy một ly nước, đó chính là thể hiện sự tôn trọng của cấp dưới đối với lãnh đạo. Tối thiểu, trong những cán bộ cấp phòng đang ngồi đây cũng chỉ có Mã Hiểu Yến có ý thức này, cũng đã chứng minh rõ ràng.
Mã Hiểu Yến hắng giọng, nói lớn:
- Các đồng chí, Ủy ban nhân dân huyện triệu tập mọi người đến để mở một cuộc họp không chính thức. Dự án hậu cần ở ngoại ô thị trấn sắp khởi công, đây là công trình lớn nhất trong năm của huyện. Huyện ủy và ủy ban nhân dân cực kỳ coi trọng. Mời Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch thường trực huyện, đồng chí Cổ Trường Lăng, đưa ra yêu cầu công tác cụ thể.
- Các đồng chí, tôi sẽ không nói đến tầm quan trọng của công trình nữa.
- Chủ tịch huyện An có thể gọi tôi từ thành phố trở về, đủ chứng minh Ủy ban nhân dân huyện rất coi trọng công trình này. Ha ha…
Cổ Trường Lăng cười ha hả, mọi người cũng mỉm cười, lập tức không khí trong phòng họp trở nên thoải mái.
- Chủ tịch huyện đã nghiên cứu và quyết định, đồng chí Tề Đan Chi của Ủy ban xây dựng sẽ là tổng chỉ huy bộ chỉ huy công trình, đồng chí Lương Mậu Tài là phó Thường vụ bộ chỉ huy. Sau khi công trình khởi công, đồng chí Tề Đan Chi phụ trách phối hợp toàn diện. Đồng chí Lương Mậu Tài phụ trách các công việc hàng ngày. Mục tiêu của huyện là tập trung tinh lực làm tốt dự án này. Tất cả các ban ngành chức năng sẽ toàn lực phối hợp. Các lãnh đạo của tất cả các ban ngành liên quan cũng phải phối hợp, không được đôi co. Nếu không phối hợp được công tác, lập tức báo cáo với tôi. Nếu sự việc nào tôi không giải quyết được, sẽ xin chỉ thị của Chủ tịch huyện An. Xin các đồng chí ở công ty Hoàng Hải yên tâm, huyện ủng hộ mạnh mẽ công trình của các anh một cách kiên quyết.
- Thứ nhất, xây dựng và quy hoạch, hai ngành này phải phối hợp thống nhất quy hoạch, đồng chí Tề Đan Chi tiến hành chỉ đạo công trình theo phương hướng đã được đề ra, công trình xây dựng phải thống nhất theo quy hoạch của huyện, không được qua loa sơ sài, không được phép xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
- Thứ hai, ngành công an phải làm tốt công tác bảo vệ trị an xung quanh khu vực công trình. Tôi đề nghị đồn công an ngoại ô thị trấn thiết lập một tổ cảnh vệ ở công trường.
- Thứ ba, công tác an toàn đặc biệt nghiêm trọng. Ngành giám sát an toàn phải để mắt đến công nhân, toàn lực làm tốt công tác giám sát công trình, nhất định không được xảy ra bất cứ sự cố an toàn nào. Các đồng chí ở Cục giám sát an toàn lưu ý kỹ cho.
- Thứ tư, chính quyền và Đảng ủy ở ngoại ô thị trấn cũng phải bảo đảm các cơ sở thiết yếu để xây dựng công trình. Trước mắt, xây dựng dự án này là công tác hàng đầu của chính quyền Đảng ủy ngoại ô thị trấn, cũng là công tác trung tâm. Tất cả công tác đều triển khai xung quanh việc xây dựng công trình.
Cổ Trường Lăng nói xong, mỉm cười quay đầu lại nhìn An Tại Đào:
- Được rồi, công tác cụ thể tôi chỉ nói đến đây. Tiếp theo xin mời Chủ tịch huyện An chỉ thị.
Tiếng vỗ tay vang lên, An Tại Đào mỉm cười, khoát tay nói:
- Đừng nói là chỉ thị, tôi chỉ nói chút chuyện thôi.
- Vừa rồi, đồng chí Cổ Trường Lăng đã nói rất toàn diện, rất đúng chỗ, hoàn toàn đại diện được thái độ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Tôi chỉ nhấn mạnh thêm mấy điều. Thứ nhất, phải đảmbảo an toàn, cam đoan an toàn, không thể cò kè mặc cả. Ngành giám sát huyện và công ty Hoàng Hải phải cùng nhau làm, cùng nhau thắt chặt công tác an toàn! Lão Tôn ở Cục Giám sát an toàn, tôi xin nhấn mạnh lần nữa, an toàn là trên hết, anh phải chú ý cho tôi. Nếu xuất hiện sự cố an toàn, trên huyện sẽ xử lý nghiêm khắc, tuyệt không nhân nhượng.
Lão Tôn, Cục trưởng Cục Giám sát an toàn kêu lộp cộp trong lòng, khẩn trương tỏ rõ thái độ, xác nhận:
- Xin lãnh đạo huyện yên tâm, chúng tôi nhất định dựa theo quy trình an toàn để giám sát toàn diện, chúng tôi xin cam đoan.
- Không cần cam đoan, cũng không cần phải hô khẩu hiệu. Tất cả mọi người đều phải hành động thực tế.
Cổ Trường Lăng xen vào một câu, ngắt ngang “lời thề son sắt” của ông ta.
- Thứ hai, tiến độ công trình phải cố gắng nhanh hơn. Hiện giờ là đầu tháng, dựa theo kế hoạch, công trình này phải làm xong trước cuối năm để đưa vào hoạt động. Ý của tôi là, nhân lúc còn chưa đến mùa mưa, dưới điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo chất lượng và an toàn, đẩy nhanh tiến độ. Bảo đảm chất lượng, đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ thấy được lợi ích kinh tế sớm nhất. Vì sự phát triển kinh tế của toàn huyện phải làm ra được cống hiến mới.
An Tại Đào nói đến đây, quay đầu lại nhìn Trình Cương, Tổng giám đốc công ty con của Hoàng Hải ở Quy Ninh, mỉm cười:
- Tổng giám đốc Trình, công ty các anh còn có vấn đề khó khăn hay yêu cầu gì không? Nếu có xin đề xuất để chúng ta cố hết sức hỗ trợ giải quyết. Đương nhiên, nếu các anh còn điểm nào không hài lòng với công việc của các ngành chức năng địa phương, cũng có thể đề xuất, chúng tôi sẽ cố gắng cải thiện.
Trình Cương tuy còn trẻ nhưng lời nói và cử chỉ cũng rất cẩn thận. Có thể thấy anh ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm, gặp rất nhiều cảnh đời rồi. Anh ta đứng dậy, nói với An Tại Đào và Cổ Trường Lăng:
- Cám ơn Chủ tịch huyện An, Chủ tịch huyện Cổ và các vị lãnh đạo của huyện đã ủng hộ mạnh mẽ. Đối với công tác ở huyện, chúng tôi không nhắc đến vì nó đã rất tốt, còn chuyện hỗ trợ chúng tôi cũng rất đúng lúc, khiến nhà đầu tư như chúng tôi rất thoải mái.
- Ý kiến thì không có, chỉ có một chuyện nhỏ muốn thỉnh cầu. Tổng giám đốc của chúng tôi nói, dự án này là một trong những dự án quan trọng nhất của công ty Hoàng Hải chúng tôi trong năm nay, nên chúng tôi muốn làm một lễ khởi công long trọng, mong các vị lãnh đạo huyện đến tham dự. Ha ha…chuyện này xem như là hoạt động tuyên truyền trước khi công trình này được đưa vào hoạt động mà thôi.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Chuyện này không thành vấn đề, ở huyện có thể toàn lực phối hợp. Nhưng nghi lễ phải nhanh một chút, không cần vì vậy mà chậm trễ ngày khởi công, có được không?
Cổ Trường Lăng nhíu mày, nhìn An Tại Đào muốn nói rồi lại thôi.
Cổ Trường Lăng cho rằng, trước mắt nên thúc đẩy nhanh tiến độ công trình, khẩn trương biến công trình này thành một chiến tích thật sự, làm mấy chuyện màu mè kia làm gì? Nghi lễ khởi công dùng làm gì? Sau khi thi công xong đưa vào hoạt động mới là ngon. Công trình còn chưa thi công, mấy nghi thức đó sẽ làm lãng phí tài lực và thời gian, e là khiến cho dư luận phê bình.
Nhưng An Tại Đào đã gật đầu, phó chủ tịch thường trực huyện như anh ta sao có thể phản đối. Nhưng khi mọi người đều đã ra ngoài, Cổ Trường Lăng lưu lại, rút một điếu thuốc trong bao thuốc của An Tại Đào, châm lửa, khẽ cười nói:
- Chủ tịch huyện An, có cần thiết phải làm lễ khởi công này không? Tôi cảm thấy hoàn toàn lãng phí thời gian. Tuy nghi lễ do công ty Hoàng Hải tổ chức, nhưng ở huyện cũng phải phối hợp.
An Tại Đào cười ha hả, đột nhiên đứng dậy nói:
- Lão Cổ, anh cũng biết phía sau của công ty Hoàng Hải mà.
Cổ Trường Lăng ngẩn ra:
- Tôi không để ý lắm. Này, công ty Hoàng Hải này có bối cảnh lớn sao?
- Hậu trường của họ là trên đó.
An Tại Đào đưa tay chỉ lên trần nhà:
- Chủ tịch Trình của bọn họ…đồng chí lão Cổ của tôi ơi. Anh hiểu chứ?
Cổ Trường Lăng hít sâu một hơi:
- Không ngờ là…
- Đúng vậy, cho nên mới nói, đồng chí lão Cổ, chúng ta buôn bán lúc này rất có lời. Nếu bọn họ tình nguyện gióng trống khua chiêng tạo thanh thế thì sao không để cho họ làm? Dù sao, chúng ta cũng không cần ra bao nhiêu sức đâu. Gần như có thể khẳng định, sau khi công trình được đầu tư xong, rất nhanh chóng sẽ bị thị trường tiêu hóa mất, dựa vào bối cảnh công ty Hoàng Hải, bọn họ cũng sẽ tiêu thụ rất dễ dàng.
- Nếu tôi đoán không lầm, trên tỉnh cũng sẽ có người tới tham gia nghi thức này. Tốt lắm, đồng chí lão Cổ, chúng ta cứ ngồi yên xem đi.
An Tại Đào khoát tay:
- Hôm nay anh phải quay về thành phố hay còn ở lại huyện?
Cổ Trường Lăng cười khổ nói:
- Tôi còn phải quay về thành phố. Ban lý luận chấm công rất nghiêm khắc, tôi là lén chuồn đi thôi.
- Buổi chiều có tọa đàm của Bí thư Thành ủy trương, tôi phải quay về nghe một chút.
Thấy các lãnh đạo ban ngành trong huyện đã rời khỏi văn phòng An Tại Đào, sau khi thấy phó Chủ tịch Thường trực Cổ Trường Lăng cũng đã rời đi, Lý Kiệt mới gõ cửa văn phòng An Tại Đào.
Thấy thần sắc Lý Kiệt hơi hưng phấn, An Tại Đào hơi giật mình:
- Lý Kiệt, có phải tập đoàn Cổ Lan Xuân đã đồng ý với phương án của chúng ta không?
- Dạ phải anh An, bọn họ đồng ý, nhưng có hai yêu cầu.
- Ồ, nói tôi nghe thử.
Tập đoàn Cổ Lan Xuân dù sao cũng là công ty rượu nổi danh trong nước, thật là nhiều tiền thế lớn, thực lực hùng hậu. Lúc này tập đoàn người ta triển khai đầu tư, trong quá trình bành trướng tư bản, một nốt nhạc nho nhỏ như thế, đối mặt với phương án của nhà máy rượu Quy Ninh, họ có thể chấp nhận hay không, cũng không biết là bao nhiêu.
Nhưng An Tại Đào phải đánh cuộc.
Hắn đánh cuộc tập đoàn Cổ Lan Xuân không phải xem trọng nhà máy rượu Quy Ninh và tiềm lực của “căn cứ ngàn mẫu rượu”, mà là thị trường lớn của tỉnh Đông Sơn. Chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa bảo hộ địa phương, ngành rượu của tỉnh Đông Sơn khá bài ngoại, những loại rượu trắng bán chạy trên thị trường đều là thương hiệu trong tỉnh. Ngoại trừ những thương hiệu rượu cao cấp trong nước như rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương… mới có thể bán ra thị trường, ngay cả thương hiệu hạng nhất như Cổ Lan Xuân cũng đành bất lực, trơ mắt nhìn một thị trường thật lớn bị phân chia bởi các thương hiệu rượu hạng ba.
Lúc này Quy Ninh chủ động mời đầu tư chính là một cơ hội không thể nghi ngờ. Nếu không, ngay cả khi Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi ra mặt, nhà máy rượu Quy Ninh mời đầu tư, chỉ sợ cũng không khiến cho Cổ Lan Xuân thấy hứng thú.
Chỉ cần tập đoàn Cổ Lan Xuân có thể nắm vững được phần góp vốn trong công ty liên doanh mới, họ có thể nhanh chóng lợi dụng thị trường của nhà máy rượu Quy Ninh, khuếch trương rộng rãi thương hiệu Cổ Lan Xuân trong tỉnh Đông Sơn. Về lâu dài, đối với tập đoàn Cổ Lan Xuân, đây là một vụ kinh doanh tuyệt đối có lãi. Đầu tư hơn một trăm triệu đổi lấy một thị trường rộng lớn, thật đáng giá vô cùng.
Nhưng tư bản vẫn là tư bản. Tư bản từ trước đến nay luôn theo đuổi lợi ích lớn nhất. Thế nên họ nhắm ngay vào điểm yếu của nhà máy rượu Quy Ninh, dùng thái độ cứng rắn ép nhà máy rượu Quy Ninh nhượng bộ, để chuẩn bị trong tương lai sẽ thu mua nhà máy rượu Quy Ninh làm một thành viên của tập đoàn Cổ Lan Xuân ở tỉnh Đông Sơn, còn dự án góp vốn lúc này chỉ là lời mở đầu.
Đây là một chính sách hoạt động cực kỳ lớn, cũng rất cao minh, có khả năng dự đoán được chiến lược khuếch trương trong tương lai. Phải nói, khi tai tiếng của nhà máy rượu Quy Ninh lan truyền khắp nước thì tập đoàn Cổ Lan Xuân đã có ý nghĩ này. Nhưng bọn họ muốn chờ nhà máy rượu Quy Ninh suy sụp hẳn, mới đóng vai Chúa cứu thế để ra mặt, trả giá thấp nhất để mua lại nhà máy rượu Quy Ninh, sau đó chiếm thị trường và các nguồn tài nguyên của nhà máy rượu Quy Ninh làm của riêng, khiến số đông cổ đông của tập đoàn Cổ Lan Xuân thấy được ánh vàng rực rỡ ở khu vực tỉnh.
Nhưng sau đó, An Tại Đào lại đột nhiên xuất hiện, một tay huy động vốn đầu tư, dễ dàng hóa giải được hoàn cảnh quẫn bách của nhà máy rượu Quy Ninh. Điều này làm cho tập đoàn Cổ Lan Xuân thất vọng. Ngay lúc họ thất vọng, nhà máy rượu Quy Ninh thông qua Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, Trương Thắng Lợi, đã đưa ra một nhành ô liu, khiến cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cổ Lan Xuân vui mừng khôn xiết.
Tập đoàn Cổ Lan Xuân có dã tâm, có lẽ cũng không để cho người khác biết. Nhưng đối với một người tái sinh như An Tại Đào, cũng không phải là một câu đố quá khó. Nhà máy rượu Quy Ninh kiên trì chịu đựng tiến hành một cuộc đàm phán marathon với tập đoàn Cổ Lan Xuân. Trong thái độ cứng rắn của họ, An Tại Đào đã nhanh chóng đưa ra phán quyết của mình: kiên quyết tất nhiên phải kiên quyết, mạnh mẽ cũng cố nhiên phải mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy lợi ích trước mắt, nhất định bọn họ phải nhượng bộ. Nhưng nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, có lẽ họ cũng sẽ không đưa ra đâu.
Sự thật chứng minh, phán đoán của An Tại Đào không có vấn đề gì. Hắn thắng cuộc.
Sau khi An Tại Đào trong cuộc đàm phán đề nghị phó Tổng giám đốc Vương Duyệt quay lại tổng bộ tập đoàn công ty Cổ Lan Xuân, phía Cổ Lan Xuân im lặng hết hai ngày. Hai ngày sau, vào buổi sáng thứ ba, Vương Duyệt chủ động đến tìm Lý Kiệt. Mọi người đã thương lượng xong, đều đồng ý với phương án này. Đương nhiên có ngụ ý là phải “chịu thiệt” một chút.
Trong lòng Lý Kiệt hiểu rõ, cũng cười ha hả mà sắp xếp thôi.
Cùng Vương Duyệt bàn định và sắp xếp thời gian đàm phán thực chất xong, Lý Kiệt bèn đi đến Ùy ban Huyện. Anh ta định gõ cửa văn phòng An Tại Đào thì thư ký Bành Quân bước ra:
- Giám đốc Lý tìm lãnh đạo sao? Anh vào văn phòng tôi đợi một chút, lãnh đạo đang triệu tập những người quản lý các ban ngành liên quan. Đại diện công ty Hoàng Hải sẽ phối hợp mở một công trình, dự án hậu cần ở ngoại ô thị trấn lập tức sẽ động thổ khởi công.
Lý Kiệt gật đầu, liền đi theo Bành Quân vào văn phòng anh, vừa nói chuyện phiếm vừa đợi.
Dự án hậu cần ngoại ô thị trấn sẽ lập tức khởi công. Sự thành bại của dự án này liên quan trực tiếp đến chiến lược đẩy mạnh xây dựng các thị trấn nhỏ đặc sắc hạng nhất cả nước trong tỉnh của An Tại Đào, vì thế có thể biết hắn quan tâm đến dự án này ra sao.
Chiều hôm qua, An Tại Đào bảo Mã Hiểu Yến gọi điện thoại triệu tập tất cả những người phụ trách Ủy ban xây dựng, giám sát an toàn, quy hoạch, địa chính, công an, tài chính và những ban ngành liên quan cùng bốn người phụ trách dự án Quy Ninh của công ty Hoàng Hải, sáng hôm nay đến văn phòng của Chủ tịch huyện để mở một cuộc họp.
Là phó tổng chỉ huy của dự án, quan mới nhận chức Lương Mậu Tài cũng dự họp. Lương Mậu Tài vào văn phòng, nhìn An Tại Đào với vẻ xấu hổ, kính cẩn cúi đầu nói:
- Chủ tịch huyện An…
- Lão Lương hả, mời ngồi.
An Tại Đào khoát tay, thái độ cũng như mọi ngày. Điều này khiến cho các quản lý ban ngành ngồi bên cạnh cảm thấy rất lạ lùng. Không phải nói Lương Mậu Tài đã bị Chủ tịch huyện An thất sủng rồi sao? Nhìn thế này lại thấy không có gì.
Lương Mậu Tài cũng không dám nói thêm gì. Thái độ của An Tại Đào với anh ta như thế nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết. Anh ta yên lặng ngồi xuống cạnh Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Tề Đan Chi. Bộ dạng phục tùng, ánh mắt cam chịu. Anh ta biết đây là An Tại Đào cho anh ta thêm một cơ hội, có lẽ cũng có ý muốn dùng anh ta. Tóm lại, đây là cơ hội cuối cùng, anh ta dù sao cũng không được giẫm lên vết xe đổ. Nếu lại làm cho An Tại Đào thất vọng, con đường làm quan của anh ta coi như hoàn toàn tiêu đời.
Công ty Hoàng Hải vì dự án này mà đăng ký thành lập một công ty con ở Quy Ninh, phụ trách dự án này là Trình Cương, chính là giám đốc công ty con đó. Đó là một người còn trẻ, chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo bình thường. Nhưng nhìn kỹ quần áo của anh ta thì biết ngay đó là con cháu nhà quyền quý.
Anh ta cũng họ Trình. An Tại Đào hơi giật mình, nhưng trên mặt không hề để lộ điều gì.
Mã Hiểu Yến ngồi cạnh bàn làm việc của An Tại Đào, cô đứng dậy nhìn mọi người, lại quay đầu nhìn An Tại Đào cười hỏi:
- Lãnh đạo, chúng ta bắt đầu chứ?
An Tại Đào lắc đầu:
- Ha ha, chờ đồng chí Trường Lăng một chút đi.
Trên mặt Mã Hiểu Yến nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng lẳng lặng gật đầu ngồi xuống.
Chuyện phối hợp này vốn do Cổ Trường Lăng, phó Chủ tịch thường trực huyện chủ trì, An Tại Đào chỉ kiểm tra, vì dù sao anh ta cũng là lãnh đạo quan trọng trong huyện, chuyện phối hợp này theo lệ thường sẽ do phụ tá chủ trì.
Nhưng Cổ Trường Lăng lại đang học ở trường Đảng Thành ủy, tham gia ban lý luận học tập gì đó do văn phòng Thành ủy tổ chức. Tham gia trường Đảng Thành ủy, nghe nói Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn đích thân dạy một khóa. Sau đó lại có tin tức lan truyền, nói đây chính là dịp Trương Bằng Viễn lựa chọn “thân tín” của ông ta. Bất kể người nào được triệu tập đi học lần này, đều là những cán bộ được Trương Bằng Viễn coi trọng. Nhưng cũng có những người không tin vào lời đồn đại này, chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Trương Bằng Viễn muốn bồi dưỡng tâm phúc của mình, có rất nhiều cách, không cần phải gây ra chuyện lớn như vậy.
Cho nên Mã Hiểu Yến không thông báo với Cổ Trường Lăng. Nhưng cô không thông báo, còn An Tại Đào thì đích thân gọi điện thoại cho anh ta. Hắn gọi điện thoại thật ra chỉ muốn làm một phép thử. Điều khiến hắn hài lòng là khi nhận được điện thoại của hắn, Cổ Trường Lăng không hề do dự, lập tức đề xuất tạm thời trở về tham dự cuộc họp phối hợp không chính thức.
Đương nhiên, Cổ Trường Lăng cho rằng, đây cũng là một loại tôn trọng cần có.
Đợi vài phút, rốt cuộc Cổ Trường Lăng cũng chạy đến. Anh ta vội vàng bước đến, mỉm cười với mọi người:
- Chủ tịch huyện An, đường kẹt xe quá. Tôi đi về từ lúc 6 giờ, không ngờ lại phải đến trễ.
An Tại Đào mỉm cười, bước đến bắt tay Cổ Trường Lăng:
- Đồng chí Trường Lăng mới từ thành phố trở về. Chủ nhiệm Mã, chúng ta họp thôi.
Mã Hiểu Yến gật đầu, đứg dậy, rót cho Cổ Trường Lăng một ly nước. Động tác nhỏ như vậy cũng khiến cho Cổ Trường Lăng rất dễ chịu, còn An Tại Đào cũng âm thầm gật đầu. Mã Hiểu Yến rất tinh tế, ý thức phục vụ mạnh, ở huyện này sợ là không có mấy người có thể so được với cô.
Cô nhậm chức chưa đến nửa năm, nhưng các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện đều có thiện cảm sâu sắc với cô, không còn ai cho cô là bình hoa nữa. Năng lực và thành tích công tác của cô được tập thể lãnh đạo huyện ủy rất tán thành. Trong nhiều thời điểm đều thể hiện ở những chi tiết nhỏ nhặt thế này.
Đừng chỉ nhìn thấy một ly nước, đó chính là thể hiện sự tôn trọng của cấp dưới đối với lãnh đạo. Tối thiểu, trong những cán bộ cấp phòng đang ngồi đây cũng chỉ có Mã Hiểu Yến có ý thức này, cũng đã chứng minh rõ ràng.
Mã Hiểu Yến hắng giọng, nói lớn:
- Các đồng chí, Ủy ban nhân dân huyện triệu tập mọi người đến để mở một cuộc họp không chính thức. Dự án hậu cần ở ngoại ô thị trấn sắp khởi công, đây là công trình lớn nhất trong năm của huyện. Huyện ủy và ủy ban nhân dân cực kỳ coi trọng. Mời Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch thường trực huyện, đồng chí Cổ Trường Lăng, đưa ra yêu cầu công tác cụ thể.
- Các đồng chí, tôi sẽ không nói đến tầm quan trọng của công trình nữa.
- Chủ tịch huyện An có thể gọi tôi từ thành phố trở về, đủ chứng minh Ủy ban nhân dân huyện rất coi trọng công trình này. Ha ha…
Cổ Trường Lăng cười ha hả, mọi người cũng mỉm cười, lập tức không khí trong phòng họp trở nên thoải mái.
- Chủ tịch huyện đã nghiên cứu và quyết định, đồng chí Tề Đan Chi của Ủy ban xây dựng sẽ là tổng chỉ huy bộ chỉ huy công trình, đồng chí Lương Mậu Tài là phó Thường vụ bộ chỉ huy. Sau khi công trình khởi công, đồng chí Tề Đan Chi phụ trách phối hợp toàn diện. Đồng chí Lương Mậu Tài phụ trách các công việc hàng ngày. Mục tiêu của huyện là tập trung tinh lực làm tốt dự án này. Tất cả các ban ngành chức năng sẽ toàn lực phối hợp. Các lãnh đạo của tất cả các ban ngành liên quan cũng phải phối hợp, không được đôi co. Nếu không phối hợp được công tác, lập tức báo cáo với tôi. Nếu sự việc nào tôi không giải quyết được, sẽ xin chỉ thị của Chủ tịch huyện An. Xin các đồng chí ở công ty Hoàng Hải yên tâm, huyện ủng hộ mạnh mẽ công trình của các anh một cách kiên quyết.
- Thứ nhất, xây dựng và quy hoạch, hai ngành này phải phối hợp thống nhất quy hoạch, đồng chí Tề Đan Chi tiến hành chỉ đạo công trình theo phương hướng đã được đề ra, công trình xây dựng phải thống nhất theo quy hoạch của huyện, không được qua loa sơ sài, không được phép xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
- Thứ hai, ngành công an phải làm tốt công tác bảo vệ trị an xung quanh khu vực công trình. Tôi đề nghị đồn công an ngoại ô thị trấn thiết lập một tổ cảnh vệ ở công trường.
- Thứ ba, công tác an toàn đặc biệt nghiêm trọng. Ngành giám sát an toàn phải để mắt đến công nhân, toàn lực làm tốt công tác giám sát công trình, nhất định không được xảy ra bất cứ sự cố an toàn nào. Các đồng chí ở Cục giám sát an toàn lưu ý kỹ cho.
- Thứ tư, chính quyền và Đảng ủy ở ngoại ô thị trấn cũng phải bảo đảm các cơ sở thiết yếu để xây dựng công trình. Trước mắt, xây dựng dự án này là công tác hàng đầu của chính quyền Đảng ủy ngoại ô thị trấn, cũng là công tác trung tâm. Tất cả công tác đều triển khai xung quanh việc xây dựng công trình.
Cổ Trường Lăng nói xong, mỉm cười quay đầu lại nhìn An Tại Đào:
- Được rồi, công tác cụ thể tôi chỉ nói đến đây. Tiếp theo xin mời Chủ tịch huyện An chỉ thị.
Tiếng vỗ tay vang lên, An Tại Đào mỉm cười, khoát tay nói:
- Đừng nói là chỉ thị, tôi chỉ nói chút chuyện thôi.
- Vừa rồi, đồng chí Cổ Trường Lăng đã nói rất toàn diện, rất đúng chỗ, hoàn toàn đại diện được thái độ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Tôi chỉ nhấn mạnh thêm mấy điều. Thứ nhất, phải đảmbảo an toàn, cam đoan an toàn, không thể cò kè mặc cả. Ngành giám sát huyện và công ty Hoàng Hải phải cùng nhau làm, cùng nhau thắt chặt công tác an toàn! Lão Tôn ở Cục Giám sát an toàn, tôi xin nhấn mạnh lần nữa, an toàn là trên hết, anh phải chú ý cho tôi. Nếu xuất hiện sự cố an toàn, trên huyện sẽ xử lý nghiêm khắc, tuyệt không nhân nhượng.
Lão Tôn, Cục trưởng Cục Giám sát an toàn kêu lộp cộp trong lòng, khẩn trương tỏ rõ thái độ, xác nhận:
- Xin lãnh đạo huyện yên tâm, chúng tôi nhất định dựa theo quy trình an toàn để giám sát toàn diện, chúng tôi xin cam đoan.
- Không cần cam đoan, cũng không cần phải hô khẩu hiệu. Tất cả mọi người đều phải hành động thực tế.
Cổ Trường Lăng xen vào một câu, ngắt ngang “lời thề son sắt” của ông ta.
- Thứ hai, tiến độ công trình phải cố gắng nhanh hơn. Hiện giờ là đầu tháng, dựa theo kế hoạch, công trình này phải làm xong trước cuối năm để đưa vào hoạt động. Ý của tôi là, nhân lúc còn chưa đến mùa mưa, dưới điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo chất lượng và an toàn, đẩy nhanh tiến độ. Bảo đảm chất lượng, đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ thấy được lợi ích kinh tế sớm nhất. Vì sự phát triển kinh tế của toàn huyện phải làm ra được cống hiến mới.
An Tại Đào nói đến đây, quay đầu lại nhìn Trình Cương, Tổng giám đốc công ty con của Hoàng Hải ở Quy Ninh, mỉm cười:
- Tổng giám đốc Trình, công ty các anh còn có vấn đề khó khăn hay yêu cầu gì không? Nếu có xin đề xuất để chúng ta cố hết sức hỗ trợ giải quyết. Đương nhiên, nếu các anh còn điểm nào không hài lòng với công việc của các ngành chức năng địa phương, cũng có thể đề xuất, chúng tôi sẽ cố gắng cải thiện.
Trình Cương tuy còn trẻ nhưng lời nói và cử chỉ cũng rất cẩn thận. Có thể thấy anh ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm, gặp rất nhiều cảnh đời rồi. Anh ta đứng dậy, nói với An Tại Đào và Cổ Trường Lăng:
- Cám ơn Chủ tịch huyện An, Chủ tịch huyện Cổ và các vị lãnh đạo của huyện đã ủng hộ mạnh mẽ. Đối với công tác ở huyện, chúng tôi không nhắc đến vì nó đã rất tốt, còn chuyện hỗ trợ chúng tôi cũng rất đúng lúc, khiến nhà đầu tư như chúng tôi rất thoải mái.
- Ý kiến thì không có, chỉ có một chuyện nhỏ muốn thỉnh cầu. Tổng giám đốc của chúng tôi nói, dự án này là một trong những dự án quan trọng nhất của công ty Hoàng Hải chúng tôi trong năm nay, nên chúng tôi muốn làm một lễ khởi công long trọng, mong các vị lãnh đạo huyện đến tham dự. Ha ha…chuyện này xem như là hoạt động tuyên truyền trước khi công trình này được đưa vào hoạt động mà thôi.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Chuyện này không thành vấn đề, ở huyện có thể toàn lực phối hợp. Nhưng nghi lễ phải nhanh một chút, không cần vì vậy mà chậm trễ ngày khởi công, có được không?
Cổ Trường Lăng nhíu mày, nhìn An Tại Đào muốn nói rồi lại thôi.
Cổ Trường Lăng cho rằng, trước mắt nên thúc đẩy nhanh tiến độ công trình, khẩn trương biến công trình này thành một chiến tích thật sự, làm mấy chuyện màu mè kia làm gì? Nghi lễ khởi công dùng làm gì? Sau khi thi công xong đưa vào hoạt động mới là ngon. Công trình còn chưa thi công, mấy nghi thức đó sẽ làm lãng phí tài lực và thời gian, e là khiến cho dư luận phê bình.
Nhưng An Tại Đào đã gật đầu, phó chủ tịch thường trực huyện như anh ta sao có thể phản đối. Nhưng khi mọi người đều đã ra ngoài, Cổ Trường Lăng lưu lại, rút một điếu thuốc trong bao thuốc của An Tại Đào, châm lửa, khẽ cười nói:
- Chủ tịch huyện An, có cần thiết phải làm lễ khởi công này không? Tôi cảm thấy hoàn toàn lãng phí thời gian. Tuy nghi lễ do công ty Hoàng Hải tổ chức, nhưng ở huyện cũng phải phối hợp.
An Tại Đào cười ha hả, đột nhiên đứng dậy nói:
- Lão Cổ, anh cũng biết phía sau của công ty Hoàng Hải mà.
Cổ Trường Lăng ngẩn ra:
- Tôi không để ý lắm. Này, công ty Hoàng Hải này có bối cảnh lớn sao?
- Hậu trường của họ là trên đó.
An Tại Đào đưa tay chỉ lên trần nhà:
- Chủ tịch Trình của bọn họ…đồng chí lão Cổ của tôi ơi. Anh hiểu chứ?
Cổ Trường Lăng hít sâu một hơi:
- Không ngờ là…
- Đúng vậy, cho nên mới nói, đồng chí lão Cổ, chúng ta buôn bán lúc này rất có lời. Nếu bọn họ tình nguyện gióng trống khua chiêng tạo thanh thế thì sao không để cho họ làm? Dù sao, chúng ta cũng không cần ra bao nhiêu sức đâu. Gần như có thể khẳng định, sau khi công trình được đầu tư xong, rất nhanh chóng sẽ bị thị trường tiêu hóa mất, dựa vào bối cảnh công ty Hoàng Hải, bọn họ cũng sẽ tiêu thụ rất dễ dàng.
- Nếu tôi đoán không lầm, trên tỉnh cũng sẽ có người tới tham gia nghi thức này. Tốt lắm, đồng chí lão Cổ, chúng ta cứ ngồi yên xem đi.
An Tại Đào khoát tay:
- Hôm nay anh phải quay về thành phố hay còn ở lại huyện?
Cổ Trường Lăng cười khổ nói:
- Tôi còn phải quay về thành phố. Ban lý luận chấm công rất nghiêm khắc, tôi là lén chuồn đi thôi.
- Buổi chiều có tọa đàm của Bí thư Thành ủy trương, tôi phải quay về nghe một chút.
Thấy các lãnh đạo ban ngành trong huyện đã rời khỏi văn phòng An Tại Đào, sau khi thấy phó Chủ tịch Thường trực Cổ Trường Lăng cũng đã rời đi, Lý Kiệt mới gõ cửa văn phòng An Tại Đào.
Thấy thần sắc Lý Kiệt hơi hưng phấn, An Tại Đào hơi giật mình:
- Lý Kiệt, có phải tập đoàn Cổ Lan Xuân đã đồng ý với phương án của chúng ta không?
- Dạ phải anh An, bọn họ đồng ý, nhưng có hai yêu cầu.
- Ồ, nói tôi nghe thử.
/498
|